Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 67: Ngươi Còn Có Can Đảm Nói Láo?
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
07/03/2023
Lục Châu mang gương mặt già nua đi vào phòng.
Chiêu Nguyệt đúng là đã tỉnh lại, nhưng nàng trông có vẻ rất suy yếu, nằm yên trên giường, ngay cả nhúc nhích một chút cũng là tốn sức.
Tu vi nàng bị phong bế, lại thêm bị Phạn Âm Nhập Mộng tra tấn, không chết đã là may mắn. Nàng còn có thể sống đến hiện tại cũng nhờ có tu vi căn bản không tệ.
Lục Châu bước tới bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Chiêu Nguyệt… Độ trung thành 10%.
Quả nhiên là thế.
Thấy sư phụ ngồi trước mặt, Chiêu Nguyệt bị doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không màng thương thế vội vàng leo xuống giường… Vì khí lực không đủ nên suýt chút nữa nàng đã ngã cắm mặt xuống đất.
Cũng may có Tiểu Diên Nhi bên cạnh kịp thời đỡ lấy nàng.
“Sư phụ! Đồ nhi biết sai! Đồ nhi biết tội!”
Nàng cũng không tìm cớ biện giải, liên tục dập đầu.
Mãi một lúc sau.
Lục Châu mới phất phất tay, đạm mạc nói: “Đủ rồi.”
Chiêu Nguyệt dừng lại ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ hối hận và sợ hãi khi gặp sư phụ…
Nàng còn chưa kịp mở miệng giải thích.
Lục Châu đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai bắt ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết đó là cao thủ của Tịnh Minh Đạo, tu vi… tu vi cực cao… gần như cùng sư phụ… không không không, so với sư phụ thì hắn vẫn kém một chút.”
Chiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, suýt tí nữa nói sai khiến nàng lắc đầu liên tục như một đứa trẻ vừa phạm sai lầm, không còn chút xíu ngạo khí nào của một ma đầu Kim Đình Sơn.
Tịnh Minh Đạo có tam đại cao thủ chân chính.
Một là Môn chủ Mạc Ly, nghe đồn hắn có tu vi Nguyên Thần cảnh thất diệp.
Hai là đại trưởng lão Phan Ly Thiên, nghe nói người này đã sớm mai danh ẩn tích, không biết đã đi đâu. Có người nói tu vi của Phan Ly Thiên cao hơn cả Môn chủ, nhưng là thật hay giả thì không thể kiểm chứng.
Ba là nhị trưởng lão Du Hồng Y, là nữ tu mạnh nhất của Tịnh Minh Đạo.
“Chiêu Nguyệt… vi sư đã nói, kẻ phản bội sư môn vi sư quyết không khoan dung. Ngươi còn nhớ không?”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, toàn thân run rẩy, lắc đầu liên tục: “Sư phụ, đồ nhi bị oan. Đồ nhi tuyệt đối không có lòng phản bội người. Ngày đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, đồ nhi muốn hồi hương tế bái phụ mẫu, trên đường đi lại gặp phải cao thủ của Tịnh Minh Đạo.”
Rầm!
Lục Châu vỗ mạnh lên bàn, doạ Chiêu Nguyệt muốn rơi cả tim ra ngoài.
“Ngươi còn có can đảm nói láo?” Lục Châu quay đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn Chiêu Nguyệt.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Châu.
Cả người Chiêu Nguyệt ỉu xìu, chỉ đành một năm một mười khai ra sự thật: “Đồ nhi… đến Diễn Nguyệt Cung. Thiên Tâm sư muội muốn hại sư phụ, nhưng đồ nhi không… không đồng ý…”
Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng đợi nàng khai ra hết.
Chiêu Nguyệt nói: “Đồ nhi hồi hương là thật… chỉ là…”
“Trong lòng dao động?” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Nàng nào dám phản bác!
Chỉ có thể nuốt hết uỷ khuất tủi hổ vào trong bụng.
Cho dù nàng nhận thấy sư phụ đã khác hẳn so với trước đây, nhưng nàng vẫn không dám hy vọng mình sẽ gặp may.
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi ngàn vạn lần không nên tin vào những lời gièm pha của Diệp Thiên Tâm…”
“Nếu ngươi không có lòng phản bội, sao lại bị người khác đả động.” Giọng nói Lục Châu trở nên bình thản.
Chiêu Nguyệt dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng vội vàng nói: “Diệp Thiên Tâm bố trí trận pháp ở gần Thanh Dương Sơn… Sư phụ đối xử với đồ nhi không tệ, đồ nhi nào dám mưu hại sư phụ, ngày hôm đó ta thà rằng không đi chứ không nguyện ý mang trên lưng tội danh khi sư diệt tổ! Đồ nhi từng câu đều là thật, nếu có nửa lời dối trá đồ nhi nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào!”
Lục Châu hồi tưởng lại tình hình chiến đấu ngày hôm đó khi Diệp Thiên Tâm dẫn đám tu hành giả vây công hắn.
Khi hắn mở pháp thân cửu diệp, hoàn toàn không có phát hiện sự tồn tại của Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt phủ phục trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Việc trừng trị Chiêu Nguyệt đợi khi nào trở về Kim Đình Sơn rồi tính.
Lục Châu nhớ đến những chuyện xảy ra trong hai ngày này, liền hỏi: “Ai đã phong bế tu vi của ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết người này đến từ trong cung… không nhìn thấy tướng mạo của hắn.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Người trong cung?”
Những chuyện gần đây đều có liên quan đến người trong cung.
Từ việc điều tra vụ bắt cóc cả nhà Từ phủ, Vương Phú Quý là người trong cung giả trang thành quản gia Từ phủ, đến việc cao thủ trong cung phong bế tu vi Chiêu Nguyệt.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy người trong cung đặc biệt quan tâm đến Ma Thiên Các.
“Sau khi đồ nhi bị bắt, đám người Tịnh Minh Đạo nhốt đồ nhi ở trong Thánh đàn…” Trên mặt Chiêu Nguyệt đầy vẻ uỷ khuất.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm Lục Châu vẫn rất uy nghiêm.
Chiêu Nguyệt không dám phản kháng, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Nàng vốn cho rằng sư phụ sẽ trừng trị mình…
Nhưng thật không ngờ, ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía mi tâm của nàng.
Đoá kim liên quỷ dị kia khi ở dưới ánh mặt trời trông yêu diễm loá mắt, nhưng ở bên trong phòng lại có vẻ u ám ảm đạm…
“Vu thuật.”
Nghe thấy hai từ này, Chiêu Nguyệt giật nảy mình!
Tiểu Diên Nhi cũng thế…
Thiên hạ Đại Viêm có đủ loại phương pháp tu hành, đứng đầu là Đạo môn, Phật môn đứng thứ hai, Nho môn không còn huy hoàng như năm đó, còn lại đều là tu hành lưu phái không đàng hoàng. Vu thuật chính là một trong số đó.
Hơn nữa vu thuật vô cùng tà ác, không có lợi cho người tu hành như các công pháp Đạo gia nên dần dần nảy sinh mâu thuẫn với nhân sĩ chính đạo, dẫn đến ngày càng suy thoái, người tu luyện vu thuật cũng ngày càng ít.
Không ngờ…
Người trong cung lại có cao thủ tu hành vu thuật.
Chiêu Nguyệt vội vàng dập đầu nói: “Cầu sư phụ giải khai cấm chế trên người đồ nhi!”
Lục Châu hờ hững liếc nàng một cái, độ trung thành của nàng đang dâng cao.
“Chiêu Nguyệt.”
Chiêu Nguyệt lập tức sợ hãi cúi gằm mặt, không dám nói thêm một lời.
Lục Châu tiếp tục nói: “Vi sư đã từng nói, người có dị tâm, quyết không khoan dung.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, trong lòng cũng không oán hận mà lại nổi lên hy vọng, nàng nhớ tới chuyện xảy ra ở Thánh đàn, vội vàng dập đầu: “Đồ nhi nguyện ý bị phạt!”
“Vi sư mệt rồi.”
Nói xong, Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng. “Diên Nhi, gửi phi thư cho sư huynh con… bảo nó đưa Chiêu Nguyệt về, khi khác ta sẽ trừng trị.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi cũng nơm nớp lo sợ.
Chờ sư phụ rời khỏi phòng, Tiểu Diên Nhi kéo tay Chiêu Nguyệt cười đùa: “Ta đã biết sư tỷ không phải loại người như Diệp Thiên Tâm mà…”
Chiêu Nguyệt lại lắc đầu, thở dài: “Nói thế nào đi nữa… chuyện này cũng là ta sai. Nếu không phải sư phụ đến mang ta rời khỏi Thánh đàn thì e là…”
Tiểu Diên Nhi nói: “Không có việc gì đâu mà, sư tỷ không biết đó… sư phụ đại triển thần uy trên Thánh đàn, cái gì danh môn chính đạo rắm thúi, cái gì Ma Sát Tông, đều bị người đánh cho sấp mặt!”
“Tiểu sư muội cũng… cũng ở đó?”
“Đương nhiên rồi, có rất nhiều tên lừa trọc cứ lầm rầm lầm rầm như ruồi vo ve bên tai ta, phiền muốn chết…” Tiểu Diên Nhi không mảy may đề cập tới việc nàng đã ngủ quên mất.
“Hầy, vẫn là tiểu sư muội thương tiếc ta.” Chiêu Nguyệt thở dài.
-----------------
Lục Châu vừa rời khỏi gian phòng đã thấy những quan binh phụ trách vụ án mạng của Trác Bình xuất hiện.
Có khoảng năm ba người đang bước nhanh trên cầu thang.
“Đại nhân! Bọn thuộc hạ rốt cuộc cũng tìm thấy người.”
“Ngươi tìm lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Hắn chẳng có liên quan gì đến vụ án của Trác Bình, đám quan binh này tìm hắn làm gì?
“Tiểu nhân được cấp trên dặn dò, mời đại nhân đến phủ tướng quân ở Nhữ Nam thành một chuyến.” Tên quan binh kia quỳ một gối xuống.
“Không rảnh.”
Lục Châu nhàn nhạt phun ra hai từ rồi quay người đi về phòng mình.
Rầm! Cửa phòng đóng lại.
Tên quan binh kia bừng tỉnh đại ngộ, sao có thể bảo đại nhân chạy đến gặp tướng quân, đây không phải là lẫn lộn trên dưới sao… Hắn vội vàng nhận sai: “Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân sao dám để đại nhân đi đường mệt mỏi!”
Lục Châu không thèm để ý đến hắn.
Rõ ràng là chuyện về lệnh bài hoàng thất đã truyền đến phủ tướng quân Nhữ Nam thành. Chừng nửa ngày nữa thôi, người trong cung cũng sẽ biết.
Như vậy vị cao thủ đã xuống tay với Chiêu Nguyệt liệu có dám xuất hiện không?
Chiêu Nguyệt đúng là đã tỉnh lại, nhưng nàng trông có vẻ rất suy yếu, nằm yên trên giường, ngay cả nhúc nhích một chút cũng là tốn sức.
Tu vi nàng bị phong bế, lại thêm bị Phạn Âm Nhập Mộng tra tấn, không chết đã là may mắn. Nàng còn có thể sống đến hiện tại cũng nhờ có tu vi căn bản không tệ.
Lục Châu bước tới bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Chiêu Nguyệt… Độ trung thành 10%.
Quả nhiên là thế.
Thấy sư phụ ngồi trước mặt, Chiêu Nguyệt bị doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không màng thương thế vội vàng leo xuống giường… Vì khí lực không đủ nên suýt chút nữa nàng đã ngã cắm mặt xuống đất.
Cũng may có Tiểu Diên Nhi bên cạnh kịp thời đỡ lấy nàng.
“Sư phụ! Đồ nhi biết sai! Đồ nhi biết tội!”
Nàng cũng không tìm cớ biện giải, liên tục dập đầu.
Mãi một lúc sau.
Lục Châu mới phất phất tay, đạm mạc nói: “Đủ rồi.”
Chiêu Nguyệt dừng lại ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ hối hận và sợ hãi khi gặp sư phụ…
Nàng còn chưa kịp mở miệng giải thích.
Lục Châu đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai bắt ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết đó là cao thủ của Tịnh Minh Đạo, tu vi… tu vi cực cao… gần như cùng sư phụ… không không không, so với sư phụ thì hắn vẫn kém một chút.”
Chiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, suýt tí nữa nói sai khiến nàng lắc đầu liên tục như một đứa trẻ vừa phạm sai lầm, không còn chút xíu ngạo khí nào của một ma đầu Kim Đình Sơn.
Tịnh Minh Đạo có tam đại cao thủ chân chính.
Một là Môn chủ Mạc Ly, nghe đồn hắn có tu vi Nguyên Thần cảnh thất diệp.
Hai là đại trưởng lão Phan Ly Thiên, nghe nói người này đã sớm mai danh ẩn tích, không biết đã đi đâu. Có người nói tu vi của Phan Ly Thiên cao hơn cả Môn chủ, nhưng là thật hay giả thì không thể kiểm chứng.
Ba là nhị trưởng lão Du Hồng Y, là nữ tu mạnh nhất của Tịnh Minh Đạo.
“Chiêu Nguyệt… vi sư đã nói, kẻ phản bội sư môn vi sư quyết không khoan dung. Ngươi còn nhớ không?”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, toàn thân run rẩy, lắc đầu liên tục: “Sư phụ, đồ nhi bị oan. Đồ nhi tuyệt đối không có lòng phản bội người. Ngày đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, đồ nhi muốn hồi hương tế bái phụ mẫu, trên đường đi lại gặp phải cao thủ của Tịnh Minh Đạo.”
Rầm!
Lục Châu vỗ mạnh lên bàn, doạ Chiêu Nguyệt muốn rơi cả tim ra ngoài.
“Ngươi còn có can đảm nói láo?” Lục Châu quay đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn Chiêu Nguyệt.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Châu.
Cả người Chiêu Nguyệt ỉu xìu, chỉ đành một năm một mười khai ra sự thật: “Đồ nhi… đến Diễn Nguyệt Cung. Thiên Tâm sư muội muốn hại sư phụ, nhưng đồ nhi không… không đồng ý…”
Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng đợi nàng khai ra hết.
Chiêu Nguyệt nói: “Đồ nhi hồi hương là thật… chỉ là…”
“Trong lòng dao động?” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Nàng nào dám phản bác!
Chỉ có thể nuốt hết uỷ khuất tủi hổ vào trong bụng.
Cho dù nàng nhận thấy sư phụ đã khác hẳn so với trước đây, nhưng nàng vẫn không dám hy vọng mình sẽ gặp may.
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi ngàn vạn lần không nên tin vào những lời gièm pha của Diệp Thiên Tâm…”
“Nếu ngươi không có lòng phản bội, sao lại bị người khác đả động.” Giọng nói Lục Châu trở nên bình thản.
Chiêu Nguyệt dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng vội vàng nói: “Diệp Thiên Tâm bố trí trận pháp ở gần Thanh Dương Sơn… Sư phụ đối xử với đồ nhi không tệ, đồ nhi nào dám mưu hại sư phụ, ngày hôm đó ta thà rằng không đi chứ không nguyện ý mang trên lưng tội danh khi sư diệt tổ! Đồ nhi từng câu đều là thật, nếu có nửa lời dối trá đồ nhi nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào!”
Lục Châu hồi tưởng lại tình hình chiến đấu ngày hôm đó khi Diệp Thiên Tâm dẫn đám tu hành giả vây công hắn.
Khi hắn mở pháp thân cửu diệp, hoàn toàn không có phát hiện sự tồn tại của Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt phủ phục trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Việc trừng trị Chiêu Nguyệt đợi khi nào trở về Kim Đình Sơn rồi tính.
Lục Châu nhớ đến những chuyện xảy ra trong hai ngày này, liền hỏi: “Ai đã phong bế tu vi của ngươi?”
“Đồ nhi chỉ biết người này đến từ trong cung… không nhìn thấy tướng mạo của hắn.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Người trong cung?”
Những chuyện gần đây đều có liên quan đến người trong cung.
Từ việc điều tra vụ bắt cóc cả nhà Từ phủ, Vương Phú Quý là người trong cung giả trang thành quản gia Từ phủ, đến việc cao thủ trong cung phong bế tu vi Chiêu Nguyệt.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy người trong cung đặc biệt quan tâm đến Ma Thiên Các.
“Sau khi đồ nhi bị bắt, đám người Tịnh Minh Đạo nhốt đồ nhi ở trong Thánh đàn…” Trên mặt Chiêu Nguyệt đầy vẻ uỷ khuất.
“Ngẩng đầu lên.”
Thanh âm Lục Châu vẫn rất uy nghiêm.
Chiêu Nguyệt không dám phản kháng, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Nàng vốn cho rằng sư phụ sẽ trừng trị mình…
Nhưng thật không ngờ, ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía mi tâm của nàng.
Đoá kim liên quỷ dị kia khi ở dưới ánh mặt trời trông yêu diễm loá mắt, nhưng ở bên trong phòng lại có vẻ u ám ảm đạm…
“Vu thuật.”
Nghe thấy hai từ này, Chiêu Nguyệt giật nảy mình!
Tiểu Diên Nhi cũng thế…
Thiên hạ Đại Viêm có đủ loại phương pháp tu hành, đứng đầu là Đạo môn, Phật môn đứng thứ hai, Nho môn không còn huy hoàng như năm đó, còn lại đều là tu hành lưu phái không đàng hoàng. Vu thuật chính là một trong số đó.
Hơn nữa vu thuật vô cùng tà ác, không có lợi cho người tu hành như các công pháp Đạo gia nên dần dần nảy sinh mâu thuẫn với nhân sĩ chính đạo, dẫn đến ngày càng suy thoái, người tu luyện vu thuật cũng ngày càng ít.
Không ngờ…
Người trong cung lại có cao thủ tu hành vu thuật.
Chiêu Nguyệt vội vàng dập đầu nói: “Cầu sư phụ giải khai cấm chế trên người đồ nhi!”
Lục Châu hờ hững liếc nàng một cái, độ trung thành của nàng đang dâng cao.
“Chiêu Nguyệt.”
Chiêu Nguyệt lập tức sợ hãi cúi gằm mặt, không dám nói thêm một lời.
Lục Châu tiếp tục nói: “Vi sư đã từng nói, người có dị tâm, quyết không khoan dung.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, trong lòng cũng không oán hận mà lại nổi lên hy vọng, nàng nhớ tới chuyện xảy ra ở Thánh đàn, vội vàng dập đầu: “Đồ nhi nguyện ý bị phạt!”
“Vi sư mệt rồi.”
Nói xong, Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
“Cung tiễn sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng. “Diên Nhi, gửi phi thư cho sư huynh con… bảo nó đưa Chiêu Nguyệt về, khi khác ta sẽ trừng trị.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi cũng nơm nớp lo sợ.
Chờ sư phụ rời khỏi phòng, Tiểu Diên Nhi kéo tay Chiêu Nguyệt cười đùa: “Ta đã biết sư tỷ không phải loại người như Diệp Thiên Tâm mà…”
Chiêu Nguyệt lại lắc đầu, thở dài: “Nói thế nào đi nữa… chuyện này cũng là ta sai. Nếu không phải sư phụ đến mang ta rời khỏi Thánh đàn thì e là…”
Tiểu Diên Nhi nói: “Không có việc gì đâu mà, sư tỷ không biết đó… sư phụ đại triển thần uy trên Thánh đàn, cái gì danh môn chính đạo rắm thúi, cái gì Ma Sát Tông, đều bị người đánh cho sấp mặt!”
“Tiểu sư muội cũng… cũng ở đó?”
“Đương nhiên rồi, có rất nhiều tên lừa trọc cứ lầm rầm lầm rầm như ruồi vo ve bên tai ta, phiền muốn chết…” Tiểu Diên Nhi không mảy may đề cập tới việc nàng đã ngủ quên mất.
“Hầy, vẫn là tiểu sư muội thương tiếc ta.” Chiêu Nguyệt thở dài.
-----------------
Lục Châu vừa rời khỏi gian phòng đã thấy những quan binh phụ trách vụ án mạng của Trác Bình xuất hiện.
Có khoảng năm ba người đang bước nhanh trên cầu thang.
“Đại nhân! Bọn thuộc hạ rốt cuộc cũng tìm thấy người.”
“Ngươi tìm lão phu?” Lục Châu nghi hoặc.
Hắn chẳng có liên quan gì đến vụ án của Trác Bình, đám quan binh này tìm hắn làm gì?
“Tiểu nhân được cấp trên dặn dò, mời đại nhân đến phủ tướng quân ở Nhữ Nam thành một chuyến.” Tên quan binh kia quỳ một gối xuống.
“Không rảnh.”
Lục Châu nhàn nhạt phun ra hai từ rồi quay người đi về phòng mình.
Rầm! Cửa phòng đóng lại.
Tên quan binh kia bừng tỉnh đại ngộ, sao có thể bảo đại nhân chạy đến gặp tướng quân, đây không phải là lẫn lộn trên dưới sao… Hắn vội vàng nhận sai: “Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân sao dám để đại nhân đi đường mệt mỏi!”
Lục Châu không thèm để ý đến hắn.
Rõ ràng là chuyện về lệnh bài hoàng thất đã truyền đến phủ tướng quân Nhữ Nam thành. Chừng nửa ngày nữa thôi, người trong cung cũng sẽ biết.
Như vậy vị cao thủ đã xuống tay với Chiêu Nguyệt liệu có dám xuất hiện không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.