Chương 63: chiếc thuyền buồm
LãoLão
16/05/2023
“Tớ có như thế nào với hắn đó là chuyện của tớ. Nhưng còn về việc hạ độc
đấy, Cang Chung vẫn chưa chết và hắn đã phát hiện ra trong ly sữa có
độc.”
Việc Cang Chung vẫn còn sống khiến cô ta nhất thời hoang mang, lo lắng. Chưa từng tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng cô ta đủ có thể nhận ra được con người của hắn như thế nào thông qua danh tiếng và thái độ của hắn khi nói chuyện.
Sự việc này khiến cô ta trở nên điên đầu,
“Phát hiện? Tại sao có thể phát hiện được? Rốt cuộc bên trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt dịu xuống, cô hơi cúi đầu nói với Kiều Hoa:
“Có một con mèo xuất hiện và chết khi uống ly sữa đó.”
“Thái độ của Cang Chung thế nào?”
Cô không nói gì chỉ nhẹ lắc đầu.
“Không nói gì ư!”
Gương mặt lo lắng, cô ta nhìn về hướng khác. Cang Chung không có biểu hiện gì không có nghĩa là hắn không nghi ngờ Tư Dương. Nếu như hắn chọn cách im lặng, chứng tỏ con người này đang có mưu đồ khác. Hắn chắc chắn sẽ điều tra ra ai là người bỏ thuốc độc vào bên trong ly sữa. Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ bị liên lụy.
Kiều Hoa không muốn cuộc sống tự do của mình biến mất. Trong đầu cô ta lúc này liền nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Nhưng muốn rời khỏi được đây mà không để Cang Chung nghi ngờ đến cô ta thì cô ta cần phải dồn hết sự nghi ngờ của hắn lên người của Tư Dương. Dùng Tư Dương để làm lá chắn chính là cách tốt nhất để cô ta có thể an toàn rời khỏi đây. Ngoài ra, Kiều Hoa cũng có thể lấy cái cớ đó để giúp Thập Hải đưa tư Dương rời. Đúng là một mũi tên trúng hai con nhện.
Sắc mặt trở nên hoảng hốt, lo sợ nhưng đầy tâm cơ của Kiều Hoa. Cô ta nắm lấy hai bàn tay của Tư Dương, giọng nói trở nên gấp rút:
“Tư Dương, chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Sớm muộn gì Cang Chung cũng biết việc này là do chúng ta làm, hắn nhất định sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Những lời nói của Kiều Hoa đã làm lung lay tâm trí của cô. Tư Dương cũng cảm thấy lo lắng về việc này. Mặc dù Cang Chung không hề nghi ngờ cô nhưng hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Khi biết được người hạ độc chính là Kiều Hoa, hắn hành động giống với tên lính canh lần trước không. Hơn hết, Kiều Hoa vì muốn giúp cô rời khỏi đây nên mới hạ độc hắn. Để Kiều Hoa bị bắt, cô sẽ cảm thấy dây dứt và ăn năn.
Nhưng khi nghĩ đến việc bỏ trốn, Tư Dương lại có chút không nỡ rời đi. Đột nhiên trong lòng có một thứ gì đó gọi là lưu luyến. Chẳng biết từ khi nào,trong biệt phủ này lại trở nên thân thuộc và gần gũi. Ánh mắt để lộ một nỗi buồn không vơi. Dù thế, cô cũng bắt buộc phải chọn bảo vệ Kiều Hoa.
Nuốt nước bọt vào trong lòng, Tư Dương mím môi:
“Rời khỏi đây nhưng bằng cách nào?”
Kiều Hoa đanh thép:
“Chỉ cần cậu đồng ý đi cùng với tớ, còn chuyện khác cậu không cần phải lo.”
Qua ngày hôm sau, Cang Chung vẫn bình thường ngồi ăn sáng cùng với Tư Dương. Dường như chuyện tối qua đối với hắn chẳng đáng để quan tâm. Cang Chung vừa ăn lại nói với Tư Dương về chuyện ra bên ngoài đi dạo.
“Lâu rồi em không vào thị trấn chơi, hôm nay ta không bận em có muốn đi dạo không?”
“Đi dạo ư! Nhưng anh đang bị thương…”
“Vết thương trên trán, còn chân của ta bên dưới. Nó không liên quan đến việc đi lại của ta.”
Hắn nhìn qua cô, ánh mắt trìu mến.
Cái nhìn của hắn khiến cô có hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu rồi tiếp tục dùng bữa.
Sau khi hắn và cô rời khỏi biệt phủ vào trong thị trấn. Kiều Hoa ở trong nhà nhìn theo dần đi xa, cô ta mới yên lòng mà rời đi theo sau đó. Nhưng cô ta lại không ngờ tới Lan Huệ ở trong nhà đã nhìn thấy.
Sau vụ việc “tên biến thái” vào trong phòng của Kiều Hoa, Lan Huệ bắt đầu cảm thấy hoài nghi về cô gái này. Nhân lúc Kiều Hoa không để ý, Lan Huệ lén lút đi theo.
Khi cô theo Kiều Hoa đi đến một bến tàu gần nhà, nhìn thấy Kiều Hoa bước lên con tàu gần đó. Tuy cô không có nhiều cơ hội để tiếp xúc các con tàu trên bến. Nhưng Lan Huệ biết rất rõ những con tàu thuộc về chính phủ sẽ có một đặc điểm và dấu hiệu để nhận biết. Đó chính là số và dấu đóng mọc thuộc về chính phủ. Những con tàu lậu sẽ không có những thứ này. Mà đặc biệt, con tàu của Kiều Hoa đi lên vừa rồi lại không có những đặc điểm này. Trong đầu cô bắt đầu hoài nghi về việc con tàu này rất có thể là một con tàu của hải tặc hoặc tên cướp.
“Chẳng lẽ Kiều Hoa là một tên cướp?”
Nghĩ đến chuyện này Lan Huệ lại nhớ đến thân phận của Tư Dương. Cô vẫn nhớ rõ lần gần nhất mẹ của đô đốc Cang Chung đến biệt phủ. Chính miệng Tư Dương phu nhân đã thừa nhận rằng bản thân chính là một hải tặc. Nếu như cô là một hải tặc thì bạn của cô cũng không thể nào là một người lương thiện. Biết được điều này, Lan Huệ cảm thấy kinh hãi, lùi về sau. Cô cần phải nói chuyện này cho đô đốc Cang Chung biết.
Trong khi đó, Kiều Hoa lại dửng dưng nói chuyện với Thập Hải mà không hay biết rằng bản thân sắp gặp nguy hiểm.
Kiều Hoa liền đem chuyện của Tư Dương nói với Thập Hải. Nhưng trong lúc nói cô ta xảo hoạt, chỉnh sửa lại nội dung của câu chuyện.
“Tư Dương cần phải rời khỏi nơi đó ngay. Cang Chung đã biết ý định rời khỏi nơi đó của cậu ấy. Bây giờ hắn đang cố tình dụ Tư Dương đi ra bên ngoài, tôi cũng không biết hắn định làm gì với Tư Dương nữa.”
Cậu ta tức giận đập tay xuống bàn. Nếu như Cang Chung dám đụng đến một sợi tóc của Tư Dương, cậu nhất định sẽ sống chết với hắn.
Kiều Hoa nhân lúc Thập Hải đang mất bình tĩnh, cô ta lại thêm dầu vào lửa.
“Có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cậu biết không…hay là không nói vậy.”
Cô ta ấp a ấp úng càng kích thích sự tò mò trong đầu của Thập Hải. Mọi cái nhìn đều dồn vào Kiều Hoa, cậu nôn nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Tư Dương.
“Hãy nói cho tôi biết, Cang Chung đã làm gì với Tư Dương đúng không?”
“Cũng không hẳn…chuyện này cậu tốt nhất là không biết. Biết rồi lại càng thêm đau lòng.”
Không có Tư Dương bên cạnh đã là một tổn thất rất lớn về mặt tinh thần của cậu. Nỗi đau đấy đã theo cậu suốt thời gian qua vẫn chưa thể lành trở lại. Vậy thì còn nỗi đau nào có thể đau hơn mà cậu không thể chịu được chứ.
Cậu trả lời một cách quả quyết.
“Đau lòng? Dù có đau lòng tôi cũng muốn nghe.”
Thấy Thập hải quan tâm đến Tư Dương, cô ta có chút ghen tỵ. Một người phụ nữ đã là vợ của người khác, không còn sự trong trắng của một người con gái. Tại sao người đàn ông này lại một mực yêu đến mù quáng? Trong khi đó, vẫn còn có một người luôn đứng ở phía sau chờ đợi cậu. Sao cậu không bao giờ quay đầu lại nhìn người phụ nữ đó một lần dù chỉ là cái nhìn thoáng qua.
Cô ta cười cay đắng, nghiến chặt răng tự nhủ vói bản thân mình rằng:
“Không sao cả. Chỉ cần nhìn thấy cậu hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc. Dù đứng ở phía sau nhìn cậu là người con gái khác không phải tôi.”
Kiều Hoa cố kiềm chế cảm xúc của mình, nói với Thập Hải:
“Những ngày ở cùng với Tư Dương, tôi dường như nhận thấy trong ánh mắt của cậu ta đang dần xuất hiện một người khác. Có thể, càng tiếp xúc lâu ngày với Cang Chung, Tư Dương đã nảy sinh…”
“Không thể!”
Cô còn chưa dứt lời đã bị tiếng quát của Thập Hải làm giật mình.
“Tuyệt đối không có chuyện Tư Dương thích Cang Chung. Tôi và cô ấy lớn lên cùng với nhau nên tôi hiểu rất rõ con người của Tư Dương. Cô ấy là một người khi yêu ai là chung thủy, thật lòng không dễ dàng bị lung lây bởi một người khác.”
“Nhưng tôi chỉ muốn nói cho cậu biết về điều mà tôi cảm nhận được.”
“Kiều Hoa, tôi rất biết ơn vì cô đã chấp nhận giúp tôi cứu Tư Dương thoát ra khỏi Cang Chung. Nhưng tôi không chấp nhận việc cô chê bai con người của cô ấy. Người tôi yêu, tôi tuyệt đối đặt niềm tin vào. Vài câu nói bông đùa của người khác không thể làm ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi.”
Kiều Hoa im lặng không lên tiếng. Giây phút này cô ta chẳng biết nên nói điều gì. Có lẽ, tình yêu giữa Thập Hải và Tư Dương là mãnh liệt, là nồng cháy như viên pha lê lấp lánh trên bầu trời. Một bông hoa dại như cô ta sao có thể với tới được tình yêu ấy.
Cô ta biết bản thân mình không thể nào sánh bằng với Tư Dương nên chỉ âm thầm dõi theo bóng của bọn họ.
“Tôi biết cậu và Tư Dương là thật lòng với nhau nên tôi mới chấp nhận giúp hai người. Cũng mong những gì tôi nói đều không phải là sự thật.”
“Kiều Hoa, tôi và Tư Dương nợ cô một ân huệ. Sau này, nếu cô có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm tôi. Nếu giúp được cô, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Cảm ơn lòng tốt của cậu.”
Trong thị trấn Tô Ba.
Cang Chung đưa Tư Dương đến một xưởng đóng gỗ trong thị trấn. Hắn vừa đi vừa giới thiệu với cô về những người ở đây và các con tàu được hình thành như thế nào.
Tư Dương đi được mấy bước thì dừng lại nhìn mấy chiếc thuyền buồm trưng bày trên kệ. Chiếc thuyền được người thợ điêu khắc rất tỉ mỉ và tinh tế. Ánh mắt ngưỡng mộ, cô lưu luyến không rời đi. Cang Chung đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì liền hỏi:
“Em thích nó?”
“Ừm, nó rất đẹp. Cha tôi cũng thích nó cho xem.”
“Nếu em thích thì ta sẽ lấy nó cho em.”
Hắn ngang ngược lấy chiếc thuyền ra khỏi vị trí trưng bày.
Lúc này, một người đàn ông đứng gần đó nhìn thấy Cang Chung lấy đi vật trưng bày của tiệm xuống. Ông ta đi đến nhắc nhỡ:
“Này cậu trai trẻ, đó là hàng trưng bày của chúng tôi, không có bán. Cậu để lại vị trí của giống tôi.”
Mặc dù vậy, Cang Chung lại cười nhẹ. Hắn cầm chiếc thuyền trong tay ngang nhiên nói với ông ta:
“Đồ không bán có nghĩa là đồ vô giá, vô giá tức là miễn phí. Vừa hay ta cũng không có ý định dùng tiền để định giá cho món đồ này.”
“Ể, cậu nói vậy là muốn cướp sao?”
“Không phải cướp mà là lấy đồ miễn phí.”
Sắc mặt của ông ta liền thay đổi, sự tức giận đã tràn mặt tỏng ánh mắt. Ông ta chỉ thẳng tay vào mặt Cang Chung:
“Cậu trai trẻ, tôi không biết cậu là công tử của gia đình nào nhưng đến địa bàn của tôi thì cậu cũng chỉ là một dân thường không hơn không kém. Dám lấy đồ của tôi rời khỏi đây, chắc chắn người của tôi sẽ khiến cậu phải liệt cả đời.”
Tư Dương nghe ông ta đe dọa thì sợ hãi. Cô nắm tay Cang Chung, nói nhỏ:
“Hay là bỏ lại chỗ cũ đi, chúng ta đừng đắc tội với người ta làm gì. Tôi không thấy thích chiếc thuyền này nữa.”
“Không cần phải sợ. Chiếc thuyền này ta vẫn lấy, còn về lời đe dọa kia ta lại càng muốn xem ông ta sẽ làm gì với ta.”
Hắn đắc ý nhìn ông ta.
“Cậu được lắm. Vậy thì hôm nay đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Việc Cang Chung vẫn còn sống khiến cô ta nhất thời hoang mang, lo lắng. Chưa từng tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng cô ta đủ có thể nhận ra được con người của hắn như thế nào thông qua danh tiếng và thái độ của hắn khi nói chuyện.
Sự việc này khiến cô ta trở nên điên đầu,
“Phát hiện? Tại sao có thể phát hiện được? Rốt cuộc bên trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt dịu xuống, cô hơi cúi đầu nói với Kiều Hoa:
“Có một con mèo xuất hiện và chết khi uống ly sữa đó.”
“Thái độ của Cang Chung thế nào?”
Cô không nói gì chỉ nhẹ lắc đầu.
“Không nói gì ư!”
Gương mặt lo lắng, cô ta nhìn về hướng khác. Cang Chung không có biểu hiện gì không có nghĩa là hắn không nghi ngờ Tư Dương. Nếu như hắn chọn cách im lặng, chứng tỏ con người này đang có mưu đồ khác. Hắn chắc chắn sẽ điều tra ra ai là người bỏ thuốc độc vào bên trong ly sữa. Đến lúc đó, cô ta cũng sẽ bị liên lụy.
Kiều Hoa không muốn cuộc sống tự do của mình biến mất. Trong đầu cô ta lúc này liền nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Nhưng muốn rời khỏi được đây mà không để Cang Chung nghi ngờ đến cô ta thì cô ta cần phải dồn hết sự nghi ngờ của hắn lên người của Tư Dương. Dùng Tư Dương để làm lá chắn chính là cách tốt nhất để cô ta có thể an toàn rời khỏi đây. Ngoài ra, Kiều Hoa cũng có thể lấy cái cớ đó để giúp Thập Hải đưa tư Dương rời. Đúng là một mũi tên trúng hai con nhện.
Sắc mặt trở nên hoảng hốt, lo sợ nhưng đầy tâm cơ của Kiều Hoa. Cô ta nắm lấy hai bàn tay của Tư Dương, giọng nói trở nên gấp rút:
“Tư Dương, chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Sớm muộn gì Cang Chung cũng biết việc này là do chúng ta làm, hắn nhất định sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Những lời nói của Kiều Hoa đã làm lung lay tâm trí của cô. Tư Dương cũng cảm thấy lo lắng về việc này. Mặc dù Cang Chung không hề nghi ngờ cô nhưng hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Khi biết được người hạ độc chính là Kiều Hoa, hắn hành động giống với tên lính canh lần trước không. Hơn hết, Kiều Hoa vì muốn giúp cô rời khỏi đây nên mới hạ độc hắn. Để Kiều Hoa bị bắt, cô sẽ cảm thấy dây dứt và ăn năn.
Nhưng khi nghĩ đến việc bỏ trốn, Tư Dương lại có chút không nỡ rời đi. Đột nhiên trong lòng có một thứ gì đó gọi là lưu luyến. Chẳng biết từ khi nào,trong biệt phủ này lại trở nên thân thuộc và gần gũi. Ánh mắt để lộ một nỗi buồn không vơi. Dù thế, cô cũng bắt buộc phải chọn bảo vệ Kiều Hoa.
Nuốt nước bọt vào trong lòng, Tư Dương mím môi:
“Rời khỏi đây nhưng bằng cách nào?”
Kiều Hoa đanh thép:
“Chỉ cần cậu đồng ý đi cùng với tớ, còn chuyện khác cậu không cần phải lo.”
Qua ngày hôm sau, Cang Chung vẫn bình thường ngồi ăn sáng cùng với Tư Dương. Dường như chuyện tối qua đối với hắn chẳng đáng để quan tâm. Cang Chung vừa ăn lại nói với Tư Dương về chuyện ra bên ngoài đi dạo.
“Lâu rồi em không vào thị trấn chơi, hôm nay ta không bận em có muốn đi dạo không?”
“Đi dạo ư! Nhưng anh đang bị thương…”
“Vết thương trên trán, còn chân của ta bên dưới. Nó không liên quan đến việc đi lại của ta.”
Hắn nhìn qua cô, ánh mắt trìu mến.
Cái nhìn của hắn khiến cô có hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu rồi tiếp tục dùng bữa.
Sau khi hắn và cô rời khỏi biệt phủ vào trong thị trấn. Kiều Hoa ở trong nhà nhìn theo dần đi xa, cô ta mới yên lòng mà rời đi theo sau đó. Nhưng cô ta lại không ngờ tới Lan Huệ ở trong nhà đã nhìn thấy.
Sau vụ việc “tên biến thái” vào trong phòng của Kiều Hoa, Lan Huệ bắt đầu cảm thấy hoài nghi về cô gái này. Nhân lúc Kiều Hoa không để ý, Lan Huệ lén lút đi theo.
Khi cô theo Kiều Hoa đi đến một bến tàu gần nhà, nhìn thấy Kiều Hoa bước lên con tàu gần đó. Tuy cô không có nhiều cơ hội để tiếp xúc các con tàu trên bến. Nhưng Lan Huệ biết rất rõ những con tàu thuộc về chính phủ sẽ có một đặc điểm và dấu hiệu để nhận biết. Đó chính là số và dấu đóng mọc thuộc về chính phủ. Những con tàu lậu sẽ không có những thứ này. Mà đặc biệt, con tàu của Kiều Hoa đi lên vừa rồi lại không có những đặc điểm này. Trong đầu cô bắt đầu hoài nghi về việc con tàu này rất có thể là một con tàu của hải tặc hoặc tên cướp.
“Chẳng lẽ Kiều Hoa là một tên cướp?”
Nghĩ đến chuyện này Lan Huệ lại nhớ đến thân phận của Tư Dương. Cô vẫn nhớ rõ lần gần nhất mẹ của đô đốc Cang Chung đến biệt phủ. Chính miệng Tư Dương phu nhân đã thừa nhận rằng bản thân chính là một hải tặc. Nếu như cô là một hải tặc thì bạn của cô cũng không thể nào là một người lương thiện. Biết được điều này, Lan Huệ cảm thấy kinh hãi, lùi về sau. Cô cần phải nói chuyện này cho đô đốc Cang Chung biết.
Trong khi đó, Kiều Hoa lại dửng dưng nói chuyện với Thập Hải mà không hay biết rằng bản thân sắp gặp nguy hiểm.
Kiều Hoa liền đem chuyện của Tư Dương nói với Thập Hải. Nhưng trong lúc nói cô ta xảo hoạt, chỉnh sửa lại nội dung của câu chuyện.
“Tư Dương cần phải rời khỏi nơi đó ngay. Cang Chung đã biết ý định rời khỏi nơi đó của cậu ấy. Bây giờ hắn đang cố tình dụ Tư Dương đi ra bên ngoài, tôi cũng không biết hắn định làm gì với Tư Dương nữa.”
Cậu ta tức giận đập tay xuống bàn. Nếu như Cang Chung dám đụng đến một sợi tóc của Tư Dương, cậu nhất định sẽ sống chết với hắn.
Kiều Hoa nhân lúc Thập Hải đang mất bình tĩnh, cô ta lại thêm dầu vào lửa.
“Có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cậu biết không…hay là không nói vậy.”
Cô ta ấp a ấp úng càng kích thích sự tò mò trong đầu của Thập Hải. Mọi cái nhìn đều dồn vào Kiều Hoa, cậu nôn nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Tư Dương.
“Hãy nói cho tôi biết, Cang Chung đã làm gì với Tư Dương đúng không?”
“Cũng không hẳn…chuyện này cậu tốt nhất là không biết. Biết rồi lại càng thêm đau lòng.”
Không có Tư Dương bên cạnh đã là một tổn thất rất lớn về mặt tinh thần của cậu. Nỗi đau đấy đã theo cậu suốt thời gian qua vẫn chưa thể lành trở lại. Vậy thì còn nỗi đau nào có thể đau hơn mà cậu không thể chịu được chứ.
Cậu trả lời một cách quả quyết.
“Đau lòng? Dù có đau lòng tôi cũng muốn nghe.”
Thấy Thập hải quan tâm đến Tư Dương, cô ta có chút ghen tỵ. Một người phụ nữ đã là vợ của người khác, không còn sự trong trắng của một người con gái. Tại sao người đàn ông này lại một mực yêu đến mù quáng? Trong khi đó, vẫn còn có một người luôn đứng ở phía sau chờ đợi cậu. Sao cậu không bao giờ quay đầu lại nhìn người phụ nữ đó một lần dù chỉ là cái nhìn thoáng qua.
Cô ta cười cay đắng, nghiến chặt răng tự nhủ vói bản thân mình rằng:
“Không sao cả. Chỉ cần nhìn thấy cậu hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc. Dù đứng ở phía sau nhìn cậu là người con gái khác không phải tôi.”
Kiều Hoa cố kiềm chế cảm xúc của mình, nói với Thập Hải:
“Những ngày ở cùng với Tư Dương, tôi dường như nhận thấy trong ánh mắt của cậu ta đang dần xuất hiện một người khác. Có thể, càng tiếp xúc lâu ngày với Cang Chung, Tư Dương đã nảy sinh…”
“Không thể!”
Cô còn chưa dứt lời đã bị tiếng quát của Thập Hải làm giật mình.
“Tuyệt đối không có chuyện Tư Dương thích Cang Chung. Tôi và cô ấy lớn lên cùng với nhau nên tôi hiểu rất rõ con người của Tư Dương. Cô ấy là một người khi yêu ai là chung thủy, thật lòng không dễ dàng bị lung lây bởi một người khác.”
“Nhưng tôi chỉ muốn nói cho cậu biết về điều mà tôi cảm nhận được.”
“Kiều Hoa, tôi rất biết ơn vì cô đã chấp nhận giúp tôi cứu Tư Dương thoát ra khỏi Cang Chung. Nhưng tôi không chấp nhận việc cô chê bai con người của cô ấy. Người tôi yêu, tôi tuyệt đối đặt niềm tin vào. Vài câu nói bông đùa của người khác không thể làm ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi.”
Kiều Hoa im lặng không lên tiếng. Giây phút này cô ta chẳng biết nên nói điều gì. Có lẽ, tình yêu giữa Thập Hải và Tư Dương là mãnh liệt, là nồng cháy như viên pha lê lấp lánh trên bầu trời. Một bông hoa dại như cô ta sao có thể với tới được tình yêu ấy.
Cô ta biết bản thân mình không thể nào sánh bằng với Tư Dương nên chỉ âm thầm dõi theo bóng của bọn họ.
“Tôi biết cậu và Tư Dương là thật lòng với nhau nên tôi mới chấp nhận giúp hai người. Cũng mong những gì tôi nói đều không phải là sự thật.”
“Kiều Hoa, tôi và Tư Dương nợ cô một ân huệ. Sau này, nếu cô có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm tôi. Nếu giúp được cô, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Cảm ơn lòng tốt của cậu.”
Trong thị trấn Tô Ba.
Cang Chung đưa Tư Dương đến một xưởng đóng gỗ trong thị trấn. Hắn vừa đi vừa giới thiệu với cô về những người ở đây và các con tàu được hình thành như thế nào.
Tư Dương đi được mấy bước thì dừng lại nhìn mấy chiếc thuyền buồm trưng bày trên kệ. Chiếc thuyền được người thợ điêu khắc rất tỉ mỉ và tinh tế. Ánh mắt ngưỡng mộ, cô lưu luyến không rời đi. Cang Chung đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì liền hỏi:
“Em thích nó?”
“Ừm, nó rất đẹp. Cha tôi cũng thích nó cho xem.”
“Nếu em thích thì ta sẽ lấy nó cho em.”
Hắn ngang ngược lấy chiếc thuyền ra khỏi vị trí trưng bày.
Lúc này, một người đàn ông đứng gần đó nhìn thấy Cang Chung lấy đi vật trưng bày của tiệm xuống. Ông ta đi đến nhắc nhỡ:
“Này cậu trai trẻ, đó là hàng trưng bày của chúng tôi, không có bán. Cậu để lại vị trí của giống tôi.”
Mặc dù vậy, Cang Chung lại cười nhẹ. Hắn cầm chiếc thuyền trong tay ngang nhiên nói với ông ta:
“Đồ không bán có nghĩa là đồ vô giá, vô giá tức là miễn phí. Vừa hay ta cũng không có ý định dùng tiền để định giá cho món đồ này.”
“Ể, cậu nói vậy là muốn cướp sao?”
“Không phải cướp mà là lấy đồ miễn phí.”
Sắc mặt của ông ta liền thay đổi, sự tức giận đã tràn mặt tỏng ánh mắt. Ông ta chỉ thẳng tay vào mặt Cang Chung:
“Cậu trai trẻ, tôi không biết cậu là công tử của gia đình nào nhưng đến địa bàn của tôi thì cậu cũng chỉ là một dân thường không hơn không kém. Dám lấy đồ của tôi rời khỏi đây, chắc chắn người của tôi sẽ khiến cậu phải liệt cả đời.”
Tư Dương nghe ông ta đe dọa thì sợ hãi. Cô nắm tay Cang Chung, nói nhỏ:
“Hay là bỏ lại chỗ cũ đi, chúng ta đừng đắc tội với người ta làm gì. Tôi không thấy thích chiếc thuyền này nữa.”
“Không cần phải sợ. Chiếc thuyền này ta vẫn lấy, còn về lời đe dọa kia ta lại càng muốn xem ông ta sẽ làm gì với ta.”
Hắn đắc ý nhìn ông ta.
“Cậu được lắm. Vậy thì hôm nay đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.