Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 59: Thanh Kiếm Sắc Bén Nhất
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
07/03/2023
“Kiếm của ta đã cùng ta chinh chiến nhiều năm, giết địch vô số, vốn nên dành cho nó một gian, nhưng kiếm bất ly thân, nên thôi hai gian là đủ rồi.” Nam tử giải thích.
Ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang dở khóc dở cười.
Trên đời này lại có kẻ thần kinh như vậy?
Thế nhưng điều hắn không ngờ tới là…
Tiểu Diên Nhi sờ sờ cằm ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu tán đồng: “Đúng nha, cần hai gian.”
“Khách quan, xin thứ lỗi.” Chưởng quỹ thấy vị đại nhân Thần Đình cảnh không tức giận nên thái độ cũng trở nên hoà ái lễ phép hơn nhiều.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng. “Khoan đã.”
Nam tử kia và chưởng quỹ đều khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Lục Châu, lúc này trông hắn như một lão đầu yếu ớt đẩy nhẹ là ngã.
“Lão nhân gia có vấn đề gì sao?” Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi.
“Một gian phòng chữ Thiên.”
“Nhưng mà khách quan…”
Lục Châu phất phất tay: “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi hiểu ý sư phụ, toàn thân nàng lập tức bột phát cương khí tản ra tám hướng sau đó thu về.
Ầm!
Cương khí vốn nên thu hồi lại đột nhiên tản ra, lấy Tiểu Diên Nhi làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn gợn sóng.
Bàn ghế, phòng ốc đều khẽ run lên.
Nếu cương khí mạnh hơn một chút thì khách điếm này đã bị huỷ rồi.
“Thần… Thần Đình cảnh?” Chưởng quỹ run rẩy.
Tim kích động, chân run rẩy.
Đại lão bây giờ đều thích nói nhiều như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên biểu đạt như thế nào. Hắn không dám đắc tội đại lão nào cả, muốn khóc quá.
Không đợi chưởng quỹ nói lời xin lỗi… Trong mắt nam tử kia loé lên tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Huynh đệ của ta… khi còn sống rất kính trọng cường giả, hắn từng lập chí muốn trở thành đại tu hành giả Nguyên Thần cảnh. Hắn kính trọng cái gì, ta đều sẽ kính trọng cái đó.” Nam tử bình thản nói. “Ta và huynh đệ ở chung trong một gian phòng, gian còn lại xin nhường cho lão tiên sinh.”
Chưỡng quỹ nghe vậy vô cùng vui mừng.
“Như thế rất tốt, như thế rất tốt!”
Hắn vội vàng gọi tiểu nhị lên lầu dọn dẹp phòng ốc.
Lục Châu lắc đầu: “Không đủ.”
“A?”
“Lão phu muốn hai gian phòng.”
“Chuyện này… chuyện này… hoàn toàn, không, không thành vấn đề…” Chưởng quỹ gần như muốn khóc.
Lý do Lục Châu muốn hai gian phòng rất đơn giản. Tiểu Diên Nhi tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều nhưng nàng đã gần mười sáu tuổi, không còn là tiểu hài tử nữa, nam nữ hữu biệt.
Lục Châu chậm rãi lên lầu.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đi theo phía sau.
Lúc đi ngang qua nam tử ôm kiếm trước ngực, Lục Châu liếc nhìn hai thanh kiếm.
“Thư Hùng Song Kiếm?”
Nam tử hơi kinh ngạc và nghi hoặc: “Xem ra ngươi có chút nhãn lực.”
“Thư Hùng Song Kiếm, một dài một ngắn, có khắc hoạ tiết long phượng, là vũ khí địa giai đỉnh phong, miễn cưỡng cũng có thể xem là vũ khí chuẩn thiên giai…” Lục Châu vuốt râu nói.
“Đã biết danh tính kiếm này thì nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu là lúc bình thường ta đã dùng kiếm này giáo huấn kẻ làm nhục kiếm.”
Hắn vừa nghiêm mặt vừa đề phòng nhìn Tiểu Diên Nhi, lắc đầu nói: “Kiếm này đã giết vô số địch nhân, lại được rèn luyện hơn mười năm, đã sớm trở thành thiên giai chứ không còn là địa giai như lời ngươi nói.”
Lục Châu vuốt râu, không hề phản bác.
Nam tử tiếp tục nói: “Trong mắt ta… trên thế gian này không còn vũ khí nào sắc bén hơn Thư Hùng Song Kiếm.”
Lúc này Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: “Một mình ngươi dùng hai thanh kiếm?”
Nam tử lắc đầu: “Ta dùng trường kiếm… huynh đệ của ta sử dụng cây đoản kiếm này.”
Được đấy.
Hai người các ngươi đúng là trời sinh một đôi. Tố chất thần kinh như thế sao mà tu luyện được tới Thần Đình cảnh hay vậy?
Lục Châu vừa vuốt râu vừa oán thầm trong lòng.
Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra rất bình thản, không lộ vui giận.
“Kiếm này bén không?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử không nói gì.
Mà là rút thanh đoản kiếm ra, kiếm vừa rời khỏi vỏ đã loé ánh hàn quang.
Hắn đặt kiếm nằm ngang, tay phải cầm kiếm, tay trái bứt một sợi tóc, thổi nhẹ một hơi.
Sợi tóc kia chậm rãi bay xuống.
Bị thanh đoản kiếm chém làm hai đoạn.
Thổi tóc, tóc đứt.
Đây mới chỉ là sắc bén về mặt vật lý.
Thật khiến người ta nhìn mà than thở.
Nam tử tỏ vẻ tự hào nói: “Đương thời vô song. Lão tiên sinh còn thắc mắc nữa không?”
Lục Châu chợt nhớ tới thanh ‘Vị Danh’ kiếm của hắn.
Sao không thử một chút nhỉ.
Bình thường cũng không có nhiều cơ hội để thử vũ khí thiên giai đâu nha.
Nếu thất bại thì nói rõ Vị Danh chỉ là một món hàng phế phẩm, có ném cũng không tiếc.
Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi giơ tay lên…
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm linh lung tinh xảo.
Lục Châu không nói một lời.
Vừa định huy động kiếm quét qua thanh đoản kiếm kia.
Nam tử đã vội vàng ngăn cản: “Lão tiên sinh, không thể.”
“Hử?”
“Ta thấy thanh kiếm này của ông không tệ… Nếu huỷ mất kiếm của ông, lòng ta khó yên.” Nam tử nói.
“Không sao.”
Lục Châu huy động Vị Danh.
Rạch về phía thanh đoản kiếm kia một đường.
Keng!
Thanh âm thanh thuý vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Lục Châu nhìn lại Vị Danh kiếm trong tay… không có tổn hại, cũng không có vết gãy.
Lục Châu hồ nghi.
Điều này nói rõ, Vị Danh ít ra cũng cùng đẳng cấp với Thư Hùng Song Kiếm… Vấn đề là lần trước khi hắn khảo nghiệm trong mật thất, tại sao đến đống đồng nát nó cũng không chém được? Vị Danh có thể biến ảo thành nhiều loại hình dáng, chẳng lẽ lại thích hợp dùng làm thuẫn sao?
Nam tử kinh ngạc nhìn Vị Danh kiếm.
Hắn cảm thán: “Thế gian này thật sự có binh khí cản được Thư Hùng Song Kiếm??!”
Tiểu Diên Nhi thầm nói:
“Đó là do ngươi chưa biết nhiều thôi. Gia gia của ta… có thể dùng tay không bẻ gãy cái đồ chơi này đó, ngươi tin không?”
Không biết tại sao, trong đầu Lục Châu lại hiện lên hình ảnh trong một đoạn phim mà hắn từng xem ở kiếp trước, trong đó hai cô bé đều đang khoe khoang so sánh hai người anh trai mình, xem ai ăn được nhiều ‘shit’ hơn.
Tiểu Diên Nhi bây giờ… trông cũng hệt như vậy.
Lục Châu bèn mắng nàng: “Nhiều lời.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía một gian phòng chữ Thiên khác.
Nhìn theo bóng lưng lão tiên sinh, nam tử thản nhiên nói: “Vãn bối Trác Bình… Chỉ mong còn có thể tái kiến lão tiên sinh.”
Lời này có vẻ là lạ.
Lục Châu không để ý tới, bước thẳng vào trong phòng.
Trác Bình ôm Thư Hùng Song Kiếm về phòng hắn.
Ngay lúc hắn đặt Thư Hùng Song Kiếm xuống… Roẹt Roẹt, tiếng vỡ tan thanh thuý truyền tới.
Trác Bình sinh nghi, lập tức rút thanh đoản kiếm ra xem xét.
Ở nơi tiếp xúc trên lưỡi đao xuất hiện một vết nứt rộng, nói đúng hơn thì… giống như vết cắt trên một miếng đậu hũ!
“Chuyện này… Sao có thể như vậy?”
Hắn vừa chấn kinh vừa đau lòng.
Trác Bình xem thanh vũ khí này như sinh mệnh!
Mà bây giờ nó lại bị huỷ rồi?
“Là lão tiên sinh đó?”
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Trác Bình tức giận đứng lên, cầm theo thanh trường kiếm chưa bị hỏng, mở cửa phòng ra… Hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài.
Vừa tới chỗ ngoặt.
Một thanh bào nam tử ngăn trở đường hắn đi.
Thanh bào nam tử khoanh tay, mặt mỉm cười, khí tức rất bình thường không có chỗ nào kỳ lạ.
“Xin nhường đường.” Trác Bình nhướng mày.
Thanh bào nam tử vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thật xin lỗi.”
“Tránh ra.”
Vừa nói xong hai chữ này.
Thanh bào nam tử đột nhiên nhấc tay phải lên.
Trường kiếm trên lưng bay vụt ra như thiểm điện!
Rời khỏi vỏ!
Vào vỏ!
Động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi chỉ thực hiện trong chớp mắt, như thể đã lặp đi lặp lại ngàn vạn lần.
Thanh bào kiếm khách không nhìn hắn nữa, thong thả bước tới phòng chữ Thiên trước mặt.
Trác Bình cầm trường kiếm trong tay, trên mặt vẫn hiện vẻ kinh ngạc trố mắt nhìn, toàn thân như hoá đá.
Một lúc lâu sau, trường kiếm của hắn vỡ ra rơi xuống mặt đất.
Bịch.
Trác Bình cũng ngã xuống, máu tươi lũ lượt tuôn ra từ vết thương trên cổ.
Trong gian phòng.
Thanh bào kiếm khách ngồi bên bàn trà, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Hắn mỉm cười lẩm bẩm nói: “Sư phụ… người đang ở đâu?”
Ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang dở khóc dở cười.
Trên đời này lại có kẻ thần kinh như vậy?
Thế nhưng điều hắn không ngờ tới là…
Tiểu Diên Nhi sờ sờ cằm ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu tán đồng: “Đúng nha, cần hai gian.”
“Khách quan, xin thứ lỗi.” Chưởng quỹ thấy vị đại nhân Thần Đình cảnh không tức giận nên thái độ cũng trở nên hoà ái lễ phép hơn nhiều.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng. “Khoan đã.”
Nam tử kia và chưởng quỹ đều khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Lục Châu, lúc này trông hắn như một lão đầu yếu ớt đẩy nhẹ là ngã.
“Lão nhân gia có vấn đề gì sao?” Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi.
“Một gian phòng chữ Thiên.”
“Nhưng mà khách quan…”
Lục Châu phất phất tay: “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi hiểu ý sư phụ, toàn thân nàng lập tức bột phát cương khí tản ra tám hướng sau đó thu về.
Ầm!
Cương khí vốn nên thu hồi lại đột nhiên tản ra, lấy Tiểu Diên Nhi làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn gợn sóng.
Bàn ghế, phòng ốc đều khẽ run lên.
Nếu cương khí mạnh hơn một chút thì khách điếm này đã bị huỷ rồi.
“Thần… Thần Đình cảnh?” Chưởng quỹ run rẩy.
Tim kích động, chân run rẩy.
Đại lão bây giờ đều thích nói nhiều như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên biểu đạt như thế nào. Hắn không dám đắc tội đại lão nào cả, muốn khóc quá.
Không đợi chưởng quỹ nói lời xin lỗi… Trong mắt nam tử kia loé lên tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại.
“Huynh đệ của ta… khi còn sống rất kính trọng cường giả, hắn từng lập chí muốn trở thành đại tu hành giả Nguyên Thần cảnh. Hắn kính trọng cái gì, ta đều sẽ kính trọng cái đó.” Nam tử bình thản nói. “Ta và huynh đệ ở chung trong một gian phòng, gian còn lại xin nhường cho lão tiên sinh.”
Chưỡng quỹ nghe vậy vô cùng vui mừng.
“Như thế rất tốt, như thế rất tốt!”
Hắn vội vàng gọi tiểu nhị lên lầu dọn dẹp phòng ốc.
Lục Châu lắc đầu: “Không đủ.”
“A?”
“Lão phu muốn hai gian phòng.”
“Chuyện này… chuyện này… hoàn toàn, không, không thành vấn đề…” Chưởng quỹ gần như muốn khóc.
Lý do Lục Châu muốn hai gian phòng rất đơn giản. Tiểu Diên Nhi tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều nhưng nàng đã gần mười sáu tuổi, không còn là tiểu hài tử nữa, nam nữ hữu biệt.
Lục Châu chậm rãi lên lầu.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đi theo phía sau.
Lúc đi ngang qua nam tử ôm kiếm trước ngực, Lục Châu liếc nhìn hai thanh kiếm.
“Thư Hùng Song Kiếm?”
Nam tử hơi kinh ngạc và nghi hoặc: “Xem ra ngươi có chút nhãn lực.”
“Thư Hùng Song Kiếm, một dài một ngắn, có khắc hoạ tiết long phượng, là vũ khí địa giai đỉnh phong, miễn cưỡng cũng có thể xem là vũ khí chuẩn thiên giai…” Lục Châu vuốt râu nói.
“Đã biết danh tính kiếm này thì nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu là lúc bình thường ta đã dùng kiếm này giáo huấn kẻ làm nhục kiếm.”
Hắn vừa nghiêm mặt vừa đề phòng nhìn Tiểu Diên Nhi, lắc đầu nói: “Kiếm này đã giết vô số địch nhân, lại được rèn luyện hơn mười năm, đã sớm trở thành thiên giai chứ không còn là địa giai như lời ngươi nói.”
Lục Châu vuốt râu, không hề phản bác.
Nam tử tiếp tục nói: “Trong mắt ta… trên thế gian này không còn vũ khí nào sắc bén hơn Thư Hùng Song Kiếm.”
Lúc này Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: “Một mình ngươi dùng hai thanh kiếm?”
Nam tử lắc đầu: “Ta dùng trường kiếm… huynh đệ của ta sử dụng cây đoản kiếm này.”
Được đấy.
Hai người các ngươi đúng là trời sinh một đôi. Tố chất thần kinh như thế sao mà tu luyện được tới Thần Đình cảnh hay vậy?
Lục Châu vừa vuốt râu vừa oán thầm trong lòng.
Ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra rất bình thản, không lộ vui giận.
“Kiếm này bén không?” Lục Châu nghi ngờ hỏi.
Nam tử không nói gì.
Mà là rút thanh đoản kiếm ra, kiếm vừa rời khỏi vỏ đã loé ánh hàn quang.
Hắn đặt kiếm nằm ngang, tay phải cầm kiếm, tay trái bứt một sợi tóc, thổi nhẹ một hơi.
Sợi tóc kia chậm rãi bay xuống.
Bị thanh đoản kiếm chém làm hai đoạn.
Thổi tóc, tóc đứt.
Đây mới chỉ là sắc bén về mặt vật lý.
Thật khiến người ta nhìn mà than thở.
Nam tử tỏ vẻ tự hào nói: “Đương thời vô song. Lão tiên sinh còn thắc mắc nữa không?”
Lục Châu chợt nhớ tới thanh ‘Vị Danh’ kiếm của hắn.
Sao không thử một chút nhỉ.
Bình thường cũng không có nhiều cơ hội để thử vũ khí thiên giai đâu nha.
Nếu thất bại thì nói rõ Vị Danh chỉ là một món hàng phế phẩm, có ném cũng không tiếc.
Nghĩ tới đây, Lục Châu chậm rãi giơ tay lên…
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm linh lung tinh xảo.
Lục Châu không nói một lời.
Vừa định huy động kiếm quét qua thanh đoản kiếm kia.
Nam tử đã vội vàng ngăn cản: “Lão tiên sinh, không thể.”
“Hử?”
“Ta thấy thanh kiếm này của ông không tệ… Nếu huỷ mất kiếm của ông, lòng ta khó yên.” Nam tử nói.
“Không sao.”
Lục Châu huy động Vị Danh.
Rạch về phía thanh đoản kiếm kia một đường.
Keng!
Thanh âm thanh thuý vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Lục Châu nhìn lại Vị Danh kiếm trong tay… không có tổn hại, cũng không có vết gãy.
Lục Châu hồ nghi.
Điều này nói rõ, Vị Danh ít ra cũng cùng đẳng cấp với Thư Hùng Song Kiếm… Vấn đề là lần trước khi hắn khảo nghiệm trong mật thất, tại sao đến đống đồng nát nó cũng không chém được? Vị Danh có thể biến ảo thành nhiều loại hình dáng, chẳng lẽ lại thích hợp dùng làm thuẫn sao?
Nam tử kinh ngạc nhìn Vị Danh kiếm.
Hắn cảm thán: “Thế gian này thật sự có binh khí cản được Thư Hùng Song Kiếm??!”
Tiểu Diên Nhi thầm nói:
“Đó là do ngươi chưa biết nhiều thôi. Gia gia của ta… có thể dùng tay không bẻ gãy cái đồ chơi này đó, ngươi tin không?”
Không biết tại sao, trong đầu Lục Châu lại hiện lên hình ảnh trong một đoạn phim mà hắn từng xem ở kiếp trước, trong đó hai cô bé đều đang khoe khoang so sánh hai người anh trai mình, xem ai ăn được nhiều ‘shit’ hơn.
Tiểu Diên Nhi bây giờ… trông cũng hệt như vậy.
Lục Châu bèn mắng nàng: “Nhiều lời.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía một gian phòng chữ Thiên khác.
Nhìn theo bóng lưng lão tiên sinh, nam tử thản nhiên nói: “Vãn bối Trác Bình… Chỉ mong còn có thể tái kiến lão tiên sinh.”
Lời này có vẻ là lạ.
Lục Châu không để ý tới, bước thẳng vào trong phòng.
Trác Bình ôm Thư Hùng Song Kiếm về phòng hắn.
Ngay lúc hắn đặt Thư Hùng Song Kiếm xuống… Roẹt Roẹt, tiếng vỡ tan thanh thuý truyền tới.
Trác Bình sinh nghi, lập tức rút thanh đoản kiếm ra xem xét.
Ở nơi tiếp xúc trên lưỡi đao xuất hiện một vết nứt rộng, nói đúng hơn thì… giống như vết cắt trên một miếng đậu hũ!
“Chuyện này… Sao có thể như vậy?”
Hắn vừa chấn kinh vừa đau lòng.
Trác Bình xem thanh vũ khí này như sinh mệnh!
Mà bây giờ nó lại bị huỷ rồi?
“Là lão tiên sinh đó?”
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Trác Bình tức giận đứng lên, cầm theo thanh trường kiếm chưa bị hỏng, mở cửa phòng ra… Hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài.
Vừa tới chỗ ngoặt.
Một thanh bào nam tử ngăn trở đường hắn đi.
Thanh bào nam tử khoanh tay, mặt mỉm cười, khí tức rất bình thường không có chỗ nào kỳ lạ.
“Xin nhường đường.” Trác Bình nhướng mày.
Thanh bào nam tử vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thật xin lỗi.”
“Tránh ra.”
Vừa nói xong hai chữ này.
Thanh bào nam tử đột nhiên nhấc tay phải lên.
Trường kiếm trên lưng bay vụt ra như thiểm điện!
Rời khỏi vỏ!
Vào vỏ!
Động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi chỉ thực hiện trong chớp mắt, như thể đã lặp đi lặp lại ngàn vạn lần.
Thanh bào kiếm khách không nhìn hắn nữa, thong thả bước tới phòng chữ Thiên trước mặt.
Trác Bình cầm trường kiếm trong tay, trên mặt vẫn hiện vẻ kinh ngạc trố mắt nhìn, toàn thân như hoá đá.
Một lúc lâu sau, trường kiếm của hắn vỡ ra rơi xuống mặt đất.
Bịch.
Trác Bình cũng ngã xuống, máu tươi lũ lượt tuôn ra từ vết thương trên cổ.
Trong gian phòng.
Thanh bào kiếm khách ngồi bên bàn trà, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Hắn mỉm cười lẩm bẩm nói: “Sư phụ… người đang ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.