Chương 9: Hai mươi giây, Thốn Kim Đao tái hiện
Du Tạc Bao Tử
17/04/2013
- Được rồi, được rồi, như ngươi mong muốn.
Giang Nam lắc đầu đứng ra, vẻ mặt ‘sớm biết ngươi muốn đặc biệt chiếu cố ta rồi’.
Bởi nguyên nhân nào đó Giang Nam không bằng lòng nói ra miệng, nên từ trước tới giờ tiểu thư Welen luôn nhìn Giang Nam không vừa mắt, thường xuyên cố ý tìm cách trừng trị hắn, hiện tại Lola mới nhậm chức, không thuận theo ý Welen trừng trị Giang Nam một trận thì đó chính là chuyện cực kỳ lạ.
- Roddy, ngươi hiện tại đã là nô lệ cường tráng nhất trong nông trường…
Lola học theo bộ dáng quý tộc kiếm cách đối đáp:
- Cảm phiền ngươi, bây giờ lao động trong nông trường không đủ, ngươi buộc phải gánh vác thêm công việc của vài người… Ừm, từ ngày mai, ngươi không cần nuôi heo, ngươi chỉ phải chuyên giết heo! Sau này, mỗi ngày ngươi nhất thiết phải giết thịt mười hai con heo, rõ chưa?
Các nô lệ khác đều phát ra tiếng kinh thán, vẻ mặt ‘Lola, ngươi muốn trị Roddy thì cứ nói thẳng đi, luẩn quẩn thế làm éo gì’
Một ngày giết mười hai con heo, đây căn bản là công việc không phải nô lệ bình thường có thể hoàn thành!
Phải biết rằng, giết heo không phải đơn giản như ‘một dao cắt cổ’, tại nông trường Wester, hàm nghĩa chuẩn xác của việc giết heo là: giết heo, đông thời hoàn toàn phân tách các bộ phận như tim heo, xương, thịt, da, lòng heo...vv…ra, hơn nữa chia ra cất vào kho đồ các loại nguyên liệu, để cho đầu bếp thao tác!
Một trình tự như vậy, cho dù là đầu bếp dao thớt giỏi nhất trong nông trường, một ngày cũng chỉ có thể giết mười con heo!
Roddy… Tên xui xẻo này cho dù chết mệt cũng làm không xong a!
Vẻ mặt Giang Nam cũng đành chịu thua:
- Tiểu thư Lola, đợt kiểm tra thiên phú ngày hôm qua đã chứng minh, tôi chỉ là một nhân loại phổ thông! Cô cho rằng một người bình thường có thể làm xong nhiều công việc như vậy trong một ngày ư?
- Ta mặc kệ ngươi có thể làm xong hay không, dù sao ngươi hãy nhớ kỹ cho ta. Roddy, sáng sớm mai ta sẽ tới kiểm tra thành tích của ngươi. Ngươi giết thiếu một con, ta sẽ quật ngươi hai mươi roi, thiếu hai con, ta sẽ treo ngươi lên cửa nông trường ba ngày, thiếu ba con…
Lola nhìn đăm đăm vào túp lều nơi xa:
- Vì dì Elisa của ngươi, tên ti tiên đáng chết, ngươi tốt nhất đừng thiếu ba con!
- Ngươi…!
Lola không ngờ lấy Elisa uy hiếp mình! Trong lòng Giang Nam vụt lóe lên một tia tức giận, nhưng hắn hít thật sâu một hơi, thân là nô lệ thì phải có tính tự giác của nô lệ.
– Thôi được, tôi là nô lệ, vì ngài chết mệt cũng phải thôi, được rồi, tôi đi giết heo…
Lola cười lên khanh khách:
- Nhớ kỹ đấy, 7 giờ sáng mai, ta sẽ kiểm tra thành tích của ngươi!
Đám nô lệ ngẩng đầu nhìn ba mặt trăng trên bầu trời…
Bây giờ đã là 10 giờ khuya, đến 7 giờ sáng sớm mai còn có chín giờ, chín giờ giết mười hai con heo… Ôi, sáng mai Roddy và Elisa chết chắc rồi!
Vừa nghĩ đến đây, đám nô lệ nhìn vào đôi mắt Lola, liền tăng thêm một tia hoảng sợ.
11 giờ 15 phút, Giang Nam đi tới chuồng heo, chỗ này sắp chuẩn bị bắt đầu giết heo rồi.
Đột nhiên!
Dì Elisa vội vã bò vào:
- Roddy, dì biết cả rồi, Lola muốn con mỗi ngày giết mười hai con heo. Đây, đây là… muốn thừa cơ hại chết con mà!
- Dì, ai nói Lola muốn hại con vậy? Được rồi, cho dù ả thực sự muốn hại con thì ả cũng đã chọn phương thức sai lầm nhất rồi!
Giang Nam hồn nhiên không còn vẻ vô tội như vừa nãy, ngược lại khuôn mặt tỏa quang mang hưng phấn, còn cả vài nụ cười mỉm không thể tin nổi.
- Dì, người cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi, một ngày giết mười hai con heo, con tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
- Ồ, thì ra con có thể hoàn thành nhiệm vụ… Hì hì, vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Elisa yên tâm vỗ vỗ ngực, đột nhiên, bà từ phía dưới xe ba gác móc ra một bát cháo Hoàng Kim, khàn giọng hét:
- Dì có thể đi nhưng con nhất định phải húp hết bát cháo Hoàng Kim, con không húp, ‘chúng’ nếu tới giết con thì sao? Nếu con chết thì sao?
Lại là cháo Hoàng Kim, lại là nói năng khùng điên vô căn cứ…
Giang Nam chỉ đành cười khổ.
Tận mắt chứng kiến Giang Nam húp hết cháo Hoàng Kim, lúc này Elisa mới hài lòng mỹ mãn bò ra ngoài.
Mà Giang Nam rốt cuộc cũng có thể bắt đầu giết heo
“Xuy…”
Giang Nam đưa mắt sang hai bên, lân cận chuồng heo chỉ có bóng dáng một mình hắn, vì thế hắn lẳng lặng móc ra cây gậy chống giải phẫu của mình, vừa hít một hơi thật sâu.
Đám heo dường như cảm thấy mình sắp trở thành vong hồn dưới dao, sợ tới mức run cầm cập.
Vào lúc này, Giang Nam đã không trói heo nữa, cũng không cần bất cứ phụ trợ gì, ‘cách’, cây gậy chống giải phẫu tách ra, một con dao giải phẫu sắc bén đâm vào họng con heo!
Sau đó chỉ thấy Giang Nam ra tay như điện, vung đao như bay, cứ như thể nấm mọc sau mưa, từng vết dao nối tiếp nhau xuất hiện trên thân heo.
Vết dao hoặc rộng hoặc hẹp, hoặc sâu hoặc nông, nhưng không một vết dao chảy ra cho dù là một tia máu!
Mà con heo mập bất động cứng ngắc…
Sau hai mươi giây, ‘cốp’, cây gậy chống giải phẫu phục hồi như cũ, Giang Nam ngoảnh đầu hơi mỉm cười về phía con heo, khẽ khàng phả ra ngột ngạt trong ngực, ‘Phù..’
Roẹt roẹt!
Con heo vừa nãy còn hoàn chỉnh đột nhiên phanh ra, như mưa chảy xiết, lại như tường thành ầm ầm sập xuống. Tim, xương, thịt… Đủ các bộ phận heo đều moi ra, con heo này chẳng ngờ đã mổ xẻ xong!
Mà máu heo như một con linh xà, uốn lượn ngoằn ngoèo, theo các khe trong xương thịt chảy vào trong đường thoát nước ở bên…
Hai mươi giây mổ xẻ một con heo! Chính là Thốn Kim Đao của Giang Nam!
Bảo Giang Nam giết heo… Đùa gì chứ, Giang Nam bắt đầu học tập giải phẫu chính là từ ‘Bào Đinh Giải Ngưu’, giết heo, mổ bò, thịt dê, những chuyện này đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt!
Huống chi còn có một sự kiện rất kỳ diệu: Thân thể Roddy bất kể là lực lượng, tốc độ hay độ linh hoạt đều đạt tới cực hạn thân thể con người, dưới sự phù trợ của thân thể này, tốc độ giải phẫu của Giang Nam đã đạt tới trình độ cao kiếp trước không sao với tới nổi!
Giết mười hai con heo, Giang Nam chỉ cần bốn phút!
Lola thực sự đã lựa chọn phương thức sai lầm!
Gần một giờ sau, Giang Nam đã mổ xẻ con heo thứ mười hai, cũng dọn dẹp xong mọi thứ.
Nhưng đúng vào lúc hắn rời khỏi chuồng heo, đi tới bên con rạch nhỏ thì:
- Đứng lại!
Một thanh âm âm trầm, lạnh lẽo, không giống nhân gian đột ngột vang lên.
Trên một ngọn cây xa xa, một thân ảnh được sương mù đen bao bọc, đang nhìn chăm chăm lạnh lẽo vào Giang Nam.
Sau đó bóng đen này nhảy xuống, dợm bước về phía Giang Nam. Ngay khi đi tới, những cơn gió mát thổi trong đêm đã xua tan sương mù đen trước mặt y, dung mạo cũng lộ ra.
Y không phải con người! Cơ nhục và da trên mặt y đã thối rữa một mảng lớn, một nửa là thịt rữa, một nửa là xương trắng ởn, còn cả một tròng mắt tòi xuống, giắt ở trên xương giò má trần trụi.
Hắn hệt như một con mãnh quỷ!
o0o
Đêm không trăng gió lạnh, một nhân vật như mãnh quỷ đột ngột xuất hiện trước mặt, nếu là người khác đứng vào vị trí Giang Nam, chỉ e sớm đã bị dọa chết ngất đi rồi.
Song, Giang Nam đã học giải phẫu mười mấy năm, những thứ khủng bố hơn so với bóng đen này hắn cũng từng tự tay chế tạo qua vài lần, từ Giang Nam nhìn ra, độ khủng bố của thân ảnh này trên cơ bản chẳng khác nào một con mèo đáng yêu… (sặc!)
Hơn nữa Giang Nam trước sau luôn tin rằng, một ‘tấm gương sáng’ sẽ có tâm tính bình tĩnh ‘trời có sụp cũng không biến sắc’. Hắn rất nhanh liền tỉnh táo:
- Chào ông, vị tiên sinh xa lạ, ngươi cản đường ta về nhà, thân phận của ngươi là?
-Thằng nhóc thú vị, nhân loại nhìn thấy bộ dáng ta có thể không biến sắc, ngươi là người đầu tiên!
Thanh âm bóng đen vẫn âm u như trước, nhưng tăng thêm vài phần sinh khí.
– Ngươi không cần biết thân phận của ta, ngươi chỉ cần biết, ta nhận ra ngươi, ta hiểu rõ hết thảy mọi thứ về ngươi. Hơn nữa, ta đến thực hiện một cuộc giao dịch với ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.