Chương 20: sức mạnh của chúng ta
LãoLão
11/04/2023
Hắn súng khẩu súng lục trên người của mình ra, gương mặt lạnh lùng. Trực tiếp nổ một phát súng trên bầu trời.
Đoàng!
"Tất cả nghe lệnh! Hạ con thuyền hải tặc trước mặt."
Một loạt những viên đạn không hẹn trước mà cùng nhau bay thẳng về phía con thuyền hải tặc. Sự áp đảo này khiến cho con thuyền của thuyền trưởng Rạng Đông mất cân bằng bắt đầu rung lắc dữ dội. Những lỗ nhỏ trên con thuyền do đạn để lại làm nước biển thừa cơ hội mà tràn vào bên trong. Chúng ồ ạt như là những con hổ đói nhìn thấy miếng mồi ngon.
Trên thuyền, Thập Hải thấy đạn bay khắp nơi cậu vội vã đi tìm chỗ chốn nhưng còn cha của cậu thì vẫn đứng im ở vị trí đó. Thập hải muốn gọi cha tìm chỗ núp nhưng lại bị nhìn bóng dáng của cha làm bỡ ngỡ vì sự uy nghiêm của ông ấy. Đạn bay khắp nơi nhưng lại không có một viên đạn nào trúng vào người của ông dù chỉ là một vết xước nhỏ. Tại sao nó lại thần thánh đến vậy? Bây giờ, có lẽ cậu còn quá non nớt nên không thể hiểu được điều này.
Cang Chung đứng bên kia tàu nhìn thuyền trưởng Rạng Đông, hắn chau mày lại không hiểu hỏi ông ta:
“Tại sao ông không tìm cho mình một chỗ núp hả? Ông không sợ một viên đạn nào đó xuyên qua người ông sao.”
“Sợ ư! Mấy tên tép rêu giống ngươi mà muốn bắn xuyên qua người ta à! Thế thì còn phải đợi thêm vài năm nữa, đợi lúc ta không còn sức lực để chiến đấu với bọn ngươi nhưng mà chưa chắc lúc đó ngươi cũng không thể hạ được ta.”
Đoàng!
Cang Chung bóp cò trực tiếp nhắm vào chân trái của ông ta một cách đột ngột. Sự ngạo mạn của thuyền trưởng Rạng Đông làm hắn không hài lòng. Một hải tặc như ông ta bắt buộc phải sợ hải trước sự áp đảo của hải quân. Nếu như mà ông ta không sợ thì hắn cũng phải bắt cho ông ta sợ. Hắn phải hạ bệ đi sự ngạo mạn ấy của ông ta.
“Ngươi nghĩ những phát súng tầm thường ấy có thể bắn trúng người ta ư! Ngươi sai rồi. Cha ngươi còn không thể đụng vào bộ đồ của ta thì ngươi chẳng là thứ gì đối với ta cả.”
Thuyền trưởng Rạng Đông lấy chân chà đạp lên viên đạn bắn lệch ấy để cho Cang Chung nhìn thấy. Cũng như muốn nhắn nhủ với hắn rằng sinh mệnh của hắn giống như viên đạn đang bị chà đạp dưới chân, ông ta chỉ cần giơ chân lên cao một chút là có thể đè bẹt được hắn.
Sự khinh thường ấy của thuyền trưởng Rạng Đông làm hắn tức giận. Sắc mặt trở nên tối sầm lại, hắn nghiêm nghị nhìn ông ta. Nếu như một phát đạn không thể bắn trúng ông ta thì hắn sẽ bắn nhiều phát đạn hơn. Cho đến khi nào trúng được ông ta mới thôi.
Đoàng đoàng đoàng!!
Rất nhiều viên đạn dã được bắn ra từ trong khẩu súng, đến viên cuối cùng nhưng hắn lại ngạc nhiên nhìn khẩu súng trên tay mình. Tức giận mà ném nó xuống biển. Trong trường quân đội, hắn được mệnh danh là tay súng cừ khôi nhất. Chẳng có tâm hồng nào mà hắn không chinh phục được. Mỗi phát súng của hắn điều trúng mục tiêu, dù ở khoảng cách xa bao nhiêu chỉ cần viên đạn có thể bay đến thì mục tiêu chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi. Nhưng lần này, ở khoảng cách gần như vậy mà hắn không thể bắn trúng được ông ta. Dù chỉ chạm nhẹ qua người của ông ta cũng không thể. Tại sao những đường đi của viên đạn khi đến gần người của thuyền trưởng Rạng Đông lại tự động chuyển sang hướng khác? Trong đầu Cang Chung liền có một thắc mắc. Chẳng lẽ cơ thể của ông ta là được thần thánh ban cho ư! Cang Chung không tin điều này, hắn nhíu mày lại nhìn thuyền trưởng Rạng Đông hỏi:
“Ông đã làm gì với cơ thể mình khiến cho những viên đạn lệch hướng khi bay đến chỗ ông?”
“Ta làm gì? Ta đã làm gì nó đâu. Nếu có, đấy là do sự yếu kém của ngươi khiến những viên đạn không thể đi đúng hướng.”
“Ông nói láo! Ta chắc chắn ông đã làm gì với cơ thể của mình nên nó mới không bị đạn làm trầy xước.”
Cang Chung chỉ tay thẳng vào mặt ông ta mà buộc tội.
“Ha ha ha, trẻ con thì vẫn là trẻ con. Kinh nghiệm non nớt của ngươi không xứng đáng để làm một đô đốc. Ta nghĩ ngươi nên quay trở về mà xin từ chức đi, vị trí này không hợp với ngươi đâu.”
Cộp cộp…tiếng bước chân dồn dập chạy lên phía trên thuyền. Hai đứa con trai của Rạng Đông, Bình Minh và Minh Hoàng chạy lên mũi thuyền báo cáo với ông ta.
“Thưa cha, mọi thứ đã chuẩn bị xong, cha muốn chúng con làm gì tiếp theo ạ.”
“Tốt, tốt lắm. Ngay bây giờ hãy cho bọn chúng thấy sức mạnh của chúng ta đi con trai.”
“Dạ thưa cha, con sẽ làm ngay đây.”
Bình Minh và Minh Hoàng quay trở lại buồng lái. Hai người bắt đầu khởi động động cơ trong thuyền lên. Một chiếc giáp sắc từ từ hiện ra bao bọc lấy con thuyền của ông ta. Bây giờ, sự công phá của súng đạn chẳng là gì so với con thuyền của ông ta nữa. Và đã đến lúc ông ta phải đáp trả lại những gì mà Cang Chung đã làm. Thuyền trưởng Rạng Đông ngồi xuống chiếc ghế mà thuộc hạ của ông ta chuẩn bị từ trước. Ngồi xuống nghênh ngang bắt chéo chân lên trên thể hiện sự khinh thường đối với Cang Chung.
“Nè nè cậu nhóc, bây giờ đến lượt con tàu của ngươi phải chịu tổn thất đúng không nào.”
Đoàng!
"Tất cả nghe lệnh! Hạ con thuyền hải tặc trước mặt."
Một loạt những viên đạn không hẹn trước mà cùng nhau bay thẳng về phía con thuyền hải tặc. Sự áp đảo này khiến cho con thuyền của thuyền trưởng Rạng Đông mất cân bằng bắt đầu rung lắc dữ dội. Những lỗ nhỏ trên con thuyền do đạn để lại làm nước biển thừa cơ hội mà tràn vào bên trong. Chúng ồ ạt như là những con hổ đói nhìn thấy miếng mồi ngon.
Trên thuyền, Thập Hải thấy đạn bay khắp nơi cậu vội vã đi tìm chỗ chốn nhưng còn cha của cậu thì vẫn đứng im ở vị trí đó. Thập hải muốn gọi cha tìm chỗ núp nhưng lại bị nhìn bóng dáng của cha làm bỡ ngỡ vì sự uy nghiêm của ông ấy. Đạn bay khắp nơi nhưng lại không có một viên đạn nào trúng vào người của ông dù chỉ là một vết xước nhỏ. Tại sao nó lại thần thánh đến vậy? Bây giờ, có lẽ cậu còn quá non nớt nên không thể hiểu được điều này.
Cang Chung đứng bên kia tàu nhìn thuyền trưởng Rạng Đông, hắn chau mày lại không hiểu hỏi ông ta:
“Tại sao ông không tìm cho mình một chỗ núp hả? Ông không sợ một viên đạn nào đó xuyên qua người ông sao.”
“Sợ ư! Mấy tên tép rêu giống ngươi mà muốn bắn xuyên qua người ta à! Thế thì còn phải đợi thêm vài năm nữa, đợi lúc ta không còn sức lực để chiến đấu với bọn ngươi nhưng mà chưa chắc lúc đó ngươi cũng không thể hạ được ta.”
Đoàng!
Cang Chung bóp cò trực tiếp nhắm vào chân trái của ông ta một cách đột ngột. Sự ngạo mạn của thuyền trưởng Rạng Đông làm hắn không hài lòng. Một hải tặc như ông ta bắt buộc phải sợ hải trước sự áp đảo của hải quân. Nếu như mà ông ta không sợ thì hắn cũng phải bắt cho ông ta sợ. Hắn phải hạ bệ đi sự ngạo mạn ấy của ông ta.
“Ngươi nghĩ những phát súng tầm thường ấy có thể bắn trúng người ta ư! Ngươi sai rồi. Cha ngươi còn không thể đụng vào bộ đồ của ta thì ngươi chẳng là thứ gì đối với ta cả.”
Thuyền trưởng Rạng Đông lấy chân chà đạp lên viên đạn bắn lệch ấy để cho Cang Chung nhìn thấy. Cũng như muốn nhắn nhủ với hắn rằng sinh mệnh của hắn giống như viên đạn đang bị chà đạp dưới chân, ông ta chỉ cần giơ chân lên cao một chút là có thể đè bẹt được hắn.
Sự khinh thường ấy của thuyền trưởng Rạng Đông làm hắn tức giận. Sắc mặt trở nên tối sầm lại, hắn nghiêm nghị nhìn ông ta. Nếu như một phát đạn không thể bắn trúng ông ta thì hắn sẽ bắn nhiều phát đạn hơn. Cho đến khi nào trúng được ông ta mới thôi.
Đoàng đoàng đoàng!!
Rất nhiều viên đạn dã được bắn ra từ trong khẩu súng, đến viên cuối cùng nhưng hắn lại ngạc nhiên nhìn khẩu súng trên tay mình. Tức giận mà ném nó xuống biển. Trong trường quân đội, hắn được mệnh danh là tay súng cừ khôi nhất. Chẳng có tâm hồng nào mà hắn không chinh phục được. Mỗi phát súng của hắn điều trúng mục tiêu, dù ở khoảng cách xa bao nhiêu chỉ cần viên đạn có thể bay đến thì mục tiêu chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi. Nhưng lần này, ở khoảng cách gần như vậy mà hắn không thể bắn trúng được ông ta. Dù chỉ chạm nhẹ qua người của ông ta cũng không thể. Tại sao những đường đi của viên đạn khi đến gần người của thuyền trưởng Rạng Đông lại tự động chuyển sang hướng khác? Trong đầu Cang Chung liền có một thắc mắc. Chẳng lẽ cơ thể của ông ta là được thần thánh ban cho ư! Cang Chung không tin điều này, hắn nhíu mày lại nhìn thuyền trưởng Rạng Đông hỏi:
“Ông đã làm gì với cơ thể mình khiến cho những viên đạn lệch hướng khi bay đến chỗ ông?”
“Ta làm gì? Ta đã làm gì nó đâu. Nếu có, đấy là do sự yếu kém của ngươi khiến những viên đạn không thể đi đúng hướng.”
“Ông nói láo! Ta chắc chắn ông đã làm gì với cơ thể của mình nên nó mới không bị đạn làm trầy xước.”
Cang Chung chỉ tay thẳng vào mặt ông ta mà buộc tội.
“Ha ha ha, trẻ con thì vẫn là trẻ con. Kinh nghiệm non nớt của ngươi không xứng đáng để làm một đô đốc. Ta nghĩ ngươi nên quay trở về mà xin từ chức đi, vị trí này không hợp với ngươi đâu.”
Cộp cộp…tiếng bước chân dồn dập chạy lên phía trên thuyền. Hai đứa con trai của Rạng Đông, Bình Minh và Minh Hoàng chạy lên mũi thuyền báo cáo với ông ta.
“Thưa cha, mọi thứ đã chuẩn bị xong, cha muốn chúng con làm gì tiếp theo ạ.”
“Tốt, tốt lắm. Ngay bây giờ hãy cho bọn chúng thấy sức mạnh của chúng ta đi con trai.”
“Dạ thưa cha, con sẽ làm ngay đây.”
Bình Minh và Minh Hoàng quay trở lại buồng lái. Hai người bắt đầu khởi động động cơ trong thuyền lên. Một chiếc giáp sắc từ từ hiện ra bao bọc lấy con thuyền của ông ta. Bây giờ, sự công phá của súng đạn chẳng là gì so với con thuyền của ông ta nữa. Và đã đến lúc ông ta phải đáp trả lại những gì mà Cang Chung đã làm. Thuyền trưởng Rạng Đông ngồi xuống chiếc ghế mà thuộc hạ của ông ta chuẩn bị từ trước. Ngồi xuống nghênh ngang bắt chéo chân lên trên thể hiện sự khinh thường đối với Cang Chung.
“Nè nè cậu nhóc, bây giờ đến lượt con tàu của ngươi phải chịu tổn thất đúng không nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.