Chương 59: Sống sót sau nạn
Vô Danh
17/12/2015
“Tử Y Huyết Thủ” gầm lớn :
- Tiểu tử, ngươi nạp mạng!
Hắn vọt tới gần Trịnh Tây Bắc chớp nhoáng, đánh chưởng xuống, nếu Trịnh Tây Bắc trúng chưởng này thế tất vỡ óc ngay tại chỗ chết thảm liền!
Thình lình đang lúc “Tử Y Huyết Thủ” bổ chưởng xuống, đột nhiên Trịnh Tây Bắc bắn thân lên, chân tả mạnh như chớp ra một cước thật mạnh. Cước ấy cực bất ngờ đối với “Tử Y Huyết Thủ” không ngờ trong lúc hắn tưởng Trịnh Tây Bắc sắp chết, chàng lại có thể búng cước nhanh và mạnh đến thế. Hắn tránh thoát không kịp, “bình” một tiếng dữ dội, cước đá trúng giữa ngực hắn! Miệng hắn phun máu ra như mưa, thân “Tử Y Huyết Thủ” gục xuống liền!
Trịnh Tây Bắc đứng bật dây, mắt chàng hoa lên tựa hồ nhìn không rõ cảnh vật, chàng lắc lư miễn cưỡng đứng vững. Chàng đưa tay lau máu đọng trên mép, trấn định máu huyết đảo lộn, bước tới “Tử Y Huyết Thủ”... Tay hữu chàng từ từ giơ lên... nhưng toàn thân chàng mềm nhũn vô lực, chỉ muốn đề vận một cỗ công lực lên chàng cũng không đủ sức, nội lực chàng đã bị tiêu hao quá nhiều cộng thêm với trọng thương trong người, nhưng đâu còn công lực đâu mà vận chưởng nữa?
Chàng đứng cạnh bên thân “Tử Y Huyết Thủ” cố vận hết chút công lực còn lại trong người đưa lên hữu chưởng, chàng quát :
- Ngươi nạp mạng cho ta!
Chưởng đột ngột đập xuống. Tiếng rú thảm khốc cất lên, mãu não vọt bắn ra, cuối cùng “Tử Y Huyết Thủ” cũng chết thê thảm dưới tay Trịnh Tây Bắc, nhưng sau đó chàng đã gục xuống bên cạnh xác “Tử Y Huyết Thủ” bất động cơ hồ như sắp chết...
Sát khí đi qua. Trong hiện trường chỉ thoáng chốc đã trở về với cảnh tĩnh mịch... tĩnh mịch đến độ kinh người!
Không còn một thanh âm nào khác... lâu lắm... rất lâu... Trịnh Tây Bắc mới miễn cưỡng đứng dậy, sắc mặt chàng tái nhợt, cước bộ cơ hồ đứng không vững, chàng nhìn thấy Cao Ngọc Bình vẫn thất thần đứng ở đấy, chàng cố sức nói :
- Chúng ta... ta đi thôi.
Dứt lời chàng lảo đảo bước tới trước. Cao Ngọc Bình vội vàng bước theo :
- Trịnh ca ca, hãy để tiểu muội giúp ca ca đi!
Nàng đỡ Trịnh Tây Bắc từ từ đi... Chàng quay lại nhìn nàng vô cùng cảm kích. Có một lúc nào trước đây chàng đã từng lăng nhục nàng, bây giò chàng mới phát hiện mình quan tâm đến nàng, có lẽ sự quan tâm này gần với tình yêu chăng? Nàng cười gượng nói :
- Ca ca... tại sao ca ca dám đến nơi này?
- Vì... vì ca ca nhất định phải đến, muội muội ở đây mà...
- Ca ca đặc biệt muốn đến cứu muội ư?
- Đúng, trừ cứu muội ra, ca ca còn thù nhà chưa rửa... Cao muội muội, mừng muội được bình an!
- Ca ca... thực quan tâm đến muội thế ư?
- Tại sao ca ca không quan tâm đến muội cho được?... Từ nay muội đừng quay về “Kim Chủy môn” nữa nhé, chúng ta nên ở với nhau, Trịnh Tây Bắc ta sẽ chuộc lại lỗi lầm trước với muội...
Họ cứ từ từ đỡ nhau đi... ra khỏi “Kim Chủy môn”. Họ giống như đôi tình nhân vừa trải qua kiếp nạn lớn, khi tự do và hạnh phúc chợt đến họ vẫn hoang mang nghi ngại.Ra khỏi ngôi chùa cổ, họ đi ra ngoài cốc... trên đường đi họ không nói gì nữa, mỗi người có một ý nghĩ và hồi ức khác nhau, trừ tiếng chân trầm trọng phá tan không gian tĩnh mịch không còn âm thanh gì khác.
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc phát hiện ra Cao Ngọc Bình có nhiều biến đổi, biến thành một người trầm mặc ít nói, có lẽ nàng đã chịu nhiều hình phạt tàn khốc rồi chăng? Trịnh Tây Bác nhìn nàng một cái đề nghị :
- Cao muội muội, để ta trị thương trước đã, nếu không ta không đủ sức để đi xa được.
Nàng gật đầu, Trịnh Tây Bắc liền ngồi xuống đất, Cao Ngọc Bình dung công lực bản thân trị thương cho chàng... Một lúc sau Trịnh Tây Bắc thương thế đã hồ phục, chàng nhìn Cao Ngọc Bình xuất thần. Đối với Cao Ngọc Bình, chàng có nhiều ăn năn không nói nên lời, chàng nhẹ thở dài :
- Cao muội muội.
- Ứ!
- Muội tha thứ cho lỗi làm của ta trước đây chứ?
- Không, muội không trách ca ca đâu...
Nàng cười khổ một tiếng, tiếp :
- Thôi chúng ta đi thôi.
- Đi đâu bây giờ?
- Hãy đi gặp “Thông Thiên Thần Quân” trước!
Hai người bắt đầu phi hành theo hướng Cửu Hoa sơn. Không lâu đã đến khu mộ địa hoang dã. Trịnh Tây Bắc búng thân đã đến trước ngôi mộ vĩ đại, nhìn vào dưới bia có tiểu động chàng gọi lớn :
- Lão tiền bối!
Không có tiếng đáp. Đột nhiên Trịnh Tây Bắc cái bia đã bị di động qua một bên, chàng gọi lớn một tiếng nữa, cũng không có tiếng ai đáp. Trịnh Tây Bắc hết sức kinh ngạc, lẽ nào “Thông Thiên Thần Quân” không còn trong ngôi mộ nữa? Chàng bước sát đến gọi to hơn mười tiếng, vẫn không có tiếng hồi đáp của “Thông Thiên Thần Quân”, theo tình hình này Trịnh Tây Bắc đoán định “Thông Thiên Thần Quân” đã bị người cứu ra hoặc cướp đi.
Đột nhiên... sau lưng chàng vọng đến một âm thanh :
- Trịnh huynh đệ!
Trịnh Tây Bắc hoảng hốt quay người lại đã thấy thư sinh mặt vàng “Bách Độc Khách” đứng sau lưng chàng tự bao giờ. Trịnh Tây Bắc kêu lên vui mừng :
- Là huynh đài đó ư... mẫu thân tại hạ đâu rồi.
“Bách Độc Khách” bước đến trước mặt Trịnh Tây Bắc, trên vẻ mặt y trừ vẻ vàng bệnh chẳng biểu lộ chút tình cảm gì. Trịnh Tây Bắc run giọng :
- Mẫu thân tại hạ đâu rồi?
“Bách Độc Khách” lạnh như băng :
- Ngươi đến đây làm gì?
- Tìm “Thông Thiên Thần Quân” lão tiền bối!
- Tìm lão ư? Ta hỏi ngươi...
Trịnh Tây Bắc nhận ra vẻ mặt lạnh như băng của y chợt nhận ra có việc trọng đại liền kinh ngạc buột miệng :
- Có chuyện gì?
- Ngươi và “Giang hồ đổ trường” quan hệ thế nào?
Bị hỏi câu ấy Trịnh Tây Bắc cả kinh buột miêng hỏi lại :
- Huynh đài... huynh nói cái gì?
- Ta hỏi ngươi cái “Giang hồ đổ trường” mới thành lập có quan hệ thế nào với ngươi?
Trịnh Tây Bắc như bị lọt vào đám mây mù kinh ngạc tới một lúc mới nói được :
- Câu hỏi ấy từ đâu mà có?
- Ngươi thực sự không biết hay cố ý giả ngốc?
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nhớ lại Bốc Thiên Lãng cũng đã hỏi chàng về chuyện “Giang hồ đổ trường”, chàng liền hỏi :
- Huynh đài nói tới “Thiên Địa huyết bài” phải chăng?
- Đó chỉ là một lý do.
- Còn... còn có gì nữa?
- Đổ trường chủ nhân chính là ngươi!
- Cái gì?
Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên đến độ buột miệng kêu lên, đó thực sự là một điều khó tưởng tượng, vì sao y lại nói chủ nhân Đổ trường chính là chàng? Chàng biến sắc :
- Chỉ nói nhảm nhí!
- Huynh đệ sao cho rằng ta nói nhảm?
- Vì căn bản ta không biết gì về “Giang hồ đổ trường” mới thành lập.
- Ngươi phủ nhận ư?
- Đúng vậy.
- Chỉ sợ ngươi phủ nhận không được!
- Tại sao?
“Bách Độc Khách” lạnh lung nói :
- Có rất nhiều sự việc chứng minh ngươi chính là Đổ trường chủ nhân.
Trịnh Tây Bắc giật mình :
- Ngươi cứ nói ta nghe xem thử.
- Thứ nhất, trên cửa “Giang hồ đổ trường” có tấm biển, lạc khoản là do chính tay ngươi viết và ký tên...
- Có... chuyện ấy ư?
- Đúng vậy ngươi biết Đổ trường phó chủ nhân là ai không?
- Ai?
- Lôi Ngọc Quỳnh!
- Ngươi... nói cái gì?
Trịnh Tây Bắc gần muốn nhảy dựng lên vì kinh ngạc, đúng là chuyện không thể tưởng tượng.
- Sao? Ngươi không tin à?
Trịnh Tây Bắc nhìn bộ mặt vàng khè của “Bách Độc Khách”, chuyện này quả quá sức khiến chàng chấn động và sợ hãi. Lôi Ngọc Quỳnh mà là Phó chủ nhân của “Giang hồ đổ trường” sao. Chàng hoảng hốt đến nửa giờ không nói được lời nào. Cuối cùng đành ú ớ :
- Đó... đó... thật là đúng chứ?
- Chẳng những chỉ có thế mà thôi đâu!
Trịnh Tây Bắc run rẩy hỏi :
- Còn... còn cái gì nữa chứ?
- Ngươi có biết Tổng quản Đổ trường là ai không?
- Ai?
- Nói ra có lẽ ngươi không tin nổi.
- Nhưng là ai chứ?
- “Bạch Mi Tiên Ông”!
- A!
Trịnh Tây Bắc lại kinh dị bật ra tiếng “A” ấy, thực ra là thái quá kinh khủng, chàng run rẩy, không thể tưởng tượng, quá sức không thể tưởng tượng... Lôi Ngọc Quỳnh là Phó chủ nhân chủa cái đổ truờng mới thành lập? Và “Bạch Mi Tiên Ông” lại là Tổng quản của cái đổ trường ấy!
Trịnh Tây Bắc run rẩy vì hai người đều là người thân của chàng sao lại cùng quan hệ tới “Giang hồ đổ trường” mới thành lập ấy? Trịnh Tây Bắc kinh ngạc lâu lắm mới hỏi :
- Vì họ là Phó chủ nhân và Tổng quản của cái “Giang hồ đổ trường” ấy nên ngươi ngươi cho rằng ta có quan hệ?
- Đúng vậy.
- Điều đó sợ rằng quá là võ đoán.
- Võ đoán? Chính từ miệng họ cũng nói ngươi là chủ nhân “Giang hồ đổ trường”.
Trịnh Tây Bắc cả kinh :
- Chính miệng họ nói như vậy ư?
- Đúng.
- Lỡ không đúng thì sao?
“Bách Độc Khách” biến sắc mặt :
- Chẳng lẽ ngươi bảo ta nói láo?
Trịnh Tây Bắc nghiêm mặt :
- Phó chủ nhân và Tổng quản của cái “Giang hồ đổ trường” trường đó có đúng là Lôi Ngọc Quỳnh và “Bạch Mi Tiên Ông” thật hay không, ta chưa nhìn tận mắt nên khong dám phù nhận bất quá Trịnh Tây Bắc ta không có quan hệ gì tới cái “Giang hồ đổ trường” ấy!
“Bách Độc Khách” gằn giọng :
- Ngươi phủ nhận ư?
- Đúng vậy.
- Thế thì trong khoảng thời gian một tháng vừa rồi ngươi ở nơi nào?
- Ta... chỉ vì hơn một tháng không có mặt ta, ngươi bèn cho rằng ta có liên quan đến “Giang hồ đổ trường”?
- Chẳng không có quan hệ à?
- Ngươi cho rằng thực đổ trường ấy có quan hệ tới ta sao?
- Cái ấy... thực khó nói!
- Ngươi muốn biết hành tung trong tháng qua của ta chứ gì?
“Bách Độc Khách” lạnh lùng đáp :
- Nếu không ngại cứ nói thử nghe!
- Được ta sẽ nói cho ngươi biết...
Chàng kể lại mọi chuyện gặp Lã Phương Phương... Sau khi nghe chuyện, “Bách Độc Khách” hỏi :
- Nghĩa là huynh đệ mới từ “Kim Chủy môn” đến đây?
- Đúng vậy, nếu không tin huynh đài có thể hỏi lại Cao cô nương này đây.
- Tiểu tử, ngươi nạp mạng!
Hắn vọt tới gần Trịnh Tây Bắc chớp nhoáng, đánh chưởng xuống, nếu Trịnh Tây Bắc trúng chưởng này thế tất vỡ óc ngay tại chỗ chết thảm liền!
Thình lình đang lúc “Tử Y Huyết Thủ” bổ chưởng xuống, đột nhiên Trịnh Tây Bắc bắn thân lên, chân tả mạnh như chớp ra một cước thật mạnh. Cước ấy cực bất ngờ đối với “Tử Y Huyết Thủ” không ngờ trong lúc hắn tưởng Trịnh Tây Bắc sắp chết, chàng lại có thể búng cước nhanh và mạnh đến thế. Hắn tránh thoát không kịp, “bình” một tiếng dữ dội, cước đá trúng giữa ngực hắn! Miệng hắn phun máu ra như mưa, thân “Tử Y Huyết Thủ” gục xuống liền!
Trịnh Tây Bắc đứng bật dây, mắt chàng hoa lên tựa hồ nhìn không rõ cảnh vật, chàng lắc lư miễn cưỡng đứng vững. Chàng đưa tay lau máu đọng trên mép, trấn định máu huyết đảo lộn, bước tới “Tử Y Huyết Thủ”... Tay hữu chàng từ từ giơ lên... nhưng toàn thân chàng mềm nhũn vô lực, chỉ muốn đề vận một cỗ công lực lên chàng cũng không đủ sức, nội lực chàng đã bị tiêu hao quá nhiều cộng thêm với trọng thương trong người, nhưng đâu còn công lực đâu mà vận chưởng nữa?
Chàng đứng cạnh bên thân “Tử Y Huyết Thủ” cố vận hết chút công lực còn lại trong người đưa lên hữu chưởng, chàng quát :
- Ngươi nạp mạng cho ta!
Chưởng đột ngột đập xuống. Tiếng rú thảm khốc cất lên, mãu não vọt bắn ra, cuối cùng “Tử Y Huyết Thủ” cũng chết thê thảm dưới tay Trịnh Tây Bắc, nhưng sau đó chàng đã gục xuống bên cạnh xác “Tử Y Huyết Thủ” bất động cơ hồ như sắp chết...
Sát khí đi qua. Trong hiện trường chỉ thoáng chốc đã trở về với cảnh tĩnh mịch... tĩnh mịch đến độ kinh người!
Không còn một thanh âm nào khác... lâu lắm... rất lâu... Trịnh Tây Bắc mới miễn cưỡng đứng dậy, sắc mặt chàng tái nhợt, cước bộ cơ hồ đứng không vững, chàng nhìn thấy Cao Ngọc Bình vẫn thất thần đứng ở đấy, chàng cố sức nói :
- Chúng ta... ta đi thôi.
Dứt lời chàng lảo đảo bước tới trước. Cao Ngọc Bình vội vàng bước theo :
- Trịnh ca ca, hãy để tiểu muội giúp ca ca đi!
Nàng đỡ Trịnh Tây Bắc từ từ đi... Chàng quay lại nhìn nàng vô cùng cảm kích. Có một lúc nào trước đây chàng đã từng lăng nhục nàng, bây giò chàng mới phát hiện mình quan tâm đến nàng, có lẽ sự quan tâm này gần với tình yêu chăng? Nàng cười gượng nói :
- Ca ca... tại sao ca ca dám đến nơi này?
- Vì... vì ca ca nhất định phải đến, muội muội ở đây mà...
- Ca ca đặc biệt muốn đến cứu muội ư?
- Đúng, trừ cứu muội ra, ca ca còn thù nhà chưa rửa... Cao muội muội, mừng muội được bình an!
- Ca ca... thực quan tâm đến muội thế ư?
- Tại sao ca ca không quan tâm đến muội cho được?... Từ nay muội đừng quay về “Kim Chủy môn” nữa nhé, chúng ta nên ở với nhau, Trịnh Tây Bắc ta sẽ chuộc lại lỗi lầm trước với muội...
Họ cứ từ từ đỡ nhau đi... ra khỏi “Kim Chủy môn”. Họ giống như đôi tình nhân vừa trải qua kiếp nạn lớn, khi tự do và hạnh phúc chợt đến họ vẫn hoang mang nghi ngại.Ra khỏi ngôi chùa cổ, họ đi ra ngoài cốc... trên đường đi họ không nói gì nữa, mỗi người có một ý nghĩ và hồi ức khác nhau, trừ tiếng chân trầm trọng phá tan không gian tĩnh mịch không còn âm thanh gì khác.
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc phát hiện ra Cao Ngọc Bình có nhiều biến đổi, biến thành một người trầm mặc ít nói, có lẽ nàng đã chịu nhiều hình phạt tàn khốc rồi chăng? Trịnh Tây Bác nhìn nàng một cái đề nghị :
- Cao muội muội, để ta trị thương trước đã, nếu không ta không đủ sức để đi xa được.
Nàng gật đầu, Trịnh Tây Bắc liền ngồi xuống đất, Cao Ngọc Bình dung công lực bản thân trị thương cho chàng... Một lúc sau Trịnh Tây Bắc thương thế đã hồ phục, chàng nhìn Cao Ngọc Bình xuất thần. Đối với Cao Ngọc Bình, chàng có nhiều ăn năn không nói nên lời, chàng nhẹ thở dài :
- Cao muội muội.
- Ứ!
- Muội tha thứ cho lỗi làm của ta trước đây chứ?
- Không, muội không trách ca ca đâu...
Nàng cười khổ một tiếng, tiếp :
- Thôi chúng ta đi thôi.
- Đi đâu bây giờ?
- Hãy đi gặp “Thông Thiên Thần Quân” trước!
Hai người bắt đầu phi hành theo hướng Cửu Hoa sơn. Không lâu đã đến khu mộ địa hoang dã. Trịnh Tây Bắc búng thân đã đến trước ngôi mộ vĩ đại, nhìn vào dưới bia có tiểu động chàng gọi lớn :
- Lão tiền bối!
Không có tiếng đáp. Đột nhiên Trịnh Tây Bắc cái bia đã bị di động qua một bên, chàng gọi lớn một tiếng nữa, cũng không có tiếng ai đáp. Trịnh Tây Bắc hết sức kinh ngạc, lẽ nào “Thông Thiên Thần Quân” không còn trong ngôi mộ nữa? Chàng bước sát đến gọi to hơn mười tiếng, vẫn không có tiếng hồi đáp của “Thông Thiên Thần Quân”, theo tình hình này Trịnh Tây Bắc đoán định “Thông Thiên Thần Quân” đã bị người cứu ra hoặc cướp đi.
Đột nhiên... sau lưng chàng vọng đến một âm thanh :
- Trịnh huynh đệ!
Trịnh Tây Bắc hoảng hốt quay người lại đã thấy thư sinh mặt vàng “Bách Độc Khách” đứng sau lưng chàng tự bao giờ. Trịnh Tây Bắc kêu lên vui mừng :
- Là huynh đài đó ư... mẫu thân tại hạ đâu rồi.
“Bách Độc Khách” bước đến trước mặt Trịnh Tây Bắc, trên vẻ mặt y trừ vẻ vàng bệnh chẳng biểu lộ chút tình cảm gì. Trịnh Tây Bắc run giọng :
- Mẫu thân tại hạ đâu rồi?
“Bách Độc Khách” lạnh như băng :
- Ngươi đến đây làm gì?
- Tìm “Thông Thiên Thần Quân” lão tiền bối!
- Tìm lão ư? Ta hỏi ngươi...
Trịnh Tây Bắc nhận ra vẻ mặt lạnh như băng của y chợt nhận ra có việc trọng đại liền kinh ngạc buột miệng :
- Có chuyện gì?
- Ngươi và “Giang hồ đổ trường” quan hệ thế nào?
Bị hỏi câu ấy Trịnh Tây Bắc cả kinh buột miêng hỏi lại :
- Huynh đài... huynh nói cái gì?
- Ta hỏi ngươi cái “Giang hồ đổ trường” mới thành lập có quan hệ thế nào với ngươi?
Trịnh Tây Bắc như bị lọt vào đám mây mù kinh ngạc tới một lúc mới nói được :
- Câu hỏi ấy từ đâu mà có?
- Ngươi thực sự không biết hay cố ý giả ngốc?
Đột nhiên Trịnh Tây Bắc nhớ lại Bốc Thiên Lãng cũng đã hỏi chàng về chuyện “Giang hồ đổ trường”, chàng liền hỏi :
- Huynh đài nói tới “Thiên Địa huyết bài” phải chăng?
- Đó chỉ là một lý do.
- Còn... còn có gì nữa?
- Đổ trường chủ nhân chính là ngươi!
- Cái gì?
Trịnh Tây Bắc ngạc nhiên đến độ buột miệng kêu lên, đó thực sự là một điều khó tưởng tượng, vì sao y lại nói chủ nhân Đổ trường chính là chàng? Chàng biến sắc :
- Chỉ nói nhảm nhí!
- Huynh đệ sao cho rằng ta nói nhảm?
- Vì căn bản ta không biết gì về “Giang hồ đổ trường” mới thành lập.
- Ngươi phủ nhận ư?
- Đúng vậy.
- Chỉ sợ ngươi phủ nhận không được!
- Tại sao?
“Bách Độc Khách” lạnh lung nói :
- Có rất nhiều sự việc chứng minh ngươi chính là Đổ trường chủ nhân.
Trịnh Tây Bắc giật mình :
- Ngươi cứ nói ta nghe xem thử.
- Thứ nhất, trên cửa “Giang hồ đổ trường” có tấm biển, lạc khoản là do chính tay ngươi viết và ký tên...
- Có... chuyện ấy ư?
- Đúng vậy ngươi biết Đổ trường phó chủ nhân là ai không?
- Ai?
- Lôi Ngọc Quỳnh!
- Ngươi... nói cái gì?
Trịnh Tây Bắc gần muốn nhảy dựng lên vì kinh ngạc, đúng là chuyện không thể tưởng tượng.
- Sao? Ngươi không tin à?
Trịnh Tây Bắc nhìn bộ mặt vàng khè của “Bách Độc Khách”, chuyện này quả quá sức khiến chàng chấn động và sợ hãi. Lôi Ngọc Quỳnh mà là Phó chủ nhân của “Giang hồ đổ trường” sao. Chàng hoảng hốt đến nửa giờ không nói được lời nào. Cuối cùng đành ú ớ :
- Đó... đó... thật là đúng chứ?
- Chẳng những chỉ có thế mà thôi đâu!
Trịnh Tây Bắc run rẩy hỏi :
- Còn... còn cái gì nữa chứ?
- Ngươi có biết Tổng quản Đổ trường là ai không?
- Ai?
- Nói ra có lẽ ngươi không tin nổi.
- Nhưng là ai chứ?
- “Bạch Mi Tiên Ông”!
- A!
Trịnh Tây Bắc lại kinh dị bật ra tiếng “A” ấy, thực ra là thái quá kinh khủng, chàng run rẩy, không thể tưởng tượng, quá sức không thể tưởng tượng... Lôi Ngọc Quỳnh là Phó chủ nhân chủa cái đổ truờng mới thành lập? Và “Bạch Mi Tiên Ông” lại là Tổng quản của cái đổ trường ấy!
Trịnh Tây Bắc run rẩy vì hai người đều là người thân của chàng sao lại cùng quan hệ tới “Giang hồ đổ trường” mới thành lập ấy? Trịnh Tây Bắc kinh ngạc lâu lắm mới hỏi :
- Vì họ là Phó chủ nhân và Tổng quản của cái “Giang hồ đổ trường” ấy nên ngươi ngươi cho rằng ta có quan hệ?
- Đúng vậy.
- Điều đó sợ rằng quá là võ đoán.
- Võ đoán? Chính từ miệng họ cũng nói ngươi là chủ nhân “Giang hồ đổ trường”.
Trịnh Tây Bắc cả kinh :
- Chính miệng họ nói như vậy ư?
- Đúng.
- Lỡ không đúng thì sao?
“Bách Độc Khách” biến sắc mặt :
- Chẳng lẽ ngươi bảo ta nói láo?
Trịnh Tây Bắc nghiêm mặt :
- Phó chủ nhân và Tổng quản của cái “Giang hồ đổ trường” trường đó có đúng là Lôi Ngọc Quỳnh và “Bạch Mi Tiên Ông” thật hay không, ta chưa nhìn tận mắt nên khong dám phù nhận bất quá Trịnh Tây Bắc ta không có quan hệ gì tới cái “Giang hồ đổ trường” ấy!
“Bách Độc Khách” gằn giọng :
- Ngươi phủ nhận ư?
- Đúng vậy.
- Thế thì trong khoảng thời gian một tháng vừa rồi ngươi ở nơi nào?
- Ta... chỉ vì hơn một tháng không có mặt ta, ngươi bèn cho rằng ta có liên quan đến “Giang hồ đổ trường”?
- Chẳng không có quan hệ à?
- Ngươi cho rằng thực đổ trường ấy có quan hệ tới ta sao?
- Cái ấy... thực khó nói!
- Ngươi muốn biết hành tung trong tháng qua của ta chứ gì?
“Bách Độc Khách” lạnh lùng đáp :
- Nếu không ngại cứ nói thử nghe!
- Được ta sẽ nói cho ngươi biết...
Chàng kể lại mọi chuyện gặp Lã Phương Phương... Sau khi nghe chuyện, “Bách Độc Khách” hỏi :
- Nghĩa là huynh đệ mới từ “Kim Chủy môn” đến đây?
- Đúng vậy, nếu không tin huynh đài có thể hỏi lại Cao cô nương này đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.