Chương 73
Vô Danh
17/12/2015
Cao Ngọc Bình bi thiết gượng cười nói :
- Trịnh ca ca ơi, chúng ta nên từ biệt ở đây.
- Muội muội... muốn đi tới đâu?
Bị Trịnh Tây Bắc hỏi câu ấy, bất giác nàng rơi lệ nàng vốn là một người tứ cố vô thân đâu còn nơi nào cho nàng trở về nữa? “Kim Chủy môn” ư? Nhất định không thể được. Rất lâu, nàng mới đấp :
- Thiên hạ rộng lớn, đâu có lo không có chốn dung thân, sau này nếu có cơ hội mong ca ca cho muội muội được đến ca ca với nhé!
Dứt lời nàng vội vã ra đi. Nàng yêu chàng biết đến ngần nào? Nhưng cuối cùng nàng cũng dứt áo ra đi vì nàng nhận ra rằng xưa Trịnh Tây Bắc có lần lăng nhục hiện nay nếu có yêu nàng chút nào thì đó chỉ là thương xót mà thôi. Nàng không thể không ra đi. Nàng vui khi hy sinh thân nàng nhường hạnh phúc cho người khác. Đinh Hương thấy Cao Ngọc Bình bỏ đi thật, bất giác gọi to :
- Trịnh ca ca gọi nàng lại đi.
Trịnh Tây Bắc buồn bã lắc đầu.
- Tại sao không? Ca ca chẳng phải yêu nàng ư?
- Nàng không thích trở lại đâu.
Đinh Hương đột nhiên lướt thân đuổi theo Cao Ngọc Bình. Trịnh Tây Bắc buông tiếng thở dài, tiếng thở dài ấy vừa dứt, đột nhiên... mấy bóng nhân ảnh đã phi thân tới.
Người đi đầu chính là Hình đường chủ của “Khấp Huyết nhai” thiếu phụ xấu xí, sau lưng rõ ràng là “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh. Gặp nhau mà như xa mấy kiếp, cả ba đều ngơ ngẩn. Thiếu phụ xấu xí lạnh lùng nói :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi đã có thể thả Nhai chủ được chưa?
Trịnh Tây Bắc chợt tỉnh, chàng vươn tay vỗ vào sáu đại huyệt trên thân Trương Đại Quân rồi nói :
- Này hãy nhận lấy người!
Chàng ném Trương Đại Quân tới.
- Hắn đã bị ta điểm huyệt phế bỏ võ công, suốt đời hắn vĩnh viễn không sử dụng võ công dược nữa!
Lôi Ngọc Quỳnh chợt tỉnh kêu lên :
- Trịnh ca ca!
- Lôi muội muội, cuối cùng muội cũng bình an.
Chàng xoay lại hỏi “Bạch Mi Tiên Ông” :
- Lão tiền bối an khang chứ?
- Vẫn tốt, may nhờ ngươi đến cứu chúng ta, sao ngươi biết chúng ta bị giam cầm ở “Khấp Huyết nhai”?
- Cũng là nghe lời đồn đại trên giang hồ vậy thôi.
Liền đó Giáo chủ bịt mặt làm lễ ra mắt là “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh. Nàng vẫn u oán thở dài :
- Ta cứ tưởng kiếp này không còn gặp được các vị nữa!
- Lôi muội muội sao lại nói vậy?
Lôi Ngọc Quỳnh vẫn u uất buồn bã, nàng gượng cười như định nói xong rồi không nói nữa. Bây giờ thiếu phụ xấu xí nói với Trịnh Tây Bắc :
- Trịnh các hạ, chúng ta xin từ biệt hậu hội hữu kỳ.
- Khoan đã - Chàng vội kêu lớn tiếp lời - Nếu như sau này các ngươi có làm điều bất nghĩa lọt vào tay Trịnh Tây Bắc ta lần nữa thì chớ trách ta không lưu tình, xin hãy suy xét cho kỹ!
Hai người ấy không đáp bắt thân vội vàng đi mất.
“Bạch Mi Tiên Ông” hỏi :
- Bấy lâu tiểu tử ngươi lưu lạc những đâu?
Trịnh Tây Bắc liền đem mọi chuyện kể lại, sau đó chàng hỏi Lôi Ngọc Quỳnh :
- Lôi muội muội, bệnh chứng của muội muội ra sao?
Lôi Ngọc Quỳnh nghe hỏi càng thương tâm, bất giác mắt nàng long lanh như có lệ đáp :
- Muội muội chẳng có chút hy vọng nào.
- Có đấy, ta sẽ dẫn muội muội đị chữa trị.
- Chỉ e không chữa nổi thôi.
- Được, chúng ta cần phải có niềm tin chứ!
Bỗng nhiên... lại thấy Đinh Hương dẫn Cao Ngọc Bình quay trở về, vừa nhìn thấy Lôi Ngọc Quỳnh và “Bạch Mi Tiên Ông” bất giác nàng ngẩn người.
Lôi Ngọc Quỳnh không biết Đinh Hương nhưng biết Cao Ngọc Bình nên vội hỏi :
- Các cô nương, không ngờ cô nương cũng có ở đây.
- Lôi tỉ tỉ, an khang chứ?
- Vị này là...
- Ta tên gọi Đinh Hương.
- A! Là cô nương đấy ư... trước đây ta vẫn nghe Trịnh ca ca nhắc đến cô nương.
Đinh Hương mỉm cười :
- Lôi cô nương, hình như trong thân cô nương đang bị tuyệt chứng có đúng không?
- Đúng vậy.
Tiếp đó Lôi Ngọc Quỳnh phản vấn :
- Tại sao cô nương biết được?
- Ta vừa nhìn là nhận ra liền.
- A!
- Hình như đó là Hôn quyết chứng!
- Không sai không sai!
- Ta có thể trị liệu chứng bệnh này được!
Tất cả mọi người đều chấn động vì câu nói ấy của Đinh Hương, ai nấy đều buộc miệng kêu :
- Thật thế ư?
- Đúng thế, trong võ học để lại của “Huyết nương tử” có ghi chép cách chữa trị chứng bệnh này, chỉ cần ta dùng lửa chân nguyên tẩy sạch não Lôi tỉ tỉ là trong vòng mười ngày có thể chữa xong.
Trịnh Tây Bắc nói :
- Hương muội, thế thì muội hãy mau cứu chữa cho nàng.
- Yên tâm, nàng là người yêu của ca ca, muội muội nhất định sẽ cứu chữa.
Lôi Ngọc Quỳnh e thẹn mỉm cười, “Bạch Mi Tiên Ông” cũng cười ha hả :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi thật là có diễm phúc, được tới ba tình nhân đẹp như hoa như ngọc, xem ra ta không chỉ được uống một chén rượu mừng mà được uống đến nhiều chén đó!
Đinh Hương, Cao Ngọc Bình, Lôi Ngọc Quỳnh đều đỏ ửng mặt.
Trịnh Tây Bắc bước đến cạnh Đinh Hương, hạ giọng hỏi :
- Hương muội, sao Cao cô nương lại đồng ý quay về thế?
- Vì nàng yêu ca ca, chỉ sợ ca ca không yêu nàng thôi.
Trịnh Tây Bắc xoay lại nhìn Cao Ngọc Bình, chàng cười gượng :
- Cao muội muội.
- Hứ!
- Đa tạ muội muội đã ở lại, kỳ thực ta...
Chàng ấp úng mãi chẳng biết nói sao nên lời. Cao Ngọc Bình u oán tha thiết nhìn chàng không rời. Bỗng nhiên “Bạch Mi Tiên Ông” nhìn Giáo chủ bịt mặt :
- Còn ngươi nữa thì sao?
- Ta ấy ư? Sao là sao?
- Người ta đã có tình nhân, ngươi làm sao?
- Ta... vô duyên.
- Ta giới thiệu cho ngươi người khác được không?
- Duyên phận đâu thể cố cưỡng được. Đa tạ!
Trịnh Tây Bắc lấy làm lạ buộc miệng :
- Cái gì? Giáo chủ bịt mặt là nữ nhân ư?
“Bạch Mi Tiên Ông” cười lớn :
- Đúng vậy, là nữ nhân!
Trịnh Tây Bắc chợt minh bạch, thảo nào lần đầu khi chàng và “Bạch Mi Tiên Ông” đến giáo đường, Giáo chủ bịt mặt muốn lưu giữ hai người, “Bạch Mi Tiên Ông” có nói một câu: “Lão phu đã thành người gỗ lâu rồi giữ lại ích gì, Trịnh Tây Bắc trẻ tuổi, xin cứ giữ lại...” Thì ra “Bạch Mi Tiên Ông” đã biết Giáo chủ bịt mặt ấy là nữ nhân.
Lôi Ngọc Quỳnh cũng cười :
- Lúc trước ở “Thủy Tinh cung” nàng cho cho ta biết nàng là nữ nhân và còn là nữ nhân tuyệt sắc nữa!
Trịnh Tây Bắc đành cười theo :
- Chỉ trách ta có mắt cũng như mù!
“Bạch Mi Tiên Ông” cười bảo :
- Thế sao ngươi làm cho nàng lụy vì ngươi?
- Tại hạ không dám!
Trịnh Tây Bắc vừa dứt lời, đột nhiên... có nhiều tiếng áo bay vọng lại. Đưa mắt nhìn lên chợt thấy hai bóng nhân ảnh phi hành như bay đến. Thoáng chốc hai người rơi thân xuống hiện trường. Trịnh Tây Bắc quét mắt reo lên :
- A! là nhị vị đấy ư?
Hai người ấy chính là đệ tử của “Thần Bí chủ nhân” thiếu niên áo trắng và “Bách Độc Khách”, “Bách Độc Khách” ứng tiếng :
- Đúng là chúng ta đây, không ngờ toàn bộ các ngươi có ở nơi này.
Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Nhị vị tìm tại hạ đó ư?
- Đúng vậy.
- Có việc gì?
- Sư phụ chúng ta mất tích ở đâu biết rồi!
- Thế ư? Chúng ta mau đi cứu chứ?
Thiếu niên áo trắng vọt thân lên trước :
- Xin mời Trịnh huynh đài!
- Mời, xin huynh đẫn đường.
- Trịnh huynh đài đã biết nơi rồi, các cao thủ mất tích đều bị giam giữ nơi tháp mà huynh đài có lần tìm đến.
- Cổ tháp giữa “Tứ Huyền nhai” ấy.
- Chính thị, họ bị giam giữ trong cổ tháp vùng “Tứ Huyền nhai”, chúng ta đến cứu họ đi thôi!
“Bách Độc Khách” buộc miệng :
- Cả sư phụ ta cũng bị giam giữ ở đó nữa sao?
- Đúng vậy!
Nhân ảnh chuyển động, tất cả mọi người đều thi triển khinh công tuyệt đỉnh lên đường... tám bóng nhân ảnh mau như những ánh sao băng nhắm hướng “Tứ Huyền nhai”, vượt qua bốn sợi dây sắt, đột nhập vào khu cổ tháp.
“Bạch Mi Tiên Ông” hỏi :
- Chính là nơi này ư?
- Đúng vậy.
Chàng vừa đáp xong, đột nhiên... một tiếng quát lanh lảnh :
- Là người nào đấy?
Chợp thấy một bóng nhân ảnh phi thân tới. Đó chính là quái nhân một mắt từng có lần gặp Trịnh Tây Bắc. Một mắt lão đảo lộn lạnh lùng quát tháo :
- Tiểu tử, ngươi đến đây làm gì?
- Gặp chủ nhân Thần tháp của lão!
- Có chuyện gì?
- Cái ấy ngươi không xứng đáng hỏi.
- Thế thì cửa này không để ngươi vượt qua được!
Trịnh Tây Bắc biến sắc gầm to :
- Ngươi muốn chết sao?
- Ngươi cứ thử xem sao?
Tiếng quát vừa dứt, lão đã vượt thân tới, xuất thủ tấn công một chưởng.
Trịnh Tây Bắc không ngần ngại xuất chưởng nghênh tiếp. Quái nhân một mắt không ngờ võ công của chàng cao đến thế, lão bị đẩy lùi lại mười bước. Lão điên cuồng gào lên :
- Tiểu tử, ta giết chết ngươi!
Lão lại xuất thủ chớp nhoáng tấn công chàng, Trịnh Tây Bắc cười gằn :
- A! Lão muốn tìm chết có khó gì.
Chàng xuất thủ liên tiếp ba chưởng, ba chưởng này là tuyệt học “Đằng Long thập thất thức” chưởng phát ra biến hóa vô cùng, sau ba chưởng ấy, chàng quát tháo :
- Ngã xuống!
“Bình”! Thân hình quái nhân đột nhiên theo tiếng quát chàng ngã vật xuống xăng ra xa hơn một trượng miệng ói máu tươi không ngớt.
Trịnh Tây Bắc chụp lấy đầu lão quát hỏi :
- Ta hỏi lão, Thần tháp nương nương có ở đây không?
- Không nói!
- Ta xem lão không đến nỗi là kẻ ác nên không muốn giết lão, lão chớ tự chuốc lấy đau khổ, lão có nói hay không nói?
- Không nói!
- Muốn chết thật sao?
Tay hữu Trịnh Tây Bắc đột ngột đập xuống!
- Trịnh ca ca ơi, chúng ta nên từ biệt ở đây.
- Muội muội... muốn đi tới đâu?
Bị Trịnh Tây Bắc hỏi câu ấy, bất giác nàng rơi lệ nàng vốn là một người tứ cố vô thân đâu còn nơi nào cho nàng trở về nữa? “Kim Chủy môn” ư? Nhất định không thể được. Rất lâu, nàng mới đấp :
- Thiên hạ rộng lớn, đâu có lo không có chốn dung thân, sau này nếu có cơ hội mong ca ca cho muội muội được đến ca ca với nhé!
Dứt lời nàng vội vã ra đi. Nàng yêu chàng biết đến ngần nào? Nhưng cuối cùng nàng cũng dứt áo ra đi vì nàng nhận ra rằng xưa Trịnh Tây Bắc có lần lăng nhục hiện nay nếu có yêu nàng chút nào thì đó chỉ là thương xót mà thôi. Nàng không thể không ra đi. Nàng vui khi hy sinh thân nàng nhường hạnh phúc cho người khác. Đinh Hương thấy Cao Ngọc Bình bỏ đi thật, bất giác gọi to :
- Trịnh ca ca gọi nàng lại đi.
Trịnh Tây Bắc buồn bã lắc đầu.
- Tại sao không? Ca ca chẳng phải yêu nàng ư?
- Nàng không thích trở lại đâu.
Đinh Hương đột nhiên lướt thân đuổi theo Cao Ngọc Bình. Trịnh Tây Bắc buông tiếng thở dài, tiếng thở dài ấy vừa dứt, đột nhiên... mấy bóng nhân ảnh đã phi thân tới.
Người đi đầu chính là Hình đường chủ của “Khấp Huyết nhai” thiếu phụ xấu xí, sau lưng rõ ràng là “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh. Gặp nhau mà như xa mấy kiếp, cả ba đều ngơ ngẩn. Thiếu phụ xấu xí lạnh lùng nói :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi đã có thể thả Nhai chủ được chưa?
Trịnh Tây Bắc chợt tỉnh, chàng vươn tay vỗ vào sáu đại huyệt trên thân Trương Đại Quân rồi nói :
- Này hãy nhận lấy người!
Chàng ném Trương Đại Quân tới.
- Hắn đã bị ta điểm huyệt phế bỏ võ công, suốt đời hắn vĩnh viễn không sử dụng võ công dược nữa!
Lôi Ngọc Quỳnh chợt tỉnh kêu lên :
- Trịnh ca ca!
- Lôi muội muội, cuối cùng muội cũng bình an.
Chàng xoay lại hỏi “Bạch Mi Tiên Ông” :
- Lão tiền bối an khang chứ?
- Vẫn tốt, may nhờ ngươi đến cứu chúng ta, sao ngươi biết chúng ta bị giam cầm ở “Khấp Huyết nhai”?
- Cũng là nghe lời đồn đại trên giang hồ vậy thôi.
Liền đó Giáo chủ bịt mặt làm lễ ra mắt là “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh. Nàng vẫn u oán thở dài :
- Ta cứ tưởng kiếp này không còn gặp được các vị nữa!
- Lôi muội muội sao lại nói vậy?
Lôi Ngọc Quỳnh vẫn u uất buồn bã, nàng gượng cười như định nói xong rồi không nói nữa. Bây giờ thiếu phụ xấu xí nói với Trịnh Tây Bắc :
- Trịnh các hạ, chúng ta xin từ biệt hậu hội hữu kỳ.
- Khoan đã - Chàng vội kêu lớn tiếp lời - Nếu như sau này các ngươi có làm điều bất nghĩa lọt vào tay Trịnh Tây Bắc ta lần nữa thì chớ trách ta không lưu tình, xin hãy suy xét cho kỹ!
Hai người ấy không đáp bắt thân vội vàng đi mất.
“Bạch Mi Tiên Ông” hỏi :
- Bấy lâu tiểu tử ngươi lưu lạc những đâu?
Trịnh Tây Bắc liền đem mọi chuyện kể lại, sau đó chàng hỏi Lôi Ngọc Quỳnh :
- Lôi muội muội, bệnh chứng của muội muội ra sao?
Lôi Ngọc Quỳnh nghe hỏi càng thương tâm, bất giác mắt nàng long lanh như có lệ đáp :
- Muội muội chẳng có chút hy vọng nào.
- Có đấy, ta sẽ dẫn muội muội đị chữa trị.
- Chỉ e không chữa nổi thôi.
- Được, chúng ta cần phải có niềm tin chứ!
Bỗng nhiên... lại thấy Đinh Hương dẫn Cao Ngọc Bình quay trở về, vừa nhìn thấy Lôi Ngọc Quỳnh và “Bạch Mi Tiên Ông” bất giác nàng ngẩn người.
Lôi Ngọc Quỳnh không biết Đinh Hương nhưng biết Cao Ngọc Bình nên vội hỏi :
- Các cô nương, không ngờ cô nương cũng có ở đây.
- Lôi tỉ tỉ, an khang chứ?
- Vị này là...
- Ta tên gọi Đinh Hương.
- A! Là cô nương đấy ư... trước đây ta vẫn nghe Trịnh ca ca nhắc đến cô nương.
Đinh Hương mỉm cười :
- Lôi cô nương, hình như trong thân cô nương đang bị tuyệt chứng có đúng không?
- Đúng vậy.
Tiếp đó Lôi Ngọc Quỳnh phản vấn :
- Tại sao cô nương biết được?
- Ta vừa nhìn là nhận ra liền.
- A!
- Hình như đó là Hôn quyết chứng!
- Không sai không sai!
- Ta có thể trị liệu chứng bệnh này được!
Tất cả mọi người đều chấn động vì câu nói ấy của Đinh Hương, ai nấy đều buộc miệng kêu :
- Thật thế ư?
- Đúng thế, trong võ học để lại của “Huyết nương tử” có ghi chép cách chữa trị chứng bệnh này, chỉ cần ta dùng lửa chân nguyên tẩy sạch não Lôi tỉ tỉ là trong vòng mười ngày có thể chữa xong.
Trịnh Tây Bắc nói :
- Hương muội, thế thì muội hãy mau cứu chữa cho nàng.
- Yên tâm, nàng là người yêu của ca ca, muội muội nhất định sẽ cứu chữa.
Lôi Ngọc Quỳnh e thẹn mỉm cười, “Bạch Mi Tiên Ông” cũng cười ha hả :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi thật là có diễm phúc, được tới ba tình nhân đẹp như hoa như ngọc, xem ra ta không chỉ được uống một chén rượu mừng mà được uống đến nhiều chén đó!
Đinh Hương, Cao Ngọc Bình, Lôi Ngọc Quỳnh đều đỏ ửng mặt.
Trịnh Tây Bắc bước đến cạnh Đinh Hương, hạ giọng hỏi :
- Hương muội, sao Cao cô nương lại đồng ý quay về thế?
- Vì nàng yêu ca ca, chỉ sợ ca ca không yêu nàng thôi.
Trịnh Tây Bắc xoay lại nhìn Cao Ngọc Bình, chàng cười gượng :
- Cao muội muội.
- Hứ!
- Đa tạ muội muội đã ở lại, kỳ thực ta...
Chàng ấp úng mãi chẳng biết nói sao nên lời. Cao Ngọc Bình u oán tha thiết nhìn chàng không rời. Bỗng nhiên “Bạch Mi Tiên Ông” nhìn Giáo chủ bịt mặt :
- Còn ngươi nữa thì sao?
- Ta ấy ư? Sao là sao?
- Người ta đã có tình nhân, ngươi làm sao?
- Ta... vô duyên.
- Ta giới thiệu cho ngươi người khác được không?
- Duyên phận đâu thể cố cưỡng được. Đa tạ!
Trịnh Tây Bắc lấy làm lạ buộc miệng :
- Cái gì? Giáo chủ bịt mặt là nữ nhân ư?
“Bạch Mi Tiên Ông” cười lớn :
- Đúng vậy, là nữ nhân!
Trịnh Tây Bắc chợt minh bạch, thảo nào lần đầu khi chàng và “Bạch Mi Tiên Ông” đến giáo đường, Giáo chủ bịt mặt muốn lưu giữ hai người, “Bạch Mi Tiên Ông” có nói một câu: “Lão phu đã thành người gỗ lâu rồi giữ lại ích gì, Trịnh Tây Bắc trẻ tuổi, xin cứ giữ lại...” Thì ra “Bạch Mi Tiên Ông” đã biết Giáo chủ bịt mặt ấy là nữ nhân.
Lôi Ngọc Quỳnh cũng cười :
- Lúc trước ở “Thủy Tinh cung” nàng cho cho ta biết nàng là nữ nhân và còn là nữ nhân tuyệt sắc nữa!
Trịnh Tây Bắc đành cười theo :
- Chỉ trách ta có mắt cũng như mù!
“Bạch Mi Tiên Ông” cười bảo :
- Thế sao ngươi làm cho nàng lụy vì ngươi?
- Tại hạ không dám!
Trịnh Tây Bắc vừa dứt lời, đột nhiên... có nhiều tiếng áo bay vọng lại. Đưa mắt nhìn lên chợt thấy hai bóng nhân ảnh phi hành như bay đến. Thoáng chốc hai người rơi thân xuống hiện trường. Trịnh Tây Bắc quét mắt reo lên :
- A! là nhị vị đấy ư?
Hai người ấy chính là đệ tử của “Thần Bí chủ nhân” thiếu niên áo trắng và “Bách Độc Khách”, “Bách Độc Khách” ứng tiếng :
- Đúng là chúng ta đây, không ngờ toàn bộ các ngươi có ở nơi này.
Trịnh Tây Bắc hỏi :
- Nhị vị tìm tại hạ đó ư?
- Đúng vậy.
- Có việc gì?
- Sư phụ chúng ta mất tích ở đâu biết rồi!
- Thế ư? Chúng ta mau đi cứu chứ?
Thiếu niên áo trắng vọt thân lên trước :
- Xin mời Trịnh huynh đài!
- Mời, xin huynh đẫn đường.
- Trịnh huynh đài đã biết nơi rồi, các cao thủ mất tích đều bị giam giữ nơi tháp mà huynh đài có lần tìm đến.
- Cổ tháp giữa “Tứ Huyền nhai” ấy.
- Chính thị, họ bị giam giữ trong cổ tháp vùng “Tứ Huyền nhai”, chúng ta đến cứu họ đi thôi!
“Bách Độc Khách” buộc miệng :
- Cả sư phụ ta cũng bị giam giữ ở đó nữa sao?
- Đúng vậy!
Nhân ảnh chuyển động, tất cả mọi người đều thi triển khinh công tuyệt đỉnh lên đường... tám bóng nhân ảnh mau như những ánh sao băng nhắm hướng “Tứ Huyền nhai”, vượt qua bốn sợi dây sắt, đột nhập vào khu cổ tháp.
“Bạch Mi Tiên Ông” hỏi :
- Chính là nơi này ư?
- Đúng vậy.
Chàng vừa đáp xong, đột nhiên... một tiếng quát lanh lảnh :
- Là người nào đấy?
Chợp thấy một bóng nhân ảnh phi thân tới. Đó chính là quái nhân một mắt từng có lần gặp Trịnh Tây Bắc. Một mắt lão đảo lộn lạnh lùng quát tháo :
- Tiểu tử, ngươi đến đây làm gì?
- Gặp chủ nhân Thần tháp của lão!
- Có chuyện gì?
- Cái ấy ngươi không xứng đáng hỏi.
- Thế thì cửa này không để ngươi vượt qua được!
Trịnh Tây Bắc biến sắc gầm to :
- Ngươi muốn chết sao?
- Ngươi cứ thử xem sao?
Tiếng quát vừa dứt, lão đã vượt thân tới, xuất thủ tấn công một chưởng.
Trịnh Tây Bắc không ngần ngại xuất chưởng nghênh tiếp. Quái nhân một mắt không ngờ võ công của chàng cao đến thế, lão bị đẩy lùi lại mười bước. Lão điên cuồng gào lên :
- Tiểu tử, ta giết chết ngươi!
Lão lại xuất thủ chớp nhoáng tấn công chàng, Trịnh Tây Bắc cười gằn :
- A! Lão muốn tìm chết có khó gì.
Chàng xuất thủ liên tiếp ba chưởng, ba chưởng này là tuyệt học “Đằng Long thập thất thức” chưởng phát ra biến hóa vô cùng, sau ba chưởng ấy, chàng quát tháo :
- Ngã xuống!
“Bình”! Thân hình quái nhân đột nhiên theo tiếng quát chàng ngã vật xuống xăng ra xa hơn một trượng miệng ói máu tươi không ngớt.
Trịnh Tây Bắc chụp lấy đầu lão quát hỏi :
- Ta hỏi lão, Thần tháp nương nương có ở đây không?
- Không nói!
- Ta xem lão không đến nỗi là kẻ ác nên không muốn giết lão, lão chớ tự chuốc lấy đau khổ, lão có nói hay không nói?
- Không nói!
- Muốn chết thật sao?
Tay hữu Trịnh Tây Bắc đột ngột đập xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.