Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 53: Thực muốn giết chết em

Duyên Hà Cố

05/07/2020

Dương khí!

Dương khí!

Nháy mắt hai đôi môi dính vào nhau, dương khí cuồn cuộn như thác đổ ào ạt tràn vào!

Vệ Tây được đút vui sướng tới choáng váng, mơ hồ cảm thấy môi mình bị nặng nề cắn một cái, thế nhưng lúc này cậu không có tâm tư suy nghĩ vì sao đồ đệ lại cắn mình. Cậu vốn cũng không sợ đau, thấy được ăn ngon thì không hề kháng cự, cơ hồ theo bản năng hé miệng, mặc cho đối phương đút.

Thậm chí Vệ Tây còn chủ động liều mạng mút vào, ngay sau đó cậu cảm giác có một đầu lưỡi trơn trợt mạnh mẽ tiến tới quấn chặt lấy mình, cướp đoạt không khí.

Vệ Tây hé miệng có chút hoảng hốt lại có chút nghi hoặc, đây là nghi thức gì?

Thế nhưng loại tiếp xúc chưa từng trải nghiệm này làm cậu sinh ra cảm giác thoải mái, môi răng tiếp xúc thân mật làm người ta có cảm giác như được ngâm mình trong nước ấm, ngâm tới mức gân cốt bắp thịt cả người đều thả lỏng.

Mùi hương quen thuộc của nhị đồ đệ quanh quẩn bên chóp mũi, nhiệt độ cơ thể cũng cao dọa người, Vệ Tây mê hoặc hơi hé mắt nhìn lên một cái, dưới ánh đèn lờ mờ đối diện với một ánh mắt sắc như dao.

Ánh mắt đồ đệ gần như tàn bạo, giống như dã thú đói bụng đang theo dõi con mồi, bị ánh mắt này nhìn trúng, tay chân Vệ Tây không biết vì sao đột nhiên mất đi sức lực, chỉ có thể nâng cánh tay theo bản năng vòng quanh cổ đối phương.

Theo đó không thể thiếu tiếp túc tay chân, tay Vệ Tây mò tới làn da có chút ướt át sau khi tắm của đối phương, đầu ngón tay chạm được mấy sợi tóc ngắn cứng rắn, theo tiềm thức khẽ vuốt ve.

Đầu ngón tay truyền tới cảm giác nhồn nhột xa lạ, giống cảm giác bị pháp khí nhà Lâm Hãn Dương công kích lúc mới xuống núi, thế nhưng mức độ nhẹ hơn rất nhiều, không làm cậu cảm thấy đau đớn. Vệ Tây có chút thiếu dưỡng khí lại có chút mê mang, trước kia cậu thường xuyên xoa đầu đại đồ đệ nhưng không hề có cảm giác này.

Thực kỳ quái, quá kỳ quái.

Cùng lúc đó, Vệ Tây phát hiện động tác của đồ đệ đang đè trên người mình cũng bắt đầu thay đổi, bàn tay vừa nãy kéo cậu từ trên chăn lăn xuống nặng nề kéo thứ ngăn cách giữa hai người.

Vệ Tây không biết chính mình đang làm gì, cậu ăn tới vui sướng, thế nhưng thân thể lại rất khó chịu, sống lưng hừng hực như có một ngọn đuốc đang bốc cháy, ngọn lửa tựa hồ dấy lên từ bên trong thân thể, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng cùng xương cốt. Không có chăn bao bọc, thân thể có được tự do, cậu không biết làm sao liền cong lên lên, thế nhưng như vậy không đủ, dưới thân rõ ràng có giường nhưng cậu lại có cảm giác chân không có chỗ để, chỉ có thể từng chút từng chút cọ cọ lên người đồ đệ.

Cậu nghe đồ đệ nặng nề hít một hơi, sau đó một bàn tay trượt xuống nắm lấy đầu gối cậu, giữ chặt trong tay.

Ống quần ngủ bị cậu cọ trượt lên tới đùi, lòng bàn tay đồ đệ chạm phải làn da liền khẽ giật giật, thế nhưng sau đó Vệ Tây phát hiện không phải da mình giật mà là mạch máu trên cánh tay đồ đệ đang dâng trào.

Không khí trong phòng trở nên phỏng manh, thực khô hanh, cũng thực nóng bỏng.

Giống như hơi thở phả bên gò má cậu.

Vệ Tây há miệng, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, mặc cho đầu lưỡi mình bị trêu đùa, cậu kỳ dị phát hiện mình cùng đồ đệ thở hổn hển. Rõ ràng chỉ là ăn dương khí mà thôi, thế nhưng hai người lại giống như đang làm vận động cực kỳ tiêu hao thể lực, trước nay thể lực của cậu rất cường hãn, ở trong núi xách heo rừng nhảy nhót chạy băng băng cũng dễ như trở bàn tay, cảm giác thân thể mệt mỏi thực sự rất xa lạ.

Lúc hơi thở quấn quít, Vệ Tây có chút lo sợ đưa tay vuốt ve gáy cổ đối phương, bị cọng tóc ngắn cũn đâm vào tay như bị điện giật thì rên hừ hừ nhưng không thể nào thoát được cảm giác trống rỗng cùng nóng ran: "...đồ nhi... Lục Khuyết..."

Tiếng gọi hàm hồ từ môi răng tràn ra, động tác nghiền ép gặm cắn đột nhiên dừng lại, một chốc sau đó, Vệ Tây cảm giác đầu gối bị nắm đột nhiên thả lỏng một chút, đầu lưỡi trong miệng cũng khựng lại vài giây, tiếp sau đó chậm rãi rời đi.

Đèn trên đầu giường lờ mờ, cơ hồ không nhìn rõ gương mặt người, mặt đồ dệ chậm rãi kéo giãn khoảng cách, hô hấp vẫn còn chút dồn dập, con ngươi đen láy lẳng lặng phản chiếu ảnh ngược của Vệ Tây.

Âm thanh Sóc Tông trầm thấp mà khàn khàn, trán áp trán Vệ Tây, hổn hển gọi một tiếng: "Vệ Tây."

Vệ Tây vẫn không rõ trải nghiệm vừa rồi là gì, cũng không nhớ cần phải uốn nắn cách gọi của đối phương, vẫn mê mê hoặc hoặc đáp: "Hửm?"

Môi lành lạnh, nước miếng đọng lại ở khóe miệng, hai người vẫn còn dựa sát vào nhau, chóp mũi ẩn ẩn đụng chạm, có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau. Vệ Tây cảm thấy sức nặng đè trên người nhẹ đi một ít, cánh tay đồ đệ chống ở bên mặt, ngón tay gạt đi những sợi tóc còn chưa kịp khô dán sát vào trán và gò má, động tác hoàn toàn khác biệt với lúc gặm cắn tàn bạo khi nãy, gần như là ôn nhu: "Vệ Tây, Vệ Tây."

Đối phương lẩm bẩm tên cậu nhưng tựa hồ không cần cậu đáp, Vệ Tây có chút không rõ, chỉ sờ sờ ót đối phương: "Sao vậy?"



Đồ đệ cứ như vậy chăm chú nhìn cậu, qua một hồi lâu đột nhiên cười khẽ, nhếch môi, thế nhưng ánh mắt hoàn toàn không có ý cười, ngược lại âm trầm hỏi: "Em ăn no chưa?"

Vệ Tây cảm thấy tâm tình đồ đệ có chút là lạ, thế nhưng không đoán được, sau khi môi tách ra, đầu óc cậu cũng tỉnh táo được một chút, cậu cảm thụ thân thể, ngoài ý muốn phát hiện thực sự có chút no!

Mặc dù không phải no căng, thân thể cũng đặc biệt nóng, còn có cảm giác nóng ran cùng trống rỗng xa lạ, thế nhưng cảm giác ăn no hay không thì ít nhiều vẫn có thể nghiệm.

Bất quá không biết vì sao Vệ Tây không vì thế mà vui sướng. Ngón tay vén sợi tóc của đồ đệ vẫn còn đặt trên trán, từng chút từng chút vuốt ve gò má, Vệ Tây nhìn ánh mắt sâu không đáy của đối phương, nó làm cậu có cảm giác nguy hiểm.

Thế nhưng đây rõ ràng là đồ đệ của cậu, làm sao nguy hiểm được chứ?

Vì thế cậu chỉ loáng thoáng hoài nghi rồi tin tưởng đáp: "Có một chút."

Đáng tiếc thời gian ăn quá ngắn, nếu ăn thêm một hồi nữa thì có lẽ sẽ no.

Thế nhưng cậu chưa kịp nói ra yêu cầu quá đáng này thì nhìn thấy đồ đệ sau khi nghe thấy câu trả lời của cậu, khóe miệng đang khẽ nhếch lập tức sụp xuống.

Hai người trầm mặc đối diện một chốc, bên eo chợt hóng lên, Vệ Tây rũ mắt nhìn xuống thì phát hiện một bàn tay luồng vào trong vạt áo.

Bàn tay nóng bỏng kia chạm vào da thịt bên hông, nặng nề bóp một cái, có chút đau, thế nhưng Vệ Tây không cảm nhận được uy hiếp, động thủ là đồ đệ của mình, suy nghĩ một chút liền không ngăn cản.

Đồ đệ bóp eo cậu, âm thanh giống như từ kẽ răng phun ra, mang theo tình tự có chút mất khống chế: "Còn có cách khác giúp em ăn no, em có muốn thử không?"

Vệ Tây bị lực đạo ngày càng mạnh hơn bóp eo có chút khó chịu, thế nhưng vẫn không hề phòng bị cách lớp vải áo áp tay lên mu bàn tay đồ đệ: "Được."

Nhận được sự đồng ý của cậu, bàn tay kia đột nhiên dừng động tác, một lát sau lực đạo đột nhiên buông lỏng rồi chậm rãi rút ra, bắt lấy tay cậu, năm ngón tay luồng vào kẽ ngón tay, từng chút bấu chặt, sau đó kéo qua đỉnh đầu.

Vệ Tây: "?"

Đồ đệ đè tay cậu vào gối, yên lặng nhìn cậu một chốc rồi đột nhiên nói: "Thật sự muốn giết chết em."

Giọng điệu Sóc Tông không giống đang đùa, Vệ Tây sửng sốt, sau đó có chút kinh hãi, nhị đồ đệ rốt cuộc bị sao vậy? Sao lại sinh ra ý niệm khi sư diệt tổ như vậy?!

Vệ Tây lập tức vùng vẫy, thế nhưng động tác ngồi dậy bị đồ đệ đè lại, cánh tay đè chặt cậu đến mức nổi gân xanh, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, thực sự có thể khống chế không cho cậu động đậy.

Bầu không khí có chút không ổn, thế nhưng không chờ Vệ Tây vì vậy mà sinh ra cảnh giác thì lực đạo đã thả lỏng, chống tay bò dậy khỏi người cậu, im lặng bước xuống giường, đi ra ngoài.

Vệ Tây theo bản năng hỏi: "Đồ nhi đi đâu vậy?"

Đồ đệ đứng ở cuối giường quay đầu nhìn lại, quần áo xốc xếch, biểu tình âm trầm, dưới ánh đèn thân thể thon dài hệt như một con liệp báo, không có nơi nào không tỏa ra khí tức nguy hiểm.

Thế nhưng câu trả lời lại là: "Tắm."

****

Tại sao lại là tắm, không phải không thích tắm sao?

Lúc Vệ Tây mê mang thì đồ đệ đã đi mất, sau đó phòng tắm lại truyền tới tiếng nước tí tách, Vệ Tây suy tư một chốc rồi thôi, lười biếng làm ổ trong chăn, mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực.

Thân thể cứ là lạ, có nơi nào đó không đúng, cậu kiểm tra toàn thân thì phát hiện vấn đề tựa hồ nằm ở giữa hai chân.

Vệ Tây đưa tay nhấn một cái, kết quả da đầu nổ tung, cả người cũng run bắn.



Khó chịu... khó chịu!

Cậu không dám đụng nữa, buông tay quấn mình trong chăn, cũng may bụng rốt cuộc cũng không còn đói nữa.

Lúc quay đầu thì phát hiện gò má nóng rực, Vệ Tây hồi phục tinh thần đưa tay sờ một cái thì phát hiện thứ nóng rực kia là miếng ngọc bội vừa nãy mình cởi ra đặt bên gối.

Miếng ngọc trắng noãn, thoạt nhìn không khác gì bình thường, thế nhưng không biết vì sao lại còn nóng hơn cả lúc cậu muốn ăn Phương Tiểu Kiệt, cứ như mới lôi ra từ đống lửa, ngay cả Vệ Tây cũng không chịu nổi nhiệt độ của nó, sờ một chút liền vội vàng buông ra.

Vệ Tây nắm dây ngọc bội cẩn thận quan sát một chút, nháy mắt có cảm giác dáng vẻ nóng lên của miếng ngọc bội nhìn giống như đang nổi trận lôi đình vậy.

Thế nhưng suy nghĩ này thực sự quá vô căn cứ, Vệ Tây chỉ nghĩ một chút rồi thôi.

Một lát sau nhị đồ đệ mang theo một thân hơi nước lạnh như băng quay trở lại, trầm mặc leo lên giường, đắp chăn, cả quá trình vẫn luôn lạnh mặt không chịu trao đổi tầm mắt với Vệ Tây.

Hai người còn đắp riêng hai chiếc chăn, khoảng cách phân biệt rõ ràng.

Sau khi ăn no Vệ Tây cũng có chút mệt mỏi, cộng thêm không biết vì sao mà thân thể mềm nhũn, sau khi tắt đèn liền nằm trên giường mơ mơ màng màng nhìn đường cong gò má phập phồng rõ ràng của đồ đệ.

Có lẽ tầm mắt của Vệ Tây có cảm giác tồn tại quá rõ, học trò nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà được một chốc thì rốt cuộc cũng nghiêng mặt qua, trầm mặc nhìn cậu.

Trong phòng không có nguồn sáng, ánh sáng lờ mờ không rõ, thế nhưng không biết vì sao Vệ Tây có thể nhìn rõ cặp mắt kia, lạnh lẽo hệt như đêm đông giá rét.

Vệ Tây đột nhiên muốn tới gần một chút, mà cậu quả thực cũng làm như vậy, đầu di chuyển trên gối phát ra âm thanh loạt xoạt.

Trong bóng tối, âm thanh này đặc biệt mập mờ.

Đồ đệ không có động tác, thế nhưng không nhạy cảm như lần tắm đầu, chỉ an tĩnh lại sâu thẳm nghiêng mặt nhìn cậu.

Vệ Tây nhích tới bên cạnh, chăn kề chăn, hai gương mặt cứ vậy nhích tới gần, gần đến mức có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Vệ Tây suy nghĩ một chút, cũng không biết chính mình muốn làm gì, lúc này thấy rõ được mặt đồ đệ, ánh mắt vô thức nhìn tới đôi môi mỏng của đối phương.

Trong phòng rất an tĩnh, tiếng hô hấp và tiếng tim đập thực quy luật cũng thực ổn định, Vệ Tây lại tiếp tục nhích tới gần hơn.

Môi áp sát, đồ đệ không né tránh, cũng không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn cậu, tùy ý cậu muốn làm gì thì làm.

Vệ Tây ngậm lấy môi đồ đệ, cũng bắt chước khẽ liếm mút, lè lưỡi chui vào khóe miệng đối phương nhẹ nhàng khiêu khích.

Một hồi lâu sau, đồ đệ rốt cuộc thở dài, hé miệng vươn đầu lưỡi cùng Vệ Tây thân mật.

Đầu lưỡi quấn quýt, tiếng nước mập mờ vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, trong mũi tràn ngập mùi hương của đối phương.

Sau khi mút một chút, Vệ Tây buông lỏng, lùi đầu về sau, nằm lại trên gối, đối mặt là ánh mắt một lần nữa trở nên sâu thẳm của đồ đệ: "Em muốn làm gì?"

Vệ Tây cũng không biết mình muốn gì, thân thể thực khó chịu, cậu nghĩ rằng làm vậy có thể hóa giải được một chút, nào ngờ tựa hồ lại càng nóng hơn, khó chịu hơn: "Sư phụ không thoải mái."

Nghe vậy, vẻ mặt âm trầm của đồ đệ rốt cuộc biến đổi: "Khó chịu chỗ nào?"

...*...

[Cáo] chết đê, chết đê nà!!! Vứt cẩu lương, vứt cẩu lương! Đám cún chết hết đê hahahahahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Cổ Xuống Núi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook