Đổ Bác Chi Vương

Chương 66: Ăn năn đã muộn

Vô Danh

17/12/2015

Trịnh Tây Bắc đau đớn đến độ muốn chết ngay, chàng thông khổ nhìn sắc mặt phẫn nộ của Lý Tiểu Quyên và ánh sát khí của mẹ chàng như hai mũi kiếm đâm thẳng vào tim chàng, hai tiếng “Mẹ ơi” vừa buột ra miệng, chàng liền khóc nấc lên... Ngọc Hồ Điệp quát to :

- Tây Bắc! Vì sao con giết chết hắn, nói mau đi!

- Mẹ...

Chàng cứ thế thê thiết gọi mẹ, không biết phải nói ra sao, chàng hoàn toàn thực không muốn hắn chết, nhưng “Kỳ Môn” là một trong những tử huyệt của con người, khi bị điểm khó mà có hy vọng sống được nữa. “Tuyết Sơn Ma Tử” đã từng nhiều lần đùng thử đoạn độc ác đối xử với chàng, tính mạng chàng nhiều lần cơ hồ chết vì tay hắn vậy mà chàng chưa hề oán thán, nhưng hôm nay bị ép phải giết hắn, liệu người khác có hiểu cho chàng?

Đúng vậy! Người khac khó mà hiểu cho chàng, kể cả Lý Tiểu Quyên và mẹ chàng nữa! Chàng quỳ cạnh bên thân Hàn Đông Nam, lệ cứ ướt đẫm... Giây phút này chàng chỉ muốn chết, chàng bằng lòng chết ngay bây giờ, vì nếu không sự đau khổ trong tâm hồn khiến chàng chịu không xiết...

Lý Tiểu Quyên quát lớn :

- Trịnh Tây Bắc, ngươi đã giết hắn tất đã xứng lòng thích ý lắm rồi chứ? Ngươi là loài quỷ, ta cần giết ngươi...

Nàng bước từng bước dần lại bên chàng, “Ngọc Hồ Điệp” cũng giơ cao hữu chưởng quát hỏi :

- Con vốn không biết Hàn Đông Nam là ca ca của con hay sao?

- Con biết.

- Con đã biết sao còn nhân tâm giết hắn?

- Mẹ...

Trịnh Tây Bắc thê thảm nói :

- Mẹ, mẹ muốn con nói gì bây giờ?

- Tại sao con giết ca ca của con?

- Hắn ép buộc bức bách con phải hạ thủ...

Lý Tiểu Quyên quát mắng :

- Nói bậy!

Trịnh Tây Bắc thống khổ nhìn Lý Tiểu Quyên :

- Ta đã nhiều lần cơ hồ chết vì tay hắn...

“Ngọc Hồ Điệp” lạnh lùng hỏi tiếp :

- Vì vậy con định báo thù phải không?

- Mẹ ơi, con nào phải loại ngươi như thế đâu.

“Ngọc Hồ Điệp” vẫn lạnh lùng :

- Nếu quả ca ca con chết thật, ta cũng chẳng cần nhận con là con của ta nữa!

Trịnh Tây Bắc run rẩy toàn thân, câu nói ấy đối với chàng đau khổ khó chịu hơn cái chết, chàng ngây người nhìn mẫu thân, đột ngột biến sắc đứng bật dậy kêu to :

- Lẽ nào Trịnh Tây Bắc con không phải là con của mẹ ư?

- Con đã chính tay giết ca ca con, ta không nhận con là con ta nữa!

Trịnh Tây Bắc cười nụ cười thê thảm nói :

- Thưa mẹ... cơ hồ...

Chàng định đem cái lần “Tuyết Sơn Ma Tử” hãm hại chàng kể cho mẫu thân nghe, nhưng rồi chàng lại nghĩ lại, đúng rồi hà tất chàng phải khiến mẹ chàng đau lòng thêm nữa làm chi?

Tất cả mọi thống khổ và bất hạnh để một mình chàng chịu nhận là được rồi.

“Ngọc Hồ Điệp” quát hỏi :

- Cơ hồ cài gì?

- Không có gì cả, vâng, con đã giết ca ca con, con là một tội nhân. Mẹ ơi, từ nay mẹ đừng nhận đứa con bất hiếu này là được.

Chưa dứt câu ấy cổ họng chàng như bị vật gì chận nghẹn lại, nước mắt tuôn trào thay cho lời nói. “Ngọc Hồ Điệp” quát to :

- Tây Bắc, ta nhận lầm ngươi rồi! Chẳng ngờ ngươi lại là một người lòng dạ lang độc, đến ca ca ngươi mà ngươi cũng nhẫn tâm hạ thủ, ta để ngươi sống làm gì?

Trịnh Tây Bắc kêu lên :

- Mẹ ơi, mẹ muốn hạ thủ giết con, con quyết không dám chống lại mẹ đâu!

Chàng an nhiên đứng thẳng giống như chết chóc đối với chàng chẳng đáng kể gì nữa! “Ngọc Hồ Điệp” đang định quát mắng tiếp thì Lý Tiểu Quyên đã cướp lời trước :

- Trịnh Tây Bắc, ta cũng không thể tha ngươi được!

Tiếng quát của nàng đầy phẫn nộ nàng nhảy tới gần Trịnh Tây Bắc tay vươn lên đột ngột tấn công một chưởng, nhìn cách xuất thủ của Lý Tiểu Quyên là cố ý dồn chàng vào chỗ chết. Trịnh Tây Bắc vẫn đứng bất động.

Thình lình... đang lúc Lý Tiểu Quyên sắp đập chưởng vào người chàng, một âm thanh nhẹ nhàng vọng đến :

- Tiểu... Quyên...

Lý Tiểu Quyên nghe âm thanh ấy vội vàng thu chưởng lực lại, mắt quét một vòng, chợt nhận ra người phát ra tiếng kêu đó lại chính là Hàn Đông Nam.

- Tiểu... Quyên...

- Hàn ca ca ơi...

Nàng nhảy vội đến bên cạnh, phục người xuống đỡ “Tuyết Sơn Ma Tử” Hàn Đông Nam bật khóc nức nở. Tay hữu “Tuyết Sơn Ma Tử” yếu ớt vuốt mái tóc của nàng... nửa giống như thương tiếc, nửa giống như yêu thương. Có lẽ trước lúc chết hắn hồi tưởng lại quá khứ, hắn thều thào kêu :



- Tiểu Quyên...

- Hàn ca ca ơi, có em cạnh thân ca ca đây.

- Ta... xin lỗi nàng nhé...

- Không!

Nàng khóc nấc lên rất thương tâm. Trong hốc mắt “Tuyết Sơn Ma Tử” đột nhiên lăn xuống hai hàng lệ... hắn muốn nói gì đó nhưng nhất thời không nói ra được. Có lẽ hắn cũng hiểu ra, suốt đời này hắn đã phạm quá nhiều lỗi lầm.

Hai mắt “Ngọc Hồ Điệp” đỏ hoe cúi xuống bên thân Hàn Đông Nam, bà muốn gọi hắn nhưng chưa biết nên gọi như thế nào. Hàn Đông Nam đưa cặp mắt vô thần nhìn lên “Ngọc Hồ Điệp” hỏi nhẹ :

- Bà?...

“Ngọc Hồ Điệp” tuôn lệ, cuối cùng bà kêu :

- Nam nhi con...

Thân hình “Tuyết Sơn Ma Tử” giống như chạm vào luồng điện, hắn cố muốn mở miệng kêu nhưng không ra tiếng. Nước mắt hắn trào ra... cuối cùng nước mắt ăn năn hối hận của hắn cũng đã rơi lăn xuống hai bên tai... “Ngọc Hồ Điệp” thấy tình trạng ấy đau lòng như xé nói :

- Nam con, con... không nhận được...

Cuối cùng “Tuyết Sơn Ma Tử” cũng kêu lên :

- Mẹ ơi...

Hăn kêu lên... kêu lên tiếng mà hắn mười năm rồi muốn kêu lắm, hai tiếng “Mẹ ơi” ấy phát ra từ cái miệng người có hai tay tanh đầy máu, rất là cảm động.

“Ngọc Hồ Điệp” nắm vội lấy tay hắn kêu to :

- Nam con!...

- Mẹ.. con có lỗi...

- Con không có lỗi gì cả...

Hàn Đông Nam ảm đạm :

- Còn... đệ đệ con đâu rồi?

- Y...

- Con muốn nói... với đệ... đệ con mấy lời...

- Con muốn nói gì với y?

“Tuyết Sơn Ma Tử” đáp :

- Con muốn cho đệ đệ biết, con có lỗi với y, lỗi lầm là ở con, không phải do đệ đệ đâu...

- Không, Nam nhi, lỗi là ở đệ đệ con...

“Tuyết Sơn Ma Tử” cuối cùng đã sám hối, trước khi chết hắn mới sám hối thực sự, mắt hắn đầy lệ ăn năn :

- Không, mẹ ơi, đệ đệ con là người tốt lắm, lỗi là ở con, rất nhiều lần con định hãm hại y...

- Con nói thật chứ?

- Vâng, con hãm hại y... thế mà y không hề giận con, còn lần này, chính con đã bức y hạ thủ...

- Thật thế ư?

- Thưa mẹ, suốt đời con lỡ lầm, con là oán hận y vì con không có tình yêu của mẹ, điều ấy con không nên trách mẹ...

Hắn cố ức chế bi thương nói tiếp :

- Con rất thẹn với đệ đệ con... bây giờ con sắp chết rồi, con không còn oán hận y nữa...

Đúng vậy, hận thù đã kết thúc, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn yêu quí và tha thứ, “Ngọc Hồ Điệp” đầm đìa nước mắt :

- Trời ơi những việc ấy đối với mẹ thật là đáng sợ.

Cuối cùng “Tuyết Sơn Ma Tử” gọi to :

- Đệ đệ!

Trịnh Tây Bắc bước đến bên cạnh hắn, nuốt lệ gọi :

- Ca ca...

- Đệ đệ, đời ta thiếu sót quá nhiều với đệ, ta có lỗi với đệ nhiều lắm...

- Không, em... không nên hạ độc thủ với ca ca...

- Ta chết là phải lắm rồi, ta biết ta có lỗi với đệ, ta là một kẻ đại nghịch bất hiếu, ta...

Hắn khóc như mưa bão, không thể nói tiếp được nữa.

- Ca ca ơi... xin hãy tha thứ cho em.

“Tuyết Sơn Ma Tử” cố ức chế bi thương :

- Không, không, kẻ cầu xin tha thứ phải là ta. Đệ đệ, ta biết ta là một người không xứng đáng được tha thứ, ta van xin đệ hãy tha thứ cho ta... đệ bằng lòng chứ?

- Em... tha thứ cho ca ca.

“Tuyết Sơn Ma Tử” gượng nở một nụ cười như vì được lời hứa của Trịnh Tây Bắc hắn đã an tâm, rồi lại nói tiếp :



- Đệ đệ, trước khi ta chết ta có mấy việc muốn nhờ em.

- Ca ca nói đi.

- Ta biết cả đời đệ đệ chỉ yêu có Tiểu Quyên, có đúng không?

Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhìn, đúng vậy, suốt đời chàng chỉ yêu Tiểu Quyên chàng không thể chối bỏ sự thật. Chàng thản nhiên đáp :

- Vâng, đúng.

- Còn bây giờ thì sao?

- Bây giờ thì...

- Phải, bây giờ đệ vẫn còn yêu nàng chứ?

- Không, giữa chúng em mọi chuyện đã thành quá khứ, nàng là vợ của ca ca.. và là tẩu tẩu của đệ.

- Ta chỉ cần biết đệ còn yêu nàng hay không mà thôi.

- Đệ cũng không biết nữa.

“Tuyết Sơn Ma Tử” quay sang hỏi Lý Tiểu Quyên :

- Tiểu Quyên, em có hận đệ đệ ta không?

- Em... y giết ca ca, tự nhiên là em hận y.

- Đó là tội ta phải gánh chịu, em không nên hận y, ta hỏi em có phải em có yêu y không?

- Không!

- Thật không còn yêu chứ?

Đột nhiên Lý Tiểu Quyên bật khóc không biết trả lời ra sao.

- Ta biết rõ hai em vẫn còn yêu nhau lắm.

Hắn xoay sang Trịnh Tây Bắc :

- Đệ đệ, ta chết rồi, đệ đệ có bằng lòng chăm sóc cho Tiểu Quyên không?

- Em...

Trịnh Tây Bắc ú ớ không biết đáp lời ra sao.

- Em không bằng lòng ư?

- Em bằng lòng và chiều ý ca ca.

- Vậy thì hay lắm!

Hắn hơi gật đầu lại nói tiếp :

- Ngoài việc này ra, ta còn muốn nhờ cậy đệ.

- Ca ca cứ nói đi.

- Ta là một tên bất hiếu, ta thẹn vì không tròn phận làm con, xin gửi mẹ nhờ đệ săn sóc dùm ta...

“Ngọc Hồ Điệp” lạnh lùng nói :

- Con mà chết ta không nhận y là con nữa.

“Tuyết Sơn Ma Tử” và Trịnh Tây Bắc hoảng sợ thầm, “Tuyết Sơn Ma Tử” nói :

- Thưa mẹ, tại sao vậy?

- Ta không bao giờ nhìn nhận một người giết chết ca ca mình làm con!

Trịnh Tây Bắc gục đầu xuống nước mắt tuôn rơi, “Tuyết Sơn Ma Tử” tha thiết :

- Mẹ ơi! Điều ấy không phải là lỗi của đệ đệ, chính con đã bức bách y mà...

- Không! Ta không tha thứ cho y.

Khẩu khí “Ngọc Hồ Điệp” rất kiên cường khiến ai nấy đều kinh ngạc.

- Mẹ ơi! Sao mẹ nỡ làm cho đệ đệ con thêm đau khổ?

- Dù cho con có lỗi lầm, y cũng không có quyền giết con...

Câu nói của “Ngọc Hồ Điệp” chưa dứt hẳn, bỗng có một tiếng cười gằn xé không khí vọng lại tiếp theo là một âm thanh :

- Phu nhân, phu nhân nói vậy là có điểm sai rồi!

Trịnh Tây Bắc, “Ngọc Hồ Điệp” và Lý Tiểu Quyên đồng thời giật mình, quay đầu nhìn lại đã thấy một thiếu nữ áo xanh đi tới. “Ngọc Hồ Điệp” lạnh lùng quát hỏi :

- Cô nương là ai?

- Đinh Hương, bằng hữu của con trai phu nhân.

- Ta nói có chỗ nào sai?

- Vì Trịnh Tây Bắc giết chết Hàn Đông Nam nên phu nhân không chịu tha thứ cho y, thế thì, ta hỏi phu nhân, nếu đổi là người giết lại là Hàn Đông Nam thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đổ Bác Chi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook