Chương 56
Đang cập nhật
22/04/2017
Nó nấu xong mì tôm bê ra cho hắn. Rồi xách đồ lên phòng. Nằm vật ra
giường, vẻ mệt mỏi lắm. Hắn ăn xong vất bất vào trong bếp, đóng cửa rồi
nên phòng. Tiếng bước chân của hắn khiến nó ngồi bật dậy nhìn ra cái cửa im lặng. Hắn đứng đó nhìn vào trong phòng nhưng không hề chạm tay vào
cửa. 4 con mắt nhìn nhau nhưng không biết, qua cánh cửa gỗ vô tình. hắn
bước đến phòng mình. Ngồi trên chiếc máy tính, hay lướt wed rồi tự cười. Không gian ngôi nhà trở về im lặng.
11h15’ P.m. Nó không tài nào ngủ được. Có phải là do lạ nhà nên thế, hay do tim nó đang đập thình thịch không hiểu lí do tại sao. Có tin nhắn, nó với lấy cái điện thoại tự hỏi ai nhắn lúc này.
- Hở. Con lợn đầu to “ Ra lan can tôi bảo cái này”. Trời ơi. Anh ta điên rồi. Ngủ thôi, ngủ thôi. _ Nó tự nói rồi chùm chăn kín đầu. Nhưng lại một tin nhắn nữa đến: “ Tôi biết cô chưa ngủ mà. Ra đây đi”. Nó tròn mắt rồi cũng vơ lấy chiếc áo khoắc mỏng rồi ra ngoài. Hắn nhìn thấy nó, mỉm cười:
- Sao không ra ngay còn phải để gọi lần 2.
- Sao anh biết tôi chưa ngủ.
- Biết là được.
- Ơg. Thế anh có bị sao không mà cứ thích làm toàn cái chuyện không đâu thế.
- Không đâu là chuyện gì.
- Gọi tôi ra lan can vào giờ này.
- Tôi biết cô không ngủ được gọi ra hóng gió cùng lại còn.
- Hừ. Thế anh làm gì mà giờ này không ngủ.
- Tí ngủ giờ.
- Thế sao giờ không ngủ luôn đi.
- Sao cô hỏi nhiểu vậy. Qua 00h00’ tôi ngủ. - Vì sao.
- Thích.
- À. Ừ. _ Nó gật gù rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Nó cầm điện thoại ra bấm bấm.
- Cô làm gì thế _ hắn tò mò nghiêng nghiêng nhìn cái điện thoại.
- Tò mò. đi ra cái coi _ nó đẩy đầu hắn ra.
- Cô tưởng tôi muốn xem lắm sao.
- Tôi có nói thế lúc nào. Lều_ nó lè lười trêu tức hắn.
- Sỳ. _ hắn quay đi, nhìn về bầu trời đen một màu. Những ngôi sao hôm nay chẳng thấy đâu chỉ có những đám mây xám xịt trôi hững hờ. Bóng đèn đường mờ mờ, như đưa hắn vào một không gian ảo ảnh.
- Này_ nó gõ vai hắn
- Gì.
- Tôi đi ngủ nha
- Ừ.
- Ừ. Ngủ ngon
11h15’ P.m. Nó không tài nào ngủ được. Có phải là do lạ nhà nên thế, hay do tim nó đang đập thình thịch không hiểu lí do tại sao. Có tin nhắn, nó với lấy cái điện thoại tự hỏi ai nhắn lúc này.
- Hở. Con lợn đầu to “ Ra lan can tôi bảo cái này”. Trời ơi. Anh ta điên rồi. Ngủ thôi, ngủ thôi. _ Nó tự nói rồi chùm chăn kín đầu. Nhưng lại một tin nhắn nữa đến: “ Tôi biết cô chưa ngủ mà. Ra đây đi”. Nó tròn mắt rồi cũng vơ lấy chiếc áo khoắc mỏng rồi ra ngoài. Hắn nhìn thấy nó, mỉm cười:
- Sao không ra ngay còn phải để gọi lần 2.
- Sao anh biết tôi chưa ngủ.
- Biết là được.
- Ơg. Thế anh có bị sao không mà cứ thích làm toàn cái chuyện không đâu thế.
- Không đâu là chuyện gì.
- Gọi tôi ra lan can vào giờ này.
- Tôi biết cô không ngủ được gọi ra hóng gió cùng lại còn.
- Hừ. Thế anh làm gì mà giờ này không ngủ.
- Tí ngủ giờ.
- Thế sao giờ không ngủ luôn đi.
- Sao cô hỏi nhiểu vậy. Qua 00h00’ tôi ngủ. - Vì sao.
- Thích.
- À. Ừ. _ Nó gật gù rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Nó cầm điện thoại ra bấm bấm.
- Cô làm gì thế _ hắn tò mò nghiêng nghiêng nhìn cái điện thoại.
- Tò mò. đi ra cái coi _ nó đẩy đầu hắn ra.
- Cô tưởng tôi muốn xem lắm sao.
- Tôi có nói thế lúc nào. Lều_ nó lè lười trêu tức hắn.
- Sỳ. _ hắn quay đi, nhìn về bầu trời đen một màu. Những ngôi sao hôm nay chẳng thấy đâu chỉ có những đám mây xám xịt trôi hững hờ. Bóng đèn đường mờ mờ, như đưa hắn vào một không gian ảo ảnh.
- Này_ nó gõ vai hắn
- Gì.
- Tôi đi ngủ nha
- Ừ.
- Ừ. Ngủ ngon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.