Đồ Đệ Diêm Vương

Chương 6: Tập 1: Luyện Thần - Chap 6 End

ĐÔNG PHONG

29/12/2021

Trần Phong nghe thấy cũng lập tức làm theo, nhưng vì sự hiếu kỳ nên khi đóng nắp hắn cũng phải nhìn xem trong quan tài có gì mà thầy lại sợ đến vậy. Trong quan tài là một xác ướp khô quắt, hai tay hai chân bị đóng ghim lại, bị nhét vào quan tài trong tư thế ngồi, nhìn thì cũng kinh đấy, nhưng Trần Phong nhìn đám quỷ trên Bách Quỷ Lộ còn kinh khủng hơn thế này nhiều, dù sao đây cũng chỉ là một cái xác khô, còn đám quỷ trên kia thì máu me, óc não, tim gan phèo phổi có đủ cả, hơn nữa lại còn đang ngoe nguẩy, cái xác này thì đã là cái gì. Trần Phong vừa đóng nắp quan tài lại thì thầy Tú ra hiệu lập tức rời khỏi đây, sau khi đóng lại cánh cổng, hai người lách qua khe đá ra được ngoài rồi, thầy Tú cứ đi băng băng khiến Trần Phong đuổi theo cũng phải hết hơi, vừa đuổi theo hắn vừa hỏi:

- Thầy, cái gì mà làm thầy sợ vậy, cái xác khô còn không bằng đám quỷ trên kia

Thầy Tú vẫn cứ cắm đầu, vừa đi vừa nói:

- Cái ta sợ không phải là vẻ kinh dị của nó, mà ta sợ là cách làm ra nó và sức mạnh của nó

Theo thầy Tú kể, Thất sát tỏa hồn trận này dùng 7 mạng người mà làm thành, tất cả đều làm nam giới từ 15 đến 17 tuổi, nạn nhân sẽ bị đánh dập hết các khớp xương tay chân để không cử động được, rồi đục một lỗ trên đỉnh đầu để đổ thủy ngân vào, điều đáng sợ là khi đổ thủy ngân vào thì người này vẫn còn sống, tim vẫn còn đập thì thủy ngân mới theo máu đi khắp cơ thể được, rồi được xếp vào trong quan tài trong tư thế ngồi, cho uống một thứ thuốc đặc biệt để không thể nói, không thể nhìn, không thể nghe, nhưng đau đớn thì vẫn cảm nhận được. Vì quá trình đổ thủy ngân diễn ra rất dài, có thể mất nửa tháng mới xong nên người này được cho ngậm sâm để kéo dài hơi sống. Loại tra tấn này thì so với móc mắt, cắt lưỡi còn chưa là gì, muốn chết không được, muốn sống không xong, trong thời gian chờ chết mà còn phải chịu đau đớn thể xác, không kêu được, không nghe được, không nhìn được, không cử động được, giống như bị giam trong chính cơ thể của mình vậy.

Trần Phong nghe thầy Tú kể xong cũng rùng mình về sự tàn nhẫn của nó, chưa kịp nói gì thì thầy lại nói tiếp:

- Ta vẫn chưa hiểu tại sao nó lại được bố trí tại đây, nhưng là Thất sát tỏa hồn trận thì những tên ma quỷ kia không có yếu đến như vậy, ta cũng không hiểu sao ngoài cổ mộ không có tượng hung thú hoặc tượng quỷ binh canh giữ, bên trong lại có tượng thiên binh thiên tướng quay mình hướng vào trong như vậy. Hày a… thật là khó hiểu a…

Vừa đi vừa nói, hai người đã ra khỏi khu rừng, ra tới đoạn đường mòn, thì Trần Phong lại không thấy đám quỷ lố nhố trên Bách Quỷ Lộ đâu, cả hai đi một mạch về đến cổng khu mỏ, lách qua tấm tôn rồi an toàn chui ra ngoài, lúc này Trần Phong mới hỏi:

- Ơ thầy, sao Bách Quỷ Lộ với Mê Trận không thấy đâu?

Thầy Tú dừng lại, ngoái nhìn ngọn núi âm u sau lưng rồi trả lời:

- Vừa nãy tên quỷ tướng bị lôi phạt, chắc nó không còn đủ pháp lực để duy trì nữa, nhưng chúng ta cũng không được lơ là

Rồi thầy hất hàm hỏi:

- Mấy giờ rồi

- 3 giờ, hơn 3h sáng rồi thầy ạ, mình ra khỏi nhà hơn 4 tiếng rồi

Thầy Tú giục:

- Vậy thì về nhanh còn kịp

Trần Phong móc cái điện thoại cục gạch trong balo ra xem giờ xong thì hắn thấy một tin nhắn nữa của ai đó không lưu trong danh bạ vừa mới nhắn tới cách đây vài phút: “Anh về chưa! Em Ngân đây”.

Ối giời ơi, sướng quá, giờ mà Ngân vẫn còn quan tâm nhớ đến mình, nên hắn phải tức tốc nhắn lại ngay, vừa đi vừa nhắn, lại cười tủm tỉm:

- Ủa! Ngân nào, anh chỉ biết mỗi em Ngân con bố Bình thôi – Đúng là cái đồ mặt dầy, cái câu “em Ngân con bố Bình” nếu người nghe mà hữu ý ra thì có thể hiểu hắn đang gọi ông Bình là bố.

- Thì em Ngân con bố Bình hàng xóm đây, em lấy điện thoại thằng em trai em nhắn

- Ủa sao nó được dùng điện thoại mà em lại không được dùng

- Thì bố em đâu có cho con gái dùng điện thoại. Anh về chưa? Thấy anh bảo tối nay đi với thầy Tú, không hiểu sao em thấy lo lo không ngủ được

- Anh về gần đến nhà rồi, em ngủ đi, 3 giờ rồi đấy, mai còn phải sang đám sớm làm cơm

- Vâng! Anh cũng nghỉ ngơi đi

Cả đoạn đường về nhà hai anh chị nhắn tin với nhau, câu từ thì đơn giản thôi nhưng trong lòng thì khéo đang mùi mẫn lắm, ông thầy Tú biết nhưng chỉ liếc mắt nhìn, có vẻ như việc đó lại hợp với ý của thầy quá.



Hai người về đến cổng thì thấy anh Cường vàng mã đang đi đi lại lại trước cổng, vẻ suốt ruột lắm, thấy thầy Tú cùng Trần Phong về, anh chạy vội vào trong nhà gọi mấy người canh quan tài dậy, chú Trai cô Hến thấy thầy về đến cổng thì cũng vội vàng uống hai cốc nước thầy dặn rồi nằm lên giường chờ đợi.

……

- Mẹ! Bố! dậy đi, con đói lắm rồi

Giọng thằng cu Don vang bên tai, hai cô chú chồm dậy ôm lấy nó mà hôn hít:

- Ơn trời! Con về đây rồi

- Bố mẹ sao thế, con đói lắm rồi, trưa rồi này

Chú Trai cô Hến chạy ra ngoài, bầu trời trong xanh nắng vàng chiếu rực rỡ, không lều rạp, không kèn đám, không vòng hoa, cũng không cờ tang, cảnh vật vẫn như mọi ngày, có lẽ những gì vừa trải qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đáng sợ mà nhờ giọng nói của thằng cu Don đã đánh thức cô chú dậy, cô chú sung sướng không muốn nghĩ nhiều, chỉ ôm lấy thằng cu Don mà khóc trong hạnh phúc



- Bố mẹ! Bố mẹ làm sao thế, con đói lắm rồi

Nhìn thằng cu Don lấm lem bùn đất, đoán chừng nó vừa đi đá bóng về, bình thường thì chú Trai đã phải quất cho nó một trận nên thân rồi. Nhưng không, chú lập tức kéo thằng cu Don ra sân giếng, hai bố con vừa tắm với nhau vừa cười đùa, cô Hến thì ra vườn bắt luôn con gà về thịt, cô lục trong ngăn đá tủ lạnh lấy ra ít don biển mà từ quê mới gửi ra hôm nọ, nấu cho thằng con bát don mồng tơi mà nó thích, cô cũng không để ý hôm nay là ngày nào, thường là lúc này cô đang ở bên nhà văn hóa thôn để họp hội làm thơ với mấy bà rồi, nhưng hôm nay thì cô kệ, hạnh phúc khi được ở bên chồng, bên con mới là bài thơ lớn nhất. Cả nhà ăn xong thì thằng cu Don phụ bố mẹ nó rửa bát, xong thì nó lôi hết các bài tập điểm 9 điểm 10 ra khoe. Hai cô chú cũng không khỏi ngỡ ngàng, mọi khi chú thì bận công việc, cô thì tham gia CLB Thơ, nên hễ cứ thấy thằng cu Don đi chơi hay đi đá bóng là y như rằng chụp cho nó cái tội ham chơi, lười học, rồi thì dọa học dốt cho đi hót cứt trâu, cô chú cũng không ngờ là thằng con mình học lại tốt đến vậy, vậy thì cho nó đi chơi cho thoải mái tí cũng chẳng sao. Cả nhà cứ thế quây quần bên nhau đến hết bữa cơm tối, lúc này thằng cu Don kêu buồn ngủ quá, nó muốn nằm cạnh bố mẹ để ngủ, 2 cô chú đoán chắc nó đi đá bóng về mệt, trưa lại không ngủ trưa mà chơi đến tận tối nên mới chập tối mà đã buồn ngủ là phải, hai người cũng leo lên giường nằm để thằng cu Don nằm giữa. Cô chú ôm con trong vòng tay mà thủ thỉ với nó nhiều điều dự định trong tương lai. Chú thì muốn nó thành Kỹ sư, cô lại muốn nó làm Bác sĩ…

Đột nhiên ngoài sân có tiếng gà gáy vang, chú Trai cô Hến đang không hiểu sao lại có tiếng gà gáy giờ này thì thằng cu Don chầm chậm nói:

- Bố! Mẹ! Đến lúc con phải đi rồi…

Như nhận ra điều gì đó không đúng, cái cảm giác mất mát đau thương ấy lại ập về, dù vẫn chưa định hình ra nhưng dường như cô chú đã hiểu ra, tất cả những gì mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ đẹp và giấc mơ ấy đã đến hồi kết. Cô chú ôm chặt lấy con trong lòng mà khóc nức nở, cô và chú dường như đã nhận ra sự thật phũ phàng, cu Don ôm lấy 2 bàn tay của bố mẹ để lên bụng mình mà nói:

- Con xin lỗi bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã sinh con ra trên cõi đời này và yêu thương con vô điều kiện. Bố mẹ phải giữ sức khỏe, nhất là mẹ đấy. À, em gái con sẽ tên là Minh Anh nhé mẹ, con muốn cuộc sống của em con luôn tươi sáng như tên của nó. Nó sẽ tự hào vì anh trai đã đặt tên cho nó….

Lặng một lúc, cu Don nói tiếp:

- Bố! Mẹ! Con phải đi rồi! Con yêu bố mẹ…

Nói rồi, hình bóng của cu Don mờ nhạt dần, mờ nhạt dần, cho đến khi chỉ còn lại đôi bàn tay của chú Trai cô Hến đang đan vào nhau, vì quá đau lòng mà nãy giờ cô chú cũng không thể nói lên lời nào cả, đến một lời tiễn biệt con cũng không nói lên nổi hoặc là không dám nói ra nổi.

- Bố mẹ yêu con…!

Không biết là ai nói câu đấy, chú Trai, hay cô Hến, hay cả hai, có lẽ là ai thì cũng không quan trọng nữa rồi, dù cuộc sống có lúc vội vàng, nhưng cô chú cũng đã dành hết tình yêu cho cu Don, nên ai nói cũng không còn quan trọng.

Cô chú tỉnh dậy, trời đã hửng sáng, tiếng kèn đám ma bắt đầu thê lương, hàng xóm bắt đầu sang phụ giúp công việc, cô Hến gục đầu vào vai chú Trai mà khóc, nhưng là nuốt nước mắt vào mà khóc, không còn vật vã như lúc trước nữa, chú Trai ôm ghì lấy vợ mình. Cuối cùng thì cô chú cũng phải trở về với thực tại đau thương.

Ngoài nhà, Trần Phong vẫn thức cả đêm cùng thầy Tú túc trực bên ngoài, vì thầy bảo đề phòng kết giới có bất trắc, anh Cường và đội gác quan cũng thế. Sau khi mọi thủ tục xong xuôi, đến giữa buổi cũng là lúc chuẩn bị đem quan đi chôn, chú Trai và cô Hến không được phép theo cùng đoàn tang lễ, thầy Tú cũng nhân tiện từ biệt cô chú:

- Cô chú này, lúc này ngổ phải đi rồi, ngổ cũng đã cố hết sức, thôi thì mong cô chú bớt đau thương, gắng gượng mà sống tốt cho người dưới suối vàng cũng yên lòng

Chú Trai cô Hên quỳ sụp xuống vái lạy thày khiến mọi người quanh đấy cũng ngỡ ngàng, thì mọi người cũng chỉ hiểu là thầy đã làm phép giúp cô chú đem xác thằng cu Don vào nhà để lo hậu sự cho chu toàn, chứ không hề biết đến việc làm trái ý trời của thầy là cho cô chú gặp nó. Thầy Tú vội đỡ cô chú lên, thầy dặn vài câu rồi quay sang anh Cường ra hiệu chuẩn bị bảo 4 người gác quan chuẩn bị khiêng quan tài lên. Mấy người gác quan còn đang không hiểu, làm sao mà 4 người có thể khiêng được cái quan tài này cơ chứ, tuy nói rằng thằng cu Don là trẻ con, nhưng cái quan tài làm bằng gỗ xịn chính hiệu của ông Diển, nặng phải biết. Thầy Tú không nói gì mà lôi Trần Phong đến đứng cuối quan tài, vậy là có 5 người. Thầy ra hiệu cho tất cả bám vào thanh gỗ được kê sẵn bên dưới đáy rồi hô lớn:

- Ngũ quỷ đài quan. Lên…!

Lập tức một phát 5 người liền nhẹ nhàng nhấc được quan tài lên, cứ nhẹ như không có gì vậy, ai cũng cảm thấy sững sờ. Vậy là cu Don được đưa ra khỏi nhà, chú Trai cô Hến nhìn theo, ai cũng tưởng hai người phải vật vã đòi bám theo con ra đến mộ, nhưng không, cô chú chỉ đứng nhìn theo đoàn người rời đi, nước mắt lăn dài trên má.

Trần Phong đứng cuối đoàn khiêng quan tài, thấy thầy Tú đi cạnh, hắn liền hỏi:

- Thầy ơi, sao quan tài nhẹ thế thầy

- Mọi khi người chết đường chết chợ là hay bị vong ma bóng quỷ quấy nhiễu, có con quỷ còn ngồi lên quan tài người mất nên mới nặng. Nhưng có Ngũ quỷ đài quan, thì đến âm binh thiên tướng còn phải tránh đường, huống gì là bọn du hồn các đảng. Với lại trước lúc đi ta đã đốt 2 hình nhân quan binh cưỡi ngựa để mở đường, tất cả ma quỷ bên đường đều bị đánh dẹp hết.

Trần Phong à lên một tiếng, giờ hắn cũng phục sát đất khả năng của thầy, đoạn đường còn dài nên hắn hỏi tiếp:

- Thế tối qua hồn thằng cu Don về thăm bố mẹ nó thật hả thầy, thế giờ hồn nó đi đâu

Thầy Tú đi chắp tay sau lưng rồi nói:

- Gặp thì nó sẽ gặp, còn gặp như thế nào thì chỉ có cô chú ấy biết. Như nó thì là nó chết oan, có người tai nạn chết nhưng vì số kiếp hết dương thọ nên mới gặp tai nạn mà chết, đấy tuy người trần coi là chết oan, nhưng trên sổ sinh tử thì đã đến lúc phải chết. Nói thẳng cho dễ hiểu là chết trong kế hoạch của thiên đình. Còn người bị ma quỷ hại chết, mà dương thọ vẫn còn nhiều thì là chết oan, linh hồn sẽ vào Oan quỷ đạo, sẽ ở đấy khi nào hết thời gian dương thọ mới tới Âm ti địa phủ báo danh. Có khi bố mẹ nó chết rồi mà còn chưa gặp được nó tại địa phủ, vì nó vẫn còn đang ở Oan quỷ đạo…

Trần Phong thở dài:

- Vậy là cu Don đang ở Oan quỷ đạo rồi

Thầy Tú vỗ vai Trần Phong:

- Ngươi yên tâm, thằng cu Don ở Oan quỷ đạo, ta đã sắp xếp cả rồi, dưới đó nó sẽ sống tốt thôi

Trần Phong trợn mắt há mồm:

- Cái gì! Đến âm ti địa phủ thầy cũng sắp xếp được, thầy là con người, ma quỷ hay thần thánh vậy

Thầy Tú cười:

- Ngươi chỉ cần biết, tương lai ngươi sẽ là đệ tử của ta



- Dạ thôi! thế thì khỏi đi ạ, tôi không muốn có một sư phụ biến thái háo sắc

Thầy Tú chỉ tiếc là trong hoàn cảnh này thầy không cười phá lên được thôi, chứ không thầy phải vỗ đôm đốp vào vai thằng đệ tử trước mặt mà ra rả giảng giải cho nó mở mang nhiều điều.

Cuối cùng thì lễ chôn cất cu Don cũng xong, đoạn đường ra nghĩa trang cùng nằm trên một trục chính của xã, nếu từ khu làng của Trần Phong đến ngã tư, rẽ trái vào lối đường mòn khu mỏ thì rẽ phải sẽ ra nghĩa trang chung. Mọi người bắt đầu tản mát ai về nhà nấy, chỉ còn đoàn người thân nhà cu Don bên Thái Bình là đi cùng với đội cho thuê rạp đám ma về cùng để dọn dẹp. Anh Cường đã về mở quán trước đợi thầy Tú, thấy thầy cùng Trần Phong và bác Diển đi tới, anh pha sẵn ấm chè rồi đon đả:

- Thầy, thầy xem thế này được chưa, vâng lời thầy, phải thay đổi môi trường, phải thay đổi cuộc sống, ngay tối qua con đã đặt bên làm bảng biển đèn led, sáng nay lắp đặt ngay để thầy nhận xét

Đúng là anh Cường cũng vâng lời thầy thật, anh gỡ ngay cái biển bằng gỗ sơn cũ từ đời cố nội xuống rồi lắp luôn cái biển đèn LED lên với dòng chữ nhấp nháy to đùng CƯỜNG VÀNG MÃ rồi ngay dưới dòng chữ ấy là tên tiếng anh được viết nhỏ hơn một chút là Cường Gold Horse. Rồi dưới nữa thì có dòng chữ chạy chạy với nội dung: “Hỗ trợ tài chính địa phủ, dịch vụ kết nối âm dương. Các cụ ở dưới cứ thoải mái ăn chơi, đặc biệt nhân 10 lần giá trị chuyển tiền vào mùng 1 và ngày rằm”. Còn chưa hết, hai câu đối hai bên cửa bằng chữ Hán tuy không hiểu nghĩa là gì, cũng không biết từ đời nào rồi, liền được anh thay bằng 2 hộp biển phát sáng: Hài lòng tổ tiên – Phát tiền con cháu. Và cũng không thể thiếu thêm một cái hộp biển đèn to hơn với chân đế để anh đem ra trưng sát đường, trên hộp biển thì in hình anh Cường đang mặc Vest như đa cấp rồi giơ ngón tay theo hình nút Like đầy quyền lực lên, bên cạnh thì giật tít: Cường vàng mã, chết thả ga, không lo về giá…

Trần Phong không nói gì, không phải hắn không thèm nói gì, mà hắn không biết phải nói gì bây giờ nữa, thầy Tú cũng đứng hình một lúc, tưởng thầy cũng cạn lời như mình nhưng không, thầy nói:

- Khó vậy mà nó cũng nghĩ ra được nữa

Ba người bước vào quán, anh Cường thì đon đả rót nước chè cho từng người, biết thầy Tú sắp đi, Trần Phong cố hỏi nốt vài điều:

- Thầy! Tại sao lúc vào Bách Quỷ Lộ phải thầy khai nhãn tôi mới nhìn thấy, nhưng sao lúc trước khi thầy chưa khai nhãn tôi lại nhìn thấy ma nữ

Thầy Tú uống ngụm nước chè, lắc đầu rồi nói:

- Duyên, là nghiệt duyên

- Nghiệt duyên….?

- Tiểu tử, điều ngươi không hiểu còn nhiều lắm, muốn giải thích thì một lời ta cũng không thể nói hết, mà có nói thì với nhận thức bây giờ của ngươi cũng không thể hiểu. Ngay từ lúc nhìn thấy ngươi đang chen trong đám người ta đã nhận ra ngươi rồi. Số kiếp của ngươi không đơn giản, ta lại không thể nhìn ra Linh Hồn Bản Nguyên của ngươi, chỉ có theo ta ngươi mới có thể giải đáp được mọi câu hỏi mà chính ta cũng không trả lời được

Trần Phong thắc mắc:

- Linh Hồn Bản Nguyên…?

- Hày… ta nói rồi, có nói nhà ngươi cũng không hiểu, thế bây giờ ngươi có chịu nhận ta làm sư phụ không

Anh Cường thì cứ huých huých Trần Phong đồng ý đi, còn Trần Phong thì kiên quyết lắc đầu, thầy Tú thấy đến giờ chuẩn bị phải đi, thầy cũng không đôi co gì thêm, thầy lấy số điện thoại của hắn rồi nói:

- Tiểu tử cứ suy nghĩ đi, thời gian còn dài, ta đợi ngươi trả lời

Đến lúc này thầy Tú cũng phải đi, tuy Trần Phong thấy ông thầy này vừa biến thái, vừa háo sắc, lại mê bài bạc nhưng trải qua cùng thầy biết bao nhiêu chuyện, hắn thấy thầy cũng là một người chính trực, nghĩa khí, làm việc thiện giúp đời mà không màng danh lợi. Khi thầy leo lên sau con xe Dream tàu của bác Diển để ra bến xe khách, Trần Phong cũng không khỏi cảm thán mà chắp tay cúi chào:

- Thầy đi cẩn thận…!

Thầy Tú chỉ gật đầu tỏ vẻ vừa ý, vuốt vuốt tí râu dưới cằm rồi đi khuất.

Giờ cũng đã gần trưa, vậy là đã hơn một ngày Trần Phong còn chưa được ngủ, giờ hắn cũng đã thấy mình đến cực hạn, vừa đi trên đường về nhà hắn vừa ngẫm nghĩ câu nói của thầy Tú trong đầu mà thấy quái lạ: “ta đã nhận ra ngươi”. Tại sao lại đã nhận ra ngươi, chẳng lẽ ông thầy này từng gặp mình lần nào rồi ư, tại sao mình không nhớ gì nhỉ. Tự hỏi rồi cũng tự trả lời: “Chẳng phải bác Diển chả bảo thầy hay giúp nhà bác vài việc âm dương còn gì, có thể vô tình gặp mình lúc nào mà mình không biết”.

Trần Phong về nhà tắm một cái rồi lên giường ngủ thẳng, nhưng trong giấc mơ, hắn lại mơ tới cảnh tối hôm qua, lúc mà hắn đang đứng trước cổng nhà em Ngân, đang có dã tâm vào nhìn trộm em Ngân tắm, thì có hơi lạnh đằng sau thổi vào gáy:

- Tìm em à…hi hi hi

Hắn cũng nhảy về phía sau và nói y như đêm hôm trước:

- Là cô… cô bám theo tôi làm gì?

Bóng ma đó bay gần lại phía hắn, nhưng lạ một điều là chân hắn như chôn tại chỗ, hắn không thể chạy được, bàn chân như bám rễ xuống đường:

- Làm chồng em… làm chồng em nhé….

Bóng ma tiến lại gần, dí sát mặt mình vào mặt hắn, lần này hắn đã nhìn rõ khuôn mặt đấy là ai. Đó là khuôn mặt của người mà hắn không ngờ tới nhất, của người mà hắn yêu thương nhất, vợ tương lai của hắn – em Ngân. Bật dậy vì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, hắn còn chưa kịp hoàn hồn trong giấc mơ vừa rồi thì thấy số điện thoại của thầy Tú gọi đến, bây giờ là 5 giờ chiều, hắn đã ngủ được khoảng 6 tiếng đồng hồ, vài giây trấn tĩnh lại, tự nhủ khuôn mặt con ma kia là khuôn mặt của em Ngân là vì qua nay mình gặp ma nữ nhiều, với lại cũng đang thầm thương trộm nhớ em Ngân nên mới thấy như vậy, hắn bấm điện thoại nghe máy thầy. Đầu dây bên kia thầy Tú nói với giọng gấp gáp vội vã:

- Tiểu tử, nghe ta dặn đây, tuyệt đối không được bén mảng đến bên trong khu mỏ…

- Tôi chả dám đâu… Mà sao hả thầy

- Nơi đó không phải cổ mộ, mà là Ngục mộ…

HẾT TẬP 1

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook