Chương 46: Hồng nhan tri kỷ
Vô Danh
17/12/2015
Giọng nói xe xé lạnh như băng của hắn có phần dễ sợ, Trịnh Tây Bắc nhìn về hướng phát ra âm thanh lạnh lẽo nói lại :
- Chết liền lập tức ư?
- Đúng vậy, nếu như ngươi không chịu nói thiếu nữ áo vàng ở đâu tất nhiên sẽ chết ngay lập tức.
Trịnh Tây Bắc nhếch miệng cười :
- Liệu chắc ngươi có làm nổi không?
Đối phương lại phát ra chuỗi cười dài, quát hỏi :
- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa.
Dù hỏi một ngàn lần ta cũng không nói.
Chàng chuyển câu chuyện :
- Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi đây.
- Cứ hỏi.
- Thiếu nữ áo vàng ấy có quan hệ chi với ngươi?
- Nàng là người của bản môn.
Trịnh Tây Bắc hơi yên tâm vì đoán trước quả nhiên thiếu nữ áo vàng là người của “Kim Chủy môn”, chàng liền nở nụ cười thản nhiên :
- Nếu đã là người của quý bản môn, quý bản môn tất biết rõ hơn ta chứ, sao lại hỏi ta?
- Tiểu tử, nàng theo đuổi ngươi, nói những gì?
- Nói những gì á?
- Đúng.
Bất giác, Trịnh Tây Bắc kinh ngạc thầm, căn bản chưa bao giờ thiếu nữ áo vàng nói gì với chàng về chuyện “Kim Chủy môn”, tâm niệm chuyển động, chàng đáp :
- Nàng theo đuổi ta nói những gì ngươi hà tất phải biết, nhưng nàng đã là môn nhân của ngươi, lẽ nào nàng lại có thể nói gì với ta?
Đối phương lạnh lùng gằn giọng :
- Chứ không phải vì nàng yêu ngươi, tất nhiên ngươi phải biết tông tích nàng ở đâu chứ?
- Yêu ta ư? Ngươi chứng minh được nàng yêu ta ở điểm nào?
- Tiểu tử, ngươi sắp chết đến nơi ta chẳng tiếc gì không báo cho ngươi biết, ngươi có biết người quan trọng điều khiển “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu” trong bóng tối là ai không?
- Chẳng lẽ là ngươi à?
- Chính là Môn chủ của chúng ta đấy!
Đến đây quả là Trịnh Tây Bắc kinh dị thật, câu tiết lộ này vượt khỏi tưởng tượng của chàng, không ngờ “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu’ cũng bị sự điều khiển của “Kim Chủy môn”. Chàng phải cố trấn tĩnh mới nói được :
- Không ngờ quý Môn chủ lại là người thần thông quảng đại đến thế, điều ấy thú thật ta không nghĩ tới được!
- Trong bản môn ta, thiếu nữ áo vàng có địa vị rất quan trọng, nàng là người tin cẩn của Môn chủ và là đặc sứ bình thời trong giang hồ, nàng được đặc lệnh cai quản “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu” thế mà khi ngươi giết chết “Đổ thành chủ nhân”, nàng không can thiệp, rồi đến khi ngươi sắp trúng độc ở “Tuyết Sơn ma lâu”, trừ phi nàng lấy thân phận đặc sứ của bản môn mới cứu thoát được ngươi và Trình Phụng ra khỏi “Tuyết Sơn ma lâu”.
Trịnh Tây Bắc nghe tới đây đột nhiên hiểu ra tất cả, thiếu nữ áo vàng vì chàng mà chẳng ngại phản bội lại “Kim Chủy môn”, lại đem sinh mạng ra mạo hiểm, điều ấy vì đâu. Chỉ vì yêu chàng. Thế mà chàng nỡ vô tâm đối xử tàn nhẫn với nàng. Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Bắc ảm đạm hỏi :
- Vì vậy ngươi quyết phải tìm cho ra nàng?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
- Ta không nói đâu, cũng không thể nói, ta cũng yêu nàng, đối với sự sinh tử của nàng đương nhiên ta phải quan tâm.
- Ngươi nói vậy là muốn chết thật chứ gì?
Trịnh Tây Bắc bật cười ha hả :
- Nàng đã có thể vì ta mà mạo hiểm, Trịnh Tây Bắc ta há chẳng dám chết vì nàng sao?
Đối phương cười như điên cuồng :
- Thực là tình yêu đẹp đấy, tiểu tử, ngươi muốn chết chớ trách ta!
Theo câu quát ấy, có tiếng chấn động, Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhình ra đã thấy một người cao lớn quá khổ choàng áo đen kín mít xuất hiện trước mắt chàng. Thân hình đối phương chẳng những cực kỳ cao lớn mà xương cốt hình như được đúc từ cái lò quá khổ, thoạt nhìn thấy chẳng khác nào loài quỷ ma xuất hiện, đối phương buông ra chuỗi cười lạnh lẽo :
- Tiểu tử, ngươi chịu nói hay không?
- Không nói.
- Muốn chểt?
Câu quát chưa dứt, thân hình hắn thình lình vọt tới mau như sao xẹt, những móng tay vươn ra trong bàn tay vĩ đại chụp tới mặt Trịnh Tây Bắc. Thế chụp ấy mau lẹ tuyệt luân, Trịnh Tây Bắc vội tràn thân qua bên tránh, chưởng hữu chàng phát qua, nhưng chưởng lực chàng chưa kịp phát, đối phương đã đánh tới chưởng thứ hai. Hắn xuất thủ phải nói là mau lẹ khác thường khiến chàng cả kinh.
Trên tay Trịnh Tây Bắc vốn đang ôm “Tuyết Sơn Ma Tử” Hàn Đông Nam nên uy lực của chàng không khỏi sút giảm mà thế chiêu chiêu tấn công của đối phương lại quá sức lợi hại. Đột nhiên, Trịnh Tây Bắc quát to một tiếng, tay hữu chàng vẽ một vòng đón đỡ thẳng chưởng phong của đối phương đang đánh tới, chiêu ấy của chàng là liều tính mạng. Nào ngờ chàng xuất chưởng đã mau mà đối phương còn mau hơn nữa, mạnh chưởng hắn quét ra, chưởng thứ ba như ánh sét đánh xuống, đập vào đỉnh đầu Trịnh Tây Bắc.
Tình hình trước mắt, Trịnh Tây Bắc sắp sửa táng mạng dưới thủ pháp của hắn. Đột nhiên, một tiếng quát thánh thót vọng tới, một bóng vàng lướt qua, thân hình vĩ đại của đối phương bị bức lùi lại. Trịnh Tây Bắc buột miệng kêu lên :
- Hoàng Xuyến, là cô nương đấy ư?
Người cứu chàng, quả nhiên là thiếu nữ áo vàng! Nếu như không có sự xuất hiện đúng lúc của nàng, số mạng Trịnh Tây Bắc có thể chết dưới tay người có thân hình cao lớn ấy! Sắc mặt Hoàng Xuyến vẫn chẳng biểu lộ một tình cảm gì, nàng lạnh lùng nói :
- Đúng vậy, là ta đây, nhưng tên Hoàng Xuyến là do các hạ tự đặt chứ không phải tên ta, tên ta thực là Cao Ngọc Bình!
Trịnh Tây Bắc đang định hỏi nàng bỗng tên cao lớn kia quát :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi thật dám cả gan.
- Thạch thúc thúc, thúc thúc được lệnh bắt tiểu nữ quay về chứ gì?
- Đúng vậy.
- Được, tiểu nữ xin được theo thúc thúc về.
Trịnh Tây Bắc kêu lên :
- Không, Cao cô nương, cô nương đừng quay về.
Cao Ngọc Bình quay đầu lại nhìn Trịnh Tây Bắc, nàng cười gượng :
- Cả đời Cao Ngọc Bình chẳng có gì sở hữu, vừa rồi được nghe các hạ nói yêu là trong bụng đã lấy làm muôn vạn an ủi. Nếu như hồng nhan có chết vì tri kỷ cũng đâu có gì ân hận nữa, các hạ bảo có đúng không?
Câu nói của nàng có chút gì đó thê lương xúc động, Trịnh Tây Bắc đáp :
- Ta không thể để cô nương đi đâu.
Cao Ngọc Bình cười khổ, nói với người cao lớn :
- Thạch thúc thúc, tiện nữ xin theo thúc thúc, đi đi thôi!
Người cao lớn ấy cười gằn giọng :
- Trước khi đi phải giết chết y cái đã!
- Cái gì?
Cao Ngọc Bình biến hẳn sắc mặt :
- Thạch thúc thúc, tiện nữ đã bằng lòng theo thúc thúc về chịu lệnh, lẽ nào thúc thúc không thể buông tha cho y được sao?
- Đúng, không được!
Nét mặt hắn đầy sát khí, khiến Cao Ngọc Bình biến đổi sắc mặt và thụt lùi lại hai bước :
- Thạch thúc thúc, chẳng lẽ thúc thúc không nể tình tiện nữ, tha cho y sao?
- Đó là lệnh của Môn chủ, vì y biết đã quá nhiều chuyện trong hai bang hội “Võ lâm Đổ thành” cùng “Tuyết Sơn ma lâu” thuộc bản môn và hai bang hội đều bị y tiêu diệt, không giết chết y, ta biết nói sao với Môn chủ?
Cao Ngọc Bình sợ hãi :
- Thạch thúc thúc ơi, y là người yêu của tiện nữ.
- Ta biết điều đó.
- Thế thúc thúc tha cho y nhé!
- Ta chịu lệnh đến đây giết cả hai người các ngươi và mang xác các ngươi về gặp Môn chủ, ngươi cứ theo về gặp Môn chủ mà van xin.
- Không, Thạch thúc thúc hãy tha cho y.
Đối phương vẫn không hề lay chuyển, buông tiếng cười gằn :
- Không thể được!
Trịnh Tây Bắc quát lên :
- Cao cô nương, cô nương van xin hắn làm quái gì? Để ta thử bản lãnh hắn tới đâu mà dám lớn lối!
Bây giờ lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt, võ công đối phương cao hơn chàng là điều chàng biết rồi, nhưng xưa nay chàng chưa hề van xin ai tha mạng cả.
Chàng đặt “Tuyết Sơn Ma Tử” xuống đất, búng thân đến bên người thân hình cao lớn ấy. Sắc mặt Cao Ngọc Bình thảm biến chặn đường chàng lại :
- Đừng, các hạ đừng nóng nảy.
Nàng xoay thân lại người cao lớn :
- Thạch thúc thúc, không thể tha cho y được ư?
- Đúng vậy.
Cao Ngọc Bình nghiến răng :
- Nếu thật thế xin thúc thúc chớ trách tiểu nữ đắc tội!
Hai mắt hắn trừng lên, sát cơ sung mãn, quát tháo :
- Ngươi dám vọng động chống lại Môn chủ ư?
Cao Ngọc Bình mặt lạnh như băng :
- Đó vì thúc thúc bức bách tiện nữ đấy thôi.
- Thôi được, ta sẽ vui lòng cho cả hai ngươi chết chung với nhau!
Cùng với tiếng quát, thân hình cao lớn của hắn vẽ vọt lên một vòng mau như chớp nhoáng lướt tới Trịnh Tây Bắc, hữu chưởng quét ra dữ dội. Lúc hắn xuất chưởng, Cao Ngọc Bình thét lên lanh lảnh :
- “Vô Thường Khách” thúc thúc chớ trách ta không tôn trọng thúc thúc đó!
Cánh tay ngọc của nàng đảo lộn chưởng bật tới “Vô Thường Khách”. Cao Ngọc Bình lúc chưa xuất thủ, Trịnh Tây Bắc đã thi triển chiêu “Hồn Đoạn Thiên Nhai” mang toàn bộ công lực chân hỏa tới “Vô Thường Khách”. Song chưởng xuất thủ đều mau như điện chớp.
Trong lúc nhân ảnh phiêu phi, đồng thời Trịnh Tây Bắc và Cao Ngọc Bình cùng bị một luồng nội gia chân lực đẩy bật ngược trở lại. Tuy họ cùng nhau hợp lực xuất thủ mà vẫn chưa thể là đối thủ của “Vô Thường Khách” được.
Trịnh Tây Bắc gầm lên :
- Ta quyết liều mạng với ngươi!
Thân hình chàng lại vọt tới “Vô Thường Khách” mau như chớp, điên cuồng xuất thủ. Cao Ngọc Bình thấy tình hình ấy, tự hiểu hôm nay nếu muốn thoát khỏi tay “Vô Thường Khách” này không phải dễ dàng. Rồi đó ý liều mạng đột ngột phát sinh, tay ngọc nàng đảo lộn xuất chưởng như mưa gió.
Hai người cùng liều tính mạng tấn công như điên cuồng, trong nhất thời “Vô Thường Khách” muốn khống chế hai người cũng không dễ. Đột nhiên “Vô Thường Khách” quát lớn một tiếng :
- Ngã xuống!
Ngực Trịnh Tây Bắc bị đập trúng, mắt chàng tối sầm lại, miệng phun máu tươi, thân hình văng ra ngã xuống đất bất động. “Vô Thường Khách” vọt thân tới lại gần Trịnh Tây Bắc, giơ chưởng đập tiếp, Cao Ngọc Bình vội vã vọt tới chặn đường gào lên :
- Xin đừng giết y.
Tiếng “y” vừa dứt, chưởng lực của “Vô Thường Khách” đã sắp đánh trúng người chàng. Cao Ngọc Bình hoảng hốt đưa thân ra đỡ, miệng nàng phun máu tươi, gục xuống cạnh thân Trịnh Tây Bắc. “Vô Thường Khách” giật mình, Cao Ngọc Bình cố sức gào lên đứt đoạn :
- Xin... đừng... giết y.
Chỉ nói được đến đó nàng bất tỉnh nhân sự luôn. Tiếng kêu u oán thê thảm của nàng khiến người nghe như muốn bật khóc, “Vô Thường Khách” nhìn hai xác nam nữ nằm cạnh nhau, hắn xúc động đến ấp úng :
- Xưa nay, tình nhân dễ làm người xúc động... ta... nỡ nào giết các ngươi?
Hắn ấp úng nói câu ấy rồi đột nhiên vươn tay điểm vào mấy huyệt đạo của hai người. Sau đó, hắn lại lẩm bẩm :
- Ta cho các ngươi sống thêm một ngày, sau đó kinh mạch các ngươi sẽ ngưng kết mà chết, ta chỉ có thể đối xử với các ngươi đến như thế mà thôi!
Dứt lời hắn từ từ bỏ đi. Đột nhiên hắn dừng chân quay lại nhìn “Tuyết Sơn Ma Tử” rồi bước đến vác “Tuyết Sơn Ma Tử” lên, búng thân lên hắn mất dạng trong rừng rậm.
Trận kiếp sát hãi hung đã qua. Trên mặt đất chỉ còn Trịnh Tây Bắc và Cao Ngọc Bình nằm bên nhau.
Không biết đã bao lâu, Trịnh Tây Bắc mới tỉnh dậy, chàng gượng gạo đưa mắt nhìn chung quanh, ánh mắt chạm vào Cao Ngọc Bình, chàng hoang mang tự hỏi “Ta... chúng ta chưa chết ư?”. Chàng không tin nổi tại sao chàng lại chưa chết. Vì, đó là điều dường như không thể xảy ra.
- Chết liền lập tức ư?
- Đúng vậy, nếu như ngươi không chịu nói thiếu nữ áo vàng ở đâu tất nhiên sẽ chết ngay lập tức.
Trịnh Tây Bắc nhếch miệng cười :
- Liệu chắc ngươi có làm nổi không?
Đối phương lại phát ra chuỗi cười dài, quát hỏi :
- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa.
Dù hỏi một ngàn lần ta cũng không nói.
Chàng chuyển câu chuyện :
- Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi đây.
- Cứ hỏi.
- Thiếu nữ áo vàng ấy có quan hệ chi với ngươi?
- Nàng là người của bản môn.
Trịnh Tây Bắc hơi yên tâm vì đoán trước quả nhiên thiếu nữ áo vàng là người của “Kim Chủy môn”, chàng liền nở nụ cười thản nhiên :
- Nếu đã là người của quý bản môn, quý bản môn tất biết rõ hơn ta chứ, sao lại hỏi ta?
- Tiểu tử, nàng theo đuổi ngươi, nói những gì?
- Nói những gì á?
- Đúng.
Bất giác, Trịnh Tây Bắc kinh ngạc thầm, căn bản chưa bao giờ thiếu nữ áo vàng nói gì với chàng về chuyện “Kim Chủy môn”, tâm niệm chuyển động, chàng đáp :
- Nàng theo đuổi ta nói những gì ngươi hà tất phải biết, nhưng nàng đã là môn nhân của ngươi, lẽ nào nàng lại có thể nói gì với ta?
Đối phương lạnh lùng gằn giọng :
- Chứ không phải vì nàng yêu ngươi, tất nhiên ngươi phải biết tông tích nàng ở đâu chứ?
- Yêu ta ư? Ngươi chứng minh được nàng yêu ta ở điểm nào?
- Tiểu tử, ngươi sắp chết đến nơi ta chẳng tiếc gì không báo cho ngươi biết, ngươi có biết người quan trọng điều khiển “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu” trong bóng tối là ai không?
- Chẳng lẽ là ngươi à?
- Chính là Môn chủ của chúng ta đấy!
Đến đây quả là Trịnh Tây Bắc kinh dị thật, câu tiết lộ này vượt khỏi tưởng tượng của chàng, không ngờ “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu’ cũng bị sự điều khiển của “Kim Chủy môn”. Chàng phải cố trấn tĩnh mới nói được :
- Không ngờ quý Môn chủ lại là người thần thông quảng đại đến thế, điều ấy thú thật ta không nghĩ tới được!
- Trong bản môn ta, thiếu nữ áo vàng có địa vị rất quan trọng, nàng là người tin cẩn của Môn chủ và là đặc sứ bình thời trong giang hồ, nàng được đặc lệnh cai quản “Võ lâm Đổ thành” và “Tuyết Sơn ma lâu” thế mà khi ngươi giết chết “Đổ thành chủ nhân”, nàng không can thiệp, rồi đến khi ngươi sắp trúng độc ở “Tuyết Sơn ma lâu”, trừ phi nàng lấy thân phận đặc sứ của bản môn mới cứu thoát được ngươi và Trình Phụng ra khỏi “Tuyết Sơn ma lâu”.
Trịnh Tây Bắc nghe tới đây đột nhiên hiểu ra tất cả, thiếu nữ áo vàng vì chàng mà chẳng ngại phản bội lại “Kim Chủy môn”, lại đem sinh mạng ra mạo hiểm, điều ấy vì đâu. Chỉ vì yêu chàng. Thế mà chàng nỡ vô tâm đối xử tàn nhẫn với nàng. Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Bắc ảm đạm hỏi :
- Vì vậy ngươi quyết phải tìm cho ra nàng?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười :
- Ta không nói đâu, cũng không thể nói, ta cũng yêu nàng, đối với sự sinh tử của nàng đương nhiên ta phải quan tâm.
- Ngươi nói vậy là muốn chết thật chứ gì?
Trịnh Tây Bắc bật cười ha hả :
- Nàng đã có thể vì ta mà mạo hiểm, Trịnh Tây Bắc ta há chẳng dám chết vì nàng sao?
Đối phương cười như điên cuồng :
- Thực là tình yêu đẹp đấy, tiểu tử, ngươi muốn chết chớ trách ta!
Theo câu quát ấy, có tiếng chấn động, Trịnh Tây Bắc đưa mắt nhình ra đã thấy một người cao lớn quá khổ choàng áo đen kín mít xuất hiện trước mắt chàng. Thân hình đối phương chẳng những cực kỳ cao lớn mà xương cốt hình như được đúc từ cái lò quá khổ, thoạt nhìn thấy chẳng khác nào loài quỷ ma xuất hiện, đối phương buông ra chuỗi cười lạnh lẽo :
- Tiểu tử, ngươi chịu nói hay không?
- Không nói.
- Muốn chểt?
Câu quát chưa dứt, thân hình hắn thình lình vọt tới mau như sao xẹt, những móng tay vươn ra trong bàn tay vĩ đại chụp tới mặt Trịnh Tây Bắc. Thế chụp ấy mau lẹ tuyệt luân, Trịnh Tây Bắc vội tràn thân qua bên tránh, chưởng hữu chàng phát qua, nhưng chưởng lực chàng chưa kịp phát, đối phương đã đánh tới chưởng thứ hai. Hắn xuất thủ phải nói là mau lẹ khác thường khiến chàng cả kinh.
Trên tay Trịnh Tây Bắc vốn đang ôm “Tuyết Sơn Ma Tử” Hàn Đông Nam nên uy lực của chàng không khỏi sút giảm mà thế chiêu chiêu tấn công của đối phương lại quá sức lợi hại. Đột nhiên, Trịnh Tây Bắc quát to một tiếng, tay hữu chàng vẽ một vòng đón đỡ thẳng chưởng phong của đối phương đang đánh tới, chiêu ấy của chàng là liều tính mạng. Nào ngờ chàng xuất chưởng đã mau mà đối phương còn mau hơn nữa, mạnh chưởng hắn quét ra, chưởng thứ ba như ánh sét đánh xuống, đập vào đỉnh đầu Trịnh Tây Bắc.
Tình hình trước mắt, Trịnh Tây Bắc sắp sửa táng mạng dưới thủ pháp của hắn. Đột nhiên, một tiếng quát thánh thót vọng tới, một bóng vàng lướt qua, thân hình vĩ đại của đối phương bị bức lùi lại. Trịnh Tây Bắc buột miệng kêu lên :
- Hoàng Xuyến, là cô nương đấy ư?
Người cứu chàng, quả nhiên là thiếu nữ áo vàng! Nếu như không có sự xuất hiện đúng lúc của nàng, số mạng Trịnh Tây Bắc có thể chết dưới tay người có thân hình cao lớn ấy! Sắc mặt Hoàng Xuyến vẫn chẳng biểu lộ một tình cảm gì, nàng lạnh lùng nói :
- Đúng vậy, là ta đây, nhưng tên Hoàng Xuyến là do các hạ tự đặt chứ không phải tên ta, tên ta thực là Cao Ngọc Bình!
Trịnh Tây Bắc đang định hỏi nàng bỗng tên cao lớn kia quát :
- Trịnh Tây Bắc, ngươi thật dám cả gan.
- Thạch thúc thúc, thúc thúc được lệnh bắt tiểu nữ quay về chứ gì?
- Đúng vậy.
- Được, tiểu nữ xin được theo thúc thúc về.
Trịnh Tây Bắc kêu lên :
- Không, Cao cô nương, cô nương đừng quay về.
Cao Ngọc Bình quay đầu lại nhìn Trịnh Tây Bắc, nàng cười gượng :
- Cả đời Cao Ngọc Bình chẳng có gì sở hữu, vừa rồi được nghe các hạ nói yêu là trong bụng đã lấy làm muôn vạn an ủi. Nếu như hồng nhan có chết vì tri kỷ cũng đâu có gì ân hận nữa, các hạ bảo có đúng không?
Câu nói của nàng có chút gì đó thê lương xúc động, Trịnh Tây Bắc đáp :
- Ta không thể để cô nương đi đâu.
Cao Ngọc Bình cười khổ, nói với người cao lớn :
- Thạch thúc thúc, tiện nữ xin theo thúc thúc, đi đi thôi!
Người cao lớn ấy cười gằn giọng :
- Trước khi đi phải giết chết y cái đã!
- Cái gì?
Cao Ngọc Bình biến hẳn sắc mặt :
- Thạch thúc thúc, tiện nữ đã bằng lòng theo thúc thúc về chịu lệnh, lẽ nào thúc thúc không thể buông tha cho y được sao?
- Đúng, không được!
Nét mặt hắn đầy sát khí, khiến Cao Ngọc Bình biến đổi sắc mặt và thụt lùi lại hai bước :
- Thạch thúc thúc, chẳng lẽ thúc thúc không nể tình tiện nữ, tha cho y sao?
- Đó là lệnh của Môn chủ, vì y biết đã quá nhiều chuyện trong hai bang hội “Võ lâm Đổ thành” cùng “Tuyết Sơn ma lâu” thuộc bản môn và hai bang hội đều bị y tiêu diệt, không giết chết y, ta biết nói sao với Môn chủ?
Cao Ngọc Bình sợ hãi :
- Thạch thúc thúc ơi, y là người yêu của tiện nữ.
- Ta biết điều đó.
- Thế thúc thúc tha cho y nhé!
- Ta chịu lệnh đến đây giết cả hai người các ngươi và mang xác các ngươi về gặp Môn chủ, ngươi cứ theo về gặp Môn chủ mà van xin.
- Không, Thạch thúc thúc hãy tha cho y.
Đối phương vẫn không hề lay chuyển, buông tiếng cười gằn :
- Không thể được!
Trịnh Tây Bắc quát lên :
- Cao cô nương, cô nương van xin hắn làm quái gì? Để ta thử bản lãnh hắn tới đâu mà dám lớn lối!
Bây giờ lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt, võ công đối phương cao hơn chàng là điều chàng biết rồi, nhưng xưa nay chàng chưa hề van xin ai tha mạng cả.
Chàng đặt “Tuyết Sơn Ma Tử” xuống đất, búng thân đến bên người thân hình cao lớn ấy. Sắc mặt Cao Ngọc Bình thảm biến chặn đường chàng lại :
- Đừng, các hạ đừng nóng nảy.
Nàng xoay thân lại người cao lớn :
- Thạch thúc thúc, không thể tha cho y được ư?
- Đúng vậy.
Cao Ngọc Bình nghiến răng :
- Nếu thật thế xin thúc thúc chớ trách tiểu nữ đắc tội!
Hai mắt hắn trừng lên, sát cơ sung mãn, quát tháo :
- Ngươi dám vọng động chống lại Môn chủ ư?
Cao Ngọc Bình mặt lạnh như băng :
- Đó vì thúc thúc bức bách tiện nữ đấy thôi.
- Thôi được, ta sẽ vui lòng cho cả hai ngươi chết chung với nhau!
Cùng với tiếng quát, thân hình cao lớn của hắn vẽ vọt lên một vòng mau như chớp nhoáng lướt tới Trịnh Tây Bắc, hữu chưởng quét ra dữ dội. Lúc hắn xuất chưởng, Cao Ngọc Bình thét lên lanh lảnh :
- “Vô Thường Khách” thúc thúc chớ trách ta không tôn trọng thúc thúc đó!
Cánh tay ngọc của nàng đảo lộn chưởng bật tới “Vô Thường Khách”. Cao Ngọc Bình lúc chưa xuất thủ, Trịnh Tây Bắc đã thi triển chiêu “Hồn Đoạn Thiên Nhai” mang toàn bộ công lực chân hỏa tới “Vô Thường Khách”. Song chưởng xuất thủ đều mau như điện chớp.
Trong lúc nhân ảnh phiêu phi, đồng thời Trịnh Tây Bắc và Cao Ngọc Bình cùng bị một luồng nội gia chân lực đẩy bật ngược trở lại. Tuy họ cùng nhau hợp lực xuất thủ mà vẫn chưa thể là đối thủ của “Vô Thường Khách” được.
Trịnh Tây Bắc gầm lên :
- Ta quyết liều mạng với ngươi!
Thân hình chàng lại vọt tới “Vô Thường Khách” mau như chớp, điên cuồng xuất thủ. Cao Ngọc Bình thấy tình hình ấy, tự hiểu hôm nay nếu muốn thoát khỏi tay “Vô Thường Khách” này không phải dễ dàng. Rồi đó ý liều mạng đột ngột phát sinh, tay ngọc nàng đảo lộn xuất chưởng như mưa gió.
Hai người cùng liều tính mạng tấn công như điên cuồng, trong nhất thời “Vô Thường Khách” muốn khống chế hai người cũng không dễ. Đột nhiên “Vô Thường Khách” quát lớn một tiếng :
- Ngã xuống!
Ngực Trịnh Tây Bắc bị đập trúng, mắt chàng tối sầm lại, miệng phun máu tươi, thân hình văng ra ngã xuống đất bất động. “Vô Thường Khách” vọt thân tới lại gần Trịnh Tây Bắc, giơ chưởng đập tiếp, Cao Ngọc Bình vội vã vọt tới chặn đường gào lên :
- Xin đừng giết y.
Tiếng “y” vừa dứt, chưởng lực của “Vô Thường Khách” đã sắp đánh trúng người chàng. Cao Ngọc Bình hoảng hốt đưa thân ra đỡ, miệng nàng phun máu tươi, gục xuống cạnh thân Trịnh Tây Bắc. “Vô Thường Khách” giật mình, Cao Ngọc Bình cố sức gào lên đứt đoạn :
- Xin... đừng... giết y.
Chỉ nói được đến đó nàng bất tỉnh nhân sự luôn. Tiếng kêu u oán thê thảm của nàng khiến người nghe như muốn bật khóc, “Vô Thường Khách” nhìn hai xác nam nữ nằm cạnh nhau, hắn xúc động đến ấp úng :
- Xưa nay, tình nhân dễ làm người xúc động... ta... nỡ nào giết các ngươi?
Hắn ấp úng nói câu ấy rồi đột nhiên vươn tay điểm vào mấy huyệt đạo của hai người. Sau đó, hắn lại lẩm bẩm :
- Ta cho các ngươi sống thêm một ngày, sau đó kinh mạch các ngươi sẽ ngưng kết mà chết, ta chỉ có thể đối xử với các ngươi đến như thế mà thôi!
Dứt lời hắn từ từ bỏ đi. Đột nhiên hắn dừng chân quay lại nhìn “Tuyết Sơn Ma Tử” rồi bước đến vác “Tuyết Sơn Ma Tử” lên, búng thân lên hắn mất dạng trong rừng rậm.
Trận kiếp sát hãi hung đã qua. Trên mặt đất chỉ còn Trịnh Tây Bắc và Cao Ngọc Bình nằm bên nhau.
Không biết đã bao lâu, Trịnh Tây Bắc mới tỉnh dậy, chàng gượng gạo đưa mắt nhìn chung quanh, ánh mắt chạm vào Cao Ngọc Bình, chàng hoang mang tự hỏi “Ta... chúng ta chưa chết ư?”. Chàng không tin nổi tại sao chàng lại chưa chết. Vì, đó là điều dường như không thể xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.