Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện
Chương 1: Trùm Phản Diện Tổ Sư Gia
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
05/03/2023
“Cái đám danh môn chính phái kia thật là hèn hạ, không ngờ lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy. Để ta xuống núi giết sạch bọn chúng!”
“Tam sư huynh đừng lỗ mãng, huynh không thể rơi vào mưu kế của bọn chúng được.”
“Ngũ sư muội nói rất đúng, bây giờ chúng ta không thể hoảng loạn được, cho dù sư phụ không thể ra tay… nhưng có bốn người chúng ta ở đây thì đám người đó cũng chẳng thể làm được trò trống gì.”
“Thế nhưng mà… thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh của bọn chính đạo đều đã đến rồi! Trong khi thân thể sư phụ lại…”
“Đừng làm ồn, không thấy sư phụ đang nghỉ ngơi hay sao?”
Bên tai truyền tới tiếng tranh cãi kịch liệt.
Lục Châu từ từ mở mắt, mớ ký ức hỗn loạn như hàng vạn cây kim châm đâm vào trong não hải, biến thành từng khung ảnh không ngừng xoay tròn bên trong não hải của Lục Châu.
Đây là đâu?
Ta bị làm sao thế này?
Từng đoạn ký ức nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn.
“Không phải chứ… ta trở thành đại ma đầu tổ sư gia Cơ Thiên Đạo?”
Cho dù kiếp trước Lục Châu là quản lý cấp cao trong công ty, tố chất tâm lý rất tốt, nhưng lúc này hắn vẫn bị cảnh tượng trước mắt chấn động thật sâu.
Lương đình trên đỉnh Kim Đình Sơn, bốn tên đồ đệ tàn ác, còn có hơn vạn tên tu hành giả phe chính đạo đang chực chờ dưới chân núi.
Ký ức của hắn liên tục nhảy ra ——
Cả đời Cơ Thiên Đạo có tất cả chín tên đồ đệ. Mỗi tên trong số đó đều là đại ma đầu hùng bá một phương, làm vô số việc ác.
Đại đồ đệ Vu Chính Hải, lúc bái sư là một thằng nhóc lúc nào cũng chỉ biết khóc sướt mướt, nay đã trở thành Giáo chủ U Minh Giáo vang danh thiên hạ, đốt nhà cướp của, việc ác vô số.
Nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung, lúc lên núi bái sư chỉ là một thanh niên dùng kiếm gỗ, không ngờ sau này xuống núi, chỉ trong một buổi sáng đã trở thành Kiếm Ma khiến người người vừa nghe tên đã sợ mất mật, đi khiêu chiến cao thủ khắp nơi, một lời không hợp là đại khai sát giới.
Tam đồ đệ, tứ đồ đệ, ngũ đồ đệ cũng thường xuyên ra ngoài gây bao sóng gió, nhưng cũng may không có rời khỏi Kim Đình Sơn.
Lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm, là đứa nhát gan sợ phiền phức nhất, cũng là nữ đệ tử rất nhu thuận, nhưng lại là nữ ma đầu thề phải giết sạch toàn bộ nam nhân phe chính đạo trong thiên hạ, lạnh lùng vô tình, bị người ta đặt cho ngoại hiệu là “Ngọc Nữ Tu La”.
Thất đồ đệ Tư Vô Nhai, vốn là một đứa bé trai thiên chân vô tà. Sau khi thành tài lại trở thành tên tiểu nhân tâm tư kín đáo, quỷ kế đa đoan, từng dùng kế ly gián khiến người người gây chiến, tử thương vô số khiến sinh linh trong thiên hạ đồ thán.
Bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, sau khi xuống núi hai mươi năm đã được xưng là Tà Vương.
Cửu đồ đệ Diên Nhi, là người nhập môn trễ nhất, cũng là đồ đệ được lão ma đầu yêu thích nhất, hiện tại vẫn còn một chút lương tâm nên vẫn luôn ở lại trên núi.
Đáng tiếc… Cơ Thiên Đạo đã sống gần một ngàn năm, đây gần như là tuổi thọ cực hạn của tu hành giả.
Khi tuổi tác ngày càng tăng, khả năng quản đồ đệ của Cơ Thiên Đạo càng ngày càng xuống dốc. Lực chấn nhiếp của Cơ Thiên Đạo cũng không còn, trong chín tên đồ đệ đã có năm tên phản bội hắn, quyền uy của hắn bị sụt giảm rất nhiều.
Một tháng trước, mười cao thủ đỉnh phong của phe chính đạo trong thiên hạ đã làm cạm bẫy vây giết ma đầu tổ sư gia là hắn. Cơ Thiên Đạo lấy một địch mười, tạo thế cục chiến hoà.
Hiện nay các cao thủ chính đạo đã dẫn quân đến dưới chân núi, đang vận sức chuẩn bị tấn công.
Kim Đình Sơn đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
Lục Châu dở khóc dở cười.
Hắn vừa định đứng lên đã ngồi phịch xuống, suýt tý nữa đã ngã lăn trên mặt đất.
Bên trong cơ thể hắn rỗng tuếch, vô cùng suy yếu.
“Sư phụ tỉnh rồi!”
“Sư phụ!”
Bốn tên đồ đệ đứng trông coi bên ngoài lương đình cùng nhau bước vào, cúi đầu đứng trước mặt Lục Châu.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua cả bốn người, ho khan một tiếng.
Hắn không mở miệng nói chuyện.
Trước mắt hắn đều là những tên ma đầu làm vô số việc ác.
Năm tên đồ đệ kia bỏ đi là một hồi chuông cảnh báo đối với hắn.
“Sư phụ, người sao rồi?” Tam đồ đệ Đoan Mộc sinh lo lắng hỏi.
“Ta không sao.”
Bốn tên đồ đệ đều tỏ vẻ vui mừng.
“Sư phụ… bây giờ dưới chân núi có rất nhiều cao thủ phe chính đạo đang tụ tập… e là không bao lâu nữa bọn họ sẽ phá được tầng phòng ngự bình chướng của chúng ta.” Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu cố gắng bắt mình bình tĩnh lại.
Bây giờ hắn chỉ còn cách tiếp nhận toàn bộ ký ức và thân thể của Cơ Thiên Đạo.
“Hay là để con ra ngoài gọi Đại sư huynh về hỗ trợ… nhớ tới tình thầy trò, hẳn đại sư huynh sẽ không thể ngồi yên mặc kệ. Bây giờ huynh ấy đã là Giáo chủ U Minh Giáo, thủ hạ có tới cả ngàn vạn người.”
“Vậy con đi tìm Thất sư đệ, đệ ấy mưu kế hơn người, lại còn sở hữu Ngoạ Long Cốc, Ám Võng Giáo chủ.”
“Sư phụ…”
Lời còn chưa nói xong.
“Câm miệng.” Giọng Lục Châu vang lên ngắt ngang lời bọn họ.
Tố chất tâm lý cứng rắn của hắn lúc này đã được phát huy đến cực hạn.
Hắn không được phép hoảng loạn!
Dù thế nào đi nữa hắn cũng là sư phụ của đám ác đồ này! Là người có quyền uy trước mặt bọn họ.
Càng không thể để lộ việc tu vi đã mất sạch, nếu không hắn chỉ còn là cá nằm trên thớt, đến lúc đó không cần đến bọn danh môn chính đạo ra tay, bốn tên đồ đệ trước mắt này sẽ lấy cái mạng già của hắn.
“Bình chướng của Kim Đình Sơn vẫn đủ sức chống đỡ một khoảng thời gian, các ngươi hoảng cái gì?” Lục Châu răn dạy.
Bốn tên đồ đệ đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nói câu nào.
“Lão tam, vừa rồi ngươi nói cái gì?” Lục Châu dùng giọng điệu tra hỏi của Cơ Thiên Đạo.
Tuy Cơ Thiên Đạo là một lão quái vật sống ngàn năm tuổi, tâm cảnh đã vượt xa người khác, nhưng Lục Châu vốn là người có địa vị cao, lại có được phần ký ức của lão nên chỉ cần không cố ý tìm đường chết, hắn vẫn có thể bắt chước giống Cơ Thiên Đạo ít nhất bảy tám phần.
“Sư phụ, đồ nhi định mời đại sư huynh về hỗ trợ.” Đoan Mộc Sinh đánh bạo nói, hai tay chắp lại, đầu cúi thấp nhưng vẫn len lén liếc nhìn Lục Châu.
Lục Châu thở dài lắc đầu.
“Vi sư bị thập đại cao thủ vây công cũng chỉ miễn cưỡng đánh hoà, ngươi cho rằng chuyện này không có người giở trò quỷ sau lưng hay sao?”
Vẻ mặt Đoan Mộc Sinh thay đổi, hắn nói: “Ý sư phụ là đại sư huynh ở sau lưng hãm hại người?”
Cơ Thiên Đạo tung hoành nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải loại sự tình này. Khi tuổi tác ngày càng cao, thực lực hạ xuống, lực uy hiếp dồn lên người hắn cũng ngày càng nhiều.
Thế nhưng muốn đối phó với lão ma đầu hắn thì nhất định phải có người cực kỳ hiểu rõ nội tình mới có thể sắp đặt cạm bẫy hoàn mỹ như thế.
Chỉ cần cẩn thận nghĩ lại, lão đại Vu Chính Hải hiểu rõ sư phụ mình nhất, lão thất Tư Vô Nhai giỏi về mưu kế, hai tên này nhất định có liên quan.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân giận dữ mắng to: “Bọn khi sư diệt tổ! Phản bội Kim Đình Sơn thì thôi đi, vậy mà còn có can đảm hãm hại sư phụ người!”
“Nếu không phải vì e ngại tầng phòng ngự của Kim Đình Sơn, có phải bọn hắn cũng đã đánh tới đây rồi không?”
“…”
“Đủ rồi.”
Tiếng quát khẽ vang lên, chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Giọng của Lục Châu có chút không vui.
“Vi sư còn không biết các ngươi đang nghĩ gì hay sao. Các ngươi chỉ ước gì vi sư chết cho mau.”
“A?”
Bốn tên đồ đệ lập tức quỳ xuống đồng thanh nói:
“Đồ nhi không dám!”
“Đồ nhi không dám!”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua cả bốn người, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Các ngươi đều là cường giả Thần Đình cảnh, chỉ vài năm nữa thôi có lẽ sẽ bước vào Nguyên Thần cảnh như đại sư huynh của mình. Đến lúc đó, lão già ta còn có thể quản nổi các ngươi nữa sao?”
“Đồ nhi không dám!”
“Một ngày là thầy suốt đời là cha, cho dù chúng con có mười lá gan cũng không dám phản bội sư phụ!”
Bốn người quỳ sấp trên mặt đất.
Lục Châu hít sâu một hơi. Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng đối mặt với tình cảnh này vẫn còn cảm thấy căng thẳng.
“Tất cả giải tán đi. Vi sư tự có kế sách đẩy lùi quân địch.”
“Vâng!”
Bốn tên đồ đệ ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Hầy, làm quái gì có kế sách đẩy lùi quân địch, ta chỉ muốn được ở một mình thế thôi.
Lục Châu cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Hắn phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Càng như thế càng phải trấn tĩnh… Trấn tĩnh cái rắm ấy!
Bốn tên bạch nhãn lang lúc nào cũng có thể nhào tới làm thịt mình, lại còn ngàn vạn tên tu hành giả mang danh chính đạo!
Cơ Thiên Đạo ơi Cơ Thiên Đạo, rốt cuộc ông đã gây tội nghiệt gì mà bắt lão tử phải thu thập cục diện rối rắm này cho ông vậy hả?
Tự mình làm ác thì thôi đi, còn bày đặt dạy dỗ ra nhiều đồ đệ độc ác như vậy!
Đúng thật là!
Không sống nổi mà!
Làm sao bây giờ? Loạn trong giặc ngoài, lại còn cái thân thể đến nhúc nhích thôi cũng vã mồ hôi này!
Không có người nào xuyên không xui bằng mình!
[Ting — xét thấy mục tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ, tốn hao thời gian là một ngàn năm… Hoàn thành nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ 9/9]
[Hệ thống Công đức chính thức mở ra.]
Hả?
Trong lòng Lục Châu run lên. Bàn tay vàng đến rồi!
Lúc này hắn mới giật mình hiểu ra tại sao Cơ Thiên Đạo phải vất vất vả vả dạy dỗ chín tên đồ đệ để làm gì.
Đáng tiếc cho Cơ Thiên Đạo, hắn vất vả cả đời, rốt cuộc lại dâng lên cho người khác. Đó là cả một ngàn năm đằng đẵng đấy!
Hệ thống bắt đầu vận hành, màn hình màu xanh lam nhạt xuất hiện trước mắt Lục Châu.
Tên: Cơ Thiên Đạo
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thối Thể cửu trọng
Điểm công đức: -100.000 (có thể dùng để đổi sinh mệnh lực và rút thưởng)
Sinh mệnh còn lại: 3 ngày
Đạo cụ: Không
Công pháp: Không
Chức năng khác: Rút thưởng, thương thành
-100.000?!
Lục Châu mở to hai mắt, thầm nghĩ: “Không có nhầm đó chứ? Âm đến một trăm ngàn điểm công đức? Xuyên không thành một ông già, ta nhịn. Nhưng bảo ta trả nợ thay ông ta là ý gì? Còn cái gọi là ‘sinh mệnh còn lại’ chỉ có ba ngày là sao nữa đây?”
Cái đống rối rắm này có liên quan gì ta đâu?
[Hệ thống đang kiểm tra lại một lần nữa…]
[Đã chỉnh sửa thông tin sai lệch, Cơ Thiên Đạo biến thành Lục Châu.]
[Ting — phát động nhiệm vụ chủ tuyến ban đầu: đẩy lùi kẻ địch.]
[Hoàn thành nhiệm vụ, điểm công đức về không.]
[Kiểm tra thấy ký chủ quá yếu, ban thưởng một phần quà dành cho tân thủ. Có mở ra hay không?]
Các thông báo liên tiếp xuất hiện khiến Lục Châu hài lòng gật đầu.
Thế này còn tạm được.
Hệ thống phát động nhiệm vụ ban đầu cũng có thể lý giải được, dù sao cả đời Cơ Thiên Đạo đã làm quá nhiều chuyện độc ác.
Dù sao cái hệ thống này cũng chịu nói đạo lý.
Nó biết khối xương già này không còn tu vi nên cho hắn quà tân thủ.
“Mở ra.”
[Ting — thu được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, có thể đạt được một phần sinh mệnh lực.]
[Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong x 3, mỗi lần sử dụng có thể đạt được trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút.]
[Đỡ Đòn Chí Mạng x 5, sử dụng bị động không cần kích hoạt, có thể đỡ cho ký chủ 5 lần đòn chí mạng.]
Những món đồ này không tệ.
Hắn lại xem bảng thông tin cá nhân lần nữa —
Tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thối Thể cửu trọng
Điểm công đức: -100.000 (hoàn thành nhiệm vụ ban đầu sẽ được về không)
Sinh mệnh còn lại: 2 ngày 23 giờ…
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 3, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động), Thẻ Nghịch Chuyển x 1.
Công pháp: Không.
“Tam sư huynh đừng lỗ mãng, huynh không thể rơi vào mưu kế của bọn chúng được.”
“Ngũ sư muội nói rất đúng, bây giờ chúng ta không thể hoảng loạn được, cho dù sư phụ không thể ra tay… nhưng có bốn người chúng ta ở đây thì đám người đó cũng chẳng thể làm được trò trống gì.”
“Thế nhưng mà… thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh của bọn chính đạo đều đã đến rồi! Trong khi thân thể sư phụ lại…”
“Đừng làm ồn, không thấy sư phụ đang nghỉ ngơi hay sao?”
Bên tai truyền tới tiếng tranh cãi kịch liệt.
Lục Châu từ từ mở mắt, mớ ký ức hỗn loạn như hàng vạn cây kim châm đâm vào trong não hải, biến thành từng khung ảnh không ngừng xoay tròn bên trong não hải của Lục Châu.
Đây là đâu?
Ta bị làm sao thế này?
Từng đoạn ký ức nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn.
“Không phải chứ… ta trở thành đại ma đầu tổ sư gia Cơ Thiên Đạo?”
Cho dù kiếp trước Lục Châu là quản lý cấp cao trong công ty, tố chất tâm lý rất tốt, nhưng lúc này hắn vẫn bị cảnh tượng trước mắt chấn động thật sâu.
Lương đình trên đỉnh Kim Đình Sơn, bốn tên đồ đệ tàn ác, còn có hơn vạn tên tu hành giả phe chính đạo đang chực chờ dưới chân núi.
Ký ức của hắn liên tục nhảy ra ——
Cả đời Cơ Thiên Đạo có tất cả chín tên đồ đệ. Mỗi tên trong số đó đều là đại ma đầu hùng bá một phương, làm vô số việc ác.
Đại đồ đệ Vu Chính Hải, lúc bái sư là một thằng nhóc lúc nào cũng chỉ biết khóc sướt mướt, nay đã trở thành Giáo chủ U Minh Giáo vang danh thiên hạ, đốt nhà cướp của, việc ác vô số.
Nhị đồ đệ Ngu Thượng Nhung, lúc lên núi bái sư chỉ là một thanh niên dùng kiếm gỗ, không ngờ sau này xuống núi, chỉ trong một buổi sáng đã trở thành Kiếm Ma khiến người người vừa nghe tên đã sợ mất mật, đi khiêu chiến cao thủ khắp nơi, một lời không hợp là đại khai sát giới.
Tam đồ đệ, tứ đồ đệ, ngũ đồ đệ cũng thường xuyên ra ngoài gây bao sóng gió, nhưng cũng may không có rời khỏi Kim Đình Sơn.
Lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm, là đứa nhát gan sợ phiền phức nhất, cũng là nữ đệ tử rất nhu thuận, nhưng lại là nữ ma đầu thề phải giết sạch toàn bộ nam nhân phe chính đạo trong thiên hạ, lạnh lùng vô tình, bị người ta đặt cho ngoại hiệu là “Ngọc Nữ Tu La”.
Thất đồ đệ Tư Vô Nhai, vốn là một đứa bé trai thiên chân vô tà. Sau khi thành tài lại trở thành tên tiểu nhân tâm tư kín đáo, quỷ kế đa đoan, từng dùng kế ly gián khiến người người gây chiến, tử thương vô số khiến sinh linh trong thiên hạ đồ thán.
Bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, sau khi xuống núi hai mươi năm đã được xưng là Tà Vương.
Cửu đồ đệ Diên Nhi, là người nhập môn trễ nhất, cũng là đồ đệ được lão ma đầu yêu thích nhất, hiện tại vẫn còn một chút lương tâm nên vẫn luôn ở lại trên núi.
Đáng tiếc… Cơ Thiên Đạo đã sống gần một ngàn năm, đây gần như là tuổi thọ cực hạn của tu hành giả.
Khi tuổi tác ngày càng tăng, khả năng quản đồ đệ của Cơ Thiên Đạo càng ngày càng xuống dốc. Lực chấn nhiếp của Cơ Thiên Đạo cũng không còn, trong chín tên đồ đệ đã có năm tên phản bội hắn, quyền uy của hắn bị sụt giảm rất nhiều.
Một tháng trước, mười cao thủ đỉnh phong của phe chính đạo trong thiên hạ đã làm cạm bẫy vây giết ma đầu tổ sư gia là hắn. Cơ Thiên Đạo lấy một địch mười, tạo thế cục chiến hoà.
Hiện nay các cao thủ chính đạo đã dẫn quân đến dưới chân núi, đang vận sức chuẩn bị tấn công.
Kim Đình Sơn đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
Lục Châu dở khóc dở cười.
Hắn vừa định đứng lên đã ngồi phịch xuống, suýt tý nữa đã ngã lăn trên mặt đất.
Bên trong cơ thể hắn rỗng tuếch, vô cùng suy yếu.
“Sư phụ tỉnh rồi!”
“Sư phụ!”
Bốn tên đồ đệ đứng trông coi bên ngoài lương đình cùng nhau bước vào, cúi đầu đứng trước mặt Lục Châu.
Ánh mắt Lục Châu đảo qua cả bốn người, ho khan một tiếng.
Hắn không mở miệng nói chuyện.
Trước mắt hắn đều là những tên ma đầu làm vô số việc ác.
Năm tên đồ đệ kia bỏ đi là một hồi chuông cảnh báo đối với hắn.
“Sư phụ, người sao rồi?” Tam đồ đệ Đoan Mộc sinh lo lắng hỏi.
“Ta không sao.”
Bốn tên đồ đệ đều tỏ vẻ vui mừng.
“Sư phụ… bây giờ dưới chân núi có rất nhiều cao thủ phe chính đạo đang tụ tập… e là không bao lâu nữa bọn họ sẽ phá được tầng phòng ngự bình chướng của chúng ta.” Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu cố gắng bắt mình bình tĩnh lại.
Bây giờ hắn chỉ còn cách tiếp nhận toàn bộ ký ức và thân thể của Cơ Thiên Đạo.
“Hay là để con ra ngoài gọi Đại sư huynh về hỗ trợ… nhớ tới tình thầy trò, hẳn đại sư huynh sẽ không thể ngồi yên mặc kệ. Bây giờ huynh ấy đã là Giáo chủ U Minh Giáo, thủ hạ có tới cả ngàn vạn người.”
“Vậy con đi tìm Thất sư đệ, đệ ấy mưu kế hơn người, lại còn sở hữu Ngoạ Long Cốc, Ám Võng Giáo chủ.”
“Sư phụ…”
Lời còn chưa nói xong.
“Câm miệng.” Giọng Lục Châu vang lên ngắt ngang lời bọn họ.
Tố chất tâm lý cứng rắn của hắn lúc này đã được phát huy đến cực hạn.
Hắn không được phép hoảng loạn!
Dù thế nào đi nữa hắn cũng là sư phụ của đám ác đồ này! Là người có quyền uy trước mặt bọn họ.
Càng không thể để lộ việc tu vi đã mất sạch, nếu không hắn chỉ còn là cá nằm trên thớt, đến lúc đó không cần đến bọn danh môn chính đạo ra tay, bốn tên đồ đệ trước mắt này sẽ lấy cái mạng già của hắn.
“Bình chướng của Kim Đình Sơn vẫn đủ sức chống đỡ một khoảng thời gian, các ngươi hoảng cái gì?” Lục Châu răn dạy.
Bốn tên đồ đệ đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nói câu nào.
“Lão tam, vừa rồi ngươi nói cái gì?” Lục Châu dùng giọng điệu tra hỏi của Cơ Thiên Đạo.
Tuy Cơ Thiên Đạo là một lão quái vật sống ngàn năm tuổi, tâm cảnh đã vượt xa người khác, nhưng Lục Châu vốn là người có địa vị cao, lại có được phần ký ức của lão nên chỉ cần không cố ý tìm đường chết, hắn vẫn có thể bắt chước giống Cơ Thiên Đạo ít nhất bảy tám phần.
“Sư phụ, đồ nhi định mời đại sư huynh về hỗ trợ.” Đoan Mộc Sinh đánh bạo nói, hai tay chắp lại, đầu cúi thấp nhưng vẫn len lén liếc nhìn Lục Châu.
Lục Châu thở dài lắc đầu.
“Vi sư bị thập đại cao thủ vây công cũng chỉ miễn cưỡng đánh hoà, ngươi cho rằng chuyện này không có người giở trò quỷ sau lưng hay sao?”
Vẻ mặt Đoan Mộc Sinh thay đổi, hắn nói: “Ý sư phụ là đại sư huynh ở sau lưng hãm hại người?”
Cơ Thiên Đạo tung hoành nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải loại sự tình này. Khi tuổi tác ngày càng cao, thực lực hạ xuống, lực uy hiếp dồn lên người hắn cũng ngày càng nhiều.
Thế nhưng muốn đối phó với lão ma đầu hắn thì nhất định phải có người cực kỳ hiểu rõ nội tình mới có thể sắp đặt cạm bẫy hoàn mỹ như thế.
Chỉ cần cẩn thận nghĩ lại, lão đại Vu Chính Hải hiểu rõ sư phụ mình nhất, lão thất Tư Vô Nhai giỏi về mưu kế, hai tên này nhất định có liên quan.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân giận dữ mắng to: “Bọn khi sư diệt tổ! Phản bội Kim Đình Sơn thì thôi đi, vậy mà còn có can đảm hãm hại sư phụ người!”
“Nếu không phải vì e ngại tầng phòng ngự của Kim Đình Sơn, có phải bọn hắn cũng đã đánh tới đây rồi không?”
“…”
“Đủ rồi.”
Tiếng quát khẽ vang lên, chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Giọng của Lục Châu có chút không vui.
“Vi sư còn không biết các ngươi đang nghĩ gì hay sao. Các ngươi chỉ ước gì vi sư chết cho mau.”
“A?”
Bốn tên đồ đệ lập tức quỳ xuống đồng thanh nói:
“Đồ nhi không dám!”
“Đồ nhi không dám!”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua cả bốn người, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Các ngươi đều là cường giả Thần Đình cảnh, chỉ vài năm nữa thôi có lẽ sẽ bước vào Nguyên Thần cảnh như đại sư huynh của mình. Đến lúc đó, lão già ta còn có thể quản nổi các ngươi nữa sao?”
“Đồ nhi không dám!”
“Một ngày là thầy suốt đời là cha, cho dù chúng con có mười lá gan cũng không dám phản bội sư phụ!”
Bốn người quỳ sấp trên mặt đất.
Lục Châu hít sâu một hơi. Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng đối mặt với tình cảnh này vẫn còn cảm thấy căng thẳng.
“Tất cả giải tán đi. Vi sư tự có kế sách đẩy lùi quân địch.”
“Vâng!”
Bốn tên đồ đệ ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Hầy, làm quái gì có kế sách đẩy lùi quân địch, ta chỉ muốn được ở một mình thế thôi.
Lục Châu cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Hắn phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Càng như thế càng phải trấn tĩnh… Trấn tĩnh cái rắm ấy!
Bốn tên bạch nhãn lang lúc nào cũng có thể nhào tới làm thịt mình, lại còn ngàn vạn tên tu hành giả mang danh chính đạo!
Cơ Thiên Đạo ơi Cơ Thiên Đạo, rốt cuộc ông đã gây tội nghiệt gì mà bắt lão tử phải thu thập cục diện rối rắm này cho ông vậy hả?
Tự mình làm ác thì thôi đi, còn bày đặt dạy dỗ ra nhiều đồ đệ độc ác như vậy!
Đúng thật là!
Không sống nổi mà!
Làm sao bây giờ? Loạn trong giặc ngoài, lại còn cái thân thể đến nhúc nhích thôi cũng vã mồ hôi này!
Không có người nào xuyên không xui bằng mình!
[Ting — xét thấy mục tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ, tốn hao thời gian là một ngàn năm… Hoàn thành nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ 9/9]
[Hệ thống Công đức chính thức mở ra.]
Hả?
Trong lòng Lục Châu run lên. Bàn tay vàng đến rồi!
Lúc này hắn mới giật mình hiểu ra tại sao Cơ Thiên Đạo phải vất vất vả vả dạy dỗ chín tên đồ đệ để làm gì.
Đáng tiếc cho Cơ Thiên Đạo, hắn vất vả cả đời, rốt cuộc lại dâng lên cho người khác. Đó là cả một ngàn năm đằng đẵng đấy!
Hệ thống bắt đầu vận hành, màn hình màu xanh lam nhạt xuất hiện trước mắt Lục Châu.
Tên: Cơ Thiên Đạo
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thối Thể cửu trọng
Điểm công đức: -100.000 (có thể dùng để đổi sinh mệnh lực và rút thưởng)
Sinh mệnh còn lại: 3 ngày
Đạo cụ: Không
Công pháp: Không
Chức năng khác: Rút thưởng, thương thành
-100.000?!
Lục Châu mở to hai mắt, thầm nghĩ: “Không có nhầm đó chứ? Âm đến một trăm ngàn điểm công đức? Xuyên không thành một ông già, ta nhịn. Nhưng bảo ta trả nợ thay ông ta là ý gì? Còn cái gọi là ‘sinh mệnh còn lại’ chỉ có ba ngày là sao nữa đây?”
Cái đống rối rắm này có liên quan gì ta đâu?
[Hệ thống đang kiểm tra lại một lần nữa…]
[Đã chỉnh sửa thông tin sai lệch, Cơ Thiên Đạo biến thành Lục Châu.]
[Ting — phát động nhiệm vụ chủ tuyến ban đầu: đẩy lùi kẻ địch.]
[Hoàn thành nhiệm vụ, điểm công đức về không.]
[Kiểm tra thấy ký chủ quá yếu, ban thưởng một phần quà dành cho tân thủ. Có mở ra hay không?]
Các thông báo liên tiếp xuất hiện khiến Lục Châu hài lòng gật đầu.
Thế này còn tạm được.
Hệ thống phát động nhiệm vụ ban đầu cũng có thể lý giải được, dù sao cả đời Cơ Thiên Đạo đã làm quá nhiều chuyện độc ác.
Dù sao cái hệ thống này cũng chịu nói đạo lý.
Nó biết khối xương già này không còn tu vi nên cho hắn quà tân thủ.
“Mở ra.”
[Ting — thu được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, có thể đạt được một phần sinh mệnh lực.]
[Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong x 3, mỗi lần sử dụng có thể đạt được trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo trong 30 phút.]
[Đỡ Đòn Chí Mạng x 5, sử dụng bị động không cần kích hoạt, có thể đỡ cho ký chủ 5 lần đòn chí mạng.]
Những món đồ này không tệ.
Hắn lại xem bảng thông tin cá nhân lần nữa —
Tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thối Thể cửu trọng
Điểm công đức: -100.000 (hoàn thành nhiệm vụ ban đầu sẽ được về không)
Sinh mệnh còn lại: 2 ngày 23 giờ…
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 3, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động), Thẻ Nghịch Chuyển x 1.
Công pháp: Không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.