Đồ Biến Thái !!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ ???

Chương 22: Cùng Lúc Gặp Phải Hai Tên Lưu Manh Vô Sỉ

Thanh Candee

22/10/2016

- ... Liên Xương ...

- Liên Xương sao? Không lẽ ?

Lục Nhi không giấu nổi cảm xúc, hồi hộp nhìn Vũ Phúc.Tử Danh nháy mắt với Vũ Phúc, cậu khẽ nhướng mày nhìn Lục Nhi với vẻ khó hiểu, ánh mắt dò xét khắp người cô. Tử Danh nhanh chóng gỡ bầu không khí ấy, miệng vui vẻ nói:

- À, cậu ấy là Lục Quân. Cậu ấy có anh trai bị lạc từ bé nên đang đi tìm.

Vũ Phúc nhíu mày nhìn Lục Nhi, hoài nghi hỏi, trong lời nói không tránh được sự ngập ngừng:

- Cậu nghĩ anh ... là anh trai cậu sao?

- Em ... em nghĩ vậy. Anh trai em cũng lạc từ năm 3 tuổi, nhà em ở Liên Xương - Cô chậm rãi mở miệng, quan sát thật kĩ thái độ của Vũ Phúc.

- Anh ... có khi nào?

- Em thực sự rất muốn tìm được anh trai em. Anh có nghĩ muốn tìm lại gia đình không?

- Tất nhiên. Anh muốn biết gia đình bố mẹ ruột anh như thế nào.

- Vâng. Vậy anh có thể đi cùng em về gặp bố mẹ em được không? Nếu đúng anh là anh trai em thì sao.

- Được. Anh cũng rất hi vọng đó là bố mẹ - Vũ Phúc dứt khoát trả lời.

- Anh cho em số của anh được không?



- Tất nhiên. *********** bao giờ về quê nhớ gọi cho anh.

- Dạ, em nhất định không quên được đâu ạ.Không làm phiền anh nữa, em về đây.

-Ừm.

Xoay người rời khỏi, Lục Nhi nhanh chóng gọi điện cho bố mẹ. Cô hớn hở khoe:

- A lô, bố ạ. Con ... Con đây. Con vừa tìm ra một người bằng tuổi anh. Người ấy cũng mất tích ở Liên Xương luôn ạ. Vâng, con đã rủ anh đấy về rồi. Bao giờ con về sẽ dẫn người về theo. Bố thấy con có giỏi không ạ?

Đầu dây bên kia, giọng bố Lâm không khỏi vui mừng:

- Vậy sao? Đúng là con gái bố.Bao giờ con về? Hỏi xem anh thích ăn gì? Nó thích ăn sủi cảo không? Hay là ...

- Bố nha, tìm được anh trai liền quên mất đứa con gái này rồi. Bỏ rơi con.

- Nhi Nhi, bố có thể quên nhiều người nhưng con gái yêu của bố thì bố không bao giờ bỏ rơi được.

- Vâng, con biết rồi mà. Bố của con là tuyệt vời nhất. Ấy, có trống rồi, con đi đây.Bao giờ về con báo cho. Bye bố yêu.

Dập máy, Lục Nhi khẽ cười. Cô nhận thấy rất rõ sự vui mừng của bố nên cô cũng cầu sao ngày nghỉ mau đến. Đúng lúc này, Thiên Hàn cũng từ sân bóng về, người có khá nhiều mồ hôi. Nhưng mà lớp mồ hôi đó hình như không làm ảnh hưởng gì đến phong độ của hắn thì phải, ngược lại có vẻ làm hắn trở nên rất men - lì. Hình như cũng rất nhiều người nhận ra điều này. Minh chứng là xung quanh hắn lại là một đám nữ sinh. Miệng nàng nào nàng ấy cũng cười tươi, hết nắm tay lại nắm áo hắn. Hắn có vẻ thấy nhàm chán với đám nữ sinh này, trên khuôn mặt tuy không có thái độ ghét bỏ nhưng từ hành động "ai làm việc đấy" của hắn là có thể nhận ra.

Thấy hắn không có thái độ gì, mấy nữ sinh vồ vập : người thì cầm nước, người lại cầm khăn, người lại cầm quạt phần phật áp vào mặt hắn,... Hắn cũng rất tự nhiên sử dụng các đồ. Lục Nhi đứng bên cạnh mà không khỏi nghĩ thầm:" Đúng là tên vô liêm sỉ mà. Các cô thiếu nữ ơi, các người quá nhẹ dạ rồi, bị tên ' hơi' đẹp trai này lừa" { úi chà, đẹp trai nghiêng nước đổ thùng mà chị Nhi bảo ' hơi'

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Biến Thái !!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ ???

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook