Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 103: Yêu người khác
Diệp Linh
19/07/2019
Triệu Mẫn Ly sau khi trò chuyện cùng Mặc Viên xong liền ghé sang thỉnh an Thái hậu một chút rồi mới xuất cung. Nhưng bất ngờ trên đường ra cửa cung nàng lại gặp…. Kim Huyền.
“Tham kiến Hoàng biểu ca.” Triệu Mẫn Ly hành lễ.
“Bình thân.”
Đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa hai người tưởng chừng như kết thúc tại đó nhưng Triệu Mẫn Ly lại đánh bạo gọi hắn lại:
“Hoàng biểu ca.”
“Có chuyện gì?” Kim Huyền quay lại nhìn Triệu Mẫn Ly.
Bị cái nhìn của Kim Huyền lia qua, Triệu Mẫn Ly khẽ run lên nhưng do dự một chút vẫn nói:
“Tại sao huynh muốn lập Tiểu Viên làm Hoàng hậu?”
“Muội muốn biết?”
“Đúng vậy. Tiểu Viên hoàn toàn không phù hợp với cái danh vị đó…”
“Phù hợp hay không là do trẫm định đoạt, chưa tới phiên muội ở đây giáo huấn trẫm.” Ánh mắt Kim Huyền trong phút chốc lạnh hẳn.
“Muội không dám… Nhưng Tiểu Viên là bằng hữu của muội, muội hiểu nàng ấy hơn huynh. Muội cũng biết rằng Tiểu Viên sẽ không bao giờ chấp nhận việc này, nàng là con người của tự do, nàng không thích ràng buộc, đặc biệt là nơi hoàng cung lắm qui nhiều tắc như vậy… Với lại nàng ấy đã yêu người khác rồi!”
“Yêu người khác?” Kim Huyền nheo mắt lại.
“Đúng vậy! Người đó huynh cũng biết, hắn là Tĩnh vương của Bạch Ly quốc.”
“Bạch Nhất Quân?”
Triệu Mẫn Ly không nói gì coi như ngầm thừa nhận đáp án.
Khi Kim Huyền định nói gì đó thì một giọng nói khác vang lên ngắt lời hắn: “Mẫn Ly.”
Mặc Viên từ xa chạy tới, đến gần mới thấy Kim Huyền cũng có mặt ở đây, nàng gật đầu coi như chào hỏi. Nàng bây giờ có thể nói là coi trời bằng vung, gặp hắn nàng chẳng thèm hành lễ gì đó nữa mà hắn cũng không nói gì nên nàng cũng kệ luôn.
Mặc Viên nhíu mày nhìn hai người và nàng cảm nhận được không khí kì lạ giữa hai người này… dường như là không khí bị đè nén dữ dội….
“Tiểu Viên có chuyện gì sao?” Triệu Mẫn Ly lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Mặc Viên.
“À… lúc nãy ta quên… Ngươi ăn điểm tâm chưa?”
“Ăn rồi, nhưng sao?” Triệu Mẫn Ly khó hiểu nhìn nàng.
“Há mồm ra.”
“A…” Triệu Mẫn Ly dù không hiểu gì nhưng vẫn phối hợp há miệng ra.
Mặc Viên nhét vào miệng Triệu Mẫn Ly một viên thuốc rồi đưa cho nàng một cái bình màu trắng dặn dò: “Cái này ngươi đem về. Sau khi dùng bữa xong khoảng hai khắc thì uống vào. Như vậy sẽ mau hết bệnh.”
“Đây thuốc ngươi bào chế?” Triệu Mẫn Ly nuốt viên thuốc xuống hiếu kỳ nhìn cái bình sứ trong tay.
“Ừm. Ta rất ghét uống thuốc nấu nên đã tự bào chế ra thuốc viên, uống như vậy sẽ bớt đắng hơn.”
“Đa tạ.”
“Giữa ta và ngươi mà còn khách khí vậy sao? Thôi, không còn gì thì ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, đây là chè hạt sen ta nấu, ngươi đem về ăn đi, thanh nhiệt giải độc rất tốt.” Mặc Viên đưa cái hộp trong tay cho Triệu Mẫn Ly.
“Oa… Thật lâu rồi chưa ăn đồ ngươi nấu… Ta nhất định sẽ ăn hết. Ta đi trước.” Triệu Mẫn Ly hoan hỉ chào Mặc Viên xong không quên hành lễ với Kim Huyền: “Hoàng biểu ca, muội đi trước.”
“Ừm.” Kim Huyền không mặn không nhạt đáp lại.
“Tham kiến Hoàng biểu ca.” Triệu Mẫn Ly hành lễ.
“Bình thân.”
Đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa hai người tưởng chừng như kết thúc tại đó nhưng Triệu Mẫn Ly lại đánh bạo gọi hắn lại:
“Hoàng biểu ca.”
“Có chuyện gì?” Kim Huyền quay lại nhìn Triệu Mẫn Ly.
Bị cái nhìn của Kim Huyền lia qua, Triệu Mẫn Ly khẽ run lên nhưng do dự một chút vẫn nói:
“Tại sao huynh muốn lập Tiểu Viên làm Hoàng hậu?”
“Muội muốn biết?”
“Đúng vậy. Tiểu Viên hoàn toàn không phù hợp với cái danh vị đó…”
“Phù hợp hay không là do trẫm định đoạt, chưa tới phiên muội ở đây giáo huấn trẫm.” Ánh mắt Kim Huyền trong phút chốc lạnh hẳn.
“Muội không dám… Nhưng Tiểu Viên là bằng hữu của muội, muội hiểu nàng ấy hơn huynh. Muội cũng biết rằng Tiểu Viên sẽ không bao giờ chấp nhận việc này, nàng là con người của tự do, nàng không thích ràng buộc, đặc biệt là nơi hoàng cung lắm qui nhiều tắc như vậy… Với lại nàng ấy đã yêu người khác rồi!”
“Yêu người khác?” Kim Huyền nheo mắt lại.
“Đúng vậy! Người đó huynh cũng biết, hắn là Tĩnh vương của Bạch Ly quốc.”
“Bạch Nhất Quân?”
Triệu Mẫn Ly không nói gì coi như ngầm thừa nhận đáp án.
Khi Kim Huyền định nói gì đó thì một giọng nói khác vang lên ngắt lời hắn: “Mẫn Ly.”
Mặc Viên từ xa chạy tới, đến gần mới thấy Kim Huyền cũng có mặt ở đây, nàng gật đầu coi như chào hỏi. Nàng bây giờ có thể nói là coi trời bằng vung, gặp hắn nàng chẳng thèm hành lễ gì đó nữa mà hắn cũng không nói gì nên nàng cũng kệ luôn.
Mặc Viên nhíu mày nhìn hai người và nàng cảm nhận được không khí kì lạ giữa hai người này… dường như là không khí bị đè nén dữ dội….
“Tiểu Viên có chuyện gì sao?” Triệu Mẫn Ly lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Mặc Viên.
“À… lúc nãy ta quên… Ngươi ăn điểm tâm chưa?”
“Ăn rồi, nhưng sao?” Triệu Mẫn Ly khó hiểu nhìn nàng.
“Há mồm ra.”
“A…” Triệu Mẫn Ly dù không hiểu gì nhưng vẫn phối hợp há miệng ra.
Mặc Viên nhét vào miệng Triệu Mẫn Ly một viên thuốc rồi đưa cho nàng một cái bình màu trắng dặn dò: “Cái này ngươi đem về. Sau khi dùng bữa xong khoảng hai khắc thì uống vào. Như vậy sẽ mau hết bệnh.”
“Đây thuốc ngươi bào chế?” Triệu Mẫn Ly nuốt viên thuốc xuống hiếu kỳ nhìn cái bình sứ trong tay.
“Ừm. Ta rất ghét uống thuốc nấu nên đã tự bào chế ra thuốc viên, uống như vậy sẽ bớt đắng hơn.”
“Đa tạ.”
“Giữa ta và ngươi mà còn khách khí vậy sao? Thôi, không còn gì thì ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, đây là chè hạt sen ta nấu, ngươi đem về ăn đi, thanh nhiệt giải độc rất tốt.” Mặc Viên đưa cái hộp trong tay cho Triệu Mẫn Ly.
“Oa… Thật lâu rồi chưa ăn đồ ngươi nấu… Ta nhất định sẽ ăn hết. Ta đi trước.” Triệu Mẫn Ly hoan hỉ chào Mặc Viên xong không quên hành lễ với Kim Huyền: “Hoàng biểu ca, muội đi trước.”
“Ừm.” Kim Huyền không mặn không nhạt đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.