Chương 26: Huyết bài lộ hé
Vô Danh
23/04/2013
Tay Trịnh Tây Bắc run lên bần bật, run đến nỗi cơ hồ chàng không thể mò được vào trong ngực áo nữa. “Phí Hoa thủ” đã đưa cho chàng cái hộp sắt, thực có đựng bốn miếng “Thiên địa huyết bài” sao? Cuối cùng chàng cũng rút được cái hộp sắt ra, hai tay chàng run lẩy bẩy cơ hồ không nắm được cái hộp, chàng run rẩy mở nắp hộp và đưa mắt nhìn vào, chàng biến sắc, trong tay nằm ngay ngắn bốn miếng sắt đỏ như máu phải chăng là “Thiên địa huyết bài”?
Trịnh Tây Bắc hết sức kinh dị, chàng giữ vật báu trong tay đã mấy năm rồi mà lại không hề biết, nào ngờ võ công thiên hạ điên cuồng đi tìm “Thiên địa huyết bài” lại nằm trong thân chàng?
Chàng hoang mang đóng nắp hộp lại rồi đút vào trong ngực áo. Trịnh Tây Bắc cố trấn tĩnh tinh thần, chàng bắt đầu cảm thấy việc này quá sức tưởng tượng của chàng. Dưới kia, đột nhiên vị giáo chủ bịt mặt bỗng cười lạnh một tiếng gọi:
- Vị bằng hữu nào trên tường nhà đó? Sao chưa xuống đây đàm luận?
Trịnh Tây Bắc giật mình, ai ngờ vị giáo chủ bịt mặt lại phát giác ra chỗ chàng ẩn thân. Giáo chủ bịt mặt vừa dứt lời, bao nhiêu ánh mắt của các môn nhân đệ tử đều ngước lên nhìn. Trịnh Tây Bắc muốn ẩn thân cũng không được nữa, chàng buông thân rơi xuống. Vừa chạm chân xuống đất, bọn môn nhân đệ tử kinh ngạc giật nảy người. Thiếu nữ áo xanh buột kêu:
- Là thiếu hiệp đấy ư?
Trịnh Tây Bắc cười gượng:
- Vâng, là tại hạ!
Chàng xoay lại hướng giáo chủ bịt mặt nói:
- Tại hạ vì có chút máu hiếu kỳ nên mạo muội vào nơi đây, xin giáo chủ (mất chữ) hàm.
Giáo chủ bịt mặt lạnh lẽo gọi:
- Thẩm Bí Thám!
- Thưa, có đệ tử!
- Ngươi quen biết vị các hạ này?
- Vâng.
- Y là ai?
- Y là Trịnh Tây Bắc, là đồ đệ của “Ma quỷ đổ thủ”.
- A!
Giáo chủ bịt mặt nhẹ bật kêu “A” một tiếng rồi nhìn Trịnh Tây Bắc, lạnh lẽo nói:
- Còn vị bằng hữu của các hạ sao chưa mời xuống luôn?
Trịnh Tây Bắc lại kinh dị lần nữa. Sao? Chẳng lẽ trên rường nhà lại còn một người nào nữa ẩn thân? Chàng cảm thấy cực kỳ hoang mang. Bỗng có tiếng cười lớn bật ra lanh lảnh, một bóng nhân ảnh phiêu thân rơi xuống vừa nói:
- Công lực của giáo chủ quả nhiên siêu phàm. Lão phu bội phục!
Trịnh Tây Bắc rất kinh ngạc, chàng đưa mắt nhìn lòng thầm chấn động vì đó chính là lão nhân bạch mi mà chàng gặp ở trong “Võ lâm đổ thành”. Giáo chủ bịt mặt lạnh lùng hỏi:
- Xin hỏi…
- Xin hỏi lão phu tên là gì phải không? Bất tất, lão phu chỉ vô ý vào nơi này làm phiền chư vị, xin được nguyên xá, bây giờ lão phu xin cáo từ.
Dứt lời, lão nhân chuyển thân định phi ra ngoài. Giáo chủ bịt mặt quát lên lanh lảnh:
- Đứng lại!
Lão nhân bạch mi dừng chân xoay người lại hỏi:
- Giáo chủ còn muốn dạy bảo điều gì ư?
- Ngươi tưởng có thể bỏ đi một cách dễ dàng đến thế ư?
Lão nhân bạch mi kinh ngạc:
- Ý của giáo chủ muốn sao?
- Các ngươi đã vào nơi cấm địa giáo đường chẳng có chút quang minh lỗi lạc là mục đích định làm gì?
Lão nhân bạch mi kinh ngạc, đột nhiên lão xoay lại hỏi Trịnh Tây Bắc:
- Mục đích tiểu tử là gì?
- Tại hạ ư? - Trịnh Tây Bắc ngây người đáp - TạI hạ đến đây chỉ vì tính hiếu kỳ.
Lão nhân bạch mi khẽ mỉm cười quay về phía giáo chủ bịt mặt:
- Đúng vậy, chúng ta chỉ đến đây vì tính hiếu kỳ!
- Nếu đã vì tính hiếu kỳ mà đến đây thì các ngươi càng không có quyền bỏ đi!
Lão nhân bạch mi cười ha hả:
- Sao? Giáo chủ muốn giữ người ư?
- Đúng vậy.
- Lão phu vốn như một xác gỗ giữ lại nào có ích lợi gì? Trịnh Tây Bắc đây còn thiếu niên trẻ tuổi đáng bị giữ lại…
Lão lại xoay qua Trịnh Tây Bắc:
- Tiểu tử, ngươi bảo có phải vậy không?
Trịnh Tây Bắc kinh ngạc:
- Tại hạ không thể lưu lại tại đây.
Lão nhân bạch mi lại cười ha ha:
- Ngươi không ở, ta cũng không ở, đi, chúng ta đi thôi!
Dứt lời bước dài tiến ra cửa đại môn, Trịnh Tây Bắc đang định bước theo bỗng giáo chủ bịt mặt bật lên cười lạnh lẽo:
- Chỉ sợ nhị vị không đi được đó thôi!
Lời vừa dứt, nhân ảnh đã lướt tới chắn ngay đường đi của lão nhân bạch mi và Trịnh Tây Bắc, chàng nhìn thẳng vàogiáo chủ bịt mặt lạnh lùng hỏi:
- Giáo chủ thực sự muốn gì?
Giáo chủ bịt mặt lạnh lùng đáp:
- Như để các ngươi thích đến thì đến, thích đi thì đi, các ngươi sẽ cho ta là kẻ bất tài, bây giờ có hai con đường cho các ngươi lựa chọn…
- Hai con đường nào?
- Một là gia nhập bản phái, hai là dùng võ công phân định thắng bại!
Lão nhân bạch mi nhìn Trịnh Tây Bắc:
- Tiểu tử, ta sống ngần này tuổi đã nhiều lắm rồi không tội vạ gì đem đầu cho người ta thử, ngươi hãy thay ta chọn con đường nào đi!
Trịnh Tây Bắc hơi biến sắc:
- Giáo chủ các hạ, các hạ chớ khinh người quá lắm, cũng được, tại hạ xin lãnh giáo xem các hạ có tuyệt học gì kinh người hay không.
- Nếu ngươi thua thì sao?
- Nếu thua sẽ xin gia nhập quý giáo, còn nếu giáo chủ thua thì sao?
- Cho các ngươi đi tự do.
- Được lắm!
Lão nhân bạch mi giật mình:
- Tiểu tử, nếu lỡ ngươi thua chúng ta biết làm sao?
Trịnh Tây Bắc quả thật cũng có phần hồi hộp, nếu quả chàng thua thật, hậu quả rất khó tưởng tượng và chàng cũng không nắm chắc được mình có thắng vị giáo chủ ấy không. Chàng nhìn vị giáo chủ bịt mặt lạnh lùng mời:
- Xuất thủ đi!
- Xin mời các hạ trước!
- Khách không thể qua mặt chủ, mời giáo chủ!
- Xin phép các hạ!
Tiếng “hạ” chưa dứt hẳn, hắn đã đưa tới một chưởng, chưởng ấy xem ra cũng bình thường nhưng sự thực biến hoá vô cùng. Trịnh Tây Bắc phất mạnh hữu thủ tấn công hoàn chiêu. Chỉ thấy hai bóng nhân ảnh lướt chập vào nhau rồi tách ra nhưng sự thực chỉ qua một nháy mắt, hai người đã thi triển ba chiêu, thân pháp người nào cũng cực mau khiến ai nấy kinh hoảng. Trịnh Tây Bắc chỉ biết chàng phát chiêu theo sự truyền dạy của quái nhân trong mộ chứ hoàn toàn không biết tên của chiêu thức ấy ra sao. Hai người vừa dừng tay, giáo chủ bịt mặt lạnh lùng bật tiếng:
- Xin mời nhị vị tự do ra đi!
Trịnh Tây Bắc hết sức kinh ngạc, lão nhân bạch mi cũng kinh dị nhìn chàng. Lão hỏi:
- Tiểu tử, ngươi …gặp lão ấy rồi ư?
- Gặp lão nào?
- Thế chiêu “Dã hoả thiêu thiên” do ai dạy ngươi vậy?
Trịnh Tây Bắc lắc đầu, chính chàng cũng đâu biết quái nhân trong mộ là ai. Giáo chủ bịt mặt lạnh lùng:
- Sao? Nhị vị chưa đi đi!
Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên hỏi lão nhân bạch mi:
- Lão tiền bối, tại hạ thắng rồi ư?
- Tuy chưa hẳn thắng, nhưng công lực của hai người tương đương.
Lão quay về hướng giáo chủ bịt mặt:
- Chúng ta không đi nữa!
Câu nói của lão nhân bạch mi chẳng khiến giáo chủ bịt mặt lấy làm lạ. Trịnh Tây Bắc hoang mang chẳng hiểu gì cả. Giáo chủ bịt mặt lạnh lùng:
- Lẽ nào các người lại muốn ta xuất thủ thêm một lần nữa?
Lão nhân bạch mi cười ha hả:
-Ta không muốn đi, ngươi có mời ta cũng không đi, giáo chủ phải chăng là đệ tử truyền nhân của Huyết ma tử?
Giáo chủ bịt mặt kinh ngạc lùi một bước:
- Ngươi… làm sao ngươi biết?
- Hiện nay Huyết ma tam thức trong thiên hạ không ai nhận ra được trừ lão phu!
- Ta biết ngươi là ai rồi, phải chăng ngươi là Bạch mi tiên ông?
- Không sai!
Trịnh Tây Bắc nghe lời xác nhận ấy, bất giác chấn động cả người, chàng bật kêu lên:
- Lão tiền bối, chính tại hạ đang muốn tìm lão tiền bối đây!
- Ta biết ngươi đang muốn tìm ta.
Lão nhân ấy chuyển lời qua giáo chủ:
- Giáo chủ, hôm nay lão may gặp cuộc hội họp ở đây chỉ là do vô ý may mà cũng không lấy gì làm uổng công, “Thiên địa huyết bài” cuối cùng lão phu đã biết ở đâu rồi!
Trịnh Tây Bắc nghe câu ấy càng kinh hãi, Giáo chủ bịt mặt hỏi:
- Nó ở đâu?
- Tại đây, nhưng giáo chủ không nên tìm hiểu vì vật ấy đã có chủ …
Lão hơi dừng một chút rồi tiếp:
- Mọi việc còn lắm rắc rối, trước khi đi khỏi đây, lão phu cần báo cho giáo chủ biết một điều…
- Xin lão tiền bối cứ dạy!
- Giáo chủ cứ an tâm chờ đợi, sau này chúng ta còn có dịp hợp lực với nhau.
Tiếp đó, Bạch mi tiên ông quay sang Trịnh Tây Bắc:
- Tiểu tử, chúng ta đi được rồi đó!
Nói dứt lời, lão bước ra đại môn. Trịnh Tây Bắc vẫn hoang mang chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, chàng ngơ ngẩn nhìn giáo chủ bịt mặt rồi liếc nhìn Thiếu nữ áo xanh, chỉ thấy nàng tha thiết nhìn theo chàng. Trịnh Tây Bắc đành cười gượng bước ra ngoài.
Đưa mắt nhìn Bạch mi tiên ông đã ở xa hơn mười trượng, chàng chạy theo gọi lớn:
- Lão tiền bối ơi!
Bạch mi tiên ông hơi quay lại nhìn chàng cười gằn:
- Tiểu tử theo ta định hỏi gì? Phải chăng định hỏi kỳ lịnh của ba phái ta đã đưa trả cho họ chưa?
- Lão tiền bối, còn một việc khác… lão tiền bối biết sư phụ của tại hạ chết rồi ư?
- Biết… hôm qua ta mới biết, nhưng may ta đã đoán sớm hơn.
- Lão tiền bối vừa rồi thấy tại hạ có “Thiên địa huyết bài”?
- Đúng vậy!
- Lão tiền bối, cứ theo đồn đãi thì phu phụ Trịnh Thiết Nguyên không phải là cha mẹ ruột của tại hạ? “Giang hồ đổ bác” nói sư phụ tại hạ biết phụ mẫu thật của tại hạ là ai…
- Bây giờ sư phụ ngươi chết rồi, trước khi chết hắn dặn bảo ngươi đi tìm ta?
- Vâng. Thân sinh phụ mẫu của tại hạ thực sự là ai?
Bạch mi tiên ông đáp:
- Ủa, lúc nãy ngươi chưa nghe sao?
- Sao? “Ngọc Kiếm thư sinh” và “Ngọc Hồ Điệp” là cha mẹ của tại hạ ư?
- Đúng đó. Họ mới thực sự là cha mẹ của ngươi.
- Thế sao tại hạ lại lớn lên trong nhà phu phụ Trịnh Thiết Nguyên?
- Việc ấy khó mà nói cho rõ ràng được, sự việc là như thế này, vụ huyết án hơn mười năm trước ta khỏi cần phải kể dài dòng, bất quá có một việc ta cần bổ sung, “Bách Hợp tiên tử” và “Ngọc Hồ Điệp” là hai chị em, khi thảm án xảy ra, trừ ca ca của ngươi ra…
- Ca ca tại hạ? Là ai?
- Hàn Đông Nam.
- Sao? “Tuyết Sơn ma tử” là ca ca của tại hạ ư?
Trịnh Tây Bắc kinh ngạc đến toát mồ hôi.
- Đúng, hắn là ca ca của ngươi. Khi thảm án xảy ra, Hàn Đông Nam không có mặt tại nhà, hắn được lâu chủ “Tuyết Sơn ma lâu” cứu thoát…
- Còn tại hạ?
- Bấy giờ, người ở nhà người bác là “Bách Hợp tiên tử” của ngươi, vì vậy mà thoát nạn.
- Thế vì sao tình cảm giữa hai vợ chồng Trịnh Thiết Nguyên hình như không có?
- Đó chỉ là lầm lẫn mà thôi, Trịnh Thiết Nguyên tưởng “Bách Hợp tiên tử” là vợ “Ngọc Kiếm thư sinh”, thực sự là họ có giai đoạn yêu nhau thật.
Trịnh Tây Bắc gật đầu:
- Tại hạ hiểu rồi, thế ra giết chết phụ mẫu tại hạ chính là bọn “Cửu chỉ đổ quỷ”, “Huyền phong kiếm khách” và “Mỹ Nhiêm công” Vưu Thiên Tông?
- Còn có một người áo tía bí mật!
- Thân mẫu của tại hạ cũng bị người áo tía làm cho phát điên chứ gì?
- Không sai, lúc ấy bọn người võ lâm cao thủ ấy định giết mẹ ngươi, được “Ma Quỷ đổ thủ” cứu thoát, nhưng lúc ấy người áo tía xuất hiện, hắn hạ thủ định giết “Ngọc Hồ Điệp” nhưng ta đã kịp cứu bà, sự thực người cứu “Ngọc Hồ Điệp” là ta chứ không phải “Ma Quỷ đổ thủ”. Bấy giờ ta bảo sư phụ ngươi nên tìm chỗ ẩn cư, nếu không sẽ bị tai hoạ, sư phụ ngươi không tin, ta không còn cách nào bèn hợp cùng “Thiên Nam cuồng khách” dùng (mất 2 chữ) lừa bịp sư phụ ngươi buộc lão phải về Bạch vụ cốc, căn bản “Đổ trường ma nữ” chẳng có dính dáng gì đến “Thiên Nam cuồng khách”, vì đó chỉ là mưu kế, bởi vì hiện nay chẳng ai biết “Đổ trường ma nữ” đi đâu nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.