Chương 75: Khúc Chung Nhân Tán
Vô Danh
17/12/2015
Đinh Hương trầm giọng :
- Thiếu phụ nương nương, có hơi chiếm ưu thế... chưởng lực bà ta rất lợi hại...
- Như thế... như thế biết làm sao bây giờ?
Câu hỏi lo lắng của “Bạch Mi Tiên Ông” vừa dứt. Đột nhiên... trong trận đấu, thân hình thiếu phụ chuyển mau, song chưởng cơ hồ đồng thời đánh ra, Trịnh Tây Bắc vội lui lại bảy tám bước. Thiếu phụ bắn thân tới tấn công liên hoàn ba chưởng. Thình lình “bình” một tiếng dữ dội, chỉ thấy hai bóng người tách rời ra, Trịnh Tây Bắc đưa tay ôm ngực “Ọe” một tiếng lớn miệng phun ra một búm máu, ngã vật xuống.
Còn sắc mặt “Thần tháp nương nương” tái nhợt lảo đảo đứng không vững. Thiếu phụ cố cường loạng choạng kềm giữ thân mình sắp ngã, tay hữu bà cất cao lên tiến tiến tới chỗ Trịnh Tây Bắc... Tất cả mọi người kể cả Đinh Hương biến sắc sợ hãi...
Đột nhiên nghe thiếu phụ quát to :
- Trịnh Tây Bắc mau nạp mạng!
Bà ta thu hết công lực phóng tới chỗ Trịnh Tây Bắc đập xuống một chưởng. Tất cả mọi người rú lên bất giác nhắm mắt lại không dám nhìn.
“Bình” một tiếng tiếp theo là tiếng rú thảm khốc, không khí lại trở về tịnh mịch, mở mắt nhìn ra. Cảnh tượng khiến mọi người đều ngẩn người.
Thì ra khi thiếu phụ “Thần tháp nương nương” phóng thân tới. Trịnh Tây Bắc cũng đã chuẫn bị hết công lực bình sinh đã bật lên một cước sám sét trúng ngay giữa ngực thiếu phụ. Máu vọt bắn tung tóe, “Thần tháp nương nương” thảm tử. Trịnh Tây Bắc gượng dậy rùng mình lão đảo mấy cái. Đinh Hương mừng đến chảy nước mắt kêu lớn :
- Trịnh ca ca ơi!
Nàng bắn thân tới đỡ lấy chàng. Trịnh Tây Bắc cố thu hết sức nói :
- Hương muội... hãy giúp ta... trị thương...
- Ca ca hãy mau ngồi yên!
Trịnh Tây Bắc lão đảo ngồi xuống. Ngón chỉ pháp của Đinh Hương điểm huyệt bế các mạch máu không cho chảy ra ngoài nữa, sau đó nàng vận nội gia chân lực trị liệu thương thế cho Trịnh Tây Bắc.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng đưa tay lau mồ hôi, “Bạch Mi Tiên Ông” quát nữ sứ giả Tiểu Thanh :
- Cô nương kia, sao chưa mau giao “Thần Bí chủ nhân” ra đây?
Tiểu Thanh ngân ngấn nước mắt chuyển thân chạy nhanh vào “Thần tháp”. Chẳng bao lâu sau thương thế đã giảm, Trịnh Tây Bắc đứng đậy quét mắt nhìn “Thần tháp nương nương” nằm dưới đất. Bất giác chàng cảm thấy thê lương vô hạn. Chàng và thiếu phụ ấy thật ra đâu có thù oán gì sâu nặng mà nay thiếu phụ phải chết dưới tay chàng khiến chàng hết sức cảm khái!
Lôi Ngọc Quỳnh chạy đến, nghiến răng giận dữ :
- Ta muốn chém xác con yêu phụ này ra làm vạn mảnh!
Trịnh Tây Bắc buộc miệng :
- Thôi Lôi muội à, bà ta đã chết rồi, nói cho cùng bà ta chỉ là một nữ nhân bất hạnh thôi, cứ theo lời đồn thì bà ta mười lăm tưổi lấy chồng, mười bảy tuổi đã chôn xác chồng, bà ta chỉ vì một niệm lỡ sai nên lún sâu vào tội ác. Chúng ta nên để xác bà được vẹn toàn.
- Thôi được!
Ngay lúc ấy Tiểu Thanh đã dẫn “Thần Bí chủ nhân” đến nơi, thiếu niên áo trắng chạy vội đến gọi lớn :
- Sư phụ, đồ nhi là Bạch Kiếm Kiệt xin khấu kiến sư phụ.
- Được rồi, đứng lên!
“Bạch Mi Tiên Ông” cười ha hả :
- “Thần Bí chủ nhân”, số mạng ngươi vẫn còn may mắn đó!
- Là ngươi đó ư lão tiên ông?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc vội vàng thi lễ :
- Vãn bối đến chậm để lão tiền bối kinh sợ, xin chịu tội!
- May mà có ngươi cứu ta...
Lão đưa mắt nhìn xác “Huyết trì chủ nhân” nước mắt ức ra ấp úng tiếp :
- Mấy bằng hữu kia chết thật là thảm!
Trịnh Tây Bắc nói :
- Chúng ta hãy đem thi thể của các vị tiền bối này ra khỏi đây an táng.
“Bạch Mi Tiên Ông” tán thành :
- Thế thì hay lắm!
Tất cả lục đục kéo nhau ra khỏi khu cổ tháp, trong một khu rừng, họ an táng cẩn thận năm thi thể. Tất cả đứng trước phần mộ tưởng niệm một hồi giữa cảnh lá rụng bay lả tả và nước mắt đầm đìa, cảnh vật hết sức thê lương...
Lâu lắm “Thần Bí chủ nhân” mới lên tiếng :
- Giang hồ đã tạm yên, ta cũng cần trở về, lão tiên ông này, ngươi có theo ta trở về không? “Thông Thiên Thần Quân” cũng đang ở nhà ta đó!
- Cũng được...
Lão nhân Bạch Mi chuyển thân nhìn Giáo chủ bịt mặt :
- Còn ngươi?
- Ta ư?
- Sao chưa tháo bỏ khăn che mặt? Chuyện giang hồ coi như đã xong rồi.
Giáo chủ bịt mặt đưa tay tháo luôn tấm khăn che trên mặt hiện ra một khuôn mặt thiếu nữ mới độ hai mươi quả là thiên kiều bá mị.
- Cô nương tên gì?
- Ta tên là Hạ Yến!
“Bạch Mi Tiên Ông” nói với “Thần Bí chủ nhân” :
- Dịch lão này, đồ đệ của lão có hứa hôn với ai chưa?
- Chưa có ai.
“Bạch Mi Tiên Ông” mỉm cười :
- Thế thì hãy để ta làm ông mai giúp lão.
“Thần Bí chủ nhân” quay lại độ đệ :
- Bạch Kiếm Kiệt, sao chưa lạy tạ tiên ông đi?
Bạch Kiếm Kiệt đỏ gay mặt vội quỳ xuống :
- Đa tạ lão tiền bối yêu quý!
- Ha ha ha... đứng đậy, đứng đậy!
“Bạch Mi Tiên Ông” vừa cười vừa quay lại Hạ Yến :
- Hạ cô nương có ý kiến gì không?
Hạ Yến đỏ bừng hai má, cúi đầu e thẹn :
- Tiểu nữ không biết nữa?
- Thế thì hãy theo ta đi thôi!
Liền đó “Thần Bí chủ nhân”, “Bạch Mi Tiên Ông”, Bạch Kiếm Kiệt, Hạ Yến cáo từ, “Thần Bí chủ nhân” nói :
- Nhà ta ở “Phong Sa cốc” núi Mông Sơn, khi nào thuận tiện mời chư vị ghé chơi!
Dứt lời bốn bóng nhân ảnh phi hành đi mất. Tiếp đó “Bách Độc Khách” cũng nói với Trịnh Tây Bắc :
- Trinh huynh đệ, ta cũng xin cáo từ.
- Các hạ... cũng đi nữa sao?
- Chính thị, từ nay giang hồ đã yên tĩnh, việc riêng chúng ta cũng đã hoàn tất rồi, tại hạ xin cáo từ.
Dứt lời, y chuyển thân đi liền. Bấy giờ còn lại Đinh Hương, Lôi Ngọc Quỳnh, Cao Ngọc Bình và Trịnh Tây Bắc, bốn người đứng ngẩn ra hồi lâu, Đinh Hương mới hỏi :
- Trịnh ca ca, bây giờ chúng ta nên đí đến một nơi.
- Đi đâu?
- Tìm Tiểu Quyên!
Trịnh Tây Bắc chấn động buộc miêng :
- Tìm nàng ư?
- Đúng vậy, ca ca nên tìm nàng, ca ca yêu nàng và cùng nên tha thứ cho nàng, sau khi tìm được nàng rồi sẽ tìm mẫu thân ca ca.
- Thôi cũng được, chỉ sợ nàng không chịu gặp ta.
- Muốn chứ... chúng ta đến nơi nàng ở.
Mấy ngày sau cả bốn người đã đến Văn Tĩnh trang nằm trên một sườn núi, trong thoáng chốc gian nhà cỏ nơi ở của Lý Tiểu Quyên đã thấy trước mắt. Trịnh Tây Bắc bước đến bên cửa, cửa chỉ khép hờ, tim chàng đập thình thịch liên hồi, bất giác chàng cứ đứng ngây người trước cửa, Đinh Hương phải thúc giục :
- Ca ca vào đi chứ.
Trịnh Tây Bắc cố trấn tĩnh tinh thần đẩy cửa bứơc vào. Trong nhà đột ngột có âm thanh của Tiểu Quyên vọng ra :
- Ai đó?
- Là ta đây Tiểu Quyên ơi!
Chàng bước mau chân vào sân nhà. Lý Tiểu Quyên vừa nhìn thấy Trịnh Tây Bắc liền ấp úng :
- Là Trịnh Tây Bắc đấy ư?
- Đúng vậy... Tiểu Quyên...
Chàng kích động nắm lấy vai nàng. Tiểu Quyên vẫn đứng ngẩn người như quá kinh ngạc, đột nhiên nàng phục vào lòng Trịnh Tây Bắc nức nở khóc, Trịnh Tây Bắc an ủi :
- Tiểu Quyên... chẳng cần khóc làm chi...
Chàng nâng cằm Tiểu Quyên lên, hôn vào mắt nàng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, chàng vẫn còn yêu xiết bao người người tình đầu tiên. Những nụ hôn khiến chàng tạm thời quên vô số bất hạnh của quá khứ.
- Không... Trịnh ca ca... không được đâu...
- Tiểu Quyên, ta yêu muội muội mà.
Tiểu Quyên đột nhiên trấn tĩnh đáp :
- Giữa chúng ta đã là quá khứ rồi!
- Không, chúng ta có thể sống một cuộc sống mới.
- Khó lắm... Trịnh Tây Bắc, quên muội muội đi, muội muội không còn là Tiểu Quyên ngày xưa nữa, giữa chúng ta chỉ là giấc mộng tàn khốc, ca ca đi đi!
- Tiểu Quyên...
Chàng muốn rơi lệ.
- Đa tạ ca ca tới thăm muội muội. Vâng kiếp này muội muội đã lỡ lầm. Lỡ lầm ấy sâu nặng lắm, không thể sửa đổi được nữa, muội muội xin vĩnh viễn ghi nhớ mối tình của ca ca.
- Tiểu Quyên...
- Xin hãy để cho muội muội sống hết kiếp này ở đây, mong kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau...
- ...
Trịnh Tây Bắc ảm đạm gần sắp khóc.
- Trịnh Tây Bắc ca ca quên rằng mẫu thân ca ca cũng có ở đây sao?
- Thực sao?
Chưa dứt lời chợt nghe sau nhà có tiếng chân đi ra, chàng chuyển thân vào quả thấy mẫu thân chàng bước ra. Trịnh Tây Bắc hết sức khích động chạy đến quỳ xuống trước mặt mẹ thê thiết gọi :
- Mẹ ơi...
“Ngọc Hồ Điệp” rươm rướm nước mắt :
- Bắc nhi, hãy đứng đậy, mẹ đã biết rồi, ca ca con tội đáng chết lắm, ta tha thứ cho con.
- Mẹ...
Trịnh Tây Bắc bật khóc, không biết phải nói gì. “Ngọc Hồ Điệp” gượng cười :
- Nữ bằng hữu của con nói đúng đấy, ta không nên để chết một đứa con và lại để mất một đứa con khác.
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
- Ừ, con có lỗi gì đâu, đó chẳng qua là ý trời, con có vui lòng ở lại đây không?
- Không, con phải đi, mẹ theo con nhé!
- Không, mẹ muốn sống ở đây... sống với Tiểu Quyên tại đây, chỉ cần sau này thỉnh thoảng con về thăm mẹ là được.
Trịnh Tây Bắc đứng đậy thổn thức :
- Thưa mẹ, con đi nhé!
- Ừ con đi.
Trịnh Tây Bắc bước ra, chàng nhìn tha thiết Tiểu Quyên không nhịn được khẽ kêu :
- Tiểu Quyên ơi...
Lý Tiểu Quyên rũ rượi đầm đìa nước mắt thê lương nói :
- Đi đi, muội muội sẽ nhớ ca ca đã yêu muội muội, nếu thuận tiện xin hãy ghé thăm muội muội.
- Ta... hiểu rồi.
- Ca ca bảo trọng!
- Tái kiến.
- Tái kiến...
Dứt hai tiếng “Tái kiến” ấy, họ thê thảm từ biệt, từ đó, tình yêu giữa hai người chỉ còn là cái bóng trong hồi ức mà thôi. Tình yêu của họ tàn khốc quá và vô hạn hận oán. Trịnh Tây Bắc bước ra ngoài cửa. Đinh Hương và hai nữ nhân kia chờ chàng ở mấy trượng xa. Chàng vội chạy lại, Đinh Hương vội hỏi :
- Trịnh ca ca, nàng đâu rồi?
Trịnh Tây Bắc cười gượng lắc đầu. Lôi Ngọc Quỳnh hỏi :
- Nàng không đi ư?
- Không.
- Tại sao?
Trịnh Tây Bắc thở dài :
- Giữa chúng ta chỉ là quá khứ, nàng không bằng lòng. Đúng vậy, dù chúng ta có sống với nhau đi nữa cũng không giống khi xưa được nữa, đương nhiên cũng chẳng có hạnh phúc gì, cuộc sống chỉ cho ta và nàng một giấc mộng tàn khốc mà thôi. Tất cả quá khứ chúng ta nên quên đi.
- Thế thôi, chúng ta đi vậy. Hãy về “Thủy Tinh cung”, muội muội sẽ trị bệnh cho Lôi tỉ tỉ, sau này chúng ta cũng cần sống bình an bên nhau chứ!
- Đúng vậy, võ lâm tạm thời đã yên tĩnh, bi kịch đã kết thúc rồi!
Bốn bóng người cùng phi hành về hướng “Thủy Tinh cung”...
- Thiếu phụ nương nương, có hơi chiếm ưu thế... chưởng lực bà ta rất lợi hại...
- Như thế... như thế biết làm sao bây giờ?
Câu hỏi lo lắng của “Bạch Mi Tiên Ông” vừa dứt. Đột nhiên... trong trận đấu, thân hình thiếu phụ chuyển mau, song chưởng cơ hồ đồng thời đánh ra, Trịnh Tây Bắc vội lui lại bảy tám bước. Thiếu phụ bắn thân tới tấn công liên hoàn ba chưởng. Thình lình “bình” một tiếng dữ dội, chỉ thấy hai bóng người tách rời ra, Trịnh Tây Bắc đưa tay ôm ngực “Ọe” một tiếng lớn miệng phun ra một búm máu, ngã vật xuống.
Còn sắc mặt “Thần tháp nương nương” tái nhợt lảo đảo đứng không vững. Thiếu phụ cố cường loạng choạng kềm giữ thân mình sắp ngã, tay hữu bà cất cao lên tiến tiến tới chỗ Trịnh Tây Bắc... Tất cả mọi người kể cả Đinh Hương biến sắc sợ hãi...
Đột nhiên nghe thiếu phụ quát to :
- Trịnh Tây Bắc mau nạp mạng!
Bà ta thu hết công lực phóng tới chỗ Trịnh Tây Bắc đập xuống một chưởng. Tất cả mọi người rú lên bất giác nhắm mắt lại không dám nhìn.
“Bình” một tiếng tiếp theo là tiếng rú thảm khốc, không khí lại trở về tịnh mịch, mở mắt nhìn ra. Cảnh tượng khiến mọi người đều ngẩn người.
Thì ra khi thiếu phụ “Thần tháp nương nương” phóng thân tới. Trịnh Tây Bắc cũng đã chuẫn bị hết công lực bình sinh đã bật lên một cước sám sét trúng ngay giữa ngực thiếu phụ. Máu vọt bắn tung tóe, “Thần tháp nương nương” thảm tử. Trịnh Tây Bắc gượng dậy rùng mình lão đảo mấy cái. Đinh Hương mừng đến chảy nước mắt kêu lớn :
- Trịnh ca ca ơi!
Nàng bắn thân tới đỡ lấy chàng. Trịnh Tây Bắc cố thu hết sức nói :
- Hương muội... hãy giúp ta... trị thương...
- Ca ca hãy mau ngồi yên!
Trịnh Tây Bắc lão đảo ngồi xuống. Ngón chỉ pháp của Đinh Hương điểm huyệt bế các mạch máu không cho chảy ra ngoài nữa, sau đó nàng vận nội gia chân lực trị liệu thương thế cho Trịnh Tây Bắc.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng đưa tay lau mồ hôi, “Bạch Mi Tiên Ông” quát nữ sứ giả Tiểu Thanh :
- Cô nương kia, sao chưa mau giao “Thần Bí chủ nhân” ra đây?
Tiểu Thanh ngân ngấn nước mắt chuyển thân chạy nhanh vào “Thần tháp”. Chẳng bao lâu sau thương thế đã giảm, Trịnh Tây Bắc đứng đậy quét mắt nhìn “Thần tháp nương nương” nằm dưới đất. Bất giác chàng cảm thấy thê lương vô hạn. Chàng và thiếu phụ ấy thật ra đâu có thù oán gì sâu nặng mà nay thiếu phụ phải chết dưới tay chàng khiến chàng hết sức cảm khái!
Lôi Ngọc Quỳnh chạy đến, nghiến răng giận dữ :
- Ta muốn chém xác con yêu phụ này ra làm vạn mảnh!
Trịnh Tây Bắc buộc miệng :
- Thôi Lôi muội à, bà ta đã chết rồi, nói cho cùng bà ta chỉ là một nữ nhân bất hạnh thôi, cứ theo lời đồn thì bà ta mười lăm tưổi lấy chồng, mười bảy tuổi đã chôn xác chồng, bà ta chỉ vì một niệm lỡ sai nên lún sâu vào tội ác. Chúng ta nên để xác bà được vẹn toàn.
- Thôi được!
Ngay lúc ấy Tiểu Thanh đã dẫn “Thần Bí chủ nhân” đến nơi, thiếu niên áo trắng chạy vội đến gọi lớn :
- Sư phụ, đồ nhi là Bạch Kiếm Kiệt xin khấu kiến sư phụ.
- Được rồi, đứng lên!
“Bạch Mi Tiên Ông” cười ha hả :
- “Thần Bí chủ nhân”, số mạng ngươi vẫn còn may mắn đó!
- Là ngươi đó ư lão tiên ông?
- Đúng.
Trịnh Tây Bắc vội vàng thi lễ :
- Vãn bối đến chậm để lão tiền bối kinh sợ, xin chịu tội!
- May mà có ngươi cứu ta...
Lão đưa mắt nhìn xác “Huyết trì chủ nhân” nước mắt ức ra ấp úng tiếp :
- Mấy bằng hữu kia chết thật là thảm!
Trịnh Tây Bắc nói :
- Chúng ta hãy đem thi thể của các vị tiền bối này ra khỏi đây an táng.
“Bạch Mi Tiên Ông” tán thành :
- Thế thì hay lắm!
Tất cả lục đục kéo nhau ra khỏi khu cổ tháp, trong một khu rừng, họ an táng cẩn thận năm thi thể. Tất cả đứng trước phần mộ tưởng niệm một hồi giữa cảnh lá rụng bay lả tả và nước mắt đầm đìa, cảnh vật hết sức thê lương...
Lâu lắm “Thần Bí chủ nhân” mới lên tiếng :
- Giang hồ đã tạm yên, ta cũng cần trở về, lão tiên ông này, ngươi có theo ta trở về không? “Thông Thiên Thần Quân” cũng đang ở nhà ta đó!
- Cũng được...
Lão nhân Bạch Mi chuyển thân nhìn Giáo chủ bịt mặt :
- Còn ngươi?
- Ta ư?
- Sao chưa tháo bỏ khăn che mặt? Chuyện giang hồ coi như đã xong rồi.
Giáo chủ bịt mặt đưa tay tháo luôn tấm khăn che trên mặt hiện ra một khuôn mặt thiếu nữ mới độ hai mươi quả là thiên kiều bá mị.
- Cô nương tên gì?
- Ta tên là Hạ Yến!
“Bạch Mi Tiên Ông” nói với “Thần Bí chủ nhân” :
- Dịch lão này, đồ đệ của lão có hứa hôn với ai chưa?
- Chưa có ai.
“Bạch Mi Tiên Ông” mỉm cười :
- Thế thì hãy để ta làm ông mai giúp lão.
“Thần Bí chủ nhân” quay lại độ đệ :
- Bạch Kiếm Kiệt, sao chưa lạy tạ tiên ông đi?
Bạch Kiếm Kiệt đỏ gay mặt vội quỳ xuống :
- Đa tạ lão tiền bối yêu quý!
- Ha ha ha... đứng đậy, đứng đậy!
“Bạch Mi Tiên Ông” vừa cười vừa quay lại Hạ Yến :
- Hạ cô nương có ý kiến gì không?
Hạ Yến đỏ bừng hai má, cúi đầu e thẹn :
- Tiểu nữ không biết nữa?
- Thế thì hãy theo ta đi thôi!
Liền đó “Thần Bí chủ nhân”, “Bạch Mi Tiên Ông”, Bạch Kiếm Kiệt, Hạ Yến cáo từ, “Thần Bí chủ nhân” nói :
- Nhà ta ở “Phong Sa cốc” núi Mông Sơn, khi nào thuận tiện mời chư vị ghé chơi!
Dứt lời bốn bóng nhân ảnh phi hành đi mất. Tiếp đó “Bách Độc Khách” cũng nói với Trịnh Tây Bắc :
- Trinh huynh đệ, ta cũng xin cáo từ.
- Các hạ... cũng đi nữa sao?
- Chính thị, từ nay giang hồ đã yên tĩnh, việc riêng chúng ta cũng đã hoàn tất rồi, tại hạ xin cáo từ.
Dứt lời, y chuyển thân đi liền. Bấy giờ còn lại Đinh Hương, Lôi Ngọc Quỳnh, Cao Ngọc Bình và Trịnh Tây Bắc, bốn người đứng ngẩn ra hồi lâu, Đinh Hương mới hỏi :
- Trịnh ca ca, bây giờ chúng ta nên đí đến một nơi.
- Đi đâu?
- Tìm Tiểu Quyên!
Trịnh Tây Bắc chấn động buộc miêng :
- Tìm nàng ư?
- Đúng vậy, ca ca nên tìm nàng, ca ca yêu nàng và cùng nên tha thứ cho nàng, sau khi tìm được nàng rồi sẽ tìm mẫu thân ca ca.
- Thôi cũng được, chỉ sợ nàng không chịu gặp ta.
- Muốn chứ... chúng ta đến nơi nàng ở.
Mấy ngày sau cả bốn người đã đến Văn Tĩnh trang nằm trên một sườn núi, trong thoáng chốc gian nhà cỏ nơi ở của Lý Tiểu Quyên đã thấy trước mắt. Trịnh Tây Bắc bước đến bên cửa, cửa chỉ khép hờ, tim chàng đập thình thịch liên hồi, bất giác chàng cứ đứng ngây người trước cửa, Đinh Hương phải thúc giục :
- Ca ca vào đi chứ.
Trịnh Tây Bắc cố trấn tĩnh tinh thần đẩy cửa bứơc vào. Trong nhà đột ngột có âm thanh của Tiểu Quyên vọng ra :
- Ai đó?
- Là ta đây Tiểu Quyên ơi!
Chàng bước mau chân vào sân nhà. Lý Tiểu Quyên vừa nhìn thấy Trịnh Tây Bắc liền ấp úng :
- Là Trịnh Tây Bắc đấy ư?
- Đúng vậy... Tiểu Quyên...
Chàng kích động nắm lấy vai nàng. Tiểu Quyên vẫn đứng ngẩn người như quá kinh ngạc, đột nhiên nàng phục vào lòng Trịnh Tây Bắc nức nở khóc, Trịnh Tây Bắc an ủi :
- Tiểu Quyên... chẳng cần khóc làm chi...
Chàng nâng cằm Tiểu Quyên lên, hôn vào mắt nàng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, chàng vẫn còn yêu xiết bao người người tình đầu tiên. Những nụ hôn khiến chàng tạm thời quên vô số bất hạnh của quá khứ.
- Không... Trịnh ca ca... không được đâu...
- Tiểu Quyên, ta yêu muội muội mà.
Tiểu Quyên đột nhiên trấn tĩnh đáp :
- Giữa chúng ta đã là quá khứ rồi!
- Không, chúng ta có thể sống một cuộc sống mới.
- Khó lắm... Trịnh Tây Bắc, quên muội muội đi, muội muội không còn là Tiểu Quyên ngày xưa nữa, giữa chúng ta chỉ là giấc mộng tàn khốc, ca ca đi đi!
- Tiểu Quyên...
Chàng muốn rơi lệ.
- Đa tạ ca ca tới thăm muội muội. Vâng kiếp này muội muội đã lỡ lầm. Lỡ lầm ấy sâu nặng lắm, không thể sửa đổi được nữa, muội muội xin vĩnh viễn ghi nhớ mối tình của ca ca.
- Tiểu Quyên...
- Xin hãy để cho muội muội sống hết kiếp này ở đây, mong kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau...
- ...
Trịnh Tây Bắc ảm đạm gần sắp khóc.
- Trịnh Tây Bắc ca ca quên rằng mẫu thân ca ca cũng có ở đây sao?
- Thực sao?
Chưa dứt lời chợt nghe sau nhà có tiếng chân đi ra, chàng chuyển thân vào quả thấy mẫu thân chàng bước ra. Trịnh Tây Bắc hết sức khích động chạy đến quỳ xuống trước mặt mẹ thê thiết gọi :
- Mẹ ơi...
“Ngọc Hồ Điệp” rươm rướm nước mắt :
- Bắc nhi, hãy đứng đậy, mẹ đã biết rồi, ca ca con tội đáng chết lắm, ta tha thứ cho con.
- Mẹ...
Trịnh Tây Bắc bật khóc, không biết phải nói gì. “Ngọc Hồ Điệp” gượng cười :
- Nữ bằng hữu của con nói đúng đấy, ta không nên để chết một đứa con và lại để mất một đứa con khác.
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
- Ừ, con có lỗi gì đâu, đó chẳng qua là ý trời, con có vui lòng ở lại đây không?
- Không, con phải đi, mẹ theo con nhé!
- Không, mẹ muốn sống ở đây... sống với Tiểu Quyên tại đây, chỉ cần sau này thỉnh thoảng con về thăm mẹ là được.
Trịnh Tây Bắc đứng đậy thổn thức :
- Thưa mẹ, con đi nhé!
- Ừ con đi.
Trịnh Tây Bắc bước ra, chàng nhìn tha thiết Tiểu Quyên không nhịn được khẽ kêu :
- Tiểu Quyên ơi...
Lý Tiểu Quyên rũ rượi đầm đìa nước mắt thê lương nói :
- Đi đi, muội muội sẽ nhớ ca ca đã yêu muội muội, nếu thuận tiện xin hãy ghé thăm muội muội.
- Ta... hiểu rồi.
- Ca ca bảo trọng!
- Tái kiến.
- Tái kiến...
Dứt hai tiếng “Tái kiến” ấy, họ thê thảm từ biệt, từ đó, tình yêu giữa hai người chỉ còn là cái bóng trong hồi ức mà thôi. Tình yêu của họ tàn khốc quá và vô hạn hận oán. Trịnh Tây Bắc bước ra ngoài cửa. Đinh Hương và hai nữ nhân kia chờ chàng ở mấy trượng xa. Chàng vội chạy lại, Đinh Hương vội hỏi :
- Trịnh ca ca, nàng đâu rồi?
Trịnh Tây Bắc cười gượng lắc đầu. Lôi Ngọc Quỳnh hỏi :
- Nàng không đi ư?
- Không.
- Tại sao?
Trịnh Tây Bắc thở dài :
- Giữa chúng ta chỉ là quá khứ, nàng không bằng lòng. Đúng vậy, dù chúng ta có sống với nhau đi nữa cũng không giống khi xưa được nữa, đương nhiên cũng chẳng có hạnh phúc gì, cuộc sống chỉ cho ta và nàng một giấc mộng tàn khốc mà thôi. Tất cả quá khứ chúng ta nên quên đi.
- Thế thôi, chúng ta đi vậy. Hãy về “Thủy Tinh cung”, muội muội sẽ trị bệnh cho Lôi tỉ tỉ, sau này chúng ta cũng cần sống bình an bên nhau chứ!
- Đúng vậy, võ lâm tạm thời đã yên tĩnh, bi kịch đã kết thúc rồi!
Bốn bóng người cùng phi hành về hướng “Thủy Tinh cung”...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.