Chương 14: Lấy Máu Phát Tài
Vô Danh
23/04/2013
Theo tiếng nói lớn ấy bao nhiêu ành mắt mọi người đều nhìn tới một lão nhân hắc y, lão trầm giọng nói:
- Bản đổ trường phụng mệnh chủ nhân, tạm dừng không đánh bạc nữa!
- Tại làm sao?
- Không được chơi bất cứ bài bạc gì nữa!
- Không được, ta đã thua hơn ngàn lạng, phải cho ta gỡ chứ…
- …..
- …..
Đổ trường như ong vỡ tổ, tiếng người ồn ào, lão nhân hắc y vẫy tay:
- Vô cùng tạ lỗi, vì đêm nay bản chủ nhân có hẹn với “Ma quỷ đổ đồ” nên phải ra lệnh chư vị tạm dừng cuộc chơi…
- Họ đánh cứ việc đánh, chúng ta chơi bài cứ việc chơi, đâu có liên quan gì đến nhau…
- Không được, chúng ta cứ chơi bài đi!
- Chơi… không cần dừng gì cả!
Lão nhân ấy lại nói:
- Nếu chư vị không thể không chơi ta cũng không cưỡng ép, thôi được, chỉ xin chư vị đừng gây phiền nhiễu.
- Yên tâm!
- Được, được!
Lão nhân hắc y đảo mắt một vòng:
-Xin mời “ Ma quỷ đổ đồ” các hạ đến đây!
Trịnh Tây Bắc vặn đứng yên chổ cũ miệng chàng hơi mỉm cười nhưng chân vẩn bất động.
- Sao? “Ma quỷ đổ đồ” chưa đến đây sao?
- Đến rồi!
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng đáp gọn như thế. Ánh mắt mọi người nhìn về phái Trịnh Tây Bắc, lão nhân hắc y mỉm cười:
- Xin mời các hạ tới sau quầy đổi tiền.
- Để làm chi?
Lão nhân ấy ngạc nhiên:
- Không phải các hạ có hẹn với chủ nhân sao?
- Không sai!
- Vậy xin mời đến sau quầy đổi tiền.
- Chủ nhân lão đến chưa?
-Chưa
- Nếu chưa, hà tất ta phải gấp? Chỉ cần chủ nhân lão đã đến, ta liền y lời.
- Ta phụng mệnh mời các hạ trước…
- Lão là cái quái gì ở đây?
Trịnh Tây Bắc cố ý cuồng ngạo khiến mọi người có mặt đều kinh hãi, lão nhân hắc y biến sắc, nhưng rồi lão chỉ cười nhạt nói:
- Thôi được!
Trịnh Tây Bắc cười gằn nhìn lão một cái, chợt thấy lão chuyển thân đi vào hậu viện, chớp mắt đã biến mất. Lão nhân bạch mi đang đánh bài không biết hữu ý hay vô ý nhìn chàng một cái, có vẻ kính phục: đột nhiên, có nhiều tiếng chân vọng lại rồi một thanh âm truyền ra:
- “Đổ thành chủ nhân: giá lâm!"
Trịnh Tây Bắc ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy một người bịt mặt được “Đổ trường ma nữ” và bốn lão nhân hộ tống bước vào đổ trường.
“Đổ thành chủ nhân” chưa có ai biết mặt thật hắn ra sao, hiện giờ vẫn không cho ai thấy mặt. Ánh mắt mọi người lấm lét nhìn tên chủ nhân bí mật nọ không ai dám cất tiếng, các cuộc bài đều tự nhiên ngừng lại. “Đổ thành chủ nhân” quét mắt nhìn khắp lượt, lạnh lẽo buông tiếng:
- Vị nào là “Ma quỷ đổ đồ”?
Trịnh Tây Bắc cũng lạnh lẽo hỏi lại:
- Vị nào là “Đổ thành chủ nhân”?
- Chính là ta!
- Chính là ta?
“Đổ thành chủ nhân” cười gằn:
- Khí thế các hạ quả có hơn người…
- Chủ nhân quá khen!
- Xin mời các hạ đến sau quẩy.
Trịnh Tây Bắc cười ngạo mạn bước lại… khi còn cách “Đổ thành chủ nhân” độ năm thước, chàng dừng chân. “Đổ thành chủ nhân” cười nhạt:
- Đã từng nghe tài danh bạc của các hạ chấn động giang bồ, bản nhân lấy làm kính phục, lần này mời các hạ đến đây để xin lãnh giáo một phen!
- Xin tùy ý, nhưng…
- Nhưng sao?
- Các người còn thiếu ta bốn vạn tám ngàn lạng vàng.
- Chúng ta đánh xong một ván, lập tức sẽ xin hoàn tiền đầy đủ.
Trịnh Tây Bắc cười lớn:
- Không được!
- Tại sao?
- Báo cho người biết, bốn vạn tám ngàn lạng không giao ngay không được, người đừng quên, trước mặt các võ lâm bằng hữu có mặt đây ngươi đường đường là một vị chủ nhân!
- Điều ấy…
- Đối với ngươi bốn vạn tám nghìn lạng chỉ là số nhỏ, chẳng lẽ ngươi không đủ? Hảy trả hết số vàng ấy rồi sẽ tính sau, nếu không quyết không được!
“Đổ thành chủ nhân” đanh mặt:
- Không trả thì sao?
- Cũng không sao, bất quá với thân phận chủ nhân đổ thành như ngươi, chẳng lẻ nào lại không trả?
Ngôn ngữ chàng rất linh họa, lý luận vững vàng khiến “Đổ thành chủ nhân” không thể phản bác, đột nhiên sau lưng chàng vọng tới lời của lão nhân bạch mi:
- Thiếu tiền đương nhiên phải hoàn trả!
Câu ấy vừa buột ra hơn trăm con bạc ồn ào xao động la hét:
- Đúng đó, nên trả…
- Đổ thành sao lại quịt tiền…
- Trả… trả người ta đi…
- …..
Tiếng kêu thét ồn ào khắp nơi, Trịnh Tây Bắc nói lớn:
- Cảm tạ chư vị bênh vực… đa tạ chư vị bằng hữu!
Tiếng ồn ào ngưng lại, Trịnh Tây Bắc cười đắc ý:
- “Đổ thành chủ nhân”, không trả bốn vạn tám ngàn lạng vàng cũng được, nhưng có một điều kiện…
- Điều kiện ra sao?
- Ta lấy bốn vạn tám ngàn lạng vàng mua lấy chức vị chưởng môn ba phái.
- Ba phái nào?
- Côn Luân, Nga Mi, Hoa Sơn!
- Không được!
- Thế thì hảy trả vàng đi!
“Đổ thành chủ nhân” giận run lên, thực sự hắn chưa gặp đối thủ nào ngạo mạn như chàng, hắn liền cười âm độc:
- Được, ta sẻ trả bốn vạn tám ngàn lạng vàng, ngươi muốn hiện kim hay “ngân phiếu?”
- Hiện kim!
- Làm sao người mang nổi bốn vạn tám ngàn lạng vàng?
- Cái đó chủ nhân yên tâm!
- Chưởng quỷ!
- Thưa có đệ tử.
- Đã chuẩn bị bốn vạn tám ngàn lạng chưa?
- Đã chuẩn bị đủ.
- Đem ra đưa cho vị các hạ này.
- Vâng.
Trong phòng ngân quỹ vang một tiếng, từ trong ấy quang ra hai mươi bốn hòm gỗ, mỗi hòm bên trong đựng hai ngàn lạng vàng giao cho Trịnh Tây Bắc. Chàng mở nắp một hòm gổ, quả nhiên bên trong đầy vàng nén.
Chàng đảo mắt nhìn “Đổ thành chủ nhân”:
- Chủ nhân giúp ta một chút được chăng?
- Giúp ra sao?
- Xin nhờ đem số vàng này đến một địa phương.
- Được! Trả công bao nhiêu?
- Hai ngàn lạng?
- Ít quá, tám ngàn lạng!
- Cũng được, miễn là không xảy ra chuyện gì.
- Yên tâm, đem đến địa phương nào?
- Hoàng Sơn phái!
- Ngươi với Hoàng Sơn phái có quan hệ ra sao?
- Điều đó ngươi không cần biết, có thể vì ta thiếu Hoàng Sơn phái bốn vạn lạng vàng.
“Đổ thành chủ nhân” liền hạ lệnh cho mười tên hắc y, mỗi người khiêng hai hòm vàng đem đến Hoàng Sơn phái, còn lại bốn hòm cất trở lại vào ngân khố.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười đắc ý. “Đổ thành chủ nhân” hỏi:
- Bây giờ chúng ta tính chuyện mới được chứ?
- Được!
- Có thể đánh bạc được nữa không?
- Được, nhưng phải trả lời trước mấy vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Thứ nhất, “Bài trung thánh thủ” Trịnh Thiết Nguyên đâu?
- Chết rồi… tự sát chết rồi.
Trịnh Tây Bắc nổi sát cơ, chàng hỏi tiếp?
- Chưa hẳn.
- Ở đâu?
- Để làm gì?
Trịnh Tây Bắc quát to:
- Ta cần biết mẫu thân ta ở đâu!
- Điều ấy chúng ta sẽ dùng ván bài giải quyết.
Trịnh Tây Bắc nghiến răng:
- Nếu quả mẫu thân ta có mệnh hệ gì, các người sẽ thấy ta thiêu rụi cái “Võ lâm đổ thành” này ra tro.
“Đổ thành chủ nhân” mỉm cười:
- Điều ấy chúng ta không quan tâm, chúng ta bắt đầu được chưa?
- Được, các ngươi muốn chơi đánh cuộc cách gì?
- Ngươi?
- Ta lấy mẩu thân ta đánh cuộc, nếu ngươi thua, ngươi phải trả mẫu thân ta ra ngay!
- Được lắm, còn nếu ngươi thua thì đừng nhắc tới chuyện ấy nữa nhé!
- Hay lắm. Ta cuộc mẫu thân ta, còn ngươi cuộc gì?
- Ngươi tất biết ra cần gì rồi mà?
- Nơi ở của sư phụ ta?
- Có thể vậy, có thể không phải vậy.
- Hãy nói rõ, nếu không, ta không chơi!
-“Ma quỷ đổ đồ”, ngươi thật là cuồng ngạo. Thôi được, thứ nhất là cuộc lấy tin sư phụ ngươi ở nơi nào?
- Không cuộc.
-Vì sao? Sợ thua ư?
- Có lẽ thế, trừ điều kiện ấy ra , ta có thể cuộc bất cứ điều kiện gì.
- Thôi được, ta cuộc bản thân ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi phải gia nhập làm môn hạ ta!
Trịnh Tây Bắc cười ha hả:
- Yêu cầu của chủ nhân quá lớn đấy, thôi cũng được! Chúng ta nói rõ, nếu thua ta sẽ làm môn hạ ngươi, ta sẽ vâng lời ngươi toàn bộ mọi chuyện, còn nếu ngươi thua, ngoài việc thả mẹ ta ra ngươi còn phải làm một việc là hãy giao lệnh kỳ của ba phái Nga Mi, Côn Luân và Hoa Sơn cho ta!
- Cái ấy…
- Sao? Ngươi cũng sợ thua ư?
- Thôi được!
- Hay lắm! Chúng ta một lời đã định.
Ngoài miệng Trịnh Tây Bắc tuy ra vẻ thản nhiên nhưng trong lòng chàng cực kỳ hồi hộp vì thắng hay bại ở ba ván bài này quyết định tới việc sống chết đời chàng. “Đổ thành chủ nhân” nói:
- Mời các hạ ngồi!
Không đáp, Trịnh Tây Bắc ngồi xuống cạnh một mặt bàn. “Đổ thành chủ nhân” cũng ngồi xuống, không khí đổ trường đột ngột căng thẳng. Bao nhiêu đổ khách gần như bu lại quanh hai người xem ba ván bài quyết tử. “Đổ thành chủ nhân” hỏi:
- Đánh bài loại nào?
- Khách xin theo chủ.
- Chúng ta sẽ đánh ba ván để phân thắng bại, nếu thắng hai ván là coi như thắng tất cả, được chăng?
- Hay lắm, có cần người chứng không?
- Như có càng hay, ngươi tìm đi!
Trịnh Tây Bắc nhìn sang lão nhân bạch mi, chàng mỉm cười:
- Lão tiền bối, xin lão tiền bối làm giúm chứng nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.