Chương 130
Ngân Nhi
06/12/2015
Tháng chin, tháng nhấp nhoáng những cơn mưa tầm tả, đô thị huyên náo được những giọt mưa cọ rửa sạch sẽ, rơi liên miên không dứt đến buổi tối.
Hạ Cảnh Điềm tâm tình bởi vì Đỗ Thiên Trạch rời đi mà biến thành buồn bã, ngồi ở trong phòng làm việc, công việc trên tay vứt bỏ ở một bên, trên mặt ngơ ngẩn như mất hồn, không yên lòng, khi thì lại sợ hãi, nàng nhớ tới bệnh tình Đỗ Thiên Trạch khi bị phát tác sẽ rất nguy hiểm, nàng cả người đều có cảm giác phập phồng lo sợ, nếu như hắn ở nửa đường gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn không mang thuốc thì làm sao bây giờ? Mỗi lần nhớ tới, Hạ Cảnh Điềm đều cảm thấy lòng như bị kim đâm chảy máu, nàng gọi vào di động của hắn, đã thông, nhưng không ai tiếp, điều này làm cho nàng sợ hãi được hít thở không được.
Một mực ngồi trong văn phòng ngây ngốc, ngoài cửa sổ mưa càng làm rối loạn lòng nàng, rốt cục, nàng từ đau lòng lôi trở lại ý chí, thu thập tài liệu trên bàn rồi lấy túi xách hướng về thang máy đi đến, cả thang máy trống rỗng , nàng như quỷ hồn im ắng áp tại một góc, cả người cuộn mình thành một đoàn.
Thang máy lẳng lặng đến dưới lầu, khi cửa thang máy mở ra một khắc kia, Hạ Cảnh Điềm ngửa mặt lên không khỏi nhìn thấy ngoài cửa một bóng người đang muốn bước vào tới.
Khi Kỷ Vĩ Thần nhìn thấy bóng dáng mềm mại đó cũng không khỏi càng ngạc nhiên, từ trước đến nay không tin quỷ thần, nhưng một khắc này, hắn thật đúng là như gặp quỷ, khi thấy cô gái kia không phải ai khác, hắn càng chau khẩn lông mày, nhưng mà, Hạ Cảnh Điềm lại dường như không có phản ứng gì, nhìn thấy hắn, ánh mắt ảm đạm chỉ lược qua hắn, nàng cầm túi thất hồn lạc phách ra cửa trước, Kỷ Vĩ Thần vừa định vào thang máy thì dừng lại, Hạ Cảnh Điềm khác thường đưa tới sự chú ý của hắn.
Ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn bóng lưng đi đến cửa, ngoài đó mưa tầm tả rất to, mà cô gái kia lại không hề có ý tránh mưa, cứ như vậy bước chậm vào nó, Kỷ Vĩ Thần đôi mắt trầm xuống, cũng đi theo ra, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm đi vào trong mưa, khuôn mặt tuấn tú có như vậy một chớp mắt khó coi.
Bị mưa xối cảm giác xác thực làm cho Hạ Cảnh Điềm thanh tỉnh rất nhiều, nhưng ngực vẫn tự trách không bỏ qua được, ý thức dường như rời khỏi thân thể, người cũng giống như cái xác không hồn, chỉ cần nhớ tới Đỗ Thiên Trạch lúc này đang ở nơi nào đó cuộn mình, lòng của nàng như đao cắt, cảm giác gì cũng không có.
Chứng kiến Hạ Cảnh Điềm đi trong mưa, rất nhiều taxi tới gần hỏi nàng, nhưng Hạ Cảnh Điềm lại dường như không nghe thấy, nàng cứ hướng phía trước mà đi, cuối cùng họ dứt khoát chạy đi.
Khi Hạ Cảnh Điềm đi được gần một trăm mét, một chiếc xe màu đen lẳng lặng dừng ở trước mặt nàng, Kỷ Vĩ Thần từ trên xe đi xuống, một tay kéo ai đó đi trong mưa chẳng có mục đích nhét vào trong xe, đóng cửa lại, Kỷ Vĩ Thần mới ngồi vào ghế lái, nhưng hai người đã ướt đẫm.
Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn như người gỗ, nàng biết rõ kéo nàng vào xe là Kỷ Vĩ Thần, cho nên, không có giãy dụa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, so với đêm tối càng thâm hơn.
Kỷ Vĩ Thần vừa lạnh lùng vừa nộ giận nhìn chằm chằm vào cô gái như mất hồn này, vốn định lớn tiếng chê cười, nhưng khi thấy trên mặt nàng thần sắc đau xót, hắn tâm nguội lạnh cũng không khỏi khẽ giật mình, xem xét, chỉ biết nàng tâm lý chấn thương, hắn có chút khó hiểu, hắn rời đi trong ba ngày, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mang Hạ Cảnh Điềm lao thẳng về biệt thự của mình, Kỷ Vĩ Thần bỏ đi quần áo ướt đẫm, một mình đi vào phòng tắm, chờ hắn đi ra, phát hiện Hạ Cảnh Điềm vẫn còn ngây ngốc ngồi trên sô pha, hắn không khỏi tức giận kêu lên, “Cô còn không đổi quần áo khác sao?”
Tiếng gầm làm cho Hạ Cảnh Điềm gọi trở về lý trí, nàng nhướng nhướng mày, nhưng trong ánh mắt đã có nước mắt, lúc này, lòng của nàng yếu ớt như tùy thời có thể bị tổn thương, mắt đen chạm được cặp mắt tràn đầy nước, Kỷ Vĩ Thần giật mình, hắn chau khẩn lông mày, từ trong phòng khách lấy ra một áo choàng tắm ném cho nàng, “Đi tắm rửa.”
Hạ Cảnh Điềm nuốt từng ngụm nước bọt, đứng dậy, cầm lấy áo tiến vào phòng tắm, nhưng lại làm bất cứ chuyện gì đều như rôbot, từ trong phòng tắm đi ra, nàng lại một lần nữa ngồi vào sô pha, mà ngồi ở đối diện xem báo – Kỷ Vĩ Thần liếc mắt nhìn nàng.
Hạ Cảnh Điềm tóc xõa ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu lộ tựa trên ghế, cặp mắt to trân châu vô thần nhìn vào một chỗ, cặp môi đỏ mọng có vẻ tái nhợt, áo choàng tắm màu trắng đem nàng phụ trợ như một bức điêu khắc hoàn mỹ.
“Trở lại phòng của cô nghỉ ngơi đi.” Kỷ Vĩ Thần ngăn không được kéo môi lên tiếng.
“Để cho tôi ngồi đây là được rồi.” Hạ Cảnh Điềm cuối cùng nói một câu nói, nhưng lại nhàn nhạt .
Nàng ngồi ở trên ghế, Kỷ Vĩ Thần đứng dậy, hắn đi vào phòng của hắn, mấy ngày liên tiếp trên máy bay làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, trở lại trong phòng, hắn nằm trên giường mềm mại êm ái, nhưng nhắm mắt lại mà không cách nào chìm vào giấc ngủ, chỉ cần nghĩ đến trên ghế hình ảnh ai đó, hắn đã bực bội không thôi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Cảnh Điềm còn đang gọi vào điện thoại Đỗ Thiên Trạch, nhưng lại không ai đáp, nàng sợ hãi nghĩ, có phải là Đỗ Thiên Trạch ngất ở nơi nào? Hoặc là? Nàng không dám nghĩ tiếp, nhưng đã kéo nàng hướng ra ngoài đi. . . . . .
Kỷ Vĩ Thần bước xuống lầu đã nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm hướng ra đại sảnh đi, thân hình thon dài không khỏi bước nhanh xuống, trong chớp mắt Hạ Cảnh Điềm vừa ra khỏi cửa đã giữ nàng lại, hắn không khỏi khẽ nguyền rủa lên tiếng, “Đã trễ như vậy, cô rốt cuộc muốn đi nơi nào?”
Đã thấy Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại, hỏi một câu, “Anh có thể giúp tôi tìm Đỗ Thiên Trạch không?”
Những lời này làm cho Kỷ Vĩ Thần nhịn không được chau khẩn lông mày, giọng điệu thản nhiên nói, “Cô tìm anh ta làm gì?”
“Anh có thể hay không thể giúp tôi tìm anh ta? Phiền anh giúp đỡ tôi, van anh. . . . . . Tôi muốn tìm anh ta. . . . . . Ta muốn xác định. . . . . . anh ấy” Hạ Cảnh Điềm nói, lại một lần nữa khóc lên, hai tay che mặt, tràn đầy bi thương, thân thể bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy , Kỷ Vĩ Thần cảm thụ được nàng rung động, mắt sâu không khỏi nổi lên một tia dịu dàng mà ngay cả chính hắn cũng không biết, “Cô trước đến trên ghế nghỉ ngơi, tôi giúp cô liên lạc.”
Nghe thấy hắn chịu hỗ trợ, Hạ Cảnh Điềm cả người tinh thần lên, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn thiết nhìn hắn, Kỷ Vĩ Thần tự trên bàn cầm lấy điện thoại, đứng ở cửa sổ sát đất bắt đầu gọi điện thoại, hắn chỉ là bảo Lâm Đào đi Đỗ thị hỏi một chút, chỉ chốc lát sau, Lâm Đào điện thoại đến, đáp án lại làm cho Hạ Cảnh Điềm kinh hỉ, Lâm Đào tìm hỏi Dư Thanh – trợ lý của Đỗ Thiên Trạch, Dư Thanh nói Đỗ Thiên Trạch đã về tới khách sạn, lúc này đang trong phòng nghỉ ngơi.
Đương khi Kỷ Vĩ Thần đem mấy câu nói đó truyền đạt lại cho nàng thì Hạ Cảnh Điềm cả người như sống lại, chỉ có thể dùng vui mừng lộ rõ trên nét mặt để hình dung nàng chuyển biến, nàng kinh hỉ từ trên ghế đứng lên, dồn dập hướng Kỷ Vĩ Thần xác thực hỏi, “Thật vậy chăng? Anh ấy thực sự về tới khách sạn?”
“Ừ.” Kỷ Vĩ Thần ừ nhẹ một tiếng, chứng kiến Hạ Cảnh Điềm bởi vì tin tức Đỗ Thiên Trạch mà không kìm được vui mừng, hắn vô thức có chút mất hứng .
Hạ Cảnh Điềm khi thì khóc lát lại cười, biểu lộ kích động làm cho nàng thoạt nhìn có chút nổi điên, nhưng nàng là thật sự cao hứng a! Cám ơn trời đất, Đỗ Thiên Trạch không có việc gì, nếu không, nàng không biết nên làm sao bây giờ!
“Cô xác định ngủ ở trên ghế?” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt vứt xuống một câu.
Hạ Cảnh Điềm tâm tình đã khôi phục, nàng mấp máy môi, “Không sao, đã quấy rầy Kỷ tổng .”
“Chăn ở trên lấu, cô tự mà lấy.” Kỷ Vĩ Thần nói xong liền đi lên lầu.
Hạ Cảnh Điềm gật gật đầu, lại một lần nữa ngồi vào ghế, trong nội tâm treo tảng đá cuối cùng đã rơi xuống, bởi vì thật cảm xúc bị băng kín làm cho nàng cảm thấy mỏi mệt, nàng rất muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, ghé vào trên ghế nàng trầm lắng ngủ.
Trong phòng, Kỷ Vĩ Thần cảm nhận được khó chịu, vô pháp nghỉ ngơi làm cho tâm tình của hắn bực bội, Hạ Cảnh Điềm hình ảnh vừa rồi vừa mừng vừa lo tràn ngập trong đầu, vì cái gì nghe được tin Đỗ Thiên Trạch, làm cho nàng kích động như vậy? Nàng đêm nay dị thường cũng là bởi vì anh ta? Hắn chau mày, tâm tư bị những chuyện râu ria xâm nhập, làm cho hắn rất không có thói quen, lại một lần nữa nhấc lên chăn, đẩy cửa ra nhìn động tĩnh dưới lầu, im ắng , đã không có thanh âm, nàng hẳn là ngủ rồi.
Hắn cước bộ nhẹ nhàng xuống lầu, chưa bao giờ biết mình sẽ bởi vì người nào đó mà trở nên khuya khoắt sắm vai rình mò, khi thấy ai đó đang ngủ say trên ghế cuộn mình thành một đoàn, hắn môi mỏng mân lên, đi nhanh qua, bàn tay dò xét trán nóng hổi, không ngoài sở liệu, cô gái này sinh bệnh rồi, hơn nữa, sốt không phải là bình thường.
Lập tức, hắn không chút do dự bế nàng lên, trực tiếp ôm vào phòng của mình, đem nàng nhẹ đặt ở trên giường, bắt đầu tìm kiếm thuốc trong phòng.
Hạ Cảnh Điềm là vì dầm mưa mà phát sốt , Kỷ Vĩ Thần tìm vài viên thuốc, nhưng quay mắt về phía Hạ Cảnh Điềm đang ngủ say, hắn nheo lại con mắt, không biết nên như thế nào cho uống.
Đến dưới lầu rót một ly nước, hắn trở lại phòng, lại chứng kiến Hạ Cảnh Điềm bởi vì thân thể nóng sốt, mà xốc lên chăn mền, áo choàng cũng bị nàng kéo rơi dây thắt lưng, nữa bán mở, lộ ra bên trong thân thể kiều nộn, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt đảo qua xuân quang trước mắt, không khỏi trở nên thâm hơn, dưới bụng dục vọng nguyên thủy lại bởi vì thân thể đang ngủ say mà bị căng thẳng, hắn có chút chật vật nhíu mày, thân thủ đem quần áo Hạ Cảnh Điềm kéo lại, nhìn nàng vẫn y nguyên ngủ say, hắn trước vỗ vỗ mặt của nàng, cố gắng lay tỉnh nàng, nhưng Hạ Cảnh Điềm cơ hồ sốt đến mê mang không tỉnh.
“Hạ Cảnh Điềm, tỉnh.” Kỷ Vĩ Thần có chút bất đắc dĩ lớn tiếng, hắn còn chưa từng có như vậy phục vụ người bệnh.
Gọi vài câu, Hạ Cảnh Điềm còn chưa tỉnh, hắn không khỏi có chút bực bội, nhưng nhìn nàng toàn thân nóng rực, nếu tiếp tục như vậy là không được, lập tức nghĩ tới đưa nàng đi bệnh viện, nhưng nhìn Hạ Cảnh Điềm một thân áo choàng tắm, hắn lại một lần nữa đau đầu .
Đi vào gian phòng kế bên tìm được quần áo trước kia nàng để lại, những thứ đó đều là hắn mua cho nàng, nàng lại một cái cũng không mặc qua, hắn tuy không vui hành vi không lễ phép này nhưng lúc này, cũng đành phải lấy ra cứu cấp.
Đụng chạm thân thể phụ nữ với hắn mà nói, là chuyện bình thường, nhưng trong đêm mưa thế này, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên lại hiện lên vài tia chớp, lại làm cho hắn có loại ảo giác, chính mình như là cường bạo đang thoát y phụ nữ, chỉ cần khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên chút cười tà thì đúng là giống với nhân vật trên tivi rồi.
Hạ Cảnh Điềm những chỗ tư mật, không có một chỗ hắn chưa có nhìn qua, nhưng dưới ánh đèn nhu hòa, thân thể trắng muốt lại làm cho hắn tự dưng cảm thấy khó chịu, mùi thơm đặc biệt của phụ nữ phiêu tán trong phòng, thị giác đánh sâu vào làm cho hắn có chút tham lam hít vào, không cần đụng chạm, kỳ thật hắn đã biết da thịt của nàng có bao nhiêu mềm mại, có thể suy tư nửa ngày, hay là phóng túng đầu ngón tay vuốt lên vùng da non mềm, sờ qua hạt anh đào đỏ thẫm, bụng trơn nhẵn, thắt lưng mảnh khảnh cùng với nơi tư mật hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, cúi xuống lửa nóng kiên quyết, hắn bị đè nén rất khó chịu.
Ấm áp, phấn nộn , hô hấp yếu ớt làm cho hắn phút chốc cảm thấy rất bình tĩnh, cái gì cũng không cần lại tự hỏi, chỉ là như vậy ngồi, nhìn nàng, sẽ không sinh ghét, sẽ không nhàm chán, chỉ là sự yên lặng cùng vui sướng tràn ngập trong lồng ngực, cảm giác rất tốt, ngoại trừ thân thể dị thường khó chịu.
Khi Kỷ Vĩ Thần hô hấp bình thường thưởng thức mỹ thể Hạ Cảnh Điềm lộ ra, thì trong lúc ngủ say nàng bản năng cảm giác được thân thể lạnh buốt, mà nhẹ nhàng ưm một tiếng, nhẹ nhàng trầm thấp như rên rỉ, lại nhanh chóng làm cho Kỷ Vĩ Thần suy nghĩ hoàn hồn, hắn không khỏi âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó đem nội y mặc vào cho nàng.
Để cho tiện, hắn mặc cho Hạ Cảnh Điềm một cái váy màu lam, sau đó, ôm lấy nàng trong mê ngủ thẳng hướng xe đi đến, sợ nàng sẽ bị lạnh vì mưa còn rơi, hắn đem xe lái đến cửa, sau đó, đem nàng ôm vào trong xe, thẳng hướng bệnh viện lớn nhất phóng đi.
Trong bệnh viện, trải qua một phen xử lý, Hạ Cảnh Điềm đã đổi lại đồ ngủ trên giường bệnh, trong tay có kim tiêm, khuôn mặt yên tĩnh, mà ở một bên có một bộ dáng thần sắc cũng có chút mệt mỏi ngồi dựa tại trên ghế, cặp kia nhàn nhạt ngưng mắt nhìn người trên giường, vuốt mi tâm, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đang muốn tiến vào trạng thái ngủ say, Kỷ Vĩ Thần lại bị một câu trầm thấp ho khan làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Cảnh Điềm ho nhẹ vài tiếng, hắn đi nhanh tiến lên, thay Hạ Cảnh Điềm đắp lại chăn, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã khôi phục vài tia hồng nhuận, hắn không khỏi trong lòng thầm giận, thật sự là phiền toái.
Trong bóng tối, Đỗ Thiên Trạch nằm ở trên giường, nhiều lần khó ngủ, trong đầu chỉ có gương mặt Hạ Cảnh Điềm, câu nói đả thương người vang ở bên tai, tự dưng nhắm trúng hắn bực bội, chưa từng có trãi qua cảm giác đau như vậy, lúc này đây, lại đau đến như thực, nguyên lai, đau khổ vì tình lại có tư vị khó chịu như vậy, hắn bắt đầu nhớ lại, lấy hình ảnh trước kia những cô gãi đã ở trước mặt hắn đau khổ cầu khẩn tình yêu .
Trời sáng, trong hỗn loạn Hạ Cảnh Điềm mở mắt ra, trên giường bệnh ngọn đèn yếu ớt kích thích mắt của nàng, làm cho nàng chưa thích ứng được, nàng ngồi dậy, nhưng mà, khi thấy chính mình một thân bệnh phục, trong tay đính kim tiêm thì nàng cả người đều kinh ngạc, giương mắt nhìn, bóng dáng trên ghế nằm dài dọa nàng nhảy dựng, cả kinh mở lớn miệng, trời ạ! Dĩ nhiên là Kỷ Vĩ Thần.
Chỉ thấy hắn ngủ rất an ổn, gương mặt tuấn tú bị bóng tối che khuất, chiếu ra hắn một nửa mặt hoàn mỹ, bộ dáng trầm tĩnh Hạ Cảnh Điềm hiếm thấy, nàng vuốt lại tóc ra sau lưng, bắt đầu nhớ lại tình huống tối hôm qua, nàng chỉ nhớ rõ chính mình ngủ ở trên ghế, nhưng mà về sau vì sao đi vào bệnh viện?
Đầu y nguyên rất đau, rất nặng, dường như đè nặng một tảng đá, nhưng trong choáng váng, như bản năng phụ nữ, nàng đột nhiên nghĩ đến, nàng vốn mặc áo choàng tắm, ánh mắt lơ đãng nhìn tới một bên, trên ghế chất mấy cái quần áo chỉnh tề, nàng cả kinh thiếu chút nữa khẽ gọi lên tiếng, trời ạ! Kỷ Vĩ Thần đã làm cái gì?
Phút chốc nàng khuôn mặt hồng lên một mảnh, vốn đầu óc đang loạn nay càng loạn thành một đoàn, nhìn nhìn lại những thứ kia quần áo, lần trước hắn mua cho của mình, nói như vậy, thật sự là hắn thay đổi quần áo? Hạ Cảnh Điềm che miệng, đầu càng hôn mê, lặng lẽ nằm vào trong chăn, cố gắng trốn tránh, tựa hồ như vậy có thể cứu vãn lý trí hiện tại.
Hạ Cảnh Điềm tâm tình bởi vì Đỗ Thiên Trạch rời đi mà biến thành buồn bã, ngồi ở trong phòng làm việc, công việc trên tay vứt bỏ ở một bên, trên mặt ngơ ngẩn như mất hồn, không yên lòng, khi thì lại sợ hãi, nàng nhớ tới bệnh tình Đỗ Thiên Trạch khi bị phát tác sẽ rất nguy hiểm, nàng cả người đều có cảm giác phập phồng lo sợ, nếu như hắn ở nửa đường gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn không mang thuốc thì làm sao bây giờ? Mỗi lần nhớ tới, Hạ Cảnh Điềm đều cảm thấy lòng như bị kim đâm chảy máu, nàng gọi vào di động của hắn, đã thông, nhưng không ai tiếp, điều này làm cho nàng sợ hãi được hít thở không được.
Một mực ngồi trong văn phòng ngây ngốc, ngoài cửa sổ mưa càng làm rối loạn lòng nàng, rốt cục, nàng từ đau lòng lôi trở lại ý chí, thu thập tài liệu trên bàn rồi lấy túi xách hướng về thang máy đi đến, cả thang máy trống rỗng , nàng như quỷ hồn im ắng áp tại một góc, cả người cuộn mình thành một đoàn.
Thang máy lẳng lặng đến dưới lầu, khi cửa thang máy mở ra một khắc kia, Hạ Cảnh Điềm ngửa mặt lên không khỏi nhìn thấy ngoài cửa một bóng người đang muốn bước vào tới.
Khi Kỷ Vĩ Thần nhìn thấy bóng dáng mềm mại đó cũng không khỏi càng ngạc nhiên, từ trước đến nay không tin quỷ thần, nhưng một khắc này, hắn thật đúng là như gặp quỷ, khi thấy cô gái kia không phải ai khác, hắn càng chau khẩn lông mày, nhưng mà, Hạ Cảnh Điềm lại dường như không có phản ứng gì, nhìn thấy hắn, ánh mắt ảm đạm chỉ lược qua hắn, nàng cầm túi thất hồn lạc phách ra cửa trước, Kỷ Vĩ Thần vừa định vào thang máy thì dừng lại, Hạ Cảnh Điềm khác thường đưa tới sự chú ý của hắn.
Ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn bóng lưng đi đến cửa, ngoài đó mưa tầm tả rất to, mà cô gái kia lại không hề có ý tránh mưa, cứ như vậy bước chậm vào nó, Kỷ Vĩ Thần đôi mắt trầm xuống, cũng đi theo ra, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm đi vào trong mưa, khuôn mặt tuấn tú có như vậy một chớp mắt khó coi.
Bị mưa xối cảm giác xác thực làm cho Hạ Cảnh Điềm thanh tỉnh rất nhiều, nhưng ngực vẫn tự trách không bỏ qua được, ý thức dường như rời khỏi thân thể, người cũng giống như cái xác không hồn, chỉ cần nhớ tới Đỗ Thiên Trạch lúc này đang ở nơi nào đó cuộn mình, lòng của nàng như đao cắt, cảm giác gì cũng không có.
Chứng kiến Hạ Cảnh Điềm đi trong mưa, rất nhiều taxi tới gần hỏi nàng, nhưng Hạ Cảnh Điềm lại dường như không nghe thấy, nàng cứ hướng phía trước mà đi, cuối cùng họ dứt khoát chạy đi.
Khi Hạ Cảnh Điềm đi được gần một trăm mét, một chiếc xe màu đen lẳng lặng dừng ở trước mặt nàng, Kỷ Vĩ Thần từ trên xe đi xuống, một tay kéo ai đó đi trong mưa chẳng có mục đích nhét vào trong xe, đóng cửa lại, Kỷ Vĩ Thần mới ngồi vào ghế lái, nhưng hai người đã ướt đẫm.
Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn như người gỗ, nàng biết rõ kéo nàng vào xe là Kỷ Vĩ Thần, cho nên, không có giãy dụa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, so với đêm tối càng thâm hơn.
Kỷ Vĩ Thần vừa lạnh lùng vừa nộ giận nhìn chằm chằm vào cô gái như mất hồn này, vốn định lớn tiếng chê cười, nhưng khi thấy trên mặt nàng thần sắc đau xót, hắn tâm nguội lạnh cũng không khỏi khẽ giật mình, xem xét, chỉ biết nàng tâm lý chấn thương, hắn có chút khó hiểu, hắn rời đi trong ba ngày, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mang Hạ Cảnh Điềm lao thẳng về biệt thự của mình, Kỷ Vĩ Thần bỏ đi quần áo ướt đẫm, một mình đi vào phòng tắm, chờ hắn đi ra, phát hiện Hạ Cảnh Điềm vẫn còn ngây ngốc ngồi trên sô pha, hắn không khỏi tức giận kêu lên, “Cô còn không đổi quần áo khác sao?”
Tiếng gầm làm cho Hạ Cảnh Điềm gọi trở về lý trí, nàng nhướng nhướng mày, nhưng trong ánh mắt đã có nước mắt, lúc này, lòng của nàng yếu ớt như tùy thời có thể bị tổn thương, mắt đen chạm được cặp mắt tràn đầy nước, Kỷ Vĩ Thần giật mình, hắn chau khẩn lông mày, từ trong phòng khách lấy ra một áo choàng tắm ném cho nàng, “Đi tắm rửa.”
Hạ Cảnh Điềm nuốt từng ngụm nước bọt, đứng dậy, cầm lấy áo tiến vào phòng tắm, nhưng lại làm bất cứ chuyện gì đều như rôbot, từ trong phòng tắm đi ra, nàng lại một lần nữa ngồi vào sô pha, mà ngồi ở đối diện xem báo – Kỷ Vĩ Thần liếc mắt nhìn nàng.
Hạ Cảnh Điềm tóc xõa ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu lộ tựa trên ghế, cặp mắt to trân châu vô thần nhìn vào một chỗ, cặp môi đỏ mọng có vẻ tái nhợt, áo choàng tắm màu trắng đem nàng phụ trợ như một bức điêu khắc hoàn mỹ.
“Trở lại phòng của cô nghỉ ngơi đi.” Kỷ Vĩ Thần ngăn không được kéo môi lên tiếng.
“Để cho tôi ngồi đây là được rồi.” Hạ Cảnh Điềm cuối cùng nói một câu nói, nhưng lại nhàn nhạt .
Nàng ngồi ở trên ghế, Kỷ Vĩ Thần đứng dậy, hắn đi vào phòng của hắn, mấy ngày liên tiếp trên máy bay làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, trở lại trong phòng, hắn nằm trên giường mềm mại êm ái, nhưng nhắm mắt lại mà không cách nào chìm vào giấc ngủ, chỉ cần nghĩ đến trên ghế hình ảnh ai đó, hắn đã bực bội không thôi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Cảnh Điềm còn đang gọi vào điện thoại Đỗ Thiên Trạch, nhưng lại không ai đáp, nàng sợ hãi nghĩ, có phải là Đỗ Thiên Trạch ngất ở nơi nào? Hoặc là? Nàng không dám nghĩ tiếp, nhưng đã kéo nàng hướng ra ngoài đi. . . . . .
Kỷ Vĩ Thần bước xuống lầu đã nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm hướng ra đại sảnh đi, thân hình thon dài không khỏi bước nhanh xuống, trong chớp mắt Hạ Cảnh Điềm vừa ra khỏi cửa đã giữ nàng lại, hắn không khỏi khẽ nguyền rủa lên tiếng, “Đã trễ như vậy, cô rốt cuộc muốn đi nơi nào?”
Đã thấy Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại, hỏi một câu, “Anh có thể giúp tôi tìm Đỗ Thiên Trạch không?”
Những lời này làm cho Kỷ Vĩ Thần nhịn không được chau khẩn lông mày, giọng điệu thản nhiên nói, “Cô tìm anh ta làm gì?”
“Anh có thể hay không thể giúp tôi tìm anh ta? Phiền anh giúp đỡ tôi, van anh. . . . . . Tôi muốn tìm anh ta. . . . . . Ta muốn xác định. . . . . . anh ấy” Hạ Cảnh Điềm nói, lại một lần nữa khóc lên, hai tay che mặt, tràn đầy bi thương, thân thể bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy , Kỷ Vĩ Thần cảm thụ được nàng rung động, mắt sâu không khỏi nổi lên một tia dịu dàng mà ngay cả chính hắn cũng không biết, “Cô trước đến trên ghế nghỉ ngơi, tôi giúp cô liên lạc.”
Nghe thấy hắn chịu hỗ trợ, Hạ Cảnh Điềm cả người tinh thần lên, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn thiết nhìn hắn, Kỷ Vĩ Thần tự trên bàn cầm lấy điện thoại, đứng ở cửa sổ sát đất bắt đầu gọi điện thoại, hắn chỉ là bảo Lâm Đào đi Đỗ thị hỏi một chút, chỉ chốc lát sau, Lâm Đào điện thoại đến, đáp án lại làm cho Hạ Cảnh Điềm kinh hỉ, Lâm Đào tìm hỏi Dư Thanh – trợ lý của Đỗ Thiên Trạch, Dư Thanh nói Đỗ Thiên Trạch đã về tới khách sạn, lúc này đang trong phòng nghỉ ngơi.
Đương khi Kỷ Vĩ Thần đem mấy câu nói đó truyền đạt lại cho nàng thì Hạ Cảnh Điềm cả người như sống lại, chỉ có thể dùng vui mừng lộ rõ trên nét mặt để hình dung nàng chuyển biến, nàng kinh hỉ từ trên ghế đứng lên, dồn dập hướng Kỷ Vĩ Thần xác thực hỏi, “Thật vậy chăng? Anh ấy thực sự về tới khách sạn?”
“Ừ.” Kỷ Vĩ Thần ừ nhẹ một tiếng, chứng kiến Hạ Cảnh Điềm bởi vì tin tức Đỗ Thiên Trạch mà không kìm được vui mừng, hắn vô thức có chút mất hứng .
Hạ Cảnh Điềm khi thì khóc lát lại cười, biểu lộ kích động làm cho nàng thoạt nhìn có chút nổi điên, nhưng nàng là thật sự cao hứng a! Cám ơn trời đất, Đỗ Thiên Trạch không có việc gì, nếu không, nàng không biết nên làm sao bây giờ!
“Cô xác định ngủ ở trên ghế?” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt vứt xuống một câu.
Hạ Cảnh Điềm tâm tình đã khôi phục, nàng mấp máy môi, “Không sao, đã quấy rầy Kỷ tổng .”
“Chăn ở trên lấu, cô tự mà lấy.” Kỷ Vĩ Thần nói xong liền đi lên lầu.
Hạ Cảnh Điềm gật gật đầu, lại một lần nữa ngồi vào ghế, trong nội tâm treo tảng đá cuối cùng đã rơi xuống, bởi vì thật cảm xúc bị băng kín làm cho nàng cảm thấy mỏi mệt, nàng rất muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, ghé vào trên ghế nàng trầm lắng ngủ.
Trong phòng, Kỷ Vĩ Thần cảm nhận được khó chịu, vô pháp nghỉ ngơi làm cho tâm tình của hắn bực bội, Hạ Cảnh Điềm hình ảnh vừa rồi vừa mừng vừa lo tràn ngập trong đầu, vì cái gì nghe được tin Đỗ Thiên Trạch, làm cho nàng kích động như vậy? Nàng đêm nay dị thường cũng là bởi vì anh ta? Hắn chau mày, tâm tư bị những chuyện râu ria xâm nhập, làm cho hắn rất không có thói quen, lại một lần nữa nhấc lên chăn, đẩy cửa ra nhìn động tĩnh dưới lầu, im ắng , đã không có thanh âm, nàng hẳn là ngủ rồi.
Hắn cước bộ nhẹ nhàng xuống lầu, chưa bao giờ biết mình sẽ bởi vì người nào đó mà trở nên khuya khoắt sắm vai rình mò, khi thấy ai đó đang ngủ say trên ghế cuộn mình thành một đoàn, hắn môi mỏng mân lên, đi nhanh qua, bàn tay dò xét trán nóng hổi, không ngoài sở liệu, cô gái này sinh bệnh rồi, hơn nữa, sốt không phải là bình thường.
Lập tức, hắn không chút do dự bế nàng lên, trực tiếp ôm vào phòng của mình, đem nàng nhẹ đặt ở trên giường, bắt đầu tìm kiếm thuốc trong phòng.
Hạ Cảnh Điềm là vì dầm mưa mà phát sốt , Kỷ Vĩ Thần tìm vài viên thuốc, nhưng quay mắt về phía Hạ Cảnh Điềm đang ngủ say, hắn nheo lại con mắt, không biết nên như thế nào cho uống.
Đến dưới lầu rót một ly nước, hắn trở lại phòng, lại chứng kiến Hạ Cảnh Điềm bởi vì thân thể nóng sốt, mà xốc lên chăn mền, áo choàng cũng bị nàng kéo rơi dây thắt lưng, nữa bán mở, lộ ra bên trong thân thể kiều nộn, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt đảo qua xuân quang trước mắt, không khỏi trở nên thâm hơn, dưới bụng dục vọng nguyên thủy lại bởi vì thân thể đang ngủ say mà bị căng thẳng, hắn có chút chật vật nhíu mày, thân thủ đem quần áo Hạ Cảnh Điềm kéo lại, nhìn nàng vẫn y nguyên ngủ say, hắn trước vỗ vỗ mặt của nàng, cố gắng lay tỉnh nàng, nhưng Hạ Cảnh Điềm cơ hồ sốt đến mê mang không tỉnh.
“Hạ Cảnh Điềm, tỉnh.” Kỷ Vĩ Thần có chút bất đắc dĩ lớn tiếng, hắn còn chưa từng có như vậy phục vụ người bệnh.
Gọi vài câu, Hạ Cảnh Điềm còn chưa tỉnh, hắn không khỏi có chút bực bội, nhưng nhìn nàng toàn thân nóng rực, nếu tiếp tục như vậy là không được, lập tức nghĩ tới đưa nàng đi bệnh viện, nhưng nhìn Hạ Cảnh Điềm một thân áo choàng tắm, hắn lại một lần nữa đau đầu .
Đi vào gian phòng kế bên tìm được quần áo trước kia nàng để lại, những thứ đó đều là hắn mua cho nàng, nàng lại một cái cũng không mặc qua, hắn tuy không vui hành vi không lễ phép này nhưng lúc này, cũng đành phải lấy ra cứu cấp.
Đụng chạm thân thể phụ nữ với hắn mà nói, là chuyện bình thường, nhưng trong đêm mưa thế này, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên lại hiện lên vài tia chớp, lại làm cho hắn có loại ảo giác, chính mình như là cường bạo đang thoát y phụ nữ, chỉ cần khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên chút cười tà thì đúng là giống với nhân vật trên tivi rồi.
Hạ Cảnh Điềm những chỗ tư mật, không có một chỗ hắn chưa có nhìn qua, nhưng dưới ánh đèn nhu hòa, thân thể trắng muốt lại làm cho hắn tự dưng cảm thấy khó chịu, mùi thơm đặc biệt của phụ nữ phiêu tán trong phòng, thị giác đánh sâu vào làm cho hắn có chút tham lam hít vào, không cần đụng chạm, kỳ thật hắn đã biết da thịt của nàng có bao nhiêu mềm mại, có thể suy tư nửa ngày, hay là phóng túng đầu ngón tay vuốt lên vùng da non mềm, sờ qua hạt anh đào đỏ thẫm, bụng trơn nhẵn, thắt lưng mảnh khảnh cùng với nơi tư mật hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, cúi xuống lửa nóng kiên quyết, hắn bị đè nén rất khó chịu.
Ấm áp, phấn nộn , hô hấp yếu ớt làm cho hắn phút chốc cảm thấy rất bình tĩnh, cái gì cũng không cần lại tự hỏi, chỉ là như vậy ngồi, nhìn nàng, sẽ không sinh ghét, sẽ không nhàm chán, chỉ là sự yên lặng cùng vui sướng tràn ngập trong lồng ngực, cảm giác rất tốt, ngoại trừ thân thể dị thường khó chịu.
Khi Kỷ Vĩ Thần hô hấp bình thường thưởng thức mỹ thể Hạ Cảnh Điềm lộ ra, thì trong lúc ngủ say nàng bản năng cảm giác được thân thể lạnh buốt, mà nhẹ nhàng ưm một tiếng, nhẹ nhàng trầm thấp như rên rỉ, lại nhanh chóng làm cho Kỷ Vĩ Thần suy nghĩ hoàn hồn, hắn không khỏi âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó đem nội y mặc vào cho nàng.
Để cho tiện, hắn mặc cho Hạ Cảnh Điềm một cái váy màu lam, sau đó, ôm lấy nàng trong mê ngủ thẳng hướng xe đi đến, sợ nàng sẽ bị lạnh vì mưa còn rơi, hắn đem xe lái đến cửa, sau đó, đem nàng ôm vào trong xe, thẳng hướng bệnh viện lớn nhất phóng đi.
Trong bệnh viện, trải qua một phen xử lý, Hạ Cảnh Điềm đã đổi lại đồ ngủ trên giường bệnh, trong tay có kim tiêm, khuôn mặt yên tĩnh, mà ở một bên có một bộ dáng thần sắc cũng có chút mệt mỏi ngồi dựa tại trên ghế, cặp kia nhàn nhạt ngưng mắt nhìn người trên giường, vuốt mi tâm, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đang muốn tiến vào trạng thái ngủ say, Kỷ Vĩ Thần lại bị một câu trầm thấp ho khan làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Cảnh Điềm ho nhẹ vài tiếng, hắn đi nhanh tiến lên, thay Hạ Cảnh Điềm đắp lại chăn, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã khôi phục vài tia hồng nhuận, hắn không khỏi trong lòng thầm giận, thật sự là phiền toái.
Trong bóng tối, Đỗ Thiên Trạch nằm ở trên giường, nhiều lần khó ngủ, trong đầu chỉ có gương mặt Hạ Cảnh Điềm, câu nói đả thương người vang ở bên tai, tự dưng nhắm trúng hắn bực bội, chưa từng có trãi qua cảm giác đau như vậy, lúc này đây, lại đau đến như thực, nguyên lai, đau khổ vì tình lại có tư vị khó chịu như vậy, hắn bắt đầu nhớ lại, lấy hình ảnh trước kia những cô gãi đã ở trước mặt hắn đau khổ cầu khẩn tình yêu .
Trời sáng, trong hỗn loạn Hạ Cảnh Điềm mở mắt ra, trên giường bệnh ngọn đèn yếu ớt kích thích mắt của nàng, làm cho nàng chưa thích ứng được, nàng ngồi dậy, nhưng mà, khi thấy chính mình một thân bệnh phục, trong tay đính kim tiêm thì nàng cả người đều kinh ngạc, giương mắt nhìn, bóng dáng trên ghế nằm dài dọa nàng nhảy dựng, cả kinh mở lớn miệng, trời ạ! Dĩ nhiên là Kỷ Vĩ Thần.
Chỉ thấy hắn ngủ rất an ổn, gương mặt tuấn tú bị bóng tối che khuất, chiếu ra hắn một nửa mặt hoàn mỹ, bộ dáng trầm tĩnh Hạ Cảnh Điềm hiếm thấy, nàng vuốt lại tóc ra sau lưng, bắt đầu nhớ lại tình huống tối hôm qua, nàng chỉ nhớ rõ chính mình ngủ ở trên ghế, nhưng mà về sau vì sao đi vào bệnh viện?
Đầu y nguyên rất đau, rất nặng, dường như đè nặng một tảng đá, nhưng trong choáng váng, như bản năng phụ nữ, nàng đột nhiên nghĩ đến, nàng vốn mặc áo choàng tắm, ánh mắt lơ đãng nhìn tới một bên, trên ghế chất mấy cái quần áo chỉnh tề, nàng cả kinh thiếu chút nữa khẽ gọi lên tiếng, trời ạ! Kỷ Vĩ Thần đã làm cái gì?
Phút chốc nàng khuôn mặt hồng lên một mảnh, vốn đầu óc đang loạn nay càng loạn thành một đoàn, nhìn nhìn lại những thứ kia quần áo, lần trước hắn mua cho của mình, nói như vậy, thật sự là hắn thay đổi quần áo? Hạ Cảnh Điềm che miệng, đầu càng hôn mê, lặng lẽ nằm vào trong chăn, cố gắng trốn tránh, tựa hồ như vậy có thể cứu vãn lý trí hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.