Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 142: Cảm giác lên thuyền giặc
Diệp Linh
11/09/2019
Hoàng cung Bạch Ly quốc.
Bạch Nhất Quân rảo bước đi trên con đường dẫn vào chính điện nghị sự, trong tay hắn khẽ vân vê một mảnh ngọc bội hình hoa sen, à không chính xác là chỉ có nửa mảnh mà thôi.
Mà mảnh ngọc này cũng cũng chẳng phải của hắn đâu, nó của Mặc Viên đưa cho hắn. Lúc trước hắn có đưa cho nàng một mảnh ngọc tử lan, chính là thứ giúp nàng và hắn quen nhau coi như tín vật định ước. Khi đó thế này…
-----------------
Bạch Nhất Quân đang cùng Mặc Viên ngồi trên nóc Tĩnh Các hóng gió, hắn bỗng đưa cho Mặc Viên một miếng ngọc bội bảo: “Tiểu Viên, cầm lấy.”
“Hả?” Mặc Viên nghệch mặt.
“Hả cái gì? Cho nàng.” Bạch Nhất Quân nhét vào tay nàng.
“Cho ta? Nhưng tại sao, hôm nay là dịp gì à?” Mặc Viên giơ mảnh ngọc lên ngắm ngía, chợt phát hiện: “A… Đây là mảnh ngọc hồi trước ta nhặt giúp ngươi nè!”
“Đúng vậy.”
“Ta còn nhớ khi ta đem trả có người làm mặt than muốn đá bay ta đi nữa kìa! Đúng là làm ơn mắc oán nha!!!!” Mặc Viên tinh nghịch trêu hắn.
“Còn không phải tại nàng nghịch ngợm, trêu chọc ta sao?” Bạch Nhất Quân cười cười gõ gõ đầu nàng.
“Ta làm gì có chứ! Haha… Ta ngoan như vậy mà!” Mặc Viên rụt đầu tránh đi ma trảo của hắn, lại cầm mảnh ngọc ngắm nghía: “Cái này là của ngươi sao?”
Nhìn đi nhìn lại thì mảnh ngọc này rất mềm mại, nữ tính, không thể của đầu gỗ được nha…
Bạch Nhất Quân: “Đây là di vật của mẫu thân ta để lại.”
Mặc Viên nghe vậy suýt đem mảnh ngọc đi cúng luôn. Thiên ơi, đồ vật quan trọng như vậy mà hắn dám giao cho siêu hậu đậu là nàng sao? Tin tưởng ghê ta???
Như đọc được suy nghĩ của Mặc Viên, Bạch Nhất Quân dịu dàng xoa đầu nàng: “Ta tin nàng sẽ giữ nó thật cẩn thận. Đây xem như tín vật định ước đi.”
“Ừm, được rồi. Ta sẽ giữ thật tốt.” Mặc Viên cẩn thận nhét mảnh ngọc vào vạt áo như bảo bối, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Bạch Nhất Quân.
Bạch Nhất Quân: “Sao vậy?”
“Ừm… Tín vật thì phải có qua có lại nhỉ? Để xem…” Mặc Viên gãi gãi cằm rồi bắt đầu lục lọi.
Một hồi sau không biết móc đâu ra một mảnh ngọc tử liên hoa đưa cho Bạch Nhất Quân: “Cho ngươi.”
“Đây là….” Bạch Nhất Quân nhận lấy mảnh ngọc.
“Tín vật.” Mặc Viên nhìn mảnh ngọc hài lòng trả lời.
Bạch Nhất Quân: “Nhưng hình như chỉ có một nửa…”
Mặc Viên: “Hình như là vậy, cái này từ nhỏ đã luôn bên cạnh ta rồi.”
“Vậy một nửa còn lại đâu?” Bạch Nhất Quân thắc mắc hỏi.
“Cũng không biết nữa, phụ thân nói khi cứu ta thì thấy nó trên cổ ta rồi.” Mạc Viên gật gù nhớ lại.
“Cứu nàng?” Bạch Nhất Quân nheo mắt.
“Đúng vậy. À mà quên nói cho ngươi, ta chỉ là nghĩa nữ thôi. Lúc nhỏ, ta bị bắt cóc, thân thể này yếu ớt quá lên cơn sốt, vài ngày đã ngủm mất, rồi hồn ta nhập vào đây. Lúc tỉnh dậy thì trong đầu chẳng còn chút kí ức gì. Sau đó thì ta được phụ thân cứu về tận tình nuôi nấng, dạy dỗ. Ta thực sự rất biết ơn phụ mẫu đã yêu thương ta như ruột thịt…” Mặc Viên ngắn gọn nói lại mọi chuyện.
Bạch Nhất Quân nghe vậy khẽ đau lòng, ôm lấy nàng: “Khi đó chắc nàng đã rất sợ hãi nhỉ?”
“Có một chút. Nhưng đã qua lâu vậy rồi mà, không sao nữa rồi.” Mặc Viên rúc vào lòng hắn nói.
“Vậy nàng có biết ai đã bắt nàng không?” Bạch Nhất Quân hỏi Mặc Viên đáy mắt ánh lên một tia sắc lạnh.
“Biết nhưng có điều bị hai biểu ca xử lý hết rồi. Mà đầu gỗ này, ngươi nghĩ xem liệu cái miếng ngọc này có liên quan đến thân phận của ta hay không?” Mặc Viên ngóc đầu hỏi.
Bạch Nhất Quân: “Ta nghĩ là có. Nàng có muốn tìm hiểu không? Ta giúp nàng.”
“Thôi bỏ đi. Chuyện qua lâu vậy rồi, chắc họ sớm quên ta, nếu muốn thì họ đã sớm tìm ta chứ đâu đợi tới giờ.” Mặc Viên bĩu môi nói.
“Không cần buồn, nàng còn có ta mà.” Bạch Nhất Quân thu mảnh ngọc vào tay áo quay qua ôm nàng.
“Ừm. Có đầu gỗ rồi không cần họ nữa.” Mặc Viên cười cười nói, sờ mảnh ngọc tử lan nơi vạt áo, Mặc Viên nhíu nhíu mày sau đó hỏi: “Ta thắc mắc…. Tại sao ngươi lại đưa nó mà không phải cái gì khác cho ta?”
Bạch Nhất Quân: “Tại vì nó không thuộc về ta.”
“Là sao? Chẳng phải nó của mẫu thân ngươi để lại cho ngươi sao?” Mặc Viên khó hiểu nhìn hắn.
“Là của mẫu thân nhưng là để lại cho con dâu, không phải cho ta.” Bạch Nhất Quân cười cười nói.
Mặc Viên: “À…”
Quái!!! Sao nàng cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ? Có cảm giác đã lên thuyền giặc là thế nào nhỉ?
...
...
...
...
...
Khoan đã!!! Con dâu sao??? Nàng đồng ý lấy hắn bao giờ mà con với chả dâu!!!!!!
Bây giờ, Mặc Viên mà còn không thông suốt thì chính là đồ đần, nàng méo mặt: “Thế có thể trả lại không?”
“Không thể.” Bạch Nhất Quân cười đầy yêu nghiệt rồi ôm lấy Mặc Viên đang phát sầu bên cạnh đi ăn tối.
-------
Chú thích:
- Tử lan: hoa lan tím.
- Tử liên: hoa sen tím.
Bạch Nhất Quân rảo bước đi trên con đường dẫn vào chính điện nghị sự, trong tay hắn khẽ vân vê một mảnh ngọc bội hình hoa sen, à không chính xác là chỉ có nửa mảnh mà thôi.
Mà mảnh ngọc này cũng cũng chẳng phải của hắn đâu, nó của Mặc Viên đưa cho hắn. Lúc trước hắn có đưa cho nàng một mảnh ngọc tử lan, chính là thứ giúp nàng và hắn quen nhau coi như tín vật định ước. Khi đó thế này…
-----------------
Bạch Nhất Quân đang cùng Mặc Viên ngồi trên nóc Tĩnh Các hóng gió, hắn bỗng đưa cho Mặc Viên một miếng ngọc bội bảo: “Tiểu Viên, cầm lấy.”
“Hả?” Mặc Viên nghệch mặt.
“Hả cái gì? Cho nàng.” Bạch Nhất Quân nhét vào tay nàng.
“Cho ta? Nhưng tại sao, hôm nay là dịp gì à?” Mặc Viên giơ mảnh ngọc lên ngắm ngía, chợt phát hiện: “A… Đây là mảnh ngọc hồi trước ta nhặt giúp ngươi nè!”
“Đúng vậy.”
“Ta còn nhớ khi ta đem trả có người làm mặt than muốn đá bay ta đi nữa kìa! Đúng là làm ơn mắc oán nha!!!!” Mặc Viên tinh nghịch trêu hắn.
“Còn không phải tại nàng nghịch ngợm, trêu chọc ta sao?” Bạch Nhất Quân cười cười gõ gõ đầu nàng.
“Ta làm gì có chứ! Haha… Ta ngoan như vậy mà!” Mặc Viên rụt đầu tránh đi ma trảo của hắn, lại cầm mảnh ngọc ngắm nghía: “Cái này là của ngươi sao?”
Nhìn đi nhìn lại thì mảnh ngọc này rất mềm mại, nữ tính, không thể của đầu gỗ được nha…
Bạch Nhất Quân: “Đây là di vật của mẫu thân ta để lại.”
Mặc Viên nghe vậy suýt đem mảnh ngọc đi cúng luôn. Thiên ơi, đồ vật quan trọng như vậy mà hắn dám giao cho siêu hậu đậu là nàng sao? Tin tưởng ghê ta???
Như đọc được suy nghĩ của Mặc Viên, Bạch Nhất Quân dịu dàng xoa đầu nàng: “Ta tin nàng sẽ giữ nó thật cẩn thận. Đây xem như tín vật định ước đi.”
“Ừm, được rồi. Ta sẽ giữ thật tốt.” Mặc Viên cẩn thận nhét mảnh ngọc vào vạt áo như bảo bối, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Bạch Nhất Quân.
Bạch Nhất Quân: “Sao vậy?”
“Ừm… Tín vật thì phải có qua có lại nhỉ? Để xem…” Mặc Viên gãi gãi cằm rồi bắt đầu lục lọi.
Một hồi sau không biết móc đâu ra một mảnh ngọc tử liên hoa đưa cho Bạch Nhất Quân: “Cho ngươi.”
“Đây là….” Bạch Nhất Quân nhận lấy mảnh ngọc.
“Tín vật.” Mặc Viên nhìn mảnh ngọc hài lòng trả lời.
Bạch Nhất Quân: “Nhưng hình như chỉ có một nửa…”
Mặc Viên: “Hình như là vậy, cái này từ nhỏ đã luôn bên cạnh ta rồi.”
“Vậy một nửa còn lại đâu?” Bạch Nhất Quân thắc mắc hỏi.
“Cũng không biết nữa, phụ thân nói khi cứu ta thì thấy nó trên cổ ta rồi.” Mạc Viên gật gù nhớ lại.
“Cứu nàng?” Bạch Nhất Quân nheo mắt.
“Đúng vậy. À mà quên nói cho ngươi, ta chỉ là nghĩa nữ thôi. Lúc nhỏ, ta bị bắt cóc, thân thể này yếu ớt quá lên cơn sốt, vài ngày đã ngủm mất, rồi hồn ta nhập vào đây. Lúc tỉnh dậy thì trong đầu chẳng còn chút kí ức gì. Sau đó thì ta được phụ thân cứu về tận tình nuôi nấng, dạy dỗ. Ta thực sự rất biết ơn phụ mẫu đã yêu thương ta như ruột thịt…” Mặc Viên ngắn gọn nói lại mọi chuyện.
Bạch Nhất Quân nghe vậy khẽ đau lòng, ôm lấy nàng: “Khi đó chắc nàng đã rất sợ hãi nhỉ?”
“Có một chút. Nhưng đã qua lâu vậy rồi mà, không sao nữa rồi.” Mặc Viên rúc vào lòng hắn nói.
“Vậy nàng có biết ai đã bắt nàng không?” Bạch Nhất Quân hỏi Mặc Viên đáy mắt ánh lên một tia sắc lạnh.
“Biết nhưng có điều bị hai biểu ca xử lý hết rồi. Mà đầu gỗ này, ngươi nghĩ xem liệu cái miếng ngọc này có liên quan đến thân phận của ta hay không?” Mặc Viên ngóc đầu hỏi.
Bạch Nhất Quân: “Ta nghĩ là có. Nàng có muốn tìm hiểu không? Ta giúp nàng.”
“Thôi bỏ đi. Chuyện qua lâu vậy rồi, chắc họ sớm quên ta, nếu muốn thì họ đã sớm tìm ta chứ đâu đợi tới giờ.” Mặc Viên bĩu môi nói.
“Không cần buồn, nàng còn có ta mà.” Bạch Nhất Quân thu mảnh ngọc vào tay áo quay qua ôm nàng.
“Ừm. Có đầu gỗ rồi không cần họ nữa.” Mặc Viên cười cười nói, sờ mảnh ngọc tử lan nơi vạt áo, Mặc Viên nhíu nhíu mày sau đó hỏi: “Ta thắc mắc…. Tại sao ngươi lại đưa nó mà không phải cái gì khác cho ta?”
Bạch Nhất Quân: “Tại vì nó không thuộc về ta.”
“Là sao? Chẳng phải nó của mẫu thân ngươi để lại cho ngươi sao?” Mặc Viên khó hiểu nhìn hắn.
“Là của mẫu thân nhưng là để lại cho con dâu, không phải cho ta.” Bạch Nhất Quân cười cười nói.
Mặc Viên: “À…”
Quái!!! Sao nàng cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ? Có cảm giác đã lên thuyền giặc là thế nào nhỉ?
...
...
...
...
...
Khoan đã!!! Con dâu sao??? Nàng đồng ý lấy hắn bao giờ mà con với chả dâu!!!!!!
Bây giờ, Mặc Viên mà còn không thông suốt thì chính là đồ đần, nàng méo mặt: “Thế có thể trả lại không?”
“Không thể.” Bạch Nhất Quân cười đầy yêu nghiệt rồi ôm lấy Mặc Viên đang phát sầu bên cạnh đi ăn tối.
-------
Chú thích:
- Tử lan: hoa lan tím.
- Tử liên: hoa sen tím.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.