Chương 57: Bức thư gửi Cang Chung
LãoLão
13/05/2023
“Hic..hic..”
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
Ông ta vỗ vai an ủi.
Mấy tiếng ngồi trên xe, Tư Dương và Cang Chung cũng trở về đến thị trấn Tô Ba. Hắn đưa cô vào trong nhà, sau đó khoác áo quân nhân rời đi.
Tư Dương thấy hắn gấp gáp liền chạy theo.
“Cang Chung!”
”Chuyện gì?”
Hắn dừng chân, quay người lại nhìn cô.
“Tôi có thể đi cùng với anh không?”
Mặc dù cô chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn muốn đi cùng với hắn. Cô cảm nhận được trên suốt chặng đường trở về nhà Cang Chung không nói lời nào. Trên nét mặt luôn có một nỗi buồn không vơi. Tuy cô chưa từng mất người thân yêu của mình nhưng cũng có thể hiểu được nổi đau của những người chịu cảnh mất mác ấy. Người thân mất mà hắn vẫn phải chấp hành nhiệm vụ. Sao con người hắn có thể chịu đựng giỏi như thế. Nếu là cô thì cô sẽ không thể làm được điều này.
“Em muốn đi cùng! Nhưng em có biết việc ta sắp làm gì không mà muốn đi cùng.”
Cô lắc đầu.
Hắn cười khổ, xoa đầu cô.
“Thế sao còn muốn đi. Ngoan, ở nhà đi. Sau khi xong việc ta sẽ trở về cùng với em.”
“Không được đâu Cang Chung. Tôi muốn đi cùng với anh thật mà. Cho tôi đi được không?”
Bị Cang Chung từ chối nhưng cô vẫn một mực muốn đi cùng.
“Ta không đảm bảo được an toàn của em nếu em muốn đi theo ta.”
“Không sao, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình.”
“...Được, tùy em.”
Cang Chung biết không thể ngăn lại được cô, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao thì, nơi mà hắn đến cũng không phải là nguy hiểm.
Nhưng trước khi đi, Cang Chung cũng không quên nhắc nhỡ cô.
“Khi đến nơi, em phải đứng ở phía sau ta và không được đi lại lung tung. Lỡ như em gặp nguy hiểm ta không thể đến kịp để cứu em, nghe rõ chưa.”
”Được.”
Thế là cả hai cùng nhau lên đường. Nơi mà Cang Chung đưa Tư Dương đến chính là một ngôi làng nhỏ ở ven biển. Ngôi làng này cả đời đều đánh bắt là công việc chính nên người ta cũng hay gọi là làng chài.
Đến nơi, mấy tên lính hải quân bước xuống tàu. Họ đi lên trên kiểm tra tinh hình. Cang Chung cùng với Tư Dương đi xuống sau. Nếu thường ngày, hắn sẽ đi nhanh để kiểm tra cùng với mấy tên hải quân khác. Nhưng vì hôm nay có Tư Dương đi cùng nên hắn phải cẩn thận và chú ý mọi thứ. Không ai biết được có tên hải tặc nào đang tập kích ở xung quanh đây.
“Hãy nhớ đi theo sát ta.”
“Tôi biết rồi.”
Cảnh tượng yên bình trên ngôi làng nhỏ lúc hoàng hôn khiến ai nấy cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Có ai không? Xin chào, chúng tôi là lính hải quân.”
Mấy tên lính đi đến những túp lều nhỏ gọi lớn. Nhưng hầu như chẳng có ai đáp lại lời của họ. Một tên lính đi đến trước một túp lều sụp xuệ, hắn ta còn chưa kịp chào hỏi thì một bàn tay từ bên trong rơi ra ngoài.
“A…cái gì thế!”
Hắn ta bị giật mình liền lùi về sau.
Cang Chung thấy việc này bất ổn, ra lệnh cho một tên lính hải quân dỡ bỏ một túp lều trước mặt mình.
Sau khi túp lều được tháo bỏ, bên trong chính là xác chết của người dân.
“Có người chết!”
Tư Dương hoảng sợ nắm chặt áo của hắn. Tuy là một hải tặc, việc chém giết cũng là chuyện bình thường. Nhưng có lẽ vì gia đình của cô không có truyền thống giết người nên cô chưa từng nhìn thấy xác chết. Nếu có là những xác chết của động vật, còn của con người cha cô và mọi người đều xử lý chúng trước khi cô kịp nhìn thấy.
“Dỡ hết những túp lều còn lại lên.”
Với tình hình này, hắn có thể khẳng định những người dân ở đây đã bị bọn hải tặc giết hại.
“Báo cáo đô đốc, ở trên xác người chết có một bức thư gửi đến ngài.”
Tên lính hải quân chạy đến đưa bức thư cho Cang Chung.
“Gửi cho ta.”
Cang Chung cầm lấy bức thư, hắn mở tờ giấy ra. Bên trong là những dòng chữ máu.
“Tang lễ của đô đốc Cang Nguyên, hải tặc bọn ta chỉ có thể dùng những người sống này để đem xuống bầu bạn cùng đô đốc. Thân gửi đô đốc Cang Chung.”
“Hừm!”
Cang Chung tức giận vò nát bức thư ném đi. Hắn nghiến răng ken két:
“Hải tặc!”
”Cang Chung, hãy bình tĩnh!”
Tư Dương nắm chặt tay Cang Chung, sợ hắn nổi giận lại làm chuyện đáng sợ gì đó.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn hít thở sâu cố gắng bình tĩnh.
“Hãy đem những thi kiểm tra lại một lần nữa xem có manh mối gì không. Sau đó, đem họ đi chôn cất.”
“Rõ, thưa đô đốc.”
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một miếng vải đen trong tay của một cô gái trẻ. Cang Chung cảm thấy đó có thể là lá cờ của bọn hải tặc, liền đi đến trước xác chết, cúi người xuống. Mở tay cô gái ra, hắn lấy miếng vải rời đi.
Bên này, Tư Dương đi bên cạnh nhìn thấy miếng vải có hơi quen mắt. Hình như cô đã từng nhìn thấy miếng vải này ở đâu rồi. Nhưng mà, nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra.
Cang Chung cầm miếng vải giơ lên cao để ngắm nhìn. Theo như góc độ quan sát của hắn thì đây không phải là vỉa của một lá cờ hải tặc. Dường như là vải của một bộ đồ nào đó bị rách. Ngắm đi ngắm lại, hắn tạm thời chưa thể tìm ra được đây là vải của một bộ phận người nào. Nhưng còn nói đây là của những người dân thì không đúng. Chất liệu vải này chỉ có ở những hải tặc mới có được. Đây là chất vải đặc biệt của thời vua chúa, những người bình thường không tài nào có được nó. Còn hải tặc thì lại khác, bọn chúng chuyên đánh cắp kho báu và hàng hóa có giá trị. Loại vải này đối với họ chỉ là chuyện nhỏ.
“Thôi chết!”
Đột nhiên Tư Dương hét lên khiến Cang Chung mất tập trung. Hắn giơ tay xuống, ngoảnh đầu lại nhìn cô.
“Chuyện gì thế?”
“Ơ…không có gì.”
Tư Dương giơ tay về phía sau xoa bóp cổ mình, giả vờ ngắm nhìn hoàng hôn.
Cang Chung thấy cô không bị gì, hắn lại tiếp tục công việc của mình.
Không bị hắn nhìn nữa, Tư Dương mới ngừng giả vờ. Cô nhăn nhó mặt mày vì đã phát hiện ra đó là miếng vải của gia đình mình. Mặc dù hải tặc có rất nhiều loại vải nhưng mỗi một băng sẽ sử dụng một loại vải đặc trưng. Nhờ vậy, khi gặp nhau cũng có thể dễ dàng phân biệt. Nhưng mà đều quan trọng ở đây chính là sự xuất hiện của miếng vải đấy. Tại sao nó lại có mặt ở đây?
Tư Dương không nhớ băng của cô làm những chuyện như thế này. Chắc chắn là có chuyện gì đó hiểu lầm ở đây.
“Ta biết miếng vải này là của băng hải tặc nào.”
”Hả!”
Đang suy nghĩ, bất ngờ nghe Cang Chung nói khiến Tư Dương toát cả mồ hôi hột. Bây giờ Cang Chung đang tức giận vì chuyện lá thư. Nếu hắn còn phát hiện đó là miếng vải của gia đình cô thì chuyện này không yên ổn. Không được, cô không thể để chuyện như này xảy ra được.
Tư Dương vội chạy về phía trước.
“Cang Chung, tôi nói anh nghe này. Mặc dù hải tặc là người xấu nhưng mà một số hải tặc cũng là người tốt. Những người ở đây là do hải tặc giết nhưng những hải tặc vô tội thì không làm chuyện này.”
“Tư Dương, em nói nhiều với ta như thế là muốn nói cái gì.”
Cang Chung nắm chặt tay của cô lại.
“Ý tôi là…anh phải công bằng.”
“Vậy ý của em chính là công bằng như thế đúng không.”
Hắn bất ngờ xoay người cô lại, ngón tay chỉ về phía trước.
“Ôi trời!”
Tư Dương kinh ngạc, cô lấy tay bịt miệng mình lại. Không thể tin được. Gia đình của cô vậy mà lại xuất hiện ở đây. Bọn họ đang cố gắng núp vào tảng đá nhưng lại để chiếc thuyền lộ ra bên ngoài. Sự hậu đậu này khiến cô muốn đập đầu vào trong tảng đá chết đi cho rồi.
Cô cắn răng nói lẩm bẩm trong miệng.
“Cha ơi! Đã núp thì cũng cho thuyền núp đi luôn chứ sao lại để hiên ngang ở bên ngoài thế kia. Như vậy thì toang rồi, sao con có thể bảo vệ cho mọi người đây.”
“Em đang lầm bầm cái gì trong miệng đấy.”
“Không có.”
Tư Dương vội lắc đầu.
“Lâu rồi không gặp gia đình, giờ để ta đưa em đi gặp họ nhé.”
Cang Chung đột nhiên lại trở nên dịu dàng, hắn còn đặc biệt muốn dẫn cô đi đến chỗ gia đình mình. Người đang nổi giận như Cang Chung sao có thể dễ dàng thay đổi tâm trạng nhanh vậy được. Không thể nào như thế được. Mấy con thú dữ thường hay giăng bẫy con mồi. Cô không thể để cho gia đình trở thành bữa tối của hắn được. Phải ngăn cản chuyện này lại.
“Không cần đâu Cang Chung. Lâu rồi không gặp họ, tôi cũng không có nhớ họ gì mấy. Chúng ta đi đi.”
Cô muốn kéo hắn rời đi nhưng sức cơ bắp ở cánh tay Cang Chung gấp mấy lần cô. Hắn chỉ cần kéo nhẹ một cái đã lôi cô đi mấy bước chân.
“Em không muốn gặp thì ta gặp. Ta không muốn tên Thập Hải truyền đạt thông tin của gia đình em cho em biết.”
“Nhưng mà tôi không muốn đi thật đấy.”
Tư Dương kiên quyết níu tay Cang Chung lại.
“Em bị làm sao nữa? Trong khi ta vẫn còn kiên nhẫn, em đừng làm chuyện quá giới hạn.”
Nói rồi, hắn không để cô đi mà bế cô lên.
“Thế này sẽ đi đến chỗ của gia đình em nhanh hơn.”
Trong tích tắc, những bước chân dài đã đến chỗ gia đình Tư Dương ẩn núp. Bọn họ thấy Cang Chung thì vội núp kỹ vào bên trong.
Thuyền trưởng Tư Lục vội nói:
“Tất cả mau núp vào trong, kẻ địch đã đến.”
“Không cần núp, kẻ địch chỉ có hai người. Một là đứa con gái Tư Dương, hai là con rể Cang Chung.”
Hắn đứng trước tảng đá không ngần ngại mà thông báo với họ.
“Cha, vậy chúng ta có ra không?”
Lục Châu kéo tay cha mình.
“Sao con có thể dễ dàng để người lừa mình như thế. Tất cả nghe đây, đi ra.”
“...???”
Thuyền trưởng Tư Lục bình an thì vui mừng khôn siết.
“Con gái yêu quý của ta!”
Ông dang rộng bàn tay của mình ra định ôm cô vào lòng nhưng Cang Chung lại trừng mắt. Hắn cảnh báo:
“Cha vợ, tốt nhất là cha đừng đến đây.”
“Cha, người cứ đứng bên đó đi. Con không sao, vẫn sống tốt lắm.”
Tư Dương vừa nói vừa xua tay ngăn họ đến gần mình. Cô không biết được tên Cang Chung này sẽ phát điên lúc nào. Cứ tốt nhất là làm theo lời hắn để bảo toàn tính mạng trước đã.
“Chị, em nhớ chị lắm!”
Khóe mắt ướt ướt, Lục Châu lấy tay gạt đi. Đã lâu rồi cô ta không gặp lại chị gái của mình. Nhớ ngày nào hai chị em vẫn còn quấn lấy nhau, vậy mà sự xuất hiện của Cang Chung đã lấy đi mất người chị mà cô ta yêu quý.
“Lục Châu, chị cũng nhớ em. Ở nhà, cha mẹ có được chăm sóc tốt không em.”
“Dạ, tốt lắm chị. Không có chị cha lại lên cân còn mẹ thì tụt cân.”
“Ê, con bé này! Sao con lại nói vậy. Đừng có vạch áo cho người xem lưng, cha xấu hổ lắm đấy.”
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
Ông ta vỗ vai an ủi.
Mấy tiếng ngồi trên xe, Tư Dương và Cang Chung cũng trở về đến thị trấn Tô Ba. Hắn đưa cô vào trong nhà, sau đó khoác áo quân nhân rời đi.
Tư Dương thấy hắn gấp gáp liền chạy theo.
“Cang Chung!”
”Chuyện gì?”
Hắn dừng chân, quay người lại nhìn cô.
“Tôi có thể đi cùng với anh không?”
Mặc dù cô chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn muốn đi cùng với hắn. Cô cảm nhận được trên suốt chặng đường trở về nhà Cang Chung không nói lời nào. Trên nét mặt luôn có một nỗi buồn không vơi. Tuy cô chưa từng mất người thân yêu của mình nhưng cũng có thể hiểu được nổi đau của những người chịu cảnh mất mác ấy. Người thân mất mà hắn vẫn phải chấp hành nhiệm vụ. Sao con người hắn có thể chịu đựng giỏi như thế. Nếu là cô thì cô sẽ không thể làm được điều này.
“Em muốn đi cùng! Nhưng em có biết việc ta sắp làm gì không mà muốn đi cùng.”
Cô lắc đầu.
Hắn cười khổ, xoa đầu cô.
“Thế sao còn muốn đi. Ngoan, ở nhà đi. Sau khi xong việc ta sẽ trở về cùng với em.”
“Không được đâu Cang Chung. Tôi muốn đi cùng với anh thật mà. Cho tôi đi được không?”
Bị Cang Chung từ chối nhưng cô vẫn một mực muốn đi cùng.
“Ta không đảm bảo được an toàn của em nếu em muốn đi theo ta.”
“Không sao, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình.”
“...Được, tùy em.”
Cang Chung biết không thể ngăn lại được cô, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao thì, nơi mà hắn đến cũng không phải là nguy hiểm.
Nhưng trước khi đi, Cang Chung cũng không quên nhắc nhỡ cô.
“Khi đến nơi, em phải đứng ở phía sau ta và không được đi lại lung tung. Lỡ như em gặp nguy hiểm ta không thể đến kịp để cứu em, nghe rõ chưa.”
”Được.”
Thế là cả hai cùng nhau lên đường. Nơi mà Cang Chung đưa Tư Dương đến chính là một ngôi làng nhỏ ở ven biển. Ngôi làng này cả đời đều đánh bắt là công việc chính nên người ta cũng hay gọi là làng chài.
Đến nơi, mấy tên lính hải quân bước xuống tàu. Họ đi lên trên kiểm tra tinh hình. Cang Chung cùng với Tư Dương đi xuống sau. Nếu thường ngày, hắn sẽ đi nhanh để kiểm tra cùng với mấy tên hải quân khác. Nhưng vì hôm nay có Tư Dương đi cùng nên hắn phải cẩn thận và chú ý mọi thứ. Không ai biết được có tên hải tặc nào đang tập kích ở xung quanh đây.
“Hãy nhớ đi theo sát ta.”
“Tôi biết rồi.”
Cảnh tượng yên bình trên ngôi làng nhỏ lúc hoàng hôn khiến ai nấy cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Có ai không? Xin chào, chúng tôi là lính hải quân.”
Mấy tên lính đi đến những túp lều nhỏ gọi lớn. Nhưng hầu như chẳng có ai đáp lại lời của họ. Một tên lính đi đến trước một túp lều sụp xuệ, hắn ta còn chưa kịp chào hỏi thì một bàn tay từ bên trong rơi ra ngoài.
“A…cái gì thế!”
Hắn ta bị giật mình liền lùi về sau.
Cang Chung thấy việc này bất ổn, ra lệnh cho một tên lính hải quân dỡ bỏ một túp lều trước mặt mình.
Sau khi túp lều được tháo bỏ, bên trong chính là xác chết của người dân.
“Có người chết!”
Tư Dương hoảng sợ nắm chặt áo của hắn. Tuy là một hải tặc, việc chém giết cũng là chuyện bình thường. Nhưng có lẽ vì gia đình của cô không có truyền thống giết người nên cô chưa từng nhìn thấy xác chết. Nếu có là những xác chết của động vật, còn của con người cha cô và mọi người đều xử lý chúng trước khi cô kịp nhìn thấy.
“Dỡ hết những túp lều còn lại lên.”
Với tình hình này, hắn có thể khẳng định những người dân ở đây đã bị bọn hải tặc giết hại.
“Báo cáo đô đốc, ở trên xác người chết có một bức thư gửi đến ngài.”
Tên lính hải quân chạy đến đưa bức thư cho Cang Chung.
“Gửi cho ta.”
Cang Chung cầm lấy bức thư, hắn mở tờ giấy ra. Bên trong là những dòng chữ máu.
“Tang lễ của đô đốc Cang Nguyên, hải tặc bọn ta chỉ có thể dùng những người sống này để đem xuống bầu bạn cùng đô đốc. Thân gửi đô đốc Cang Chung.”
“Hừm!”
Cang Chung tức giận vò nát bức thư ném đi. Hắn nghiến răng ken két:
“Hải tặc!”
”Cang Chung, hãy bình tĩnh!”
Tư Dương nắm chặt tay Cang Chung, sợ hắn nổi giận lại làm chuyện đáng sợ gì đó.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn hít thở sâu cố gắng bình tĩnh.
“Hãy đem những thi kiểm tra lại một lần nữa xem có manh mối gì không. Sau đó, đem họ đi chôn cất.”
“Rõ, thưa đô đốc.”
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một miếng vải đen trong tay của một cô gái trẻ. Cang Chung cảm thấy đó có thể là lá cờ của bọn hải tặc, liền đi đến trước xác chết, cúi người xuống. Mở tay cô gái ra, hắn lấy miếng vải rời đi.
Bên này, Tư Dương đi bên cạnh nhìn thấy miếng vải có hơi quen mắt. Hình như cô đã từng nhìn thấy miếng vải này ở đâu rồi. Nhưng mà, nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra.
Cang Chung cầm miếng vải giơ lên cao để ngắm nhìn. Theo như góc độ quan sát của hắn thì đây không phải là vỉa của một lá cờ hải tặc. Dường như là vải của một bộ đồ nào đó bị rách. Ngắm đi ngắm lại, hắn tạm thời chưa thể tìm ra được đây là vải của một bộ phận người nào. Nhưng còn nói đây là của những người dân thì không đúng. Chất liệu vải này chỉ có ở những hải tặc mới có được. Đây là chất vải đặc biệt của thời vua chúa, những người bình thường không tài nào có được nó. Còn hải tặc thì lại khác, bọn chúng chuyên đánh cắp kho báu và hàng hóa có giá trị. Loại vải này đối với họ chỉ là chuyện nhỏ.
“Thôi chết!”
Đột nhiên Tư Dương hét lên khiến Cang Chung mất tập trung. Hắn giơ tay xuống, ngoảnh đầu lại nhìn cô.
“Chuyện gì thế?”
“Ơ…không có gì.”
Tư Dương giơ tay về phía sau xoa bóp cổ mình, giả vờ ngắm nhìn hoàng hôn.
Cang Chung thấy cô không bị gì, hắn lại tiếp tục công việc của mình.
Không bị hắn nhìn nữa, Tư Dương mới ngừng giả vờ. Cô nhăn nhó mặt mày vì đã phát hiện ra đó là miếng vải của gia đình mình. Mặc dù hải tặc có rất nhiều loại vải nhưng mỗi một băng sẽ sử dụng một loại vải đặc trưng. Nhờ vậy, khi gặp nhau cũng có thể dễ dàng phân biệt. Nhưng mà đều quan trọng ở đây chính là sự xuất hiện của miếng vải đấy. Tại sao nó lại có mặt ở đây?
Tư Dương không nhớ băng của cô làm những chuyện như thế này. Chắc chắn là có chuyện gì đó hiểu lầm ở đây.
“Ta biết miếng vải này là của băng hải tặc nào.”
”Hả!”
Đang suy nghĩ, bất ngờ nghe Cang Chung nói khiến Tư Dương toát cả mồ hôi hột. Bây giờ Cang Chung đang tức giận vì chuyện lá thư. Nếu hắn còn phát hiện đó là miếng vải của gia đình cô thì chuyện này không yên ổn. Không được, cô không thể để chuyện như này xảy ra được.
Tư Dương vội chạy về phía trước.
“Cang Chung, tôi nói anh nghe này. Mặc dù hải tặc là người xấu nhưng mà một số hải tặc cũng là người tốt. Những người ở đây là do hải tặc giết nhưng những hải tặc vô tội thì không làm chuyện này.”
“Tư Dương, em nói nhiều với ta như thế là muốn nói cái gì.”
Cang Chung nắm chặt tay của cô lại.
“Ý tôi là…anh phải công bằng.”
“Vậy ý của em chính là công bằng như thế đúng không.”
Hắn bất ngờ xoay người cô lại, ngón tay chỉ về phía trước.
“Ôi trời!”
Tư Dương kinh ngạc, cô lấy tay bịt miệng mình lại. Không thể tin được. Gia đình của cô vậy mà lại xuất hiện ở đây. Bọn họ đang cố gắng núp vào tảng đá nhưng lại để chiếc thuyền lộ ra bên ngoài. Sự hậu đậu này khiến cô muốn đập đầu vào trong tảng đá chết đi cho rồi.
Cô cắn răng nói lẩm bẩm trong miệng.
“Cha ơi! Đã núp thì cũng cho thuyền núp đi luôn chứ sao lại để hiên ngang ở bên ngoài thế kia. Như vậy thì toang rồi, sao con có thể bảo vệ cho mọi người đây.”
“Em đang lầm bầm cái gì trong miệng đấy.”
“Không có.”
Tư Dương vội lắc đầu.
“Lâu rồi không gặp gia đình, giờ để ta đưa em đi gặp họ nhé.”
Cang Chung đột nhiên lại trở nên dịu dàng, hắn còn đặc biệt muốn dẫn cô đi đến chỗ gia đình mình. Người đang nổi giận như Cang Chung sao có thể dễ dàng thay đổi tâm trạng nhanh vậy được. Không thể nào như thế được. Mấy con thú dữ thường hay giăng bẫy con mồi. Cô không thể để cho gia đình trở thành bữa tối của hắn được. Phải ngăn cản chuyện này lại.
“Không cần đâu Cang Chung. Lâu rồi không gặp họ, tôi cũng không có nhớ họ gì mấy. Chúng ta đi đi.”
Cô muốn kéo hắn rời đi nhưng sức cơ bắp ở cánh tay Cang Chung gấp mấy lần cô. Hắn chỉ cần kéo nhẹ một cái đã lôi cô đi mấy bước chân.
“Em không muốn gặp thì ta gặp. Ta không muốn tên Thập Hải truyền đạt thông tin của gia đình em cho em biết.”
“Nhưng mà tôi không muốn đi thật đấy.”
Tư Dương kiên quyết níu tay Cang Chung lại.
“Em bị làm sao nữa? Trong khi ta vẫn còn kiên nhẫn, em đừng làm chuyện quá giới hạn.”
Nói rồi, hắn không để cô đi mà bế cô lên.
“Thế này sẽ đi đến chỗ của gia đình em nhanh hơn.”
Trong tích tắc, những bước chân dài đã đến chỗ gia đình Tư Dương ẩn núp. Bọn họ thấy Cang Chung thì vội núp kỹ vào bên trong.
Thuyền trưởng Tư Lục vội nói:
“Tất cả mau núp vào trong, kẻ địch đã đến.”
“Không cần núp, kẻ địch chỉ có hai người. Một là đứa con gái Tư Dương, hai là con rể Cang Chung.”
Hắn đứng trước tảng đá không ngần ngại mà thông báo với họ.
“Cha, vậy chúng ta có ra không?”
Lục Châu kéo tay cha mình.
“Sao con có thể dễ dàng để người lừa mình như thế. Tất cả nghe đây, đi ra.”
“...???”
Thuyền trưởng Tư Lục bình an thì vui mừng khôn siết.
“Con gái yêu quý của ta!”
Ông dang rộng bàn tay của mình ra định ôm cô vào lòng nhưng Cang Chung lại trừng mắt. Hắn cảnh báo:
“Cha vợ, tốt nhất là cha đừng đến đây.”
“Cha, người cứ đứng bên đó đi. Con không sao, vẫn sống tốt lắm.”
Tư Dương vừa nói vừa xua tay ngăn họ đến gần mình. Cô không biết được tên Cang Chung này sẽ phát điên lúc nào. Cứ tốt nhất là làm theo lời hắn để bảo toàn tính mạng trước đã.
“Chị, em nhớ chị lắm!”
Khóe mắt ướt ướt, Lục Châu lấy tay gạt đi. Đã lâu rồi cô ta không gặp lại chị gái của mình. Nhớ ngày nào hai chị em vẫn còn quấn lấy nhau, vậy mà sự xuất hiện của Cang Chung đã lấy đi mất người chị mà cô ta yêu quý.
“Lục Châu, chị cũng nhớ em. Ở nhà, cha mẹ có được chăm sóc tốt không em.”
“Dạ, tốt lắm chị. Không có chị cha lại lên cân còn mẹ thì tụt cân.”
“Ê, con bé này! Sao con lại nói vậy. Đừng có vạch áo cho người xem lưng, cha xấu hổ lắm đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.