Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung

Chương 37: Chọn đồ

LãoLão

24/04/2023

Hai người im lặng, không ai nói lời nào. Không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng khó nói. Cang Chung chưa bao giờ cảm thấy lời nói trong lúc này lại khó khăn vô cùng. Cổ họng như có thứ gì đó chặn lại làm hắn không thể thốt ra thành lời. Tư Dương cũng đứng lặng im chẳng nói lời nào.

Lúc này, một tiếng ngựa “hí” làm họ bừng tĩnh. Ánh mắt theo phản xạ nơi phát ra âm thanh mà hướng về phía đó. Trước cửa nhà, một chiếc xe ngựa dừng lại ở cổng nhà của Cang Chung. Người ở trong xe bước xuống chính là người hầu của cụ đô đốc Trịnh, Trạch Mường.

Hắn ta đứng trước cửa gọi lớn vào trong nhà.

“Ngài đô đốc có ở nhà không?”

Cang Chung ngoảnh đầu qua nhìn Tư Dương, không nói lời nào. Hắn lặng lẽ bước từng bước chân dài đến cổng chính. Nhìn theo bóng dáng của Cang Chung rời đi, cô có chút hiếu kì nhưng lạu nghĩ chuyện không liên quan đến mình. Thế nên, Tư Dương phủi tay dính bụi của mình cô đem dụng cụ đi vào trong nhà.

Một lúc sau, Cang Chung đi vào trong nhà vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh.Khi ấy, cô đang ngồi ở trên phòng khách thư thả uống trà. Nhìn thấy Cang Chung đang bước đến gần mình, cô liền có thái độ cảnh giác với hắn. Tư Dương liếc mắt sang để ý trên tay Cang Chung còn cầm một tờ giấy. Hình như đó là một tấm thiệp.

Hắn ngồi xuống ghế sofa, bỗng nhiên lại thở dài một hơi, tiện tay rót ly trà cho bản thân.

Tư Dương ngạc nhiên, cô chớp mắt nhìn hắn vô thức hỏi:

“Anh bị làm sao à?”

“Không sao. Ta vừa nhận được một tấm thiệp mời.”

Vừa nói Cang Chung vừa giơ tấm thiệp trên tay mình lên cho Tư Dương xem. Không cần để cô hỏi thêm điều gì, hắn tự mình giải thích với cô.

“Ngày kia chính là tiệc mừng thọ của cụ đô đốc Trịnh, ông ấy trước đây từng là một người thầy của các đơn vị cấp cao của hiện tại.Tuy đã nghỉ hưu nhưng ông ấy vẫn nhớ và qua lại thân thiết với mọi người trong quân nhân.”

“Ừm.”

Mặc dù nghe thấy những lời Cang Chung nói nhưng cô chẳng biết gì cả. Bởi cô là con của một hải tặc, cuộc sống chính là cướp bóc thì làm gì có thời gian cũng như tìm hiểu về người của hải quân.

“Ngày kia em có bận không? Buổi tiệc hôm đó em có muốn đi cùng với ta không?”

“Em...”

Bị hỏi vào thế bí, Tư Dương chẳng biết tự cứu cho bản thân mình bằng cách nào. Nếu như bây giờ cô từ chối Cang Chung, kiểu nào hắn cũng sẽ nổi giận và khó chịu ra mặt. Nhưng nếu cô chấp nhận thì sẽ phải đi cùng với hắn đến buổi tiệc. Ấy mà, việc cùng hắn đi chung với nhau trong chẳng mấy khả thi.

Tư Dương đắng đo suy nghĩ, cuối cùng cô cũng phải đưa ra quyết định cho bản thân mình.

“Hôm đó không bận.”



“Em đồng ý đi cùng với ta khiến ta bất ngờ đấy. Từ khi…hôm đó để ta chuẩn bị đồ cho em.”

Đang nói nửa chừng thì dừng lại. Có vẻ như Cang Chung nhận ra trong lời nói có vấn đề nên mới vội chuyển hướng.

Tư Dương khẽ gật đầu thay cho lời nói của mình.

Hai ngày sau đó, như đã hứa với cô. Cang Chung đưa Tư Dương đến cửa tiệm quần áo trong thị trấn. Vừa đứng trước cửa tiệm, cô đã nhận ra đây chính là cửa tiệm mà Thượng Phong đã dẫn cô đến vào lần trước. Tư Dương điềm nhiên xem như không có chuyện gì, cô bước từng bước chân đi vào cửa tiệm. Nhưng trước khi đi vào, đột nhiên Cang Chung đưa tay mình ra bảo cô vòng tay mình vào tay của hắn.

“Làm được chứ?”

“...”

Tư Dương mỉm cười, cô không do dự mà vòng qua tay hắn. Dù sao, bọn cô cũng là vợ chồng với nhau nên việc thân mật này cũng không thể gọi là quá đáng được.

Hai người đi vào cửa tiệm, cô gái phục vụ đã đứng sẵn trước cửa để chào đón bọn họ. Nhìn thấy Cang Chung, cô gái vô cùng hốt hoảng. Đã từ rất lâu rồi không thấy Cang Chung đến cửa tiệm. Mặc dù hắn ít khi đến đây nhưng mỗi lần đến điều rất được mọi người đón tiếp nồng nhiệt. Vì hắn chính là Cang Chung, vị đô đốc tài ba của thị trấn Tô Ba này. Chỉ cần hắn xuất hiện thì mọi người luôn tỏ lòng thành kính và ngưỡng mộ. Có lẽ vì điều đó mà Cang Chung được lọt vào danh sách những khách hàng vip mà không cần phải tiêu nhiều tiền để được nhận danh hiệu này.

Cô gái niềm nở cúi chào Cang Chung nhưng khi nhìn thấy Tư Dương đi bên cạnh thì liền thay đổi sắc mặt. Trong lòng thầm nghĩ:

“Cô gái này chẳng phải là người đi cùng với công tử Thượng Phong mấy ngày trước ư! Hôm nay lại đi cùng với đô đốc Cang Chung, toàn là những nhân vật có tiếng trong thị trấn này. Rốt cuộc cô ta là ai mà lại có được đặc ân như thế? Hay là…cô ta đã dùng thủ đoạn nào đó để lấy lòng hai vị công tử này. Nếu quả là thế thì con người của cô ta thật bẩn.”

Ánh mắt khinh bỉ kèm theo sự ganh ghét nhìn cô như kẻ thù từ kiếp trước.

Tư Dương đứng bên cạnh Cang Chung cũng nhận ra điều này. Mặc dù cô chẳng biết thân đã làm gì sai để cô ta phải thể hiện thái độ chán ghét với mình. Nhưng mà, đối với Tư Dương thì việc này chẳng quan trọng, cô không cần phải xem sắc mặt của cô ta làm gì. Vì đơn giản cô đến đây là để mua đồ chứ không phải nhìn sắc mặt của người khác đối với mình.

Cang Chung dẫn cô đến gian hàng có nhiều trang phục dạ hội. Buổi tiệc sinh nhật của cố đô đốc Trình là một buổi tiệc quan trọng. Ở đó có rất nhiều nhân vật nổi tiếng và cấp cao. Hắn không thể chọn bừa cho cô vợ của mình một chiếc đầm không xứng tầm được. Vợ của đô đốc Cang Chung phải thật xinh đẹp trước ánh đèn và bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi cô gái trong buổi tiệc.

Đi một vòng quanh cửa hàng, Cang Chung chăm chú nhìn các bộ trang phục nhưng lại không cảm thấy vừa mắt mình. Hắn lắc đầu, gọi cô gái phục vụ đến.

“Ở đây chẳng còn bộ đồ nào vừa mắt nữa ư?”

“Dạ! Tất cả những bộ váy ở đây điều là hàng chất lượng và được ưa chuộng của các tiểu thư quý tộc do nhà thiết kế Xavan tạo ra. Đô đốc có thể xem kĩ qua một lần nữa ạ.”

Cô gái vừa nói vừa lấy ra một bộ váy đắt tiền trong số đó đưa cho Cang Chung xem. Nhưng hắn không thèm liếc nhìn một cái mà đã trợn mắt, lớn tiếng với cô ta:

“Ngươi đang chứng tỏ rằng mình là người biết cách chọn đồ hơn ta à!”

Cang Chung tức giận, hắn nắm tay Tư Dương muốn dẫn cô rời khỏi cửa tiệm. Những bộ trang phục ở đây vốn không lọt vào con mắt xanh của hắn được.

Thấy Cang Chung tức giận rời đi, cô gái hốt hoảng vội chạy theo ngăn lại. Cô ta không thể nào để vụt mất một vị khách hàng vip này được. Mất đi một vị khách vip cũng giống như mất đi số tiền khủng. Mà việc này để cho quản lý biết được, cô ta chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận. Nếu tồi tệ hơn sẽ bị đuổi việc.



“Đô đốc, xin ngài dừng bước! Ở chỗ của em còn có một chiếc đầm dạ hội chưa được đem ra. Chắc chắn nó sẽ không làm ngài thất vọng.”

Trong lúc khẩn cấp, cô ta chợt nhớ đến chiếc đầm dạ hội vừa được chuyển đến tối hôm qua nhưng chưa được đem ra. Đấy là chiếc đầm do chính tay nhà thiết kế John Hen tự tay làm. Vội vàng lấy ra đưa cho Cang Chung xem.

“Đây là sản phẩm do chính tay nhà thiết kế John Hen may. Các đường đường chỉ, hoa văn và sự tinh tế của chiếc đầm đều được nhà thiết kế John Hen cẩn thận, tỉ mỉ làm nên.”

Nghe nói đó là chiếc đầm của nhà thiết kế John Hen, hắn lại có chút hứng thú. Vì john Hen chính là người bạn học của hắn. Cậu ta luôn có những bộ trang phục sáng tạo và độc đáo rất ít ai có thể làm được điều ấy. Số lượng cửa tiệm có thể mua được được đồ do cậu ta thiết kế phải nói là rất ít. Nhưng hôm nay, hắn lại may mắn nhận được sự ưu ái này.

Cang Chung vừa nhìn thấy chiếc đầm liền bị vẻ đẹp bên ngoài lẫn ý nghĩa bên trong thu hút. Chiếc đầm xẻ ngực vừa phải với màu chủ đạo xanh đen. Cổ áo là một chiếc vải vòng qua cổ, hai bên tua ra lớp vải mỏng ngang ngực. Ở vòng eo còn còn sợi dây buộc ngang, thêm những ngôi sao tráng lấp lánh trên chiếc đầm dạ hội. Nhìn vào chiếc đầm, tuy đơn giản không cầu kì nhưng lại huyền bí và quyến rũ với làn da trắng trẻo của Tư Dương. Nó vừa tôn lên sự quyền quý và tao nhã của người mặc.

Quả thật, Cang Chung không nhìn nhầm tài năng của người bạn mình. Hắn không chần chừng mà lấy luôn chiếc đầm.

“Tính tiền cho ta bộ này.”

Cô gái nghe xong hớn hở, vội gật đầu đi lấy hóa đơn cho Cang Chung.

Tư Dương đứng bên cạnh lại nhíu mày nhìn hắn. Cô thấy chiếc đầm trước mắt cũng không phải là loại đặc biệt gì. Nhìn kiểu dáng, màu sắc đều rất bình thường. Có khi, những lúc nãy còn đẹp hơn. Cô chẳng hiểu trong đầu Cang Chung lại nghĩ gì. Nhưng mà thôi kệ, vì đó là đồ miễn ohis nên cô không cần phải suy nhiều làm gì.

Một lúc sau, cô gái đưa đồ đã được đóng gói cho Cang Chung cùng với hóa đơn.

Nhìn số tiền, Cang Chung điềm nhiên rút một tờ séc viết ra số tiền đưa cho cô gái. Tư Dương đứng bên cạnh có hơi tò mò về số tiền nên đã lén nhìn qua xem thử. Nào ngờ, nhìn thấy số tiền viết trên giấy cô há hốc mồm.

“Có nhầm không đấy?”

Lần trước, Thượng Phong mua cho cô chiếc đầm còn không bằng một phần ba số tiền của chiếc đầm này nữa. Đây không phải là vụ lừa đảo chứ?

Tư Dương sợ Cang Chung bị cô gái này lừa, cô giơ tay ngăn hắn đưa tiền séc cho cô gái kia.

“Không được đâu. Đắt thế này thà rằng mua bộ khác còn hơn.”

“Đây chỉ là một ít bạc lẻ, em không cần phải quan tâm.”

Cang Chung từ tốn kéo tay Tư Dương về rồi đưa tờ séc cho cô gái kia. Đối với hắn, việc chi ra một khoản tiền như thế này chỉ là việc cần làm. Gia đình của hắn có nhiều nhất chính là tiền, vì thế mấy con số này chẳng thấm vào đâu cả. Với lại, việc chi tiền cho vợ là điều lẽ đương nhiên.

"Nhưng nó..."

"Suỵt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook