Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 144: Không mong lại tổn thương thêm lần nữa
Diệp Linh
15/09/2019
Bạch Nhất Quân nghe có người gọi thì dừng chân, chầm chậm quay người lại nhìn người đang gấp gáp đuổi theo mình, khẽ nhíu mày: “Hồ phó tướng?”
“Là mạt tướng, mạo muội gọi vương gia, xin vương gia thứ tội.” Hồ Hiên chắp tay nói.
Bạch Nhất Quân: “Có việc gì?”
Hồ Hiên: “Mạt tướng là muốn hỏi mảnh ngọc mà vương gia cầm khi ở trong đại điện, có thể cho thần mượn một chút không?”
“Ngọc?” Bạch Nhất Quân khẽ nheo mắt.
“Đúng vậy. Là một mảnh ngọc tử liên hoa.” Hồ Hiên gấp gáp nói.
Bạch Nhất Quân: “Không thể.”
Dứt lời không đợi Hồ Hiên kịp phản ứng, Bạch Nhất Quân hướng Ngự thư phòng mà đi, trong lòng có điều suy nghĩ.
Mảnh ngọc này là do Tiểu Viên đưa cho hắn, có lẽ là có liên quan đến thân phận của nàng. Ban đầu hắn tôn trọng ý kiến của Mặc Viên, không định điều tra nhưng qua tình hình hôm nay mà nói thì không điều tra là không được.
Hồ phó tướng nhận ra mảnh ngọc, chẳng lẽ Tiểu Viên là người Hồ gia nhưng Hồ Lâm đại tướng quân cưới một chính thê không lập thiếp, chỉ có nhi tử là Hồ Hiên làm gì có nữ nhi… Chuyện này…
Khoan đã… Năm hắn tám tuổi đã rời Hoàng Thành theo sư phụ lên núi học võ. Năm mười hai có về nhưng chỉ một tháng sau đã trở lại núi. Năm năm sau trở về không bao lâu đã cầm binh đánh giặc đến năm hắn tròn hai mươi hai mới thực sự trở về Hoàng Thành.
Trong khoảng mười mấy năm đó chắc chắn đã xảy ra nhiều chuyện mà hắn không biết, nhất định là trong lúc đó. Vài ngày nữa là Tiểu Viên về tới Hoàng Thành, trước khi Tiểu Viên trở về, hắn nhất định phải biết được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian hắn vắng mặt.
Bạch Nhất Quân cau mày gọi: “Mục Trung.”
“Có thuộc hạ.” Mục Trung từ đâu xuất hiện hành lễ.
“Đi tìm hiểu cho ta vài chuyện….”
Sau khi Bạch Nhất Quân phân phó cho Mục trung xong liền cất bước tiếp tục đi về phía Ngự thư phòng.
-------------------------
Ngự thư phòng.
Bạch Nhất Thiên ngồi trên long ỷ nghiêng đầu nhắm mắt tựa người nghỉ ngơi, trong lòng không nhịn được phiền muộn.
Lục đệ của hắn từ khi Lan phi_mẫu thân của đệ ấy mất đi liền trở thành một con người khác. Từ một đứa trẻ dễ thương, hoạt bát luôn chạy theo chân hắn ngọt ngào gọi ‘Nhị hoàng huynh’, luôn thích cười nói vui vẻ đã trở nên trầm lặng, ít nói, mà năm đó đệ ấy chỉ mới năm tuổi.
Sau sự kiện đó, Nhất Quân luôn tránh tiếp xúc với tất cả mọi người. Hắn cùng Hoàng tổ mẫu cố gắng lắm mới có thể tiếp xúc được với đệ ấy nhưng cũng không khả quan là mấy. Ban đầu, hỏi tới Nhất Quân thì chỉ gật hoặc lắc đầu, sau đó có nói được vài chữ nhưng đệ ấy nhất định không chủ động đi bắt chuyện với bất cứ một ai.
Tám tuổi, đệ ấy rời đi, đến mười hai trở về. Khi ấy, thấy Nhất Quân đã tốt hơn hắn có hỏi tại sao đệ lại trở nên như vậy thì đệ ấy trả lời rằng đệ ấy chán ghét cái hoàng cung giả dối này, đệ ấy tận mắt thấy mẫu phi của mình chết thảm ra sao, thấy người mà đệ ấy luôn sùng bái, tôn trọng gọi một tiếng ‘đại hoàng huynh’ muốn giết mình vì tranh giành quyền lực.
Lúc đó Hoàng tổ mẫu đứng bên ngoài nghe được tất cả liền đau lòng đứa cháu nhỏ nên luôn dành cho Nhất Quân tình thương nhiều hơn những đứa cháu khác. Ngay cả hắn, hắn cũng không ngờ rằng Nhất Quân còn nhỏ nhưng đã trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.
Sau này, khi đã trưởng thành, Nhất Quân phò tá hắn ngồi lên ngai vàng một cách thuận lợi nhất. Nhưng điều đó không có nghĩa là đệ ấy sẽ mở lòng. Đúng vậy, Nhất Quân vẫn như thế, kiệm lời, lạnh lùng, khi cần thì sẽ tàn nhẫn hơn bất kì ai.
Trong thế giới của đệ ấy, người quan trọng, người mà đệ ấy thực sự quan tâm chỉ có Hoàng tổ mẫu, hắn cùng Yến Lê, còn những người khác với đệ ấy có cũng được mà không có đệ ấy cũng không quan tâm.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Mặc Viên xuất hiện như một kì tích khiến đệ ấy thay đổi thật nhiều. Nhất Quân nói nhiều hơn, cười nhiều hơn tuy không thể như lúc nhỏ nhưng đã tốt lên rất nhiều. Hắn cũng cảm thấy an lòng hơn.
Có điều mấy hôm trước, khi hắn nghe tin chạy tới Liễu gia nhìn thấy bộ dạng của Nhất Quân khi ấy, ánh mắt đệ ấy y hệt lúc Lan phi mất đi. Hắn thấy hoảng sợ, sợ người đệ đệ mình thương yêu lại trở về bộ dạng lúc trước.
Hắn ngăn Nhất Quân lại, đệ ấy kiềm chế, cố gắng không làm hắn bị thương khẽ gầm lên: “Tránh ra.” Nhưng hắn không tránh, hắn không muốn Nhất Quân phạm sai lầm bởi Liễu gia dầu gì cũng là họ hàng của Hoàng tổ mẫu.
Một lúc sau, Hoàng tổ mẫu đến, Nhất Quân mới đè nén ánh mắt tàn nhẫn ấy xuống và rồi dù không muốn nhưng đệ ấy vẫn bỏ qua cho một nhà Liễu gia.
Hắn không ngờ địa vị của Mặc Viên trong lòng Nhất Quân lại lớn tới vậy, đến mức khiến Nhất Quân trở nên điên cuồng như vậy. Thực sự… Hắn không biết đó là tốt hay xấu, cũng không biết nữ nhân kia có thật lòng đối với đệ đệ của mình hay không… Nhưng hắn mong Nhất Quân sẽ không bị tổn thương thêm một lần nào nữa…
“Là mạt tướng, mạo muội gọi vương gia, xin vương gia thứ tội.” Hồ Hiên chắp tay nói.
Bạch Nhất Quân: “Có việc gì?”
Hồ Hiên: “Mạt tướng là muốn hỏi mảnh ngọc mà vương gia cầm khi ở trong đại điện, có thể cho thần mượn một chút không?”
“Ngọc?” Bạch Nhất Quân khẽ nheo mắt.
“Đúng vậy. Là một mảnh ngọc tử liên hoa.” Hồ Hiên gấp gáp nói.
Bạch Nhất Quân: “Không thể.”
Dứt lời không đợi Hồ Hiên kịp phản ứng, Bạch Nhất Quân hướng Ngự thư phòng mà đi, trong lòng có điều suy nghĩ.
Mảnh ngọc này là do Tiểu Viên đưa cho hắn, có lẽ là có liên quan đến thân phận của nàng. Ban đầu hắn tôn trọng ý kiến của Mặc Viên, không định điều tra nhưng qua tình hình hôm nay mà nói thì không điều tra là không được.
Hồ phó tướng nhận ra mảnh ngọc, chẳng lẽ Tiểu Viên là người Hồ gia nhưng Hồ Lâm đại tướng quân cưới một chính thê không lập thiếp, chỉ có nhi tử là Hồ Hiên làm gì có nữ nhi… Chuyện này…
Khoan đã… Năm hắn tám tuổi đã rời Hoàng Thành theo sư phụ lên núi học võ. Năm mười hai có về nhưng chỉ một tháng sau đã trở lại núi. Năm năm sau trở về không bao lâu đã cầm binh đánh giặc đến năm hắn tròn hai mươi hai mới thực sự trở về Hoàng Thành.
Trong khoảng mười mấy năm đó chắc chắn đã xảy ra nhiều chuyện mà hắn không biết, nhất định là trong lúc đó. Vài ngày nữa là Tiểu Viên về tới Hoàng Thành, trước khi Tiểu Viên trở về, hắn nhất định phải biết được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian hắn vắng mặt.
Bạch Nhất Quân cau mày gọi: “Mục Trung.”
“Có thuộc hạ.” Mục Trung từ đâu xuất hiện hành lễ.
“Đi tìm hiểu cho ta vài chuyện….”
Sau khi Bạch Nhất Quân phân phó cho Mục trung xong liền cất bước tiếp tục đi về phía Ngự thư phòng.
-------------------------
Ngự thư phòng.
Bạch Nhất Thiên ngồi trên long ỷ nghiêng đầu nhắm mắt tựa người nghỉ ngơi, trong lòng không nhịn được phiền muộn.
Lục đệ của hắn từ khi Lan phi_mẫu thân của đệ ấy mất đi liền trở thành một con người khác. Từ một đứa trẻ dễ thương, hoạt bát luôn chạy theo chân hắn ngọt ngào gọi ‘Nhị hoàng huynh’, luôn thích cười nói vui vẻ đã trở nên trầm lặng, ít nói, mà năm đó đệ ấy chỉ mới năm tuổi.
Sau sự kiện đó, Nhất Quân luôn tránh tiếp xúc với tất cả mọi người. Hắn cùng Hoàng tổ mẫu cố gắng lắm mới có thể tiếp xúc được với đệ ấy nhưng cũng không khả quan là mấy. Ban đầu, hỏi tới Nhất Quân thì chỉ gật hoặc lắc đầu, sau đó có nói được vài chữ nhưng đệ ấy nhất định không chủ động đi bắt chuyện với bất cứ một ai.
Tám tuổi, đệ ấy rời đi, đến mười hai trở về. Khi ấy, thấy Nhất Quân đã tốt hơn hắn có hỏi tại sao đệ lại trở nên như vậy thì đệ ấy trả lời rằng đệ ấy chán ghét cái hoàng cung giả dối này, đệ ấy tận mắt thấy mẫu phi của mình chết thảm ra sao, thấy người mà đệ ấy luôn sùng bái, tôn trọng gọi một tiếng ‘đại hoàng huynh’ muốn giết mình vì tranh giành quyền lực.
Lúc đó Hoàng tổ mẫu đứng bên ngoài nghe được tất cả liền đau lòng đứa cháu nhỏ nên luôn dành cho Nhất Quân tình thương nhiều hơn những đứa cháu khác. Ngay cả hắn, hắn cũng không ngờ rằng Nhất Quân còn nhỏ nhưng đã trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.
Sau này, khi đã trưởng thành, Nhất Quân phò tá hắn ngồi lên ngai vàng một cách thuận lợi nhất. Nhưng điều đó không có nghĩa là đệ ấy sẽ mở lòng. Đúng vậy, Nhất Quân vẫn như thế, kiệm lời, lạnh lùng, khi cần thì sẽ tàn nhẫn hơn bất kì ai.
Trong thế giới của đệ ấy, người quan trọng, người mà đệ ấy thực sự quan tâm chỉ có Hoàng tổ mẫu, hắn cùng Yến Lê, còn những người khác với đệ ấy có cũng được mà không có đệ ấy cũng không quan tâm.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Mặc Viên xuất hiện như một kì tích khiến đệ ấy thay đổi thật nhiều. Nhất Quân nói nhiều hơn, cười nhiều hơn tuy không thể như lúc nhỏ nhưng đã tốt lên rất nhiều. Hắn cũng cảm thấy an lòng hơn.
Có điều mấy hôm trước, khi hắn nghe tin chạy tới Liễu gia nhìn thấy bộ dạng của Nhất Quân khi ấy, ánh mắt đệ ấy y hệt lúc Lan phi mất đi. Hắn thấy hoảng sợ, sợ người đệ đệ mình thương yêu lại trở về bộ dạng lúc trước.
Hắn ngăn Nhất Quân lại, đệ ấy kiềm chế, cố gắng không làm hắn bị thương khẽ gầm lên: “Tránh ra.” Nhưng hắn không tránh, hắn không muốn Nhất Quân phạm sai lầm bởi Liễu gia dầu gì cũng là họ hàng của Hoàng tổ mẫu.
Một lúc sau, Hoàng tổ mẫu đến, Nhất Quân mới đè nén ánh mắt tàn nhẫn ấy xuống và rồi dù không muốn nhưng đệ ấy vẫn bỏ qua cho một nhà Liễu gia.
Hắn không ngờ địa vị của Mặc Viên trong lòng Nhất Quân lại lớn tới vậy, đến mức khiến Nhất Quân trở nên điên cuồng như vậy. Thực sự… Hắn không biết đó là tốt hay xấu, cũng không biết nữ nhân kia có thật lòng đối với đệ đệ của mình hay không… Nhưng hắn mong Nhất Quân sẽ không bị tổn thương thêm một lần nào nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.