Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 91: Mưa như thác đổ cùng rồng

Duyên Hà Cố

05/07/2020

Âm thanh đoạn quảng cáo trong di động vẫn còn đang phát, thế nhưng Cố tiên sinh đã không còn tinh thần xem những hình ảnh kỳ diệu kia nữa, nghĩ tới vừa nãy chính mình ba hoa khoác lác trước mặt Vệ Tây, ông chỉ cảm thấy kiếp sống chức nghiệp của mình đã tới điểm cuối.

Làm việc nhiều năm như vậy, giao thiệp với Đạo hiệp Phật hiệp các nơi khắp đất nước cũng không phải lần một lần hai, thế nhưng đây là lần đầu tiên trong đời ông gặp phải một đạo quan cùng đạo trưởng không bình thường như vậy.

Đoàn Kết Nghĩa thấy trạng thái của Cố tiên sinh thì cảm thấy không ổn, lén nhích tới lặng lẽ nói với sư phụ nhà mình: "Sư phụ, ngài nói coi liệu Cố tiên sinh có đổi ý không?"

Vệ Tây có ngốc thế nào cũng có thể nhìn ra biểu cảm khó xử của người khác, thấy dáng vẻ Cố tiên sinh như mất hồn mất vía thì nhất thời nghĩ tới lo âu của Khâu Quốc Khải, không khỏi sầu lo----

Thế giới ngoài núi thật sự quá thâm sâu, muốn đường đường chính chính mở tông môn sao lại khó khăn như vậy chứ.

***

Đoàn người mang theo tâm tư khác biệt luân chuyển đủ loại phương tiện giao thông tiến tới Hải thị mà Cố tiên sinh đã nói, nhị đồ đệ không có ở đây, Vệ Tây ở trên máy bay bực bội khó chịu chỉ có thể mê man ngủ suốt hành trình, lúc xuống máy bay liền cấp bách muốn hít thở khí trời bên ngoài.

Trên bãi đáp chỉ có một chiếc máy bay của bọn họ đang chuyển động, bầu trời âm trầm, mây đen giăng đầy, cuồng phong gào thét xen lẫn hơi nước nồng đậm đập vào mặt, sức gió mạnh tới mức làm người gầy yếu cơ hồ khó đứng vững. Bởi vì vùng ven biển nên không khí thành phố này ẩm ướt hơn đế đô rất nhiều, điều này làm cuồng phong lại càng mang tời cảm giác khó chịu hơn hẳn.

Cố tiên sinh bước xuống máy bay ngẩng đầu nhìn sắc trời, trên mặt thậm chí không khống chế được lộ ra chút sợ hãi.

Chuyến công tác này không phải chuyện đùa, cơ hồ có gần phân nửa đạo trưởng đạo hiệp đế đô tới. Từ Tân Nam trở lại lâu như vậy, sau khi hoàn hồn thân thể Hứa Tiểu Phượng cũng dần dần khôi phục bình thường, nhóm người quen như Huống Chí Minh, Quyền lão đạo trưởng cơ hồ đều tới, biểu tình đều thực ngưng trọng.

Cùng là đồng hành, nhìn thấy bọn họ Vệ Tây liền chủ động chào hỏi: "Các vị đạo hữu, lâu rồi không gặp, mọi người đã tìm được luật sư chưa?"

Cậu nhớ trước lúc rời khỏi Tân Nam có nghe bọn họ nói muốn gom tiền mời một luật sư nổi tiếng giúp Huyền Vũ thoát tội, là một thành viên tương lai của đạo hiệp đế đô, vệ Tây đại diện cho Thái Thương Tông cũng nguyện ý quyên góp một ngàn, còn các vị đạo trưởng bần hàn, lần này vì thần thú tông môn mà có thể nói là dốc hết máu.

Nghe thấy lời thăm hỏi của Vệ Tây, biểu tình của bọn họ hơi khựng lại một chút, ngay cả Cố tiên sinh vốn định hỏi thăm tin tức cũng sửng sốt: "Các vị đạo trưởng muốn mời luật sư? Mời giúp ai? Đã phạm tội gì sao?"

Các vị đạo trưởng: "..."

Các vị đạo trưởng biểu tình kỳ diệu đáp: "A, trong vụ án tà giáo Tân Nam có một.... đồng hành hồ đồ mắc tội, đang bị giam."

Cố tiên sinh ngơ ngác: "À, vậy sao, tôi có quen biết vài người giỏi bên ngành luật, cần giúp đỡ thì xin cứ mở miệng, đừng khách khí."

Các vị đạo trưởng không thường tiếp xúc với tư pháp vừa vậy thì thật cao hứng, lập tức hỏi ý kiến, còn ghi chép lại tên các vị luật sư giỏi trong giới luật sư hình sự mà Cố tiên sinh nhắc tới.

Cố tiên sinh thấy bọn họ quan tâm như vậy, sau khi báo tên thì không khỏi hỏi một câu: "Các vị đạo trưởng quan tâm như vậy, có lẽ vị đạo trưởng hồ đồ kia không phải người bình thường đi? Chẳng lẽ là có đạo quan lớn bị liên quan?"

Các vị đạo trưởng: "..."

Aiz, nào chỉ là một đạo quan gặp nguy cơ chứ....

Thế nhưng bọn họ không muốn nhiều lời, dù sao việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đường đường là Huyền Vũ lại gia nhập tổ chức tà giáo giờ đang mặc áo tù ngồi trong nhà giam cục cảnh sát, lại còn bị đánh hiệu ứng gạch men đưa lên tin tức, thực sự không phải chuyện quang vinh.

Nghĩ tới đây mọi người lại có chút muốn khóc, Quyền lão đạo trưởng có thể coi là tín đồ thành kính liền bi thương lau khóe mắt, sau đó nước mắt giàn giụa chuyển đề tài: "Nói ra thì dài dòng lắm, đừng nhắc nữa, Cố tiên sinh, sau khi tới đây chúng tôi đã bói tập thể một quẻ nhưng không ai tính ra được nguyên nhân, mấy trận lũ lụt phụ cận Hải thị chỉ sợ không thể xem thường."

***

Người của tổ chuyên mục [Tin Tưởng Khoa Học] có dẫn theo nhân viên của cục khí tượng chờ ở bãi đậu máy bay, rất nhanh đã xác nhận lời ông nói.

"Bắt đầu từ cuối tháng trước, mưa to từ phía tây đổ về phía đông đã ảnh hưởng các tỉnh dọc theo sông Hoàng Hà. Bắt đầu từ trận lũ lụt ở Khâu Hiền chuyển tới các thành thị Đại Thông, Thiên Nghi, Bành Bác cũng chịu thiên tai ở các mức độ khác nhau. Mưa như thác đổ bắt đầu từ hôm trước đã tiếp cận Hải thị, theo quan sát của cục khí tượng thì uy lực của nó đã mạnh lên rất nhiều. Tới hôm nay mới ngừng mưa, thế nhưng cơn mưa như thác đổ kéo dài một ngày một đêm làm tình trạng ngập nước trong thành phố rất nghiêm trọng, cứ theo tình huống này thì không bao lâu nữa sân bay chỉ sợ sẽ không chống đỡ được. Lượng khách bị hoãn chuyến bay đã gần năm chục ngàn người, nếu không phải được đặc cách phê duyệt thì chỉ sợ tổ chuyên mục của Cố tiên sinh cũng không thể tới được."

Nói xong ông tiếp một cuộc điện thoại, biểu tình lại càng ngưng trọng hơn: "Cái gì?!"

Sau khi buông điện thoại, ông vô lực niết niết phần giữa mày, giọng điệu nghiêm trọng bổ sung một câu: "Các vị, mới vừa nãy cục đo đạc khí tượng phát hiện thêm tin mới. Trừ bỏ mưa dông, trên biển đang tích tụ một luồng khí lưu mới, hiện đang đi với tốc độ hai mươi mốt km/h tiến tới phụ cận thành phố, mức năng lượng vẫn đang không ngừng tăng cao, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ chính thức đổ bộ! Không thể loại bỏ khả năng dẫn tới sóng thần."

***

Bên trong sân bay vang lên thông báo bởi vì nguyên nhân thời tiết mà máy bay không thể cất cánh, khắp nơi đều hỗn loạn, nhóm lữ khách bị hoãn chuyến bay tức giận tìm tới bên hậu cần mặt đất than phiền, nào ngờ bên sân bay lại còn lo sợ thời tiết tồi tệ hơn cả bọn họ.

Cục khí tượng đã khẩn cấp gửi báo động về cơn bão sắp ập tới.

Cuồng phong đập vào mặt kính sân bay phát ra tiếng va chạm làm người ta kinh hãi, máy bay đậu ngoài bãi bị gió thổi không ngừng đung đưa, lúc cùng các vị đạo trưởng rời đi, Vệ Tây nghe thấy lời nghị luận ầm ĩ của nhóm lữ khách tụ tập chờ đợi thông báo chuyến bay-----

"Trời ạ, khó hiểu quá đi, bây giờ cũng đâu phải mùa mưa, sao lại đột nhiên có một trận bão lớn ập tới chứ?"

"Đúng vậy, trận mưa ập tới Hải thị này thật sự quá kỳ quái, rõ ràng tuần trước vẫn còn trời trong mây trắng, từ đâu có nhiều nước mưa như vậy chứ?"

"Mấy người không biết hả? Trên mạng nói là rồng tới a, không phải rồng là thần thú hô gió gọi mưa sao?"

"Đoạn thời gian trước Khâu Hiền bị lũ lụt, có người bên thành phố ấy chụp được bóng dáng rồng ở trong thành a! Mấy người xem bản đồ đi, con sông bên Khâu Hiền kia không phải chính là một nhánh của Hoàng Hà sao?"

"Không đúng, trên tin tức không phải nói đó chỉ là tin vịt thôi sao? Nhóm bạn của mẹ tôi share bài nói nạn lụt bên Khâu Hiền kỳ thực là vì vách núi kế sát hồ chứa nước bị sạt lở. Mọi người tin là có rồng thật à?"



"...sao ông biết không có rồng? Tin tức nói sao thì ông tin vậy à? Ông không thấy dạo gần đây mưa dông toàn đổ vào các tỉnh ở ven Hoàng Hà à, có chuyện trùng hợp dị thường vậy sao? Mà Hải thị vừa vặn chính là điểm cuối của Hoàng Hà đổ ra biển, tôi thấy, con rồng kia đã tới chỗ chúng ta rồi a!"

Vệ Tây nghe thấy câu kia thì khẩn trương lại khó nén hưng phấn quay đầu lại nhìn vị lữ khách kia một cái.

Rồng...

Cố tiên sinh ở bên cạnh cũng nghe thấy những lời nghị luận này, nhìn đám lữ khách đang xôn xao nghị luận mà lộ ra biểu tình lo lắng: "Vệ đại sư, ngài cũng nghe thấy đúng khong6? Hiện giờ suy đoán này đã sôi sùng sục trên mạng, mọi người đều biết, nó không chỉ uy hiếp tới ổn định xã hội mà còn hỗ trợ sinh ra rất nhiều phần tử bịp bợm giả danh lừa bịp, nếu không nhanh chóng áp chế căn nguyên thì chỉ sợ hậu quả không thể nào tưởng tượng được."

Nhân viên cục khí tượng cũng không biết làm sao: "Mưa như thác nước cùng giông bão đều được tạo thành từ tự nhiên, cũng không biết vì sao nhóm cư dân thành phố này lại tình nguyện tin tưởng mấy tin đồn vô căn cứ đó."

Cố tiên sinh nghe thấy lời nói tràn đầy khoa học này cũng chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng, sau đó độ nhiên nhận một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong thì nghiêm túc quay đầu lại nói: "Các vị, chúng ta phải chuẩn bị lên đường!"

Xe cộ nhanh chóng chạy đi giữa màn mưa như thác đổ, cửa sổ bị hạt mưa đập lộp bộp, không ít chỗ trên mặt đường đã đọng thành vũng nước, bánh xe cán qua liền văng lên tung tóe.

Cố tiên sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ tốc cực nhanh: "Mới vừa nãy cảnh sát mạng bên Hải thị liên hệ, nói là có người ở công viên sát biển chụp được hình có ẩn ẩn bóng dáng rồng, đã post lên mạng xã hội. Cũng may bên an ninh mạng đã nhanh chóng loại bỏ trước khi nó bị lan truyền."

Tổ quay chụp trong xe nhanh chóng điều chỉnh máy móc, Vệ Tây nghe đối phương giới thiệu lịch sử công viên biển, lúc hài mới biết đây là nơi có phong cảnh Hoàng Hà đẹp nhất Hải thị, lấy di động ra tìm kiếm một chút, phong cảnh quả thực rất đẹp. Dòng nước sông mãnh liệt ồ ạt đổ vào đại dương mênh mông tĩnh lặng, hai luồng nước khác màu phân thành một vạch giới hạn vừa mơ hồ lại rõ rệt.

Mọi người trong xe cũng vì biến cố bất ngờ này mà có chút khẩn trương, nhân viên cục khí tượng có chút khó hiểu: "....chụp được bóng rồi? Ý Cố tiên sinh lạ gì? Chẳng lẽ thật sự có rồng nhập biển?"

Giọng điệu của người hỏi không khỏi có chút kính sợ, vô luận có phải chủ nghĩa duy vật hay không, loài sinh vật như rồng chung quy vẫn có ý nghĩa không tầm thường với tất cả mọi người của mảnh quốc thổ này. Cũng chính vì thế người dân ở khắp nơi mới chú ý nhiệt tình tới chuyện mưa giông bất ngờ gần đây như vậy.

Cố tiên sinh mặc dù gấp nhưng không quên chức trách của mình, miễn cưỡng xốc lại tinh thần bảo vệ thế giới quan của vị đồng chí này: "Không đâu không đâu, đừng có tin mấy thứ không khoa học đó, chúng ta là tổ đội [Tin Tưởng Khoa Học], lần nãy vì muốn phản phong kiến mê tín mới tới đây."

Nhân viên cục khí tượng nửa tin nửa ngờ, nhìn sắc mặt ngưng trọng của các vị đạo trưởng trong xe: "Ồ.... là vậy sao."

Vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng thông báo lanh lảnh vang lên trong xe----- "Cướp địa chủ!"

Nhân viên cục khí tượng đang mơ hồ sắp vỡ nát thế giới quan: "..."

Cố tiên sinh nội tâm hốt hoảng: "..."

Đông đảo đạo trưởng ưu tư nặng nề: "..."

Mới vừa nãy Huống Chí Minh cũng bị tin tức của Cố tiên sinh làm cho ứa mồ hôi lạnh, lúc này không khỏi nói với Vệ Tây ngồi ở phía trước: "Vệ... Vệ đại sư."

Vệ Tây đang chơi cướp địa chủ, nghe vậy thì không khỏi quay đầu nhìn qua: "Ừ?"

Huống Chí Minh chăm chú nhìn vẻ mặt Vệ Tây một chốc, sau đó phức tạp nói: ".... chỉnh âm thanh nhỏ lại một chút đi."

Vệ Tây ồ một tiếng tắt âm trò chơi tiếp tục chơi tiếp, nhân viên cục khí tượng rốt cuộc cũng không còn quá khẩn trương nữa, nhìn thái độ của vị đạo trưởng bản xứ này thì không giống có thể có rồng lắm, cậu ta liền an tâm bắt đầu liên hệ với đồng nghiệm trong đơn vị chú ý tình huống cơn bão.

Nhóm đạo trưởng cùng Cố tiên sinh thì túa mồ hôi, không biết nên nói gì với tâm lý mạnh mẽ của Vệ Tây, nào ngờ suy tư của cậu hoàn toàn vượt khỏi thế giới tư duy của bọn họ.

Đường xá xa xôi như vậy, nhị đồ đệ không có ở bên người, cậu có chút đói rồi.

Bụng ngày càng phát ra cơn đói mãnh liệt, Vệ Tây nhìn chằm chằm giao diện trò chơi trên màn hình, biểu tình có chút suy tư.

Rồng.... theo tin tức biết được từ tín đồ Lưu bác gái thì hình như rồng không phải động vật được bảo hộ.

***

Nghĩ tới đây Vệ Tây không còn bình tĩnh chơi game tiếp nữa, tùy tiện đánh hai ván, bài bắt được toàn là bài bình thường, không tốt như lúc có nhị đồ đệ ở bên cạnh, rất nhanh đã thua khá nhiều đậu vui vẻ. [tiền tệ trong game]

Cậu tắt trò chơi bắt đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ ngẩn người, bên cạnh có nhiều người như vậy nhưng tựa hồ cậu đã quay lại cuộc sống buồn chán trên đỉnh núi, tay vô thức mở wechat của nhị đồ đệ.

Tin cuối cùng là tin đối phương gửi tới sau khi rời nhà, lúc ấy Vệ Tây dõi mắt nhìn nhị đồ đệ rời đi rồi nhàm chán ngồi xếp bằng ở cửa hóng gió, di động đột nhiên rung lên----

[Vào đi.]

Vệ Tây ngây ngẩn nhìn hai chữ này rất lâu, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã đè nút ghi âm gửi đi một tin thoại trống.

Đồ đệ đi gấp như vậy, phỏng chừng có chuyện cần làm, Vệ Tây cũng không nghĩ nhiều chuẩn bị thoát ra ngoài, nào ngờ ngón tay còn chưa kịp động, màn hình tin nhắn wechat đột nhiên biến đổi, nhị đồ đệ gọi tới.

Vệ Tây ngẩn người tiếp nhận: "Khuyết Nhi?"

Bên kia đầu dây có tiếng mưa rơi lộp bộp ở rất gần, còn có chút ồn ào náo động, âm thanh của đồ nhi nghe không rõ lắm, thế nhưng tựa hồ trầm thấp mạnh mẽ hơn bình thường một chút: "Em tìm tôi?"

Vệ Tây thực thành thực nói: "Không cẩn thận ấn trúng."

Đến bây giờ cậu vẫn chưa thành thục sử dụng mấy thiết bị rất lưu hành ngoài núi này.

Đồ nhi hơi khựng lại một chút: "Đang xem tin nhắn tôi gửi cho em à?"



Vệ Tây: "Ừ."

Đồ nhi tựa hồ cười khẽ một tiếng: "Uhm, ăn gì chưa?"

Vệ Tây đột nhiên không còn cảm thấy nhàm chán nữa, nhìn mưa ngoài cửa sổ, câu có câu không cùng đồ nhi nói chuyện phiếm, tấm bảng hiệu khu công viên ngày càng gần tầm mắt hơn.

Bên kia đầu dây, trong công viên sát biển, vài người khoác áo mưa vẻ mặt kỳ diệu lén lút nhìn lén qua bên cạnh.

Một lúc lâu sau, một cô gái tóc đỏ vóc dáng rất đẹp nhịn không được tò mò mở miệng: ".... lúc gấp gáp như vậy sao Sóc Tông tiên sinh đột nhiên lại gọi điện thoại...."

Hạ Thủ Nhân ở bên kia nhìn lướt một cái, thấy bóng áo mưa đen bên kia thì cũng không quá để ý: "Gấp gáp bị chúng ta gọi tới, lúc tới không thấy mặt đen như đít nồi à? Phỏng chừng trong đế đô có không ít việc gấp."

Sức quan sát của nữ tóc đỏ tựa hồ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều: "Không đúng, việc gấp sao trên mặt lại lộ ra ý cười? Trông ổng có vẻ rất vui vẻ a."

"Cái gì?!" Hạ Thủ Nhân cũng kinh ngạc, tập trung nhìn lại thì bị đối tượng dò xét phát hiện, ý cười bên khóe môi Sóc Tông quả nhiên lập tức biến mất, đổi lại là biểu tình lạnh lùng thường thấy, dời điện thoại ra xa một chút hỏi: "Xử lý mấy người kia chưa?"

Hải thị mưa to, mặt biển nổi sóng lớn, để an toàn công viên sớm đã ngừng kinh doanh, thế nhưng có vài người không biết nghe thấy tin tức từ đâu mà tổ thành đoàn đội chạy tới chụp hình "Rồng".

Nhìn vẻ mặt Sóc Tông, Hạ Thủ Nhân nhất thời không thể chắc chắc ý cười mình thấy vừa nãy có phải ảo giác hay không, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng kéo đám cư dân thành phố bị ngất vào một xó, lại lấy di động của bọn họ ra, dễ dàng mở khóa rồi xóa bỏ hình chụp cùng video vừa quay được.

"Phiền thật, mưa to gió lớn như vậy mà còn dám chạy tới công viên biển chụp hình, nhân loại vì muốn nổi tiếng thật sự liều mạng, gây thêm phiền toái cho chúng ta cũng thôi đi, bộ bọn họ không sợ bị sóng cuốn xuống biển sao?" Hạ Thủ Nhân vừa trách móc vừa nói với nữ tóc đỏ ngồi chồm hổm hỗ trợ mình ở bên cạnh: "Trọng Minh, thị lực của bà có phải quá kém rồi không, cư nhiên nhìn thấy ý cười từ gương mặt lão kia. Tôi con mẹ nó quen biết mấy ngàn năm cũng không biết lão vui vẻ là cái dạng gì."

Nữ tóc đỏ bị gọi là Trọng Minh ngẩn người liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Sóc Tông đã quay lưng lại, không nhìn được biểu tình.

***

Vệ Tây nghe thấy âm thanh đồ đệ trở nên mơ hồ, tựa hồ đang nói gì đó, cậu liền hỏi: "Khuyết Nhi, con đang làm gì vậy?"

Âm thanh đồ đệ rõ ràng trở lại, trầm thấp mà lãnh tĩnh: "Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi."

Câu nói kia xuyên qua sóng điện thoại, ngữ tốc chậm rãi vững vàng, đồ đệ tựa hồ đang làm việc nhưng vẫn đáp lại câu hỏi của cậu, trong đầu cậu đột nhiên nghĩ tới ánh mắt của đối phương nhìn mình trước khi rời đi.

Đồ đệ ở bên kia đầu dây dặn dò: "Ngoan ngoãn ở nhà, qua vài ngày nữa tôi sẽ trở lại."

Lòng bàn tay Vệ Tây hơi nóng lên, vừa định nói bây giờ mình không ở nhà thì xe buýt đang chạy đột nhiên dừng lại, âm thanh Cố tiên sinh từ phía cửa xe truyền tới: "Vệ đại sư, chúng ta tới rồi, chuẩn bị xuống xe thôi."

Cửa xe mở ra, tiếng mưa vốn mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, đan xen kỳ diệu với bối cảnh âm thanh bên đầu dây điện thoại của đồ đệ.

Đồ đệ tựa hồ cũng nghe thấy, âm thanh hơi khựng lại một chút, sau đó nghiêm túc hơn rất nhiều: "Vệ Tây, em đang ở đâu?"

Ngoài cửa có người bung dù, Vệ Tây bước xuống bậc thang, ánh mắt nhìn vào bên trong lan can công viên, bất ngờ phát hiện bên trong có người đi qua đi lại.

Vệ Tây nhìn chằm chằm một bóng dáng có chút quen thuộc đang đưa lưng về phía mình, vừa suy nghĩ xem đối phương là ai vừa trả lời: "Sư phụ vừa mới tới Hải thị."

Giây tiếp theo, bóng người đứa trước công viên đột nhiên quay lại.

Bốn mắt nhìn nhai, hai người đều sửng sốt.

Vệ Tây nhìn, đối phương khoác áo mưa màu đen, diện mạo anh tuấn, một tay cầm di động, đứng thẳng như một cây lao ở trong màn mưa.

***

Sóc Tông kinh ngạc nhìn từng cây dù đen được mở ra tiến nhập vào công viên, dư quang theo bản năng liếc nhìn cơn sóng dâng cao cực kỳ nguy hiểm cách đó không xa, nội tâm trở nên không vui vượt dự liệu, sau khi đối diện với tầm mắt Vệ Tây thì không chút suy nghĩ bước tới cổng công viên: "Sao em lại-----"

Còn chưa dứt lời đã nghe thấy bên kia đầu dây truyền tới âm thanh của Vệ Tây: "Cái kẻ đáng ghét này sao cũng ở đây?"

Sóc Tông: "?"

Anh theo bản năng dừng bước, liếc một vòng xung quanh, kẻ đáng ghét nào?

Sau đó rốt cuộc ý thức được gì đó, ánh mắt chầm chậm chuyển về trên người mình: "..............."

***

Cách đó không xa Hạ Thủ Nhân nhìn khí thế quanh người bạn tốt đột nhiên âm trầm tới mức sắp hóa thành hắc khí lơ lửng thì vội vàng lau nước mưa trên mặt, tự đắc nói với Trọng Minh: "Xem đi, vui vẻ cái nỗi gì, lão giống như đang vui vẻ à? Vui vẻ cái rắm ấy."

.o.

[tác giả] Vệ Tây dời tầm mắt, âm thanh lạng lùng nhưng thực nhu hòa hỏi: "Khuyết Nhi? Khuyết Nhi? Sao con không nói gì?"

.90.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Cổ Xuống Núi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook