Chương 68: Máu nhuộm Khấp Huyết nhai
Vô Danh
17/12/2015
Lý Tiểu Quyên nói hết những gì muốn nói, trong lòng đã có phần thanh thản. Ba năm rồi nàng chưa bao giờ thanh thản như lúc này. Nàng nhìn Trịnh Tây Bắc nói :
- Trịnh Tây Bắc, chúng ta nên từ biệt ở đây!
Trịnh Tây Bắc vội hỏi :
- Cô nương... đi đâu bây giờ?
- Ta đủ dũng khí để tiếp tục cuộc sống xin ngươi hãy yên tâm.
- Không! Ta muốn hỏi cô nương muốn đi đến nơi nào?
Lý Tiểu Quyên thê thiết đáp :
- Thời ngươi quan tâm đến ta đã qua rồi...
- Bây giờ ta không thể quan tâm tới cô nương được nữa ư?
- Ta vô phúc không dám nhận sự quan tâm ấy.
- Cô nương không bằng lòng cho ta biết cô nương đi đâu ư?
- Đúng vậy!
Trịnh Tây Bắc gượng cười :
- Tiểu Quyên... ta quan tâm đến cô cũng giống như xưa nay ta vẫn quan tâm, hy vọng cô nương hiểu cho ta, cũng hy vọng cô nương hiểu...
- Hiện tại chúng ta nên vĩnh biệt. Có thể ta sẽ về quê cũ của ta, nơi ấy có nhất nhiều kỷ niệm, hãy bảo trọng nhé!
Nàng di dộng cước bộ bỏ đi. Trịnh Tây Bắc thê thiết nói :
- Tiểu Quyên, cô nương cũng nên bảo trọng, mai đây mong rằng còn có cơ hội được gặp lại cô nương.
Nàng không buồn đáp, vì thực ra nàng cũng chẳng biết nói gì với người nàng từng yêu tha thiết. Tất cả nàng đã nói rồi!
Mộng, đã tỉnh rồi, và cũng đã kết thúc. Thù, hận, tình yêu cũng theo quá khứ tiêu tan. Bóng dáng thê thảm yếu đuối của nàng dần mất bóng...
Đinh Hương thỏ dài :
- Nàng đúng là một nữ nhân bất hạnh!
Trịnh Tây Bắc ấp úng :
- Phải, nàng là một nữ nhân bất hạnh... nàng yêu một nam nhân và cũng được nam nhân ấy yêu, nhưng tình yêu của họ chỉ là một giấc mọng quá ngắn mà thôi...
Chàng nói xong thở dài, hồn chàng cũng chìm vào cõi hồi ức mơ hồ... Đinh Hương không muốn gợi lại nỗi thương tâm vì quá khứ của chàng liền nói :
- Bây giờ ca ca định đi đâu?
- Ta... không biết nữa!
- Không biết đi đâu nữa ư?
- Phải, ta chỉ muốn có mình ta nhớ về quá khứ, sự thực ta đã làm được những gì hoặc mất những gì...
Chàng nhìn lại Đinh Hương, ôn nhu nói :
- Đinh muội muội, tạm thời bây giờ muội hãy đi đi.
Đinh Hương hơi biến sắc :
- Muội còn có chuyện muốn nói với ca ca.
- Sau này nói cũng được, bây giờ ta không muốn nghe những gì muội nói cả. Muội hãy đi đi.
Đương nhiên Đinh Hương hiểu tâm trạng lúc này của chàng, nàng u oán thờ dài :
- Thôi được, muội muội xin đi.
- Hương muội, xin hãy hiểu cho tâm trạng của ta nhé.
- Muội hiểu.
Dứt lời nàng đưa mắt nhìn Trịnh Tây Bắc một lúc rồi chuyển thân uyển chuyển đi. Trịnh Tây Bắc nhìn theo bóng nàng, và thấy trong lòng hết sức thương tâm.
Từ biệt, nàng đã thương tâm từ biệt chàng. Cánh rừng vô cùng tịnh mịch chỉ còn lại một mình Trịnh Tây Bắc một thân một bóng. Chàng đứng ngây người hồi lâu, ngây người trầm tư... Phải, chàng muốn cô độc một mình hồi tưởng lại quá khứ, cưộc đời chàng đã làm những gì, mất mát những gì?...
Mối tình đầu... như đóa hoa mới nở trong thời gian quá ngắn đã vội tàn. Tình cảm của mẹ chàng, chàng tưởng đã được, lại mất. Tình huynh đệ.. lại bị chính tay chàng cắt đứt.
Phải, cuộc đời chàng tưởng là đạt được nhiều lắm, nhưng mất mát cũng quá nhiều, bây giờ chàng nên làm gì?
Cuối cùng chàng cũng dịch cước bộ, đi về phía rừng xa tịch mịch.
Tịnh dương rồi, lá vàng bay lả tả, cô độc một mình chàng. Ba hình ảnh ấy: tịch dương, lá vàng bay và chàng như một bức họa thê lương. Lá vàng bay lả tả cũng giống cuộc đời chàng, bay xuống đất... không có nơi dựa thân. Tùy gió đưa đi... phiêu lãng... Cuối cùng bóng chàng biến mất giữa rừng lá vàng bay tơi tả... Chàng đi về đâu vậy? Về nơi nào?
... “Khấp Huyết nhai” ở lơ lửng giữa một vực sâu một bên là núi cao ngàn trượng một bên là một cánh rừng già tịch mịch hiện ra với một dáng vẻ dễ sợ vì đầy khí tử vong.
Vài ngày sau, Trịnh Tây Bắc cuối cùng cũng đã đến “Khấp Huyết nhai”. “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh đang bị giam giữ ở nơi đây. Lôi Ngọc Quỳnh là mối tình thứ hai của đời chàng, chàng không thể bỏ nó giống như mối tình với Lý Tiểu QUyên, để xảy ra hết sức bi thảm.
Chàng nhìn lên “Khấp Huyết nhai” ở trên cao ba mươi trượng, một con đường bằng phẳng những bậc đá dẫn ngoằn ngoèo lên trên nhai, Trịnh Tây Bắc nhớ đến lúc Trương Đại Quân nghe tin Lã Phương Phương chết, hắn cười lớn và chuyện hắn mạo nhận tên chàng để mở “Giang hồ đổ trường” bất giác chàng nổi sát khí kinh người. Chàng búng thân lên đến trước bậc đá, đưa mắt nhìn lên thấy bên trên chẳng có chút gì động tĩnh trừ ba chữ “Khấp Huyết nhai” đỏ chói lấp lánh như đe dọa người.
Chàng búng thân lần nữa, nhắm hướng lên thẳng bậc đá, chỉ búng thân một cái, Trịnh Tây Bắc đã vượt hơn mười bậc, đột nhiên... một tiếng quát lanh lảnh xé bầu không khí :
- Đứng lại!
Tiếng quát vừa dứt, hơn mười bóng hắc y đột nhiên xuất hiện chận đường chàng, mỗi bóng đều mặc áo đen và thêu giữa ngực một bàn tay quỷ xòe móng vuốt.
Lão nhân đứng đầu tay cầm nhuyễn tiên lạnh lùng quát hỏi :
- Người nào đó?
Trịnh Tây Bắc ngạo mạn :
- Ta đây!
- Các hạ là ai?
- Trịnh Tây Bắc!
Bọn áo đên giật mình, lão nhân đứng đầu biến sắc mặt quát hỏi :
- Ngươi là Trịnh Tây Bắc?
- Phải!
Lão nhân cố gượng nở nụ cười :
- Ngươi là Trịnh Tây Bắc cũng mặc đến đây làm gì?
- Tìm Trương Đại Quân!
Lão nhân áo đen lại biến sắc mặt, Trịnh Tây Bắc không gọi là “Trương nhai chủ” mà lại gọi thẳng tên tục khiến lão nổi giận. Lão đảo lộn nhuyễn tiên quát to :
- Tìm Trương nhai chủ có chuyện gì?
Trịnh Tây Bắc cười lạnh một tiếng :
- Đương nhiên là có việc.
Lão nhân ấy hùng hổ :
- Tìm chết?
Trịnh Tây Bắc cười sung mãn sát khí :
- Có thể như thế.
- Nếu đã tìm chết hà tất phải tìm Nhai chủ chúng ta, tìm ta cũng được rồi.
- Lão làm được không?
- Đương nhiên.
Trịnh Tây Bắc cười lớn ngạo mạn quát to :
- Tránh đường!
Cùng với tiếng quát, Trịnh Tây Bắc vọt lên trước mặt lão nhân, lão nhân quất nhuyễn tiên một vòng tròn từ trên cao đánh xuống thấp, âm lạnh gầm lên :
- Các hạ nên ngoan ngoãn xuống khỏi đây...
- Các ngươi không tránh đường phải chăng?
Tiếng quát ấy của chàng sung mãn sát khí hai mắt tóe lửa hung quang nhìn lão nhân áo đen, chuẩn bị xuất thủ. Lão nhân ấy hùng hổ không kém :
- Ngươi xuống hay không xuống?
Trịnh Tây Bắc không còn nhẫn nại được nữa, chàng gầm to :
- Muốn chết hả?
Giữa tiếng gầm ấy “Bình” một chường đánh tới người lão nhân áo đen. Giữa lúc ấy lão nhân cũng xuất thủ, nhuyễn tiên của lão cũng kịp thời vụt ra từ trên quét xuống dưới, song phương phát động thế tấn công đầu tiên đều cực nhanh, cực kỳ hung hiểm. Chưởng lực của Trịnh Tây Bắc và nhuyễn tiên của lão nhân song song tấn công vào mặt đối phương.
Trịnh Tây Bắc vẫy mạnh tay trái lại đánh thêm một chưởng nữa. Lão nhân áo đen chiếm được vị trí đứng trên cao, nhuyễn tiên đảo lộn tay tả cũng đánh thêm một chưởng. Dù thế lão cũng vẫn bị chưởng lực của Trịnh Tây Bắc đẩy lùi lại ba bước.
Mười lão nhân khác thấy thế ai cũng đều chấn động, cùng quát lên một tiếng đồng xuất thủ tấn công Trịnh Tây Bắc. Mười luồng chưởng phong như núi đổ đè ép xuống người chàng. Dưới mười chưởng lực này dù có mình đồng da sắt cũng có thể tan tành thành mảnh vụn.
Trịnh Tây Bắc thấy thế trườn theo lùi lại mười trượng... lùi xuống bậc thang đá. Lão nhân áo đen đắc ý cười :
- Trịnh Tây Bắc, lên đây nữa đi!
Trịnh Tây Bắc nổi giận nghiến răng thành tiếng canh cách. Lão nhân đắc ý bồi thêm :
- Sao? Sợ rồi ư?
Trịnh Tây Bắc cười gằn, chàng không thèm đáp, bước lên luôn mấy bậc đá... năm bậc... mười bậc.... mười năm bậc... khi Trịnh Tây Bắc bước lên tới bậc thứ hai mươi, lão nhân rống lên :
- Tìm chết ư?
Nhuyễn tiên quét vùn vụt tới, nhưng chưa kịp chạm vào người chàng, tay hữu Trịnh Tây Bắc đã bắn ra một chỉ “Thiên Linh Nhất Chỉ thần công” điểm tới, một tiếng rú thê thảm, thân hình lão nhân đột nhiên đảo lộn rơi xuống đất.
Trịnh Tây Bắc vươn tay đỡ chụp lấy thân lão, đang lúc đó... tiếng quát rống lại nổi lên, mười luồng chưởng lực lại cuốn đến bên chàng, sức mạnh như sóng gầm. Trong lúc hoảng gấp, Trịnh Tây Bắc tung thân lão nhân trong tay lên làm bia đỡ chưởng lực. Lại có tiếng rú thảm khốc... bọn lão nhân áo đên giật mình, không ngờ Trịnh Tây Bắc lại đem thân lão nhân áo đen làm bia đỡ, bị mười luồng chưởng đánh trúng, người lão đã nát bấy.
Mười lão nhân kia ngây người! Đột nhiên... một tiếng gầm dễ sợ cất lên, thân hình Trịnh Tây Bắc như một luồng chớp vọt lên trên mang theo công lực toàn thân. Chưởng phong chàng điên cuồng đảo lộn. Tiếng rú thảm khốc liên tiếp âm thanh đan xen thành bản nhạc kỳ quái khiến người ta rùng mình.
Nhân ảnh đảo lộn, máu thịt tung rơi. Từng xác người thi nhau ngã xuống, cuộc thảm sát diễn ra tại “Khấp Huyết nhai”. Máu đỏ loang chảy xuống những bậc đá, rất lâu những tiếng rú thảm khốc và rên xiết mới dứt. Bậc thang ngổn ngang thi thể, vừa chết vừa trọng thương cực kỳ thảm khốc.
Trịnh Tây Bắc búng thân vọt lên bậc thang, khi chàng chuẩn bị bắn thân lên “Khấp Huyết nhai”, bỗng một tiếng cười lạnh như chưông vọng lại. Trên nhai đứng sừng sững một trung niên thư sinh ước độ bốn mươi tuổi, hai bên cạnh tả hữu gã có bốn mỹ nhân áo đen. Trung niên thư sinh lạnh lùng cười nói :
- Các hạ có phải là Trịnh Tây Bắc không?
- Phải!
Trung niên thư sinh phe phẩy cán quạt :
- Không biết các hạ đến đây làm gì?
- Tìm người!
- Ủa, tìm người ư?
- Trịnh Tây Bắc, chúng ta nên từ biệt ở đây!
Trịnh Tây Bắc vội hỏi :
- Cô nương... đi đâu bây giờ?
- Ta đủ dũng khí để tiếp tục cuộc sống xin ngươi hãy yên tâm.
- Không! Ta muốn hỏi cô nương muốn đi đến nơi nào?
Lý Tiểu Quyên thê thiết đáp :
- Thời ngươi quan tâm đến ta đã qua rồi...
- Bây giờ ta không thể quan tâm tới cô nương được nữa ư?
- Ta vô phúc không dám nhận sự quan tâm ấy.
- Cô nương không bằng lòng cho ta biết cô nương đi đâu ư?
- Đúng vậy!
Trịnh Tây Bắc gượng cười :
- Tiểu Quyên... ta quan tâm đến cô cũng giống như xưa nay ta vẫn quan tâm, hy vọng cô nương hiểu cho ta, cũng hy vọng cô nương hiểu...
- Hiện tại chúng ta nên vĩnh biệt. Có thể ta sẽ về quê cũ của ta, nơi ấy có nhất nhiều kỷ niệm, hãy bảo trọng nhé!
Nàng di dộng cước bộ bỏ đi. Trịnh Tây Bắc thê thiết nói :
- Tiểu Quyên, cô nương cũng nên bảo trọng, mai đây mong rằng còn có cơ hội được gặp lại cô nương.
Nàng không buồn đáp, vì thực ra nàng cũng chẳng biết nói gì với người nàng từng yêu tha thiết. Tất cả nàng đã nói rồi!
Mộng, đã tỉnh rồi, và cũng đã kết thúc. Thù, hận, tình yêu cũng theo quá khứ tiêu tan. Bóng dáng thê thảm yếu đuối của nàng dần mất bóng...
Đinh Hương thỏ dài :
- Nàng đúng là một nữ nhân bất hạnh!
Trịnh Tây Bắc ấp úng :
- Phải, nàng là một nữ nhân bất hạnh... nàng yêu một nam nhân và cũng được nam nhân ấy yêu, nhưng tình yêu của họ chỉ là một giấc mọng quá ngắn mà thôi...
Chàng nói xong thở dài, hồn chàng cũng chìm vào cõi hồi ức mơ hồ... Đinh Hương không muốn gợi lại nỗi thương tâm vì quá khứ của chàng liền nói :
- Bây giờ ca ca định đi đâu?
- Ta... không biết nữa!
- Không biết đi đâu nữa ư?
- Phải, ta chỉ muốn có mình ta nhớ về quá khứ, sự thực ta đã làm được những gì hoặc mất những gì...
Chàng nhìn lại Đinh Hương, ôn nhu nói :
- Đinh muội muội, tạm thời bây giờ muội hãy đi đi.
Đinh Hương hơi biến sắc :
- Muội còn có chuyện muốn nói với ca ca.
- Sau này nói cũng được, bây giờ ta không muốn nghe những gì muội nói cả. Muội hãy đi đi.
Đương nhiên Đinh Hương hiểu tâm trạng lúc này của chàng, nàng u oán thờ dài :
- Thôi được, muội muội xin đi.
- Hương muội, xin hãy hiểu cho tâm trạng của ta nhé.
- Muội hiểu.
Dứt lời nàng đưa mắt nhìn Trịnh Tây Bắc một lúc rồi chuyển thân uyển chuyển đi. Trịnh Tây Bắc nhìn theo bóng nàng, và thấy trong lòng hết sức thương tâm.
Từ biệt, nàng đã thương tâm từ biệt chàng. Cánh rừng vô cùng tịnh mịch chỉ còn lại một mình Trịnh Tây Bắc một thân một bóng. Chàng đứng ngây người hồi lâu, ngây người trầm tư... Phải, chàng muốn cô độc một mình hồi tưởng lại quá khứ, cưộc đời chàng đã làm những gì, mất mát những gì?...
Mối tình đầu... như đóa hoa mới nở trong thời gian quá ngắn đã vội tàn. Tình cảm của mẹ chàng, chàng tưởng đã được, lại mất. Tình huynh đệ.. lại bị chính tay chàng cắt đứt.
Phải, cuộc đời chàng tưởng là đạt được nhiều lắm, nhưng mất mát cũng quá nhiều, bây giờ chàng nên làm gì?
Cuối cùng chàng cũng dịch cước bộ, đi về phía rừng xa tịch mịch.
Tịnh dương rồi, lá vàng bay lả tả, cô độc một mình chàng. Ba hình ảnh ấy: tịch dương, lá vàng bay và chàng như một bức họa thê lương. Lá vàng bay lả tả cũng giống cuộc đời chàng, bay xuống đất... không có nơi dựa thân. Tùy gió đưa đi... phiêu lãng... Cuối cùng bóng chàng biến mất giữa rừng lá vàng bay tơi tả... Chàng đi về đâu vậy? Về nơi nào?
... “Khấp Huyết nhai” ở lơ lửng giữa một vực sâu một bên là núi cao ngàn trượng một bên là một cánh rừng già tịch mịch hiện ra với một dáng vẻ dễ sợ vì đầy khí tử vong.
Vài ngày sau, Trịnh Tây Bắc cuối cùng cũng đã đến “Khấp Huyết nhai”. “Bạch Mi Tiên Ông” và Lôi Ngọc Quỳnh đang bị giam giữ ở nơi đây. Lôi Ngọc Quỳnh là mối tình thứ hai của đời chàng, chàng không thể bỏ nó giống như mối tình với Lý Tiểu QUyên, để xảy ra hết sức bi thảm.
Chàng nhìn lên “Khấp Huyết nhai” ở trên cao ba mươi trượng, một con đường bằng phẳng những bậc đá dẫn ngoằn ngoèo lên trên nhai, Trịnh Tây Bắc nhớ đến lúc Trương Đại Quân nghe tin Lã Phương Phương chết, hắn cười lớn và chuyện hắn mạo nhận tên chàng để mở “Giang hồ đổ trường” bất giác chàng nổi sát khí kinh người. Chàng búng thân lên đến trước bậc đá, đưa mắt nhìn lên thấy bên trên chẳng có chút gì động tĩnh trừ ba chữ “Khấp Huyết nhai” đỏ chói lấp lánh như đe dọa người.
Chàng búng thân lần nữa, nhắm hướng lên thẳng bậc đá, chỉ búng thân một cái, Trịnh Tây Bắc đã vượt hơn mười bậc, đột nhiên... một tiếng quát lanh lảnh xé bầu không khí :
- Đứng lại!
Tiếng quát vừa dứt, hơn mười bóng hắc y đột nhiên xuất hiện chận đường chàng, mỗi bóng đều mặc áo đen và thêu giữa ngực một bàn tay quỷ xòe móng vuốt.
Lão nhân đứng đầu tay cầm nhuyễn tiên lạnh lùng quát hỏi :
- Người nào đó?
Trịnh Tây Bắc ngạo mạn :
- Ta đây!
- Các hạ là ai?
- Trịnh Tây Bắc!
Bọn áo đên giật mình, lão nhân đứng đầu biến sắc mặt quát hỏi :
- Ngươi là Trịnh Tây Bắc?
- Phải!
Lão nhân cố gượng nở nụ cười :
- Ngươi là Trịnh Tây Bắc cũng mặc đến đây làm gì?
- Tìm Trương Đại Quân!
Lão nhân áo đen lại biến sắc mặt, Trịnh Tây Bắc không gọi là “Trương nhai chủ” mà lại gọi thẳng tên tục khiến lão nổi giận. Lão đảo lộn nhuyễn tiên quát to :
- Tìm Trương nhai chủ có chuyện gì?
Trịnh Tây Bắc cười lạnh một tiếng :
- Đương nhiên là có việc.
Lão nhân ấy hùng hổ :
- Tìm chết?
Trịnh Tây Bắc cười sung mãn sát khí :
- Có thể như thế.
- Nếu đã tìm chết hà tất phải tìm Nhai chủ chúng ta, tìm ta cũng được rồi.
- Lão làm được không?
- Đương nhiên.
Trịnh Tây Bắc cười lớn ngạo mạn quát to :
- Tránh đường!
Cùng với tiếng quát, Trịnh Tây Bắc vọt lên trước mặt lão nhân, lão nhân quất nhuyễn tiên một vòng tròn từ trên cao đánh xuống thấp, âm lạnh gầm lên :
- Các hạ nên ngoan ngoãn xuống khỏi đây...
- Các ngươi không tránh đường phải chăng?
Tiếng quát ấy của chàng sung mãn sát khí hai mắt tóe lửa hung quang nhìn lão nhân áo đen, chuẩn bị xuất thủ. Lão nhân ấy hùng hổ không kém :
- Ngươi xuống hay không xuống?
Trịnh Tây Bắc không còn nhẫn nại được nữa, chàng gầm to :
- Muốn chết hả?
Giữa tiếng gầm ấy “Bình” một chường đánh tới người lão nhân áo đen. Giữa lúc ấy lão nhân cũng xuất thủ, nhuyễn tiên của lão cũng kịp thời vụt ra từ trên quét xuống dưới, song phương phát động thế tấn công đầu tiên đều cực nhanh, cực kỳ hung hiểm. Chưởng lực của Trịnh Tây Bắc và nhuyễn tiên của lão nhân song song tấn công vào mặt đối phương.
Trịnh Tây Bắc vẫy mạnh tay trái lại đánh thêm một chưởng nữa. Lão nhân áo đen chiếm được vị trí đứng trên cao, nhuyễn tiên đảo lộn tay tả cũng đánh thêm một chưởng. Dù thế lão cũng vẫn bị chưởng lực của Trịnh Tây Bắc đẩy lùi lại ba bước.
Mười lão nhân khác thấy thế ai cũng đều chấn động, cùng quát lên một tiếng đồng xuất thủ tấn công Trịnh Tây Bắc. Mười luồng chưởng phong như núi đổ đè ép xuống người chàng. Dưới mười chưởng lực này dù có mình đồng da sắt cũng có thể tan tành thành mảnh vụn.
Trịnh Tây Bắc thấy thế trườn theo lùi lại mười trượng... lùi xuống bậc thang đá. Lão nhân áo đen đắc ý cười :
- Trịnh Tây Bắc, lên đây nữa đi!
Trịnh Tây Bắc nổi giận nghiến răng thành tiếng canh cách. Lão nhân đắc ý bồi thêm :
- Sao? Sợ rồi ư?
Trịnh Tây Bắc cười gằn, chàng không thèm đáp, bước lên luôn mấy bậc đá... năm bậc... mười bậc.... mười năm bậc... khi Trịnh Tây Bắc bước lên tới bậc thứ hai mươi, lão nhân rống lên :
- Tìm chết ư?
Nhuyễn tiên quét vùn vụt tới, nhưng chưa kịp chạm vào người chàng, tay hữu Trịnh Tây Bắc đã bắn ra một chỉ “Thiên Linh Nhất Chỉ thần công” điểm tới, một tiếng rú thê thảm, thân hình lão nhân đột nhiên đảo lộn rơi xuống đất.
Trịnh Tây Bắc vươn tay đỡ chụp lấy thân lão, đang lúc đó... tiếng quát rống lại nổi lên, mười luồng chưởng lực lại cuốn đến bên chàng, sức mạnh như sóng gầm. Trong lúc hoảng gấp, Trịnh Tây Bắc tung thân lão nhân trong tay lên làm bia đỡ chưởng lực. Lại có tiếng rú thảm khốc... bọn lão nhân áo đên giật mình, không ngờ Trịnh Tây Bắc lại đem thân lão nhân áo đen làm bia đỡ, bị mười luồng chưởng đánh trúng, người lão đã nát bấy.
Mười lão nhân kia ngây người! Đột nhiên... một tiếng gầm dễ sợ cất lên, thân hình Trịnh Tây Bắc như một luồng chớp vọt lên trên mang theo công lực toàn thân. Chưởng phong chàng điên cuồng đảo lộn. Tiếng rú thảm khốc liên tiếp âm thanh đan xen thành bản nhạc kỳ quái khiến người ta rùng mình.
Nhân ảnh đảo lộn, máu thịt tung rơi. Từng xác người thi nhau ngã xuống, cuộc thảm sát diễn ra tại “Khấp Huyết nhai”. Máu đỏ loang chảy xuống những bậc đá, rất lâu những tiếng rú thảm khốc và rên xiết mới dứt. Bậc thang ngổn ngang thi thể, vừa chết vừa trọng thương cực kỳ thảm khốc.
Trịnh Tây Bắc búng thân vọt lên bậc thang, khi chàng chuẩn bị bắn thân lên “Khấp Huyết nhai”, bỗng một tiếng cười lạnh như chưông vọng lại. Trên nhai đứng sừng sững một trung niên thư sinh ước độ bốn mươi tuổi, hai bên cạnh tả hữu gã có bốn mỹ nhân áo đen. Trung niên thư sinh lạnh lùng cười nói :
- Các hạ có phải là Trịnh Tây Bắc không?
- Phải!
Trung niên thư sinh phe phẩy cán quạt :
- Không biết các hạ đến đây làm gì?
- Tìm người!
- Ủa, tìm người ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.