Đồ Đệ Của Nữ Ma Đầu Lại Là Thầy Phong Thủy
Chương 50:
Ss Tần
17/04/2024
“Từ nhỏ đã bị mẹ ruột vứt bỏ, chín tuổi mồ côi cha, giống như một con chó hoang không dễ dàng gì mới lấy được vợ, nhưng lại bị vợ cắm sừng, bỏ trốn theo kẻ khác”.
“Tôi hỏi anh, loại số phận ti tiện như anh dựa vào đâu mà hỏi xin số?”
“Đừng nói tới trúng số, cho dù trên đường có người đánh rơi ví tiền, anh có đủ vận số để nhặt được sao?”
“Loại số phận ti tiện còn một mực mơ tưởng điều tốt đẹp, có biết thế nào gọi là mơ mộng hão huyền không?”
Lưu sẹo bị Trương Mặc Vũ nói trúng chỗ đau, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa mà vung nắm đấm về phía anh: “Tao phải đánh chết tên khốn kiếp mày!”
“A!”, Lâm Tư Ngữ bị dọa tới thét chói tai.
Thượng Quan Tuyết sầm mặt, sốt sắng hét lên: “Dừng tay!”
Cùng lúc đó cô cũng lấy ra điện thoại, muốn kêu người tới giúp đỡ.
Nhưng ngay sau đó Trương Mặc Vũ đã nhẹ nhàng giơ tay, vậy mà trực tiếp khóa chặt lấy cổ tay của Lưu sẹo, khiến nắm đấm của gã khựng lại giữa không trung.
“Dám động tay động chân với tôi? Anh cũng không nhìn xem mình có mấy cân mấy lạng!”, Trương Mặc Vũ nói lạnh băng.
Tuy rằng dáng người của anh trông có vẻ gầy gò, nhưng bàn tay lại giống như một chiếc kìm sắt, siết chặt lấy Lưu sẹo.
Lưu sẹo dùng lực muốn rụt tay lại, nhưng bất luận gã ta cố gắng thế nào, bàn tay vẫn bất động trong không trung, tựa như đã bị đông cứng tại đó vậy.
Lúc này sắc mặt hắn kịch liệt thay đổi: "Mày…”
Trên mặt Trương Mặc Vũ treo nụ cười lạnh: “Thứ ngu xuẩn, chút sức lực này còn muốn học đánh nhau? Mặt đều đã bị người ta chém thành như vậy, còn giống như một con chó không nhớ được lâu?”
Tuy rằng Trương Mặc Vũ chủ yếu tu luyện tướng thuật Huyền môn, chưa từng thực hành qua giết người một cách nghiêm túc bao giờ.
Nhưng trong nhiều năm như vậy, anh không biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn đánh từ sư phụ ma nữ rồi.
Mỗi lần đều bị đánh tới nửa sống nửa chết rồi lại đến các chính phái danh giá mượn chút dược liệu để ngâm luyện cho thân thể.
“Tôi hỏi anh, loại số phận ti tiện như anh dựa vào đâu mà hỏi xin số?”
“Đừng nói tới trúng số, cho dù trên đường có người đánh rơi ví tiền, anh có đủ vận số để nhặt được sao?”
“Loại số phận ti tiện còn một mực mơ tưởng điều tốt đẹp, có biết thế nào gọi là mơ mộng hão huyền không?”
Lưu sẹo bị Trương Mặc Vũ nói trúng chỗ đau, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa mà vung nắm đấm về phía anh: “Tao phải đánh chết tên khốn kiếp mày!”
“A!”, Lâm Tư Ngữ bị dọa tới thét chói tai.
Thượng Quan Tuyết sầm mặt, sốt sắng hét lên: “Dừng tay!”
Cùng lúc đó cô cũng lấy ra điện thoại, muốn kêu người tới giúp đỡ.
Nhưng ngay sau đó Trương Mặc Vũ đã nhẹ nhàng giơ tay, vậy mà trực tiếp khóa chặt lấy cổ tay của Lưu sẹo, khiến nắm đấm của gã khựng lại giữa không trung.
“Dám động tay động chân với tôi? Anh cũng không nhìn xem mình có mấy cân mấy lạng!”, Trương Mặc Vũ nói lạnh băng.
Tuy rằng dáng người của anh trông có vẻ gầy gò, nhưng bàn tay lại giống như một chiếc kìm sắt, siết chặt lấy Lưu sẹo.
Lưu sẹo dùng lực muốn rụt tay lại, nhưng bất luận gã ta cố gắng thế nào, bàn tay vẫn bất động trong không trung, tựa như đã bị đông cứng tại đó vậy.
Lúc này sắc mặt hắn kịch liệt thay đổi: "Mày…”
Trên mặt Trương Mặc Vũ treo nụ cười lạnh: “Thứ ngu xuẩn, chút sức lực này còn muốn học đánh nhau? Mặt đều đã bị người ta chém thành như vậy, còn giống như một con chó không nhớ được lâu?”
Tuy rằng Trương Mặc Vũ chủ yếu tu luyện tướng thuật Huyền môn, chưa từng thực hành qua giết người một cách nghiêm túc bao giờ.
Nhưng trong nhiều năm như vậy, anh không biết đã phải chịu bao nhiêu trận đòn đánh từ sư phụ ma nữ rồi.
Mỗi lần đều bị đánh tới nửa sống nửa chết rồi lại đến các chính phái danh giá mượn chút dược liệu để ngâm luyện cho thân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.