Đồ Đằng

Chương 84: Tiên Chi Thành, tử thành! (Trên)

Du Tạc Bao Tử

17/04/2013



au khi chia tay với Julian, tâm tình Giang Nam cực kỳ dồn nén, vừa nghĩ đến hắn không ngờ lại thua một nữ nhân trên phương diện đao công hắn am hiểu nhất, hơn nữa thua triệt để, không hề có lực chống đỡ…

- Hống!

Giang Nam thấp giọng khó chịu gào rống, phát huy tốc độ của Minh Bộ lên nhanh nhất, ở trong tuyết điên cuồng vọt lên hai mươi dặm.

Mãi đến tận khi tử khí trong cơ thể hao hết, hắn mới nằm trên đất thở hổn hển.

- Julian, ba năm, ba năm sau ta nhất định sẽ khiến cô thua tâm phục khẩu phục!

Ổn định tâm tình, Giang Nam trở lại thành Thái Dương.

Nhưng khi vừa đi ngang qua nông trường Wester, hắn bỗng phát hiện trong nông trường không ngờ lại là khung cảnh người người bận bịu, trên thì có quản sự nông trường, dưới thì nô lệ lao công, tất cả mọi người đều đang vội vã dọn nhà!

Giấu kỹ thi thể, thay y phục Roddy, Giang Nam lên trước hỏi mới hay biết, thì ra đế đô dường như xảy ra chuyện lớn, tổng bộ gia tộc vội gọi tất cả mọi người ở nông trường Wester về đế đô, bổ sung nhân thủ cho tổng bộ gia tộc.

Càng chết người chính là: khi Giang Nam nghe được tin tức này, quản gia Gigi đã dẫn Welen rời khỏi trước rồi!

Mà chết người nhất chính là: Welen còn dẫn theo hơn hai trăm nô lệ và tay sai thân tín, làm đội đầu tiên đi trước, trong đó bao gồm cả dì Elisa và Tố Tố…

Dì không ngờ đã đi rồi…

Giang Nam lập tức muốn đuổi theo, nhưng một quản sự nông trường đã ngăn hắn lại, nhét thư giới thiệu, còn có cả tấm thẻ gỗ nọ vào tay Giang Nam.

- Roddy, mấy ngày qua ngươi chết ở đâu thế?

Quản sự không vui trừng mắt Giang Nam, y cũng không phải thực sự muốn truy cứu tung tích của Giang Nam, lạnh lùng nói:

- Ngươi biết không? Nếu không phải ngươi để lại giấy xin phép cho tiểu thư, tiểu thư sớm đã phái người dựa theo dấu ấn nô lệ truy sát ngươi rồi… Đây, cầm lấy, sau khi tới đế đô, dùng tấm thẻ này tới Học viện nấu ăn đế quốc báo danh!

Thế nên Giang Nam ngạc nhiên nói:

- Hả? Học viện nấu ăn đế quốc, bảo tôi đến chỗ quỷ ấy làm gì? –Hắn tiện tay giắt tấm thẻ lên đai lưng:

- Tiểu thư Welen thực sự đồng ý?

- Học viện nấu ăn đế quốc ở ngay đế đô, Judi nói, ngươi có thể vừa phục dịch Welen, vừa tới học viện mưu cầu công danh, vì như thế nên tiểu thư bèn đáp ứng… Roddy, ngươi lải nhải cái gì, bây giờ tất cả mọi người đều sắp chia đội tới đế đô, ngươi là lập tức đuổi theo tiểu thư Welen hay là chờ đi cùng đội ngũ tiếp theo?

Trong tay Giang Nam còn có hai cỗ thi thể, không tiện theo đại đội nhân mã đi cùng, cũng không tiện đi tìm Welen. Vì thế, miệng hắn nói:

- Tôi lập tức đi tìm tiểu thư Welen! –Thực tế thì lại tìm một ngôi làng hẻo lánh giấu đi.

Dù sao dì đã theo Welen, an toàn không phải lo lắng. Giang Nam cũng an tâm ở ngay trong ngôi làng nhỏ này nán lại mấy ngày.

Hắn hy vọng gặp lại tiên sinh mắt treo một lần, hỏi rõ Jack vì sao không nghe lời, còn có như thế nào nhờ vào Đồ Đằng thủ hộ để tu luyện tử khí. Sau đó mới tới đế đô thành Tiên Chi. Nhưng nhoáng cái đã qua năm ngày, mắt treo lại trước sau không xuất hiện!

Ngày thứ sáu, Giang Nam phát hiện một chuyện vô cùng thú vị: nông trường Wester đưa ra một tờ bố cáo:

- Giáo Sư, nhìn thấy bố cáo, xin hãy lập tức chạy tới đế đô thành Tiên Chi, Lang vương đã khởi tố ngươi, nếu trong vòng hai tháng ngươi không thể ra tòa nhận phán quyết, tội danh sẽ rất nghiêm trọng!

Được rồi, Giáo Sư cũng buộc phải tới thành Tiên Chi…

Giang Nam cứ nghĩ như vậy, bèn chờ đến ngày thứ bảy, cũng ngay trong chập tối hôm ấy, núi Longinus xảy ra một cơn động đất lớn.

Giang Nam lo hài cốt những cường giả kia bị phá hủy, bèn đi xem thử.

Ngờ đâu, tất cả các thi thể đều đã mất tích, mà trong huyệt động ban đầu nọ, còn lưu lại một bức thư tự tay mắt treo viết và một chiếc hộp nhỏ.

- Thằng nhóc, thi thể trong núi ta đã mang đi rồi, muốn bí quyết tu luyện bước tiếp theo thì hãy chờ ta ở thành Tiên Chi!

Mắt treo cũng tới thành Tiên Chi!?

Sao lại cùng một lúc, dường như tất cả mọi người đếu muốn tới thành Tiên Chi nhỉ?

Giang Nam nhún vai, rồi mở chiếc hộp nhỏ kia ra, chỉ thấy bên trong chứa hơn mười tấm… da mặt!

- Thằng nhóc, thành Tiên Chi cao thủ như mây, cường giả như mưa, còn có ba Đồ Đằng vương chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu thân phận Tử Linh của ngươi! Ta để lại cho ngươi ít mặt nạ da người và mấy thứ hóa trang. Hãy nhớ, sau khi tiến vào thành Tiên Chi, một khi ngươi muốn dùng thân phận Giáo Sư sử dụng bí pháp tử lình thì ắt phải đeo mặt nạ da người, quyết không thể bộc lộ thân phận! Bằng không… ta cũng không có bản lãnh cứu ngươi đâu!

Ầm ầm!

Ngay khi Giang Nam quan sát mặt nạ da người, núi Longinus lại chấn động lần nữa.

Giang Nam vội xông ra khỏi huyệt động, chạy đến ngoài năm mươi dặm mới quay đầu lại nhìn…

Núi Longinus khổng lồ đã sụp xuống!

Ngọn núi lửa chết nuốt sống cường giả, sản sinh ra Hoàng kim thổ này thế nhưng lại biến mất một cách cực kỳ quỷ dị, hệt như chưa từng tồn tại bao giờ!

Lông tóc Giang Nam đều dựng đứng lên!

Sau đó hắn lấy vải tam giác che mặt, hai tay xách chiếc bọc lớn, như một làn gió chạy về phương hướng đế đô thành Tiên Chi!

Thành Tiên Chi là đế đô ngàn năm của đế quốc Lance, do một tòa chủ thành và bốn tòa thành vệ tinh dựng lên, dân cư 730 vạn, là một trong những đế đô lớn phồn hoa nhất trên đại lục.

Hơn nữa, do trong bảy đại Đồ Đằng thế gia đại lục có tổng bộ hai nhà đặt ở đây, tàng long ngọa hổ, người tài vô số, cho nên thành Tiên Chi còn có một danh xưng lừng lẫy khác: Đồ Đằng thánh đô!

Qua nửa tháng bôn ba, Giang Nam rốt cuộc đã lờ mờ nhìn thấy bóng thành Tiên Chi, sau đó…



Hắn rốt cuộc đi không đặng!

Nửa tháng nay, Giang Nam vác hai cỗ thi thể, không dám đi đường lớn, cố gắng đi đường núi.

Mà khiến Giang Nam bó tay nhất chính là: Jack, Jack ngang bướng, dọc đường đi không ngừng gây thêm phiền phức cho Giang Nam, tựa như bây giờ…

- Jack, đến giờ thông hơi rồi!

Giang Nam nằm dưới một gốc cây, miệng ngậm một quả thông, uể oải mở bọc Tiên hoa ra.

- Rắc hừ! - Jack vẫn là hình dạng chó Nhật, vừa ra ngoài liền hung ác trừng mắt Giang Nam. Sau đó ngoảnh đầu… hờn dỗi.

- Vẫn còn giận ta sao? Được rồi, được rồi… - Giang Nam ngọ ngoạy, vỗ mông Jack.

Jack ‘rắc’ một tiếng liền nhảy xổ lên. Hai cái chân sau che mông, trong hốc mắt lấp lóe hỏa diễm phẫn nộ màu vàng, bộ dạng ấy hệt như đang nói:

- Lưu manh, ngươi, ngươi… ngươi lại dám sờ mông tiểu thư!?

Đáng tiếc tên kia đã đói đến độ trợn trắng hai mắt, hoàn toàn không tìm ra chút tự giác lưu manh nào, nói:

- Quý ngài, chúng ta sắp vào thành Tiên Chi rồi, ngươi gây thêm phiền phức cho ta quả không xong, ngươi không muốn tiếp tục làm một chó Nhật chứ… Chúng ta làm cuộc thương lượng, thế nào? Bắt đầu từ bây giờ, ta cho ngươi tự do, nhưng ngươi buộc phải thừa nhận là Đồ Đằng thủ hộ của ta, mọi thứ đều nghe lệnh của ta! –Hắn hơi dừng lại:

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể không chấp nhận điều kiện của ta, song… Quý ngài thân ái, ngươi có tin ta vặn ngươi thành Transformers hay không?

Transformers?

Jack không hiểu từ ngữ mới mẻ như vậy. Song, dùng mông nghĩ cũng biết đây không phải thứ tốt đẹp gì. Nàng cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu, bỗng ‘rắc hắc hắc’, nhếch mép cười.

Được rồi, ta chấp nhận điều kiện của ngươi, chủ nhân của ta!

- Ưm, không tệ, không tệ…

Giang Nam tổ hợp Jack thành bộ dáng khô lâu nhân loại, nhưng thanh âm hắn càng thêm yếu ớt:

- Jack, ta cho ngươi mệnh lệnh đầu tiên: lập tức đi kiếm ít đồ ăn cho ta. Ănnnnnn, rõ chưa? Không cần quả thông!

Rắc!

Jack tháo một rẽ xương sườn của mình xuống, ‘vút’ một cái vứt ra xa mấy chục mét, sau đó quay đầu cười ‘hắc hắc’ về phía Giang Nam.

Chủ nhân, Jack nhất định sẽ tuân thủ mệnh lệnh của ngài mà, có điều ngài xem, xương sườn của Jack đã mất rồi, Jack buộc phải đi tìm xương sườn trước đây…

Nàng quay người, đi luôn!

Giang Nam trố hai mắt:

- Jack, lập tức kiếm đồ ăn cho ta!

Jack ngó đông ngó tây:

- Chờ lát, rắc, Jack đang bận tìm xương sườn mà!?

Giang Nam cảm thấy mình đã sắp chết đói tới nơi rồi, liều chút sức lực cuối cùng vươn một ngón tay, chỉ vào Jack tức giận nói:

- Jack, ngươi dám trái lệnh ta sao?

Mệnh lệnh?

Rắc hừ hừ!

Jack lườm Giang Nam, hệt như vốn dĩ không đặt hai chữ ‘mệnh lệnh’ này ở trong lòng, sau đó nàng chậm chạp đi tới bên người Giang Nam, vỗ bụng Giang Nam: chủ nhân, ngài rất đói?

Giang Nam đáng thương gật đầu.

- Nhưng, Jack không có thời gian kiếm đồ ăn cho ngài đâu!

Jack rất xấu, rất tà ác gãi gãi đầu. Một chuỗi ngôn ngữ cơ thể, dường như rất phiền não:

- Tuy nhiên Jack có một biện pháp có thể khiến chủ nhân ngài vĩnh viễn đều sẽ không thấy đói, biện pháp rất ‘Jack’ đó!

- Biện pháp gì? –Đôi mắt Giang Nam sáng rực lên.

Jack quẳng cho Giang Nam một rẽ xương sườn sắc bén:

- Tự sát!

- @#$%^&....

Nói xong, Jack quay người tiếp tục đi tìm xương. Chiếc mông nhỏ uốn uốn éo éo về phía Giang Nam, hệt như đang nói:

- Tức chết ngươi, tức chết ngươi, hừ~~~~

Ông trời ơi!

Tử Linh thủ hộ chẳng phải là khôi lỗi và trợ thủ của chủ nhân ư? Nhưng vì sao, vì sao Jack lại… ngang bướng như thế!?

Giang Nam bó tay hỏi trời xanh!

Cọc, cọc!



Đúng lúc này, từ xa xa truyền tới tiếng ma sát chói tai.

Có người tới!

Phản ứng của Jack vô cùng nhanh, vừa thấy bên mé có một con suối nhỏ chưa đóng băng, nàng ‘tùm’ một tiếng nhảy vào, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả.

Giang Nam trợn mắt há mồm, con bà nó, Jack lại dám vứt bỏ chủ nhân lâm trận bỏ chạy!?

Hắn muốn chửi ầm lên, nhưng thấy rõ dáng dấp người đang tới, sắc mặt hắn trở nên vô cùng ngưng trọng…

Tới là một đội quân nhân hơn trăm người, đều bận chiến giáp màu vàng tươi vừa dày vừa nặng, hai tay và mũi lộ ra bên ngoài đều được bao tay và khẩu trang che kín kỹ càng.

Họ còn đẩy bảy tám cỗ xe ngựa, trên xe chất đầy thi thể, nhấp nhô như dãy núi, chừng hơn ngàn cỗ!

Chiến giáp màu vàng tươi, đây là trang phục quân chính quy của đế quốc Lance, những người này hình như là quân đoàn cảnh vệ của đế đô, cũng chính là thuộc hạ của Guilestone ngày trước.

Nhưng họ đeo khẩu trang và bao tay làm gì nhỉ? Chẳng nhẽ những thứ này là trang phục quân đội đế quốc?

Khoan đã! Khẩu trang, bao tay…

Còn có cả thi thể…

Giang Nam chợt cả kinh, cẩn thận nhìn những thi thể trên xe, quả nhiên không ngoài dự đoán, làn da những thi thể này đều nổi màu đỏ tươi, còn cả hai mắt lồi ra ngoài, miệng tím tái, thậm chí còn có vài người nửa thân đều thối rữa.

Trong không khí cũng ngập ngụa mùi hôi thối nhàn nhạt!

Ôn dịch!

Nhân loại trên xe toàn bộ đều chết vì ôn dịch!

Lai lịch đội quân kia cũng không cần đoán cũng biết: đế đô nhất định xảy ra bệnh ôn dịch, đám quân cảnh vệ đế đô này đang phụng mệnh tiêu hủy ‘nguồn nhiễm ôn dịch’, cũng chính là những thi thể trên xe!

(Đế đô thế nhưng lại xảy ra ôn dịch!? Đồ Đằng thánh đô thế nhưng lại xảy ra ôn dịch!)

Nhìn dáng vẻ đám quân nhân, Giang Nam thật muốn chỉ vào mũi họ chửi ầm:

- Ngu xuẩn, chẳng nhẽ các ngươi không biết ôn dịch có thể truyền thông qua không khí ư? Che mũi có tác dụng gì? Các ngươi làm thế cũng có khả năng mắc ôn dịch, sau đó càng truyền nhiễm cho người người! Thi thể mắc ôn dịch, cần phải hỏa thiêu! –Nhưng Giang Nam không có dũng khí chửi ra, hơn nữa hắn còn hết sức không chịu thua kém nhảy vào con suối nhỏ, muốn trốn thật xa.

Giang Nam từ từ ngâm mình trong con suối, ngay khi đôi mắt hắn cũng sắp chìm vào trong suối thì…

Đột nhiên!

Hắn nhìn thấy ở nơi không xa, một bóng người nhảy ra!

Nhảy lên, là một cỗ thi thể nữ trên xe!

Hóa ra trên xe không ngờ còn có không ít người sống! Có điều, chỉ cần nhiễm ôn dịch thì cho dù không chết, cũng sẽ bị coi là ‘người chết cần tiêu hủy’!

- Không, tôi vẫn chưa chết, các vị không thể quẳng tôi vào ‘Luyện nhân lô’!

Nữ nhân này ráng sức lôi đứt dây thừng trên người mình, một mặt vừa chạy như điên, một mặt kêu gào xé gan xé ruột! Trong ngực nàng không ngờ còn ôm một đứa bé không đến một tuổi!

Đứa bé bị dọa khóc ầm lên.

- Lâm Đạt! –Nữ nhân nhẹ giọng gọi tên đứa bé:

- Đừng khóc, mẹ sẽ mang con chạy khỏi đây…

Vút!

Một quan quân lạnh lùng giương cung cài tên, ngọn trường tiễn sắc bén xuyên thủng ngực nữ nhân!

Mũi tên lạnh lẽo sượt qua mặt đứa bé, để lại trên trán đứa bé một vết máu đo đỏ.

Sau đó quan quân này đi tới sau lưng nữ nhân. Rút trường đao, cắt tứ chi của nàng, lạnh lẽo nói với những thi thể còn sống muốn rục rịch ngóc dậy khác:

- Hãy ngoan ngoãn chút, là được ta ném vào ‘Luyện nhân lô’ chết không đau đớn, hay bây giờ được ta chém thành cột thịt, ngược đãi đến chết, tự các ngươi chọn đi! Còn kẻ nào chạy trốn nữa thì… Giếtttttttt!

Nói xong, đôi chân đi giày sắt của hắn giẵm lên đầu đứa bé, lạnh lùng cười, chuẩn bị giẵm nát đầu đứa bé!

Trên xe, các thi thể còn sống phát ra tiếng than thở vô lực, họ ngay cả mình đều không bảo vệ nổi, nào còn có tâm tình đi lo cho một đứa bé…

Đúng lúc này, lại là một tiếng ‘vút’. Một rẽ xương sườn một không biết từ đâu bay ra, ‘bộp’ một cái gõ trúng đầu quan quân!

- Toàn quân đề phong! Ai? Cút ra!

Rắc, rắc!

Jack từ trong con suối đi ra, trong hốc mắt tràn đầy hỏa diễm phẫn nộ màu đỏ. Trong tay, còn xách theo hai rẽ xương sườn sắc bén!

Không ngờ ngay cả đứa bé cũng không tha, Jack tuyệt sẽ không tha thứ các ngươi!

Lúc này, Jack bận một bộ váy liền sơ sài do lá cây tạo thành, góc quần buộc trên hai chân, đai lưng vắt lên hai vai. Nhưng điều này chẳng hề khôi hài, chỉ có thể càng tăng thêm khí thế khủng bố đậm màu bạch cốt của nàng!

Giang Nam trốn ở trong con suối lại lần nữa bó tay hỏi trời. Con bà nó, Jack, ngươi lại dám đi khiêu khích một đội quân võ trang hạng nặng?

Có điều bộ váy cỏ này thật sự rất độc đáo…

Được rồi, Jack của ta không hề vứt bỏ chủ nhân. Nàng chỉ hơi thẹn thùng, hơi xẩu hổ khi trần truồng trước mặt người ngoài, cho nên mới tạm thời rời đi, tìm một bộ váy cỏ che lại thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook