Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 88: Không Có Cố Ý
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
07/03/2023
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đến bên cạnh Lục Châu nói: “Tam sư huynh, pháp thân của huynh khai diệp rồi, nhờ có sư phụ truyền Bá Vương Thương cho huynh đó!”
Nhắc tới Bá Vương Thương, những người khác lại tiếp tục ao ước.
Cuộc chiến đấu vừa rồi kia Bá Vương Thương đã toả sáng quá mức lấp lánh.
Cao thủ hắc kỵ Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng thua tâm phục khẩu phục. Bọn hắn gặp phải quái vật như Đoan Mộc Sinh, đã vậy hắn còn có một kiện vũ khí cấp thiên giai.
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Tiểu sư muội nói đúng. Chiêu Thiên Quyến Hữu Khuyết này của ta còn kém xa so với sư phụ… Nếu không phải nhờ có Bá Vương Thương, ta cũng không thể đánh bại hai người này.”
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phạm Tu Văn đang bị vây khốn, trên mặt bọn họ lộ vẻ kinh hãi.
Thủ lĩnh hắc kỵ có pháp thân bát diệp, tại sao đến một chút sức chống cự cũng không có?
Bọn hắn là nhị diệp, tam diệp cũng đã đại chiến một trận, cuối cùng mới thua. Với tu vi của thủ lĩnh, không phải nên đại chiến với Cơ Thiên Đạo ba ngày ba đêm bất phân thắng bại hay sao?
Cũng bởi vì bọn hắn chuyên tâm chiến đấu với Đoan Mộc Sinh nên không có chú ý đến động tĩnh bên trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng trong đại điện.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng, thản nhiên nói: “Phong bế tu vi bọn hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Đoan Mộc Sinh chắp tay.
Lúc này, Phan Trọng đột nhiên bước ra. “Loại sự tình này xin cứ giao cho ta, ta khá là rành chuyện này… tu vi của tu hành giả đi từ đan điền khí hải xuyên qua kỳ kinh bát mạch để điều động nguyên khí. Phương pháp phong bế bát mạch thông thường không có bao nhiêu tác dụng, nhiều kẻ giảo hoạt sẽ ẩn tàng nguyên khí trong đan điền, sau khi bị phong ấn có thể lén lút giải khai bát mạch.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, gật đầu nói: “Phong huyệt thuật của Tịnh Minh Đạo đúng là có chỗ độc đáo.”
Được Lục Châu khen ngợi, Phan Trọng cảm thấy tràn trề nghị lực.
Nhạc Trùng trừng mắt nói: “Tịnh Minh Đạo đường đường là danh môn chính phái, sao lại có loại phản đồ như ngươi?”
Câu nói của hắn khiến Phan Trọng lập tức giận dữ.
“Câm miệng!”
“Đồ bại tướng dưới tay!”
Thân hình Phan Trọng vụt một cái biến ra trước mặt bọn hắn, thi triển phong huyệt thuật.
Đứng bên cạnh còn có Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người. Một khi bọn họ có dị động, lập tức biến họ thành vong hồn dưới thương.
Một lát sau, Phan Trọng thành công phong bế tu vi hai người.
Hắn chẳng qua chỉ là tu hành giả Thần Đình cảnh, muốn phong ấn cao thủ Nguyên Thần cảnh cơ hồ đã dùng hết sạch khí lực của hắn.
Nguyên khí trong người bọn hắn không còn lại một tia nào.
Phan Trọng lau mồ hôi trên mặt, chắp tay nói: “Các chủ, ta đã phong bế bát mạch của hai người này, trừ một người có thể giải khai phong ấn là ta, những người khác đều không làm gì được.”
Lục Châu chỉ phất phất tay ra hiệu cho Phan Trọng lui xuống rồi nói: “Giam hai người này lại, thời thời khắc khắc trông chừng.”
Tuy đã phong bế tu vi nhưng vẫn phải tìm người trông chừng. Phan Trọng tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.
“Vâng.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời bước tới, mang hai người đi.
Không có tu vi, bọn hắn chỉ là thịt cá nằm trên thớt.
Lục Châu trở lại vương toạ trên đại điện, chậm rãi ngồi xuống, gọi ra một cái tên. “Diệp Thiên Tâm.”
Toàn thân Diệp Thiên Tâm khẽ run lên.
Có lẽ là bởi vì thân thể hư nhược quá lâu nên nét mặt nàng trông vô cùng thống khổ.
Khi Lục Châu gọi ra tên của nàng, Diệp Thiên Tâm lập tức từ trên ghế tuột xuống đất, quỳ gối kích động nói: “Sư… sư phụ…”
Thần sắc Lục Châu hờ hững, khẽ lắc đầu.
Hắn không để ý đến nàng mà quay sang nhìn Phạm Tu Văn.
“Lãnh La… Bản toạ năm lần bảy lượt cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đã không biết quý trọng thì đừng trách bản toạ vô tình.” Lục Châu thản nhiên nói.
Phạm Tu Văn miễn cưỡng đứng thẳng người, Lồng Giam Trói Buộc như kim cô chú vẫn luôn khống chế hắn.
“Lão tiền bối không cần phải tốn lời tốn sức, ta tài nghệ không bằng người, cam nguyện nhận lấy cái chết.” Phạm Tu Văn nói.
Lục Châu lắc đầu.
“Pháp thân bát diệp lại cam nguyện chịu chết để giữ bí mật cho người trong cung. Người này… đáng để ngươi bán mạng như vậy sao?”
Kỳ thật đến mức này, Lục Châu cũng không trông mong có thể hỏi ra chủ mưu từ miệng hắn.
Nhưng bí mật có thể khiến một cường giả pháp thân bát diệp ngậm chặt miệng như thế, tuyệt đối không phải là bí mật tầm thường.
Chuyện này nhất định phải điều tra.
Phạm Tu Văn nói: “Việc đã đến nước này, có nói nhiều cũng vô ích.”
Lục Châu lắc đầu, thần thái vẫn rất đạm mạc.
Đúng lúc này, tiếng thông báo của Hệ thống chợt vang lên ——
[Ting — Minh Thế Nhân đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo, Lục Châu không tỏ thái độ gì.
Sau đó hắn lắc đầu nói: “Hắc kỵ Trần Trung Hạc… ngươi cảm thấy lúc này hắn còn sống hay đã chết?”
Phạm Tu Văn còn tưởng rằng Lục Châu đang sử dụng công tâm kế, bèn nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Trần Trung Hạc có thân pháp rất tuyệt nghệ, tuy Minh Thế Nhân rất mạnh nhưng hắn ngàn vạn lần không nên rời khỏi đại điện… Không gian bao la càng thích hợp cho Trần Trung Hạc phát huy thế mạnh thân pháp. Ngươi giết Lý Khánh, Trần Trung Hạc giết Minh Thế Nhân, cũng là báo ứng thôi.”
“Cẩu thí!” (Dịch nghĩa: ‘thí’ = shit)
Tiểu Diên Nhi nghe không nổi nữa, lập tức giận dữ mắng: “Cái thứ nói khoác không biết ngượng!”
“Nói khoác?”
Phạm Tu Văn cười ha ha, giọng khàn khàn. “Tiểu nha đầu… Ma Thiên Các đúng là rất mạnh, nhưng cũng khiến cho tầm nhìn của ngươi trở nên hạn hẹp. Nhớ năm đó khi ta còn tung hoành thiên hạ, ngay cả sư phụ ngươi cũng không làm gì được ta… Hả? Tiểu nha đầu, ngươi trừng to mắt làm gì?”
Ánh mắt Tiểu Diên Nhi đã dời sang nơi khác.
Chuyển từ Phạm Tu Văn ra bên ngoài đại điện.
Phạm Tu Văn tuy bị Lồng Giam Trói Buộc vây khốn nhưng vẫn có thể quay đầu lại nhìn…
Hắn phát hiện Đoan Mộc Sinh, Diệp Thiên Tâm và những nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng đang nhìn ra cửa điện.
Nơi đó có bóng dáng của Minh Thế Nhân.
Hắn đang chậm rãi đi vào, ánh nắng rọi xuống toàn thân hắn.
Trông hắn có vẻ chật vật, còn có vết máu trên người.
Nhưng trên tay phải hắn đang cầm một thanh đoản đao… trên lưỡi đao còn dính máu tươi đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất.
Lông mày Phạm Tu Văn bỗng nhíu chặt.
Trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực.
Hắn vừa muốn động, đầu thương của Bá Vương Thương đã chặn trước mặt hắn!
“Muốn chết hả, rất dễ dàng… ta dùng một thương đã có thể giải quyết ngươi.” Đoan Mộc Sinh cảnh cáo.
Lúc này Minh Thế Nhân đã bước đến giữa đại điện.
Trông hắn có vẻ mệt mỏi nhưng khoé miệng lại mang theo nụ cười vui sướng khi giành được chiến thắng.
Hắn đặt thanh đoản đao xuống đất, cung kính nói: “Đồ nhi không có cố ý giết Trần Trung Hạc… nhưng trên người hắn có giấu vũ khí cấp địa giai đỉnh phong. Đồ nhi chỉ còn cách hạ sát thủ để tự bảo vệ mình.”
Mi mắt Phạm Tu Văn giật giật không ngừng.
Trong lòng hắn, trận chiến này của Trần Trung Hạc gần như là tất thắng! Minh Thế Nhân không có vũ khí, cũng chưa khai diệp!
Ngược lại Trần Trung Hạc là người có tu vi mạnh nhất trong tứ đại hắc kỵ, tam diệp đỉnh phong, trong tay lại có vũ khí cấp địa giai!
Khụ khụ… khụ khụ…
Phạm Tu Văn hoàn toàn không thể nào tiếp nhận nổi sự thật này, hắn ho khan kịch liệt.
Khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực làm hắn đau đớn khó chịu.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung lại kinh ngạc không thôi.
Thực lực của Ma Thiên Các lại mạnh mẽ tới mức này… so sánh với bọn họ, Diễn Nguyệt Cung đúng là nhỏ bé không chịu nổi.
Lục Châu nghe Minh Thế Nhân báo cáo, nhàn nhạt khen một tiếng: “Làm không tệ.”
Chỉ mấy chữ này…
Đã khiến Minh Thế Nhân hưởng thụ vô cùng, sắc mặt vui mừng nói: “Sư phụ… vũ khí địa giai này vô cùng quý giá, đồ nhi muốn luyện hoá nó.”
Phạm Tu Văn nghiêm mặt nói: “Ngươi dám?!”
“Bản thân mình đã ra nông nỗi này mà còn có can đảm hù doạ người khác hả?” Tiểu Diên Nhi nói.
Trần Trung Hạc đã chết, luyện hoá vũ khí của hắn sẽ khiến hắn chết cũng không nhắm mắt!
Minh Thế Nhân mặc kệ mấy chuyện này!
“Thỉnh cầu sư phụ đáp ứng!”
Nhắc tới Bá Vương Thương, những người khác lại tiếp tục ao ước.
Cuộc chiến đấu vừa rồi kia Bá Vương Thương đã toả sáng quá mức lấp lánh.
Cao thủ hắc kỵ Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng thua tâm phục khẩu phục. Bọn hắn gặp phải quái vật như Đoan Mộc Sinh, đã vậy hắn còn có một kiện vũ khí cấp thiên giai.
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Tiểu sư muội nói đúng. Chiêu Thiên Quyến Hữu Khuyết này của ta còn kém xa so với sư phụ… Nếu không phải nhờ có Bá Vương Thương, ta cũng không thể đánh bại hai người này.”
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phạm Tu Văn đang bị vây khốn, trên mặt bọn họ lộ vẻ kinh hãi.
Thủ lĩnh hắc kỵ có pháp thân bát diệp, tại sao đến một chút sức chống cự cũng không có?
Bọn hắn là nhị diệp, tam diệp cũng đã đại chiến một trận, cuối cùng mới thua. Với tu vi của thủ lĩnh, không phải nên đại chiến với Cơ Thiên Đạo ba ngày ba đêm bất phân thắng bại hay sao?
Cũng bởi vì bọn hắn chuyên tâm chiến đấu với Đoan Mộc Sinh nên không có chú ý đến động tĩnh bên trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng trong đại điện.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng, thản nhiên nói: “Phong bế tu vi bọn hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Đoan Mộc Sinh chắp tay.
Lúc này, Phan Trọng đột nhiên bước ra. “Loại sự tình này xin cứ giao cho ta, ta khá là rành chuyện này… tu vi của tu hành giả đi từ đan điền khí hải xuyên qua kỳ kinh bát mạch để điều động nguyên khí. Phương pháp phong bế bát mạch thông thường không có bao nhiêu tác dụng, nhiều kẻ giảo hoạt sẽ ẩn tàng nguyên khí trong đan điền, sau khi bị phong ấn có thể lén lút giải khai bát mạch.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, gật đầu nói: “Phong huyệt thuật của Tịnh Minh Đạo đúng là có chỗ độc đáo.”
Được Lục Châu khen ngợi, Phan Trọng cảm thấy tràn trề nghị lực.
Nhạc Trùng trừng mắt nói: “Tịnh Minh Đạo đường đường là danh môn chính phái, sao lại có loại phản đồ như ngươi?”
Câu nói của hắn khiến Phan Trọng lập tức giận dữ.
“Câm miệng!”
“Đồ bại tướng dưới tay!”
Thân hình Phan Trọng vụt một cái biến ra trước mặt bọn hắn, thi triển phong huyệt thuật.
Đứng bên cạnh còn có Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người. Một khi bọn họ có dị động, lập tức biến họ thành vong hồn dưới thương.
Một lát sau, Phan Trọng thành công phong bế tu vi hai người.
Hắn chẳng qua chỉ là tu hành giả Thần Đình cảnh, muốn phong ấn cao thủ Nguyên Thần cảnh cơ hồ đã dùng hết sạch khí lực của hắn.
Nguyên khí trong người bọn hắn không còn lại một tia nào.
Phan Trọng lau mồ hôi trên mặt, chắp tay nói: “Các chủ, ta đã phong bế bát mạch của hai người này, trừ một người có thể giải khai phong ấn là ta, những người khác đều không làm gì được.”
Lục Châu chỉ phất phất tay ra hiệu cho Phan Trọng lui xuống rồi nói: “Giam hai người này lại, thời thời khắc khắc trông chừng.”
Tuy đã phong bế tu vi nhưng vẫn phải tìm người trông chừng. Phan Trọng tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.
“Vâng.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời bước tới, mang hai người đi.
Không có tu vi, bọn hắn chỉ là thịt cá nằm trên thớt.
Lục Châu trở lại vương toạ trên đại điện, chậm rãi ngồi xuống, gọi ra một cái tên. “Diệp Thiên Tâm.”
Toàn thân Diệp Thiên Tâm khẽ run lên.
Có lẽ là bởi vì thân thể hư nhược quá lâu nên nét mặt nàng trông vô cùng thống khổ.
Khi Lục Châu gọi ra tên của nàng, Diệp Thiên Tâm lập tức từ trên ghế tuột xuống đất, quỳ gối kích động nói: “Sư… sư phụ…”
Thần sắc Lục Châu hờ hững, khẽ lắc đầu.
Hắn không để ý đến nàng mà quay sang nhìn Phạm Tu Văn.
“Lãnh La… Bản toạ năm lần bảy lượt cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đã không biết quý trọng thì đừng trách bản toạ vô tình.” Lục Châu thản nhiên nói.
Phạm Tu Văn miễn cưỡng đứng thẳng người, Lồng Giam Trói Buộc như kim cô chú vẫn luôn khống chế hắn.
“Lão tiền bối không cần phải tốn lời tốn sức, ta tài nghệ không bằng người, cam nguyện nhận lấy cái chết.” Phạm Tu Văn nói.
Lục Châu lắc đầu.
“Pháp thân bát diệp lại cam nguyện chịu chết để giữ bí mật cho người trong cung. Người này… đáng để ngươi bán mạng như vậy sao?”
Kỳ thật đến mức này, Lục Châu cũng không trông mong có thể hỏi ra chủ mưu từ miệng hắn.
Nhưng bí mật có thể khiến một cường giả pháp thân bát diệp ngậm chặt miệng như thế, tuyệt đối không phải là bí mật tầm thường.
Chuyện này nhất định phải điều tra.
Phạm Tu Văn nói: “Việc đã đến nước này, có nói nhiều cũng vô ích.”
Lục Châu lắc đầu, thần thái vẫn rất đạm mạc.
Đúng lúc này, tiếng thông báo của Hệ thống chợt vang lên ——
[Ting — Minh Thế Nhân đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo, Lục Châu không tỏ thái độ gì.
Sau đó hắn lắc đầu nói: “Hắc kỵ Trần Trung Hạc… ngươi cảm thấy lúc này hắn còn sống hay đã chết?”
Phạm Tu Văn còn tưởng rằng Lục Châu đang sử dụng công tâm kế, bèn nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Trần Trung Hạc có thân pháp rất tuyệt nghệ, tuy Minh Thế Nhân rất mạnh nhưng hắn ngàn vạn lần không nên rời khỏi đại điện… Không gian bao la càng thích hợp cho Trần Trung Hạc phát huy thế mạnh thân pháp. Ngươi giết Lý Khánh, Trần Trung Hạc giết Minh Thế Nhân, cũng là báo ứng thôi.”
“Cẩu thí!” (Dịch nghĩa: ‘thí’ = shit)
Tiểu Diên Nhi nghe không nổi nữa, lập tức giận dữ mắng: “Cái thứ nói khoác không biết ngượng!”
“Nói khoác?”
Phạm Tu Văn cười ha ha, giọng khàn khàn. “Tiểu nha đầu… Ma Thiên Các đúng là rất mạnh, nhưng cũng khiến cho tầm nhìn của ngươi trở nên hạn hẹp. Nhớ năm đó khi ta còn tung hoành thiên hạ, ngay cả sư phụ ngươi cũng không làm gì được ta… Hả? Tiểu nha đầu, ngươi trừng to mắt làm gì?”
Ánh mắt Tiểu Diên Nhi đã dời sang nơi khác.
Chuyển từ Phạm Tu Văn ra bên ngoài đại điện.
Phạm Tu Văn tuy bị Lồng Giam Trói Buộc vây khốn nhưng vẫn có thể quay đầu lại nhìn…
Hắn phát hiện Đoan Mộc Sinh, Diệp Thiên Tâm và những nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng đang nhìn ra cửa điện.
Nơi đó có bóng dáng của Minh Thế Nhân.
Hắn đang chậm rãi đi vào, ánh nắng rọi xuống toàn thân hắn.
Trông hắn có vẻ chật vật, còn có vết máu trên người.
Nhưng trên tay phải hắn đang cầm một thanh đoản đao… trên lưỡi đao còn dính máu tươi đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất.
Lông mày Phạm Tu Văn bỗng nhíu chặt.
Trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực.
Hắn vừa muốn động, đầu thương của Bá Vương Thương đã chặn trước mặt hắn!
“Muốn chết hả, rất dễ dàng… ta dùng một thương đã có thể giải quyết ngươi.” Đoan Mộc Sinh cảnh cáo.
Lúc này Minh Thế Nhân đã bước đến giữa đại điện.
Trông hắn có vẻ mệt mỏi nhưng khoé miệng lại mang theo nụ cười vui sướng khi giành được chiến thắng.
Hắn đặt thanh đoản đao xuống đất, cung kính nói: “Đồ nhi không có cố ý giết Trần Trung Hạc… nhưng trên người hắn có giấu vũ khí cấp địa giai đỉnh phong. Đồ nhi chỉ còn cách hạ sát thủ để tự bảo vệ mình.”
Mi mắt Phạm Tu Văn giật giật không ngừng.
Trong lòng hắn, trận chiến này của Trần Trung Hạc gần như là tất thắng! Minh Thế Nhân không có vũ khí, cũng chưa khai diệp!
Ngược lại Trần Trung Hạc là người có tu vi mạnh nhất trong tứ đại hắc kỵ, tam diệp đỉnh phong, trong tay lại có vũ khí cấp địa giai!
Khụ khụ… khụ khụ…
Phạm Tu Văn hoàn toàn không thể nào tiếp nhận nổi sự thật này, hắn ho khan kịch liệt.
Khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực làm hắn đau đớn khó chịu.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung lại kinh ngạc không thôi.
Thực lực của Ma Thiên Các lại mạnh mẽ tới mức này… so sánh với bọn họ, Diễn Nguyệt Cung đúng là nhỏ bé không chịu nổi.
Lục Châu nghe Minh Thế Nhân báo cáo, nhàn nhạt khen một tiếng: “Làm không tệ.”
Chỉ mấy chữ này…
Đã khiến Minh Thế Nhân hưởng thụ vô cùng, sắc mặt vui mừng nói: “Sư phụ… vũ khí địa giai này vô cùng quý giá, đồ nhi muốn luyện hoá nó.”
Phạm Tu Văn nghiêm mặt nói: “Ngươi dám?!”
“Bản thân mình đã ra nông nỗi này mà còn có can đảm hù doạ người khác hả?” Tiểu Diên Nhi nói.
Trần Trung Hạc đã chết, luyện hoá vũ khí của hắn sẽ khiến hắn chết cũng không nhắm mắt!
Minh Thế Nhân mặc kệ mấy chuyện này!
“Thỉnh cầu sư phụ đáp ứng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.