Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 177: Khó nói
Baka Guy
14/06/2018
Đợi lúc Fuu vừa tan ca, Joyce đã đứng sẵn ngoài cửa hàng. “Anh có chuyện gì muốn hỏi?” Fuu hỏi như biết được trong đầu Joyce đang nghĩ gì. “Hay
nhỉ? Thế đoán xem tôi tính hỏi chuyện gì?” Joyce và Fuu cùng nhau bước
về. Fuu không trả lời, vì anh cũng linh cảm được câu hỏi đó có liên quan đến gì. Thấy Fuu cứ im lặng với khuôn mặt lạnh băng ấy, Joyce không
thèm tức trong lòng. Vì, anh cũng cảm nhận được gì đó, cái sự quan trọng của câu hỏi này.
“Thật sự khó nói đến vậy à? Rốt cuộc chuyện gì giữa hai người đó vậy?” Joyce nặng giọng. Fuu không phải muốn giấu gì anh, biết là anh rất lo cho Nigi, nhưng anh cũng nghĩ như Nigi, nếu mà bị phanh phua ra, không biết phản ứng của anh ấy sẽ thế nào. Bên cạnh đó, Fuu cũng lo lắng, nếu như mà Gin và Joyce thật lòng đến với nhau, thì liệu, sẽ hạnh phúc hay bị chia rẽ hoặc miễn cưỡng mà sống chung một nhà? “Tôi cũng có câu hỏi như Ayman” Fuu lạnh lùng nhưng đôi mắt tỏ vẻ nghiêm trọng “Anh sẽ chọn ai, Nigi hay Gin?” “Tại sao tôi không thể chọn cả hai?” Joyce chau mày. “Vì, hạnh phúc của hai anh em cả thôi” Câu trả lời của Fuu khiến Joyce tức giận lên. Anh nắm chặt lấy cổ áo Fuu, nghiến răng “Rốt cuộc là sao? Cậu có chịu nói rõ không?”. Khó thở, nhưng Fuu vẫn kìm nén, vì anh biết, người chịu đau khi biết tin này, không phải là anh, không phải Nigi, mà là chính Joyce đó.
“Anh đã sẵn sàng để biết chưa?” Fuu nhìn thẳng vào đôi mắt của Joyce, đôi mắt mạnh mẽ của một người anh trai, một người đàn ông. “Ừ” Trả lời không một chút do dự, Joyce bỏ Fuu xuống. “E hèm, nhưng mà trước đó, về nhà trước đã, về trễ, kẻo Nigi lại...” Nhìn lại đồng hồ, hai anh chàng mới phát hiện ra. Tái xanh mặt mày, như cùng một suy nghĩ, Fuu và Joyce phóng về lẹ, vì ở nhà, có một cô gái đã chuẩn bị sẵn bữa ăn nóng hổi chờ họ. Về trễ thì, tự hiểu thôi.
“Thật sự khó nói đến vậy à? Rốt cuộc chuyện gì giữa hai người đó vậy?” Joyce nặng giọng. Fuu không phải muốn giấu gì anh, biết là anh rất lo cho Nigi, nhưng anh cũng nghĩ như Nigi, nếu mà bị phanh phua ra, không biết phản ứng của anh ấy sẽ thế nào. Bên cạnh đó, Fuu cũng lo lắng, nếu như mà Gin và Joyce thật lòng đến với nhau, thì liệu, sẽ hạnh phúc hay bị chia rẽ hoặc miễn cưỡng mà sống chung một nhà? “Tôi cũng có câu hỏi như Ayman” Fuu lạnh lùng nhưng đôi mắt tỏ vẻ nghiêm trọng “Anh sẽ chọn ai, Nigi hay Gin?” “Tại sao tôi không thể chọn cả hai?” Joyce chau mày. “Vì, hạnh phúc của hai anh em cả thôi” Câu trả lời của Fuu khiến Joyce tức giận lên. Anh nắm chặt lấy cổ áo Fuu, nghiến răng “Rốt cuộc là sao? Cậu có chịu nói rõ không?”. Khó thở, nhưng Fuu vẫn kìm nén, vì anh biết, người chịu đau khi biết tin này, không phải là anh, không phải Nigi, mà là chính Joyce đó.
“Anh đã sẵn sàng để biết chưa?” Fuu nhìn thẳng vào đôi mắt của Joyce, đôi mắt mạnh mẽ của một người anh trai, một người đàn ông. “Ừ” Trả lời không một chút do dự, Joyce bỏ Fuu xuống. “E hèm, nhưng mà trước đó, về nhà trước đã, về trễ, kẻo Nigi lại...” Nhìn lại đồng hồ, hai anh chàng mới phát hiện ra. Tái xanh mặt mày, như cùng một suy nghĩ, Fuu và Joyce phóng về lẹ, vì ở nhà, có một cô gái đã chuẩn bị sẵn bữa ăn nóng hổi chờ họ. Về trễ thì, tự hiểu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.