Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 82: Gia Sư Đã Dặn
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
07/03/2023
Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Cái tên Minh Thế Nhân này thật không khiến người ta bớt lo.
Nếu đã thông tri xong rồi thì ngoan ngoãn trở về là được. Hắn lại còn dám tranh chấp với người của Phạm Tu Văn, nếu chọc giận người này mà mất mạng thì chẳng thể trách được người khác.
Minh Thế Nhân lại đang ở cách Ma Thiên Các khá xa.
Cho dù Lục Châu còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong muốn đi cứu viện hắn, có không ngừng sử dụng đại thần thông thuật cũng phải mất một khoảng thời gian mới chạy tới nơi.
Tu hành giới vốn là nơi hiểm ác, nếu Minh Thế Nhân có thể chạy thoát khỏi sự vây bắt của hắc kỵ thì sau này trong Đại Viêm thế giới, ít nhất hắn cũng có đủ khả năng tự bảo vệ mình.
Lục Châu vẫn không hy vọng hắn xảy ra chuyện.
Đồ đệ tuy không có quy củ nhưng chỉ cần cố gắng dạy dỗ, nhất định rồi sẽ thành công.
Lục Châu hắn còn phải trông cậy vào bọn đồ đệ hỗ trợ thu hoạch điểm công đức đấy.
Trong giao diện Hệ thống, điểm công đức đã tích luỹ được 1.710 điểm.
Hiện tại hắn còn hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, cũng đủ xài rồi.
“Lồng Giam Trói Buộc… xác suất hơi thấp, phải bổ sung thêm hai tấm.”
Lục Châu mở giao diện đạo cụ ra, phát hiện quả nhiên đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc đang sáng lên, có giá 200 điểm công đức một tấm, hắn liền mua luôn 3 tấm.
Tổng cộng sáu tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc, hẳn là sẽ không có vấn đề nữa.
Sau đó thì… rút thưởng vậy. Nếu rút trúng pháp thân thì lời to rồi.
Chỉ rút hai lần, tuyệt đối không rút nhiều hơn.
--------------
Hai ngày sau.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Sau một thời gian dài không ngừng nghiên cứu Thiên thư, Lục Châu hình như đã phát hiện được manh mối. Mỗi lần lĩnh hội Thiên thư, trang thái tinh thần của hắn đều sẽ trở nên tốt hơn nhiều. Mà sau khi xảy ra những tình huống đặc biệt, trạng thái này sẽ biến mất.
Ví dụ như hai lần vừa rồi, một lần là lúc hắn đối mặt với Phạn Âm Nhập Mộng của Phật môn, một lần là khi tứ đồ đệ Minh Thế Nhân đến gần mật thất bị hắn quát một tiếng… Lực lượng đặc thù có thể tiêu trừ phạn âm, cũng có thể đánh lui Minh Thế Nhân.
“Chẳng lẽ… trong quá trình lĩnh hội Thiên thư có thể tích luỹ được lực lượng phi phàm?”
Trước mắt đây là đáp án có logic nhất.
Lục Châu đóng lại giao diện Thiên thư, hai ngày nay liên tục lĩnh hội khiến hắn có hơi mê mẩn.
“Sư phụ, tứ sư huynh trở về.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi truyền đến.
“Đã biết.”
Lục Châu rời khỏi mật thất đi vào trong đại điện.
Hắn thấy Minh Thế Nhân đang quỳ gối trong điện, cả người đầy bụi đất trông vô cùng chật vật.
Cũng may độ trung thành của hắn không hề giảm xuống, tốt hơn nhiều so với trước đây…
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Minh Thế Nhân cố ý cao giọng nói.
“Đứng lên rồi nói.”
Lục Châu chắp tay đi tới.
“Hắc kỵ đến đâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Hắc kỵ đã xuất phát từ sớm… hiện còn cách Kim Đình Sơn chưa đến mười dặm, không bao lâu sau sẽ đến nơi.” Minh Thế Nhân đáp.
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc: “Nhanh như vậy à?!”
Minh Thế Nhân xấu hổ cười.
Lục Châu vuốt râu đi đến trước mặt hắn, dò xét một chút rồi thuận miệng nói: “Đúng là cả gan làm loạn.”
Nghe được mấy chữ này, Minh Thế Nhân lại quỳ xuống theo bản năng. Xong đời, sư phụ sắp nổi giận, vỗ mông ngựa cũng không có tác dụng gì nha!
“Thực lực của Phạm Tu Văn rất khó lường, ngươi chỉ vừa bước vào Nguyên Thần cảnh đã có dũng khí trêu chọc hắn! Chán sống rồi sao?” Giọng Lục Châu trầm thấp răn dạy.
“Đồ nhi không dám! Đồ nhi sợ hắn không chịu đến nên mới… ra tay với mấy người bọn hắn! Đồ nhi không định giết người… nhưng đám hắc kỵ kia cứ đuổi theo không tha! Con không thể làm gì khác hơn là trốn vào rừng cây, giải quyết bọn họ.” Minh Thế Nhân giải thích.
“Ngu xuẩn.”
Lục Châu rất bình tĩnh đánh giá hành động của hắn. “Nếu Phạm Tu Văn thật sự muốn ra tay với ngươi thì một mình hắn là đủ rồi… làm gì còn cho ngươi cơ hội bỏ chạy?”
Minh Thế Nhân nghe vậy, lúc này mới biết sợ hãi.
Hắn thấp giọng hỏi: “Phạm Tu Văn… lợi hại như vậy sao?”
Tiểu Diên Nhi nói xen vào: “Hắn vốn tên là Lãnh La, sư phụ gửi phi thư cho huynh, huynh không nhận được sao?”
“…”
Minh Thế Nhân ngồi dưới mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác.
Cái tên Phạm Tu Văn hắn chưa từng nghe qua, nhưng danh hào Lãnh La này thì… đương nhiên có biết tới.
Năm đó Lãnh La cực kỳ nổi tiếng, nếu không phải sư phụ đột nhiên ngang trời xuất thế khiến người người kinh hãi, lại thêm chín tên đệ tử danh chấn thiên hạ, sợ là cái tên Lãnh La vẫn sẽ đứng hạng nhất trên Hắc Bảng rất lâu.
Đó là một tên cường giả tu vi cao thâm lại nhiều tâm cơ.
Hắn vậy mà lại dưới mí mắt cường giả như thế, giết hắc kỵ… Minh Thế Nhân sao có thể không sợ hãi?
Tại sao Phạm Tu Văn không tự mình ra tay?
Trong lúc hắn còn đang suy tư.
Một nữ tu Diễn Nguyệt Cung bước vào khom người nói: “Các chủ, có Phạm Tu Văn bên ngoài Kim Đình Sơn cầu kiến.”
Đến rồi.
Lục Châu nhìn ra bên ngoài Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân bò dậy, trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
“Sư phụ… hay là để con đuổi hắn đi, lần sau lại gặp mặt?” Minh Thế Nhân dè dặt hỏi.
Sư phụ dẫu sao cũng đã lớn tuổi, cho dù tu vi người có áp chế được Phạm Tu Văn thì cũng không muốn phải ngày ngày đối mặt với cao thủ như vậy.
Lục Châu khoát khoát tay, lạnh nhạt nói:
“Để hắn lên đây.”
“Đồ nhi đi tiếp ứng.”
Minh Thế Nhân cũng không kịp chỉnh trang lại bộ dạng chật vật của mình, cứ thế bước ra ngoài Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ… con cũng đi!”
Lục Châu không cản nàng.
Phạm Tu Văn đã tới chân núi. Hắn là người thông minh, sẽ không lỗ mãng tới mức hạ thủ với đồ đệ của mình.
---------------
Bên ngoài bình chướng Kim Đình Sơn.
Hơn mười tên hắc kỵ uy phong lẫm liệt đứng thành một hàng.
Đứng phía trước đội ngũ là Phạm Tu Văn, sau đó là tứ đại hắc kỵ, cũng chính là thủ hạ tâm phúc của hắn.
Phạm Tu Văn nhìn về phía bình chướng Kim Đình Sơn đang toả ra quang mang nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn nói: “Không ngờ Kim Đình Sơn lại có trận pháp mạnh như thế này…”
Một hắc kỵ đứng sau lưng nói: “Nghe nói bình chướng Kim Đình Sơn ngay cả thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh liên hợp công phá cũng không thể đánh tan được. Trận pháp này đúng là mạnh đến mức khiến cho người ta phải than thở.”
Phạm Tu Văn nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt nói: “Lát nữa bốn người các ngươi theo bản toạ cùng nhau lên núi, những người còn lại đứng tại chỗ chờ.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Đúng lúc này, một thân ảnh từ trên cầu thang vọt tới cực nhanh.
Tốc độ như thiểm điện.
Người đến chính là Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân đến trước bình chướng một đoạn nhỏ thì dừng lại.
Ánh mắt đảo qua.
Đúng là bọn hắc kỵ lần trước hắn gặp trong rừng cây.
Người đi đầu mặc hắc sắc khôi giáp, đeo hắc sắc mặt nạ hình mặt hổ, dáng người khôi ngô… chính là Lãnh La trong truyền thuyết đó sao? Quá doạ người!
Minh Thế Nhân không dám khinh thường, chắp tay nói với hắn: “Gia sư cho mời.”
Phạm Tu Văn nhìn hắn, chậm rãi đáp lời: “Tứ đệ tử Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân… Nể tình tôn sư của ngươi, bản toạ sẽ không tính toán chuyện ngươi giết bốn hắc kỵ của bản toạ.”
“Tiền bối lòng dạ rộng lớn thật khiến ta xấu hổ… Nhưng ta cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình, là do bọn hắn cứ đuổi theo ta mãi không tha…” Minh Thế Nhân nói.
Một tên hắc kỵ đứng sau lưng Phạm Tu Văn lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ còn không phải tại ngươi lẻn vào hắc kỵ doanh trước hay sao?”
“Ta sợ các ngươi chậm trễ việc thông tri… Đến lúc đó gia sư trách tội, ta đảm nhận không nổi! Gia sư là nhân vật bậc nào, chắc không cần ta phải nhiều lời giới thiệu nha?”
Minh Thế Nhân mở miệng ra là nhắc tới gia sư, khiến bọn hắn cũng không dám nói gì hơn.
Phạm Tu Văn nhấc tay ra hiệu cho thuộc hạ không cần nói chen vào, rồi lạnh nhạt nói: “Tôn sư mời bản toạ, bản toạ sao có thể không đáp ứng. Dẫn đường đi.”
Kiểu xưng hô này đúng là của người có thực lực.
Nhưng mà Minh Thế Nhân vẫn thích dạng người như Tả Tâm Thiền hơn. Ít nhất Tả Tâm Thiền mở miệng ra đều gọi hắn là tứ tiên sinh, nghe rất dễ chịu.
Đáng tiếc… Tả Tâm Thiền đã chết mất rồi.
“Gia sư đã dặn… các ngươi tự mình đi.” Minh Thế Nhân đến bên cạnh bình chướng, nhẹ nhàng phất tay một cái, trên bình chướng xuất hiện một lỗ hổng.
“Thú vị.” Phạm Tu Văn gật đầu.
Phạm Tu Văn dẫn đầu bước vào trong.
Tứ đại hắc kỵ cũng theo sau. Đến lượt tên cuối cùng trong Tứ kỵ bước vào, khi đi ngang Minh Thế Nhân hắn bỗng dừng lại và nói: “Tứ đệ tử Ma Thiên Các, nếu có cơ hội, mời chỉ giáo vài chiêu.”
“Gia sư đã dặn… không được tuỳ tiện đánh nhau với người ta!” Minh Thế Nhân mặt không đỏ tim không đập nói ra.
Cái tên Minh Thế Nhân này thật không khiến người ta bớt lo.
Nếu đã thông tri xong rồi thì ngoan ngoãn trở về là được. Hắn lại còn dám tranh chấp với người của Phạm Tu Văn, nếu chọc giận người này mà mất mạng thì chẳng thể trách được người khác.
Minh Thế Nhân lại đang ở cách Ma Thiên Các khá xa.
Cho dù Lục Châu còn Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong muốn đi cứu viện hắn, có không ngừng sử dụng đại thần thông thuật cũng phải mất một khoảng thời gian mới chạy tới nơi.
Tu hành giới vốn là nơi hiểm ác, nếu Minh Thế Nhân có thể chạy thoát khỏi sự vây bắt của hắc kỵ thì sau này trong Đại Viêm thế giới, ít nhất hắn cũng có đủ khả năng tự bảo vệ mình.
Lục Châu vẫn không hy vọng hắn xảy ra chuyện.
Đồ đệ tuy không có quy củ nhưng chỉ cần cố gắng dạy dỗ, nhất định rồi sẽ thành công.
Lục Châu hắn còn phải trông cậy vào bọn đồ đệ hỗ trợ thu hoạch điểm công đức đấy.
Trong giao diện Hệ thống, điểm công đức đã tích luỹ được 1.710 điểm.
Hiện tại hắn còn hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, cũng đủ xài rồi.
“Lồng Giam Trói Buộc… xác suất hơi thấp, phải bổ sung thêm hai tấm.”
Lục Châu mở giao diện đạo cụ ra, phát hiện quả nhiên đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc đang sáng lên, có giá 200 điểm công đức một tấm, hắn liền mua luôn 3 tấm.
Tổng cộng sáu tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc, hẳn là sẽ không có vấn đề nữa.
Sau đó thì… rút thưởng vậy. Nếu rút trúng pháp thân thì lời to rồi.
Chỉ rút hai lần, tuyệt đối không rút nhiều hơn.
--------------
Hai ngày sau.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Sau một thời gian dài không ngừng nghiên cứu Thiên thư, Lục Châu hình như đã phát hiện được manh mối. Mỗi lần lĩnh hội Thiên thư, trang thái tinh thần của hắn đều sẽ trở nên tốt hơn nhiều. Mà sau khi xảy ra những tình huống đặc biệt, trạng thái này sẽ biến mất.
Ví dụ như hai lần vừa rồi, một lần là lúc hắn đối mặt với Phạn Âm Nhập Mộng của Phật môn, một lần là khi tứ đồ đệ Minh Thế Nhân đến gần mật thất bị hắn quát một tiếng… Lực lượng đặc thù có thể tiêu trừ phạn âm, cũng có thể đánh lui Minh Thế Nhân.
“Chẳng lẽ… trong quá trình lĩnh hội Thiên thư có thể tích luỹ được lực lượng phi phàm?”
Trước mắt đây là đáp án có logic nhất.
Lục Châu đóng lại giao diện Thiên thư, hai ngày nay liên tục lĩnh hội khiến hắn có hơi mê mẩn.
“Sư phụ, tứ sư huynh trở về.” Thanh âm Tiểu Diên Nhi truyền đến.
“Đã biết.”
Lục Châu rời khỏi mật thất đi vào trong đại điện.
Hắn thấy Minh Thế Nhân đang quỳ gối trong điện, cả người đầy bụi đất trông vô cùng chật vật.
Cũng may độ trung thành của hắn không hề giảm xuống, tốt hơn nhiều so với trước đây…
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Minh Thế Nhân cố ý cao giọng nói.
“Đứng lên rồi nói.”
Lục Châu chắp tay đi tới.
“Hắc kỵ đến đâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Hắc kỵ đã xuất phát từ sớm… hiện còn cách Kim Đình Sơn chưa đến mười dặm, không bao lâu sau sẽ đến nơi.” Minh Thế Nhân đáp.
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc: “Nhanh như vậy à?!”
Minh Thế Nhân xấu hổ cười.
Lục Châu vuốt râu đi đến trước mặt hắn, dò xét một chút rồi thuận miệng nói: “Đúng là cả gan làm loạn.”
Nghe được mấy chữ này, Minh Thế Nhân lại quỳ xuống theo bản năng. Xong đời, sư phụ sắp nổi giận, vỗ mông ngựa cũng không có tác dụng gì nha!
“Thực lực của Phạm Tu Văn rất khó lường, ngươi chỉ vừa bước vào Nguyên Thần cảnh đã có dũng khí trêu chọc hắn! Chán sống rồi sao?” Giọng Lục Châu trầm thấp răn dạy.
“Đồ nhi không dám! Đồ nhi sợ hắn không chịu đến nên mới… ra tay với mấy người bọn hắn! Đồ nhi không định giết người… nhưng đám hắc kỵ kia cứ đuổi theo không tha! Con không thể làm gì khác hơn là trốn vào rừng cây, giải quyết bọn họ.” Minh Thế Nhân giải thích.
“Ngu xuẩn.”
Lục Châu rất bình tĩnh đánh giá hành động của hắn. “Nếu Phạm Tu Văn thật sự muốn ra tay với ngươi thì một mình hắn là đủ rồi… làm gì còn cho ngươi cơ hội bỏ chạy?”
Minh Thế Nhân nghe vậy, lúc này mới biết sợ hãi.
Hắn thấp giọng hỏi: “Phạm Tu Văn… lợi hại như vậy sao?”
Tiểu Diên Nhi nói xen vào: “Hắn vốn tên là Lãnh La, sư phụ gửi phi thư cho huynh, huynh không nhận được sao?”
“…”
Minh Thế Nhân ngồi dưới mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác.
Cái tên Phạm Tu Văn hắn chưa từng nghe qua, nhưng danh hào Lãnh La này thì… đương nhiên có biết tới.
Năm đó Lãnh La cực kỳ nổi tiếng, nếu không phải sư phụ đột nhiên ngang trời xuất thế khiến người người kinh hãi, lại thêm chín tên đệ tử danh chấn thiên hạ, sợ là cái tên Lãnh La vẫn sẽ đứng hạng nhất trên Hắc Bảng rất lâu.
Đó là một tên cường giả tu vi cao thâm lại nhiều tâm cơ.
Hắn vậy mà lại dưới mí mắt cường giả như thế, giết hắc kỵ… Minh Thế Nhân sao có thể không sợ hãi?
Tại sao Phạm Tu Văn không tự mình ra tay?
Trong lúc hắn còn đang suy tư.
Một nữ tu Diễn Nguyệt Cung bước vào khom người nói: “Các chủ, có Phạm Tu Văn bên ngoài Kim Đình Sơn cầu kiến.”
Đến rồi.
Lục Châu nhìn ra bên ngoài Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân bò dậy, trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
“Sư phụ… hay là để con đuổi hắn đi, lần sau lại gặp mặt?” Minh Thế Nhân dè dặt hỏi.
Sư phụ dẫu sao cũng đã lớn tuổi, cho dù tu vi người có áp chế được Phạm Tu Văn thì cũng không muốn phải ngày ngày đối mặt với cao thủ như vậy.
Lục Châu khoát khoát tay, lạnh nhạt nói:
“Để hắn lên đây.”
“Đồ nhi đi tiếp ứng.”
Minh Thế Nhân cũng không kịp chỉnh trang lại bộ dạng chật vật của mình, cứ thế bước ra ngoài Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ… con cũng đi!”
Lục Châu không cản nàng.
Phạm Tu Văn đã tới chân núi. Hắn là người thông minh, sẽ không lỗ mãng tới mức hạ thủ với đồ đệ của mình.
---------------
Bên ngoài bình chướng Kim Đình Sơn.
Hơn mười tên hắc kỵ uy phong lẫm liệt đứng thành một hàng.
Đứng phía trước đội ngũ là Phạm Tu Văn, sau đó là tứ đại hắc kỵ, cũng chính là thủ hạ tâm phúc của hắn.
Phạm Tu Văn nhìn về phía bình chướng Kim Đình Sơn đang toả ra quang mang nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn nói: “Không ngờ Kim Đình Sơn lại có trận pháp mạnh như thế này…”
Một hắc kỵ đứng sau lưng nói: “Nghe nói bình chướng Kim Đình Sơn ngay cả thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh liên hợp công phá cũng không thể đánh tan được. Trận pháp này đúng là mạnh đến mức khiến cho người ta phải than thở.”
Phạm Tu Văn nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt nói: “Lát nữa bốn người các ngươi theo bản toạ cùng nhau lên núi, những người còn lại đứng tại chỗ chờ.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Đúng lúc này, một thân ảnh từ trên cầu thang vọt tới cực nhanh.
Tốc độ như thiểm điện.
Người đến chính là Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân đến trước bình chướng một đoạn nhỏ thì dừng lại.
Ánh mắt đảo qua.
Đúng là bọn hắc kỵ lần trước hắn gặp trong rừng cây.
Người đi đầu mặc hắc sắc khôi giáp, đeo hắc sắc mặt nạ hình mặt hổ, dáng người khôi ngô… chính là Lãnh La trong truyền thuyết đó sao? Quá doạ người!
Minh Thế Nhân không dám khinh thường, chắp tay nói với hắn: “Gia sư cho mời.”
Phạm Tu Văn nhìn hắn, chậm rãi đáp lời: “Tứ đệ tử Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân… Nể tình tôn sư của ngươi, bản toạ sẽ không tính toán chuyện ngươi giết bốn hắc kỵ của bản toạ.”
“Tiền bối lòng dạ rộng lớn thật khiến ta xấu hổ… Nhưng ta cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình, là do bọn hắn cứ đuổi theo ta mãi không tha…” Minh Thế Nhân nói.
Một tên hắc kỵ đứng sau lưng Phạm Tu Văn lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ còn không phải tại ngươi lẻn vào hắc kỵ doanh trước hay sao?”
“Ta sợ các ngươi chậm trễ việc thông tri… Đến lúc đó gia sư trách tội, ta đảm nhận không nổi! Gia sư là nhân vật bậc nào, chắc không cần ta phải nhiều lời giới thiệu nha?”
Minh Thế Nhân mở miệng ra là nhắc tới gia sư, khiến bọn hắn cũng không dám nói gì hơn.
Phạm Tu Văn nhấc tay ra hiệu cho thuộc hạ không cần nói chen vào, rồi lạnh nhạt nói: “Tôn sư mời bản toạ, bản toạ sao có thể không đáp ứng. Dẫn đường đi.”
Kiểu xưng hô này đúng là của người có thực lực.
Nhưng mà Minh Thế Nhân vẫn thích dạng người như Tả Tâm Thiền hơn. Ít nhất Tả Tâm Thiền mở miệng ra đều gọi hắn là tứ tiên sinh, nghe rất dễ chịu.
Đáng tiếc… Tả Tâm Thiền đã chết mất rồi.
“Gia sư đã dặn… các ngươi tự mình đi.” Minh Thế Nhân đến bên cạnh bình chướng, nhẹ nhàng phất tay một cái, trên bình chướng xuất hiện một lỗ hổng.
“Thú vị.” Phạm Tu Văn gật đầu.
Phạm Tu Văn dẫn đầu bước vào trong.
Tứ đại hắc kỵ cũng theo sau. Đến lượt tên cuối cùng trong Tứ kỵ bước vào, khi đi ngang Minh Thế Nhân hắn bỗng dừng lại và nói: “Tứ đệ tử Ma Thiên Các, nếu có cơ hội, mời chỉ giáo vài chiêu.”
“Gia sư đã dặn… không được tuỳ tiện đánh nhau với người ta!” Minh Thế Nhân mặt không đỏ tim không đập nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.