Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 58: Dìm vào quên lãng…
Diệp Linh
19/07/2019
Mặc Viên núp phía sau cổng ra vào ngự hoa viên nhìn theo hướng chiếc xe ngựa đã đi xa.
Đưa tay đặt lên ngực trái của mình tự hỏi….
Tim à! Mày lại vì người khác mà đập nữa rồi sao???
Đến giây phút này nàng thực sự hiểu rằng, bất giác Bạch đầu gỗ đáng ghét kia đã đi vào tim nàng mất rồi, chiếm lấy trái tim nàng mất rồi….
Mặc Viên như mất hết sức lực tựa cả người vào tường trượt dần đến khi ngồi bệt xuống đất. Cười khổ một tiếng, nàng lấy tay đỡ trán.
Mặc Viên ơi Mặc Viên…Mày là một đứa ngu… ngu đến hết thuốc chữa rồi…. sự kiện của kiếp trước mày đã quên rồi sao? Mày đã chết như thế nào mày đã quên rồi sao?
Kí ức của cả một kiếp bỗng nhiên ùa về như mới xảy ra vào ngày hôm qua….
Nàng của kiếp trước đã yêu! Yêu chân thành! Yêu hết lòng! Vì người đó mà từ chối tất cả những người theo đuổi mình… Vì người đó mà không màng tất cả… Vì người đó mà để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của người đó…. Vì người đó mà hy sinh cả tương lai sáng lạng của chính bản thân mình chỉ để ở cạnh người đó thêm một chút… Nước mắt, nụ cười, hạnh phúc, đau khổ đều xuất hiện vì người đó….
Nàng đã trao cả tim mình nhưng đổi lại được cái gì??? Là nhận một dao lạnh lẽo vào tim ngay trong ngày cưới của mình. Là một câu nói lạnh lùng: cô mãi mãi không xứng với tôi.
Nàng đã chết kể từ ngày hôm đó… chết trong tay người nàng yêu sâu đậm nhất…
Thật mỉa mai…
Haha….
Khẽ nở một nụ cười khó coi, nước mắt cũng lăn dài trên má. Từng giọt, từng giọt cứ rơi, rơi mãi… Mặc Viên đưa ta che mặt khóc nấc lên, khóc đến không thành tiếng….
Nàng yêu bằng cả trái tim nhưng căn bản người ta chẳng coi tình yêu của nàng là gì cả! Sợ là ngay cả một hạt bụi cũng không bằng… Nàng ngay cả tư cách người qua đường trong cuộc đời người ta cũng không có…..
Nhưng...
Nàng vẫn ngu ngốc cho rằng sẽ có một ngày tình yêu của mình sẽ làm người đó cảm động, sẽ làm người đó tình nguyện đáp lại tình yêu của nàng…..
Bất quá nàng đã sai rồi…sai rất nhiều…. Mà đến khi nàng nhận ra mình sai thì cũng chẳng thể thay đổi được gì….
Cuộn tròn người trên bãi cỏ, Mặc Viên vùi mặt vào hai đầu gối…
Hiện tại nàng thương Bạch Nhất Quân?
Không sai…
Nhưng bây giờ nàng có thể làm gì? Nàng và hắn chỉ ràng buộc nhau bằng một tờ khế ước trong hai năm. Hết hai năm rồi thì sao đây? Có lẽ hắn sẽ không cần nàng nữa… Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, bớt đi một người như nàng cũng chẳng sao cả….
Hơn nữa thân phận của hắn và nàng không hề tương xứng với nhau. Hắn là vương gia cao cao tại thượng, nàng chỉ là thứ dân nhỏ bé chẳng đáng gì…..
Vả lại nàng sợ… Náng rất sợ lại giống như kiếp trước…. Nàng không muốn….Nàng không muốn lại dẫm lên vết xe đổ của chính bản thân mình… phần tình cảm này có lẽ nên dìm vào quên lãng thôi….
Đưa tay đặt lên ngực trái của mình tự hỏi….
Tim à! Mày lại vì người khác mà đập nữa rồi sao???
Đến giây phút này nàng thực sự hiểu rằng, bất giác Bạch đầu gỗ đáng ghét kia đã đi vào tim nàng mất rồi, chiếm lấy trái tim nàng mất rồi….
Mặc Viên như mất hết sức lực tựa cả người vào tường trượt dần đến khi ngồi bệt xuống đất. Cười khổ một tiếng, nàng lấy tay đỡ trán.
Mặc Viên ơi Mặc Viên…Mày là một đứa ngu… ngu đến hết thuốc chữa rồi…. sự kiện của kiếp trước mày đã quên rồi sao? Mày đã chết như thế nào mày đã quên rồi sao?
Kí ức của cả một kiếp bỗng nhiên ùa về như mới xảy ra vào ngày hôm qua….
Nàng của kiếp trước đã yêu! Yêu chân thành! Yêu hết lòng! Vì người đó mà từ chối tất cả những người theo đuổi mình… Vì người đó mà không màng tất cả… Vì người đó mà để ý từng cái nhỏ nhặt nhất của người đó…. Vì người đó mà hy sinh cả tương lai sáng lạng của chính bản thân mình chỉ để ở cạnh người đó thêm một chút… Nước mắt, nụ cười, hạnh phúc, đau khổ đều xuất hiện vì người đó….
Nàng đã trao cả tim mình nhưng đổi lại được cái gì??? Là nhận một dao lạnh lẽo vào tim ngay trong ngày cưới của mình. Là một câu nói lạnh lùng: cô mãi mãi không xứng với tôi.
Nàng đã chết kể từ ngày hôm đó… chết trong tay người nàng yêu sâu đậm nhất…
Thật mỉa mai…
Haha….
Khẽ nở một nụ cười khó coi, nước mắt cũng lăn dài trên má. Từng giọt, từng giọt cứ rơi, rơi mãi… Mặc Viên đưa ta che mặt khóc nấc lên, khóc đến không thành tiếng….
Nàng yêu bằng cả trái tim nhưng căn bản người ta chẳng coi tình yêu của nàng là gì cả! Sợ là ngay cả một hạt bụi cũng không bằng… Nàng ngay cả tư cách người qua đường trong cuộc đời người ta cũng không có…..
Nhưng...
Nàng vẫn ngu ngốc cho rằng sẽ có một ngày tình yêu của mình sẽ làm người đó cảm động, sẽ làm người đó tình nguyện đáp lại tình yêu của nàng…..
Bất quá nàng đã sai rồi…sai rất nhiều…. Mà đến khi nàng nhận ra mình sai thì cũng chẳng thể thay đổi được gì….
Cuộn tròn người trên bãi cỏ, Mặc Viên vùi mặt vào hai đầu gối…
Hiện tại nàng thương Bạch Nhất Quân?
Không sai…
Nhưng bây giờ nàng có thể làm gì? Nàng và hắn chỉ ràng buộc nhau bằng một tờ khế ước trong hai năm. Hết hai năm rồi thì sao đây? Có lẽ hắn sẽ không cần nàng nữa… Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ, bớt đi một người như nàng cũng chẳng sao cả….
Hơn nữa thân phận của hắn và nàng không hề tương xứng với nhau. Hắn là vương gia cao cao tại thượng, nàng chỉ là thứ dân nhỏ bé chẳng đáng gì…..
Vả lại nàng sợ… Náng rất sợ lại giống như kiếp trước…. Nàng không muốn….Nàng không muốn lại dẫm lên vết xe đổ của chính bản thân mình… phần tình cảm này có lẽ nên dìm vào quên lãng thôi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.