Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 46: Đợt Này Có Hơi Xui
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
05/03/2023
“Sư phụ, người đang nói gì vậy?” Tiểu Diên Nhi khó hiểu hỏi lại.
“Không có gì.”
Lục Châu vất đi suy nghĩ, từ từ quay người lại. Ánh mắt hắn nhìn lần lượt từng người, lại cứ cảm thấy trên mặt người nào cũng hiện dòng chữ ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’.
Có thể đã nhìn ra sư phụ lão nhân gia có hơi không vui, Tiểu Diên Nhi cười đùa nói: “Sư phụ đừng nóng giận, đồ nhi đã giết sạch đám người xâm nhập Kim Đình Sơn. Nếu người vẫn còn không vui thì để con quay lại tìm thi thể bọn họ chém thêm vài đao.”
Chu Kỷ Phong: “? ? ?”
Lục Châu giơ tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Lão tứ đâu?”
Đoan Mộc Sinh lôi theo xích sắt chắp tay nói: “Lão tứ tuy bị trọng thương nhưng may mắn gặp được cơ duyên. Bây giờ hắn đang được Thanh Mộc bảo hộ, e là không thể tới gặp sư phụ.”
Lục Châu có chút ngoài ý muốn.
“Trong vòng bảy ngày không được đến gần Thanh Mộc.”
Muốn nhờ trạng thái bảo hộ của Thanh Mộc để đột phá cần đến bảy ngày.
Nếu trong khoảng thời gian này có người cắt ngang thì cả đời này Minh Thế Nhân sẽ không thể bước vào Nguyên Thần cảnh được nữa.
Diệp Thiên Tâm nhìn thẳng vào mắt Lục Châu, khinh thường nói: “Giả nhân giả nghĩa, sợ là đến nửa đêm chính ngươi lại cố ý cho hắn một chưởng.”
Lục Châu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí không thèm nhìn tới nàng, chỉ đạm mạc nói:
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Nhốt nàng vào hậu sơn, diện bích hối lỗi.”
“Tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi bước lên một bước tóm lấy Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm nhớ đến hậu sơn vừa âm lãnh vừa cô độc, toàn thân nàng run rẩy. Trong đầu nàng dần hiện lên từng tràng cảnh diện bích hối lỗi trước đây. Nàng muốn phản kháng, nhưng đan điền khí hải trống rỗng, đến một tia nguyên khí cũng không điều động nổi.
Lục Châu nhìn về phía Chu Kỷ Phong.
Chu Kỷ Phong vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói: “Lão tiền bối, Chu Kỷ Phong nguyện bái nhập làm môn hạ Ma Thiên Các, cầu lão tiền bối thu ta làm đồ đệ.”
Lục Châu từ khi xuyên không đến nay đều chưa từng nghĩ tới chuyện thu thêm đồ đệ.
Theo thời gian mà tính toán thì khi tu vi lão ma đầu đạt tới đỉnh phong, lão mới bắt đầu kế hoạch thu đồ đệ.
Với tu vi hiện tại của hắn thì khó đảm bảo sẽ không thu nhầm bọn người lòng lang dạ sói.
Chỉ chín tên đồ đệ này thôi đã khiến hắn đau đầu gần chết, nào có tinh lực dư thừa đi dạy dỗ thêm kẻ khác?
Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt, Thiên Nhai Cộng Thử Thì.
Lão ma đầu cũng thật thú vị, cố ý để trống một chỗ, vì nguyên nhân gì thì cũng không còn quan trọng nữa.
“Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng ngươi tu hành kiếm đạo của Thiên Kiếm Môn, giờ kiếm đạo đã thành, nửa đường thay đổi sẽ chỉ lợi bất cập hại.” Lục Châu thản nhiên nói.
Ý tứ đã rất rõ ràng, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.
“Lão tiền bối…” Chu Kỷ Phong kiên nhẫn cầu xin.
Lục Châu chậm rãi giơ tay lên ngắt lời hắn rồi cầm một quyển bí tịch trên bàn lên ném đến trước mặt Chu Kỷ Phong. “Đây là Thái Nhất Kiếm Pháp của Thiên Kiếm Môn, với thiên phú của ngươi thì tu luyện không khó.”
Chu Kỷ Phong mở to hai mắt, kích động nhìn quyển bí tịch này.
Hắn từng là đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của quyển bí tịch này.
Phương pháp truyền thụ Thái Nhất Kiếm Pháp của Thiên Kiếm Môn từ trước đến nay đều là sư phụ truyền cho đệ tử, học xong nhất trọng mới dạy tiếp nhị trọng. Vì thế Chu Kỷ Phong tuy đang học kiếm pháp này nhưng Lạc Trường Phong chưa từng truyền thụ toàn bộ kiếm pháp cho hắn… Loại hiện tượng này không chỉ có ở Thiên Kiếm Môn mà danh môn chính đạo đều làm thế, đây được xem là quy củ truyền thống, đệ tử chính đạo cũng không có nghi vấn gì.
Hắn nào có ngờ được, bản kiếm pháp Thiên Kiếm Môn xem như trân bảo, ở trong tay lão tiền bối lại trở thành thứ chẳng đáng một xu, tuỳ tiện ném cho hắn.
Sao hắn có thể không kích động?
Có bản kiếm pháp này, hắn lo gì không bước vào được Nguyên Thần cảnh!
“Đa tạ lão tiền bối! Đa tạ lão tiền bối!” Hai tay Chu Kỷ Phong nâng bản bí tịch lên, hắn quỳ xuống đất dập đầu, trán hắn đập xuống nền đất phát ra âm thanh vang dội bày tỏ lòng thành kính.
Đoan Mộc Sinh nói: “Ngươi đã không phải là đệ tử Ma Thiên Các thì sau này hãy gọi là Các chủ.”
“Tuân mệnh.” Chu Kỷ Phong cung kính nói.
“Phòng ốc trong Ma Thiên Các khá nhiều, trừ Đông Các và Nam Các ra, ngươi có thể tuỳ ý chọn một chỗ để ở lại.”
“Vâng.”
“Lui ra đi.”
Chu Kỷ Phong hai tay nâng bí tịch, cung cung kính kính rời khỏi Ma Thiên Các.
Lục Châu khẽ gật đầu.
Trên phương diện quản lý nhóm đệ tử thì Đoan Mộc Sinh có kinh nghiệm hơn hẳn.
Đợi Chu Kỷ Phong rời đi, Đoan Mộc Sinh mới khom người nói: “Sư phụ, tên Chu Kỷ Phong này dù sao cũng là đệ tử của Thiên Kiếm Môn…”
Chuyện này giải thích cũng quá dài dòng, còn phải nhắc đến cha mẹ ruột Chu Kỷ Phong, rồi thù giết cha…
Quá phiền phức.
Lục Châu phất tay thản nhiên nói:
“Vi sự tự có tính toán.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Ngươi dám nói không minh bạch sao?
Lục Châu chậm rãi đứng lên, chỉ thoáng nhìn qua đám xích sắt trên người Đoan Mộc Sinh rồi xoay người bước vào bên trong mật thất.
Đoan Mộc Sinh vốn định nói gì đó, nhưng lại nghe được sư phụ lẩm bẩm một câu: “Nên đổi vận rồi…”
Đoan Mộc Sinh vội vàng quỳ xuống đất: “Cung tiễn sư phụ.”
Lúc hắn ngẩng đầu lên, thân ảnh sư phụ đã đi mất.
Đoan Mộc Sinh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán rồi bất đắc dĩ kéo đống xiềng xích hàn thiết ngàn năm… Hắn vốn định cầu trợ sư phụ giúp hắn giải khai xiềng xích, nhưng xem ra vẫn nên thôi đi. Sư phụ vẫn là sư phụ… vẫn không màng thế sự, mặc kệ bọn hắn tự sinh tự diệt.
Sau khi Tiểu Diên Nhi nhốt Diệp Thiên Tâm vào hậu sơn, nàng lập tức quay lại Ma Thiên Các.
Nàng không nhìn thấy sư phụ, lại thấy tam sư huynh trên mặt tràn đầy sầu khổ, bèn hỏi: “Sư huynh? Huynh làm sao thế?”
Đoan Mộc Sinh khoát tay nói: “Không có gì, chẳng qua sư huynh cứ cảm thấy sư phụ lão nhân gia người có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng lại lơ đễnh suy nghĩ chuyện khác.”
“Không yên lòng? Vừa rồi sư phụ có nói gì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Này thì không có, người chỉ nói một điều.”
“Điều gì?”
“Sư phụ hình như bị say xe.” Đoan Mộc Sinh nói.
(Chú giải: từ ‘chuyển vận’ của Lục Châu có ý là thay đổi vận may để tiếp tục rút thưởng, từ này đồng âm với từ ‘chuyển vận’ khác trong tiếng Trung có nghĩa là di chuyển nhiều nên bị chóng mặt, Đoan Mộc Sinh nghe loáng thoáng nên hiểu nhầm ý của Lục Châu.)
Say xe?
Tiểu Diên Nhi gật gật đầu nói: “Dù sao sư phụ cũng đã lớn tuổi, còn phải cưỡi Bạch Trạch bay tới bay lui trên trời, sao có thể không chóng mặt?”
“Có đạo lý.” Minh Thế Nhân gật gù.
“Không có gì.”
Lục Châu vất đi suy nghĩ, từ từ quay người lại. Ánh mắt hắn nhìn lần lượt từng người, lại cứ cảm thấy trên mặt người nào cũng hiện dòng chữ ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’.
Có thể đã nhìn ra sư phụ lão nhân gia có hơi không vui, Tiểu Diên Nhi cười đùa nói: “Sư phụ đừng nóng giận, đồ nhi đã giết sạch đám người xâm nhập Kim Đình Sơn. Nếu người vẫn còn không vui thì để con quay lại tìm thi thể bọn họ chém thêm vài đao.”
Chu Kỷ Phong: “? ? ?”
Lục Châu giơ tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Lão tứ đâu?”
Đoan Mộc Sinh lôi theo xích sắt chắp tay nói: “Lão tứ tuy bị trọng thương nhưng may mắn gặp được cơ duyên. Bây giờ hắn đang được Thanh Mộc bảo hộ, e là không thể tới gặp sư phụ.”
Lục Châu có chút ngoài ý muốn.
“Trong vòng bảy ngày không được đến gần Thanh Mộc.”
Muốn nhờ trạng thái bảo hộ của Thanh Mộc để đột phá cần đến bảy ngày.
Nếu trong khoảng thời gian này có người cắt ngang thì cả đời này Minh Thế Nhân sẽ không thể bước vào Nguyên Thần cảnh được nữa.
Diệp Thiên Tâm nhìn thẳng vào mắt Lục Châu, khinh thường nói: “Giả nhân giả nghĩa, sợ là đến nửa đêm chính ngươi lại cố ý cho hắn một chưởng.”
Lục Châu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí không thèm nhìn tới nàng, chỉ đạm mạc nói:
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Nhốt nàng vào hậu sơn, diện bích hối lỗi.”
“Tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi bước lên một bước tóm lấy Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm nhớ đến hậu sơn vừa âm lãnh vừa cô độc, toàn thân nàng run rẩy. Trong đầu nàng dần hiện lên từng tràng cảnh diện bích hối lỗi trước đây. Nàng muốn phản kháng, nhưng đan điền khí hải trống rỗng, đến một tia nguyên khí cũng không điều động nổi.
Lục Châu nhìn về phía Chu Kỷ Phong.
Chu Kỷ Phong vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói: “Lão tiền bối, Chu Kỷ Phong nguyện bái nhập làm môn hạ Ma Thiên Các, cầu lão tiền bối thu ta làm đồ đệ.”
Lục Châu từ khi xuyên không đến nay đều chưa từng nghĩ tới chuyện thu thêm đồ đệ.
Theo thời gian mà tính toán thì khi tu vi lão ma đầu đạt tới đỉnh phong, lão mới bắt đầu kế hoạch thu đồ đệ.
Với tu vi hiện tại của hắn thì khó đảm bảo sẽ không thu nhầm bọn người lòng lang dạ sói.
Chỉ chín tên đồ đệ này thôi đã khiến hắn đau đầu gần chết, nào có tinh lực dư thừa đi dạy dỗ thêm kẻ khác?
Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt, Thiên Nhai Cộng Thử Thì.
Lão ma đầu cũng thật thú vị, cố ý để trống một chỗ, vì nguyên nhân gì thì cũng không còn quan trọng nữa.
“Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng ngươi tu hành kiếm đạo của Thiên Kiếm Môn, giờ kiếm đạo đã thành, nửa đường thay đổi sẽ chỉ lợi bất cập hại.” Lục Châu thản nhiên nói.
Ý tứ đã rất rõ ràng, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.
“Lão tiền bối…” Chu Kỷ Phong kiên nhẫn cầu xin.
Lục Châu chậm rãi giơ tay lên ngắt lời hắn rồi cầm một quyển bí tịch trên bàn lên ném đến trước mặt Chu Kỷ Phong. “Đây là Thái Nhất Kiếm Pháp của Thiên Kiếm Môn, với thiên phú của ngươi thì tu luyện không khó.”
Chu Kỷ Phong mở to hai mắt, kích động nhìn quyển bí tịch này.
Hắn từng là đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của quyển bí tịch này.
Phương pháp truyền thụ Thái Nhất Kiếm Pháp của Thiên Kiếm Môn từ trước đến nay đều là sư phụ truyền cho đệ tử, học xong nhất trọng mới dạy tiếp nhị trọng. Vì thế Chu Kỷ Phong tuy đang học kiếm pháp này nhưng Lạc Trường Phong chưa từng truyền thụ toàn bộ kiếm pháp cho hắn… Loại hiện tượng này không chỉ có ở Thiên Kiếm Môn mà danh môn chính đạo đều làm thế, đây được xem là quy củ truyền thống, đệ tử chính đạo cũng không có nghi vấn gì.
Hắn nào có ngờ được, bản kiếm pháp Thiên Kiếm Môn xem như trân bảo, ở trong tay lão tiền bối lại trở thành thứ chẳng đáng một xu, tuỳ tiện ném cho hắn.
Sao hắn có thể không kích động?
Có bản kiếm pháp này, hắn lo gì không bước vào được Nguyên Thần cảnh!
“Đa tạ lão tiền bối! Đa tạ lão tiền bối!” Hai tay Chu Kỷ Phong nâng bản bí tịch lên, hắn quỳ xuống đất dập đầu, trán hắn đập xuống nền đất phát ra âm thanh vang dội bày tỏ lòng thành kính.
Đoan Mộc Sinh nói: “Ngươi đã không phải là đệ tử Ma Thiên Các thì sau này hãy gọi là Các chủ.”
“Tuân mệnh.” Chu Kỷ Phong cung kính nói.
“Phòng ốc trong Ma Thiên Các khá nhiều, trừ Đông Các và Nam Các ra, ngươi có thể tuỳ ý chọn một chỗ để ở lại.”
“Vâng.”
“Lui ra đi.”
Chu Kỷ Phong hai tay nâng bí tịch, cung cung kính kính rời khỏi Ma Thiên Các.
Lục Châu khẽ gật đầu.
Trên phương diện quản lý nhóm đệ tử thì Đoan Mộc Sinh có kinh nghiệm hơn hẳn.
Đợi Chu Kỷ Phong rời đi, Đoan Mộc Sinh mới khom người nói: “Sư phụ, tên Chu Kỷ Phong này dù sao cũng là đệ tử của Thiên Kiếm Môn…”
Chuyện này giải thích cũng quá dài dòng, còn phải nhắc đến cha mẹ ruột Chu Kỷ Phong, rồi thù giết cha…
Quá phiền phức.
Lục Châu phất tay thản nhiên nói:
“Vi sự tự có tính toán.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Ngươi dám nói không minh bạch sao?
Lục Châu chậm rãi đứng lên, chỉ thoáng nhìn qua đám xích sắt trên người Đoan Mộc Sinh rồi xoay người bước vào bên trong mật thất.
Đoan Mộc Sinh vốn định nói gì đó, nhưng lại nghe được sư phụ lẩm bẩm một câu: “Nên đổi vận rồi…”
Đoan Mộc Sinh vội vàng quỳ xuống đất: “Cung tiễn sư phụ.”
Lúc hắn ngẩng đầu lên, thân ảnh sư phụ đã đi mất.
Đoan Mộc Sinh đưa tay lau đi mồ hôi trên trán rồi bất đắc dĩ kéo đống xiềng xích hàn thiết ngàn năm… Hắn vốn định cầu trợ sư phụ giúp hắn giải khai xiềng xích, nhưng xem ra vẫn nên thôi đi. Sư phụ vẫn là sư phụ… vẫn không màng thế sự, mặc kệ bọn hắn tự sinh tự diệt.
Sau khi Tiểu Diên Nhi nhốt Diệp Thiên Tâm vào hậu sơn, nàng lập tức quay lại Ma Thiên Các.
Nàng không nhìn thấy sư phụ, lại thấy tam sư huynh trên mặt tràn đầy sầu khổ, bèn hỏi: “Sư huynh? Huynh làm sao thế?”
Đoan Mộc Sinh khoát tay nói: “Không có gì, chẳng qua sư huynh cứ cảm thấy sư phụ lão nhân gia người có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng lại lơ đễnh suy nghĩ chuyện khác.”
“Không yên lòng? Vừa rồi sư phụ có nói gì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Này thì không có, người chỉ nói một điều.”
“Điều gì?”
“Sư phụ hình như bị say xe.” Đoan Mộc Sinh nói.
(Chú giải: từ ‘chuyển vận’ của Lục Châu có ý là thay đổi vận may để tiếp tục rút thưởng, từ này đồng âm với từ ‘chuyển vận’ khác trong tiếng Trung có nghĩa là di chuyển nhiều nên bị chóng mặt, Đoan Mộc Sinh nghe loáng thoáng nên hiểu nhầm ý của Lục Châu.)
Say xe?
Tiểu Diên Nhi gật gật đầu nói: “Dù sao sư phụ cũng đã lớn tuổi, còn phải cưỡi Bạch Trạch bay tới bay lui trên trời, sao có thể không chóng mặt?”
“Có đạo lý.” Minh Thế Nhân gật gù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.