Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 5: Trạng Thái Đỉnh Phong
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
05/03/2023
Lục Châu không sợ bị chế giễu.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể hóa giải được nguy cơ trước mắt, những thứ còn lại đều không quan trọng.
Lục Châu gật gật đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt của tam đồ đệ, tứ đồ đệ và ngũ đồ đệ, cuối cùng nhìn tới cửu đồ đệ.
“Diên Nhi, con thì sao?”
“Sư… sư phụ.” Tiểu Diên Nhi ấp úng.
“Không sao… có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Vi sư sống nhiều năm như vậy, còn chuyện gì chưa gặp qua đâu. Thời điểm đại sư huynh nhị sư huynh của các ngươi rời khỏi Kim Đình Sơn còn tiêu sái hơn các ngươi bây giờ nhiều.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi vội quỳ xuống.
“Sư phụ, đồ nhi không dám.”
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh Lòng Người Khó Dò, ban thưởng Chân Thực Chi Nhãn, có hiệu quả vĩnh viễn.]
Lục Châu sững sờ.
Trên đầu những tên ác đồ trước mắt hắn đều xuất hiện thông báo:
[Đoan Mộc Sinh, Thần Đình cảnh, độ trung thành 23%, đang liên tục hạ xuống…]
Minh Thế Nhân, Thần Đình cảnh, độ trung thành 15%, đang liên tục hạ xuống…]
[Chiêu Nguyệt, Thần Đình cảnh, độ trung thành 35%, đang liên tục hạ xuống…]
[Diên Nhi, Thần Đình cảnh, độ trung thành 60%, đang liên tục tăng lên…]
[Nhắc nhở: Khi độ trung thành xuống dưới 0% sẽ trở thành kẻ địch phản bội sư môn. Khi độ trung thành lớn hơn 80% sẽ không thể phản bội. Độ trung thành 90% là kẻ trung thành tuyệt đối.]
Độ trung thành của ba tên ác đồ kia liên tục hạ xuống đều nằm trong dự liệu của hắn, nhưng độ trung thành của Tiểu Diên Nhi lại đang tăng lên khiến Lục Châu cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Châu cố ý nói: “Đã như vậy, vi sư cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa… Vi sư đúng là đã bị thương…”
Trong mắt các đồ đệ hiện ra dị sắc.
Đám người đứng bên ngoài bình chướng như một bầy sói hoang, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong xé xác lão ma đầu này.
Lục Châu để ý thấy độ trung thành của ba tên ác đồ lập tức hạ xuống 5 điểm.
Lời nói lại xoay chuyển.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là các ngươi được phép ngỗ nghịch vi sư!”
Lục Châu bóp nát Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phòng của Cơ Thiên Đạo.
Đan điền và khí hải đang khô kiệt chỉ trong giây lát đã tràn đầy.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, một cỗ khí tức cường đại vùn vụt tản ra!
“A!”
“Điều này… sao có thể?”
Phốc ——
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi. Chỉ có Tiểu Diên Nhi đang mở to mắt nhìn sư phụ, có chút không thể tin nổi.
Khí tức cường đại phát ra làm vỡ nát tầng bình chướng vốn đã lung lay sắp đổ.
Bình chướng biến mất.
Ngàn vạn tu hành giả há hốc mồm kinh ngạc nhìn một màn này.
Cả thế giới dường như đều trở nên yên tĩnh.
“Không phải hắn bị thương sao? Sao có thể phát ra khí tức cường đại như vậy?!”
“Rõ ràng ta đã thấy hắn chật vật chạy vào bên trong bình chướng!”
“Ta có một loại dự cảm không hay…”
“Đừng nói nữa, chân ta đang run đây này!”
Thập đại cao thủ cũng tròn xoe mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin.
Lục Châu hít sâu một hơi, thản nhiên nhìn ba tên ác đồ.
Cảm giác tu vi ở trạng thái đỉnh phong thật tốt.
Dường như quyền quyết định đều nằm trong tay hắn, những kẻ trước mắt chỉ là sâu kiến. Chỉ cần hắn động nhẹ một ngón tay đã có thể nghiền chết chúng.
Đám người Đoan Mộc Sinh ngẩn ngơ trong giây lát rồi lập tức quỳ xuống nói:
“Đồ nhi sai rồi!”
“Đồ nhi biết sai!”
“Đồ nhi biết tội!”
Máu tươi chảy tràn ra khoé miệng bọn hắn rồi trượt xuống nhỏ lên mu bàn tay trông cực kỳ chướng mắt.
Ngón tay không ngừng run rẩy.
Đến thở mạnh cũng không dám.
Lục Châu trừng mắt, cánh tay khẽ nhấc lên, một lượng lớn cương khí như bài sơn đảo hải đánh về phía ba tên ác đồ.
“Ngỗ nghịch vi sư, phạt nặng!”
Ầm! Phanh phanh phanh!
Ba luồng ánh sáng đập vào người ba tên ác đồ, bọn chúng lại phun ra một ngụm máu tươi, không còn sức phản kháng.
“Lát nữa sẽ tiếp tục xử lý các ngươi!”
Lục Châu không nhìn về phía bọn họ mà quan sát thời gian còn thừa lại, hơn 29 phút.
Dạy dỗ cho ba tên ác đồ một bài học là chuyện chỉ trong chớp mắt, không tốn bao nhiêu thời gian.
Còn lại chính là hàng ngàn hàng vạn tu hành giả và đám thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu nhìn Lạc Trường Phong đang đứng giữa không trung, cất cao giọng nói:
“Để bản toạ xem xem, trong một tháng này bản sự của các ngươi tăng lên được bao nhiêu!”
Giẫm một chân xuống.
Ầm!
Mặt đất lõm xuống thành một cái hố đường kính hơn mười mét.
Lục Châu bay thẳng lên giữa không trung.
"Bách Kiếp Động Minh, pháp thân!"
Một hư ảnh khổng lồ cao hơn mười trượng, rộng hai trượng xuất hiện trên không trung.
Kim quang bao bọc quanh thân, bên dưới là hoa sen vàng tám cánh đang cật lực xoay tròn.
Lạc Trường Phong liên tục lùi lại, trên mặt tràn đầy chấn kinh.
“Ngăn lại!”
Chín cao thủ còn lại cũng lăng không bay lên, xuất ra pháp thân của bọn họ.
Mười hư ảnh khổng lồ hợp lại thành một bức tường thành ngăn ở trước mặt.
Những tu hành giả còn lại nhanh chóng lùi về trốn phía sau bức tường pháp thân.
Tuy vậy vẫn có một ít tu hành giả nhỏ yếu không kịp rút lui, lọt vào chấn nhiếp của Lục Châu mà ngã xuống đất, một số người còn thất khiếu chảy máu chết ngay tại chỗ.
“Ông trời ơi! Chưa gì đã ra sát chiêu rồi!”
“Đây là một trong những chiêu mạnh nhất của Cơ Thiên Đạo, tên là Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân!”
“Đừng hoảng hốt, ngàn vạn lần đừng hoảng hốt… Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân tuy rằng rất mạnh nhưng cũng tiêu hao năng lượng khủng khiếp. Sau khi chúng ta đỡ được chiêu này, hắn coi như xong đời!”
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng của thập đại cao thủ.
Mười đại pháp thân do Lạc Trường Phong cầm đầu không ngừng chống lại sự ăn mòn của Bách Kiếp Động Minh.
Mười một toà pháp thân chiếu sáng cả khu vực trăm dặm quanh đó.
Muông thú đào vong, chim chóc bay loạn.
Sau khi sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, trong não hải Lục Châu hiện ra toàn bộ các chiêu thức của Cơ Thiên Đạo.
Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân là một trong những chiêu mạnh nhất trong đó.
Vì cái gì vừa mới bắt đầu đã ra đại chiêu?
Bởi vì hắn đang sử dụng thẻ Trạng Thái… Chỉ cần hết giờ là sức mạnh này sẽ biến mất, không bằng cứ tiêu xài cho hết sạch chẳng cần kiêng nể gì!
“Ngươi thích dùng kiếm, vậy bản toạ cũng dùng kiếm!”
Lục Châu nâng tay phải lên.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng, biến thành một thanh trường kiếm chói mắt.
“Dùng tay biến kiếm, chính là cảnh giới tối cao của kiếm đạo!”
“Chiêu mạnh nhất của Thái Nhất kiếm pháp, Thiên Quyến Hữu Khuyết…”
Đoan Mộc Sinh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Toàn thân hắn đều đang run rẩy.
Bởi vì chiêu thức này chính là một trong những chiêu mạnh nhất của Thiên Nhất Quyết.
Thiên Nhất Quyết gồm có thương pháp và kiếm pháp, Đoan Mộc Sinh trước giờ vẫn luôn muốn học thành toàn bộ kiếm pháp của Thiên Nhất Quyết. Chỉ đáng tiếc Cơ Thiên Đạo luôn chậm chạp không chịu dạy hắn một chiêu cuối cùng này.
Không ngờ trong hoàn cảnh này hắn lại có thể nhìn thấy.
Đoan Mộc Sinh sai, Minh Thế Nhân sai, Chiêu Nguyệt cũng sai rồi…
Sư phụ không chỉ có thể thoải mái thi triển 'Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân', còn có thể lại thi triển 'Thiên Quyến Hữu Khuyết' không chút mệt mỏi.
Chiêu này cũng là đại chiêu.
Càng đáng sợ hơn chính là… dưới tác dụng của pháp thân, Thiên Quyến Hữu Khuyết lại gia tăng gấp đôi uy lực.
Lạc Trường Phong trừng lớn mắt, bờ môi run rẩy nói: “Lui!”
“Lui?”
“Nếu lúc này không lui, mười người chúng ta nhất định sẽ bị thương nặng! Lão tặc này không hề bị thương, thực lực của hắn còn mạnh hơn so với lúc trước!” Lạc Trường Phong không cam lòng nói.
“Sao có thể như vậy?” Thường Kiên của Đoan Lâm học phái tràn ngập nghi hoặc.
Một tháng trước thập đại cao thủ bọn hắn giao thủ với Cơ Thiên Đạo chẳng hề gặp phải khó khăn chập chùng như thế này. Bọn hắn đã tin chắc rằng trong lần chiến đấu đó Cơ Thiên Đạo bị thương.
Bây giờ xem ra… bọn họ cũng sai rồi.
Thân ảnh của Lục Châu lơ lửng phía trước Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân.
Phảng phất như hắn đã dung hợp với pháp thân của mình.
Thiên Quyến Hữu Khuyết yên lặng lao tới bổ đôi hư không.
Vù!
Mười toà pháp thân đồng thời tiêu tán.
Thập đại cao thủ lập tức lui lại.
Kẻ xui xẻo đương nhiên chính là những tu hành giả yếu đuối đứng sau bức tường pháp thân.
Kiếm quang mạnh mẽ chém thẳng một đường từ trên xuống dưới, uy lực lan tới đám người.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể hóa giải được nguy cơ trước mắt, những thứ còn lại đều không quan trọng.
Lục Châu gật gật đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt của tam đồ đệ, tứ đồ đệ và ngũ đồ đệ, cuối cùng nhìn tới cửu đồ đệ.
“Diên Nhi, con thì sao?”
“Sư… sư phụ.” Tiểu Diên Nhi ấp úng.
“Không sao… có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Vi sư sống nhiều năm như vậy, còn chuyện gì chưa gặp qua đâu. Thời điểm đại sư huynh nhị sư huynh của các ngươi rời khỏi Kim Đình Sơn còn tiêu sái hơn các ngươi bây giờ nhiều.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi vội quỳ xuống.
“Sư phụ, đồ nhi không dám.”
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh Lòng Người Khó Dò, ban thưởng Chân Thực Chi Nhãn, có hiệu quả vĩnh viễn.]
Lục Châu sững sờ.
Trên đầu những tên ác đồ trước mắt hắn đều xuất hiện thông báo:
[Đoan Mộc Sinh, Thần Đình cảnh, độ trung thành 23%, đang liên tục hạ xuống…]
Minh Thế Nhân, Thần Đình cảnh, độ trung thành 15%, đang liên tục hạ xuống…]
[Chiêu Nguyệt, Thần Đình cảnh, độ trung thành 35%, đang liên tục hạ xuống…]
[Diên Nhi, Thần Đình cảnh, độ trung thành 60%, đang liên tục tăng lên…]
[Nhắc nhở: Khi độ trung thành xuống dưới 0% sẽ trở thành kẻ địch phản bội sư môn. Khi độ trung thành lớn hơn 80% sẽ không thể phản bội. Độ trung thành 90% là kẻ trung thành tuyệt đối.]
Độ trung thành của ba tên ác đồ kia liên tục hạ xuống đều nằm trong dự liệu của hắn, nhưng độ trung thành của Tiểu Diên Nhi lại đang tăng lên khiến Lục Châu cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Châu cố ý nói: “Đã như vậy, vi sư cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa… Vi sư đúng là đã bị thương…”
Trong mắt các đồ đệ hiện ra dị sắc.
Đám người đứng bên ngoài bình chướng như một bầy sói hoang, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong xé xác lão ma đầu này.
Lục Châu để ý thấy độ trung thành của ba tên ác đồ lập tức hạ xuống 5 điểm.
Lời nói lại xoay chuyển.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là các ngươi được phép ngỗ nghịch vi sư!”
Lục Châu bóp nát Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phòng của Cơ Thiên Đạo.
Đan điền và khí hải đang khô kiệt chỉ trong giây lát đã tràn đầy.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, một cỗ khí tức cường đại vùn vụt tản ra!
“A!”
“Điều này… sao có thể?”
Phốc ——
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi. Chỉ có Tiểu Diên Nhi đang mở to mắt nhìn sư phụ, có chút không thể tin nổi.
Khí tức cường đại phát ra làm vỡ nát tầng bình chướng vốn đã lung lay sắp đổ.
Bình chướng biến mất.
Ngàn vạn tu hành giả há hốc mồm kinh ngạc nhìn một màn này.
Cả thế giới dường như đều trở nên yên tĩnh.
“Không phải hắn bị thương sao? Sao có thể phát ra khí tức cường đại như vậy?!”
“Rõ ràng ta đã thấy hắn chật vật chạy vào bên trong bình chướng!”
“Ta có một loại dự cảm không hay…”
“Đừng nói nữa, chân ta đang run đây này!”
Thập đại cao thủ cũng tròn xoe mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin.
Lục Châu hít sâu một hơi, thản nhiên nhìn ba tên ác đồ.
Cảm giác tu vi ở trạng thái đỉnh phong thật tốt.
Dường như quyền quyết định đều nằm trong tay hắn, những kẻ trước mắt chỉ là sâu kiến. Chỉ cần hắn động nhẹ một ngón tay đã có thể nghiền chết chúng.
Đám người Đoan Mộc Sinh ngẩn ngơ trong giây lát rồi lập tức quỳ xuống nói:
“Đồ nhi sai rồi!”
“Đồ nhi biết sai!”
“Đồ nhi biết tội!”
Máu tươi chảy tràn ra khoé miệng bọn hắn rồi trượt xuống nhỏ lên mu bàn tay trông cực kỳ chướng mắt.
Ngón tay không ngừng run rẩy.
Đến thở mạnh cũng không dám.
Lục Châu trừng mắt, cánh tay khẽ nhấc lên, một lượng lớn cương khí như bài sơn đảo hải đánh về phía ba tên ác đồ.
“Ngỗ nghịch vi sư, phạt nặng!”
Ầm! Phanh phanh phanh!
Ba luồng ánh sáng đập vào người ba tên ác đồ, bọn chúng lại phun ra một ngụm máu tươi, không còn sức phản kháng.
“Lát nữa sẽ tiếp tục xử lý các ngươi!”
Lục Châu không nhìn về phía bọn họ mà quan sát thời gian còn thừa lại, hơn 29 phút.
Dạy dỗ cho ba tên ác đồ một bài học là chuyện chỉ trong chớp mắt, không tốn bao nhiêu thời gian.
Còn lại chính là hàng ngàn hàng vạn tu hành giả và đám thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu nhìn Lạc Trường Phong đang đứng giữa không trung, cất cao giọng nói:
“Để bản toạ xem xem, trong một tháng này bản sự của các ngươi tăng lên được bao nhiêu!”
Giẫm một chân xuống.
Ầm!
Mặt đất lõm xuống thành một cái hố đường kính hơn mười mét.
Lục Châu bay thẳng lên giữa không trung.
"Bách Kiếp Động Minh, pháp thân!"
Một hư ảnh khổng lồ cao hơn mười trượng, rộng hai trượng xuất hiện trên không trung.
Kim quang bao bọc quanh thân, bên dưới là hoa sen vàng tám cánh đang cật lực xoay tròn.
Lạc Trường Phong liên tục lùi lại, trên mặt tràn đầy chấn kinh.
“Ngăn lại!”
Chín cao thủ còn lại cũng lăng không bay lên, xuất ra pháp thân của bọn họ.
Mười hư ảnh khổng lồ hợp lại thành một bức tường thành ngăn ở trước mặt.
Những tu hành giả còn lại nhanh chóng lùi về trốn phía sau bức tường pháp thân.
Tuy vậy vẫn có một ít tu hành giả nhỏ yếu không kịp rút lui, lọt vào chấn nhiếp của Lục Châu mà ngã xuống đất, một số người còn thất khiếu chảy máu chết ngay tại chỗ.
“Ông trời ơi! Chưa gì đã ra sát chiêu rồi!”
“Đây là một trong những chiêu mạnh nhất của Cơ Thiên Đạo, tên là Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân!”
“Đừng hoảng hốt, ngàn vạn lần đừng hoảng hốt… Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân tuy rằng rất mạnh nhưng cũng tiêu hao năng lượng khủng khiếp. Sau khi chúng ta đỡ được chiêu này, hắn coi như xong đời!”
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng của thập đại cao thủ.
Mười đại pháp thân do Lạc Trường Phong cầm đầu không ngừng chống lại sự ăn mòn của Bách Kiếp Động Minh.
Mười một toà pháp thân chiếu sáng cả khu vực trăm dặm quanh đó.
Muông thú đào vong, chim chóc bay loạn.
Sau khi sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, trong não hải Lục Châu hiện ra toàn bộ các chiêu thức của Cơ Thiên Đạo.
Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân là một trong những chiêu mạnh nhất trong đó.
Vì cái gì vừa mới bắt đầu đã ra đại chiêu?
Bởi vì hắn đang sử dụng thẻ Trạng Thái… Chỉ cần hết giờ là sức mạnh này sẽ biến mất, không bằng cứ tiêu xài cho hết sạch chẳng cần kiêng nể gì!
“Ngươi thích dùng kiếm, vậy bản toạ cũng dùng kiếm!”
Lục Châu nâng tay phải lên.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng, biến thành một thanh trường kiếm chói mắt.
“Dùng tay biến kiếm, chính là cảnh giới tối cao của kiếm đạo!”
“Chiêu mạnh nhất của Thái Nhất kiếm pháp, Thiên Quyến Hữu Khuyết…”
Đoan Mộc Sinh theo bản năng ngẩng đầu lên.
Toàn thân hắn đều đang run rẩy.
Bởi vì chiêu thức này chính là một trong những chiêu mạnh nhất của Thiên Nhất Quyết.
Thiên Nhất Quyết gồm có thương pháp và kiếm pháp, Đoan Mộc Sinh trước giờ vẫn luôn muốn học thành toàn bộ kiếm pháp của Thiên Nhất Quyết. Chỉ đáng tiếc Cơ Thiên Đạo luôn chậm chạp không chịu dạy hắn một chiêu cuối cùng này.
Không ngờ trong hoàn cảnh này hắn lại có thể nhìn thấy.
Đoan Mộc Sinh sai, Minh Thế Nhân sai, Chiêu Nguyệt cũng sai rồi…
Sư phụ không chỉ có thể thoải mái thi triển 'Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân', còn có thể lại thi triển 'Thiên Quyến Hữu Khuyết' không chút mệt mỏi.
Chiêu này cũng là đại chiêu.
Càng đáng sợ hơn chính là… dưới tác dụng của pháp thân, Thiên Quyến Hữu Khuyết lại gia tăng gấp đôi uy lực.
Lạc Trường Phong trừng lớn mắt, bờ môi run rẩy nói: “Lui!”
“Lui?”
“Nếu lúc này không lui, mười người chúng ta nhất định sẽ bị thương nặng! Lão tặc này không hề bị thương, thực lực của hắn còn mạnh hơn so với lúc trước!” Lạc Trường Phong không cam lòng nói.
“Sao có thể như vậy?” Thường Kiên của Đoan Lâm học phái tràn ngập nghi hoặc.
Một tháng trước thập đại cao thủ bọn hắn giao thủ với Cơ Thiên Đạo chẳng hề gặp phải khó khăn chập chùng như thế này. Bọn hắn đã tin chắc rằng trong lần chiến đấu đó Cơ Thiên Đạo bị thương.
Bây giờ xem ra… bọn họ cũng sai rồi.
Thân ảnh của Lục Châu lơ lửng phía trước Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân.
Phảng phất như hắn đã dung hợp với pháp thân của mình.
Thiên Quyến Hữu Khuyết yên lặng lao tới bổ đôi hư không.
Vù!
Mười toà pháp thân đồng thời tiêu tán.
Thập đại cao thủ lập tức lui lại.
Kẻ xui xẻo đương nhiên chính là những tu hành giả yếu đuối đứng sau bức tường pháp thân.
Kiếm quang mạnh mẽ chém thẳng một đường từ trên xuống dưới, uy lực lan tới đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.