Chương 91
Ngân Nhi
06/12/2015
Khi Hạ Cảnh Điềm cùng Tiểu Ngữ và A Nhã gặp lại, họ mừng vui ôm nhau thăm hỏi, cho dù sếp có dùng ánh mắt không vui nhìn tới cũng chẳng quan tâm, Tiểu Ngữ giận dỗi quàng vai Hạ Cảnh Điềm, chu mỏ nói, “Cậu gần đây làm gì nha! Gọi điện thoại cho cậu lại không được, đổi số điện thoại cũng không thông báo một tiếng, thật sự là không có lạnh lùng nha.”
Hạ Cảnh Điềm còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể xin lỗi cười nói, “Thực xin lỗi! Lần trước điện thoại bị mất, rất nhiều số cũng không có.”
“Cậu trở về thật sự là quá tốt, ba người chúng ta lại có thể cùng đi chơi, không có cậu, hai người chúng tôi rất nhàm chán a!” A Nhã vừa nén giận, vừa tươi cười rạng rỡ.
“Cảnh Điềm, cậu thật giỏi, mới ra công ty không lâu lại vào được, cậu lần này là nhận lời mời vào chức vị gì ?” Tiểu Ngữ hết sức tò mò hỏi.
Hạ Cảnh Điềm nào biết đâu rằng Kỷ Vĩ Thần sẽ đem mình vào vị trí gì? Chỉ phải hỏi ngược lại, “Công ty của các cậu hiện tại thiếu vị trí nào?”
“Thiếu vị trí nào? A! Đúng rồi, trợ lý tổng giám đốc ngày hôm qua từ chức rồi, cậu sẽ không phải là bổ sung vào chỗ béo bở đó chứ!” A Nhã ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng.
“Mình cũng vậy không rõ lắm.” Hạ Cảnh Điềm cười, cũng đang thầm nghĩ, sẽ là nó sao? Sẽ là chức vị kia sao? Nàng có thể được đi làm là tốt rồi, nên cũng không có để ý chức vị gì.
“Cô Hạ Cảnh Điềm, phiền cô đi theo tôi.” Sau lưng, người của bộ nhân sự đi thẳng , trong tay cầm hồ sơ của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm hướng hai người bạn nháy mắt mấy cái, cười nói, “Mình đi trước, tan tầm sẽ tìm các cậu.”
Nhìn bóng dáng Hạ Cảnh Điềm, sau lưng, vài trợ lý có chút hóa đá, họ khó có thể tin, vì cái gì Hạ Cảnh Điềm lần nữa vào công ty, lại làm cấp vị trí cao như vậy ? trợ lý Tổng giám đốc a!
Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được công việc của mình lại không ở lầu sáu, đi theo bộ phận nhân sự tiến vào thang máy, thấy cô ấy nhấn lầu 15, Hạ Cảnh Điềm lắp bắp kinh hãi, cô nhân viên hướng nàng cười nói, “Cô Hạ thật sự là có năng lực nha! vừa tốt nghiệp Đại học đã có thể tìm được công việc tốt như vậy.”
Hạ Cảnh Điềm cười cười, cũng có chút xấu hổ, phát hiện thang máy đã đứng ở tầng mười lăm rồi, nàng đi theo cô gái vào một văn phòng cao cấp, nhìn văn phòng có bảng ba chữ tổng giám đốc, Hạ Cảnh Điềm mới giật mình phát hiện, nguyên lai chính mình thực sự tiếp công việc này.
Người của bộ nhân sự chỉ chỉ bàn làm việc đối diện bàn tổng giám đốc nói, “Đây là bàn làm việc của cô Hạ, về công việc thì trong máy vi tính đã có các tài liệu chỉ dẫn, cô trước làm quen một chút, có cái gì không hiểu có thể gọi điện đến bộ phận nhân sự tìm tôi.” Nói xong, để lại nàng với cái máy vi tính liền ra khỏi .
Hạ Cảnh Điềm vuốt tấm thẻ hai chữ trợ lý trên bàn, trong ngực có loại cảm giác kích động nói không nên lời, trong đại học, ai cũng kỳ vọng sau khi tốt nghiệp có thể tìm công tác tốt, hôm nay, tại công ty lớn như vậy, mình có thể ngồi ở vị trí này không phải bằng may mắn, tất cả đều là một người đàn ông cho, thật là có chút buồn cười.
Đang lúc Hạ Cảnh Điềm cúi đầu nhìn xem một phần tư liệu, ngoài cửa, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đẩy cửa tiến vào, dáng người cao to, khuôn mặt không được đẹp trai lắm, chỉ có thể coi là ngũ quan chính trực, trên người có một cổ khí tức của một người thành thục và thành công, một bộ kính mắt làm cho hắn có vẻ nhã nhặn thêm vài phần, hắn chính là sếp mới của Hạ Cảnh Điềm – Ngô Kiệt.
Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu nhìn thấy người vừa tiến vào, lập tức đứng người lên, chào hỏi, “Xin chòa tổng giám đốc, tôi là trợ lý mới tới Hạ Cảnh Điềm.”
Ngô Kiệt giương mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm, không khỏi lòng ngạc nhiên, nguyên lai trợ lý mới của hắn lại tuổi trẻ xinh đẹp như thế này, không khỏi ôn hòa cười, “A! Cô đã đến rồi, có thể pha cho tôi ly cà phê không?”
Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, Ngô Kiệt tay chỉ chỉ phía nam, “Nơi đó là phòng cà phê.”
Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, lập tức gật đầu nói, “Đương nhiên, Ngô tổng thích uống cà phê gì?”
“Lam Sơn, cám ơn.” Ngô Kiệt thật là có phép thủ trưởng, vô luận đối với người nào hắn đều hòa đồng.
Rất nhanh Hạ Cảnh Điềm rót một ly cà phê Lam Sơn, hắn cho Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trước bàn của hắn, như là nói chuyện phiếm, nói một ít công việc hằng ngày Hạ Cảnh Điềm phải làm, không nhiều lắm, cũng không phức tạp, nhưng lại có một chút khó khăn, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, phần này công việc độ khó là Anh văn, vô luận là nói hay là văn bản, đều toàn bộ là Anh văn, còn có, Hạ Cảnh Điềm cũng phải phiên dịch rất nhiều thư tín, cũng đều là dùng Anh văn trao đổi , Hạ Cảnh Điềm đột nhiên phát hiện, Kỷ Vĩ Thần cho mình phần công tác này, nàng thật sự là khó có thể đảm nhiệm.
Hạ Cảnh Điềm Anh văn không được tốt lắm, cũng không phải là kém, miễn cưỡng cũng ở cấp sáu, nhưng là, làm lính mới, phần này công tác áp lực như thế này thì nàng chưa đủ tự tin, nhìn ra Hạ Cảnh Điềm khẩn trương, Ngô Kiệt cười an ủi, từ nay về sau có cái gì không hiểu có thể hỏi hắn, điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy may mắn, hắn không có truy cứu bằng cấp Anh ngữ cùng năng lực của mình, cũng không có xem thường mình, điều này làm cho sự khẩn trương thư giãn một chút.
Trước khi tan tầm một khắc kia, Hạ Cảnh Điềm trước mặt văn kiện còn chồng chất một đống, lại để cho nàng lo lắng chính là, trong tay đang có vài phần bưu kiện phải dùng Anh văn gửi đi, Hạ Cảnh Điềm miễn cưỡng viết xong, nhưng như thế nào cũng không dám bấm gửi đi, rất sợ ngữ pháp của mình phạm sai lầm, hơn nữa, nhìn mọi người đều là trợ lý ngang cấp nàng, xấu mặt sẽ rất khó coi , cuối cùng, trước khi tan tầm, Hạ Cảnh Điềm hỏi Ngô Kiệt, Ngô Kiệt thay nàng kiểm tra một lần, lọc ra mấy chỗ sai, còn thuận tiện dạy nàng rất nhiều về việc đưa đi bưu kiện, mới khiến cho nàng nhẹ nhàng thở ra.
Khẩn trương cao độ tới thời điểm tan tầm mới tìm được buông lỏng, Hạ Cảnh Điềm đã nhanh mệt chết đi được, bất quá, nghĩ đến sau này phải đối mặt áp lực, nàng có loại cảm giác thở không nổi, trời biết đây là khảo nghiệm thế nào với nàng, nhưng cũng là một loại rèn luyện, Ngô Kiệt cho nàng một phần tư liệu, bên trong tất cả đều là thuật ngữ công ty dùng đến, làm cho Hạ Cảnh Điềm có chút cảm động, Hạ Cảnh Điềm thật sự là không thể nói lên sự biết ơn nhường nào đối với Ngô Kiệt.
Đang lúc nàng vừa lật xem tư liệu vừa chờ thang máy thì thang máy dừng ở trước mặt nàng, cửa mở ra trong chớp mắt, chỉ thấy trong thang máy đã đứng bóng dáng cao thẳng của Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt hơi sợ sệt cùng Kỷ Vĩ Thần mắt sâu lạnh nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn lại quên đi vào thang máy rồi, ngay khi của thang máy sắp đóng lại, Hạ Cảnh Điềm muốn dùng tay để cản, vừa mới chạm đến cửa, đã thấy một đôi tay to nhanh hơn ngăn lại, Kỷ Vĩ Thần nhướng mày, hướng nàng đang ngẩn người không vui lên tiếng, “Cô rốt cuộc có muốn vào không?”
“Ách. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt đỏ lên, xông ào vào trong thang máy, cùng hắn sóng vai đứng, vụng trộm nhìn người bên cạnh, Hạ Cảnh Điềm vừa sợ lại vừa buồn cười, đồng thời, còn có một phần nhỏ mừng rỡ, không thể tưởng được bình sinh vẫn còn có cơ hội thứ hai cùng hắn đi chung thang máy.
“Công việc như thế nào?” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt hỏi một câu.
Nói không ra, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ ở trước mặt hắn yếu thế, mỉm cười nói, “Khá tốt.”
Kỷ Vĩ Thần nhìn sang tài liệu trong tay nàng, môi mỏng bứt lên một vòng như có như không vui vẻ, như là chờ xem kịch vui.
Bởi vì đã qua thời gian làm việc, thang máy của họ đến đại sảnh, Kỷ Vĩ Thần dẫn đầu ra cửa, bóng dáng hướng tới bãi xe ở tầng hầm, Hạ Cảnh Điềm nhìn qua bóng lưng của hắn, cảm giác được một loại lạnh lùng ngạo mạn, cắn răng, bước nhanh đi về hướng ngoài cửa đại sảnh, lúc này, đúng là có xe taxi chạy qua, nàng gọi rất nhiều xe đều không có ngừng, mà đang ở trước mặt nàng, cỗ xe của Kỷ Vĩ Thần gào thét mà qua.
Gọi thật lâu, Hạ Cảnh Điềm cũng không đón nữa, nàng có chút tức giận rồi, dứt khoát đi ra đường bên cạnh vào nhà hàng chọn cơm ăn, sau khi ăn xong, thì đèn rực rỡ đã lên, nàng mới ngăn một chiếc taxi hướng về biệt thự.
Trở lại biệt thự, ngoài ý muốn nhìn thấy đèn trong phòng khách sáng đèn, Hạ Cảnh Điềm ngực xiết chặt, đi vào không ngoài ý đoán nhìn thấy người nào đó ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Điềm có chút ngượng ngùng, hướng hắn nói, “Kỷ tổng, sớm như vậy đã trở lại.”
“Làm sao cô muộn như vậy mới trở về?” Kỷ Vĩ Thần nhấc lên lông mày, mắt đen hiện ra chiều sâu không vui, rõ ràng cùng một một lúc ra về, nàng đi lêu lổng nơi nào rồi? Mới cho nàng cơ hội ra ngoài đã ham chơi rồi?
“Tôi ở bên ngoài ăn cơm mới trở về .” Hạ Cảnh Điềm có chút vô tội nhíu mày, là hắn không cho nàng trong biệt thự nấu cơm, nàng đương nhiên chỉ có thể ở bên ngoài ăn.
“Pha cho tôi ly cà phê tới.” Kỷ Vĩ Thần mệnh lệnh, nhìn nàng bóng dáng mỏi mệt không hề thương tiếc.
Hạ Cảnh Điềm xác thực mệt chết đi rồi, nếu để cho nàng hiện tại ngã xuống giường, nàng nhất định có thể làm một giấc đến hừng đông, nghe thấy hắn nói như vậy, chỉ phải gật gật đầu, đem túi để trên ghế, đi vào phòng bếp, giữ vững tinh thần pha một ly cà phê đi ra, Hạ Cảnh Điềm nhìn qua người đang ưu nhã ngồi, lên tiếng hỏi, “Kỷ tổng còn có cái gì căn dặn không?”
“Phòng tắm có chút bẩn.” Kỷ Vĩ Thần từ trong báo chí ném ra một câu.
Hạ Cảnh Điềm lập tức không chút do dự đi về hướng phòng tắm, một hồi rửa sạch sẽ, nàng cơ hồ mệt mỏi muốn nằm sấp, đi tới, trông thấy Kỷ Vĩ Thần đã uống hết cà phê và vào gian phòng, nàng chỉ có thể thu thập xong đồ trên bàn, sửa sang lại phòng khách bề bộn, mới lên lầu. Ban ngày làm việc, tăng thêm buổi tối cũng làm việc quả thực như một tòa thái dơn đặt ở nàng trên vai, làm cho nàng cơ hồ thở không nổi, nàng đem hết quần áo giặt xong, cũng đúng 11 giờ nằm vào giường, hôm nay nàng ngủ một giấc say sưa.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Vĩ Thần như thường ngày đi làm trước nàng, Hạ Cảnh Điềm đáp taxi đi làm, nghĩ đến phải đối mặt công tác, nàng lại cảm thấy đau đầu .
Tại Đỗ thị, Đỗ Thiên Trạch sáng sớm liền nhàm chán nghe tin tức, cửa hợp thời mở ra, đi tới là trợ lý hành chính của hắn, chỉ thấy anh ta cầm một phần tư liệu để tới trước mặt Đỗ Thiên Trạch, “Đỗ tổng, chuyện ngài giao điều tra qua rồi, nhưng không có tìm được tên ai là Hạ Cảnh Điềm.”
Nghe tin tức này, Đỗ Thiên Trạch tự dưng cảm thấy một hồi mừng rỡ, miệng hỏi, “Tất cả nhân viên cao cấp của Kỷ thị đều tra qua rồi?”
“Còn có hai người, tôi không thể tra.”
“Ai?” Đỗ Thiên Trạch rủ xuống lông mày thấp hỏi.
” Tổng giám đốc Kỷ thị – Kỷ Vĩ Thần cùng Kỷ Dịch Hạo.”
“Vì cái gì không tra?” Đỗ Thiên Trạch có chút tức giận khẽ nói, nhưng đồng thời trong lòng lại có chút bài xích, Hạ Cảnh Điềm chẳng qua là một người bình thường, có thể không cùng một trong hai người kia có quan hệ được!
“Kỷ Dịch Hạo đang nghỉ phép ở Mĩ, mà Kỷ Vĩ Thần người này, tôi lại cho rằng không cần phải tra, anh ta sinh hoạt cá nhân không bừa bãi, làm việc có tác phong và giới hạn, hơn nữa, còn có bạn gái chính thức.”
“Anh là nói Trình Thủy tâm?” Đỗ Thiên Trạch nhíu nhíu mày, hắn cũng đã được nghe nói, Kỷ Vĩ Thần có một bạn gái làm trong ngành chuyên gia thiết kế thời trang.
“Không sai, hơn nữa, cô ấy vài ngày sau sẽ từ Mĩ trở về.”
Hạ Cảnh Điềm còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể xin lỗi cười nói, “Thực xin lỗi! Lần trước điện thoại bị mất, rất nhiều số cũng không có.”
“Cậu trở về thật sự là quá tốt, ba người chúng ta lại có thể cùng đi chơi, không có cậu, hai người chúng tôi rất nhàm chán a!” A Nhã vừa nén giận, vừa tươi cười rạng rỡ.
“Cảnh Điềm, cậu thật giỏi, mới ra công ty không lâu lại vào được, cậu lần này là nhận lời mời vào chức vị gì ?” Tiểu Ngữ hết sức tò mò hỏi.
Hạ Cảnh Điềm nào biết đâu rằng Kỷ Vĩ Thần sẽ đem mình vào vị trí gì? Chỉ phải hỏi ngược lại, “Công ty của các cậu hiện tại thiếu vị trí nào?”
“Thiếu vị trí nào? A! Đúng rồi, trợ lý tổng giám đốc ngày hôm qua từ chức rồi, cậu sẽ không phải là bổ sung vào chỗ béo bở đó chứ!” A Nhã ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng.
“Mình cũng vậy không rõ lắm.” Hạ Cảnh Điềm cười, cũng đang thầm nghĩ, sẽ là nó sao? Sẽ là chức vị kia sao? Nàng có thể được đi làm là tốt rồi, nên cũng không có để ý chức vị gì.
“Cô Hạ Cảnh Điềm, phiền cô đi theo tôi.” Sau lưng, người của bộ nhân sự đi thẳng , trong tay cầm hồ sơ của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm hướng hai người bạn nháy mắt mấy cái, cười nói, “Mình đi trước, tan tầm sẽ tìm các cậu.”
Nhìn bóng dáng Hạ Cảnh Điềm, sau lưng, vài trợ lý có chút hóa đá, họ khó có thể tin, vì cái gì Hạ Cảnh Điềm lần nữa vào công ty, lại làm cấp vị trí cao như vậy ? trợ lý Tổng giám đốc a!
Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được công việc của mình lại không ở lầu sáu, đi theo bộ phận nhân sự tiến vào thang máy, thấy cô ấy nhấn lầu 15, Hạ Cảnh Điềm lắp bắp kinh hãi, cô nhân viên hướng nàng cười nói, “Cô Hạ thật sự là có năng lực nha! vừa tốt nghiệp Đại học đã có thể tìm được công việc tốt như vậy.”
Hạ Cảnh Điềm cười cười, cũng có chút xấu hổ, phát hiện thang máy đã đứng ở tầng mười lăm rồi, nàng đi theo cô gái vào một văn phòng cao cấp, nhìn văn phòng có bảng ba chữ tổng giám đốc, Hạ Cảnh Điềm mới giật mình phát hiện, nguyên lai chính mình thực sự tiếp công việc này.
Người của bộ nhân sự chỉ chỉ bàn làm việc đối diện bàn tổng giám đốc nói, “Đây là bàn làm việc của cô Hạ, về công việc thì trong máy vi tính đã có các tài liệu chỉ dẫn, cô trước làm quen một chút, có cái gì không hiểu có thể gọi điện đến bộ phận nhân sự tìm tôi.” Nói xong, để lại nàng với cái máy vi tính liền ra khỏi .
Hạ Cảnh Điềm vuốt tấm thẻ hai chữ trợ lý trên bàn, trong ngực có loại cảm giác kích động nói không nên lời, trong đại học, ai cũng kỳ vọng sau khi tốt nghiệp có thể tìm công tác tốt, hôm nay, tại công ty lớn như vậy, mình có thể ngồi ở vị trí này không phải bằng may mắn, tất cả đều là một người đàn ông cho, thật là có chút buồn cười.
Đang lúc Hạ Cảnh Điềm cúi đầu nhìn xem một phần tư liệu, ngoài cửa, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đẩy cửa tiến vào, dáng người cao to, khuôn mặt không được đẹp trai lắm, chỉ có thể coi là ngũ quan chính trực, trên người có một cổ khí tức của một người thành thục và thành công, một bộ kính mắt làm cho hắn có vẻ nhã nhặn thêm vài phần, hắn chính là sếp mới của Hạ Cảnh Điềm – Ngô Kiệt.
Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu nhìn thấy người vừa tiến vào, lập tức đứng người lên, chào hỏi, “Xin chòa tổng giám đốc, tôi là trợ lý mới tới Hạ Cảnh Điềm.”
Ngô Kiệt giương mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm, không khỏi lòng ngạc nhiên, nguyên lai trợ lý mới của hắn lại tuổi trẻ xinh đẹp như thế này, không khỏi ôn hòa cười, “A! Cô đã đến rồi, có thể pha cho tôi ly cà phê không?”
Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, Ngô Kiệt tay chỉ chỉ phía nam, “Nơi đó là phòng cà phê.”
Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, lập tức gật đầu nói, “Đương nhiên, Ngô tổng thích uống cà phê gì?”
“Lam Sơn, cám ơn.” Ngô Kiệt thật là có phép thủ trưởng, vô luận đối với người nào hắn đều hòa đồng.
Rất nhanh Hạ Cảnh Điềm rót một ly cà phê Lam Sơn, hắn cho Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trước bàn của hắn, như là nói chuyện phiếm, nói một ít công việc hằng ngày Hạ Cảnh Điềm phải làm, không nhiều lắm, cũng không phức tạp, nhưng lại có một chút khó khăn, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, phần này công việc độ khó là Anh văn, vô luận là nói hay là văn bản, đều toàn bộ là Anh văn, còn có, Hạ Cảnh Điềm cũng phải phiên dịch rất nhiều thư tín, cũng đều là dùng Anh văn trao đổi , Hạ Cảnh Điềm đột nhiên phát hiện, Kỷ Vĩ Thần cho mình phần công tác này, nàng thật sự là khó có thể đảm nhiệm.
Hạ Cảnh Điềm Anh văn không được tốt lắm, cũng không phải là kém, miễn cưỡng cũng ở cấp sáu, nhưng là, làm lính mới, phần này công tác áp lực như thế này thì nàng chưa đủ tự tin, nhìn ra Hạ Cảnh Điềm khẩn trương, Ngô Kiệt cười an ủi, từ nay về sau có cái gì không hiểu có thể hỏi hắn, điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy may mắn, hắn không có truy cứu bằng cấp Anh ngữ cùng năng lực của mình, cũng không có xem thường mình, điều này làm cho sự khẩn trương thư giãn một chút.
Trước khi tan tầm một khắc kia, Hạ Cảnh Điềm trước mặt văn kiện còn chồng chất một đống, lại để cho nàng lo lắng chính là, trong tay đang có vài phần bưu kiện phải dùng Anh văn gửi đi, Hạ Cảnh Điềm miễn cưỡng viết xong, nhưng như thế nào cũng không dám bấm gửi đi, rất sợ ngữ pháp của mình phạm sai lầm, hơn nữa, nhìn mọi người đều là trợ lý ngang cấp nàng, xấu mặt sẽ rất khó coi , cuối cùng, trước khi tan tầm, Hạ Cảnh Điềm hỏi Ngô Kiệt, Ngô Kiệt thay nàng kiểm tra một lần, lọc ra mấy chỗ sai, còn thuận tiện dạy nàng rất nhiều về việc đưa đi bưu kiện, mới khiến cho nàng nhẹ nhàng thở ra.
Khẩn trương cao độ tới thời điểm tan tầm mới tìm được buông lỏng, Hạ Cảnh Điềm đã nhanh mệt chết đi được, bất quá, nghĩ đến sau này phải đối mặt áp lực, nàng có loại cảm giác thở không nổi, trời biết đây là khảo nghiệm thế nào với nàng, nhưng cũng là một loại rèn luyện, Ngô Kiệt cho nàng một phần tư liệu, bên trong tất cả đều là thuật ngữ công ty dùng đến, làm cho Hạ Cảnh Điềm có chút cảm động, Hạ Cảnh Điềm thật sự là không thể nói lên sự biết ơn nhường nào đối với Ngô Kiệt.
Đang lúc nàng vừa lật xem tư liệu vừa chờ thang máy thì thang máy dừng ở trước mặt nàng, cửa mở ra trong chớp mắt, chỉ thấy trong thang máy đã đứng bóng dáng cao thẳng của Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt hơi sợ sệt cùng Kỷ Vĩ Thần mắt sâu lạnh nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn lại quên đi vào thang máy rồi, ngay khi của thang máy sắp đóng lại, Hạ Cảnh Điềm muốn dùng tay để cản, vừa mới chạm đến cửa, đã thấy một đôi tay to nhanh hơn ngăn lại, Kỷ Vĩ Thần nhướng mày, hướng nàng đang ngẩn người không vui lên tiếng, “Cô rốt cuộc có muốn vào không?”
“Ách. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt đỏ lên, xông ào vào trong thang máy, cùng hắn sóng vai đứng, vụng trộm nhìn người bên cạnh, Hạ Cảnh Điềm vừa sợ lại vừa buồn cười, đồng thời, còn có một phần nhỏ mừng rỡ, không thể tưởng được bình sinh vẫn còn có cơ hội thứ hai cùng hắn đi chung thang máy.
“Công việc như thế nào?” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt hỏi một câu.
Nói không ra, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ ở trước mặt hắn yếu thế, mỉm cười nói, “Khá tốt.”
Kỷ Vĩ Thần nhìn sang tài liệu trong tay nàng, môi mỏng bứt lên một vòng như có như không vui vẻ, như là chờ xem kịch vui.
Bởi vì đã qua thời gian làm việc, thang máy của họ đến đại sảnh, Kỷ Vĩ Thần dẫn đầu ra cửa, bóng dáng hướng tới bãi xe ở tầng hầm, Hạ Cảnh Điềm nhìn qua bóng lưng của hắn, cảm giác được một loại lạnh lùng ngạo mạn, cắn răng, bước nhanh đi về hướng ngoài cửa đại sảnh, lúc này, đúng là có xe taxi chạy qua, nàng gọi rất nhiều xe đều không có ngừng, mà đang ở trước mặt nàng, cỗ xe của Kỷ Vĩ Thần gào thét mà qua.
Gọi thật lâu, Hạ Cảnh Điềm cũng không đón nữa, nàng có chút tức giận rồi, dứt khoát đi ra đường bên cạnh vào nhà hàng chọn cơm ăn, sau khi ăn xong, thì đèn rực rỡ đã lên, nàng mới ngăn một chiếc taxi hướng về biệt thự.
Trở lại biệt thự, ngoài ý muốn nhìn thấy đèn trong phòng khách sáng đèn, Hạ Cảnh Điềm ngực xiết chặt, đi vào không ngoài ý đoán nhìn thấy người nào đó ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Điềm có chút ngượng ngùng, hướng hắn nói, “Kỷ tổng, sớm như vậy đã trở lại.”
“Làm sao cô muộn như vậy mới trở về?” Kỷ Vĩ Thần nhấc lên lông mày, mắt đen hiện ra chiều sâu không vui, rõ ràng cùng một một lúc ra về, nàng đi lêu lổng nơi nào rồi? Mới cho nàng cơ hội ra ngoài đã ham chơi rồi?
“Tôi ở bên ngoài ăn cơm mới trở về .” Hạ Cảnh Điềm có chút vô tội nhíu mày, là hắn không cho nàng trong biệt thự nấu cơm, nàng đương nhiên chỉ có thể ở bên ngoài ăn.
“Pha cho tôi ly cà phê tới.” Kỷ Vĩ Thần mệnh lệnh, nhìn nàng bóng dáng mỏi mệt không hề thương tiếc.
Hạ Cảnh Điềm xác thực mệt chết đi rồi, nếu để cho nàng hiện tại ngã xuống giường, nàng nhất định có thể làm một giấc đến hừng đông, nghe thấy hắn nói như vậy, chỉ phải gật gật đầu, đem túi để trên ghế, đi vào phòng bếp, giữ vững tinh thần pha một ly cà phê đi ra, Hạ Cảnh Điềm nhìn qua người đang ưu nhã ngồi, lên tiếng hỏi, “Kỷ tổng còn có cái gì căn dặn không?”
“Phòng tắm có chút bẩn.” Kỷ Vĩ Thần từ trong báo chí ném ra một câu.
Hạ Cảnh Điềm lập tức không chút do dự đi về hướng phòng tắm, một hồi rửa sạch sẽ, nàng cơ hồ mệt mỏi muốn nằm sấp, đi tới, trông thấy Kỷ Vĩ Thần đã uống hết cà phê và vào gian phòng, nàng chỉ có thể thu thập xong đồ trên bàn, sửa sang lại phòng khách bề bộn, mới lên lầu. Ban ngày làm việc, tăng thêm buổi tối cũng làm việc quả thực như một tòa thái dơn đặt ở nàng trên vai, làm cho nàng cơ hồ thở không nổi, nàng đem hết quần áo giặt xong, cũng đúng 11 giờ nằm vào giường, hôm nay nàng ngủ một giấc say sưa.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Vĩ Thần như thường ngày đi làm trước nàng, Hạ Cảnh Điềm đáp taxi đi làm, nghĩ đến phải đối mặt công tác, nàng lại cảm thấy đau đầu .
Tại Đỗ thị, Đỗ Thiên Trạch sáng sớm liền nhàm chán nghe tin tức, cửa hợp thời mở ra, đi tới là trợ lý hành chính của hắn, chỉ thấy anh ta cầm một phần tư liệu để tới trước mặt Đỗ Thiên Trạch, “Đỗ tổng, chuyện ngài giao điều tra qua rồi, nhưng không có tìm được tên ai là Hạ Cảnh Điềm.”
Nghe tin tức này, Đỗ Thiên Trạch tự dưng cảm thấy một hồi mừng rỡ, miệng hỏi, “Tất cả nhân viên cao cấp của Kỷ thị đều tra qua rồi?”
“Còn có hai người, tôi không thể tra.”
“Ai?” Đỗ Thiên Trạch rủ xuống lông mày thấp hỏi.
” Tổng giám đốc Kỷ thị – Kỷ Vĩ Thần cùng Kỷ Dịch Hạo.”
“Vì cái gì không tra?” Đỗ Thiên Trạch có chút tức giận khẽ nói, nhưng đồng thời trong lòng lại có chút bài xích, Hạ Cảnh Điềm chẳng qua là một người bình thường, có thể không cùng một trong hai người kia có quan hệ được!
“Kỷ Dịch Hạo đang nghỉ phép ở Mĩ, mà Kỷ Vĩ Thần người này, tôi lại cho rằng không cần phải tra, anh ta sinh hoạt cá nhân không bừa bãi, làm việc có tác phong và giới hạn, hơn nữa, còn có bạn gái chính thức.”
“Anh là nói Trình Thủy tâm?” Đỗ Thiên Trạch nhíu nhíu mày, hắn cũng đã được nghe nói, Kỷ Vĩ Thần có một bạn gái làm trong ngành chuyên gia thiết kế thời trang.
“Không sai, hơn nữa, cô ấy vài ngày sau sẽ từ Mĩ trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.