Chương 19
Ngân Nhi
06/12/2015
Giữa trưa, Ngô Viễn Khang mời Hạ Cảnh Điềm ra ngoài dùng cơm, nàng đáp ứng rồi, trên bàn ăn họ nói về cuộc phỏng vấn hôm nay, cũng may cả hai người đều qua được vòng một, chỉ còn lại vòng hai nữa thôi, bất quá, phòng tiêu thụ chỉ cần một người, như vậy một người sẽ bị loại, nghĩ như vậy, Hạ Cảnh Điềm chỉ có thể khẩn cầu bọn họ được một người qua cửa cũng rất tốt rồi!
Bởi vì Hạ Cảnh Điềm đã bị các đồng nghiệp để ý khi mới đến, lần này lại đi ăn cùng Ngô Viễn Khang, nhiều ít sẽ có thị phi sinh sôi, Ngô Viễn Khang cũng không để ý, nhưng Hạ Cảnh Điềm chú ý tới nhiều nhân viên trẻ tuổi đều âm thầm liếc xéo nàng, vả lại trong công ty Ngô Viễn Khang không thể nghi ngờ là một nhân vật rất đáng chú trọng , đẹp trai, tuổi trẻ lại có năng lực, mà đều quan trọng hơn nữa hắn còn đang độc thân.
Ăn được bữa cơm này Hạ Cảnh Điềm trong lòng có chút sợ hãi, nàng sợ nhất chính là mình sẽ “nổi danh”, Ngô Viễn Khang thì biểu hiện ra đối với nàng rất hứng thú, luôn hỏi một ít vấn đề riêng tư, thí dụ như, nàng bạn trai chưa, nhà ở đâu, trong nhà còn có mấy người chị em, Hạ Cảnh Điềm cũng không phản cảm cùng hắn trò chuyện cởi mở.
Buổi chiều là giờ làm việc bận rộn, Hạ Cảnh Điềm ngồi một mình ở văn phòng lớn trống trãi, công việc đều làm xong vào giữa trưa, lúc chiều nàng lên xem internet, thuận tiện vào xem tình trạng của những người bạn hoc cũ, đang có chút nhập thần thì điện thoại vang lên, Hạ Cảnh Điềm cả người đều chấn động sợ lại Kỷ Vĩ Thần kia lại gọi tới, nhưng nghĩ đến hắn sáng nay đã nói như thế nên nàng an tâm tâm cầm lên điện thoại .
“Xin chào.”
” Hạ tiểu thư phải không? Trước sảnh có một tiểu thư vội vã muốn gặp Kỷ tổng, bởi vì không có hẹn trước chúng tôi không dám cho lên . . .” là tiếp tân của công ty.
Bởi vì Hạ Cảnh Điềm bây giờ có chức vị bí thư cao nhất, cho nên những chuyện này xin chỉ thị của nàng cũng là rất đúng, để điện thoại xuống nàng tự mình đi xuống sảnh trước, xa xa đã nhìn thấy trước sảnh có cô gái thân người cao ráo mắt đeo kính râm đang lớn tiếng cùng tiếp tân, cô gái tiếp tân vẻ mặt gượng cười vừa thấy Hạ Cảnh Điềm cứ như gặp được cứu tinh.
Hạ Cảnh Điềm đánh giá cô gái kia, đáy lòng không khỏi quái lạ, đúng là dáng người rất mị hoặc phải làm người khác đố kỵ, mái tóc xoăn nhuộm vàng óng ả, hai chân thon dài mặc một chiếc vày màu vàng nhạt siêu ngắn làm lộ ra các đường cong hoàn mỹ tuyệt luân. Chiếc kính màu đen to bản khiến cho mọi người chỉ nhìn thấy đường cong hoàn mỹ nơi khóe miệng nàng, đôi môi dày gợi cảm kiều mỵ vô cùng, không lúc nào không không lộ ra phong tình quyến rũ.
Cô gái này vừa thấy Hạ Cảnh Điềm liền giương giọng gây sự, “Tôi muốn gặp Kỷ tổng của các người, phiền cô dẫn tôi đi.”
Hạ Cảnh Điềm hiểu được, cô gái xinh đẹp như vậy tới gặp Kỷ Vĩ Thần lý do nhất định rất hay rồi, cho nên nàng cũng không có ý định tìm hiểu, liền mỉm cười nói!”Tiểu thư cô đừng có gấp, tôi sẽ dẫn cô đi gặp Kỷ tổng.”
Nói xong xoay người tiến vào thang máy, cô gái kia khẽ giật mình quay đầu lại liếc nhân viên tiếp tân, rồi ngẩng cao đầu theo Hạ Cảnh Điềm vào thang máy, ở trong thang máy, Hạ Cảnh Điềm không khỏi vụng trộm đánh giá mỹ nữ bên cạnh mình, đáy lòng ngăn không được suy đoán quan hệ của cô ta cùng Kỷ Vĩ Thần, nàng rất thức thời nghĩ, có thể xứng với Kỷ Vĩ Thần nhất định phải có khí chất ưu nhã cùng ngoại hình tuyệt sắc.
Hai người không nói gì, chỉ là mỹ nữ đứng bên cạnh Hạ Cảnh Điềm rõ ràng cảm thấy buồn bực, cầm điện thoại trong tay mân mê đôi môi đầy đặn thỉnh thoảng khẽ cắn, cũng thở mạnh vài lần như đang giận.
Rất nhanh đã đến lầu 21, Hạ Cảnh Điềm không biết hắn đã đi chưa, nhưng không đợi Hạ Cảnh Điềm trước gõ cửa, cô gái này đã không thể chờ đợi được đẩy ra cửa vọt đi vào, thanh âm mềm mại vang lên, “Vĩ Thần. . .”
Hạ Cảnh Điềm theo sau vào, đập vào mắt dĩ nhiên là hình ảnh cô gái đẹp kia nhào vào trong ngực Kỷ Vĩ Thần, cặp môi đỏ mọng chủ động hôn lên khóe môi hắn thân mật, Hạ Cảnh Điềm đứng ở một bên trố mắt nhìn, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần lạnh nhạt đẩy ra thân người đang dán vào, đôi mắt kia lộ ra sự không nhẫn nại cùng buồn bực, nhưng hơn nữa là chán ghét.
Mỹ nữ có chút sửng sốt, không dám tin nhìn Kỷ Vĩ Thần vẻ mặt vô tình, kinh ngạc nói!”Thần. . .”
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt thâm thúy quét về phía Hạ Cảnh Điềm, môi mỏng hé mở.”Cô trước đi ra ngoài.”
Hạ Cảnh Điềm ngượng ngùng đi ra, đáy lòng thầm nghĩ, anh không gọi tôi ra ngoài tôi cũng vậy, không nghĩ muốn ở đó cho dơ mắt mình, bên ngoài nói Nhị thiếu gia của Kỷ gia phóng đãng phong lưu như thế này thế kia, nguyên lai đại thiếu gia cũng không thua kém, có anh thế nào mới có em như thế chứ!
Tan việc, Hạ Cảnh Điềm chờ ở cửa ra vào chuẩn bị đón taxi, đột nhiên một chiếc xe màu bạc dừng ở trước mặt nàng, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong hé ra gương mặt tuổi trẻ anh tuấn, Ngô Viễn Khang hướng nàng nháy mắt, bào!”Lên xe.”
“Ách. . . Không cần. . . Tôi gọi taxi là được.” Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc lên tiếng.
“Tôi cũng sẽ không ăn thịt cô, làm gì sợ hãi như vậy?” Ngô Viễn Khang giương môi, lộ ra hàm răng trắng đều chỉnh tề.
Hạ Cảnh Điềm vốn đã bị lời đồn quấn thân, nếu như ngồi xe Ngô Viễn Khang nữa không phải là càng làm mũi nhọn chỉa vào càng nhiều sao? Nhìn chung quanh, cũng may đã không có người rồi, nàng mím môi cười, kéo ra cửa xe liền ngồi lên.
Còn chưa có ngồi vững vàng, liền thấy xe xông về phía trước, nàng sợ tới mức không khỏi nhẹ a một tiếng, rước lấy Ngô Viễn Khang cười hì hì, tay ưu nhã lấy chiếc kính râm mang lên, lập tức làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn càng tỏ ra vẻ giang hồ, Hạ Cảnh Điềm ở một bên ha ha cười rộ lên.
“Cơm tối đi đâu ăn?” Ngô Viễn Khang vừa ra khỏi miệng đã hỏi chuyện ăn cơm.
“Tôi nghĩ về nhà.” Hạ Cảnh Điềm không chút nào nể tình lên tiếng.
“Như vậy sao được, khó được cùng đi với mỹ nữ, sao có thể không chúc mừng ? Đi thôi! Tôi dẫn em đi một chỗ.” Ngô Viễn Khang kéo môi nở nụ cười tươi ngây ngất, chiếc xe màu bạc có rèm che xông vào trong bóng đêm.
Ngô Viễn Khang dừng xe trước một nhà hàng cao cấp, Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trong xe có chút sững sờ, nàng không có đủ tiền tới những chỗ như thế này tiêu phí a! Ngô Viễn Khang mở cửa xe giúp nàng, nhìn Hạ Cảnh Điềm không có động tĩnh hắn tự tay kéo nàng xuống.
“Tôi. . . Tôi không có đủ tiền. . . Mời khách.” Hạ Cảnh Điềm ngại ngùng.
“Ai nói muốn em mời? Nói gì thì nói, Ngô Viễn Khang tôi từ xưa đến nay chưa để mỹ nữ mời khách bao giờ.” Hắn vừa nói vừa bước chân vào trong nhà hàng.
Những nhân viên nhà hàng nhiệt tâm tiến lên nghênh đón hắn, mà sau lưng Hạ Cảnh Điềm tuy nhiên rất muốn chạy về, nhưng ở trường hợp này nàng thật không thể từ chối.
Chọn vị trí gần cửa sổ ở lầu hai, Ngô Viễn Khang bắt đầu gọi món, cử chỉ ưu nhã lập tức đưa tới sự chú ý của vài cô gái xinh đẹp ngồi một mình bên cạnh, trong đó có một cô gái trẻ tuổi còn bất chợt nở nụ cười chào hắn, Ngô Viễn Khang cũng đáp lại bằng nụ cười giang mãnh, lập tức gây cho cô gái kia một tràng cười sảng khoái.
Sau một lúc nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm mới biết được Ngô Viễn Khang là thạc sĩ của Đại Học Thanh Hoa, đã ba năm làm quản lý ở Kỷ thị, thật là một thanh niên có tiền đồ rất lớn, khó trách sao hắn có được may mắn ưu thế hơn người cùng trang lứa.
Bữa cơm tối vô cùng vui vẻ, Ngô Viễn Khang là một người sẽ không bao giờ làm người đối diện cảm thấy tẻ nhạt, hắn luôn luôn có chuyện làm Hạ Cảnh Điềm bật cười vui vẻ, bởi vì uống một chút rượu Hạ Cảnh Điềm cũng cởi mở hơn trong lời nói, nói chuyện trời đất chuyện xưa nay, không chỗ nào không nói đến.
Dùng cơm xong đã hơn tám giờ tối, Hạ Cảnh Điềm vốn tính về nhà lại bị Ngô Viễn Khang đưa đến một quán cà phê, nàng có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn hắn như vậy rất vô tư, nàng cũng không nên phá hỏng đành phải liều mình đi cùng soái ca .
Trong quán cà phê lẳng lặng yên tĩnh cùng một ca khúc du dương êm ái làm thư giãn nhân tâm, Hạ Cảnh Điềm sau khi ngồi xuống mới giựt mình phát hiện, người tới nơi này phần lớn là các cặp tình nhân, bởi vì loại không khí này chỉ thích hợp tâm sự ước hẹn, trong không khí lan tỏa mùi cà phê thơm ngát tinh khiết làm say lòng người.
Ngô Viễn Khang cũng trầm mặc, chỉ dùng cặp mắt rạng rỡ chói lọi ấy, vô cùng hứng thú mà dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Cảnh Điềm, ngẫu nhiên một ánh mắt đưa tình, mỉm cười thâm tình làm cho Hạ Cảnh Điềm không khỏi cảm thấy thẹn thùng bối rối, mái tóc dài buông trên trang phục công sở nghiêm trang càng thêm ý nhị, Ngô Viễn Khang không khỏi bị mê hoặc.
Hạ Cảnh Điềm yên lặng khuấy đường trong ly cà phê, vì không khí nơi đây làm cho nàng rất ngại ngùng, sự chú mục của Ngô Viễn Khang càng làm cho nàng thẹn thùng muốn tránh, đột nhiên, bàn tay đặt lên bàn bị một đôi tay ấm áp bao lấy, Hạ Cảnh Điềm lòng ầm ầm nhảy dựng, ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt sâu thẳm của Ngô Viễn Khang, trong đó như đang truyền tín hiệu làm cho Hạ Cảnh Điềm mở to mắt.
“Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?” Lời nói gọn gàng dứt khoát từ tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên.
Hạ Cảnh Điềm tròn mắt, bị giọng điệu trực tiếp của hắn làm cho hoảng sợ, vấn đề này nàng không hề đoán được, nhưng đồng thời cũng làm cho nàng không hiểu mà kích động, đã hai mươi bốn tuổi ba mẹ có thúc giục nàng chuyện bạn trai, hôm nay, trước mắt nàng là một người đàn ông tài giỏi phong độ đẹp trai ngời ngời, là mộng tưởng của nhiều cô gái.
Nhìn Hạ Cảnh Điềm không có đáp lời, Ngô Viễn Khang lên tiếng nói!”Từ lần đầu tiên thấy em anh liền chú ý, em rất yên lặng, cũng rất cô độc, anh thích người như vậy đồng thời cũng muốn trợ giúp em ra khỏi cảnh này, trong phòng làm việc anh cũng nghe được một ít lời đồn nhảm nhí về em, bất quá, anh không tin em là người như vậy, bởi vì có đôi khi, một ánh mắt thì không cách nào lừa gạt người, em tinh khiết như nước, những người kia vu oan cho em đơn giản là đố kị em.”
Ngô Viễn Khang một phen nói hết quả thực nói đến tâm khảm Hạ Cảnh Điềm, ngay lúc này, nàng hy vọng nhất chính là có người nói với nàng như vậy, có người nguyện ý tin tưởng nàng, mà người đàn ông này, không thể nghi ngờ là đã nói lên lời nàng muốn nghe nhất…, nàng mím môi cười, cảm kích lên tiếng, “Cám ơn anh tin tưởng tôi.”
“Em có thể tạm thời không trả lời ta, trước khi trở thành người yêu, chúng ta có thể làm bạn, nhưng em phải nhớ kỹ, anh bắt đầu theo đuổi em, em phải chuẩn bị cho tốt a!”
Bởi vì Hạ Cảnh Điềm đã bị các đồng nghiệp để ý khi mới đến, lần này lại đi ăn cùng Ngô Viễn Khang, nhiều ít sẽ có thị phi sinh sôi, Ngô Viễn Khang cũng không để ý, nhưng Hạ Cảnh Điềm chú ý tới nhiều nhân viên trẻ tuổi đều âm thầm liếc xéo nàng, vả lại trong công ty Ngô Viễn Khang không thể nghi ngờ là một nhân vật rất đáng chú trọng , đẹp trai, tuổi trẻ lại có năng lực, mà đều quan trọng hơn nữa hắn còn đang độc thân.
Ăn được bữa cơm này Hạ Cảnh Điềm trong lòng có chút sợ hãi, nàng sợ nhất chính là mình sẽ “nổi danh”, Ngô Viễn Khang thì biểu hiện ra đối với nàng rất hứng thú, luôn hỏi một ít vấn đề riêng tư, thí dụ như, nàng bạn trai chưa, nhà ở đâu, trong nhà còn có mấy người chị em, Hạ Cảnh Điềm cũng không phản cảm cùng hắn trò chuyện cởi mở.
Buổi chiều là giờ làm việc bận rộn, Hạ Cảnh Điềm ngồi một mình ở văn phòng lớn trống trãi, công việc đều làm xong vào giữa trưa, lúc chiều nàng lên xem internet, thuận tiện vào xem tình trạng của những người bạn hoc cũ, đang có chút nhập thần thì điện thoại vang lên, Hạ Cảnh Điềm cả người đều chấn động sợ lại Kỷ Vĩ Thần kia lại gọi tới, nhưng nghĩ đến hắn sáng nay đã nói như thế nên nàng an tâm tâm cầm lên điện thoại .
“Xin chào.”
” Hạ tiểu thư phải không? Trước sảnh có một tiểu thư vội vã muốn gặp Kỷ tổng, bởi vì không có hẹn trước chúng tôi không dám cho lên . . .” là tiếp tân của công ty.
Bởi vì Hạ Cảnh Điềm bây giờ có chức vị bí thư cao nhất, cho nên những chuyện này xin chỉ thị của nàng cũng là rất đúng, để điện thoại xuống nàng tự mình đi xuống sảnh trước, xa xa đã nhìn thấy trước sảnh có cô gái thân người cao ráo mắt đeo kính râm đang lớn tiếng cùng tiếp tân, cô gái tiếp tân vẻ mặt gượng cười vừa thấy Hạ Cảnh Điềm cứ như gặp được cứu tinh.
Hạ Cảnh Điềm đánh giá cô gái kia, đáy lòng không khỏi quái lạ, đúng là dáng người rất mị hoặc phải làm người khác đố kỵ, mái tóc xoăn nhuộm vàng óng ả, hai chân thon dài mặc một chiếc vày màu vàng nhạt siêu ngắn làm lộ ra các đường cong hoàn mỹ tuyệt luân. Chiếc kính màu đen to bản khiến cho mọi người chỉ nhìn thấy đường cong hoàn mỹ nơi khóe miệng nàng, đôi môi dày gợi cảm kiều mỵ vô cùng, không lúc nào không không lộ ra phong tình quyến rũ.
Cô gái này vừa thấy Hạ Cảnh Điềm liền giương giọng gây sự, “Tôi muốn gặp Kỷ tổng của các người, phiền cô dẫn tôi đi.”
Hạ Cảnh Điềm hiểu được, cô gái xinh đẹp như vậy tới gặp Kỷ Vĩ Thần lý do nhất định rất hay rồi, cho nên nàng cũng không có ý định tìm hiểu, liền mỉm cười nói!”Tiểu thư cô đừng có gấp, tôi sẽ dẫn cô đi gặp Kỷ tổng.”
Nói xong xoay người tiến vào thang máy, cô gái kia khẽ giật mình quay đầu lại liếc nhân viên tiếp tân, rồi ngẩng cao đầu theo Hạ Cảnh Điềm vào thang máy, ở trong thang máy, Hạ Cảnh Điềm không khỏi vụng trộm đánh giá mỹ nữ bên cạnh mình, đáy lòng ngăn không được suy đoán quan hệ của cô ta cùng Kỷ Vĩ Thần, nàng rất thức thời nghĩ, có thể xứng với Kỷ Vĩ Thần nhất định phải có khí chất ưu nhã cùng ngoại hình tuyệt sắc.
Hai người không nói gì, chỉ là mỹ nữ đứng bên cạnh Hạ Cảnh Điềm rõ ràng cảm thấy buồn bực, cầm điện thoại trong tay mân mê đôi môi đầy đặn thỉnh thoảng khẽ cắn, cũng thở mạnh vài lần như đang giận.
Rất nhanh đã đến lầu 21, Hạ Cảnh Điềm không biết hắn đã đi chưa, nhưng không đợi Hạ Cảnh Điềm trước gõ cửa, cô gái này đã không thể chờ đợi được đẩy ra cửa vọt đi vào, thanh âm mềm mại vang lên, “Vĩ Thần. . .”
Hạ Cảnh Điềm theo sau vào, đập vào mắt dĩ nhiên là hình ảnh cô gái đẹp kia nhào vào trong ngực Kỷ Vĩ Thần, cặp môi đỏ mọng chủ động hôn lên khóe môi hắn thân mật, Hạ Cảnh Điềm đứng ở một bên trố mắt nhìn, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần lạnh nhạt đẩy ra thân người đang dán vào, đôi mắt kia lộ ra sự không nhẫn nại cùng buồn bực, nhưng hơn nữa là chán ghét.
Mỹ nữ có chút sửng sốt, không dám tin nhìn Kỷ Vĩ Thần vẻ mặt vô tình, kinh ngạc nói!”Thần. . .”
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt thâm thúy quét về phía Hạ Cảnh Điềm, môi mỏng hé mở.”Cô trước đi ra ngoài.”
Hạ Cảnh Điềm ngượng ngùng đi ra, đáy lòng thầm nghĩ, anh không gọi tôi ra ngoài tôi cũng vậy, không nghĩ muốn ở đó cho dơ mắt mình, bên ngoài nói Nhị thiếu gia của Kỷ gia phóng đãng phong lưu như thế này thế kia, nguyên lai đại thiếu gia cũng không thua kém, có anh thế nào mới có em như thế chứ!
Tan việc, Hạ Cảnh Điềm chờ ở cửa ra vào chuẩn bị đón taxi, đột nhiên một chiếc xe màu bạc dừng ở trước mặt nàng, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong hé ra gương mặt tuổi trẻ anh tuấn, Ngô Viễn Khang hướng nàng nháy mắt, bào!”Lên xe.”
“Ách. . . Không cần. . . Tôi gọi taxi là được.” Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc lên tiếng.
“Tôi cũng sẽ không ăn thịt cô, làm gì sợ hãi như vậy?” Ngô Viễn Khang giương môi, lộ ra hàm răng trắng đều chỉnh tề.
Hạ Cảnh Điềm vốn đã bị lời đồn quấn thân, nếu như ngồi xe Ngô Viễn Khang nữa không phải là càng làm mũi nhọn chỉa vào càng nhiều sao? Nhìn chung quanh, cũng may đã không có người rồi, nàng mím môi cười, kéo ra cửa xe liền ngồi lên.
Còn chưa có ngồi vững vàng, liền thấy xe xông về phía trước, nàng sợ tới mức không khỏi nhẹ a một tiếng, rước lấy Ngô Viễn Khang cười hì hì, tay ưu nhã lấy chiếc kính râm mang lên, lập tức làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn càng tỏ ra vẻ giang hồ, Hạ Cảnh Điềm ở một bên ha ha cười rộ lên.
“Cơm tối đi đâu ăn?” Ngô Viễn Khang vừa ra khỏi miệng đã hỏi chuyện ăn cơm.
“Tôi nghĩ về nhà.” Hạ Cảnh Điềm không chút nào nể tình lên tiếng.
“Như vậy sao được, khó được cùng đi với mỹ nữ, sao có thể không chúc mừng ? Đi thôi! Tôi dẫn em đi một chỗ.” Ngô Viễn Khang kéo môi nở nụ cười tươi ngây ngất, chiếc xe màu bạc có rèm che xông vào trong bóng đêm.
Ngô Viễn Khang dừng xe trước một nhà hàng cao cấp, Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trong xe có chút sững sờ, nàng không có đủ tiền tới những chỗ như thế này tiêu phí a! Ngô Viễn Khang mở cửa xe giúp nàng, nhìn Hạ Cảnh Điềm không có động tĩnh hắn tự tay kéo nàng xuống.
“Tôi. . . Tôi không có đủ tiền. . . Mời khách.” Hạ Cảnh Điềm ngại ngùng.
“Ai nói muốn em mời? Nói gì thì nói, Ngô Viễn Khang tôi từ xưa đến nay chưa để mỹ nữ mời khách bao giờ.” Hắn vừa nói vừa bước chân vào trong nhà hàng.
Những nhân viên nhà hàng nhiệt tâm tiến lên nghênh đón hắn, mà sau lưng Hạ Cảnh Điềm tuy nhiên rất muốn chạy về, nhưng ở trường hợp này nàng thật không thể từ chối.
Chọn vị trí gần cửa sổ ở lầu hai, Ngô Viễn Khang bắt đầu gọi món, cử chỉ ưu nhã lập tức đưa tới sự chú ý của vài cô gái xinh đẹp ngồi một mình bên cạnh, trong đó có một cô gái trẻ tuổi còn bất chợt nở nụ cười chào hắn, Ngô Viễn Khang cũng đáp lại bằng nụ cười giang mãnh, lập tức gây cho cô gái kia một tràng cười sảng khoái.
Sau một lúc nói chuyện, Hạ Cảnh Điềm mới biết được Ngô Viễn Khang là thạc sĩ của Đại Học Thanh Hoa, đã ba năm làm quản lý ở Kỷ thị, thật là một thanh niên có tiền đồ rất lớn, khó trách sao hắn có được may mắn ưu thế hơn người cùng trang lứa.
Bữa cơm tối vô cùng vui vẻ, Ngô Viễn Khang là một người sẽ không bao giờ làm người đối diện cảm thấy tẻ nhạt, hắn luôn luôn có chuyện làm Hạ Cảnh Điềm bật cười vui vẻ, bởi vì uống một chút rượu Hạ Cảnh Điềm cũng cởi mở hơn trong lời nói, nói chuyện trời đất chuyện xưa nay, không chỗ nào không nói đến.
Dùng cơm xong đã hơn tám giờ tối, Hạ Cảnh Điềm vốn tính về nhà lại bị Ngô Viễn Khang đưa đến một quán cà phê, nàng có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn hắn như vậy rất vô tư, nàng cũng không nên phá hỏng đành phải liều mình đi cùng soái ca .
Trong quán cà phê lẳng lặng yên tĩnh cùng một ca khúc du dương êm ái làm thư giãn nhân tâm, Hạ Cảnh Điềm sau khi ngồi xuống mới giựt mình phát hiện, người tới nơi này phần lớn là các cặp tình nhân, bởi vì loại không khí này chỉ thích hợp tâm sự ước hẹn, trong không khí lan tỏa mùi cà phê thơm ngát tinh khiết làm say lòng người.
Ngô Viễn Khang cũng trầm mặc, chỉ dùng cặp mắt rạng rỡ chói lọi ấy, vô cùng hứng thú mà dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Cảnh Điềm, ngẫu nhiên một ánh mắt đưa tình, mỉm cười thâm tình làm cho Hạ Cảnh Điềm không khỏi cảm thấy thẹn thùng bối rối, mái tóc dài buông trên trang phục công sở nghiêm trang càng thêm ý nhị, Ngô Viễn Khang không khỏi bị mê hoặc.
Hạ Cảnh Điềm yên lặng khuấy đường trong ly cà phê, vì không khí nơi đây làm cho nàng rất ngại ngùng, sự chú mục của Ngô Viễn Khang càng làm cho nàng thẹn thùng muốn tránh, đột nhiên, bàn tay đặt lên bàn bị một đôi tay ấm áp bao lấy, Hạ Cảnh Điềm lòng ầm ầm nhảy dựng, ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt sâu thẳm của Ngô Viễn Khang, trong đó như đang truyền tín hiệu làm cho Hạ Cảnh Điềm mở to mắt.
“Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?” Lời nói gọn gàng dứt khoát từ tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên.
Hạ Cảnh Điềm tròn mắt, bị giọng điệu trực tiếp của hắn làm cho hoảng sợ, vấn đề này nàng không hề đoán được, nhưng đồng thời cũng làm cho nàng không hiểu mà kích động, đã hai mươi bốn tuổi ba mẹ có thúc giục nàng chuyện bạn trai, hôm nay, trước mắt nàng là một người đàn ông tài giỏi phong độ đẹp trai ngời ngời, là mộng tưởng của nhiều cô gái.
Nhìn Hạ Cảnh Điềm không có đáp lời, Ngô Viễn Khang lên tiếng nói!”Từ lần đầu tiên thấy em anh liền chú ý, em rất yên lặng, cũng rất cô độc, anh thích người như vậy đồng thời cũng muốn trợ giúp em ra khỏi cảnh này, trong phòng làm việc anh cũng nghe được một ít lời đồn nhảm nhí về em, bất quá, anh không tin em là người như vậy, bởi vì có đôi khi, một ánh mắt thì không cách nào lừa gạt người, em tinh khiết như nước, những người kia vu oan cho em đơn giản là đố kị em.”
Ngô Viễn Khang một phen nói hết quả thực nói đến tâm khảm Hạ Cảnh Điềm, ngay lúc này, nàng hy vọng nhất chính là có người nói với nàng như vậy, có người nguyện ý tin tưởng nàng, mà người đàn ông này, không thể nghi ngờ là đã nói lên lời nàng muốn nghe nhất…, nàng mím môi cười, cảm kích lên tiếng, “Cám ơn anh tin tưởng tôi.”
“Em có thể tạm thời không trả lời ta, trước khi trở thành người yêu, chúng ta có thể làm bạn, nhưng em phải nhớ kỹ, anh bắt đầu theo đuổi em, em phải chuẩn bị cho tốt a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.