Chương 82: Ba lần mắng Lang Vương (2)
Du Tạc Bao Tử
17/04/2013
- Ai nói ta giết Victor? Thời gian, địa điểm… Con bà lũ óc heo các ngươi, ta có lý do gì sát hại Victor chứ, ta có cơ hội nào giết Victor hả?
- Giáo Sư, ngươi còn muốn chống chế ư? –Sorent nói:
- Hôm qua Victor chuốc say ta, trộm Tiên hoa chiến giáp cảu ta đi quyết đấu với ngươi, kết quả, bị ngươi sát hại ở lôi đài số 1!
- Khoan đã! Hôm qua quyết đấu với ta không phải ngươi? Ế, ta nói tên tiểu tử đó lộ số xuất chiêu không đúng mà…
Giang Nam hệt như lần đầu tiên hay biết đối thủ là Victor, vung nắm tay căm uất nói:
- Nhưng Victor rõ ràng thua trận chạy trốn, ta nào có sát hại gã! Sophus, Sorent, các ngươi muốn hãm hại ta thì cũng phải đưa ra chứng cứ nhé!
- Ngươi muốn chứng cứ? Hừ! –Sophus cười lạnh nói:
- Ta ngửi thấy mùi máu biến hóa của con trai ta ở lôi đài số 1, đây chính là chứng cớ!
Giang Nam tức giận, chỉ vào Sophus nói:
- Lang Vương bệ hạ, cái thứ khứu giác này, vốn dĩ chỉ là lý lẽ từ một phía, không tính là chứng cứ! Hôm nay ngươi nói ngươi ngửi thấy mùi máu biến hóa của Victor, thì ngươi có thể quét sạch thành Thái Dương, đồ sát nông trường Wester. Vậy ngày mai, ta có thể nói, ta ngửi thấy mùi Sophus ở hoàng cung đế quốc, hoài nghi Sophus âm mưu ám sát hoàng đế bệ hạ, sau đó đồ sát mười vạn Lang tộc núi Renny hay không? Chỉ bằng khứu giác liền muốn vu oan ta… Hừ, mọi người hãy phân xử công bằng cho, lời Sophus nói là rõ ràng ư?
- Đương nhiên nói không rõ!
Tadrik tiếp lời:
- Bệ hạ Sophus, khứu giác của ngài không thể coi là chứng cứ, pháp luật đế quốc đúng là đã quy định như vậy!
Giang Nam gật đầu hỏi thăm về phía Tadrik, tiếp tục nói:
- Lời Sophus nói không rõ, vậy xin hãy nghe qua lời của tôi… Tình hình tôi biết là: Victor thua trận chạy trốn, trước mắt sống không thấy người, chết không thấy thi thể, mấy trăm người ở đấu trường làm chứng! Tadrik các hạ, dựa theo pháp luật, loại tình huống này có thể chứng minh điều gì?
- Dựa theo pháp luật, điều này chỉ có thể chứng minh… Victor nếu đã chạy trốn, vậy bất kể hắn sống hay chết, đều không có quan hệ với Giáo Sư ngài!
- Nghe đi, đây chính là kết luận của quan lớn pháp luật đế quốc, tin rằng không ai hoài nghi uy tín của câu nói này chứ?
Tadrik mỉm cười:
- Cho dù có người hoài nghi, ta cũng sẵn lòng cùng hắn đối chất, lấy ‘bộ luật đế quốc’ để chứng minh ta không nói sai!
- Đa tạ sự chính trực của ngài, Tadrik các hạ!
Giang Nam vỗ vỗ tay:
- Được rồi, đạo lý và pháp luật đều đã giảng rõ ràng, ngươi không có bất kỳ lý do nào vu cáo ta sát hại Victor! Còn có gì muốn nói không?
- Ngươi, ngươi…
Lang vương luôn luôn là ‘thấy ai không vừa mắt, giết!’, hôm nay bị ép giảng đạo lý với Giang Nam, y mới giật mình phát hiện, miệng mình so với Giáo Sư thực sự là kém mấy chục con đường, y lóe linh quang:
- Giáo Sư, cho dù trong cái chết của Victor ngươi không có tội, vậy ngươi đương trường nhục mạ ta thì sao? Ngươi đương trường nhục mạ chủ nhân mười vạn Lang tộc núi Renny, về tình về lý, ta ắt phải đề xuất quyết đấu với ngươi – dám tiếp nhận quyết đấu sinh tử không?
Ngươi chẳng phải muốn giảng đạo lý sao? Được, ta sẽ dùng đạo lý ép ngươi quyết đấu, sau đó quang minh chính đại tiêu diệt ngươi!
- Ngươi muốn quyết đấu với ta? Có thể, tuy nhiên ta phải giảng qua đạo lý với ngươi trước đã…
Giang Nam nhảy xuống tháp nước, đi tới trước mặt Sophus cách không tới hai mươi bước, đan đầu ngón tay lại nói:
- Ngươi nói ta nhục mạ ngươi, không ngoài ba câu: bất nhân bất nghĩa, không hiểu lý lẽ, không phân trắng đen, đúng không?
- Tốt! Vậy ta muốn hỏi bệ hạ ngươi một lần. Thứ nhất, dung túng quân càn quét 15 vạn bình dân thành Thái Dương, hại nhà nhà đau khổ, người người để tang, ngươi làm ra loại chuyện này, có xứng với hai chữ ‘nhân nghĩa’ không?
Sophus nghiến chặt răng!
- Thứ hai, ngươi sốt ruột vì sống chết của con trai, không đoái hoài pháp luật đế quốc, công lý thiên địa, ức hiếp một cố gái yếu đuối như Welen, vây khốn thành Thái Dương, ngươi làm ra loại chuyện này, biết cái gì gọi là ‘lý lẽ’ không?
Sắc mặt Sophus bỗng đỏ bừng!
- - Vậy ngươi còn có gì để nói!? –Giang Nam phẫn nộ nói:
- Con sói già bất nhân bất nghĩa, không hiểu lý lẽ, không phân phải trái trắng đen nhà ngươi, ta mắng sai ngươi ư?
Phụt!
Sophus phun ra một búng máu!
Vua của mười vạn Lang tộc núi Renny, Thượng phẩm chín cấp Đồ Đằng sư, Lang vương Sophus bị mắng ói máu!
Miệng lưỡi thật lợi hại!
Thần sắc mọi người phấn khích đến cực điểm!
oOo
- Bệ hạ!
Chiến Cuồng nhị lang vội vã xông tới, nhưng Sophus chặn tay đẩy họ ra.
Lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt Sophus trở lên âm lãnh…
Giáo Sư giết Victor con ta, chuyện này không thể nghi ngờ, Giáo Sư, ắt phải nợ máu trả bằng máu!
Nhưng cục diện hôm nay: đánh không thắng, giảng đạo lý cũng không lại người ta… Có có cách gì có thể báo thù rửa hận cho Victor con ta đây?
- Bá phụ, cháu có một vài ý kiến nông cạn, không biết có nên nói hay không?
Sorent sáp lại gần, ghé tai nhỏ giọng thì thầm:
- Trông tình hình hôm nay, động võ, chúng ta chưa chắc đánh thắng đoàn kỵ binh của quản gia Gigi; giảng đạo lý, chúng ta cũng nói không lại cái mồm Giáo Sư… Nếu đã vậy, muốn giết Giáo Sư, sao không làm lớn chuyện lên!?
- Làm lớn chuyện!?
- Không sai, chính là làm lớn chuyện! –Sorent thấp giọng nói:
- Giáo Sư chẳng phải muốn giảng đạo lý, pháp luật sao? Tốt thôi, ngài cứ đến Tòa án tối cao đế quốc, tố cáo Giáo Sư sát hại Victor, xin chính phủ đế quốc dựa theo pháp luật, cho một phán quyết công bằng!
Sophus hơi nhíu mày, đường đường là Lang Vương núi Renny, đánh không thắng thì đi tố cáo, điều này… hơi có phần mất mặt thì phải?
Nhưng Sorent lại nói:
- Bá phụ, chớ sợ mất mặt, ngài tố cáo Giáo Sư có hai chỗ tốt… Thứ nhất, vừa rồi Tadrik vu cáo ngài ‘mưu nghịch phản quốc’, ngài tới Tòa án tối cao tố cáo, chính là chứng minh ngài trung thành tận tâm với đế quốc, không có ý đồ làm phản! Chỉ cần đơn kiện của ngài vừa đến, hoàng đế bệ hạ tuyệt đối sẽ không tin nghe vào lời đòn ‘Núi Renny mưu phản’ nữa!
Ánh mắt Sophus sáng ngời.
- Thứ hai, một khi ngài làm lớn chuyện lên, Lang vương núi Renny tố cáo Giáo Sư, tin tức này nhất định sẽ chấn động cả nước, khiến cho toàn bộ đại lục chú ý! Đến lúc ấy, nhà Rein và Julian đều sẽ e ngại áp lực dư luận, không dám táo bạo gây áp lực với ngài… Cứ như vậy, ngài không có áp lực, chỉ cần ‘vận động’ trong giới đế quốc quý tộc một phen, còn sợ tòa án đế quốc không Giáo Sư một án tử mình, giết hắn báo thù cho Victor ư?
- Sorent, với đầu óc của ngươi, vùi trong nơi nhỏ bé thành Thái Dương này, quá ủy khuất!
Sophus cười ha hả.
Sau đó y xoay người lạnh mắt nhìn Giang Nam, hừ nói:
- Giáo Sư, Sophus ta không phải người không trọng đạo lý, nếu ngươi đã muốn giảng đạo lý, vậy được, chúng ta sẽ giảng đạo lý tới cùng, gặp lại ở Tòa án tối cao đế quốc!
Nói xong liền xoay người rời đi!
Tòa án tối cao!?
Óe!
Quý ngài sói này muốn đi tố cáo ư?
Giang Nam ngơ ngác, đám người Gigi, Welen, Judi cũng đều kinh ngạc không hiểu.
Chỉ có Tadrik bật cười:
- Y muốn tới Tòa án đế quốc tố cáo? Ha ha, Giáo Sư, tiểu huynh đệ của ta, ngươi cứ việc tiếp chiêu, đại ca ta dù sao cũng là quan viên trước số 10 tòa án đế quốc!
Giang Nam liếc mắt đám người Sophus đi xa, lại nhìn thoáng qua Tadrik…
Hắn bỗng cảm thấy, lão thỏ mắt đỏ Tadrik này càng khó đối phó hơn Sophus!
Sophus, chẳng qua chỉ là vấn đề kiện cáo, thời điểm Giang Nam kiếp trước lăn lộn trong tổ chức phản động, 13 tuổi vào trại quản giáo thiếu niên, 16 tuổi suýt nữa bị bắn chết, hắn từ trước tới giờ chưa từng sợ lên tòa, ngồi tù!
Nhưng Tadrik…
tính thêm cả hôm nay, Tadrik đã tận hệt sức lực, thậm chí có thể nói liều mạng giúp mình hai lần rồi!
Một quan lớn cấp tỉnh bộ, vì mình liều mạng như vậy…
Không rét mà run, sợ quá đi thôi!
Ngay khi Giang Nam run cầm cập, chuyện càng khủng bố hơn đã phát sinh: Tadrik vẻ mặt ‘chúng ta chính là thân huynh đệ, chớ nên hoài nghi chân tình giữa chúng ta’, thân thiết nắm hai tay Giang Nam.
- Tiểu huynh đệ thân ái, ngươi ta hợp nhau, tại núi Longinus gặp một lần mà như đã quen từ trước cũng chưa từng hàn huyên dông dài với nhau một lần, hôm hay vừa hay không việc gì, chi bằng chúng ta vào phòng…
- Sặc!
Giang Nam nhảy xổ lên, hét lớn:
- Ta có việc, huynh đệ ta có việc vô cùng quan trọng! Welen, tôi phải lập tức rời khỏi, muốn tìm tôi, cô cứ viết thư treo biển trước nông trường là được…
Giang Nam lẩn so với thỏ còn nhanh hơn!
Tadrik cả kinh, muốn tóm lấy Giang Nam, nhưng y vừa liếc, Giang Nam không ngờ lại chạy thẳng tới chỗ Julian!
Julian muốn tìm Giáo Sư, đương nhiên không ai dám to gan ngăn cản, Tadrik thất vọng thở dài.
Ôi, mong Giáo Sư phá giải bí mật kia, chỉ có thể chờ cơ hội khác nữa thôi…
Welen cười cực kỳ quái dị, hung ác thầm nhủ:
- Chiến lược mang tính lảng tránh, lại gặp chiến lược mang tính lảng tránh!
Sau đó Welen kinh ngạc phát hiện, quản gia Gigi không ngờ lại thân thiết tới gần bên người Tadrik, thái độ hòa ái nói:
- Ui chu choa, Tad bé nhỏ thân yêu, ngươi khách khí với Giáo Sư như vậy, có mưu đồ gì đây?
- Việc liên quan tới bí mật gia tộc, nếu không được cha cháu cho phép… Thúc phụ, ngài chớ hỏi tới!
Thúc phụ!
Quản gia Gigi thế nhưng lại là thúc phụ của Tadrik!?
Có điều… Quan hệ giữa họ dường như không quá hòa hợp!
Welen còn chưa khôi phục từ trong tin tức mang tính rung động này thì Gigi đã bỏ qua Tadrik, nói với nàng:
- Welen í, ngươi có đại công với gia tộc, thu thập đồ đặc, theo người ta tới đế đô yết kiến bệ hạ thôi!
Lấy lòng Julian, diện kiến bệ hạ, nhận ban thưởng ‘yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp’, đây đã là chuyện trong dự liệu, Welen gật đầu.
Nhưng quản gia Gigi tiếp sau đó lại nói:
- Không chỉ ngươi phải đi đâu, nông trường của ngươi còn lại hơn hai ngàn nô lệ thì phải? Ui chu choa, những tên này, đều phải theo người ta tới đế đô đấy!
- Toàn bộ đều đi? Quản gia Gigi, chẳng nhẽ ngài muốn di dời nông trường Wester tới đế đô ư?
- Đúng nha, người ta chưa từng nói qua sao? –Gigi giơ ngón tay hoa, bỗng thấp giọng nói:
- Người ta đúng thật chưa từng nói qua, bởi vì… Đây là bí mật tối cao của gia tộc, đế quốc xảy ra chuyện lớn, chẳng những là ngươi, 1300 chi nhánh khác, cũng đều phải lập tức di dời tới đế đô đó!
Welen trố mắt!
oOo
Gần như cùng lúc, Sorent đang tò mò: hai ngày nay thành Thái Dương đại loạn, phu nhân Susan không ngờ lại yên yên tĩnh tĩnh, điều này không giống tác phong xưa nay của phu nhân mà!
Bỗng nhiên, một kỵ mã đi tới trước mặt Sorent, vội nói:
- Sorent các hạ, phu nhân Susan ra lệnh khẩn cấp: đế đố xảy ra chuyện nghiêm trọng, tổng bộ gia tộc Sumala hạ lệnh, nông trường Susan vứt bỏ cơ nghiệp ở thành Thái Dương, lập tức di dời tới thành Tiên Chi!
Sorent biến sắc, vội vã rời khỏi!
Đồ Đằng đệ nhất gia tộc đang triệu tập nhân thủ, đứng thứ hai trong bảy đại thế gia, Sumala thế gia cũng đang triệu tập nhân thủ!
Thậm chí khi Giang Nam tạt qua mục trường Lens thì bỗng phát hiện mục trường Lens đang chuẩn bị di dời. Hoàng thất đế quốc Lance, cũng đang triệu tập nhân thủ!
Tình huống này ý nghĩa cho điều gì, Giang Nam tạm thời không biết, hắn cũng không có tâm tình để biết!
Sau khi thoát khỏi thành Thái Dương, Giang Nam theo Julian đi tới một mảnh rừng nhỏ bên ngoài thành, trong rừng đã bày sẵn hơn chục xe nguyên liệu đao công.
Thốn Kim Đao VS Giải Thực Đao, ai mới là khoái đao đệ nhất đại lục????
- Giáo Sư, ngươi còn muốn chống chế ư? –Sorent nói:
- Hôm qua Victor chuốc say ta, trộm Tiên hoa chiến giáp cảu ta đi quyết đấu với ngươi, kết quả, bị ngươi sát hại ở lôi đài số 1!
- Khoan đã! Hôm qua quyết đấu với ta không phải ngươi? Ế, ta nói tên tiểu tử đó lộ số xuất chiêu không đúng mà…
Giang Nam hệt như lần đầu tiên hay biết đối thủ là Victor, vung nắm tay căm uất nói:
- Nhưng Victor rõ ràng thua trận chạy trốn, ta nào có sát hại gã! Sophus, Sorent, các ngươi muốn hãm hại ta thì cũng phải đưa ra chứng cứ nhé!
- Ngươi muốn chứng cứ? Hừ! –Sophus cười lạnh nói:
- Ta ngửi thấy mùi máu biến hóa của con trai ta ở lôi đài số 1, đây chính là chứng cớ!
Giang Nam tức giận, chỉ vào Sophus nói:
- Lang Vương bệ hạ, cái thứ khứu giác này, vốn dĩ chỉ là lý lẽ từ một phía, không tính là chứng cứ! Hôm nay ngươi nói ngươi ngửi thấy mùi máu biến hóa của Victor, thì ngươi có thể quét sạch thành Thái Dương, đồ sát nông trường Wester. Vậy ngày mai, ta có thể nói, ta ngửi thấy mùi Sophus ở hoàng cung đế quốc, hoài nghi Sophus âm mưu ám sát hoàng đế bệ hạ, sau đó đồ sát mười vạn Lang tộc núi Renny hay không? Chỉ bằng khứu giác liền muốn vu oan ta… Hừ, mọi người hãy phân xử công bằng cho, lời Sophus nói là rõ ràng ư?
- Đương nhiên nói không rõ!
Tadrik tiếp lời:
- Bệ hạ Sophus, khứu giác của ngài không thể coi là chứng cứ, pháp luật đế quốc đúng là đã quy định như vậy!
Giang Nam gật đầu hỏi thăm về phía Tadrik, tiếp tục nói:
- Lời Sophus nói không rõ, vậy xin hãy nghe qua lời của tôi… Tình hình tôi biết là: Victor thua trận chạy trốn, trước mắt sống không thấy người, chết không thấy thi thể, mấy trăm người ở đấu trường làm chứng! Tadrik các hạ, dựa theo pháp luật, loại tình huống này có thể chứng minh điều gì?
- Dựa theo pháp luật, điều này chỉ có thể chứng minh… Victor nếu đã chạy trốn, vậy bất kể hắn sống hay chết, đều không có quan hệ với Giáo Sư ngài!
- Nghe đi, đây chính là kết luận của quan lớn pháp luật đế quốc, tin rằng không ai hoài nghi uy tín của câu nói này chứ?
Tadrik mỉm cười:
- Cho dù có người hoài nghi, ta cũng sẵn lòng cùng hắn đối chất, lấy ‘bộ luật đế quốc’ để chứng minh ta không nói sai!
- Đa tạ sự chính trực của ngài, Tadrik các hạ!
Giang Nam vỗ vỗ tay:
- Được rồi, đạo lý và pháp luật đều đã giảng rõ ràng, ngươi không có bất kỳ lý do nào vu cáo ta sát hại Victor! Còn có gì muốn nói không?
- Ngươi, ngươi…
Lang vương luôn luôn là ‘thấy ai không vừa mắt, giết!’, hôm nay bị ép giảng đạo lý với Giang Nam, y mới giật mình phát hiện, miệng mình so với Giáo Sư thực sự là kém mấy chục con đường, y lóe linh quang:
- Giáo Sư, cho dù trong cái chết của Victor ngươi không có tội, vậy ngươi đương trường nhục mạ ta thì sao? Ngươi đương trường nhục mạ chủ nhân mười vạn Lang tộc núi Renny, về tình về lý, ta ắt phải đề xuất quyết đấu với ngươi – dám tiếp nhận quyết đấu sinh tử không?
Ngươi chẳng phải muốn giảng đạo lý sao? Được, ta sẽ dùng đạo lý ép ngươi quyết đấu, sau đó quang minh chính đại tiêu diệt ngươi!
- Ngươi muốn quyết đấu với ta? Có thể, tuy nhiên ta phải giảng qua đạo lý với ngươi trước đã…
Giang Nam nhảy xuống tháp nước, đi tới trước mặt Sophus cách không tới hai mươi bước, đan đầu ngón tay lại nói:
- Ngươi nói ta nhục mạ ngươi, không ngoài ba câu: bất nhân bất nghĩa, không hiểu lý lẽ, không phân trắng đen, đúng không?
- Tốt! Vậy ta muốn hỏi bệ hạ ngươi một lần. Thứ nhất, dung túng quân càn quét 15 vạn bình dân thành Thái Dương, hại nhà nhà đau khổ, người người để tang, ngươi làm ra loại chuyện này, có xứng với hai chữ ‘nhân nghĩa’ không?
Sophus nghiến chặt răng!
- Thứ hai, ngươi sốt ruột vì sống chết của con trai, không đoái hoài pháp luật đế quốc, công lý thiên địa, ức hiếp một cố gái yếu đuối như Welen, vây khốn thành Thái Dương, ngươi làm ra loại chuyện này, biết cái gì gọi là ‘lý lẽ’ không?
Sắc mặt Sophus bỗng đỏ bừng!
- - Vậy ngươi còn có gì để nói!? –Giang Nam phẫn nộ nói:
- Con sói già bất nhân bất nghĩa, không hiểu lý lẽ, không phân phải trái trắng đen nhà ngươi, ta mắng sai ngươi ư?
Phụt!
Sophus phun ra một búng máu!
Vua của mười vạn Lang tộc núi Renny, Thượng phẩm chín cấp Đồ Đằng sư, Lang vương Sophus bị mắng ói máu!
Miệng lưỡi thật lợi hại!
Thần sắc mọi người phấn khích đến cực điểm!
oOo
- Bệ hạ!
Chiến Cuồng nhị lang vội vã xông tới, nhưng Sophus chặn tay đẩy họ ra.
Lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt Sophus trở lên âm lãnh…
Giáo Sư giết Victor con ta, chuyện này không thể nghi ngờ, Giáo Sư, ắt phải nợ máu trả bằng máu!
Nhưng cục diện hôm nay: đánh không thắng, giảng đạo lý cũng không lại người ta… Có có cách gì có thể báo thù rửa hận cho Victor con ta đây?
- Bá phụ, cháu có một vài ý kiến nông cạn, không biết có nên nói hay không?
Sorent sáp lại gần, ghé tai nhỏ giọng thì thầm:
- Trông tình hình hôm nay, động võ, chúng ta chưa chắc đánh thắng đoàn kỵ binh của quản gia Gigi; giảng đạo lý, chúng ta cũng nói không lại cái mồm Giáo Sư… Nếu đã vậy, muốn giết Giáo Sư, sao không làm lớn chuyện lên!?
- Làm lớn chuyện!?
- Không sai, chính là làm lớn chuyện! –Sorent thấp giọng nói:
- Giáo Sư chẳng phải muốn giảng đạo lý, pháp luật sao? Tốt thôi, ngài cứ đến Tòa án tối cao đế quốc, tố cáo Giáo Sư sát hại Victor, xin chính phủ đế quốc dựa theo pháp luật, cho một phán quyết công bằng!
Sophus hơi nhíu mày, đường đường là Lang Vương núi Renny, đánh không thắng thì đi tố cáo, điều này… hơi có phần mất mặt thì phải?
Nhưng Sorent lại nói:
- Bá phụ, chớ sợ mất mặt, ngài tố cáo Giáo Sư có hai chỗ tốt… Thứ nhất, vừa rồi Tadrik vu cáo ngài ‘mưu nghịch phản quốc’, ngài tới Tòa án tối cao tố cáo, chính là chứng minh ngài trung thành tận tâm với đế quốc, không có ý đồ làm phản! Chỉ cần đơn kiện của ngài vừa đến, hoàng đế bệ hạ tuyệt đối sẽ không tin nghe vào lời đòn ‘Núi Renny mưu phản’ nữa!
Ánh mắt Sophus sáng ngời.
- Thứ hai, một khi ngài làm lớn chuyện lên, Lang vương núi Renny tố cáo Giáo Sư, tin tức này nhất định sẽ chấn động cả nước, khiến cho toàn bộ đại lục chú ý! Đến lúc ấy, nhà Rein và Julian đều sẽ e ngại áp lực dư luận, không dám táo bạo gây áp lực với ngài… Cứ như vậy, ngài không có áp lực, chỉ cần ‘vận động’ trong giới đế quốc quý tộc một phen, còn sợ tòa án đế quốc không Giáo Sư một án tử mình, giết hắn báo thù cho Victor ư?
- Sorent, với đầu óc của ngươi, vùi trong nơi nhỏ bé thành Thái Dương này, quá ủy khuất!
Sophus cười ha hả.
Sau đó y xoay người lạnh mắt nhìn Giang Nam, hừ nói:
- Giáo Sư, Sophus ta không phải người không trọng đạo lý, nếu ngươi đã muốn giảng đạo lý, vậy được, chúng ta sẽ giảng đạo lý tới cùng, gặp lại ở Tòa án tối cao đế quốc!
Nói xong liền xoay người rời đi!
Tòa án tối cao!?
Óe!
Quý ngài sói này muốn đi tố cáo ư?
Giang Nam ngơ ngác, đám người Gigi, Welen, Judi cũng đều kinh ngạc không hiểu.
Chỉ có Tadrik bật cười:
- Y muốn tới Tòa án đế quốc tố cáo? Ha ha, Giáo Sư, tiểu huynh đệ của ta, ngươi cứ việc tiếp chiêu, đại ca ta dù sao cũng là quan viên trước số 10 tòa án đế quốc!
Giang Nam liếc mắt đám người Sophus đi xa, lại nhìn thoáng qua Tadrik…
Hắn bỗng cảm thấy, lão thỏ mắt đỏ Tadrik này càng khó đối phó hơn Sophus!
Sophus, chẳng qua chỉ là vấn đề kiện cáo, thời điểm Giang Nam kiếp trước lăn lộn trong tổ chức phản động, 13 tuổi vào trại quản giáo thiếu niên, 16 tuổi suýt nữa bị bắn chết, hắn từ trước tới giờ chưa từng sợ lên tòa, ngồi tù!
Nhưng Tadrik…
tính thêm cả hôm nay, Tadrik đã tận hệt sức lực, thậm chí có thể nói liều mạng giúp mình hai lần rồi!
Một quan lớn cấp tỉnh bộ, vì mình liều mạng như vậy…
Không rét mà run, sợ quá đi thôi!
Ngay khi Giang Nam run cầm cập, chuyện càng khủng bố hơn đã phát sinh: Tadrik vẻ mặt ‘chúng ta chính là thân huynh đệ, chớ nên hoài nghi chân tình giữa chúng ta’, thân thiết nắm hai tay Giang Nam.
- Tiểu huynh đệ thân ái, ngươi ta hợp nhau, tại núi Longinus gặp một lần mà như đã quen từ trước cũng chưa từng hàn huyên dông dài với nhau một lần, hôm hay vừa hay không việc gì, chi bằng chúng ta vào phòng…
- Sặc!
Giang Nam nhảy xổ lên, hét lớn:
- Ta có việc, huynh đệ ta có việc vô cùng quan trọng! Welen, tôi phải lập tức rời khỏi, muốn tìm tôi, cô cứ viết thư treo biển trước nông trường là được…
Giang Nam lẩn so với thỏ còn nhanh hơn!
Tadrik cả kinh, muốn tóm lấy Giang Nam, nhưng y vừa liếc, Giang Nam không ngờ lại chạy thẳng tới chỗ Julian!
Julian muốn tìm Giáo Sư, đương nhiên không ai dám to gan ngăn cản, Tadrik thất vọng thở dài.
Ôi, mong Giáo Sư phá giải bí mật kia, chỉ có thể chờ cơ hội khác nữa thôi…
Welen cười cực kỳ quái dị, hung ác thầm nhủ:
- Chiến lược mang tính lảng tránh, lại gặp chiến lược mang tính lảng tránh!
Sau đó Welen kinh ngạc phát hiện, quản gia Gigi không ngờ lại thân thiết tới gần bên người Tadrik, thái độ hòa ái nói:
- Ui chu choa, Tad bé nhỏ thân yêu, ngươi khách khí với Giáo Sư như vậy, có mưu đồ gì đây?
- Việc liên quan tới bí mật gia tộc, nếu không được cha cháu cho phép… Thúc phụ, ngài chớ hỏi tới!
Thúc phụ!
Quản gia Gigi thế nhưng lại là thúc phụ của Tadrik!?
Có điều… Quan hệ giữa họ dường như không quá hòa hợp!
Welen còn chưa khôi phục từ trong tin tức mang tính rung động này thì Gigi đã bỏ qua Tadrik, nói với nàng:
- Welen í, ngươi có đại công với gia tộc, thu thập đồ đặc, theo người ta tới đế đô yết kiến bệ hạ thôi!
Lấy lòng Julian, diện kiến bệ hạ, nhận ban thưởng ‘yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp’, đây đã là chuyện trong dự liệu, Welen gật đầu.
Nhưng quản gia Gigi tiếp sau đó lại nói:
- Không chỉ ngươi phải đi đâu, nông trường của ngươi còn lại hơn hai ngàn nô lệ thì phải? Ui chu choa, những tên này, đều phải theo người ta tới đế đô đấy!
- Toàn bộ đều đi? Quản gia Gigi, chẳng nhẽ ngài muốn di dời nông trường Wester tới đế đô ư?
- Đúng nha, người ta chưa từng nói qua sao? –Gigi giơ ngón tay hoa, bỗng thấp giọng nói:
- Người ta đúng thật chưa từng nói qua, bởi vì… Đây là bí mật tối cao của gia tộc, đế quốc xảy ra chuyện lớn, chẳng những là ngươi, 1300 chi nhánh khác, cũng đều phải lập tức di dời tới đế đô đó!
Welen trố mắt!
oOo
Gần như cùng lúc, Sorent đang tò mò: hai ngày nay thành Thái Dương đại loạn, phu nhân Susan không ngờ lại yên yên tĩnh tĩnh, điều này không giống tác phong xưa nay của phu nhân mà!
Bỗng nhiên, một kỵ mã đi tới trước mặt Sorent, vội nói:
- Sorent các hạ, phu nhân Susan ra lệnh khẩn cấp: đế đố xảy ra chuyện nghiêm trọng, tổng bộ gia tộc Sumala hạ lệnh, nông trường Susan vứt bỏ cơ nghiệp ở thành Thái Dương, lập tức di dời tới thành Tiên Chi!
Sorent biến sắc, vội vã rời khỏi!
Đồ Đằng đệ nhất gia tộc đang triệu tập nhân thủ, đứng thứ hai trong bảy đại thế gia, Sumala thế gia cũng đang triệu tập nhân thủ!
Thậm chí khi Giang Nam tạt qua mục trường Lens thì bỗng phát hiện mục trường Lens đang chuẩn bị di dời. Hoàng thất đế quốc Lance, cũng đang triệu tập nhân thủ!
Tình huống này ý nghĩa cho điều gì, Giang Nam tạm thời không biết, hắn cũng không có tâm tình để biết!
Sau khi thoát khỏi thành Thái Dương, Giang Nam theo Julian đi tới một mảnh rừng nhỏ bên ngoài thành, trong rừng đã bày sẵn hơn chục xe nguyên liệu đao công.
Thốn Kim Đao VS Giải Thực Đao, ai mới là khoái đao đệ nhất đại lục????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.