Chương 37: Tử vong ái tình
Vô Danh
17/12/2015
Hai mắt Trịnh Tây Bắc trợn trừng, miệng chàng ú ớ :
- Cô nương... cô nương... ta... nhìn thấy... cô nương... chết rồi mà!
Lôi Ngọc Quỳnh nhợt nhạt đáp :
- Ta chưa hề chết.
- Thực không?
Tuy Trịnh Tây Bắc hỏi vậy vì chàng không thể đoán định, nàng chết rồi sao lại sống dậy? Điều đó tựa hồ không thể có, chàng nhìn lầm ư? Không, chàng không nhìn lầm, Lôi Ngọc Quỳnh cũng không chết, nàng vẫn sống rõ ràng trước mặt.
Lôi Ngọc Quỳnh lạnh lùng :
- Tiểu Linh không nói gì với các hạ sao?
- Nói gì với ta? Nói gì với ta đâu nào?
- Yêu cầu các hạ rời khỏi nơi đây lập tức.
Trịnh Tây Bắc run lẩy bẩy :
- Có. Tiểu Linh có nói.
- Thế sao các hạ lại đến đây... đến khuê phòng của ta làm gì?
Chàng chưa kịp đáp nàng đã trách hai nô tì :
- Tiểu Linh và Tiểu Trinh càng lúc càng phóng túng tự do!
- Không, không, điều đó chẳng liên quan gì đến họ đâu. Chính ta tự tìm đến đây, tại sao cô nương không muốn gặp ta?
- Vì sao ta lại cần gặp các hạ? Hãy đi đi!
Trịnh Tây Bắc đột ngột cảm thấy buồn bã, bấy giờ, Lôi Ngọc Quỳnh mới phát giác nàng đang bị Trịnh Tây Bắc ôm chặt trong lòng. Nàng run giọng nói :
- Các hạ ôm ta làm gì vậy?
- Ta tưởng cô nương đã chết rồi!
- Ta chết thì các hạ được ôm ta vào lòng ư?
Nàng hiểu rõ nguyên nhân vì sao chàng ôm nàng, nếu không coi nàng là tình nhân há đâu có chuyện ấy?
Nàng rùng mình! Nội tâm nàng gào lên: “Không không... không thể được... không thể được...” Nội tâm nàng kêu gào như vậy, nàng cố cựa thân định thoát ra, Trịnh Tây Bắc nói :
- Khi ta phát hiện ra cô nương chết, ta bất nhẫn ôm lấy cô nương...
- Vì sao vậy?
- Ta...
Chàng ú ớ chẳng biết nói sao, trong đời, chàng đây là lần thứ hai chàng thực thà yêu một người thứ hai... như xưa kia chàng đã từng yêu Lý Tiểu Quyên, thậm chí còn hơn cả Lý Tiểu Quyên nữa!
Thế nhưng một ý niệm đáng sợ chợt lóe lên, chàng tự nhủ thầm: “Không không... ngươi... không thể yêu người và cũng không nên để ai yêu ngươi...” Nếu không có cái ý niệm ấy, có thể chàng đã cúi xuống hôn nàng rồi... hôn nàng điên cuồng cũng nên. Tựa hồ như cả hai người họ đều có chung nhược điểm không dám tiếp nhận tình yêu, họ nghĩ gì và sợ gì?
Trịnh Tây Bắc đặt Lôi Ngọc Quỳnh xuống giường, tay ngọc nàng sờ lên nước mắt đẫm trên má nàng hỏi :
- Má... ta sao lại có nước thế này?
- Ta... cúi xuống mặt cô nương khóc đấy!
- A
Nàng nhẹ kêu “A” một tiếng toàn thân run lên. Trịnh Tây Bắc buồn bã :
- Ta không muốn lừa dối cô nương khi cô nương đang chết, ta đã hôn cô nương!
- Cái gì?...
Nàng càng run lên bần bật...
- Ta hôn lên môi cô nương, giống như hôn người tình vậy...
Ánh mắt u ám của nàng long lanh hẳn lên, nàng kêu lên :
- Vì sao vậy?... Vì sao các hạ lại hôn ta?
Câu hỏi của nàng tự nhiên là muốn Trịnh Tây Bắc đáp ra sao, tuy nàng rất sợ chàng đáp câu ấy. Trịnh Tây Bắc đáp :
- Vì ta rất quan tâm đến cô nương!
Chỉ quan tâm thôi ư? Trong ấy không có ái tình ư? Tại sao Trịnh Tây Bắc không dám đáp vì yêu nàng? Nàng cũng vậy, nàng rất sợ nghe hai chữ “Ái tình” dù rất mong chàng đáp như vậy. Thế mà chàng không đáp thế khiến lòng nàng hết sức buồn bã bi thiết. Nàng a oán than :
- Đi đi... bay giờ đi khỏi đây được rồi đấy...
Trịnh Tây Bắc ấp úng :
- Vâng, ta nên đi... nên rời khỏi nơi đây...
Chàng hoang mang di động cước bộ...bước ra phía cửa, chàng nhìn nàng một cái cuối cùng, tâm hồn chàng chấn động. Sắc mặt nàng trắng nhợt rơi xuống hai dòng lệ... Lệ nàng như những hạt ngọc rơi xuống áo nàng... Nàng khóc, trong nội tâm nàng cũng khóc...
Trịnh Tây Bắc hết sức khích động, chàng quay trở vào, ôm lấy đôi vai gầy yếu của nàng, cúi xuống hôn lên má... hôn điên cuống, cuối cùng ghé môi vào đôi môi tái nhợt cuả nàng...
Nụ hôn tình yêu... hai tâm hồn tịch mịch cuối cùng đã kết hợp thành một, họ cần thiết như nhau, cùng cần thiết sự ấm áp của ái tình. Nàng thèm khát phút giây này, từ lâu đã thèm khát. Hiện tại nàng đã đạt được... nàng ôm lấy chàng, rất sợ lần vui đầu tiên trong đời nàng đột nhiên biến mất.
Đột nhiên nàng đẩy chàng ra, kêu lên như phát điên :
- Không... không...
Phút giây ấy đi qua, nội tam nàng lại chống đối, nàng tự nói với mình: “Điều này không thể được...” Trịnh Tây Bắc vô thức lùi lại ba bước ấp úng :
- Tại sao vậy?
Đột nhiên nàng ôm lấy mặt khóc lớn, nước mắt thấm ra những kẽ tay nàng. Trịnh Tây Bắc buồn bã nhìn nàng... chàng không hiểu lý do vì sao? Nàng kêu lên :
- Đi đi... rời khỏi nơi đây và rời khỏi ta đi!
- Tại làm sao? Vì sao cô nương muốn ta rời bỏ nơi đây?
- Ta sợ gặp chàng.
- Sợ gặp ta ư?
- Cũng sợ sẽ yêu chàng... Đi đi, xa đi.
Trịnh Tây Bắc kêu to :
- Sao cô nương lại nói vậy?
Nàng buông hai tay xuống, nét mặt nàng đau đơn vô tận, lệ hoen mi nàng đáp :
- Chàng hãy biết, ta sợ yêu và sợ được yêu.
Câu nói ấy như một mũi kiếm đâm suốt tim Trịnh Tây Bắc, chàng ngây người ra chẳng phải chàng cũng đã từng sợ yêu và sợ được yêu ư? Trịnh Tây Bắc đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối xử với mấy nữ nhân yêu chàng. Chỉ vì chàng sợ yêu và sợ được yêu, bay giờ câu nói ấy lại nói ra từ miệng Lôi Ngọc Quỳnh. Tựa hồ người ta có một khuyết điểm là không có khả năng yêu ai liền cho rằng người đó không đáng yêu. Trịnh Tây Bắc gượng cười đau khổ hỏi :
- Vì sao cô nương sợ yêu và sợ được yêu?
- Chàng muốn biết vì sao ư?
- Đúng.
- Ta có thể chết bất cứ lúc nào.
- Giống như vừa lúc nãy chứ gì?
- Không. Là chết thật ấy!
Hai mắt nàng lại rơi lệ, nàng u oán :
- Cuộc đời của ta chưa hề có mùa xuân... cũng chẳng hề có một ngày ấm áp, ta chẳng biết sợ vui sướng là cái gì, khoái lạc là cái gì, kẻ nào ở với ta chỉ có một chuỗi ngày tịch mịch buồn bã... uổng cả quang hoa...
Nước mắt như những hạt ngọc... cũng giống như tiếng lòng của nàng rơi lã chã xuống... nàng u u nói tiếp :
- Ta sống mà chẳng có hy vọng chỉ sống trong bóng tối của sự hoài niệm quá khứ chứ không dám hy vọng ở tương lai...
- Lôi cô nương, tại sao cô nương lại bi quan như vậy?
- Có những lúc ta hoài nghi sự tồn tại của bản thân ta, ta tự hỏi vì sao ta còn tồn tại? Sự tồn tại của ta chẳng là thừa thãi lắm sao? Chưa hề biết vui sướng, chưa hề biết khoái lạc, không hy vọng gì sống được, điều đó so với cái chết chẳng khổ hơn nhiều sao?
- Đúng... vậy.
- Ta có thể chết bất ngờ... đối với cái chết ta không thèm quan tâm, ta rất vui được chết vì ta sống cũng chẳng có vui thú, vì vậy ta sợ yêu người!...
- Vì cô nương có thể chết bất ngờ?
- Không, ta sợ khi ta yêu ai sẽ sinh ra sợ hoài niệm nhớ nhung, ta không thể chia tay người ta yêu để về cõi chết, đối với cái chết, như vậy ta sẽ sinh ra sợ nó.
- Trước đây cô nương không hề sợ ư?
- Đúng, ta không sợ chết.
- Còn hiện tại?
- Hiện tại?
Thình lình nàng ngửa đầu nhìn chàng, nàng không biết nên đáp thế nào, nàng thở dài :
- Ta bắt đầu cảm thấy cái chết thật đáng sợ rồi đó.
- Cô nương có yêu người yêu cô nương không?
- Đúng, ta sợ yêu, hiện tại, ta yêu chàng, lần thứ nhất cứu chàng ta đã yêu chàng rồi.
Trịnh Tây Bắc an nhiên đáp :
- Thế thì chúng ta cứ yêu nhau.
Chàng lặng lẽ thở dài nói tiếp :
- Trước nay một ngày, ta cũng sợ yêu và được yêu, ta hận oán tình vì nữ nhân ta yêu đầu tiên đã phản bội ta, ta tưởng cả đời ta không thể yêu một nữ nhân nào khác, nhưng bây giờ ta yêu cô nương...
- Không, không nên yêu ta, ta có thể chết bất cứ lúc nào.
- Cô nương đã cứu được ta...
- Ta cứu chàng chỉ vì muốn trước khi chết ta làm việc tốt, ta không thể nào chứng kiến một nam thanh niên vì ta mà bị lâm vào đường chết.
- Cô nương đã cho ta sinh mệnh, ta cho cô nương tất cả, bao gồm tình cảm, trái tim, sinh mệnh và tất cả những gì ta có thể cho được. Lôi cô nương, chúng ta rất cần yêu và được yêu, phải không cô nương?
Nàng hoang mang không đáp... chỉ đưa mắt nhìn chàng, lâu lắm nàng mới thở dài :
- Ta nỡ nào nhẫn tâm bỏ chàng mà chết?
- Không, Lôi cô nường, cô nương sẽ không chết, ta sẽ tìm danh y trị liệu tuyệt chứng cho cô nương...
- Cứ theo ta biết, trong thiên hạ không hề có người như thế.
- Ta sẽ tìm linh dựơc...
- Ta không nghĩ có loại thuốc linh như thế, chẳng linh dược nào trị liệu được bệnh ta cả.
Trịnh Tây Bắc lo lắng :
- Chẳng lẽ sở đắc của cô nương không cách nào chữa được tuyệt chứng ấy sao?
Chàng chẳng vừa trông thấy đó sao? Khi nào ta quá mệt mỏi hoặc nghĩ ngợi lo lắng thái quá, đột nhiên bất tỉnh, tứ chi cứng đờ như đã chết rồi vậy. Mỗi lần như vậy ta tiêu hao rất nhiều công lực.
Trịnh Tây Bắc nói :
- Ta sẽ từ từ tìm kiếm, biết đâu sẽ gặp người có thể trị liệu được cho cô nương?
Nàng mỉm cười... nụ cười muôn phần thê thảm, nàng hiểu rất rõ chẳng có chút hy vọng nào, nhưng nàng vẫn thầm cám ơn sự quan tâm của Trịnh Tây Bắc. Nàng bảo :
- Chàng thực yêu ta ư? Giống như chàng đã yêu người đầu tiên của chàng?
- Đúng vậy.
- Chàng có biết ta tên gì không?
- Là Lôi...
Chàng chỉ nghe được Tiểu Lịnh gọi nàng là “Lôi tỉ tỉ” nhưng chưa biết tên nàng, nhất thời, bất giác chàng ú ớ không nói được. Nàng lại mỉm cười :
- Chưa biết tên ta là gì làm sao yêu ta được?
Trịnh Tây Bắc mỉm cười vì đó là lần đầu tiên chàng thấy nụ cười nàng nay hạnh phúc và hoan lạc, chàng hơi nghiêm sắc mặt đáp :
- Thực ra tên họ chẳng có gì quan trọng, chỉ can chúng ta yêu nhau thật, biết hay không biết tên có quan hệ gì đâu, phải không cô nương?
- Thế chàng không muốn biết tên ta sao?
- Muốn chứ, cô nường có thích cho ta biết tên không?
- Tên ta là Lôi Ngọc Quỳnh!...
- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ cái tên ấy.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười chuyển câu hỏi :
- Nơi nay là nơi nào? Còn các lệnh đường đâu?
Lôi Ngọc Quỳnh đáp :
- Nơi nay là Huyết trì...
- Sao? “Huyết trì” ư? Thế cô nương là “Huyết trì” chủ nhân ư?
Lôi Ngọc Quỳnh cười bi thiết :
- Chủ nhân là phụ thân của ta, nhưng mấy chục năm trước đột nhiên phụ mẫu mất tích cho đến hôm nay, ta vẫn không biết vì sao họ lại mất tích.
Trịnh Tây Bắc kinh ngạc vì chàng nhớ lại một chuyện tên Giáo chủ bịt mặt có tư phụ là “Huyết Ma Tử” chẳng phải cũng mất tích đó sao?
“Thần Bí chủ nhân” cũng mất tích!
Trong câu chuyện này tựa hồ còn nhiều phức tạp, trừ quái nhân trong mộ và “Bạch Mi Tiên Ông” ra, sáu tuyệt đại cao thủ giang hồ vì sao lại lần lượt mất tích một cách ly kỳ như thế?
Rốt ráo chuyện này là sao? Đó có vẻ như là một chuyện không thể nghĩ bàn, với võ công tái thế của phu phụ “Huyết trì” chủ nhân vì sao mất tích được? Có phải mất tích cùng lúc với “Huyết Ma Tử” không? Thực sự nguyên nhân mất tích là ở đâu?
- Cô nương... cô nương... ta... nhìn thấy... cô nương... chết rồi mà!
Lôi Ngọc Quỳnh nhợt nhạt đáp :
- Ta chưa hề chết.
- Thực không?
Tuy Trịnh Tây Bắc hỏi vậy vì chàng không thể đoán định, nàng chết rồi sao lại sống dậy? Điều đó tựa hồ không thể có, chàng nhìn lầm ư? Không, chàng không nhìn lầm, Lôi Ngọc Quỳnh cũng không chết, nàng vẫn sống rõ ràng trước mặt.
Lôi Ngọc Quỳnh lạnh lùng :
- Tiểu Linh không nói gì với các hạ sao?
- Nói gì với ta? Nói gì với ta đâu nào?
- Yêu cầu các hạ rời khỏi nơi đây lập tức.
Trịnh Tây Bắc run lẩy bẩy :
- Có. Tiểu Linh có nói.
- Thế sao các hạ lại đến đây... đến khuê phòng của ta làm gì?
Chàng chưa kịp đáp nàng đã trách hai nô tì :
- Tiểu Linh và Tiểu Trinh càng lúc càng phóng túng tự do!
- Không, không, điều đó chẳng liên quan gì đến họ đâu. Chính ta tự tìm đến đây, tại sao cô nương không muốn gặp ta?
- Vì sao ta lại cần gặp các hạ? Hãy đi đi!
Trịnh Tây Bắc đột ngột cảm thấy buồn bã, bấy giờ, Lôi Ngọc Quỳnh mới phát giác nàng đang bị Trịnh Tây Bắc ôm chặt trong lòng. Nàng run giọng nói :
- Các hạ ôm ta làm gì vậy?
- Ta tưởng cô nương đã chết rồi!
- Ta chết thì các hạ được ôm ta vào lòng ư?
Nàng hiểu rõ nguyên nhân vì sao chàng ôm nàng, nếu không coi nàng là tình nhân há đâu có chuyện ấy?
Nàng rùng mình! Nội tâm nàng gào lên: “Không không... không thể được... không thể được...” Nội tâm nàng kêu gào như vậy, nàng cố cựa thân định thoát ra, Trịnh Tây Bắc nói :
- Khi ta phát hiện ra cô nương chết, ta bất nhẫn ôm lấy cô nương...
- Vì sao vậy?
- Ta...
Chàng ú ớ chẳng biết nói sao, trong đời, chàng đây là lần thứ hai chàng thực thà yêu một người thứ hai... như xưa kia chàng đã từng yêu Lý Tiểu Quyên, thậm chí còn hơn cả Lý Tiểu Quyên nữa!
Thế nhưng một ý niệm đáng sợ chợt lóe lên, chàng tự nhủ thầm: “Không không... ngươi... không thể yêu người và cũng không nên để ai yêu ngươi...” Nếu không có cái ý niệm ấy, có thể chàng đã cúi xuống hôn nàng rồi... hôn nàng điên cuồng cũng nên. Tựa hồ như cả hai người họ đều có chung nhược điểm không dám tiếp nhận tình yêu, họ nghĩ gì và sợ gì?
Trịnh Tây Bắc đặt Lôi Ngọc Quỳnh xuống giường, tay ngọc nàng sờ lên nước mắt đẫm trên má nàng hỏi :
- Má... ta sao lại có nước thế này?
- Ta... cúi xuống mặt cô nương khóc đấy!
- A
Nàng nhẹ kêu “A” một tiếng toàn thân run lên. Trịnh Tây Bắc buồn bã :
- Ta không muốn lừa dối cô nương khi cô nương đang chết, ta đã hôn cô nương!
- Cái gì?...
Nàng càng run lên bần bật...
- Ta hôn lên môi cô nương, giống như hôn người tình vậy...
Ánh mắt u ám của nàng long lanh hẳn lên, nàng kêu lên :
- Vì sao vậy?... Vì sao các hạ lại hôn ta?
Câu hỏi của nàng tự nhiên là muốn Trịnh Tây Bắc đáp ra sao, tuy nàng rất sợ chàng đáp câu ấy. Trịnh Tây Bắc đáp :
- Vì ta rất quan tâm đến cô nương!
Chỉ quan tâm thôi ư? Trong ấy không có ái tình ư? Tại sao Trịnh Tây Bắc không dám đáp vì yêu nàng? Nàng cũng vậy, nàng rất sợ nghe hai chữ “Ái tình” dù rất mong chàng đáp như vậy. Thế mà chàng không đáp thế khiến lòng nàng hết sức buồn bã bi thiết. Nàng a oán than :
- Đi đi... bay giờ đi khỏi đây được rồi đấy...
Trịnh Tây Bắc ấp úng :
- Vâng, ta nên đi... nên rời khỏi nơi đây...
Chàng hoang mang di động cước bộ...bước ra phía cửa, chàng nhìn nàng một cái cuối cùng, tâm hồn chàng chấn động. Sắc mặt nàng trắng nhợt rơi xuống hai dòng lệ... Lệ nàng như những hạt ngọc rơi xuống áo nàng... Nàng khóc, trong nội tâm nàng cũng khóc...
Trịnh Tây Bắc hết sức khích động, chàng quay trở vào, ôm lấy đôi vai gầy yếu của nàng, cúi xuống hôn lên má... hôn điên cuống, cuối cùng ghé môi vào đôi môi tái nhợt cuả nàng...
Nụ hôn tình yêu... hai tâm hồn tịch mịch cuối cùng đã kết hợp thành một, họ cần thiết như nhau, cùng cần thiết sự ấm áp của ái tình. Nàng thèm khát phút giây này, từ lâu đã thèm khát. Hiện tại nàng đã đạt được... nàng ôm lấy chàng, rất sợ lần vui đầu tiên trong đời nàng đột nhiên biến mất.
Đột nhiên nàng đẩy chàng ra, kêu lên như phát điên :
- Không... không...
Phút giây ấy đi qua, nội tam nàng lại chống đối, nàng tự nói với mình: “Điều này không thể được...” Trịnh Tây Bắc vô thức lùi lại ba bước ấp úng :
- Tại sao vậy?
Đột nhiên nàng ôm lấy mặt khóc lớn, nước mắt thấm ra những kẽ tay nàng. Trịnh Tây Bắc buồn bã nhìn nàng... chàng không hiểu lý do vì sao? Nàng kêu lên :
- Đi đi... rời khỏi nơi đây và rời khỏi ta đi!
- Tại làm sao? Vì sao cô nương muốn ta rời bỏ nơi đây?
- Ta sợ gặp chàng.
- Sợ gặp ta ư?
- Cũng sợ sẽ yêu chàng... Đi đi, xa đi.
Trịnh Tây Bắc kêu to :
- Sao cô nương lại nói vậy?
Nàng buông hai tay xuống, nét mặt nàng đau đơn vô tận, lệ hoen mi nàng đáp :
- Chàng hãy biết, ta sợ yêu và sợ được yêu.
Câu nói ấy như một mũi kiếm đâm suốt tim Trịnh Tây Bắc, chàng ngây người ra chẳng phải chàng cũng đã từng sợ yêu và sợ được yêu ư? Trịnh Tây Bắc đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối xử với mấy nữ nhân yêu chàng. Chỉ vì chàng sợ yêu và sợ được yêu, bay giờ câu nói ấy lại nói ra từ miệng Lôi Ngọc Quỳnh. Tựa hồ người ta có một khuyết điểm là không có khả năng yêu ai liền cho rằng người đó không đáng yêu. Trịnh Tây Bắc gượng cười đau khổ hỏi :
- Vì sao cô nương sợ yêu và sợ được yêu?
- Chàng muốn biết vì sao ư?
- Đúng.
- Ta có thể chết bất cứ lúc nào.
- Giống như vừa lúc nãy chứ gì?
- Không. Là chết thật ấy!
Hai mắt nàng lại rơi lệ, nàng u oán :
- Cuộc đời của ta chưa hề có mùa xuân... cũng chẳng hề có một ngày ấm áp, ta chẳng biết sợ vui sướng là cái gì, khoái lạc là cái gì, kẻ nào ở với ta chỉ có một chuỗi ngày tịch mịch buồn bã... uổng cả quang hoa...
Nước mắt như những hạt ngọc... cũng giống như tiếng lòng của nàng rơi lã chã xuống... nàng u u nói tiếp :
- Ta sống mà chẳng có hy vọng chỉ sống trong bóng tối của sự hoài niệm quá khứ chứ không dám hy vọng ở tương lai...
- Lôi cô nương, tại sao cô nương lại bi quan như vậy?
- Có những lúc ta hoài nghi sự tồn tại của bản thân ta, ta tự hỏi vì sao ta còn tồn tại? Sự tồn tại của ta chẳng là thừa thãi lắm sao? Chưa hề biết vui sướng, chưa hề biết khoái lạc, không hy vọng gì sống được, điều đó so với cái chết chẳng khổ hơn nhiều sao?
- Đúng... vậy.
- Ta có thể chết bất ngờ... đối với cái chết ta không thèm quan tâm, ta rất vui được chết vì ta sống cũng chẳng có vui thú, vì vậy ta sợ yêu người!...
- Vì cô nương có thể chết bất ngờ?
- Không, ta sợ khi ta yêu ai sẽ sinh ra sợ hoài niệm nhớ nhung, ta không thể chia tay người ta yêu để về cõi chết, đối với cái chết, như vậy ta sẽ sinh ra sợ nó.
- Trước đây cô nương không hề sợ ư?
- Đúng, ta không sợ chết.
- Còn hiện tại?
- Hiện tại?
Thình lình nàng ngửa đầu nhìn chàng, nàng không biết nên đáp thế nào, nàng thở dài :
- Ta bắt đầu cảm thấy cái chết thật đáng sợ rồi đó.
- Cô nương có yêu người yêu cô nương không?
- Đúng, ta sợ yêu, hiện tại, ta yêu chàng, lần thứ nhất cứu chàng ta đã yêu chàng rồi.
Trịnh Tây Bắc an nhiên đáp :
- Thế thì chúng ta cứ yêu nhau.
Chàng lặng lẽ thở dài nói tiếp :
- Trước nay một ngày, ta cũng sợ yêu và được yêu, ta hận oán tình vì nữ nhân ta yêu đầu tiên đã phản bội ta, ta tưởng cả đời ta không thể yêu một nữ nhân nào khác, nhưng bây giờ ta yêu cô nương...
- Không, không nên yêu ta, ta có thể chết bất cứ lúc nào.
- Cô nương đã cứu được ta...
- Ta cứu chàng chỉ vì muốn trước khi chết ta làm việc tốt, ta không thể nào chứng kiến một nam thanh niên vì ta mà bị lâm vào đường chết.
- Cô nương đã cho ta sinh mệnh, ta cho cô nương tất cả, bao gồm tình cảm, trái tim, sinh mệnh và tất cả những gì ta có thể cho được. Lôi cô nương, chúng ta rất cần yêu và được yêu, phải không cô nương?
Nàng hoang mang không đáp... chỉ đưa mắt nhìn chàng, lâu lắm nàng mới thở dài :
- Ta nỡ nào nhẫn tâm bỏ chàng mà chết?
- Không, Lôi cô nường, cô nương sẽ không chết, ta sẽ tìm danh y trị liệu tuyệt chứng cho cô nương...
- Cứ theo ta biết, trong thiên hạ không hề có người như thế.
- Ta sẽ tìm linh dựơc...
- Ta không nghĩ có loại thuốc linh như thế, chẳng linh dược nào trị liệu được bệnh ta cả.
Trịnh Tây Bắc lo lắng :
- Chẳng lẽ sở đắc của cô nương không cách nào chữa được tuyệt chứng ấy sao?
Chàng chẳng vừa trông thấy đó sao? Khi nào ta quá mệt mỏi hoặc nghĩ ngợi lo lắng thái quá, đột nhiên bất tỉnh, tứ chi cứng đờ như đã chết rồi vậy. Mỗi lần như vậy ta tiêu hao rất nhiều công lực.
Trịnh Tây Bắc nói :
- Ta sẽ từ từ tìm kiếm, biết đâu sẽ gặp người có thể trị liệu được cho cô nương?
Nàng mỉm cười... nụ cười muôn phần thê thảm, nàng hiểu rất rõ chẳng có chút hy vọng nào, nhưng nàng vẫn thầm cám ơn sự quan tâm của Trịnh Tây Bắc. Nàng bảo :
- Chàng thực yêu ta ư? Giống như chàng đã yêu người đầu tiên của chàng?
- Đúng vậy.
- Chàng có biết ta tên gì không?
- Là Lôi...
Chàng chỉ nghe được Tiểu Lịnh gọi nàng là “Lôi tỉ tỉ” nhưng chưa biết tên nàng, nhất thời, bất giác chàng ú ớ không nói được. Nàng lại mỉm cười :
- Chưa biết tên ta là gì làm sao yêu ta được?
Trịnh Tây Bắc mỉm cười vì đó là lần đầu tiên chàng thấy nụ cười nàng nay hạnh phúc và hoan lạc, chàng hơi nghiêm sắc mặt đáp :
- Thực ra tên họ chẳng có gì quan trọng, chỉ can chúng ta yêu nhau thật, biết hay không biết tên có quan hệ gì đâu, phải không cô nương?
- Thế chàng không muốn biết tên ta sao?
- Muốn chứ, cô nường có thích cho ta biết tên không?
- Tên ta là Lôi Ngọc Quỳnh!...
- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ cái tên ấy.
Trịnh Tây Bắc mỉm cười chuyển câu hỏi :
- Nơi nay là nơi nào? Còn các lệnh đường đâu?
Lôi Ngọc Quỳnh đáp :
- Nơi nay là Huyết trì...
- Sao? “Huyết trì” ư? Thế cô nương là “Huyết trì” chủ nhân ư?
Lôi Ngọc Quỳnh cười bi thiết :
- Chủ nhân là phụ thân của ta, nhưng mấy chục năm trước đột nhiên phụ mẫu mất tích cho đến hôm nay, ta vẫn không biết vì sao họ lại mất tích.
Trịnh Tây Bắc kinh ngạc vì chàng nhớ lại một chuyện tên Giáo chủ bịt mặt có tư phụ là “Huyết Ma Tử” chẳng phải cũng mất tích đó sao?
“Thần Bí chủ nhân” cũng mất tích!
Trong câu chuyện này tựa hồ còn nhiều phức tạp, trừ quái nhân trong mộ và “Bạch Mi Tiên Ông” ra, sáu tuyệt đại cao thủ giang hồ vì sao lại lần lượt mất tích một cách ly kỳ như thế?
Rốt ráo chuyện này là sao? Đó có vẻ như là một chuyện không thể nghĩ bàn, với võ công tái thế của phu phụ “Huyết trì” chủ nhân vì sao mất tích được? Có phải mất tích cùng lúc với “Huyết Ma Tử” không? Thực sự nguyên nhân mất tích là ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.