Chương 21
Đang cập nhật
22/04/2017
Nó thu đồ ra về. Trên đường đi nó vẫn cứ nghĩ về vấn đề chị quản lí nói. Nó không biết có nên nghe theo lời chị không, nó rất khó mới dữ được
mái tóc dài này, nói bỏ một cái là bỏ thì quả thật là không dễ chút nào. Nó cần suy nghĩ nếu như kiếm được việc gì làm khác thì nó sẽ chuyển để
giữ lại mái tóc này.
Về đến nhà, nó nghe tiếng khóc là Huy. Nó phi vào như điên:
- Huy..em làm sao thế.
- Chị ơi. Em đau lắm.
- Em uống thuốc chưa.
- Em uống lúc tối rồi.
- Cố chịu nha. Chị đưa em đi viện.
Rồi nó ra ngoài bắt xe cho Huy đi viện. Nó nhìn Huy phải chịu những cơn đau mà lòng nó thắt lại. Khổ cho thằng bé quá. Nếu như nó có thể chịu đau cho Huy thì tốt biết mấy. Nó cứ ôm Huy trong lòng nghĩ miên man cho đến khi đến bệnh viện. Nó đi thẳng vào phòng cấp cứu đặt thằng bé lên giường rồi ra ngoài để bác sĩ làm việc.
Ngồi ngoài nó lo lắng, cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng cấp cứu, tim nó đập nhanh, toát mồ hôi lạnh.
1tiếng trôi qua. Bác sĩ mở cửa phòng.
- Cháu là gì của bé.
- Dạ là chị gái ạ.
- Bố mẹ cháu đâu.
- Dạ. Họ hiện không có nhà. Em cháu có sao không ạ
- Cậu bé cần được nằm viện để theo dõi, cháu đi theo bác để làm thủ tục.
- Vâng ạ.
Nói chuyện với bác sĩ và làm thủ tục xong nó vào phòng thăm Huy. Nó không giám nói với bác sĩ là bố mẹ nó mất vì nó sợ họ sẽ không yên tâm khi cho Huy nằm viện, giờ thì dù khó khăn đến thế nào nó cũng phải làm cho bằng được tiền để Huy điều trị.
Nó tranh thủ lúc Huy ngủ nó đi tìm xem ở đâu làm thêm được nữa không nhưng mọi cố gắng giường như vô ích. Nó suy nghĩ cả đêm và đã quyết định bỏ đi mái tóc dài của mình để giả trai làm việc tại bar tiếp, chứ không thì nó không biết phải làm gì để kiếm tiền nữa.
Hôm sau khi nó vào viện thăm Huy sớm, Huy đã thốt nên đúng như nó dự đoán:
- Chị, tóc của chị.
- À. Hè rồi, nóng quá chị cắt đi đấy mà.
- Không đúng, chị quý bộ tóc của chị lắm mà. Chị nói dối em. chị bán tóc đúng không.
- Không mà. Chị chỉ cắt đi thôi, chị không bán đâu.
- Chị….
- Thôi, ăn hết bát cháu này đi rồi uống thuốc nha. CHị đi học đây, trưa chị qua.
- Vâng.
- À chị mag người gỗ cho em đây, nhớ ngoan đó.
- Em biết rồi. Chị đi học cẩn thận nha.
- Ừ. Chị đi đây không muộn
Nó ra khỏi phòng, thở dài vì đã qua mặt được Huy. Huy mà biết nó cắt tóc để đi làm thì Huy giận nó mất, dù Huy biết là chị làm thế vì mình, nhưng Huy không muốn chị hi sinh quá nhiều vì mình. Giờ nên lớp, phải đi qua biết bao con mắt với bộ tóc mới và ngắn tũn thế này là cả vấn đề đối với nó.
Về đến nhà, nó nghe tiếng khóc là Huy. Nó phi vào như điên:
- Huy..em làm sao thế.
- Chị ơi. Em đau lắm.
- Em uống thuốc chưa.
- Em uống lúc tối rồi.
- Cố chịu nha. Chị đưa em đi viện.
Rồi nó ra ngoài bắt xe cho Huy đi viện. Nó nhìn Huy phải chịu những cơn đau mà lòng nó thắt lại. Khổ cho thằng bé quá. Nếu như nó có thể chịu đau cho Huy thì tốt biết mấy. Nó cứ ôm Huy trong lòng nghĩ miên man cho đến khi đến bệnh viện. Nó đi thẳng vào phòng cấp cứu đặt thằng bé lên giường rồi ra ngoài để bác sĩ làm việc.
Ngồi ngoài nó lo lắng, cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng cấp cứu, tim nó đập nhanh, toát mồ hôi lạnh.
1tiếng trôi qua. Bác sĩ mở cửa phòng.
- Cháu là gì của bé.
- Dạ là chị gái ạ.
- Bố mẹ cháu đâu.
- Dạ. Họ hiện không có nhà. Em cháu có sao không ạ
- Cậu bé cần được nằm viện để theo dõi, cháu đi theo bác để làm thủ tục.
- Vâng ạ.
Nói chuyện với bác sĩ và làm thủ tục xong nó vào phòng thăm Huy. Nó không giám nói với bác sĩ là bố mẹ nó mất vì nó sợ họ sẽ không yên tâm khi cho Huy nằm viện, giờ thì dù khó khăn đến thế nào nó cũng phải làm cho bằng được tiền để Huy điều trị.
Nó tranh thủ lúc Huy ngủ nó đi tìm xem ở đâu làm thêm được nữa không nhưng mọi cố gắng giường như vô ích. Nó suy nghĩ cả đêm và đã quyết định bỏ đi mái tóc dài của mình để giả trai làm việc tại bar tiếp, chứ không thì nó không biết phải làm gì để kiếm tiền nữa.
Hôm sau khi nó vào viện thăm Huy sớm, Huy đã thốt nên đúng như nó dự đoán:
- Chị, tóc của chị.
- À. Hè rồi, nóng quá chị cắt đi đấy mà.
- Không đúng, chị quý bộ tóc của chị lắm mà. Chị nói dối em. chị bán tóc đúng không.
- Không mà. Chị chỉ cắt đi thôi, chị không bán đâu.
- Chị….
- Thôi, ăn hết bát cháu này đi rồi uống thuốc nha. CHị đi học đây, trưa chị qua.
- Vâng.
- À chị mag người gỗ cho em đây, nhớ ngoan đó.
- Em biết rồi. Chị đi học cẩn thận nha.
- Ừ. Chị đi đây không muộn
Nó ra khỏi phòng, thở dài vì đã qua mặt được Huy. Huy mà biết nó cắt tóc để đi làm thì Huy giận nó mất, dù Huy biết là chị làm thế vì mình, nhưng Huy không muốn chị hi sinh quá nhiều vì mình. Giờ nên lớp, phải đi qua biết bao con mắt với bộ tóc mới và ngắn tũn thế này là cả vấn đề đối với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.