Chương 6: Sao nào?
Tiểu Khả
29/02/2024
Ngày hôm sau, Kha Vô Nhai và Bạch Phong Lưu đến một bãi đất trống rộng rãi ở phố Võ Thành, hai thầy trò bày một quầy hàng.
Mặc dù Kha Vô Nhai không hiểu vì sao sư phụ của mình đột nhiên muốn mở quầy bán đan dược, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Thế giới của đại lão, hắn thực sự không hiểu mà.
Sau khi chọn địa điểm, Kha Vô Nhai còn đặt cho quầy hàng này một cái tên cực kỳ tuỳ tiện: Sạp đan dược Phong Lưu!
“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, sạp đan dược Phong Lưu khai trương có thời hạn, chỉ cần ngươi đủ khả năng chi trả, sạp này có thể bán ra bất kỳ loại đan dược nào! Sạp mới khai trương, tất cả đều giảm giá một phần!” Kha Vô Nhai dắt họng gào lên.
“Mẹ kiếp, là ai bày sạp trong Võ Thành vậy, không biết trong Võ Thành nghiêm cấm bày sạp sao?”
Kha Vô Nhai vừa hét lên, một giọng nói thô ráp vang lên, theo sau là một loạt tiếng vó ngựa.
Một lúc sau, một nhóm thị vệ xuất hiện trước sạp đan dược Phong Lưu.
Một người đàn ông cầm đầu ngẩng cao đầu, dáng vẻ “ông đây là lớn nhất”, hùng hùng hổ hổ nói: “Để ông đây xem là tên lang thang nào dám công khai thách thức quy củ của Võ Thành!”
Nói xong, gã cúi đầu liếc nhìn hai người trước mặt, cái nhìn này suýt chút nữa khiến gã sợ đến mất hồn.
Kẻ tàn nhẫn giết người chỉ trong nháy mắt đang ở đây.
“Đại, đại, đại lão! Ngài bày sạp ở đây à? Ta đã nói rồi mà, đất Võ Thành này rộng lắm, chỗ tốt bên này không dùng để bày sạp đúng là lãng phí, lãng phí thật. Ngài tiếp tục bán đi! Tiểu nhân nhớ ra bà nhà đã làm xong cơm nước chờ ta về nhà ăn tối, ngài cứ làm việc của mình đi, làm việc của mình đi.” Nói rồi gã rời đi như một làn khói.
“Ghê thật, người cõng ngựa chạy!”
Chỉ để lại một nhóm người xem náo nhiệt hỗn độn trong gió.
Không ít người cũng nhận ra Bạch Phong Lưu, đồng thời cũng biết vị này là một người siêu tàn nhẫn.
Một truyền mười, mười truyền trăm! Chẳng bao lâu sau, mọi người có mặt đều biết sự tích của Bạch Phong Lưu, tất cả đều đến xem.
Bởi vì mọi người nghe nói Bạch Phong Lưu tuy rằng tàn nhẫn, nhưng điều kiện tiên quyết là y đã cho ngươi mặt mũi nhưng ngươi lại không muốn! Trong hoàn cảnh bình thường, một người ở cấp độ này sẽ không tuỳ tiện giết người.
Ngoài ra, nếu đại lão có tu vi cao thâm thì những gì Kha Vô Nhai rao hàng rất có thể là sự thật. Vì vậy mọi người đều muốn xem Bạch Phong Lưu có thể lấy ra loại đan dược nào.
“Tiền bối, ta cần một viên Phá Hồn Đan, bao nhiêu linh thạch ạ?”
Quan sát một hồi, một vị tu sĩ Luyện Hồn đỉnh phong cuối cùng không nhịn được hỏi.
“Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm!” Kha Vô Nhai bình tĩnh nói.
Lúc đến, Bạch Phong Lưu đưa cho hắn một đống đan dược, để hắn tự quyết định giá cả.
Trong hoàn cảnh bình thường, giá của một viên Phá Hồn Đan vào khoảng sáu trăm. Sở dĩ hắn ra giá cao như vậy là vì tất cả những viên đan dược mà Bạch Phong Lưu đưa cho hắn đều là cực phẩm.
“Đắt vậy à?” Tu sĩ kia rõ ràng rất sốc trước giá tiền này.
“Sao nào? Chê đắt à? Đan dược trong sạp đan dược của chúng ta đều là cực phẩm, ngươi có muốn mua hay không? Không mua thì người tiếp theo!” Kha Vô Nhai bình tĩnh nói.
“Cái gì? Đan dược cực phẩm!” Giọng nói của tu sĩ kia trực tiếp tăng lên một trăm tám mươi độ.
Kha Vô Nhai cũng lười nói nhảm, trực tiếp lấy ra một bình ngọc, sau đó đổ ra một viên đan dược màu trắng. Đan dược vừa được đổ ra, mọi người có mặt đều ngửi thấy mùi thơm của thuốc.
Thực sự là cực phẩm!
“Thế mà là đan dược cực phẩm, trời ạ! Còn có người lấy đan dược cực phẩm ra bán? Hơn nữa chỉ một ngàn linh thạch hạ phẩm?”
Trong lúc nhất thời, mọi người trong sân đều rối rít nghị luận.
“Mua! Tiểu huynh đệ, ở đây là một ngàn viên linh thạch hạ phẩm! Ta mua một viên Phá Hồn Đan.” Tên tu sĩ nói chuyện trước đó nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Kha Vô Nhai, như sợ Kha Vô Nhai sẽ đổi ý.
“Ta muốn mua một viên Luyện Hồn Đan!”
“Ta cũng muốn!”
“Ta muốn một viên Phá Hồn Đan!”
“Đừng đẩy! Ngươi là ai vậy?”
“Ông già này, sao ông lại chen hàng?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều muốn mua đan dược, nhất thời sạp đan dược Phong Lưu chật kín tu sĩ đến mua đan dược.
“Mọi người đừng chen chúc nữa, xếp hàng đi. Mọi người đều có thể mua đan dược mình muốn. Ai muốn chen hàng thì cứ đến chỗ sư phụ của ta. Nếu có thể chịu được một cái tát của ông ấy, ta sẽ cho phép ngươi chen hàng.” Kha Vô Nhai nói.
Mọi người nghe xong đều tự giác xếp hàng, không ai muốn bị Bạch Phong Lưu tát một cái cả.
Hơn nữa, ngươi gọi đây là một cái tát?
Đây rõ ràng là suất ăn nhỏ thăng thiên!
“Đây! Một viên Phá Hồn Đan cực phẩm!”
Kha Vô Nhai nhận lấy nhẫn trữ vật, đưa ra một viên đan dược!
“Ta muốn một viên Đại Hoàn Đan!”
Lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng đen, đạo bào cũng màu đen lên tiếng.
Người mặc đồ đen rất thấp, giống như một người lùn vậy.
Vả lại giọng nói muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu khó nghe.
“Có! Có! Đại Hoàn Đan cực phẩm, tám ngàn linh thạch trung phẩm.” Kha Vô Nhai mỉm cười nói.
Xem ra có một đơn hàng lớn rồi.
Nắm bắt, nhất định phải nắm bắt được.
Nghe được mức giá này, người mặc đồ đen vốn mang ánh mắt nóng bỏng đột nhiên cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội vào người, hai mắt từ từ mờ đi.
Nàng ta cần Đại Hoàn Đan, nhưng lại không có tám ngàn linh thạch trung phẩm. Nàng ta muốn đoạt lấy, song lại không nhìn thấu được Bạch Phong Lưu.
Im lặng một lúc, sau đó người mặc đồ đen quay người rời đi.
Lúc này, Bạch Phong Lưu đang ngồi uể oải trên mặt đất nói: “Cho nàng ta một viên, không lấy một xu.”
“Cái gì?” Không chỉ Kha Vô Nhai, mà tất cả mọi người có mặt ở đây, ngay cả người mặc đồ đen đã xoay người cũng có chút kinh ngạc.
Không lấy một xu?
“Đại lão/sư phụ, đây là tám ngàn viên linh thạch trung phẩm đấy, cứ cho đi như vậy sao?”
Nhưng Kha Vô Nhai đã nhanh chóng phản ứng lại, lấy ra một viên Đại Hoàn Đan cực phẩm đưa cho người mặc đồ đen vẫn còn đang ngơ ngác.
Nếu lão sư phụ đã nói như vậy thì hắn không có lý do gì lại từ chối nhỉ?
Có lý do thì cũng không có tác dụng gì!
Người áo đen nhìn Đại Hoàn Đan trước mặt, kích động đến suýt khóc. Nàng ta bình tĩnh lại cảm xúc sau đó cúi đầu với Bạch Phong Lưu: “Đa tạ!”
Sau đó xoay người rời đi.
Lúc này Bạch Phong Lưu chậm rãi nói: “Nhóc con, chờ một chút đã.” Sau đó nhìn về phía Kha Vô Nhai: “Đồ đệ, hôm nay chỉ bán đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục!”
Nghe vậy, người áo đen sửng sốt, thế này là sao?
Nhưng một khắc tiếp theo, sắc mặt của nàng ta đột nhiên thay đổi, bởi vì nàng ta phát hiện cơ thể mình hoàn toàn mất kiểm soát, thế mà lại chậm rãi đi về phía Bạch Phong Lưu.
Sau khi rời khỏi quầy hàng, ba người đi về phía ngôi nhà tranh của Kha Vô Nhai. Dọc đường, người mặc đồ đen dường như đang lo lắng điều gì đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi đến căn nhà tranh, nhìn người mặc đồ đen đang căng thẳng, Bạch Phong Lưu nở nụ cười, sau đó thản nhiên nói: “Ta rất tò mò, ngươi là Đạo Linh, sao có thể bị thương nặng như vậy? Nói cách khác, ai ở đại lục này có thể làm ngươi bị thương nặng như vậy?”
Nghe vậy, Kha Vô Nhai nghi hoặc nhìn người áo đen. Người áo đen tức khắc ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Lưu, khí thế cả người nháy mắt bùng nổ. Nàng ta nhìn chằm chằm Bạch Phong Lưu: “Ngươi là ai?”
Luồng khí thế này trực tiếp đánh bay Kha Vô Nhai đang đếm linh thạch cách đó không xa.
Còn Bạch Phong Lưu vẫn nhìn người áo đen mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nếu không muốn chết thì đừng thử ta!”
Người áo đen đối diện vẫn không giảm khí thế, nhìn chằm chằm Bạch Phong Lưu.
Bạch Phong Lưu cảm thấy không thú vị, bước tới trước mặt người mặc đồ đen.
Ngay khi người áo đen chuẩn bị ra tay thì cảm thấy mình hoàn toàn bị trói buộc, hoàn toàn không thể cử động được, ngay cả một ngón tay cũng không được.
“Đừng lo lắng, ta hỏi, ngươi trả lời, ta sẽ không làm tổn thương ngươi!” Bạch Phong Lưu nhìn người áo đen nói.
“Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng nói dối ta! Sao ngươi lại bị thương?”
Im lặng một lát, người áo đen nói: “Bị người đứng đầu Huyền Hoàng làm bị thương!”
Kỳ lạ là giọng nói của người áo đen lần này lại đặc biệt dễ nghe, trong trẻo và ngọt ngào như giọng con gái.
Bạch Phong Lưu cũng không có gì ngạc nhiên về chuyện này.
“Tại sao hắn lại làm ngươi bị thương?”
“Để trùng kích Thánh Cảnh, nhưng hắn không cách nào cảm ngộ được, muốn lấy bản nguyên của ta nhằm giúp hắn tìm ra con đường nhập thánh.” Giọng điệu của người áo đen run rẩy.
“Vậy nếu hắn chưa nhập thánh, làm sao tìm được ngươi?”
“Hắn lừa ta ra ngoài!”
“Lừa ngươi như thế nào?”
“Hắn nói, hắn nói…” Nói đến đây, giọng của người áo đen dần dần nhỏ đi, tựa hồ có hơi xấu hổ.
“Hắn nói cái gì?” Bạch Phong Lưu tiếp tục hỏi.
“Hắn nói mua kẹo cho ta ăn.”
Bạch Phong Lưu: “…”
Bạch Phong Lưu nhất thời không nói nên lời: “Mua kẹo cho ngươi ăn? Lý do chết tiệt gì vậy, cái này mà có thể lừa gạt được một Đạo Linh ư?”
Bạch Phong Lưu trực tiếp vung tay cởi bỏ bộ quần áo đen của Đạo Linh này.
Xuất hiện trước mặt hai thầy trò là một tiểu cô nương mặc váy xanh nhạt, đi một đôi giày màu trắng. Tiểu cô nương trông khoảng tám, chín tuổi, đôi mắt to long lanh của tiểu cô nương cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp khiến tiểu cô nương trông rất đáng yêu. Nhưng tiểu cô nương rất nhỏ, chỉ bằng một phần năm kích thước của một tiểu cô nương bình thường.
Nhưng lúc này trên bụng tiểu cô nương có một vết sẹo gớm ghiếc, trên vết sẹo vẫn còn chảy máu.
Nhìn thấy cảnh này, Kha Vô Nhai chỉ cảm thấy một luồng lửa giận sắp bùng phát.
“Mẹ kiếp, là kẻ nào không biết xấu hổ lại có thể làm tổn thương một tiểu cô nương dễ thương như vậy? Ngươi đứng ra đây, ông đây đánh với ngươi. Nếu ngươi chém ông đây một đao, ngươi xem ông đây có chơi chết ngươi hay không!”
Nhìn Tiểu Đạo Linh, Bạch Phong Lưu không khỏi hỏi: “Là một Đạo Linh, sao ngay cả một kẻ chưa thành thánh ngươi cũng đánh không lại?”
Y sống lâu như vậy, đã nhìn thấy không chỉ một Đạo Linh, đương nhiên y biết mỗi Đạo Linh đều rất có năng lực chiến đấu. Lợi hại đến mức thậm chí có thể đánh ngang tay với Đại đế.
Tiểu cô nương cúi đầu, xoa xoa ngón tay, ngượng ngùng nói: “Ngủ một giấc, quên mất đánh như thế nào!”
Bạch Phong Lưu dứt khoát không hỏi nữa, gọi đồ đệ Kha Vô Nhai ngu ngốc của mình: “Từ nay Đạo Linh này sẽ theo ngươi, chăm sóc tốt cho con bé, về sau sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi!”
Kha Vô Nhai gật đầu thật mạnh, ai lại không thích một cô nhóc dễ thương như vậy chứ?
Ai có thể ngờ Đạo Linh kia lại nói: “Ta không thích hắn, hắn quá yếu!”
Ặc, bị chê rồi.
Mặc dù Kha Vô Nhai không hiểu vì sao sư phụ của mình đột nhiên muốn mở quầy bán đan dược, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Thế giới của đại lão, hắn thực sự không hiểu mà.
Sau khi chọn địa điểm, Kha Vô Nhai còn đặt cho quầy hàng này một cái tên cực kỳ tuỳ tiện: Sạp đan dược Phong Lưu!
“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, sạp đan dược Phong Lưu khai trương có thời hạn, chỉ cần ngươi đủ khả năng chi trả, sạp này có thể bán ra bất kỳ loại đan dược nào! Sạp mới khai trương, tất cả đều giảm giá một phần!” Kha Vô Nhai dắt họng gào lên.
“Mẹ kiếp, là ai bày sạp trong Võ Thành vậy, không biết trong Võ Thành nghiêm cấm bày sạp sao?”
Kha Vô Nhai vừa hét lên, một giọng nói thô ráp vang lên, theo sau là một loạt tiếng vó ngựa.
Một lúc sau, một nhóm thị vệ xuất hiện trước sạp đan dược Phong Lưu.
Một người đàn ông cầm đầu ngẩng cao đầu, dáng vẻ “ông đây là lớn nhất”, hùng hùng hổ hổ nói: “Để ông đây xem là tên lang thang nào dám công khai thách thức quy củ của Võ Thành!”
Nói xong, gã cúi đầu liếc nhìn hai người trước mặt, cái nhìn này suýt chút nữa khiến gã sợ đến mất hồn.
Kẻ tàn nhẫn giết người chỉ trong nháy mắt đang ở đây.
“Đại, đại, đại lão! Ngài bày sạp ở đây à? Ta đã nói rồi mà, đất Võ Thành này rộng lắm, chỗ tốt bên này không dùng để bày sạp đúng là lãng phí, lãng phí thật. Ngài tiếp tục bán đi! Tiểu nhân nhớ ra bà nhà đã làm xong cơm nước chờ ta về nhà ăn tối, ngài cứ làm việc của mình đi, làm việc của mình đi.” Nói rồi gã rời đi như một làn khói.
“Ghê thật, người cõng ngựa chạy!”
Chỉ để lại một nhóm người xem náo nhiệt hỗn độn trong gió.
Không ít người cũng nhận ra Bạch Phong Lưu, đồng thời cũng biết vị này là một người siêu tàn nhẫn.
Một truyền mười, mười truyền trăm! Chẳng bao lâu sau, mọi người có mặt đều biết sự tích của Bạch Phong Lưu, tất cả đều đến xem.
Bởi vì mọi người nghe nói Bạch Phong Lưu tuy rằng tàn nhẫn, nhưng điều kiện tiên quyết là y đã cho ngươi mặt mũi nhưng ngươi lại không muốn! Trong hoàn cảnh bình thường, một người ở cấp độ này sẽ không tuỳ tiện giết người.
Ngoài ra, nếu đại lão có tu vi cao thâm thì những gì Kha Vô Nhai rao hàng rất có thể là sự thật. Vì vậy mọi người đều muốn xem Bạch Phong Lưu có thể lấy ra loại đan dược nào.
“Tiền bối, ta cần một viên Phá Hồn Đan, bao nhiêu linh thạch ạ?”
Quan sát một hồi, một vị tu sĩ Luyện Hồn đỉnh phong cuối cùng không nhịn được hỏi.
“Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm!” Kha Vô Nhai bình tĩnh nói.
Lúc đến, Bạch Phong Lưu đưa cho hắn một đống đan dược, để hắn tự quyết định giá cả.
Trong hoàn cảnh bình thường, giá của một viên Phá Hồn Đan vào khoảng sáu trăm. Sở dĩ hắn ra giá cao như vậy là vì tất cả những viên đan dược mà Bạch Phong Lưu đưa cho hắn đều là cực phẩm.
“Đắt vậy à?” Tu sĩ kia rõ ràng rất sốc trước giá tiền này.
“Sao nào? Chê đắt à? Đan dược trong sạp đan dược của chúng ta đều là cực phẩm, ngươi có muốn mua hay không? Không mua thì người tiếp theo!” Kha Vô Nhai bình tĩnh nói.
“Cái gì? Đan dược cực phẩm!” Giọng nói của tu sĩ kia trực tiếp tăng lên một trăm tám mươi độ.
Kha Vô Nhai cũng lười nói nhảm, trực tiếp lấy ra một bình ngọc, sau đó đổ ra một viên đan dược màu trắng. Đan dược vừa được đổ ra, mọi người có mặt đều ngửi thấy mùi thơm của thuốc.
Thực sự là cực phẩm!
“Thế mà là đan dược cực phẩm, trời ạ! Còn có người lấy đan dược cực phẩm ra bán? Hơn nữa chỉ một ngàn linh thạch hạ phẩm?”
Trong lúc nhất thời, mọi người trong sân đều rối rít nghị luận.
“Mua! Tiểu huynh đệ, ở đây là một ngàn viên linh thạch hạ phẩm! Ta mua một viên Phá Hồn Đan.” Tên tu sĩ nói chuyện trước đó nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Kha Vô Nhai, như sợ Kha Vô Nhai sẽ đổi ý.
“Ta muốn mua một viên Luyện Hồn Đan!”
“Ta cũng muốn!”
“Ta muốn một viên Phá Hồn Đan!”
“Đừng đẩy! Ngươi là ai vậy?”
“Ông già này, sao ông lại chen hàng?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều muốn mua đan dược, nhất thời sạp đan dược Phong Lưu chật kín tu sĩ đến mua đan dược.
“Mọi người đừng chen chúc nữa, xếp hàng đi. Mọi người đều có thể mua đan dược mình muốn. Ai muốn chen hàng thì cứ đến chỗ sư phụ của ta. Nếu có thể chịu được một cái tát của ông ấy, ta sẽ cho phép ngươi chen hàng.” Kha Vô Nhai nói.
Mọi người nghe xong đều tự giác xếp hàng, không ai muốn bị Bạch Phong Lưu tát một cái cả.
Hơn nữa, ngươi gọi đây là một cái tát?
Đây rõ ràng là suất ăn nhỏ thăng thiên!
“Đây! Một viên Phá Hồn Đan cực phẩm!”
Kha Vô Nhai nhận lấy nhẫn trữ vật, đưa ra một viên đan dược!
“Ta muốn một viên Đại Hoàn Đan!”
Lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng đen, đạo bào cũng màu đen lên tiếng.
Người mặc đồ đen rất thấp, giống như một người lùn vậy.
Vả lại giọng nói muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu khó nghe.
“Có! Có! Đại Hoàn Đan cực phẩm, tám ngàn linh thạch trung phẩm.” Kha Vô Nhai mỉm cười nói.
Xem ra có một đơn hàng lớn rồi.
Nắm bắt, nhất định phải nắm bắt được.
Nghe được mức giá này, người mặc đồ đen vốn mang ánh mắt nóng bỏng đột nhiên cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội vào người, hai mắt từ từ mờ đi.
Nàng ta cần Đại Hoàn Đan, nhưng lại không có tám ngàn linh thạch trung phẩm. Nàng ta muốn đoạt lấy, song lại không nhìn thấu được Bạch Phong Lưu.
Im lặng một lúc, sau đó người mặc đồ đen quay người rời đi.
Lúc này, Bạch Phong Lưu đang ngồi uể oải trên mặt đất nói: “Cho nàng ta một viên, không lấy một xu.”
“Cái gì?” Không chỉ Kha Vô Nhai, mà tất cả mọi người có mặt ở đây, ngay cả người mặc đồ đen đã xoay người cũng có chút kinh ngạc.
Không lấy một xu?
“Đại lão/sư phụ, đây là tám ngàn viên linh thạch trung phẩm đấy, cứ cho đi như vậy sao?”
Nhưng Kha Vô Nhai đã nhanh chóng phản ứng lại, lấy ra một viên Đại Hoàn Đan cực phẩm đưa cho người mặc đồ đen vẫn còn đang ngơ ngác.
Nếu lão sư phụ đã nói như vậy thì hắn không có lý do gì lại từ chối nhỉ?
Có lý do thì cũng không có tác dụng gì!
Người áo đen nhìn Đại Hoàn Đan trước mặt, kích động đến suýt khóc. Nàng ta bình tĩnh lại cảm xúc sau đó cúi đầu với Bạch Phong Lưu: “Đa tạ!”
Sau đó xoay người rời đi.
Lúc này Bạch Phong Lưu chậm rãi nói: “Nhóc con, chờ một chút đã.” Sau đó nhìn về phía Kha Vô Nhai: “Đồ đệ, hôm nay chỉ bán đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục!”
Nghe vậy, người áo đen sửng sốt, thế này là sao?
Nhưng một khắc tiếp theo, sắc mặt của nàng ta đột nhiên thay đổi, bởi vì nàng ta phát hiện cơ thể mình hoàn toàn mất kiểm soát, thế mà lại chậm rãi đi về phía Bạch Phong Lưu.
Sau khi rời khỏi quầy hàng, ba người đi về phía ngôi nhà tranh của Kha Vô Nhai. Dọc đường, người mặc đồ đen dường như đang lo lắng điều gì đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi đến căn nhà tranh, nhìn người mặc đồ đen đang căng thẳng, Bạch Phong Lưu nở nụ cười, sau đó thản nhiên nói: “Ta rất tò mò, ngươi là Đạo Linh, sao có thể bị thương nặng như vậy? Nói cách khác, ai ở đại lục này có thể làm ngươi bị thương nặng như vậy?”
Nghe vậy, Kha Vô Nhai nghi hoặc nhìn người áo đen. Người áo đen tức khắc ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Lưu, khí thế cả người nháy mắt bùng nổ. Nàng ta nhìn chằm chằm Bạch Phong Lưu: “Ngươi là ai?”
Luồng khí thế này trực tiếp đánh bay Kha Vô Nhai đang đếm linh thạch cách đó không xa.
Còn Bạch Phong Lưu vẫn nhìn người áo đen mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nếu không muốn chết thì đừng thử ta!”
Người áo đen đối diện vẫn không giảm khí thế, nhìn chằm chằm Bạch Phong Lưu.
Bạch Phong Lưu cảm thấy không thú vị, bước tới trước mặt người mặc đồ đen.
Ngay khi người áo đen chuẩn bị ra tay thì cảm thấy mình hoàn toàn bị trói buộc, hoàn toàn không thể cử động được, ngay cả một ngón tay cũng không được.
“Đừng lo lắng, ta hỏi, ngươi trả lời, ta sẽ không làm tổn thương ngươi!” Bạch Phong Lưu nhìn người áo đen nói.
“Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng nói dối ta! Sao ngươi lại bị thương?”
Im lặng một lát, người áo đen nói: “Bị người đứng đầu Huyền Hoàng làm bị thương!”
Kỳ lạ là giọng nói của người áo đen lần này lại đặc biệt dễ nghe, trong trẻo và ngọt ngào như giọng con gái.
Bạch Phong Lưu cũng không có gì ngạc nhiên về chuyện này.
“Tại sao hắn lại làm ngươi bị thương?”
“Để trùng kích Thánh Cảnh, nhưng hắn không cách nào cảm ngộ được, muốn lấy bản nguyên của ta nhằm giúp hắn tìm ra con đường nhập thánh.” Giọng điệu của người áo đen run rẩy.
“Vậy nếu hắn chưa nhập thánh, làm sao tìm được ngươi?”
“Hắn lừa ta ra ngoài!”
“Lừa ngươi như thế nào?”
“Hắn nói, hắn nói…” Nói đến đây, giọng của người áo đen dần dần nhỏ đi, tựa hồ có hơi xấu hổ.
“Hắn nói cái gì?” Bạch Phong Lưu tiếp tục hỏi.
“Hắn nói mua kẹo cho ta ăn.”
Bạch Phong Lưu: “…”
Bạch Phong Lưu nhất thời không nói nên lời: “Mua kẹo cho ngươi ăn? Lý do chết tiệt gì vậy, cái này mà có thể lừa gạt được một Đạo Linh ư?”
Bạch Phong Lưu trực tiếp vung tay cởi bỏ bộ quần áo đen của Đạo Linh này.
Xuất hiện trước mặt hai thầy trò là một tiểu cô nương mặc váy xanh nhạt, đi một đôi giày màu trắng. Tiểu cô nương trông khoảng tám, chín tuổi, đôi mắt to long lanh của tiểu cô nương cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp khiến tiểu cô nương trông rất đáng yêu. Nhưng tiểu cô nương rất nhỏ, chỉ bằng một phần năm kích thước của một tiểu cô nương bình thường.
Nhưng lúc này trên bụng tiểu cô nương có một vết sẹo gớm ghiếc, trên vết sẹo vẫn còn chảy máu.
Nhìn thấy cảnh này, Kha Vô Nhai chỉ cảm thấy một luồng lửa giận sắp bùng phát.
“Mẹ kiếp, là kẻ nào không biết xấu hổ lại có thể làm tổn thương một tiểu cô nương dễ thương như vậy? Ngươi đứng ra đây, ông đây đánh với ngươi. Nếu ngươi chém ông đây một đao, ngươi xem ông đây có chơi chết ngươi hay không!”
Nhìn Tiểu Đạo Linh, Bạch Phong Lưu không khỏi hỏi: “Là một Đạo Linh, sao ngay cả một kẻ chưa thành thánh ngươi cũng đánh không lại?”
Y sống lâu như vậy, đã nhìn thấy không chỉ một Đạo Linh, đương nhiên y biết mỗi Đạo Linh đều rất có năng lực chiến đấu. Lợi hại đến mức thậm chí có thể đánh ngang tay với Đại đế.
Tiểu cô nương cúi đầu, xoa xoa ngón tay, ngượng ngùng nói: “Ngủ một giấc, quên mất đánh như thế nào!”
Bạch Phong Lưu dứt khoát không hỏi nữa, gọi đồ đệ Kha Vô Nhai ngu ngốc của mình: “Từ nay Đạo Linh này sẽ theo ngươi, chăm sóc tốt cho con bé, về sau sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi!”
Kha Vô Nhai gật đầu thật mạnh, ai lại không thích một cô nhóc dễ thương như vậy chứ?
Ai có thể ngờ Đạo Linh kia lại nói: “Ta không thích hắn, hắn quá yếu!”
Ặc, bị chê rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.