Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 159: Ngoại truyện 3: Se duyên
Diệp Linh
08/10/2019
Sau đại hôn, Mặc Viên ngoài việc trên đầu có thêm cái hiệu Tĩnh vương phi thì tất cả không có gì thay đổi cả.
À không… Có một thứ thay đổi…
Sau khi thành thân, không biết Mặc Viên bị cái gì kích thích lại suốt ngày chạy đi se duyên cho các cặp đôi xung quanh mình khiến Bạch Nhất Quân đau đầu không thôi.
Điển hình như bây giờ, Mặc Viên đang cùng Bạch Nhất Quân uống trà chiều tại Tĩnh Các nhưng nhìn thần thái của nàng, Bạch Nhất Quân dám chắc đầu nhỏ kia lại đang lập mưu tính kế gì nữa rồi.
Thở dài một cái, thôi thì nàng muốn nghịch thế nào thì nghịch, miễn sao nàng không bị thương thì mọi việc hắn đều có cách giải quyết. (*Linh Linh: tui đã hiểu tại sao bà này không coi ai ra gì!*)
Khẽ nhấp một ngụm trà, Mặc Viên âm thầm đảo mắt qua lại giữa Mục Phong đang đứng sau lưng Bạch Nhất Quân và Hồng Trà đang bưng bánh tới.
Hừm… Hừm… Cặp đôi Kim Ân và Mặc Vi đã giải quyết xong, nàng có nên làm ông tơ bà nguyệt se duyên cho Tiểu Trà Nhi cùng Mục Phong không ta? Rất đáng để suy nghĩ nha! Hehe….
Mặc Viên vừa uống trà vừa ăn bánh, ánh mắt lại vạn phần xảo quyệt khiến Mục Phong ở đối diện nhìn thấy mà rợn cả sống lưng.
Tiểu vương phi lại đang âm mưu gì nữa đây? Thật đáng lo ngại mà! Đừng nói hắn sẽ là dê con thí mạng nha! Không… Không thể nào… Huhu…
Hắn cứ tưởng sau khi thành thân xong ít nhiều gì thì tiểu vương phi sẽ bớt quậy phá lại nhưng bất quá hắn đã sai. Hoàn toàn sai lầm!!!!
Tiểu vương phi sau khi thành thân thì trình độ lại được nâng lên một tầm cao mới, có thể nói là không ai cản nổi. Đã thế gia anh minh nhà hắn không những không trách cứ hay phàn nàn nửa chữ với tiểu vương phi mà còn vui vẻ đi dọn dẹp giùm. Cho nên hắn bây giờ chả còn từ ngữ gì để mô tả trình độ sủng thê mù quáng của gia nhà mình.
Haizz… Thôi thì là phúc không phải họa, là họa không tránh được… Hắn có năng lực tránh thì với khả năng của gia nhà hắn thì mười phần là sẽ giúp tiểu phi lừa hắn vô tròng, tránh chi cho mệt… Nhận mệnh thôi…
Trái với Mục Phong đang âu sầu cộng bi ai cho số phận sắp tới của mình, Hồng Trà vẫn rất hồn nhiên, an an tĩnh tĩnh đứng sau lưng Mặc Viên, không hề biết rằng mình đang lọt vào tầm ngắm của chủ tử thân yêu nhà mình.
“Tiểu Trà Nhi…” Mặc Viên hơi đảo mắt gọi.
Hồng Trà: “Dạ…”
Mặc Viên: “Ra phố giúp ta mua ít đồ.”
“Tiểu thư muốn mua gì?” Hồng Trà nghiêng đầu hỏi.
“Ừm. Để ta viết ra cho, chờ ta một chút.” Mặc Viên nói rồi chạy thẳng và thư phòng, một lúc sau lại chạy ra với tờ giấy trong tay: “Đây.”
“Vâng.” Hồng Trà nhận tờ giấy gật gật đầu xong định bước đi thì bị gọi lại.
“Chờ chút đã.” Mặc Viên cười cười gọi Hồng Trà.
“Tiểu thư còn gì căn dặn?” Hồng Trà tròn mắt hỏi.
“Mục Phong…” Mặc Viên nhìn về phía Mục Phong cười nhân ái.
“C… có… thuộc hạ…” Mục Phong cảm thấy sống lưng bỗng nhiên lạnh buốt.
“Đi giúp Hồng Trà đi.” Mặc Viên hất mặt về phía Hồng Trà.
“Tiểu thư, không cần đâu. Hồng Trà tự mình làm được mà, không cần phiền Mục thị vệ đâu.” Hồng Trà ngại ngùng nói.
“Ngoan. Nghe lời ta, nhiều đồ như vậy để hắn khiêng giúp, nếu hắn ta dám bắt nạt em cứ việc về mách lại với ta, ta xử hắn.” Mặc Viên xoa xoa đầu Hồng Trà nói.
“Tiểu vương phi, thuộc hạ nào dám.” Mục Phong đau khổ nói.
Cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đụng tới người của tiểu vương phi trừ phi hắn chán sống rồi.
“Nhưng mà…” Hồng Trà còn định nói gì đó nhưng lại bị Mặc Viên ngắt lời: “Không nhưng nhị gì cả, mau
đi đi.”
“Vâng.” Hồng Trà cam chịu bước đi.
“Còn không mau đi theo.” Mặc Viên trừng Mục Phong vẫn đang đứng như trời trồng sau lưng Bạch Nhất Quân.
“Vâng.” Mục Phong đáp một tiếng rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo Hồng Trà.
Nhìn bóng lưng hai người, Mặc Viên cười mười phần phúc hắc và lập tức nhận được một cái cốc đầu. Nàng ôm đầu trừng tên hung thủ: “Sao đánh ta?”
“Ai bảo nàng nghịch ngợm.” Bạch Nhất Quân nhấp một ngụm trà nói.
“Ta nghịch ngợm khi nào chứ?” Mặc Viên bĩu môi.
“Đừng nói với ta nàng chỉ đơn thuần muốn nhờ Hồng Trà và Mục Phong đi mua đồ.” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nàng.
“Haha… Chỉ có ngươi hiểu ta.” Mặc Viên nháy mắt với hắn, bỏ lại một câu: “Ta đi xúc tiến tình cảm cho họ đây.”
Lời vừa dứt thì cũng không thấy người đâu. Thấy vậy Bạch Nhất Quân chỉ biết lắc đầu rồi đi vào thư phòng xử lý công vụ.
Sau lần đó, Mặc Viên không ngừng tạo mọi cơ hội để Mục Phong và Hồng Trà gặp nhau, có thể nói là đầu nhỏ đã vận hành hết công suất chỉ để nối dây tơ hồng cho hai người kia.
Và không phụ lòng Mặc đại cô nương, sau bao tháng ngày ròng rã thì cuối cùng Mục Phong cũng có thể rước được Hồng Trà về làm tiểu thê tử.
Người vui nhất thì chính là Mặc Viên rồi, suốt ngày chạy tới chạy lui chỉ để lo mọi việc cho Hồng Trà xuất giá.
Hừm… Sao nàng lại có cảm giác như đang chuẩn bị cho khuê nữ nhà mình kết hôn là thế nào nhỉ??? Mặc kệ, mặc kệ, giờ phải chuẩn bị mọi thứ tươm tất cái đã, không thể có sai sót được.
À không… Có một thứ thay đổi…
Sau khi thành thân, không biết Mặc Viên bị cái gì kích thích lại suốt ngày chạy đi se duyên cho các cặp đôi xung quanh mình khiến Bạch Nhất Quân đau đầu không thôi.
Điển hình như bây giờ, Mặc Viên đang cùng Bạch Nhất Quân uống trà chiều tại Tĩnh Các nhưng nhìn thần thái của nàng, Bạch Nhất Quân dám chắc đầu nhỏ kia lại đang lập mưu tính kế gì nữa rồi.
Thở dài một cái, thôi thì nàng muốn nghịch thế nào thì nghịch, miễn sao nàng không bị thương thì mọi việc hắn đều có cách giải quyết. (*Linh Linh: tui đã hiểu tại sao bà này không coi ai ra gì!*)
Khẽ nhấp một ngụm trà, Mặc Viên âm thầm đảo mắt qua lại giữa Mục Phong đang đứng sau lưng Bạch Nhất Quân và Hồng Trà đang bưng bánh tới.
Hừm… Hừm… Cặp đôi Kim Ân và Mặc Vi đã giải quyết xong, nàng có nên làm ông tơ bà nguyệt se duyên cho Tiểu Trà Nhi cùng Mục Phong không ta? Rất đáng để suy nghĩ nha! Hehe….
Mặc Viên vừa uống trà vừa ăn bánh, ánh mắt lại vạn phần xảo quyệt khiến Mục Phong ở đối diện nhìn thấy mà rợn cả sống lưng.
Tiểu vương phi lại đang âm mưu gì nữa đây? Thật đáng lo ngại mà! Đừng nói hắn sẽ là dê con thí mạng nha! Không… Không thể nào… Huhu…
Hắn cứ tưởng sau khi thành thân xong ít nhiều gì thì tiểu vương phi sẽ bớt quậy phá lại nhưng bất quá hắn đã sai. Hoàn toàn sai lầm!!!!
Tiểu vương phi sau khi thành thân thì trình độ lại được nâng lên một tầm cao mới, có thể nói là không ai cản nổi. Đã thế gia anh minh nhà hắn không những không trách cứ hay phàn nàn nửa chữ với tiểu vương phi mà còn vui vẻ đi dọn dẹp giùm. Cho nên hắn bây giờ chả còn từ ngữ gì để mô tả trình độ sủng thê mù quáng của gia nhà mình.
Haizz… Thôi thì là phúc không phải họa, là họa không tránh được… Hắn có năng lực tránh thì với khả năng của gia nhà hắn thì mười phần là sẽ giúp tiểu phi lừa hắn vô tròng, tránh chi cho mệt… Nhận mệnh thôi…
Trái với Mục Phong đang âu sầu cộng bi ai cho số phận sắp tới của mình, Hồng Trà vẫn rất hồn nhiên, an an tĩnh tĩnh đứng sau lưng Mặc Viên, không hề biết rằng mình đang lọt vào tầm ngắm của chủ tử thân yêu nhà mình.
“Tiểu Trà Nhi…” Mặc Viên hơi đảo mắt gọi.
Hồng Trà: “Dạ…”
Mặc Viên: “Ra phố giúp ta mua ít đồ.”
“Tiểu thư muốn mua gì?” Hồng Trà nghiêng đầu hỏi.
“Ừm. Để ta viết ra cho, chờ ta một chút.” Mặc Viên nói rồi chạy thẳng và thư phòng, một lúc sau lại chạy ra với tờ giấy trong tay: “Đây.”
“Vâng.” Hồng Trà nhận tờ giấy gật gật đầu xong định bước đi thì bị gọi lại.
“Chờ chút đã.” Mặc Viên cười cười gọi Hồng Trà.
“Tiểu thư còn gì căn dặn?” Hồng Trà tròn mắt hỏi.
“Mục Phong…” Mặc Viên nhìn về phía Mục Phong cười nhân ái.
“C… có… thuộc hạ…” Mục Phong cảm thấy sống lưng bỗng nhiên lạnh buốt.
“Đi giúp Hồng Trà đi.” Mặc Viên hất mặt về phía Hồng Trà.
“Tiểu thư, không cần đâu. Hồng Trà tự mình làm được mà, không cần phiền Mục thị vệ đâu.” Hồng Trà ngại ngùng nói.
“Ngoan. Nghe lời ta, nhiều đồ như vậy để hắn khiêng giúp, nếu hắn ta dám bắt nạt em cứ việc về mách lại với ta, ta xử hắn.” Mặc Viên xoa xoa đầu Hồng Trà nói.
“Tiểu vương phi, thuộc hạ nào dám.” Mục Phong đau khổ nói.
Cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đụng tới người của tiểu vương phi trừ phi hắn chán sống rồi.
“Nhưng mà…” Hồng Trà còn định nói gì đó nhưng lại bị Mặc Viên ngắt lời: “Không nhưng nhị gì cả, mau
đi đi.”
“Vâng.” Hồng Trà cam chịu bước đi.
“Còn không mau đi theo.” Mặc Viên trừng Mục Phong vẫn đang đứng như trời trồng sau lưng Bạch Nhất Quân.
“Vâng.” Mục Phong đáp một tiếng rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo Hồng Trà.
Nhìn bóng lưng hai người, Mặc Viên cười mười phần phúc hắc và lập tức nhận được một cái cốc đầu. Nàng ôm đầu trừng tên hung thủ: “Sao đánh ta?”
“Ai bảo nàng nghịch ngợm.” Bạch Nhất Quân nhấp một ngụm trà nói.
“Ta nghịch ngợm khi nào chứ?” Mặc Viên bĩu môi.
“Đừng nói với ta nàng chỉ đơn thuần muốn nhờ Hồng Trà và Mục Phong đi mua đồ.” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nàng.
“Haha… Chỉ có ngươi hiểu ta.” Mặc Viên nháy mắt với hắn, bỏ lại một câu: “Ta đi xúc tiến tình cảm cho họ đây.”
Lời vừa dứt thì cũng không thấy người đâu. Thấy vậy Bạch Nhất Quân chỉ biết lắc đầu rồi đi vào thư phòng xử lý công vụ.
Sau lần đó, Mặc Viên không ngừng tạo mọi cơ hội để Mục Phong và Hồng Trà gặp nhau, có thể nói là đầu nhỏ đã vận hành hết công suất chỉ để nối dây tơ hồng cho hai người kia.
Và không phụ lòng Mặc đại cô nương, sau bao tháng ngày ròng rã thì cuối cùng Mục Phong cũng có thể rước được Hồng Trà về làm tiểu thê tử.
Người vui nhất thì chính là Mặc Viên rồi, suốt ngày chạy tới chạy lui chỉ để lo mọi việc cho Hồng Trà xuất giá.
Hừm… Sao nàng lại có cảm giác như đang chuẩn bị cho khuê nữ nhà mình kết hôn là thế nào nhỉ??? Mặc kệ, mặc kệ, giờ phải chuẩn bị mọi thứ tươm tất cái đã, không thể có sai sót được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.