Chương 7: Đông Tây Nam Bắc
Vô Danh
23/04/2013
Trịnh Tây Bắc tàn nhẫn cười hai tiếng, chàng di động cước bộ đi chung quanh thiếu nữ một vòng, hai mắt không rời thân thể thiếu nữ...tự nhiên, đó không phải chàng thưởng thức vẻ đẹp của nàng, mà là lăng nhục, lăng nhục tàn nhẫn... chúng nhân có mặt biến sắc, quả là Trịnh Tây Bắc có thái độ quá đáng. Đột nhiên trong đám chúng nhân có tiếng quát :
Tiểu tử, oan có đầu mối, tội lỗi có chủ, ngươi làm vậy thực quá đáng.
Trịnh Tây Bắc dừng chân lại, chàng quay về hướng tiếng quát, một lão nhân gầy gò đen thui bước ra, chàng cười nhạt :
Chuyện này có quan hệ gì đến lão?
Ta tức giận không chịu nổi ?
Sao ? Lão chịu không nổi rồi định làm gì ?
Lão già đen ấy trợn hai mắt đầy nộ khí hét lớn:
Tiểu tử, ta giết chết người !
Cùng với tiếng hét ấy lão đảo thân đến bên chàng tay hữu quét một chưởng . Chưởng ấy của lão mãnh liệt tuyệt luân, chưởng lực như sóng gào đập vào ngực Trịnh Tây Bắc, chàng gầm một tiếng :
Lùi Lại !
Tay chàng đảo lộn một vòng phản kích. Thế ấy Trịnh Tây Bắc dùng tới bảy thành công lực nên khi song chưởng chạm nhau cả hai đều lùi lại một bước mới định được cướp bộ. Chúng nhân đều kêu lên kinh ngạc vì bất quá Trịnh Tây Bắc chỉ là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi mà dám ngang nhiên tiếp một chưởng của lão nhân mặt đen khiến ai lấy đều kinh hoảng. Mục quang Trịnh Tây Đức quét qua, đột nhiên chàng biến sắc trợn trừng lùi thân luôn hai bước... chàng đã vừa nhận ra tay hữu lão nhân mặt đen thui kia chỉ có bốn ngón tay, chàng thảnh thốt kêu lên :
Lão là ai nói mau !
Lão nhân mặt đen thấy sắc diện Trịnh Tây Bắc biến đổi , lão kinh ngạc không kém, điềm nhiên đáp :
Người không đáng biết tên ta !
Chàng lạnh lẽo quát to :
Phải chăng ngươi là “Cửu Chỉ Đổ Quỷ”.
Không sai.
Chàng chấn động không ngờ người sư phụ cần tìm lại gặp ngay ở đây. Chàng liền cười nhạt :
Không ngờ ta đang cần tìm lão...
Tìm ta có chuyện chi ?
Hỏi lão một câu truyện...
Nói mau đi.
Lão biết “Thiên Địa Huyết Bài” đang ở đâu không ?
Cái gì ?
A ! “Thiên Địa Huyết Bài”…
“Thiên Địa Huyết Bài” ...
Trong đám chúng nhân phát khẽ nhiều tiếng kêu kinh dị, hỗn loạn, bốn tiếng “Thiên Địa Huyết Bài” rõ ràng chẳng khác nào bốn tiếng sấm sét chấn động tận não chúng nhân. Toàn bộ chúng nhân đưa những ánh mắt dị dạng nhìn “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” khiến lão rùng mình buột miệng :
Đương nhiên.
Nó ở đâu, nói mau !
Không nói thì sao ?
Tan xác.
Ngươi cử động thử xem !
Ánh mắt Trịnh Tây Đức loé lên sát khí. Chàng bật cười hai tiếng ác độc di động cước bộ đến gần “Cửu Chỉ Đổ Quỷ”... tình thế đổ trường căng thẳng cực độ. Mục quang mọi người đều chăm chú nhìn “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” bất cứ ai cũng tự hỏi :”Chẳng lẽ lão “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” này biết “Thiên Địa Huyết Bài” kia ở đâu ?...” Tâm niệm chưa xong, Trịnh Tây Bắc đã gầm lên một tiếng ngắn, thân hình như điện bắn tới hai chiêu sát thủ tuyệt luân “Chiêu hồn thủ” đột ngột công tới.
Giữa lúc Trịnh Tây Bắc xuất thủ, một thân ảnh lướt qua, một âm thanh thánh thót nói:
Dừng tay !
Cùng với tiếng nói là một luồng chưởng lực nội gia đánh tới Trịnh Tây Bắc buộc chàng phải dừng cước bộ lùi lại, mục quang quét qua nhận ra người xuất thủ là thiếu nữ áo tía, chàng biến sắc :
Cô nương thực muốn chết ư ?
Sắc mặt thiếu nữ xám ngắt quát to :
Các hạ thật khinh người thái quá, ta đã cởi hết áo ngoài, ta hỏi các hạ có cần cởi tiếp không ?
Bất tất...
Có đánh bài hay không ?
Đánh !
Vậy chúng ta bắt đầu đi !
Trịnh Tây Bắc liếc nhìn “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” cười nhạt nói :
“Cửu Chỉ Đồ Quỷ” lão chớ nên chạy nếu không ta quyết tìm bằng được lão.
Dứt lời, không đợi “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” hồi đáp, chàng bước liền vào bàn chơi bài. “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” lùi lại cạnh một lão nhân tóc trắng hạ giọng hỏi :
Sao ? Nhìn ra chưa ?
Lão nhân áo trắng ghé tai “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” nói :
Không sai ! Y chính là đồ đệ của lão ấy !
A !
Y rất giống lão ấy về động tác xuất thủ, rất giống cả về ngôn ngữ, thủ đoạn, không thể có ai khác...
Câu nói của lão nhân áo trắng chưa dứt thì đã nghe Trịnh Tây Bắc hỏi thiếu nữ áo tía :
Cô nương muốn đánh bài gì ?
Tuỳ các hạ.
Xin cô nương chọn... nam nhân không nên chiếm tiện nghi của nữ nhân.
“Kiếm bài” được không ?
Được quá chứ !
Mời các hạ !
Trịnh Tây Bắc ngồi xuống bàn đánh bài , chàng liếc mắt nhìn “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” thấy lão vẫn đứng chỗ cũ ... Chàng nghĩ thầm : “Thiên Địa Huyết Bài “ sự thực là cái gì,tại sao nó khiến cả bọn người này kinh dị đến thế, có thực “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” biết nó ở đâu ? .. “ Bấy giờ thiếu nữ áo tía đã đem đến một bộ “Kiếm Bài” mới tinh, nàng trộn bài cực khéo rồi giao cho Trịnh Tây Bắc. Chàng nhìn cỗ bài quả nó còn rất mới. Chàng xào vài lần đưa ra trước mặt thiếu nữ :
Chia bài đi !
Sắc mặt nàng lạnh lùng bắt đầu nhận lấy chia bài ... Toàn bộ người có mặt vây quanh hai người ...Quả tình một thiếu nữ tự đem thân thể mình ra đặt bài như thế này trong võ lâm chưa từng có bao giờ. Thiếu nữ áo tía chia bài xong, Trịnh Tây Bắc nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ thấy nàng rút năm con rồi đặt xuống nhìn chàng lạnh lùng hỏi :
Đặt hai vạn lạng được chưa ?
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
Được.
Lật bài !
Khỏi cần ! Ta đã biết cô nương có con gì rồi !
Sao ? Các hạ biết ta... có con bài gì à ?
Không tin ư ?
Thân thể mềm mại của nàng như bị điện giật run lên :
Các hạ ... nói ta có con bài gì ?
“Liên hoàn kiếm” - là sáu bảy tám chín mười, đúng chưa ? Thiếu nữ áo tía biến sắc, nàng run run nhìn Trịnh Tây Bắc . Nàng không tin nổi đó là sự thật , đối phương đã biết hết các con bài của nàng.
Sau lưng thiêu nữ đột nhiên có người kêu to :
“Ma Quỷ Đổ Đồ” ... y là đồ đệ của “Ma Quỷ Đổ Thủ” đấy...
Một người đứng sau lưng Trịnh Tây Bắc kinh dị buột miệng :
ồ ! Đúng thực là “Liên hoàn kiếm “ ?
Không sai chút nào !
Thiếu nữ áo tía quát to :
Lật bài !
Cô nương chưa tin ?
Đúng ta không tin các hạ có con “Ngũ thiên vương” !
Cô nương hãy nhìn đây !
Trịnh Tây Bắc lật bài mình lên, quả nhiên là bôn con “nhất”,một con “vương” hoàn toàn chẳng sai tí nào, chính là “Ngũ thiên vương”. Thiếu nữ áo tía ngẩn mặt... cơ hồ nàng đã nhìn thấy cõi chết. Đám người hò hét hỗn loạn. Chúng lấy làm kinh dị vì mười năm nay chưa hề có ai có thủ pháp rút bài điệu nghệ như chàng. Trịnh Tây Bắc bật cười đắc ý :
Cô nương hãy lật bài lên xem !
Thiếu nữ đặt năm lá bài xuống, khi nàng đặt bài, tai phải nàng hơi đảo lật một chưởng rít gió quét tới ngực Trịnh Tây Bắc.Chiêu này không ai ngờ tới, không ai ngờ thiếu nữ lại ngầm xuất chiêu lén lút đánh chàng. Chúng nhân cơ hồ rú lên. Chợt nghe một tiếng kêu trầm uất, trong lúc không phòn bị Trịnh Tây Bắc bị chưởng lực của thiếu nữ đánh trúng ngực, miệng chàng ói máu, người nghiêng ngã xuống.
Đột nhiên, nhân ảnh áo trắng lướt tới, thiếu niên áo trắng đã vọt tới bên thiếu nữ, tay y đảo lộn miệng quát :
Cô nương không sợ thủ đoạn ấy quá độc ác ư ?
Thủ pháp của thiếu niên áo trắng ấy chẳng những mau như điện chớp mà chưởng lực còn cực mãnh liệt, trước mắt dám chắc thiếu nữ áo trắng bị trọng thương vì chưởng lực ấy của thiếu niên nào ngờ chưởng vừa tới nơi y đột nhiên thu lại. Vì sao thiếu niên áo trắng không đã thương thiếu nữ áo tía ? Y trừng mắt nhìn nàng rồi bước qua phía Trịnh Tây Bắc. Khi y vừa động cước bộ, lão “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” khô đét như một thanh củi đột nhiên xuất hiện trảo chụp lấy Trịnh Tây Bắc chạy ra phía ngoài “Võ Lâm Đổ Thành”... Thiếu niên áo trắng tựa hồ bị bất ngờ khi nhận ra “Cưu chỉ đổ quỷ” tung thân vọt ra xa hơn mười trượng y mới biến sắc gầm to :
Đứng lại.
Vừa gầm thân hình y nhanh như điện xẹt, chỉ thấy bóng trắng ánh lên, đã thấy thân hình y chặn ngay đương đi của “Cửu chỉ đồ quỷ”. Thân pháp y cực mau khiên “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” kinh hoảng, lão bất giác lùi lại một bước ngẩng mặt nhìn thiếu niên áo trắng . Thiếu niên áo trắng lạnh lẽo quát :
Bỏ người xuống !
Để làm gì ?
Sắc mặt thiếu niên đầy sát khí :
Ta bảo bỏ người xuống ngươi có nghe không ?
Tiểu tử lớn gan lớn tiếng thật, ngươi là ai ?
Lão muốn biết ta là ai ?
Không sai.
Thiếu niên áo trắng cười gằn, y rút trong lưng ra một tấm quạt rẽ gió,” Cửu Chỉ Đổ Quỷ” vừa thấy biến sắc trợn trừng thối lui một bước kêu lên :
Người là...
Bỏ người xuống lẽ nào ngươi muốn ta động thủ ?
Cửu Chỉ Đổ Quỷ gượng cười :
Bản lãnh ngươi doạ người khác thì được, nhưng không doạ được ta đâu !
Hai lông mày kiếm của thiếu niên dựng lên,sát khí bừng bừng,y cười lạnh một tiếng,cùng với tiếng cười ấy thân hình y đột nhiên bắn vọt lên lướt tới cạnh “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” quát to:
“Cửu Chỉ Đổ Quỷ” tiếp chiêu !
Cánh quạt vừa khép vừa mở, một chiêu ba thức tấn công cùng lúc ba đại huyệt của “Cửu Chỉ Đổ Quỷ”, thủ pháp thiếu niên cực mau, chiêu thức biến áo buộc “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” phải lùi ba bước.
“Cửu Chỉ Đổ Quỷ” là nhân vật thành danh trên dang hồ,tuy lão đã biết thiếu niên áo trắng này là ai,nhưng lão cũng không thể không tiếp vài chiêu của thiếu niên áo trắng xem. Liến đó lão gầm to một tiếng thân hình tung vọt lên chớp nhoáng tránh ba chiêu tấn công của thiếu niên. Lão xuất thủ trả lại một chưởng.
Đột nhiên ... một tiếng rú rùng rợn, lão nhân tóc trắng đã bung người tới , thiết trượng quét qua nhắm tới thiếu niên. Lão nhân tóc trắng và “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” bắt Trịnh Tây Bắc là có nguyên nhân, họ hợp lực với nhau, đương nhiên là phải lợi hại khó lường.
Thân pháp thiếu niên vọt qua, thiết trượng quét vào không, thiếu niên như bóng ma lướt tới “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” quát to:
Dừng tay !
Cánh quạt đảo lộn, chưởng tả đã đập theo.”Bình” một tiếng lớn,” Cửu Chỉ Đổ Quỷ” quả nhiên bị trúng một chưởng, thân hình ngã xuống,Trịnh Tây Bắc cũng rơi xuống đất.Thiếu niên áo trắng khẽ đưa tay đã chộp trúng Trịnh Tây Bắc, y phiên thân vọt tới vài trượng lạnh lẽo quát :
Tên nào không sợ chết cứ tiến lên thử xem.
Lão nhân tóc trắng cười nhạt :
Tên tuổi của “Tuyết sơn ma tử” quả danh bất hư truyền, ngày khác gặp nhau sẽ lĩnh giáo thêm !
Dứt lời lão vươn tay ôm lấy “Cửu Chỉ Đổ Quỷ” nằm dưới đất búng thân phi hành mất dạng.” Tuyết Sơn Ma Tử” cười âm lạnh hai tiếng đặt Trịnh Tây Bắc xuống đất,y lo lắng nhìn Trịnh Tây Bắc một lúc sau đó nhoẻn miệng cười. Y đưa tay vào túi sau đó móc ra một viên thuốc đặt vào miệng Trịnh Tây Bắc , sau đó vỗ vài cái vào các huyệt đạo của chàng. Không lâu, Trịnh Tây Bắc dần dần tỉnh lại.” Tuyết Sơn Ma Tử “ mỉm cười hỏi:
Có thấy dễ chịu hơn không ?
Trịnh Tây Bắc đứng dậy cung tay :
- Được huynh đài tương cứu, đệ suốt đời ghi nhớ, xin muôn vàn đa tạ.
-Chút việc cỏn con cần gì cảm tạ ?
Trịnh Tây Bắc đột nhiên nhớ tới thiếu nữ áo tía đột nhiên xuất thủ đánh chàng. Chàng tức giận nghiến răng :
-Tiểu đệ phải giết chết con tiện tỳ đó.
Chàng búng thân quay lại” Võ Lâm Đổ Thành”. Tuyết Sơn Ma Tử chận chàng lại mỉm cười:
-Huynh đài định đi đâu ?
-Đi giết chết con tiện tỳ độc ác lúc nãy !
-Việc gì phải gấp, quẩn tử báo thù ba năm chưa muộn, tại hạ có thể biết môn phái của huynh đài được không ?
Trịnh Tây Bắc thấy đối phương tươi cười dễ mến liền đáp :
-Tiểu đệ thực chẳng có môn phái nào cả.
Nét mặt Tuyết Sơn Ma Tử lấy làm lạ lùng liền hỏi tiếp :
-Tại hạ có thể nghe tôn tính đại danh của huynh đài ?
-Tiểu đệ Trịnh Tây Bắc.
-Cái gì ?
Tuyết Sơn Ma Tử kêu lên kinh dị nét mặt biến sắc,cấp thời lùi lại ba bước hãi hùng nói :
“Trịnh Tây Bắc” ?
- Vâng, tên tiểu đệ là Trịnh Tây Bắc có gì lạ đâu ?
-Tên này kỳ quái lắm ...
Vâng, kể cũng hơi kỳ quái, xin hỏi huynh...
-Ta là Hàn Đông Nam...
-Cái gì ? “Hãm Đông Nam” ?
Trịnh Tây Bắc cũng buộc miệng kêu kinh ngạc. Chàng tên là Trịnh Tây Bắc còn thiếu niên này tên là Hàn Đông Nam. Đó là vì tình cờ trùng hợp ? hay là cố ý ? Tuyết Sơn Ma Tử tiếp lời :
-Không phải là “Hãm” mà là “Hàn”, Hàn Đông Nam.
-Là thật hay là giả ?
-Đương nhiên là thật !
-Vì sao huynh đài lại là Đông Nam ?
-Vì sao huynh đài lại là Tây Bắc ?
... Đúng vậy, Đông Nam Tây Bắc là tên của hai người, thực là quái lạ , hình như nó còn có hàm ý khác nữa ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.