Chương 24: Quái nhân trong mộ
Vô Danh
23/04/2013
Khi thiếu nữ áo xanh phát chưởng tấn công Huyết kiếm thần quân thân hình nàng đồng thời bắn vọt lên vẽ một vòng trên cao rơi gần xuống Trịnh Tây Bắc. Chàng có cảm giác cánh tay mình bị thiếu nữ chụp trúng, bất giác chàng cả kinh, trong khoảnh khắc cực mau, thiếu nữ áo xanh đã nhấc bổng chàng lên phi hành về hướng sơn lãnh.
Hành động của nàng mau lẹ và vượt khỏi dự liệu của mọi người. Huyết kiếm thần quân, Cửu chỉ đổ thủ, Mỹ nhiêm công và Địa linh quân liên tiếp bật thân đuổi theo. “Tuyết sơn ma tử” nhìn Tiên thi khách thấy lão vẫn đứng yên bất động, hắn hơi giật mình nhưng rồi lập tức bắn thân đuổi theo.
Khi hắn vào đến sơn lãnh chợt nghe tiếng hò hét vọng ra, phóng mắt nhìn tới chỉ thấy thiếu nữ áo xanh bị cả bốn tên Cửu chỉ đổ quỷ vây đánh. Thiếu nữ áo xanh đã bị trúng một chưởng, đôi môi anh đào của nàng hé mở phun ra một búng máu, nàng ngã xuống kéo luôn theo Trịnh Tây Bắc đang ở trong tay nàng.
Trường kiếm của Huyết kiếm thần quân ánh lên chém xuống Trịnh Tây Bắc, thế kiếm ấy của lão nhanh như ánh sao xẹt, khí lạnh chớp qua, lưỡi kiếm sắp chém xuống ngực chàng. Đột nhiên một tiếng quát lanh lảnh, kình phong quét tới, Huyết kiếm thần quân bị cuốn văng ra xa ba trượng hôn mê bất tỉnh. Tất cả giật mình đưa mắt nhìn ra, không xa trên một tảng đá có một thiếu nữ áo đỏ xoã tóc dài ngồi yên, sắc mặt nàng trắng bệch.
Nàng xoã mái tóc dài ngồi im không hề động đậy, ánh mắt như vô hồn nhìn quét qua Địa Linh quân, Mỹ Nhiêm Công và Cửu chỉ đổ quỷ, sau đó nàng đưa mắt nhìn Trịnh Tây Bắc. Mỹ Nhiêm Công, Cửu chỉ đổ quỷ và Địa Linh quân đưa mắt nhìn nhau như có ý ngầm nói: “Người đả thương Huyết kiếm thần quân là thiếu nữ áo đỏ này đó sao?”.
Cửu chỉ đổ quỷ, Mỹ Nhiêm Công và Địa Linh quân cùng đề vận hết công lực lên song chưởng từ từ lướt thân tới bên thiếu nữ và Trịnh Tây Bắc… Thình lình thiếu nữ tóc dài ấy hét lên lanh lảnh:
- Cút đi mau!
Tay ngọc nàng vung lên, Cửu Chỉ Đổ Quỷ, Mỹ Nhiêm Công và Địa Linh Quân cùng như bị một chuỳ giáng vào giữa ngực, không nén được phun máu văng ra xa hơn trượng. Tình hình trước mắt khiến “Tuyết Sơn Ma Tử” đứng ngoài xa ba trượng sợ hãi thất thần, hắn không ngờ trong võ lâm lại có thiếu nữ võ công kinh thiên đến thế. Hắn sợ đến đứng ngây người ở đó, rất lâu sau mới có thể chuyển thân bỏ chạy.
Bấy giờ Trịnh Tây Bắc cũng đã gượng đứng lên, chàng nhìn bốn võ lâm cao thủ nằm ngổn ngang dưới đất, kinh ngạc một lúc sau đó chàng mớI chuyển thân sang thiếu nữ tóc dài nói:
- Là cô nương cứu tại hạ đấy ư?
Sắc mặt nàng trắng dã chẳng biểu lộ tình cảm gì, nàng chỉ hơi nhẹ gật đầu, Trịnh Tây Bắc vội vàng cung tay:
- Được cô nương ra tay cứu mạng, tại hạ Trịnh Tây Bắc vô cùng cảm tạ.
Sắc mặt thiếu nữ vẫn chẳng biểu lộ chút cảm tình nào, hai mắt nàng vô thần nhìn chàng… Trịnh Tây Bắc lạnh người, cuối cùng nàng cất tiếng hỏi:
- Cô nương kia là tình nhân của ngươi ư?
Chàng không ngờ đối phương lại hỏi câu ấy, mặt chàng ngẩn ra một lúc mới đáp được:
- Không!
- Không phải?
- Vâng, không phải.
- Thế sao nàng ta lại xả thân cứu ngươi?
Trịnh Tây Bắc mỉm cười:
- Chỉ với hành vi cứu tại hạ mà cô nương đoán định đó là tình nhân của tại hạ sao?
- Đúng, giữa nam và nữ không thể có tình bạn!
- Tại hạ e rằng cô nương quá võ đoán, nàng là bạn của tại hạ, bạn rất tốt của tại hạ!
- Ồ… tên ngươi là Trịnh Tây Bắc ư?
- Vâng.
Nàng không nói gì nữa, thân thể mềm mại của nàng đứng bật dậy, nét mặt biểu lộ sự u uất, ánh mắt vô hồn nhưng không kém vẻ thê lương quét qua nhìn chàng rồi lẳng lặng bỏ đi. Trịnh Tây Bắc ngẩn người nhìn theo bóng nàng. Giữa lúc ấy một bóng nhân ảnh lướt vọt qua nhấc bổng thiếu nữ áo xanh lên phi hành mất luôn.
Trịnh Tây Bắc nhìn lại không thấy thiếu nữ áo xanh đâu nữa, chàng lại ngẩn người một lần nữa vì không biết ai mang thiếu nữ áo xanh đi mất?… Chàng thở dài một hơi chân khí chầm chậm bước xuống đỉnh núi…
Trịnh Tây Bắc hoang mang đi mãi, đầu chàng ngổn ngang muôn ngàn câu hỏi nhưng chẳng có cách nào giải đáp. Vợ chồng trang chủ “Thiên Tình trang” không phải cha mẹ ruột của chàng ư? Thế thì sự thực phụ mẫu chàng là ai? Bây giờ sự phụ chàng đã chết, chàng chỉ còn cách gặp Bạch Mi Tiên ông, nhưng Bạch Mi Tiên ông là ai mới được chứ?
“Thiên địa huyết bài” có gì có gì kinh người? Nếu không có gì kinh người tại sao bọn cao thủ kia lại buộc sư phụ chàng phải đưa ra? Vì bốn miếng “Thiên địa huyết bài” ấy mà sư phụ chàng đành chết thảm. Nghĩ đến đó, chàng nghiến chặt hai hàm răng tự nhủ: “Sẽ có một ngày Trịnh Tây Bắc ta phải giết sạch bọn người gian ác ấy”… Chàng bật cười, tiếng cười nghe thật tàn khốc.
Đột nhiên chàng tắt hẳn tiếng cười vì vừa phát giác ra mình đã lạc vào giữa vùng mộ địa hoang vắng, bốn bề vắng lặng tĩnh mịch như chết, mấy ánh lân tinh ma trơi lơ lửng càng tăng thêm không khí khủng khiếp. Cảnh vật hình như khiến Trịnh Tây Bắc cảm khái, chàng than lớn:
- Vinh hoa phú quý, công danh tài lợi chỉ như đám khói thôi qua đời người,cuối cùng rồi bất cứ người nào cũng đến chôn xương dưới ba tấc đất như thế này sao?
Thực là thê lương… Đột nhiên một âm thanh vọng đến:
- Đúng vậy, ai tránh được ngày phải chôn xương cốt nơi đây, người sống mà cũng bị chôn nữa là kẻ chết!
Trịnh Tây Bắc nghe câu ấy giật bắn người, theo tiếng vọng tới, chỉ có mộ địa chập chùng, không hề có bóng một nhân ảnh, chàng run rẩy hỏi:
- Ai đó?
- Một người chưa chết mà bị chôn sống!
Trịnh Tây Bắc chỉ nghe tiếng chứ không thấy người, bất giác chàng sợ lạnh tóc gáy, hoảng hốt hỏi:
- Người ở chỗ nào đấy?
- Ở dưới đất!
- Ở dưới đất? Còn sống ư?
- Đương nhiên còn sống.
- Người có nhìn thấy ta không?
- Đương nhiên nhìn thấy.
- Sao ta không nhìn thấy người?
- Ta đã nói vì ta ở dưới đất.
- Người là ai?
- Tên ta ta quên mất rồi, tiểu tử, sao ngươi lại lạc vào đây? Ngươi định chết ư?
- Không!
- Ngươi bị thương nặng lắm phải không?
- Vâng.
Đối phương trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Tiểu tử, ngươi muốn nhìn thấy ta không?
- Đương nhiên là muốn.
- Ngươi bước lại đây, trước mặt ngươi sẽ thấy một ngôi mộ to nhất, ta ở dưới ngôi mộ ấy đấy!
Trịnh Tây Bắc run rẩy bước tới, quả nhiên cách đó ba trượng có một ngôi mộ rất to, chàng dừng chân trước ngôi mộ ấy.
Mất trang 17 -18
- Cứu ta!
- Vâng, xin chờ tại hạ trị liệu thương thế xong…
Dứt lời, chàng không đợi hồi đáp, liền ngồi xuống điều vận chân khí trị thương một lúc, khi chân khí đã phục hồi, chàng mới đứng dậy.
Song chưởng đặt trên mộ bia, người trong mộ bật hỏi:
- Tiểu tử định làm gì đó?
- Đập vỡ mộ bia này cứu lão bá ra!
Đối phương cười ha hả:
- Tiểu tử cứ thử xem sao?
Trịnh Tây Bắc dùng toàn lực giáng xuống, chàng hỏI:
- Lão bá là người tốt hay xấu?
- Người xấu.
- Người xấu ư?
- Không sai! Ta là kẻ giết người không gớm tay!
Trịnh Tây Bắc hỏi:
- Vì lão bá là người xấu nên bị nhốt dưới mộ địa ấy?
- Có thể đúng thế, có thể không đúng thế.
Trịnh Tây Bắc nghiến răng nói:
- Bất kể lão bá là người tốt hay xấu, ta không thể thấy người sắp chết mà không cứu…
Dứt lời, chàng dùng toàn bộ công lực giáng xuống bia mộ một chưởng… chưởng lực của Trịnh Tây Bắc ít nhất cũng nặng tới ngàn cân nhưng mộ bia vẫn trơ trơ hoàn toàn không hề lay chuyển chút nào khiến chàng cả kinh. Quái nhân trong mộ bật cười ha hả:
- Tiểu tử, đừng phí sức vô ích, đừng nói công lực hiện nay của ngươi không thể lay chuyển mà dù có tăng thêm một trăm năm công lực nữa cũng vô ích mà thôi.
Trịnh Tây Bắc kinh hãi lùi thêm ba bốn bước nữa, kinh ngạc nhìn vào bộ mặt quái nhân trong tiểu động. Quái nhân trong mộ ấy nói:
- Tiểu tử, vì sao ngươi muốn cứu ta?
- TạI hạ… không biết tại sao nữa.
- Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi?
- Mười chín.
- Sư phụ là ai?
- “Ma Quỷ Đổ Thủ”.
- A… tiểu tử… ta hỏi ngươi, ngươi có biết trong võ lâm thiên hạ ai là người có võ công cao nhất không?
- Hiện tại ấy à?
- Cứ coi như kể tên người hiện tại đi.
- “Đổ Thành Chủ nhân” hoặc đại khái là lâu chủ “Tuyết Sơn Ma lâu”.
- Võ công chúng cao cỡ trình độ nào?
- Cái ấy… tại hạ biết nói sao bây giờ?
- Tuỳ ngươi cứ việc thí dụ đi!
- Công lực của “Đổ Thành Chủ nhân” ước độ tám mươi năm trở lên… Đối phương bật lên cười ha hả… Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên hỏi:Lão bá cười cái chi?
- Tám mươi năm công lực mà ra quái gì? Bảo cho ngươi biết, theo ta biết, kẻ có võ công tối cao trong thiên hạ là “Thần Bí Chủ nhân”…
- “Thần Bí Chủ nhân”? Sao tại hạ chưa hề nghe tên này?
- Vì ngươi còn quá nhỏ!
- Võ công của “Thần Bí chủ nhân” so với “Đổ Vương chi vương” ra sao?
- Ha ha ha… trước đây ba mươi năm ta có xếp những người có võ công cao nhất thì đệ nhất là “Thần Bí chủ nhân”, sau đó mới tới “Huyết Trì chủ nhân”, “Thông Thiên thần quân”, “Âm Hồn minh quân”, “Độc Ma”, “Huyết Ma thủ”, “Huyết Thần tử”, “Bạch Mi tiên ông” …
- Còn “Đổ Vương chi vương” và “Bài Trung thần” thì sao?
- Võ công của hai người ấy chỉ bằng một nửa so với những tên mà ta vừa kể.
- Nói nhảm!
- Ta mà nói nhảm?
- “Đổ Vương chi vương” có tài thông thiên…
- Phải đó, “Đổ Vương chi vương” cũng là một cao thủ một thời… nhưng mà, tiểu tử ơi, chúng ta không cần bàn đến chuyện ấy, tương lai sẽ có một ngày ngươi sẽ phảI tin lời ta, ngươi có biết ta là nhân vật nào không?
- Là nhân vật nào?… Làm sao tại hạ biết được?
- Đúng vậy, ngươi không biết được đâu… Ta sẽ cho ngươi biết ta là nhân vật nào.
- Nghĩa là sao?
- Ngươi không hiểu à? Tiểu tử, ta sẽ truyền võ công cho ngươi…
- Ồ! Truyền võ công cho tại hạ ư?
- Đúng, truyền võ công cho ngươi, ta chỉ cần một điều kiện…
- Điều kiện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.