Chương 61
Đang cập nhật
22/04/2017
Hắn quay ra thì đúng lúc nó dơ máy nên máy nên mà chụp cái tách một cái. Nhanh hơn hắn tưởng.
- Oái. Cô làm gì vậy hả.
- Làm kỉ niệm.
- Vậy cô cũng phải cho tôi một kiểu. _ nói xong hắn chụp luôn
- Ơ. không được
- Sao không.
- Sn anh chứ sn tôi đâu mà chụp tôi làm gì.
- Nhưng tôi thích.
- Xoá đi.
- Không.
- AAAAAAAAAAAAAaaa. Tôi điên mất.
- đừng điên vào ngay hôm nay chứ. Lều lều
Tranh cãi một lúc không làm gì được, nó đành chịu thua.
- Đi ăn bánh gối nào.
- Bánh gối là bánh gì _ hắn tròn mắt
- Đi ăn thì biết. Bây giờ là 4h. ăn 1 tiếng ta đi tiếp.
- Đi đâu.
- Đi hết ngày thì thôi.
- Ừ.
Lúc ăn bánh, hắn cứ xuýt xoa khen ngon. Nước chấm thì cay, nước mắt lèm nhèm cả mà hắn cứ nói toàn cái gì không à, làm nó nhiều lúc phì cười, chút nữa thì sặc.
Ăn xong nó lai hắn đi rất xa. Hắn cứ ngồi sau vi vu nghe nhạc. Đến một thung lung cỏ xanh mượt.
- Đến đây làm gì nữa.
- Tập xe.
- Gì. Tôi không tập đâu, ngã đâu lắm
- Không cũng phải có. Nhanh nên nào.
Trời ơi. Hai đứa to đầu rồi mà còn đi tập xe đạp, ngã vui dập ra. Thế mà tiếng cười vẫn còn mãi trên môi của nó và hắn. Đến chiều muộn thì nó và hắn dừng lại, cuối cùng thì hắn cũng biết đạp xe. Hắn cười thích thú.
- Ngồi ngắm hoàng hôn nào.
- Đẹp thật đó.
- Hì.
- Cô hay ra đây lắm sao.
- Cũng thỉnh thoảng, khi tôi buồn.
- Vì sao cô lại ngồi đây khi buồn.
- Vì ở đây không ai biết đến tôi hét, tôi tha hồ hò hét mà không ai nghe thấy, không ai nhìn hết.
- Ừ. Sở thích kì lạ.
- Không, nó hay mà.
- Ừ thì hay.
Nó chạy ra phía trước dang rộng hai tay và nói “ I want fly.” Mặt trời dần xuống núi, những tia nắng dịu nhẹ đang nhuộm vàng cả cánh đồng cỏ. Gió nhẹ. Hắn cảm thấy thật êm ái. Không biết bao giờ hắn mới nhìn thấy nó một lần nữa. Nghĩ vậy thôi. hắn rút điện thoại và chụp lấy ảnh hoàng hôn ở quanh đây, thật đẹp, màu đỏ của ánh mặt trời, xanh của cỏ, và trắg nhạt của mây. Kiểu ảnh cuối khiến hắn ngỡ ngàng, vô tình thôi, cụ cười của nó đã chiếm một góc của bức ảnh. Nụ cười đó thật tươi thật đẹp, đẹp hơn cả khung cảnh bên ngoài. Hắn rút tay lại, định xoá, nhưng rồi lại thôi. Hắn cất điện thoại vào trong túi áo ngắm nhìn trời và nhìn nó một lúc. Hắn và nó cùng về khi mặt trời đã không còn toả nắng được nữa.
Tối về nó ngồi học thì hắn đi đến bar cùng Long và Hoàng. Cả buổi tối ngồi cùng hai thằng bạn mà hắn cứ tủm tỉm cười hoài à, làm cho Long và Hoang muốn nhảy bổ vào và đập chết hắn ngay lập tức.
Hắn về nhà khá muộn. Thấy nó đang cười rích rích hắn gõ cửa bước vào.
- Cô nói chuyện với ai đấy
- À với anh Cường, Duy và Huy nữa. Nhớ mọi người quá.
- Sí. Tôi không phiền. Về phòng đây.
- Ừ.
Nó trả lời như vậy khiến hắn càng bực mình. Vừa bước từ phòng tắm ra, có tin nhắn của nó. Hắn hậm hực đọc. Sau đó lại cười. Thì ra là tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Hắn không trả lời mà đi ngủ luôn, trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc. Nó cũng tắt đèn đi ngủ, vươn vai một cái nó nằm ẹp xuống giưùơng, kết thúc một ngày dài khá mệt nhưng thật vui.
- Oái. Cô làm gì vậy hả.
- Làm kỉ niệm.
- Vậy cô cũng phải cho tôi một kiểu. _ nói xong hắn chụp luôn
- Ơ. không được
- Sao không.
- Sn anh chứ sn tôi đâu mà chụp tôi làm gì.
- Nhưng tôi thích.
- Xoá đi.
- Không.
- AAAAAAAAAAAAAaaa. Tôi điên mất.
- đừng điên vào ngay hôm nay chứ. Lều lều
Tranh cãi một lúc không làm gì được, nó đành chịu thua.
- Đi ăn bánh gối nào.
- Bánh gối là bánh gì _ hắn tròn mắt
- Đi ăn thì biết. Bây giờ là 4h. ăn 1 tiếng ta đi tiếp.
- Đi đâu.
- Đi hết ngày thì thôi.
- Ừ.
Lúc ăn bánh, hắn cứ xuýt xoa khen ngon. Nước chấm thì cay, nước mắt lèm nhèm cả mà hắn cứ nói toàn cái gì không à, làm nó nhiều lúc phì cười, chút nữa thì sặc.
Ăn xong nó lai hắn đi rất xa. Hắn cứ ngồi sau vi vu nghe nhạc. Đến một thung lung cỏ xanh mượt.
- Đến đây làm gì nữa.
- Tập xe.
- Gì. Tôi không tập đâu, ngã đâu lắm
- Không cũng phải có. Nhanh nên nào.
Trời ơi. Hai đứa to đầu rồi mà còn đi tập xe đạp, ngã vui dập ra. Thế mà tiếng cười vẫn còn mãi trên môi của nó và hắn. Đến chiều muộn thì nó và hắn dừng lại, cuối cùng thì hắn cũng biết đạp xe. Hắn cười thích thú.
- Ngồi ngắm hoàng hôn nào.
- Đẹp thật đó.
- Hì.
- Cô hay ra đây lắm sao.
- Cũng thỉnh thoảng, khi tôi buồn.
- Vì sao cô lại ngồi đây khi buồn.
- Vì ở đây không ai biết đến tôi hét, tôi tha hồ hò hét mà không ai nghe thấy, không ai nhìn hết.
- Ừ. Sở thích kì lạ.
- Không, nó hay mà.
- Ừ thì hay.
Nó chạy ra phía trước dang rộng hai tay và nói “ I want fly.” Mặt trời dần xuống núi, những tia nắng dịu nhẹ đang nhuộm vàng cả cánh đồng cỏ. Gió nhẹ. Hắn cảm thấy thật êm ái. Không biết bao giờ hắn mới nhìn thấy nó một lần nữa. Nghĩ vậy thôi. hắn rút điện thoại và chụp lấy ảnh hoàng hôn ở quanh đây, thật đẹp, màu đỏ của ánh mặt trời, xanh của cỏ, và trắg nhạt của mây. Kiểu ảnh cuối khiến hắn ngỡ ngàng, vô tình thôi, cụ cười của nó đã chiếm một góc của bức ảnh. Nụ cười đó thật tươi thật đẹp, đẹp hơn cả khung cảnh bên ngoài. Hắn rút tay lại, định xoá, nhưng rồi lại thôi. Hắn cất điện thoại vào trong túi áo ngắm nhìn trời và nhìn nó một lúc. Hắn và nó cùng về khi mặt trời đã không còn toả nắng được nữa.
Tối về nó ngồi học thì hắn đi đến bar cùng Long và Hoàng. Cả buổi tối ngồi cùng hai thằng bạn mà hắn cứ tủm tỉm cười hoài à, làm cho Long và Hoang muốn nhảy bổ vào và đập chết hắn ngay lập tức.
Hắn về nhà khá muộn. Thấy nó đang cười rích rích hắn gõ cửa bước vào.
- Cô nói chuyện với ai đấy
- À với anh Cường, Duy và Huy nữa. Nhớ mọi người quá.
- Sí. Tôi không phiền. Về phòng đây.
- Ừ.
Nó trả lời như vậy khiến hắn càng bực mình. Vừa bước từ phòng tắm ra, có tin nhắn của nó. Hắn hậm hực đọc. Sau đó lại cười. Thì ra là tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Hắn không trả lời mà đi ngủ luôn, trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc. Nó cũng tắt đèn đi ngủ, vươn vai một cái nó nằm ẹp xuống giưùơng, kết thúc một ngày dài khá mệt nhưng thật vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.