Chương 28: Tàn sát Đổ thành
Vô Danh
23/04/2013
Cả ba run lập cập, “Huyền phong kiếm khách” lạnh giọng hỏi:
- Ngươi… muốn gì ở đây?
- Lấy máu trả nợ máu!
Tiếng “máu” vừa dứt, tay hữu chàng đã vung lên, ba tiếng rú thê thảm đồng thời rống lên, chỉ thấy “Huyền phong kiếm khách”, “Huyết kiếm thần quân” và “Cửu chỉ ma quỷ” đổ gục xuống, não óc vỡ tan, tuôn máu lênh láng.
Hơn một trăm con bạc có mặt trong đổ trường hoảng sợ đến nỗi mặt cắt không còn một sắc máu. Thủ đoạn của Trịnh Tây Bắc thật là độc ác, chàng đưa mắt quét qua Đổ trường một vòng, miệng vẫn mỉm cười nhưng nụ cười ấy đầy vẻ kinh dị. Đột nhiên, một tiếng quát trầm dội đến:
- “Đổ thành chủ nhân” giá lâm!
Bốn lão nhân hắc y hộ vệ “Đổ thành chủ nhân” tiến vào đổ trường. Bấy giờ bọn con bạc đã lùi hẳn về một góc như sợ bị vạ lây vì cuộc sát phạt sắp xảy ra. “Đổ thành chủ nhân” vừa nhìn thấy ba xác chết, hắn hơi biến sắc nhưng kịp thời trấn tĩnh, cười gằn:
- “Ma quỷ đổ đồ”, mạng ngươi kể cũng dài đó!
- Hừ, cũng không lấy gì làm ngắn lắm!
- Ba vị bằng hữu này…
- Chết rồi!
- Chết dưới tay các hạ à?
- Đại khái là thế!
“Đổ thành chủ nhân” hơi giật mình, điều ấy hắn chưa bao giờ tưởng tượng được. Trịnh Tây Bắc lẽ nào có võ công kinh người đến thế? “Đổ thành chủ nhân” cười lạnh:
- Ngươi muốn gì bây giờ?
- Lẽ nào quý chủ nhân quên chuyện chúng ta cần gặp nhau để thanh toán nợ nần?
Dứt lời, chàng bước lại gần “Đổ thành chủ nhân”… khi chàng di động cước bộ, cả đổ trường không khí căng thẳng thêm lên. Bốn lão hắc y đột nhiên bước tới chặn đường chàng lại. Trịnh Tây Bắc dừng cước bộ, đôi mắt dữ dội:
- Tránh ra!
- Không tránh thì sao?
- Chết ngay lập tức!
- Các hạ cứ xuất thủ thử xem! Trịnh Tây Bắc cười gằn:
- Các ngươi muốn chết thì đừng trách tại hạ!
Lời vừa dứt, chưởng lực của chàng xuất ra liền. Hai lão hắc y đứng đầu bật cười lạnh, cùng xuất thủ mau như điện, tuy chưởng lực chận chưởng của chàng lại, nhưng chưởng lực của họ chưa kịp phát ra, tay tả Trịnh Tây Bắc đã quét vẽ một vòng tròn mang theo công lực toàn thân tấn công liền chiêu thứ hai.
- Oạ… bốn tiếng rú thảm khốc cùng cất lên. Bốn lão nhân hộ giá chết liền tại chỗ… Chẳng một ai nhìn rõ Trịnh Tây Bắc đã dùng thủ pháp gì mà đã giết sạch chúng, thậm chỉ cả “Đổ thành chủ nhân” cũng không nhìn kịp chiêu thức của chàng. Trịnh Tây Bắc cười lạnh lùng:
- Các ngươi tự tìm đến cái chết, còn gì để trách ta?
Không đợi chàng nói hết câu, “Đổ thành chủ nhân” rống lên:
- Tiểu tử! Ta xé xác ngươi…
Chưởng phong như bão cuốn, hắn tung thân tấn công Trịnh Tây Bắc, chàng phất nhẹ tay quát:
- Ta chưa muốn giết ngươi chết mau quá, lùi lại…
Bị cái phất tay của chàng, “Đổ thành chủ nhân” buộc phải loạng choạng lùi lại ba bốn bước mới ổn định được thân hình. Hắn cả kinh thất sắc, ánh mắt Trịnh Tây Bắc lộ đầy sát khí:
- “Đổ thành chủ nhân”, trước khi ngươi chết, ta muốn hỏi ngươi một việc, thứ nhất, ngươi không phủ nhận việc phu phụ Trịnh Thiết Nguyên bị các ngươi giết chết chứ?
- Đúng vậy!
- “Ma quỷ đổ thủ” cũng chết vì tay các ngươi?
- Đúng vậy!
- Phu phụ Trịnh Thiết Nguyên có oán thù gì với ngươi?
- Không có!
- Còn “Ma quỷ đổ thủ”?
- Cũng không có!
Trịnh Tây Bắc cười nhạt… như đang hồi tưởng điều gì đó… “Đổ thành chủ nhân” quát hỏi:
- Ngươi định làm gì vậy?
- Ta đang suy nghĩ.
- Suy nghĩ cái gì?
- Suy nghĩ nên giết ngươi bằng cách nào cho xứng đáng.
“Đổ thành chủ nhân” kinh hãi thầm. Thình lình, Trịnh Tây Bắc quát to lạnh lẽo:
- Trước hết, hãy lột cái mặt nạ của ngươi đã!
- Không!
- Sao? Ngươi thích động thủ?
- Đúng! Ngươi cứ xuất thủ thử xem!
Trịnh Tây Bắc bật cười:
- Điều đó có khó gì?
Vừa dứt lời, thân hình chàng bắn vọt tới hướng “Đổ thành chủ nhân”, trảo pháp chàng quét tới chiếc khăn bịt mặt của hắn nhưng khi chàng vừa bắn thân lên, chưởng phong của “Đổ thành chủ nhân” đã đập tới hết sức đột ngột. Trịnh Tây Bắc quát lên một tiếng, tay tả phong bế huyệt đạo, ngay lúc ấy, cả mấy chục ánh loé lên vây chụp lấy chàng khi “Đổ thành chủ nhân” xuất thủ, hắn đồng thời bắn ra một loạt ám khí “Thiết ma tương”.
Thủ pháp bắn ám khí của hắn cực mau, bọn con bạc có mặt đều thất thần coi như Trịnh Tây Bắc đã táng mạng, nhưng chỉ thấy thân ảnh chàng uốn một vòng, hai bóng nhân ảnh đó tách ra, bao nhiêu ám khí của “Đổ thành chủ nhân” đều rơi vào khoảng không còn chiếc khăn bịt mặt của hắn đã bị Trịnh Tây Bắc kéo tuột xuống.
Đột nhiên có tiếng người kêu sửng sốt:
- Hắn không phải là trang chủ Vưu Thiên Tông ở Ngoạ long trang đó ư?
Trịnh Tây Bắc nghe tiếng kêu sửng sốt ấy, lòng chàng chấn động buột miệng kêu:
- Sao? Hắn là Vưu Thiên Tông à?
Người ấy độ tuổi ngũ tuần, mặt dài tai lớn. “Đổ thành chủ nhân” run rẩy:
- Không sai! Ta chính là Vưu Thiên Tông đây!
Sắc mặt Trịnh Tây Bắc càng dữ dội vì sát khí:
- Vưu Thiên Tông, không ngờ lại chính nhà ngươi! Ngươi có biết ba tên “Cửu chỉ đổ quỷ”, “Huyền phong kiếm khách” và “Huyết kiếm thần quân” vì sao mà chết không?
- Không… không biết!
- Báo cho ngươi biết, năm xưa, cái chết của “Ngọc kiếm tiên sinh”, ngoài chúng là thủ phạm ra, còn có ngươi nữa, đúng không?
- Ngươi… ngươi là ai?
- Hãy nhớ, tên ta là Tây Bắc, đương nhiên phụ thân ta phải rất mê chơi bài “Ma tướng”!
“Đổ thành chủ nhân” run giọng hỏi:
- Ngươi là con trai của “Ngọc kiếm thư sinh”?
- Đúng!
Sắc mặt của Vưu Thiên Tông đại biến, hắn lảo đảo lùi lại ba bước, Trịnh Tây Bắc cười lạnh:
- Vưu Thiên Tông, ngươi sợ cái gì? Ngươi đã giết quá nhiều người và hãm hại không ít người ngay, bây giờ ta hỏi ngươi thích chết bằng cách nào?
“Đổ thành chủ nhân” Vưu Thiên Tông run lẩy bẩy không đáp.
Trịnh Tây Bắc quát:
- Hai tay ngươi đã tanh mùi máu, trước tiên ta phải bẻ tay ngươi cái đã!
Dứt lời, thân hình chàng bắn nhanh tới, một đạo kình phong theo chân pháp chàng quạt luôn tới, trảo pháp chàng quét ra… “Đổ thành chủ nhân” một thời từng là hung nhân nhưng giờ chẳng khác gì con gà vừa bại trận, sự thực hắn có muốn phản kháng cũng không có khả năng phản kháng.
Một tiếng rú thê thảm cất lên… Trịnh Tây Bắc đã búng thân lùi về sau một trượng. Trong tay chàng là một cánh tay đầm đìa đẫm máu, mọi người có mặt đều run lên. Sắc mặt của Vưu Thiên Tông trắng dã, thân hình của hắn lảo đảo cơ hồ đứng không vững, Trịnh Tây Bắc cười hiểm độc:
- Ta bẻ gãy cánh tay thứ hai của ngươi.
Lời chưa dứt hẳn… thân hình chàng lại vọt tới như sao xẹt. Đột ngột khi chàng vừa định xuất thủ bỗng một bóng áo vàng lướt tới đụng mạnh vào thân chàng. Trịnh Tây Bắc bị cái đụng ấy phải lùi ba bước, đưa mắt nhìn lên chợt thấy một nữ nhân tuyệt đẹp đã đứng trước mặt chàng.
Gương mặt nàng tươi nhuận như hoa mới nở, da dẻ non nớt trắng như bột… toàn thân nàng toát ra một ma lực quyến rũ khiến bất cứ ai thấy nàng cũng phải động tâm. Trịnh Tây Bắc biến sắc quát to:
- Cô nương muốn gì?
Thiếu nữ mỉm cười để lộ hàm răng như ngọc chuốt, nụ cười nàng chẳng khác gì trăm hoa đua nở khiến đối phương mắt mờ tâm loạn. Nàng thu liền nụ cười, đáp:
- Ngươi không sợ thủ đoạn quá tàn ác sao?
- Tàn ác? Ha ha ha, cô nương nào biết tất cả nhân thân của ta đã chết toàn bộ vì tay hắn đó!
- Ngươi cần báo thù?
- Đúng, báo thù!
- Nếu báo thù cùng lắm là giết chết đối phương thôi, chứ còn thủ đoạn của ngươi khiến ta bất bình lắm!
- Cô nương là ai?
- Ngươi muốn biết ư?
- Đúng vậy, ta muốn biết cô nương là ai.
- Bất tất, chỉ vì ta không muốn nhìn thấy người đối xử với kẻ thù tàn ác như thế!
- Cô nương xen vào chuyện của ta làm gì?
- Đại khái không thể không xen!
- Tránh ra!
Trịnh Tây Bắc đã lộ hung quang, nhưng nữ nhân đó vẫn thản nhiên:
- Ta không tránh thì sao?
- Giết chết cô nương…
- Các hạ cứ thử ra tay xem sao?
Lúc ấy, lửa giận trong lòng Trịnh Tây Bắc đã bốc cao ngùn ngụt, chàng gầm lên một tiếng, thân hình bốc cao, tung chưởng đánh tới. Tay ngọc của thiếu nữ áo vàng chỉ phất nhẹ thi triển một chiêu phản kích giữa ngực Trịnh Tây Bắc, chiêu ấy khiến chàng mười phần kinh ngạc. Chàng vội thi triển liền chiêu “Đoạn hồn thiên nhai” quét tới. Nhân ảnh loáng qua, vừa hợp liền tách, chỉ thoáng chốc hai người đã tấn công mỗi người ba chiêu. Sắc mặt Trịnh Tây Bắc và thiếu nữ áo vàng đồng thời biến đổi, hai bên đều nhận ra công lực cả hai như nửa cân tám lạng. Trịnh Tây Bắc không ngờ võ công đối phương lại cao cường đến thế. Thiếu nữ áo vàng cười duyên dáng:
- Võ công các hạ thực ta lấy làm bất ngờ lắm đó!
- Cô nương cũng chẳng kém chút nào, tốt nhất cô nương hãy tránh qua cho ta!
Thiếu nữ vẫn cười mỹ lệ:
- Nghe nói thuật chơi bạc của các hạ cũng hơn người?
- Sao? Cô nương cũng muốn chơi bạc à?
- Đúng!
- Không chơi!
- Các hạ, võ công của các hạ với ta, nếu muốn phân thắng bại, trừ phi phải đánh trăm chiêu tiêu hao toàn bộ sinh lực không thể phân ai cao thấp được, chi bằng ta dùng cờ bạc giải quyết cho mau!
Trịnh Tây Bắc nghiến răng:
- Nói như vậy, cô nương nhất định xen vào việc của ta ư?
- Đúng vậy!
Trịnh Tây Bắc giận đến run toàn thân, mối thù sắp báo thù xong không ngờ mới nửa đường bị thiếu nữ lạ lùng này ngăn chặn, nhưng quả là lời đối phương cũng có phần sự thật, nếu lấy võ công phân thắng bại trừ phi phải đấu hơn trăm chiêu mới có kết quả không bằng chơi một ván bài chỉ trong khoảnh khắc là đã có thể giải quyết.
Trịnh Tây Bắc trừng mắt nhìn “Đổ thành chủ nhân”.
- “Đổ thành chủ nhân” ngươi bằng lòng chờ chúng ta đánh một ván chứ?
- Đương nhiên là bằng lòng.
- Nếu ngươi thua hãy ngoan ngoãn cút khỏi “Võ lâm đổ thành”…
- Còn cô nương ấy thua?
- Tự nhiên ta sẽ để ngươi báo thù … và tùy ngươi muốn làm gì cũng được.
- Không, ta muốn một điều kiện này nữa.
Trịnh Tây Bắc lạnh lùng tàn khốc nhìn thiếu nữ:
- Nếu ta thắng, cả thân xác của cô nương cũng phải thuộc về ta!
Thiếu nữ biến sắc:
- Lấy thân xác ta đánh cuộc ư?
- Đúng vậy, cả thân xác cô nương nữa, nếu cô nương thua, ta muốn gì cô nương cũng phải chiều, được không?
Thiếu nữ áo vàng hình như bất ngờ vì đề nghị của chàng, hai cặp mắt liễu của nàng nhiếu lại. Thực là khó tưởng tưởng, nếu nàng thua, hậu quả sẽ như thế nào? Trịnh Tây Bắc muốn làm nhục nàng… biết đâu đời nàng không chấm dứt trong tay Trịnh Tây Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.