Đổ Bác Chi Vương

Chương 41: Mẹ hiền cuồng điên

Vô Danh

17/12/2015

Trịnh Tây Bắc đang kinh dị ngẩn người bị tiếng quát của Thông Thiên Thần Quân liền sực tỉnh lùi liền ba bốn bước chân dài, trong nhất thời chàng cứ thộn mặt nhìn Thông Thiên Thần Quân một lúc lâu không nói nên lời.

Thông Thiên Thần Quân nhìn chàng đứng ngây quát hỏi :

- Ngươi làm gì mà ngẩn ra thế?

Trịnh Tây Bắc không hiểu mấy miếng Thiên Địa huyết bài sự thực thất lạc từ lúc nào... nó thất lạc là một việc không thể nào nghị bàn được nữa. Chàng cố nuốt ực một cái, nói :

- Lão tiền bối, đây là một chuyện không thể ngờ, Thiên Địa huyết bài thực sự cất trong cái hộp sắt này...

- Thế hiện tại thì sao? Chẳng phải chỉ là một cái hộp rỗng đấy sao?

- Vâng, vâng, tại hạ xin thề quyết không đùa giỡn với lão tiền bối, trước đây vài ngày, tại hạ còn trông thấy nó...

Thông Thiên Thần Quân nhìn sắc diện của chàng biết chàng không hề nói láo vả chăng chàng không cần thiết phải lừa gạt lão. Lão bèn hỏi :

- Thế nào, hãy kể mọi việc cho ta nghe đã xảy ra những gì?

Trịnh Tây Bắc đáp :

- Thiên Địa huyết bài vốn ở trong thân tại hạ mấy năm rồi nhưng trước sau tại hạ không biết trong hộp đựng cái gì...

Chàng đem đầu đuôi câu chuyện ra kể cho quái nhân trong mộ nghe một cách tường tận. Sau khi nghe xong Thông Thiên Thần Quân trầm tư một lúc rồi nói :

- Khi ngươi lấy cái hộp sắt từ trong chiếc gối, ngươi có mở nắp hộp ra xem lại xem có phải còn Thiên Địa huyết bài ở trong ấy không?

- Tại hạ không mở ra xem.

- Thế là khuyết điểm xảy ra ở chỗ đó... biết đâu Trình chưởng môn nhân có ý chiếm làm của riêng?

- Điều ấy tại hạ bảo chứng là không thể có.

- Thế thì thực sự chỉ còn một khả năng, trước khi Trình chưởng môn bị hại, đã có người nhìn thấy Chưởng môn cất cái hộp trong gối sau khi Chưởng môn bị hại và sau khi lão quái nhân lưng gù đi rồi, hắn liền đoạt lấy bốn miếng Thiên Địa huyết bài.

- Điều ấy có thể lắm, nhưng người ấy là ai?

- Cái đó cần tra tìm, Thiên Địa huyết bài có quan hệ trọng đại tới giang hồ, ngươi không thể không tìm cho ra!

Trịnh Tây Bắc không nhịn nổi hỏi :

- Lão tiền bối, xin hãy cho tại hạ biết cái Thiên Địa huyết bài ấy thực sự có gì kinh người đến thế?

- Điểm ấy, ta cũng không hiểu cho rõ lắm...

- Còn theo sự suy đoán của lão tiền bồi thì sao?

- Có thể nó quan hệ tới một việc kiếp sát trong giang hồ ba mươi năm trước. Trịnh Tây Bắc rùng mình, chàng nhớ lại Bạch Mi Tiên Ông cũng từng có lần nói qua Thiên Địa huyết bài có thể liên quan tới vụ kiếp sát huyết án ba mươi năm trước. Ba mươi năm trước, giang hồ đã xảy ra kiếp sát huyết án gì?

- Ngươi đang nghĩ ngợi gì đó?

Nghe tiếng hỏi, Trịnh Tây Bắc nhìn Thông Thiên Thần Quân đáp :

- Bạch Mi Tiên Ông cũng nói Thiên Địa huyết bài có quan hệ tới vụ kiếp sát ba mươi năm trước.

- Cái gì? Bạch Mi Tiên Ông còn sống hay sao?

- Vâng, Bạch Mi Tiên Ông còn sống, chúng ta vẫn gặp nhau thường. Ba mươi năm trước thực sự đã xảy ra vụ kiếp sát huyết án gì vậy?

Thông Thiên Thần Quân trầm tư một lát rồi nói :

- Nhắc đến chuyện ấy, thực khiến người lấy làm sợ hãi, ta không muốn cho ngươi biết ngay bây giờ... nếu như Bạch Mi Tiên Ông chưa chết, tốt nhất là ngươi hãy dẫn lão ấy cùng đến đây gặp ta, chúng ta sẽ kể cho ngươi nghe hết đầu đuôi câu chuyện... rồi sẽ tìm kế sách đối phó.

Thông Thiên Thần Quân vừa dứt lời, thình lình...

Một chuỗi vừa cười vừa khóc nổi lên thê thảm xé bầu trời vọng đến... Trịnh Tây Bắc nghe âm thanh ấy đột ngột liền biến hẳn sắc mặt, thanh âm ấy chính là của Phong độc phụ... cũng chính là mẫu thân của chàng.

Thông Thiên Thần Quân nói :

- Cái bà điên này...

Câu nói chưa tròn, thân hình Trịnh Tây Bắc đã phóng lên vọt thẳng về hướng phát ra âm thanh... Nội tâm của Trịnh Tây Bắc khích động muôn vàn, Phong độc phụ ấy là mẫu thân chàng, bà ta quá ư đáng thương và bất hạnh.

Trong lúc phi hành như bay. Chợt thấy trước mặt một bóng nhân ảnh cũng phi thân vọt tới hướng phát ra thanh âm, thân pháp kẻ ấy mau lẹ tuyệt luân. Thình lình... sau lưng Trịnh Tây Bắc có âm thanh :

- Trịnh huynh đệ đi đâu đó?

Chàng hơi dừng lại bước xoay lại nhìn, người hỏi câu ấy chính là đồ đệ của Độc Ma, thư sinh mặt vàng, Trịnh Tây Bắc vội đáp :

- Tại hạ đi tìm mẫu thân...

Không kịp dứt câu, chàng búng thân lên trực chỉ hướng phát ra âm thanh...

Thoáng chốc, chàng đã đến nơi, đưa mắt nhìn xa, chợt thấy Phong độc phụ vẫn như khi chàng gặp lần đầu, nét mặt bà xấu xí, quần áo tả tơi, đôi mắt như mắt quỷ... khiến chàng vô hạn thương tâm... tiếng cười điên loạn lại cất lên :

- Trả lại chông cho ta... trả lại chồng cho ta...

Trịnh Tây Bắc muốn trào nước mắt, chàng run run kêu to :

- Mẹ ơi...

Đôi mắt như mắt quỷ ma ấy dán vào chàng, đôi môi kinh khủng nở nụ cười méo mó :



- Chồng... của ta... cuối cùng đã quay về rồi...

Thân pháp bà như oan hồn lướt tới Trịnh Tây Bắc, chàng chỉ bật kêu lên một tiếng “Mẹ” hoàn toàn không tránh né còn nhảy tới... thình lình... một tiếng quát to :

- Trịnh Tây Bắc, ngươi muốn chết ư?

Một luồng kình lực đẩy Trịnh Tây Bắc lùi lại, đồng thời một luồng kình lực khác cũng đẩy Phong độc phụ lùi lại tới mười bước.

Trịnh Tây Bắc quay người nhìn lại,sau lưng chàng đã có thêm Bạch Mi Tiên Ông từ lúc nào. Chàng hơi giật mình chợt nghe Phong độc phụ kêu to :

- Ngươi... là loài ma quỷ, đã giết chết chồng ta... cướp mất con ta... ta liều chết với ngươi.

Tiếng gào thét rên rỉ rất dễ sợ, bà ta như con quỷ nhe răng múa vuốt nhảy tới gần Bạch Mi Tiên Ông, lão nhân quát to :

- Hàn phu nhân, không nhận ra ta đây sao?

- Ta nhận ra ngươi chứ... ngươi... là loài ma quỷ, ta nhớ ngươi suốt đời...

Bà ta điên cuồng chạy lại phía Bạch Mi Tiên Ông.

Trịnh Tây Bắc thấy tình cảnh ấy mắt rươm rướm lệ. Bấy giờ Bạch Mi Tiên Ông bị bức bách đành giơ cao song thủ, chưởng lực hết sức mạnh đập xuống...

Trịnh Tây Bắc buột miệng kêu :

- Lão tiền bối, đừng hạ thủ, đó là mẫu thân tại hạ...

Bạch Mi Tiên Ông hoảng hốt thu thân lùi lại, Phong độc phụ vẫn gào thét :

- Ngươi chớ hòng chạy... trả con cho ta đây...

Bạch Mi Tiên Ông quát lên :

- Ta không đả thương ngươi không được!

Cùng với tiếng quát, chưởng của lão nhân đập liền trúng Phong độc phụ “Bình” một tiếng, chưởng lực dồn hết sức mạnh ngàn cân vào giữa ngực bà, chẳng khác nào búa đập vào đầu Trịnh Tây Bắc.

Thân hình Phong độc phụ như con diều đứt dây văng bắn ra xa, miệng phun máu... thình lình vừa phun máu tươi bà ta vừa gào thét :

- Chồng của ta đâu... trả lại cho ta đây...

Bà không biết thân bà đã bị trọng thương cứ nhảy đại tới phía Bạch Mi Tiên Ông, bất giác Bạch Mi Tiên Ông hoảng hồn, lão buộc không thể xuất thủ thêm một lần nữa, vì nếu không Phong độc phụ tất chết dưới tay lão... lão đành tránh thân, đột nhiên hay cánh tay lão cong lại như móc câu điểm vút vào huyệt ngủ (Thụy huyệt) của Phong độc phụ, bà lão điên cuồng cứ dợm phóng tới chẳng hay biết gì.

Bạch Mi Tiên Ông cả kinh, Phong độc phụ dường như chẳng sợ điểm huyệt chẳng lẽ bà ta đã học được công phu phong bế huyệt đạo? Đang lúc ấy... thư sinh mặt vàng bước đến gần Trịnh Tây Bắc, y hạ giọng hỏi :

- Trịnh huynh đệ, bà ta là mẫu thân của huynh đệ ư?

- Đúng vậy...

- Có muốn khống chế bà ta không?

- Vâng.

- Để đó ta làm cho.

Trịnh Tây Bắc cả kinh :

- Các hạ?...

- Trừ dùng độc ra không còn cách nào khác!

- Sao? Dùng độc à?

- Đúng.

- Không!

Trịnh Tây Bắc gầm lên :

- Các hạ dùng độc giết chết bà? Thư sinh mặt vàng cười nhạt, y bước luôn và đấu trường, Trịnh Tây Bắc kêu to :

- Các hạ đừng... đừng hạ độc giết bà ta...

Chàng vừa kêu lên vừa nhảy về phía thư sinh mặt vàng, y ôn tồn đáp :

- Ta không dùng độc giết bà ta đâu, vì bà ta là mẫu thân của huynh đệ mà!

Vừa dứt lời, thân hình y bắn tới vung tay một cái về hướng Phong độc phụ rồi chớp nhoáng lùi về bên cạnh Trịnh Tây Bắc. “Bình” một tiếng, chỉ thấy Phong độc phụ đột nhiên ngã gục hôn mê nằm dưới đất.

Bạch Mi Tiên Ông kinh ngạc sững sờ nhìn thư sinh mặt vàng như có ý hỏi hắn :

- Tiểu tử ngươi sử dụng thủ pháp gì đó?

Trịnh Tây Bắc nhảy tới kêu lên bi thiết :

- Mẹ ơi...

Chàng cúi xuống sát mẫu thân cất tiếng khóc nức nở.

Bạch Mi Tiên Ông quay sang hỏi thư sinh mặt vàng :

- Tiểu tử... ngươi dùng độc ư?



Thư sinh mặt vàng cười nhạt đáp cộc lốc :

- Vâng.

Bạch Mi Tiên Ông rùng mình :

- Tại sao vậy?

- Nếu tại hạ không dùng độc, tiền bối khống chế nổi bà ta chăng?

- Tại sao ngươi lại bắt bà ta chết?

- Ai bảo tại hạ bắt bà chết?

- Thế sao... ngươi?

- Chất độc có nhiều loại, thuốc mê cũng là một loại trong độc dược đấy?

Bạch Mi Tiên Ông bật miệng :

- Ta hiểu rồi, ngươi dùng thuốc mê?

- Đúng, nhưng đối với những chuyện dùng độc như tại hạ, mê dược cũng có thể gọi là độc dược.

- Sự thực ngươi là ai?

- Tiền bối muốn biết ư?

- Không muốn biết ta hỏi ngươi làm chi?

- Để Trịnh Tây Bắc sẽ kể cho tiền bối nghe về tại hạ... - Chuyển câu chuyện - Bây giờ tiền bối định xử trí với bà lão điên này ra sao?

- Cái ấy phải hỏi ý Trịnh Tây Bắc mới được.

Dứt lời lão nhân bước lại phía Trịnh Tây Bắc, lão vỗ vai chàng :

- Trịnh Tây Bắc, bà ta đã chết đâu mà ngươi thương tâm thế?

Trịnh Tây Bắc từ từ đứng dậy, đúng vậy, mẫu thân chàng chưa chết, chàng thương tâm làm chi? Chàng lau lệ trên mắt, hỏi thư sinh mặt vàng :

- Bà ta không hề gì đến tính mạng chứ?

- Yên tâm, trong vòng ba giờ tới, không cần đến thuốc giải, bà ta cũng tự tỉnh lại.

Trịnh Tây Bắc đáp :

- May có huynh đài xuất thủ, nếu không hậu quả chưa biết ra sao!

- Việc nhỏ mọn ấy, bất tất đề cập tới làm gì!

Bạch Mi Tiên Ông hỏi Trịnh Tây Bắc :

- Tiểu tử này, cái tên mặt vàng như người bệnh ấy sự thực là ai vậy?

- Y là đồ đệ của Độc Ma, tên...

Thư sinh mặt vàng xem vào tiếp lời :

- Cứ gọi ta là Bách Độc Khách cũng được!

Bạch Mi Tiên Ông giật mình :

- Sao? Ngươi là đồ đệ của lão độc quỷ ấy ư? Thảo nào mặt ngươi vàng như người bệnh nặng đầy độc khí, sư phụ của ngươi đâu rồi?

- Mất tích rồi!

- Cũng mất tích nữa à? Trước đây hai mươi năm phải không?

- Không sai, mất tích cách đây hai mươi năm, tại hạ lấy làm kỳ quái lúc ấy trong giang hồ có đến tám cao thủ tuyệt đỉnh liên tiếp mất tích, trừ tiền bối ra, tại hạ vốn có hoài nghi chuyện có liên quan đến tiền bối...

Bạch Mi Tiên Ông bật cười ha ha :

- Thực không thẹn là tên chuyên dùng độc, cả đến cái đầu ngươi cũng độc đến nỗi ý nghĩ ngươi cũng độc nữa!

Vừa nói lão vừa cười ha ha không dứt, Bách Độc Khách cũng cả cười, hỏi :

- Tại sao tiền bối lại không mất tích?

- Việc ấy hoặc có lẽ là vận may của ta. Trước khi xảy ra sự việc hai năm, ta đã ẩn cư nơi quan ngoại có lẽ vì thế mà thoát được kiếp nạn, đến khi võ lâm đồn đại về việc các cao thủ liên tục mất tích ta mới tái xuất giang hồ, việc ấy quả là có ly kỳ bất ngờ đấy!

- Vâng, ly kỳ đến độ khó tin, sư phụ tại hạ là vua độc một thời, nếu có ai giết chết hoặc cầm giữ được sư phụ tại hạ, tại hạ ngờ rằng là việc cực kỳ khó xảy ra.

- Việc khó xảy ra ấy rõ ràng đã xảy ra.

Bạch Mi Tiên Ông nói :

- Mẫu thân của Trịnh Tây Bắc có thể biết rõ nội vụ ấy hơn chúng ta!

- Bà ta ấy ư?... Bà ta biết cái gì?

- Điều ấy sau khi bà tỉnh lại mới có thể chứng minh được, hiện tại tình hình chúng ta gọi bà tỉnh dậy được rồi đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đổ Bác Chi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook