Chương 59
Đang cập nhật
22/04/2017
- Có được ăn nữa không _ hắn chớp chớp mắt nhìn nó
- Không.
- Vì sao.
- Thì không chứ sao
- Nhưng tôi đói lắm.
- Ăn thế còn kêu đói nữa.
- Không biết nhưng nó ngon mà.
- Có nhiều thứ ngon hơn nữa cơ.
- Nhưng tôi thích ăn nó.
- Tuỳ anh. Ngồi đây mà ăn một mình, tí anh đi bộ nha. Tôi đi trước đây _ Nó đấy nghế đứng dậy
- Ơ. Đợi tôi trả tiền.
- Con bé trả tiền rồi mà cháu _ Bác bán hàng nở nụ cuời.
- Hở. À Dạ _ Rồi hắn chạy ra xe. _ Sao cô lại trả.
- Có sao đâu, lên xe đi.
- Nhưng đi ăn để con gái trả dơ lắm cô biết hông. _ hắn ngồi sau xe.
- Chả có gì cả, với tôi là bình thường. Anh còn đi cùng thôi thì cứ quen nó đi.
- Nhưng mà….
- chẳng sao cả. Giờ là lúc nào rồi mà còn quan niệm điều đó chứ. Đúng là.
- Là gì.
- Không có gì.
- Mà cô trả lúc nào
- Lúc mà anh chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào bát bánh đa cua ý.
- Sao tôi không biết nhỉ.
- Làm sao mà anh biết được. Haha. _ nó cười mãn nguyện.
- Thế bây giờ cô lai tôi đi.
- Đi bán.
- Hả. Cô hâm à.
- Không.
- Cho tôi xuống.
- Làm gì.
- Chứ để cô lai tôi đi bán à.
- Nhát chết. thích thì nhảy xuống đi _ Nó nói rồi đạp nhanh hơn nữa.
- Gì đó. Tôi không giám nhảy.
- Vậy kệ anh. Tý có làm sao tôi không chịu. - Ơ.
- Đùa anh thôi. Tôi đưa anh đi một nơi, nhưng hứa với tôi là anh phải làm những gì tôi nói đó.
- Đi đâu _ Giọng nói đầy nghi ngờ.
- Không đi bán là được chứ gì.
- Ư. Đâu cũng được.
- Hôm nay hiền thế _ nó quay lại chu môi.
- Gì đó. Hưrrrrrrrrrr _ hắn quay mặt đi, hai má hơi ửng hồng ( chả giống con trai tí nào)
- Ngồi đây nhá. _ nó dựng xe rồi chạy vào một đại lí.
- Đi đâu đó.
- Mua đồ. đừng đi đâu, lạc tôi bảo _ nó chạy vào. Một lúc sau đi ra và sách một túi đồ to, tòan là quà vặt không à.
- Mua gì nhiều thế, làm sao ăn hết.
- Tôi đâu nói là mua cho anh cơ chứ.
- Ơ. thế cô mua đi đâu.
- Lát nữa thì biết.
Rồi nó phóng xe đi. Nó lai hắn về khu ổ chuột, hắn ngồi sau có vẻ khó chịu lắm, nhưng hứa là sẽ làm theo điều nó nói nên không nói gì. Nó ra một bãi bóng rồi giật chiếc chuông treo ở đó. Một lúc sau thì rất nhiều trẻ con, nhìn khá là nhếch nhác chạy tới.
- Chị chị Hân.
- Lâu lắm không gặp mấy nhóc lớn à nha _ Nó xoa đầu mấy đứa trẻ gần đó. Còn hắn chỉ đứng nhìn không nói gì, rất bình thường.
- Chị đi đâu mà mất tích không nói với bọn em một câu vậy hả _ một nhóc lớn tuổi nhất đứng ra nói với nó
- Chị có chuyện mà, giờ chị đền nha _ nó giơ cao túi bánh kẹo mua được cho tụi nhỏ.
- Chỉ có chị Hân là yêu tụi em nhất thôi _ chúg nó hét nên.
- Được rồi, nhưng với điều kiện
- Gì vậy chị.
- Đi ra đây _ Hân kéo tụi nhỏ đi nói khẽ, khiến hắn đứng xe tò mò ngớp theo nhưng không tài nèo biết được nó đang nói gì.
- Tụi em không thích làm vậy với người lạ đâu.
- Thôi mà. Giúp chị đi.
- 1 Lần thôi nhé.
- được rồi. như cũ nha.
- tụi em biết rồi.
Nó đi ra kéo tay hắn. Rồi lấy tay che mắt hắn vào:
- Gì nữa đây
- Cứ làm theo tôi đi. Nhắm mắt nha, không được mở đâu đó. Bao giờ tôi nói mới được mở biết chưa.
- Nhưng làm gì.
- Khổ lắm, nói nhiều, cứ biết thế đi.
- Không.
- Vì sao.
- Thì không chứ sao
- Nhưng tôi đói lắm.
- Ăn thế còn kêu đói nữa.
- Không biết nhưng nó ngon mà.
- Có nhiều thứ ngon hơn nữa cơ.
- Nhưng tôi thích ăn nó.
- Tuỳ anh. Ngồi đây mà ăn một mình, tí anh đi bộ nha. Tôi đi trước đây _ Nó đấy nghế đứng dậy
- Ơ. Đợi tôi trả tiền.
- Con bé trả tiền rồi mà cháu _ Bác bán hàng nở nụ cuời.
- Hở. À Dạ _ Rồi hắn chạy ra xe. _ Sao cô lại trả.
- Có sao đâu, lên xe đi.
- Nhưng đi ăn để con gái trả dơ lắm cô biết hông. _ hắn ngồi sau xe.
- Chả có gì cả, với tôi là bình thường. Anh còn đi cùng thôi thì cứ quen nó đi.
- Nhưng mà….
- chẳng sao cả. Giờ là lúc nào rồi mà còn quan niệm điều đó chứ. Đúng là.
- Là gì.
- Không có gì.
- Mà cô trả lúc nào
- Lúc mà anh chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào bát bánh đa cua ý.
- Sao tôi không biết nhỉ.
- Làm sao mà anh biết được. Haha. _ nó cười mãn nguyện.
- Thế bây giờ cô lai tôi đi.
- Đi bán.
- Hả. Cô hâm à.
- Không.
- Cho tôi xuống.
- Làm gì.
- Chứ để cô lai tôi đi bán à.
- Nhát chết. thích thì nhảy xuống đi _ Nó nói rồi đạp nhanh hơn nữa.
- Gì đó. Tôi không giám nhảy.
- Vậy kệ anh. Tý có làm sao tôi không chịu. - Ơ.
- Đùa anh thôi. Tôi đưa anh đi một nơi, nhưng hứa với tôi là anh phải làm những gì tôi nói đó.
- Đi đâu _ Giọng nói đầy nghi ngờ.
- Không đi bán là được chứ gì.
- Ư. Đâu cũng được.
- Hôm nay hiền thế _ nó quay lại chu môi.
- Gì đó. Hưrrrrrrrrrr _ hắn quay mặt đi, hai má hơi ửng hồng ( chả giống con trai tí nào)
- Ngồi đây nhá. _ nó dựng xe rồi chạy vào một đại lí.
- Đi đâu đó.
- Mua đồ. đừng đi đâu, lạc tôi bảo _ nó chạy vào. Một lúc sau đi ra và sách một túi đồ to, tòan là quà vặt không à.
- Mua gì nhiều thế, làm sao ăn hết.
- Tôi đâu nói là mua cho anh cơ chứ.
- Ơ. thế cô mua đi đâu.
- Lát nữa thì biết.
Rồi nó phóng xe đi. Nó lai hắn về khu ổ chuột, hắn ngồi sau có vẻ khó chịu lắm, nhưng hứa là sẽ làm theo điều nó nói nên không nói gì. Nó ra một bãi bóng rồi giật chiếc chuông treo ở đó. Một lúc sau thì rất nhiều trẻ con, nhìn khá là nhếch nhác chạy tới.
- Chị chị Hân.
- Lâu lắm không gặp mấy nhóc lớn à nha _ Nó xoa đầu mấy đứa trẻ gần đó. Còn hắn chỉ đứng nhìn không nói gì, rất bình thường.
- Chị đi đâu mà mất tích không nói với bọn em một câu vậy hả _ một nhóc lớn tuổi nhất đứng ra nói với nó
- Chị có chuyện mà, giờ chị đền nha _ nó giơ cao túi bánh kẹo mua được cho tụi nhỏ.
- Chỉ có chị Hân là yêu tụi em nhất thôi _ chúg nó hét nên.
- Được rồi, nhưng với điều kiện
- Gì vậy chị.
- Đi ra đây _ Hân kéo tụi nhỏ đi nói khẽ, khiến hắn đứng xe tò mò ngớp theo nhưng không tài nèo biết được nó đang nói gì.
- Tụi em không thích làm vậy với người lạ đâu.
- Thôi mà. Giúp chị đi.
- 1 Lần thôi nhé.
- được rồi. như cũ nha.
- tụi em biết rồi.
Nó đi ra kéo tay hắn. Rồi lấy tay che mắt hắn vào:
- Gì nữa đây
- Cứ làm theo tôi đi. Nhắm mắt nha, không được mở đâu đó. Bao giờ tôi nói mới được mở biết chưa.
- Nhưng làm gì.
- Khổ lắm, nói nhiều, cứ biết thế đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.