Chương 70: Một kẻ cứng đầu cũng phải sợ uy lực của ta thôi
LãoLão
20/05/2023
“Báo cáo đô đốc, thư của cấp trên gửi xuống cho ngài.”
Cang Chung đang ngồi xử lý văn kiện, nghe thấy tiếng gọi của cấp dưới hắn dừng bút lại. Hai lông mày châu vào nhau tỏ rõ thái độ không hài lòng. Hắn im lặng, ra hiệu cho cấp dưới đưa thư đến cho mình.
Mở bức thư ra, hắn hơi ngạc nhiên vì nội dung trong bức thư. Sắc mặt bỗng trở nên tối sầm lại.
“Khốn kiếp! Tất cả đều là lũ khốn kiếp!”
Sáng hôm sau, Cang Chung thu dọn đồ đạc của mình để đi đến nước láng giềng một chuyến. Đây chính là mệnh lệnh mà từ cấp trên giao phó cho hắn. Nhưng phía sau bức thư đó, hắn biết rõ đây chính là một âm mưu giết người không để lại chứng cứ của những kẻ ghét hắn.
Xưa nay, những người được nhận lệnh đi đến nước láng giềng thì không có nổi một người quay trở lại. Bởi vì, đất nước mà hắn đến chính là một đất nước của bọn hải tặc cầm quyền. Ở đó, chính phủ đối với chúng chỉ là một vài cọng cỏ dại bên đường. Vì sức mạnh hùng hậu ấy, đất nước đó mới trở nên hỗn loạn và nguy hiểm hơn những nước khác.
Từ sau cái chết của cha hắn, Cang Chung cũng hiểu rõ những cái bóng đen trong bóng tối sẽ nhân cơ hội này mà đi ra ánh sáng để tiêu diệt hết Cang gia. Gương mặt lạnh lùng bỗng nở một nụ cười đắc ý.
“Muốn giết Cang Chung này ư! Các người sẽ phải thất vọng vì làm một chuyện ngu ngốc như này.”
Cang Chung nhìn vào bức ảnh của cha mình, hắn cầm lên ngắm ông thật kỹ.
“Cha, con sẽ quay trở về và phục thù cho cha.”
Ngày mà hắn rời đi, một tấm thiệp đỏ được đưa đến biệt phủ. Đấy chính tấm thiệp đám cưới của Tư Dương và Thập Hải.
Lan Huệ cầm tấm thiệp trên tay, trong lòng cảm thấy tức giận.
“Tư Dương, đô đốc tốt với cô như thế mà cô lại cắm sừng ngài ấy. Bọn hải tặc các người đều là một kẻ xấu. Lan Huệ tôi sẽ không để cô một lần nữa đi vào tâm trí của ngài ấy.”
Cô ta xé tấm thiệp ra làm hai rồi vứt nó ra bên ngoài.
Còn bên biển lúc này, các hải tặc gác lại công việc của mình để tham dự lễ đính hôn của Thập Hải và Tư Dương. Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Kiều Hoa cầm bát rượu trên tay uống ực, uống ực từng bát. Chắc có lẽ vì vui nên cô ta mới uống nhiều đến thế. Nhưng trong ánh mắt lại chứa một nỗi buồn khó tả.
Đêm tân hôn.
Thập Hải uống say bí tị, cậu mắt nhắm mắt mở đi vào trong phòng. Nhìn thấy Tư Dương ngồi trên giường đợi mình, Thập Hải vui vẻ đi đến. Những bước chân loạng choạng khiến cậu di chuyển không nhanh nhẹn. Ngồi xuống cạnh bên Tư Dương, cậu cười cười nói:
“Tư Dương, hôm nay em rất đẹp.”
Cô không đáp lại lời của cậu, im lặng ngồi trên giường.
Thấy cô không nói lời nào tưởng rằng cô đang e thẹn. Thập Hải cười ranh ma, cậu nắm lấy tay Tư Dương hôn mạnh lên mu bàn tay của cô. Ánh mắt dần trở nên đục ngầu.
“Tư Dương, anh yêu em.”
Khuôn mặt của Thập Hải tiến gần sát vào mặt cô. Cậu từ từ chiếm lấy đôi môi đỏ hồng, Tư Dương nắm chặt chiếc áo cưới của mình, cô nhắm chặt mắt lại.
Nụ hôn kèm theo mùi rượu nồng nặc khiến Tư Dương có chút không quen.Trong đầu cô đột nhiên lại hiện lên hình ảnh của Cang Chung. Nụ hôn của hắn khiến cô không thể nào quên được. Bất giác, Tư Dương đẩy Thập Hải ra. Vì uống say khiến cậu không đủ sức mà ngã ra đẩy.
“.…”
Nằm ra đất, Thập Hải hoang mang không biết đã có chuyện gì xảy ra. Cậu ngồi dậy ngẩng đầu lên nhìn Tư Dương.
“Chuyện gì vậy?”
“Ơ…không có gì.”
Tư Dương vội lắc đầu. Vẻ mặt ngượng ngùng vì đã lỡ để cậu phải ngã như thế.
“Vậy sao anh lại ngồi dưới này ta?”
Lồm cồm ngồi dậy, Thập Hải còn chưa hiểu được nguyên nhân bản thân bị ngã. Cậu phủi phủi bụi trên người mình, sau đó ngồi vào cạnh Tư Dương, cười cười:
“Chúng ta tiếp tục nha.”
Đột nhiên, Thập Hải chu mỏ ra tiến về môi cô. Nhưng Tư Dương vừa nhìn thấy bờ môi của cậu liền sợ hãi, cô đẩy cậu ra một lần nữa khiến cậu ngã lăn ra đất.
“Au…!”
“Xin lỗi!”
Cô trợn mắt nhìn Thập Hải ngã ra đất. Biết rằng bản thân là người làm ra chuyện này nhưng cô không hề cố ý. Với lại, việc này là do Thập Hải làm cô sợ nên cô mới đẩy cậu ra.
“Em thật sự không cố ý đấy chứ?”
Thập Hải đứng dậy, tay ôm lấy bên hông của mình, than vãn.
“May là xương anh vẫn còn dùng được.”
“Vậy sao! Ơ…em buồn ngủ rồi. Em đi ngủ trước đây, anh ngủ sau nhé.”
Tư Dương cảm thấy điều bất an liền chui trong chăn trước.
“Nhưng mà chúng ta còn chưa động phòng với nhau?”
Cậu ngơ ngác.
“Chuyện đồng phòng để hôm khác đi.”
“Hả! Động phòng mà còn phải hẹn lại ngày khác. Vậy thôi, em ngủ trước đi.”
Vì Tư Dương không sẵn sàng nên Thập Hải cũng không ép buộc cô làm gì. Thời gian giữa cậu và cô vẫn còn nhiều, đợi hôm khác rồi động phòng cũng không muộn.
Thập Hải đi đến cạnh giường, vừa đặt mông xuống Tư Dương liền nói:
“Lúc ngủ em không muốn có người khác làm phiền mình. Anh có thể đi ra chỗ khác ngủ không?”
“Sao? Anh phải đi ngủ chỗ khác!”
“Đúng vậy. Em muốn yên tĩnh.”
Nghĩ rằng Tư Dương chỉ cảm thấy chưa thích ứng với việc có thêm người mới nên mới có biểu hiện như vậy. Thập Hải thở dài đành chiều theo lời cô.
“Hơi...vậy anh đi ra ngoài.”
Tư Dương nằm trên giường nhắm mắt nhưng lại lắng nghe nhất cử nhất động của Thập Hải. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của cậu ra tới ngoài cửa, Tư Dương nhẹ nhàng mở mắt ra. Cô ngồi bật dậy, bước đi rón rén ra bên ngoài cửa. Lén nhìn ra bên ngoài để kiểm tra. Thấy người đã đi xa, cô mới yên lòng mà quay trở lại giường.
“Phù..may mà mình kịp thời ngăn lại hành động của Thập Hải. Giờ không có anh ấy ở đây mình có thể yên tâm mà ngủ ngon.”
Hôm sau tỉnh dậy.
Cang Chung thấy con tàu của mình đã gần đến nước láng giềng. Hắn đứng ngắm nhìn mặt biển qua ống nhòm. Mặt nước yên tĩnh đến lạ thường. Điều này khiến Cang Chung cảm thấy hoài nghi trong lòng. Vốn, hắn đã nghe thấy danh xưng của vùng đất này nên không dễ dàng để bị lừa.
“Ra lệnh cho quân lính chuẩn bị súng, đạn đầy đủ. Chúng ta có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.”
“Rõ thưa đô đốc.”
Buông chiếc ống nhòm khỏi tầm mắt, hắn nhìn về phía xa một cách đăm chiêu.
Con tàu của hắn di chuyển qua khỏi vùng nước im tới đất liền vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng không vì vậy mà Cang Chung mất tập trung. Hắn vẫn quan sát địa hình kỹ lưỡng trước khi đi làm việc gì đó.
Trên đất liền, từ trong các tảng đá lớn ở bờ biển. Có một số tiếng động nhỏ phát ra nhưng vì tiếng sóng rì rào pha lẫn vào khiến hắn nhất thời không thể phân biệt được.
Cang Chung đi được vài bước, đột nhiên từ tứ phía một đám người xông lên bao vây lấy người của hắn. Trước sự bao vây, hắn không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại còn điềm tĩnh quan sát kẻ địch.
Lúc này, một cô gái từ trong đám đông bước ra. Cô ta hiên ngang đứng trước mặt Cang Chung, chỉ thẳng vào ngực mình tự xưng là hải tặc. Vẻ mặt vênh váo, cười đắc ý.
Ánh mắt tia từng người một trong đám lính hải quân. Xong, cô ta dừng lại trước người của Cang Chung. Nhìn quân hàm và y phục mà hắn đang mặc, cô ta có thể nhận ra đây chính là kẻ đứng đầu. Cô ta “hừ” lạnh một cái. Chỉ tay về phía Cang Chung nói trống không:
“Ngươi là kẻ đứng đầu của bọn chúng đúng không? Từ đâu đến?”
Trước thái độ hóng hách, kiêu ngạo của cô ta, Cang Chung không đáp lại. Nhìn người của cô ta ai nấy đều mập mạc, sắc thái hồng hào. Điều này cho thấy rằng, băng hải tặc này là một băng mạnh. Nếu như bây giờ hắn trực tiếp gây chiến với hải tặc, chắc chắn phần thua sẽ nằm ở phía hắn. Hiểu được đều này, Cang Chung đành án binh bất động. Hắn chỉ có thể suy nghĩ đến cách khác.
Còn về phía cô gái kia, thấy Cang Chung không trả lời mình thì vô cùng tức giận. Cô ta liền dậm chân xuống cát bày tỏ sự tức giận của mình.
“Ngươi, tại sao không chịu trả lời hả?”
“...”
“Nếu ngươi im lặng thì đừng trách ta không khách khí.”
Ngữ khí hùng hổ, cô ta liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình tấn công Cang Chung. Lính hải quân đều cầm chắc vũ khí của mình chuẩn bị tấn công. Trong giờ phút then chốt, đột nhiên Cang Chung lại lên tiếng.
“Chờ đã!”
Khiến cả hai bên cảm thấy hụt hẫng. Cô gái kia nhếch môi, đắc ý:
“Đã chịu mở miệng rồi đấy ư! Một kẻ cứng đầu cũng phải sợ uy lực của ta thôi.”
“Ta không sợ uy lực của cô đâu cô gái, mà ta không muốn giao chiến khi không có lý do gì. Hãy cho lý do để người của ta phải chiến đấu với người của cô đi.”
Cang Chung thách thức nhìn cô ta.
“Cái gì? Hải tặc và hải quân đánh nhau mà cũng cần phải có lý do ư? Chuyện này trước nay ta chưa từng nghe qua.”
Cô gái có chút ngỡ ngàng khi nghe Cang Chung nói.
Lần đầu tiên trong đời, có người nói với cô ta rằng phải có lý do để giao chiến. Thật là nực cười! Xưa nay hải tặc chém giết, cướp của, có bao giờ thông báo trước với ai đâu. Vậy mà cái tên hải quân trước mặt lại muốn cho hắn một lý do. Được thôi, nếu như hắn đã muốn có một lý do để giao chiến thì cô ta sẽ chiều theo.
Cang Chung đang ngồi xử lý văn kiện, nghe thấy tiếng gọi của cấp dưới hắn dừng bút lại. Hai lông mày châu vào nhau tỏ rõ thái độ không hài lòng. Hắn im lặng, ra hiệu cho cấp dưới đưa thư đến cho mình.
Mở bức thư ra, hắn hơi ngạc nhiên vì nội dung trong bức thư. Sắc mặt bỗng trở nên tối sầm lại.
“Khốn kiếp! Tất cả đều là lũ khốn kiếp!”
Sáng hôm sau, Cang Chung thu dọn đồ đạc của mình để đi đến nước láng giềng một chuyến. Đây chính là mệnh lệnh mà từ cấp trên giao phó cho hắn. Nhưng phía sau bức thư đó, hắn biết rõ đây chính là một âm mưu giết người không để lại chứng cứ của những kẻ ghét hắn.
Xưa nay, những người được nhận lệnh đi đến nước láng giềng thì không có nổi một người quay trở lại. Bởi vì, đất nước mà hắn đến chính là một đất nước của bọn hải tặc cầm quyền. Ở đó, chính phủ đối với chúng chỉ là một vài cọng cỏ dại bên đường. Vì sức mạnh hùng hậu ấy, đất nước đó mới trở nên hỗn loạn và nguy hiểm hơn những nước khác.
Từ sau cái chết của cha hắn, Cang Chung cũng hiểu rõ những cái bóng đen trong bóng tối sẽ nhân cơ hội này mà đi ra ánh sáng để tiêu diệt hết Cang gia. Gương mặt lạnh lùng bỗng nở một nụ cười đắc ý.
“Muốn giết Cang Chung này ư! Các người sẽ phải thất vọng vì làm một chuyện ngu ngốc như này.”
Cang Chung nhìn vào bức ảnh của cha mình, hắn cầm lên ngắm ông thật kỹ.
“Cha, con sẽ quay trở về và phục thù cho cha.”
Ngày mà hắn rời đi, một tấm thiệp đỏ được đưa đến biệt phủ. Đấy chính tấm thiệp đám cưới của Tư Dương và Thập Hải.
Lan Huệ cầm tấm thiệp trên tay, trong lòng cảm thấy tức giận.
“Tư Dương, đô đốc tốt với cô như thế mà cô lại cắm sừng ngài ấy. Bọn hải tặc các người đều là một kẻ xấu. Lan Huệ tôi sẽ không để cô một lần nữa đi vào tâm trí của ngài ấy.”
Cô ta xé tấm thiệp ra làm hai rồi vứt nó ra bên ngoài.
Còn bên biển lúc này, các hải tặc gác lại công việc của mình để tham dự lễ đính hôn của Thập Hải và Tư Dương. Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Kiều Hoa cầm bát rượu trên tay uống ực, uống ực từng bát. Chắc có lẽ vì vui nên cô ta mới uống nhiều đến thế. Nhưng trong ánh mắt lại chứa một nỗi buồn khó tả.
Đêm tân hôn.
Thập Hải uống say bí tị, cậu mắt nhắm mắt mở đi vào trong phòng. Nhìn thấy Tư Dương ngồi trên giường đợi mình, Thập Hải vui vẻ đi đến. Những bước chân loạng choạng khiến cậu di chuyển không nhanh nhẹn. Ngồi xuống cạnh bên Tư Dương, cậu cười cười nói:
“Tư Dương, hôm nay em rất đẹp.”
Cô không đáp lại lời của cậu, im lặng ngồi trên giường.
Thấy cô không nói lời nào tưởng rằng cô đang e thẹn. Thập Hải cười ranh ma, cậu nắm lấy tay Tư Dương hôn mạnh lên mu bàn tay của cô. Ánh mắt dần trở nên đục ngầu.
“Tư Dương, anh yêu em.”
Khuôn mặt của Thập Hải tiến gần sát vào mặt cô. Cậu từ từ chiếm lấy đôi môi đỏ hồng, Tư Dương nắm chặt chiếc áo cưới của mình, cô nhắm chặt mắt lại.
Nụ hôn kèm theo mùi rượu nồng nặc khiến Tư Dương có chút không quen.Trong đầu cô đột nhiên lại hiện lên hình ảnh của Cang Chung. Nụ hôn của hắn khiến cô không thể nào quên được. Bất giác, Tư Dương đẩy Thập Hải ra. Vì uống say khiến cậu không đủ sức mà ngã ra đẩy.
“.…”
Nằm ra đất, Thập Hải hoang mang không biết đã có chuyện gì xảy ra. Cậu ngồi dậy ngẩng đầu lên nhìn Tư Dương.
“Chuyện gì vậy?”
“Ơ…không có gì.”
Tư Dương vội lắc đầu. Vẻ mặt ngượng ngùng vì đã lỡ để cậu phải ngã như thế.
“Vậy sao anh lại ngồi dưới này ta?”
Lồm cồm ngồi dậy, Thập Hải còn chưa hiểu được nguyên nhân bản thân bị ngã. Cậu phủi phủi bụi trên người mình, sau đó ngồi vào cạnh Tư Dương, cười cười:
“Chúng ta tiếp tục nha.”
Đột nhiên, Thập Hải chu mỏ ra tiến về môi cô. Nhưng Tư Dương vừa nhìn thấy bờ môi của cậu liền sợ hãi, cô đẩy cậu ra một lần nữa khiến cậu ngã lăn ra đất.
“Au…!”
“Xin lỗi!”
Cô trợn mắt nhìn Thập Hải ngã ra đất. Biết rằng bản thân là người làm ra chuyện này nhưng cô không hề cố ý. Với lại, việc này là do Thập Hải làm cô sợ nên cô mới đẩy cậu ra.
“Em thật sự không cố ý đấy chứ?”
Thập Hải đứng dậy, tay ôm lấy bên hông của mình, than vãn.
“May là xương anh vẫn còn dùng được.”
“Vậy sao! Ơ…em buồn ngủ rồi. Em đi ngủ trước đây, anh ngủ sau nhé.”
Tư Dương cảm thấy điều bất an liền chui trong chăn trước.
“Nhưng mà chúng ta còn chưa động phòng với nhau?”
Cậu ngơ ngác.
“Chuyện đồng phòng để hôm khác đi.”
“Hả! Động phòng mà còn phải hẹn lại ngày khác. Vậy thôi, em ngủ trước đi.”
Vì Tư Dương không sẵn sàng nên Thập Hải cũng không ép buộc cô làm gì. Thời gian giữa cậu và cô vẫn còn nhiều, đợi hôm khác rồi động phòng cũng không muộn.
Thập Hải đi đến cạnh giường, vừa đặt mông xuống Tư Dương liền nói:
“Lúc ngủ em không muốn có người khác làm phiền mình. Anh có thể đi ra chỗ khác ngủ không?”
“Sao? Anh phải đi ngủ chỗ khác!”
“Đúng vậy. Em muốn yên tĩnh.”
Nghĩ rằng Tư Dương chỉ cảm thấy chưa thích ứng với việc có thêm người mới nên mới có biểu hiện như vậy. Thập Hải thở dài đành chiều theo lời cô.
“Hơi...vậy anh đi ra ngoài.”
Tư Dương nằm trên giường nhắm mắt nhưng lại lắng nghe nhất cử nhất động của Thập Hải. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của cậu ra tới ngoài cửa, Tư Dương nhẹ nhàng mở mắt ra. Cô ngồi bật dậy, bước đi rón rén ra bên ngoài cửa. Lén nhìn ra bên ngoài để kiểm tra. Thấy người đã đi xa, cô mới yên lòng mà quay trở lại giường.
“Phù..may mà mình kịp thời ngăn lại hành động của Thập Hải. Giờ không có anh ấy ở đây mình có thể yên tâm mà ngủ ngon.”
Hôm sau tỉnh dậy.
Cang Chung thấy con tàu của mình đã gần đến nước láng giềng. Hắn đứng ngắm nhìn mặt biển qua ống nhòm. Mặt nước yên tĩnh đến lạ thường. Điều này khiến Cang Chung cảm thấy hoài nghi trong lòng. Vốn, hắn đã nghe thấy danh xưng của vùng đất này nên không dễ dàng để bị lừa.
“Ra lệnh cho quân lính chuẩn bị súng, đạn đầy đủ. Chúng ta có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.”
“Rõ thưa đô đốc.”
Buông chiếc ống nhòm khỏi tầm mắt, hắn nhìn về phía xa một cách đăm chiêu.
Con tàu của hắn di chuyển qua khỏi vùng nước im tới đất liền vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng không vì vậy mà Cang Chung mất tập trung. Hắn vẫn quan sát địa hình kỹ lưỡng trước khi đi làm việc gì đó.
Trên đất liền, từ trong các tảng đá lớn ở bờ biển. Có một số tiếng động nhỏ phát ra nhưng vì tiếng sóng rì rào pha lẫn vào khiến hắn nhất thời không thể phân biệt được.
Cang Chung đi được vài bước, đột nhiên từ tứ phía một đám người xông lên bao vây lấy người của hắn. Trước sự bao vây, hắn không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại còn điềm tĩnh quan sát kẻ địch.
Lúc này, một cô gái từ trong đám đông bước ra. Cô ta hiên ngang đứng trước mặt Cang Chung, chỉ thẳng vào ngực mình tự xưng là hải tặc. Vẻ mặt vênh váo, cười đắc ý.
Ánh mắt tia từng người một trong đám lính hải quân. Xong, cô ta dừng lại trước người của Cang Chung. Nhìn quân hàm và y phục mà hắn đang mặc, cô ta có thể nhận ra đây chính là kẻ đứng đầu. Cô ta “hừ” lạnh một cái. Chỉ tay về phía Cang Chung nói trống không:
“Ngươi là kẻ đứng đầu của bọn chúng đúng không? Từ đâu đến?”
Trước thái độ hóng hách, kiêu ngạo của cô ta, Cang Chung không đáp lại. Nhìn người của cô ta ai nấy đều mập mạc, sắc thái hồng hào. Điều này cho thấy rằng, băng hải tặc này là một băng mạnh. Nếu như bây giờ hắn trực tiếp gây chiến với hải tặc, chắc chắn phần thua sẽ nằm ở phía hắn. Hiểu được đều này, Cang Chung đành án binh bất động. Hắn chỉ có thể suy nghĩ đến cách khác.
Còn về phía cô gái kia, thấy Cang Chung không trả lời mình thì vô cùng tức giận. Cô ta liền dậm chân xuống cát bày tỏ sự tức giận của mình.
“Ngươi, tại sao không chịu trả lời hả?”
“...”
“Nếu ngươi im lặng thì đừng trách ta không khách khí.”
Ngữ khí hùng hổ, cô ta liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình tấn công Cang Chung. Lính hải quân đều cầm chắc vũ khí của mình chuẩn bị tấn công. Trong giờ phút then chốt, đột nhiên Cang Chung lại lên tiếng.
“Chờ đã!”
Khiến cả hai bên cảm thấy hụt hẫng. Cô gái kia nhếch môi, đắc ý:
“Đã chịu mở miệng rồi đấy ư! Một kẻ cứng đầu cũng phải sợ uy lực của ta thôi.”
“Ta không sợ uy lực của cô đâu cô gái, mà ta không muốn giao chiến khi không có lý do gì. Hãy cho lý do để người của ta phải chiến đấu với người của cô đi.”
Cang Chung thách thức nhìn cô ta.
“Cái gì? Hải tặc và hải quân đánh nhau mà cũng cần phải có lý do ư? Chuyện này trước nay ta chưa từng nghe qua.”
Cô gái có chút ngỡ ngàng khi nghe Cang Chung nói.
Lần đầu tiên trong đời, có người nói với cô ta rằng phải có lý do để giao chiến. Thật là nực cười! Xưa nay hải tặc chém giết, cướp của, có bao giờ thông báo trước với ai đâu. Vậy mà cái tên hải quân trước mặt lại muốn cho hắn một lý do. Được thôi, nếu như hắn đã muốn có một lý do để giao chiến thì cô ta sẽ chiều theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.