Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 14: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
05/03/2023
Hôm sau.
Tháng tám trên Kim Đình Sơn trời nóng bức dị thường.
Lục Châu ngồi vào đình hóng mát.
Không cần tu luyện công pháp, cả cuộc đời hắn trở nên vô vị, tựa như một ông lão thôn quê ngồi trước đình hóng mát.
Tam đồ đệ và cửu đồ đệ như thần giữ cửa đứng canh giữ bên ngoài.
Sau khi xảy ra sự tình Chu Kỷ Phong ám sát sư phụ, hai người cũng không dám bất cẩn.
Tuy bọn họ đều tin rằng Lục Châu có đủ thực lực để ngăn cản thích khách, nhưng để bọn đạo chích này lẻn vào Kim Đình Sơn là do bọn họ thất trách.
“Sư phụ, tứ sư huynh… thật sự sẽ không xảy ra việc gì chứ?” Tiểu Diên Nhi nhịn không được bèn hỏi.
Lục Châu nở nụ cười nhat. “Yên tâm đi.”
Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh nói: “Tiểu sư muội, tuy lão tứ ham chơi, đôi khi có vẻ không đáng tin cậy, nhưng khi làm việc thì hắn luôn luôn cố gắng hết sức mình, điểm đó muội có thể yên tâm.”
“Vâng… Ta chỉ sợ tứ sư huynh mải chơi mà quên đi chính sự.”
“Nó mà dám… Nếu nó dám quên thì không cần sư phụ ra tay, ta là sư huynh cũng quyết không tha cho nó.” Đoan Mộc Sinh nói.
Đoan Mộc Sinh kỳ thật là một người chất phác.
“Nếu thất sư huynh có ở đây thì tốt rồi.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Tiểu sư muội, chớ có nói bậy bạ.” Tam đồ đệ nhắc nhở.
Phản bội lại sư môn là chuyện đại nghịch bất đạo. Ở trước mặt sư phụ mà dám nhắc đến hắn, là muốn ăn mắng hay sao.
Tiểu Diên Nhi cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng thè lưỡi.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Không sao.”
“Lão thất giỏi bày mưu tính kế, đích thực là một nhân tài hiếm có. Nhưng kẻ này quá mức âm hiểm, thường chú tâm vào những chuyện vụn vặt, tâm tính lại hay nghi ngờ vô căn cứ, đi không được xa.”
Tính tình như thế khiến Lục Châu nhớ tới Tào Tháo.
Thành hay bại đều là ở chỗ đó.
“Sư tỷ gửi thư về…” Tiểu Diên Nhi chỉ vào chú chim truyền tin vừa xuất hiện nơi chân trời.
Chim truyền tin này không phải là chim truyền tin thông thường mà đã được Kim Đình Sơn nuôi dưỡng, dùng linh lực để tẩm bổ nên chúng đều là chim biến dị. Một số chim truyền tin lợi hại còn biến thành một loài hung thú trong Đại Viêm thế giới. Trong đám hung thú hoang dã ngoài kia còn có nhiều loài nhanh nhẹn hơn cả chim truyền tin như chim hồng nhạn, cá đưa thư,…
Chim truyền tin nhả thư vào lòng bàn tay Tiểu Diên Nhi.
“Sư phụ.”
“Đọc.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra đọc: “Sư phụ, từ sau sự kiện thập đại tông môn vây công Kim Đình Sơn, Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong bỏ mình, vì muốn tranh đoạt vị trí Môn chủ nên Thiên Kiếm Môn bây giờ đã loạn thành một đoàn.”
“Chu Kỷ Phong sau khi trở về Thiên Kiếm Môn không kế nhiệm vị trí Môn chủ. Môn chủ tiền nhiệm Lạc Hành Không bế quan, đồ nhi cho rằng Lạc Hành Không đang muốn đột phá cảnh giới Hợp đạo của Nguyên Thần cảnh.”
“Đêm qua lúc đồ nhi đi thăm dò tin tức, phát hiện tên Chu Kỷ Phong có dị tâm.”
Sau khi đọc xong.
Tiểu Diên Nhi đưa thư tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Con viết thư cho Chiêu Nguyệt, khi cần thiết có thể giúp đỡ hắn một chút.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc, chắp tay hỏi: “Sư phụ, Chu Kỷ Phong chỉ là một tên tu hành giả mới bước vào Thần Đình cảnh, lại còn là đối thủ một mất một còn với chúng ta, tại sao lại phải giúp hắn?”
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn.
Khi độ trung thành của bọn hắn chưa đạt đến 80% thì vẫn phải cẩn thận.
Thấy sư phụ không nói một lời.
Đoan Mộc Sinh lúng túng quay đầu đi, không dám tiếp tục truy vấn.
[Ting — Minh Thế Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ do ký chủ tuyên bố.]
[Ting — nhiệm vụ lần này cứu được 105 người Từ gia, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — nhận được 105 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết 82 tên mã tặc, thu hoạch được 820 điểm công đức.]
….
Nghe được âm thanh nhắc nhở của Hệ thống, Lục Châu không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ đây mới là phương pháp đúng để sử dụng Hệ thống?
Chỉ là một nhiệm vụ đơn giản.
Lại thu hoạch được nhiều công đức đến vậy. Cộng thêm số điểm còn dư từ trước, hiện tại hắn có 2.904 điểm.
“Sư phụ, tứ sư huynh gửi thư về.” Tiểu Diên Nhi vọt người lên không trung nhanh như thiểm điện.
“Đọc.”
“Đồ nhi may mắn không nhục mệnh, đã cứu được tộc nhân của Từ gia, chém giết mã tặc… Ngoài ra đồ nhi còn phát hiện thấy tu hành giả đứng sau đám mã tặc này hình như có liên quan đến Mãnh Hổ sơn trại của lão bát, đồ nhi sẽ tra rõ ràng việc này.”
Câu trước là báo cáo nhiệm vụ.
Câu sau rõ ràng là đang tìm lý do để mình được rong chơi hai ngày.
Tâm tình Lục Châu không tệ, đương nhiên sẽ không so đo với hắn. Muốn ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ thì đúng là chuyện phi lý.
“Sư phụ, tứ sư huynh nói chuyện này có liên quan đến bát sư huynh… Bát sư huynh sao có thể làm như vậy?!” Tiểu Diên Nhi tức giận nói.
“Lão bát dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục. Ta đoán là đám tu hành giả kia lấy danh nghĩa sư huynh con để làm chuyện tàn ác…”
Nói rồi Lục Châu gật đầu. “Mà bất kể có phải do hắn gây ra hay không, cứ để lão tứ đi điều tra một chút.”
Sư phụ đã lên tiếng, các đồ đệ đương nhiên không còn ý kiến, đều gật đầu phụ hoạ.
Buổi chiều.
Lục Châu không nhận được thông báo nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ liên quan tới Chu Kỷ Phong, nên trở về Ma Thiên Các.
Hắn kiểm tra lại điểm công đức của mình: 2.904 điểm.
“Thương thành.”
“Mua pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh, tất cả thuộc tính gia tăng 10%.]
Ngay khi nhận được pháp thân, Lục Châu cảm giác tu vi của mình đang cấp tốc tăng vọt.
Từ Thông Huyền Cảnh Tâm khiếu tăng lên thành Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu.
Lợi ích của pháp thân không chỉ có thế. Năng lượng trong đan điền và kinh mạch hắn tuôn chảy như một dòng sông, liên tục không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, từ Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu tăng lên thành Tị khiếu rồi nhảy hẳn lên Nhãn khiếu.
Thông Huyền Cảnh gồm ngũ khiếu, nay đã được đả thông tứ khiếu.
Cảm thấy toàn thân mình tràn ngập năng lượng, Lục Châu cực kỳ hài lòng gật gật đầu.
Cái tốc độ tiến bộ này của hắn sợ là từ trước đến nay chẳng có một ai bì kịp.
“Mua hai tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được 2 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
“Sử dụng.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các như xuất hiện một vòng xoáy, sinh cơ từ tứ phía bị vòng xoáy vô hình hút vào rồi chui tọt vào thân thể già nua của Lục Châu.
Sinh cơ toả sáng, tóc đen trên đầu hắn dần nhiều hơn.
Hai tấm thẻ khiến cho Lục Châu trẻ lại 600 ngày.
Có lẽ trong khoảng thời gian này hắn đã quen với các động tác chậm rãi của một thân thể già yếu, nên vừa trẻ lại 600 ngày khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng.
Không quá rõ ràng, nhưng mang lại cảm giác dễ chịu.
Trên khắp hành tinh này, không ai có thể được hưởng thụ trải nghiệm trẻ hoá như hắn.
Đây chính là cảm giác của Lục Châu hiện tại.
“Thoáng một cái đã xài hết 2.000 điểm công đức, đúng là tiền chẳng để lâu được trong túi mà.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
….
Hắn rút thưởng năm lần, đều chỉ gia tăng điểm may mắn.
Lục Châu tạm dừng rút thưởng, nhìn lại bảng thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, Nhãn khiếu
Pháp thân: Lưỡng Nghi Hóa Sinh
Điểm công đức: 654
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch.
“Nhìn vào bảng này lại cảm thấy điểm công đức đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không phong phú như trong tưởng tượng.” Lục Châu lẩm bẩm một câu.
Tháng tám trên Kim Đình Sơn trời nóng bức dị thường.
Lục Châu ngồi vào đình hóng mát.
Không cần tu luyện công pháp, cả cuộc đời hắn trở nên vô vị, tựa như một ông lão thôn quê ngồi trước đình hóng mát.
Tam đồ đệ và cửu đồ đệ như thần giữ cửa đứng canh giữ bên ngoài.
Sau khi xảy ra sự tình Chu Kỷ Phong ám sát sư phụ, hai người cũng không dám bất cẩn.
Tuy bọn họ đều tin rằng Lục Châu có đủ thực lực để ngăn cản thích khách, nhưng để bọn đạo chích này lẻn vào Kim Đình Sơn là do bọn họ thất trách.
“Sư phụ, tứ sư huynh… thật sự sẽ không xảy ra việc gì chứ?” Tiểu Diên Nhi nhịn không được bèn hỏi.
Lục Châu nở nụ cười nhat. “Yên tâm đi.”
Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh đứng bên cạnh nói: “Tiểu sư muội, tuy lão tứ ham chơi, đôi khi có vẻ không đáng tin cậy, nhưng khi làm việc thì hắn luôn luôn cố gắng hết sức mình, điểm đó muội có thể yên tâm.”
“Vâng… Ta chỉ sợ tứ sư huynh mải chơi mà quên đi chính sự.”
“Nó mà dám… Nếu nó dám quên thì không cần sư phụ ra tay, ta là sư huynh cũng quyết không tha cho nó.” Đoan Mộc Sinh nói.
Đoan Mộc Sinh kỳ thật là một người chất phác.
“Nếu thất sư huynh có ở đây thì tốt rồi.” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Tiểu sư muội, chớ có nói bậy bạ.” Tam đồ đệ nhắc nhở.
Phản bội lại sư môn là chuyện đại nghịch bất đạo. Ở trước mặt sư phụ mà dám nhắc đến hắn, là muốn ăn mắng hay sao.
Tiểu Diên Nhi cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng thè lưỡi.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Không sao.”
“Lão thất giỏi bày mưu tính kế, đích thực là một nhân tài hiếm có. Nhưng kẻ này quá mức âm hiểm, thường chú tâm vào những chuyện vụn vặt, tâm tính lại hay nghi ngờ vô căn cứ, đi không được xa.”
Tính tình như thế khiến Lục Châu nhớ tới Tào Tháo.
Thành hay bại đều là ở chỗ đó.
“Sư tỷ gửi thư về…” Tiểu Diên Nhi chỉ vào chú chim truyền tin vừa xuất hiện nơi chân trời.
Chim truyền tin này không phải là chim truyền tin thông thường mà đã được Kim Đình Sơn nuôi dưỡng, dùng linh lực để tẩm bổ nên chúng đều là chim biến dị. Một số chim truyền tin lợi hại còn biến thành một loài hung thú trong Đại Viêm thế giới. Trong đám hung thú hoang dã ngoài kia còn có nhiều loài nhanh nhẹn hơn cả chim truyền tin như chim hồng nhạn, cá đưa thư,…
Chim truyền tin nhả thư vào lòng bàn tay Tiểu Diên Nhi.
“Sư phụ.”
“Đọc.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra đọc: “Sư phụ, từ sau sự kiện thập đại tông môn vây công Kim Đình Sơn, Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong bỏ mình, vì muốn tranh đoạt vị trí Môn chủ nên Thiên Kiếm Môn bây giờ đã loạn thành một đoàn.”
“Chu Kỷ Phong sau khi trở về Thiên Kiếm Môn không kế nhiệm vị trí Môn chủ. Môn chủ tiền nhiệm Lạc Hành Không bế quan, đồ nhi cho rằng Lạc Hành Không đang muốn đột phá cảnh giới Hợp đạo của Nguyên Thần cảnh.”
“Đêm qua lúc đồ nhi đi thăm dò tin tức, phát hiện tên Chu Kỷ Phong có dị tâm.”
Sau khi đọc xong.
Tiểu Diên Nhi đưa thư tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu nói: “Con viết thư cho Chiêu Nguyệt, khi cần thiết có thể giúp đỡ hắn một chút.”
“Vâng.”
Đoan Mộc Sinh nghi hoặc, chắp tay hỏi: “Sư phụ, Chu Kỷ Phong chỉ là một tên tu hành giả mới bước vào Thần Đình cảnh, lại còn là đối thủ một mất một còn với chúng ta, tại sao lại phải giúp hắn?”
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn.
Khi độ trung thành của bọn hắn chưa đạt đến 80% thì vẫn phải cẩn thận.
Thấy sư phụ không nói một lời.
Đoan Mộc Sinh lúng túng quay đầu đi, không dám tiếp tục truy vấn.
[Ting — Minh Thế Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ do ký chủ tuyên bố.]
[Ting — nhiệm vụ lần này cứu được 105 người Từ gia, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — nhận được 105 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết 82 tên mã tặc, thu hoạch được 820 điểm công đức.]
….
Nghe được âm thanh nhắc nhở của Hệ thống, Lục Châu không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ đây mới là phương pháp đúng để sử dụng Hệ thống?
Chỉ là một nhiệm vụ đơn giản.
Lại thu hoạch được nhiều công đức đến vậy. Cộng thêm số điểm còn dư từ trước, hiện tại hắn có 2.904 điểm.
“Sư phụ, tứ sư huynh gửi thư về.” Tiểu Diên Nhi vọt người lên không trung nhanh như thiểm điện.
“Đọc.”
“Đồ nhi may mắn không nhục mệnh, đã cứu được tộc nhân của Từ gia, chém giết mã tặc… Ngoài ra đồ nhi còn phát hiện thấy tu hành giả đứng sau đám mã tặc này hình như có liên quan đến Mãnh Hổ sơn trại của lão bát, đồ nhi sẽ tra rõ ràng việc này.”
Câu trước là báo cáo nhiệm vụ.
Câu sau rõ ràng là đang tìm lý do để mình được rong chơi hai ngày.
Tâm tình Lục Châu không tệ, đương nhiên sẽ không so đo với hắn. Muốn ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ thì đúng là chuyện phi lý.
“Sư phụ, tứ sư huynh nói chuyện này có liên quan đến bát sư huynh… Bát sư huynh sao có thể làm như vậy?!” Tiểu Diên Nhi tức giận nói.
“Lão bát dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục. Ta đoán là đám tu hành giả kia lấy danh nghĩa sư huynh con để làm chuyện tàn ác…”
Nói rồi Lục Châu gật đầu. “Mà bất kể có phải do hắn gây ra hay không, cứ để lão tứ đi điều tra một chút.”
Sư phụ đã lên tiếng, các đồ đệ đương nhiên không còn ý kiến, đều gật đầu phụ hoạ.
Buổi chiều.
Lục Châu không nhận được thông báo nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ liên quan tới Chu Kỷ Phong, nên trở về Ma Thiên Các.
Hắn kiểm tra lại điểm công đức của mình: 2.904 điểm.
“Thương thành.”
“Mua pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh, tất cả thuộc tính gia tăng 10%.]
Ngay khi nhận được pháp thân, Lục Châu cảm giác tu vi của mình đang cấp tốc tăng vọt.
Từ Thông Huyền Cảnh Tâm khiếu tăng lên thành Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu.
Lợi ích của pháp thân không chỉ có thế. Năng lượng trong đan điền và kinh mạch hắn tuôn chảy như một dòng sông, liên tục không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, từ Thông Huyền Cảnh Khẩu khiếu tăng lên thành Tị khiếu rồi nhảy hẳn lên Nhãn khiếu.
Thông Huyền Cảnh gồm ngũ khiếu, nay đã được đả thông tứ khiếu.
Cảm thấy toàn thân mình tràn ngập năng lượng, Lục Châu cực kỳ hài lòng gật gật đầu.
Cái tốc độ tiến bộ này của hắn sợ là từ trước đến nay chẳng có một ai bì kịp.
“Mua hai tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
[Ting — tiêu hao 1.000 điểm công đức, thu hoạch được 2 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
“Sử dụng.”
Trên bầu trời Ma Thiên Các như xuất hiện một vòng xoáy, sinh cơ từ tứ phía bị vòng xoáy vô hình hút vào rồi chui tọt vào thân thể già nua của Lục Châu.
Sinh cơ toả sáng, tóc đen trên đầu hắn dần nhiều hơn.
Hai tấm thẻ khiến cho Lục Châu trẻ lại 600 ngày.
Có lẽ trong khoảng thời gian này hắn đã quen với các động tác chậm rãi của một thân thể già yếu, nên vừa trẻ lại 600 ngày khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng.
Không quá rõ ràng, nhưng mang lại cảm giác dễ chịu.
Trên khắp hành tinh này, không ai có thể được hưởng thụ trải nghiệm trẻ hoá như hắn.
Đây chính là cảm giác của Lục Châu hiện tại.
“Thoáng một cái đã xài hết 2.000 điểm công đức, đúng là tiền chẳng để lâu được trong túi mà.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
….
Hắn rút thưởng năm lần, đều chỉ gia tăng điểm may mắn.
Lục Châu tạm dừng rút thưởng, nhìn lại bảng thông tin cá nhân ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, Nhãn khiếu
Pháp thân: Lưỡng Nghi Hóa Sinh
Điểm công đức: 654
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động), Bạch Trạch.
“Nhìn vào bảng này lại cảm thấy điểm công đức đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không phong phú như trong tưởng tượng.” Lục Châu lẩm bẩm một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.