Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 110: Quá khứ đau thương
Diệp Linh
19/07/2019
Mặc Viên bị Bạch Nhất Quân cường ngạnh bế đi. Lúc đó trong đầu Mặc Viên vang lên hai chữ không ổn, nàng không biết phải làm gì đành phải hạ giọng đàm phán đến khô cả miệng hắn mới thả nàng ngồi trên một bãi cỏ trong dịch quán.
Ngồi trên bãi cỏ, Mặc Viên ngước nhìn những ngôi sao đêm, gió lạnh cứ thế tạt thẳng vào mặt làm nàng tỉnh táo hẳn. Nhắm mắt lại định hưởng thụ chút cảm giác sảng khoái kia thì trên đầu bỗng nằng nặng, trên mặt lại có cảm giác ấm lên.
Mặc Viên mở mắt ra nhìn liền hoảng hồn bởi gương mặt phóng đại của Bạch Nhất Quân và quan trọng là tay hắn đang áp vào mặt nàng, vận khí truyền hơi ấm cho nàng.
“Làm…làm gì đấy?” Mặc Viên hơi mất tự nhiên nắm lấy tay hắn kéo ra.
Bạch Nhất Quân khẽ vỗ vào tay nàng rồi lại áp tay vào mặt nàng: “Đang sưởi ấm cho nàng.”
Mặc Viên nghe vậy chỉ biết cụp mắt cười buồn. Lại nữa rồi… Ngươi cứ như vậy….
Lại qua một hồi sau khi đã chắc rằng nàng không bị lạnh, Bạch Nhất Quân lưu luyến buông tay ra chỉnh lại nón cho nàng rồi ngồi xuống bên cạnh:
“Thỏ ngốc…”
“Hửm?”
“Ta có thể hỏi một chuyện không?”
“Được…”
“Tại sao hôm ấy nàng lại khóc vậy?”
“….”
Mặc Viên không ngờ hắn lại hỏi chuyện ngày hôm ấy, nhất thời không biết trả lời như thế nào chỉ biết cúi gầm mặt. Đây là câu chuyện mà nàng chưa bao giờ kể cho ai nghe, dẫu có kể đi chăng nữa thì mấy ai tin đây???
Bạch Nhất Quân thấy nàng im lặng thì quay sang nhìn nàng: “Rất khó nói sao?”
“…”
Vẫn im lặng…
“Vậy ta không ép nàng… Ta sẽ đợi tới ngày nàng thực sự mở lòng với ta.” Nói rồi hắn mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng.
Mặc Viên nhìn nụ cười cùng hành động dịu dàng của hắn mà hai mắt đỏ hoe. Nước mắt muốn rơi xuống nhưng bị nàng ép ngược trở về. Mặc Viên ngước nhìn hắn:
“Nếu ta nói thì ngươi sẽ tin sao?”
“Sẽ.” Bạch Nhất Quân bẹo má nàng kiên định gật đầu.
“Nhưng trước hết ta có chuyện muốn nói với ngươi trước…”
“Được. Nàng nói đi.”
Mặc Viên nắm chặt tay, hít thật sâu cắn răng nói:
“Bạch Nhất Quân… Khế ước giữa chúng ta… kết thúc đi!”
“Tại sao?” Bạch Nhất Quân nghe nàng nói xong thì nụ cười chợt vụt tắt.
“Vì chuyện ta sắp nói đây…” Mặc Viên không dám nhìn hắn, đưa mắt ra xa xăm ngoài kia.
“Vậy nàng nói đi, ta sẽ xem xét…” Xử nàng nếu nàng dám bỏ rơi ta. Bạch Nhất Quân nói lấp lửng nuốt
nửa câu sau vào bụng.
“Thực sự thì… ta không phải người của thế giới này… Ta chỉ là một linh hồn của thế giới khác đang trú trong cơ thể này thôi… Nói trắng ra là ta đã từng chết.”
Mặc Viên dứt lời quay sang xem phản ứng của Bạch Nhất Quân thì thấy hắn chỉ khẽ kinh ngạc rồi đưa mắt nhìn nàng ý bảo tiếp tục. Thấy hắn không hoảng sợ hay kì thị hay né tránh mình, Mặc Viên thở phào nhẹ nhõm bắt đầu nhớ về quá khứ mà nàng chôn vùi nhiều năm qua…
“Ở thế giới đó, ta là một cô nhi không cha không mẹ. Ta sống trong cô nhi viện, nơi nuôi nấng những đứa trẻ mồ côi như ta, ở đó ta cũng được đi học và ta học rất tốt nên được lão sư yêu quý. Ngươi cũng biết rồi đó vì ta mồ côi nên bạn bè xa lánh ta, họ còn thường lấy việc đó ra để ức hiếp ta… Duy chỉ có một người là bênh vực, bảo vệ ta khỏi những người đó. Nàng rất xinh đẹp cũng rất tốt bụng, nàng là bằng hữu tốt nhất mà ta có được. Bọn ta đã cùng nhau học, cùng vui đùa và khi lớn lên lại cùng yêu một người….”
Mặc Viên nói tới đây liền ngắt một chút rồi lại nói tiếp.
“Người đó rất tốt… Ít nhất khi đó là vậy. Và hắn đã yêu bằng hữu của ta. Ngươi biết không khi đó ta đau lắm… trái tim ta đau lắm… Ngày biết chuyện ta đã khóc thật nhiều nhưng cuối cùng ta vẫn lui về phía sau, giấu đi tình yêu của mình và chúc phúc cho họ.
Nhưng vào một ngày kia khi ta cùng nàng ấy đi chọn áo cưới cho lễ thành thân của họ, trên đường về, bọn ta đã gặp tai nạn, đáng lẽ ra người phải chết là ta nhưng ngươi biết không… Nàng… nàng ấy vậy mà vì quay lại cứu ta mà bỏ mình…”
Nói tới đây Mặc Viên khóc nấc lên như một đứa trẻ, Bạch Nhất Quân ôm lấy nàng an ủi: “Ngoan! Không khóc, nàng không có lỗi… Không phải hai người là bạn tốt sao? Nàng ấy làm vậy rất dễ hiểu mà.”
Mặc Viên nấc nhẹ, lau nước mắt tiếp tục kể:
“Đúng vậy, có lẽ ta không có lỗi nhưng người kia, hắn ta lại quy hết tội cho ta. Hắn nói ta cướp đi mạng sống của nàng ấy, nói ta là kẻ ích kỷ, nói ta lòng lang dạ sói… Sau đó không biết vì sao hắn lại thay đổi thái độ quay sang đối xử tốt với ta. Khi đó ta cũng lấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng hắn đã thông suốt và với những dịu dàng hiếm có đó ta lại một lần nữa lún sâu vào tình yêu dành cho hắn … yêu đến dại khờ… Đến khi hắn cầm lấy chiếc nhẫn quỳ một chân xuống cầu hôn ta, ta đã không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý. Ngươi không biết khi đó ta đã hạnh phúc như thế nào đâu… Ta cứ ngỡ cả cuộc đời tối tăm, lạnh lẽo của mình cuối cùng cũng tìm được một tia sáng ấm áp… Nhưng bất quá… ta đã sai… sai thật rồi… Ngay từ đầu hắn tiếp cận ta đều có mục đích cả… Và vào ngày ta và hắn thành thân, ta đã thật xinh đẹp và vui vẻ, ta hồi hộp chờ đợi giây phút thiêng liêng để nói lời hẹn thề cùng hắn… Nhưng hắn lại tặng cho ta một nhát dao lạnh lẽo vào tim… Đầu gỗ ngươi biết không… chỗ này…. lúc đó đau lắm….”
Ngồi trên bãi cỏ, Mặc Viên ngước nhìn những ngôi sao đêm, gió lạnh cứ thế tạt thẳng vào mặt làm nàng tỉnh táo hẳn. Nhắm mắt lại định hưởng thụ chút cảm giác sảng khoái kia thì trên đầu bỗng nằng nặng, trên mặt lại có cảm giác ấm lên.
Mặc Viên mở mắt ra nhìn liền hoảng hồn bởi gương mặt phóng đại của Bạch Nhất Quân và quan trọng là tay hắn đang áp vào mặt nàng, vận khí truyền hơi ấm cho nàng.
“Làm…làm gì đấy?” Mặc Viên hơi mất tự nhiên nắm lấy tay hắn kéo ra.
Bạch Nhất Quân khẽ vỗ vào tay nàng rồi lại áp tay vào mặt nàng: “Đang sưởi ấm cho nàng.”
Mặc Viên nghe vậy chỉ biết cụp mắt cười buồn. Lại nữa rồi… Ngươi cứ như vậy….
Lại qua một hồi sau khi đã chắc rằng nàng không bị lạnh, Bạch Nhất Quân lưu luyến buông tay ra chỉnh lại nón cho nàng rồi ngồi xuống bên cạnh:
“Thỏ ngốc…”
“Hửm?”
“Ta có thể hỏi một chuyện không?”
“Được…”
“Tại sao hôm ấy nàng lại khóc vậy?”
“….”
Mặc Viên không ngờ hắn lại hỏi chuyện ngày hôm ấy, nhất thời không biết trả lời như thế nào chỉ biết cúi gầm mặt. Đây là câu chuyện mà nàng chưa bao giờ kể cho ai nghe, dẫu có kể đi chăng nữa thì mấy ai tin đây???
Bạch Nhất Quân thấy nàng im lặng thì quay sang nhìn nàng: “Rất khó nói sao?”
“…”
Vẫn im lặng…
“Vậy ta không ép nàng… Ta sẽ đợi tới ngày nàng thực sự mở lòng với ta.” Nói rồi hắn mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng.
Mặc Viên nhìn nụ cười cùng hành động dịu dàng của hắn mà hai mắt đỏ hoe. Nước mắt muốn rơi xuống nhưng bị nàng ép ngược trở về. Mặc Viên ngước nhìn hắn:
“Nếu ta nói thì ngươi sẽ tin sao?”
“Sẽ.” Bạch Nhất Quân bẹo má nàng kiên định gật đầu.
“Nhưng trước hết ta có chuyện muốn nói với ngươi trước…”
“Được. Nàng nói đi.”
Mặc Viên nắm chặt tay, hít thật sâu cắn răng nói:
“Bạch Nhất Quân… Khế ước giữa chúng ta… kết thúc đi!”
“Tại sao?” Bạch Nhất Quân nghe nàng nói xong thì nụ cười chợt vụt tắt.
“Vì chuyện ta sắp nói đây…” Mặc Viên không dám nhìn hắn, đưa mắt ra xa xăm ngoài kia.
“Vậy nàng nói đi, ta sẽ xem xét…” Xử nàng nếu nàng dám bỏ rơi ta. Bạch Nhất Quân nói lấp lửng nuốt
nửa câu sau vào bụng.
“Thực sự thì… ta không phải người của thế giới này… Ta chỉ là một linh hồn của thế giới khác đang trú trong cơ thể này thôi… Nói trắng ra là ta đã từng chết.”
Mặc Viên dứt lời quay sang xem phản ứng của Bạch Nhất Quân thì thấy hắn chỉ khẽ kinh ngạc rồi đưa mắt nhìn nàng ý bảo tiếp tục. Thấy hắn không hoảng sợ hay kì thị hay né tránh mình, Mặc Viên thở phào nhẹ nhõm bắt đầu nhớ về quá khứ mà nàng chôn vùi nhiều năm qua…
“Ở thế giới đó, ta là một cô nhi không cha không mẹ. Ta sống trong cô nhi viện, nơi nuôi nấng những đứa trẻ mồ côi như ta, ở đó ta cũng được đi học và ta học rất tốt nên được lão sư yêu quý. Ngươi cũng biết rồi đó vì ta mồ côi nên bạn bè xa lánh ta, họ còn thường lấy việc đó ra để ức hiếp ta… Duy chỉ có một người là bênh vực, bảo vệ ta khỏi những người đó. Nàng rất xinh đẹp cũng rất tốt bụng, nàng là bằng hữu tốt nhất mà ta có được. Bọn ta đã cùng nhau học, cùng vui đùa và khi lớn lên lại cùng yêu một người….”
Mặc Viên nói tới đây liền ngắt một chút rồi lại nói tiếp.
“Người đó rất tốt… Ít nhất khi đó là vậy. Và hắn đã yêu bằng hữu của ta. Ngươi biết không khi đó ta đau lắm… trái tim ta đau lắm… Ngày biết chuyện ta đã khóc thật nhiều nhưng cuối cùng ta vẫn lui về phía sau, giấu đi tình yêu của mình và chúc phúc cho họ.
Nhưng vào một ngày kia khi ta cùng nàng ấy đi chọn áo cưới cho lễ thành thân của họ, trên đường về, bọn ta đã gặp tai nạn, đáng lẽ ra người phải chết là ta nhưng ngươi biết không… Nàng… nàng ấy vậy mà vì quay lại cứu ta mà bỏ mình…”
Nói tới đây Mặc Viên khóc nấc lên như một đứa trẻ, Bạch Nhất Quân ôm lấy nàng an ủi: “Ngoan! Không khóc, nàng không có lỗi… Không phải hai người là bạn tốt sao? Nàng ấy làm vậy rất dễ hiểu mà.”
Mặc Viên nấc nhẹ, lau nước mắt tiếp tục kể:
“Đúng vậy, có lẽ ta không có lỗi nhưng người kia, hắn ta lại quy hết tội cho ta. Hắn nói ta cướp đi mạng sống của nàng ấy, nói ta là kẻ ích kỷ, nói ta lòng lang dạ sói… Sau đó không biết vì sao hắn lại thay đổi thái độ quay sang đối xử tốt với ta. Khi đó ta cũng lấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng hắn đã thông suốt và với những dịu dàng hiếm có đó ta lại một lần nữa lún sâu vào tình yêu dành cho hắn … yêu đến dại khờ… Đến khi hắn cầm lấy chiếc nhẫn quỳ một chân xuống cầu hôn ta, ta đã không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý. Ngươi không biết khi đó ta đã hạnh phúc như thế nào đâu… Ta cứ ngỡ cả cuộc đời tối tăm, lạnh lẽo của mình cuối cùng cũng tìm được một tia sáng ấm áp… Nhưng bất quá… ta đã sai… sai thật rồi… Ngay từ đầu hắn tiếp cận ta đều có mục đích cả… Và vào ngày ta và hắn thành thân, ta đã thật xinh đẹp và vui vẻ, ta hồi hộp chờ đợi giây phút thiêng liêng để nói lời hẹn thề cùng hắn… Nhưng hắn lại tặng cho ta một nhát dao lạnh lẽo vào tim… Đầu gỗ ngươi biết không… chỗ này…. lúc đó đau lắm….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.