Chương 2:
Kẻ Si Tình Lang Thang
26/11/2023
Có một bí mật mà dù có chết ta cũng sẽ không tự mình nói ra.
Ta và Cố Ngọc Dương là huynh đệ cùng mẹ khác cha.
Cha ta là tán tiên phiêu lưu giang hồ, ông ấy đã bỏ mẹ lại để chạy theo thứ gọi là 'phi thăng thành tiên'. Không lâu sau mẹ ta đã gả cho một phú ông người phàm và mang thai Cố Ngọc Dương. Sau khi có gia đình mới, bà ấy đã vứt bỏ ta. Khoảng thời gian ấy quá khủng hoảng và tăm tối. Ta không trách mẹ, chỉ là có lẽ từ nay ta với bà ấy sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Cố Ngọc Dương may mắn có thân linh lực được truyền từ mẹ, nhưng nửa dòng máu y là người phàm gây khó khăn đến con đường tu tiên. Mà lúc ấy ta đã nổi danh với việc đột phá tu vi khi còn quá trẻ. Mẹ ta luôn nghĩ nhiều, bà ấy lo sợ ta sẽ vì hận thù mà giết Cố Ngọc Dương. Nên bà đã đưa cho y một món bảo vật được làm từ máu của ta, thứ ấy có thể phá hủy tu vi và xương cốt của ta trong nháy mắt.
Ta đã quay về tìm bà.
Không nhớ chúng ta đã nói chuyện ra sao, chỉ là ta đã khóc rất lâu, lần đầu tiên ta rơi nước mắt nhiều như thế, rồi còn không khống chế được buông lời cay nghiệt với mẹ.
Sau đó ta rời đi và thề sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy.
Mẹ có khóc, cũng có đau khổ, nhưng sau cùng, thứ đồ vật mà bà đưa cho Cố Ngọc Dương vẫn được sử dụng trên người ta.
Đồ vật ấy chỉ có người tu vi cao mới có thể kích ấn. Ta cứ nghĩ Cố Ngọc Dương không đời nào động đến nó vì cái sự yếu ớt của y. Trăm lần ngàn lần cũng không ngờ đồ đệ mà ta hết mực yêu thương lại bắt tay với y để hủy hoại ta, đẩy ta xuống vực sâu.
Ta tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên giường. Mất một lúc lâu mới nhận ra, bản thân đã không còn linh lực, từ bạch long người người ngưỡng mộ giờ thành phế nhân.
Cả người nặng nề đau nhức. Những luồng linh lực luôn bao xung quanh bây giờ không cảm nhận được nữa. Ta nằm im, ngẩn người nhìn trần nhà.
Tại sao lại thế này?
Nghiêng đầu nhìn sang, thấy chưởng môn sư huynh đã lâu không gặp đang ngồi kế bên. Thấy ta nhìn, hắn vội vàng lên tiếng:
"Thanh Lăng, hiện tại..."
Ta không cho hắn nói tiếp, đáp ngay:
"Ta biết rồi."
Chưởng môn sư huynh sửng sốt.
Hắn nhìn ta ái ngại, trong đôi mắt quen thuộc chất chứa đau thương cùng phẫn nộ. Lúc này dường như ta có thể thấy được hình bóng người sư huynh luôn bảo vệ ta đã trở lại. Mãi lúc sau hắn mới cẩn thận nhìn sắc mặt của ta, nói:
"Trì Luyện và Cố Ngọc Dương đã bỏ trốn rồi."
Ta siết chặt lấy cái chăn đắp trên thân, tim đau âm ỉ, không đáp.
Giọng chưởng môn sư huynh trở nên giận dữ:
"Đúng là tên súc sinh, nuôi ong tay áo, uổng công đệ yêu thương Trì Luyện như vậy, uổng công ta đã bảo bọc Cố Ngọc Dương như thế. Đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người truy lùng hai tên đó, dù có trốn đến chân trời góc bể cũng không thoát đâu."
Cổ họng ta đau rát, không hiểu sao ta lại thả lỏng, nhỏ giọng hỏi:
"Ta có bị đuổi đi không?"
Dù sao môn phái này trước giờ chưa từng chứa chấp kẻ tàn phế.
"Vĩnh viễn không!" Hắn xoa đầu ta, giọng điệu khẳng định "Thanh Lăng, nơi đây mãi mãi là nhà của đệ. Dù thế nào hãy ở lại đây, có ta và các sư đệ khác sẽ luôn bảo vệ đệ. Ta không cho phép kẻ nào dám đàm tiếu. Đừng lo lắng, hãy ngủ một giấc đi."
"Tin tưởng sư huynh, được không?"
Ta thở dài, gật đầu.
Chưởng môn sư huynh đi khỏi, còn phân phó vài đồ đệ thân cận đứng ngoài canh chừng.
Ta không dám đối mặt với hiện tại, vì thế nãy giờ không nghĩ nhiều, định ngủ một giấc để tâm tình bình ổn.
Vừa nhắm mắt chưa lâu đã nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt đẩy ra.
Cố Ngọc Dương mang theo khay thuốc tiến vào. Khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, trong đôi mắt mang đầy sự chế giễu nhìn ta chằm chằm.
Ta lập tức ngồi dậy, cả người vô lực dựa vào tường, nhìn y cảnh giác, gằn giọng hỏi:
"Sao ngươi vào được đây?"
Cố Ngọc Dương ném khay thuốc lên bàn, nước thuốc đen trong bát sóng sánh đổ ra ngoài. Y vừa giơ tay đặt kết giới cách âm vừa cười khẩy:
"Ta cải trang thôi, lũ đệ tử ngu dốt bên ngoài không nhìn ra mới để ta vào. Dù sao pháp lực của ta hiện tại cũng mạnh hơn rồi."
Sau đó y tiến lại gần ta.
Một áp lực vô hình đè nặng lên người ta, phút chốc cả người ta tê cứng không nhúc nhích nổi.
Ta không hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh nói:
"Ngươi dám làm gì ta, chưởng môn sư huynh sẽ không để yên đâu."
Cố Ngọc Dương cười khúc khích:
"Yên tâm, ta đã có gan lén vào đây thì sẽ không bị bắt dễ dàng như thế, huống hồ ta còn có A Luyện trợ giúp."
Ta hít sâu một hơi.
Y phát hiện tâm tình của ta, cười duyên dáng, bàn tay mò vào chăn sờ lên đôi chân của ta, ác ý hỏi:
"Thế nào? Cảm giác đồ đệ cưng của mình phản bội nó ra sao? Còn là bắt tay với kẻ thù ngươi ghét nhất phế bỏ ngươi, chắc giờ lòng ngươi không dễ chịu nhỉ? Tiếc ghê, ngươi xấu xí vậy Trì Luyện sao có thể thương ngươi được. Đồ đệ của ngươi đành giao lại cho ta đi."
Y vừa dứt lời, chân ta truyền đến cảm giác đau đớn kinh khủng.
Ta cắn răng nhẫn nhịn không gào thét, đầu chảy đầy mồ hôi, cảm giác xương cốt bị vỡ vụn khiến thần kinh ta tê liệt, đau đến tận xương tủy. Cả người run rẩy, ta ngã xuống giường, cuộn người lại vẫn không thoát khỏi tra tấn.
Cố Ngọc Dương muốn phế chân ta, khiến ta không thể đi lại.
Y đứng một bên nhìn ta lăn lộn, cười mỉm.
Ta cắn môi đến bật cả máu, đau đến mức không nhịn được chảy nước mắt. Thân thể ta vẫn chưa khỏe đã chịu thêm đau đớn như vậy, không thể chịu đựng được. Ta nằm liệt trên sàn nhà, cầu mong có ai đó sẽ đến cứu ta.
Cố Ngọc Dương thấy ta nằm vật ra, từ từ nhấc chân lại gần, có vẻ còn muốn làm trò khốn nạn gì nữa. Y tà ác giơ bàn tay về phía ta.
Ngay khi ngón tay y sắp chạm vào mi mắt ta thì một nguồn linh lực mạnh mẽ ập vào, cánh cửa bị phá bung ra, kết giới bị hủy nát. Ta lờ mờ nhìn thấy thân hình gầy gò của Cố Ngọc Dương bị đánh bay đập vào tường. Y phun ra búng máu, chật vật ngã rạp xuống.
Thân hình ta được bế lên và bao trùm bởi một áo choàng lông dày, người dựa vào một lồng ngực vững chắc, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Đồ đệ đến trễ, khiến sư tôn chịu khổ."
Ta muốn mở miệng bảo hắn cút đi, nhưng trong miệng toàn mùi máu, không nói ra được
Ta và Cố Ngọc Dương là huynh đệ cùng mẹ khác cha.
Cha ta là tán tiên phiêu lưu giang hồ, ông ấy đã bỏ mẹ lại để chạy theo thứ gọi là 'phi thăng thành tiên'. Không lâu sau mẹ ta đã gả cho một phú ông người phàm và mang thai Cố Ngọc Dương. Sau khi có gia đình mới, bà ấy đã vứt bỏ ta. Khoảng thời gian ấy quá khủng hoảng và tăm tối. Ta không trách mẹ, chỉ là có lẽ từ nay ta với bà ấy sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Cố Ngọc Dương may mắn có thân linh lực được truyền từ mẹ, nhưng nửa dòng máu y là người phàm gây khó khăn đến con đường tu tiên. Mà lúc ấy ta đã nổi danh với việc đột phá tu vi khi còn quá trẻ. Mẹ ta luôn nghĩ nhiều, bà ấy lo sợ ta sẽ vì hận thù mà giết Cố Ngọc Dương. Nên bà đã đưa cho y một món bảo vật được làm từ máu của ta, thứ ấy có thể phá hủy tu vi và xương cốt của ta trong nháy mắt.
Ta đã quay về tìm bà.
Không nhớ chúng ta đã nói chuyện ra sao, chỉ là ta đã khóc rất lâu, lần đầu tiên ta rơi nước mắt nhiều như thế, rồi còn không khống chế được buông lời cay nghiệt với mẹ.
Sau đó ta rời đi và thề sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy.
Mẹ có khóc, cũng có đau khổ, nhưng sau cùng, thứ đồ vật mà bà đưa cho Cố Ngọc Dương vẫn được sử dụng trên người ta.
Đồ vật ấy chỉ có người tu vi cao mới có thể kích ấn. Ta cứ nghĩ Cố Ngọc Dương không đời nào động đến nó vì cái sự yếu ớt của y. Trăm lần ngàn lần cũng không ngờ đồ đệ mà ta hết mực yêu thương lại bắt tay với y để hủy hoại ta, đẩy ta xuống vực sâu.
Ta tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên giường. Mất một lúc lâu mới nhận ra, bản thân đã không còn linh lực, từ bạch long người người ngưỡng mộ giờ thành phế nhân.
Cả người nặng nề đau nhức. Những luồng linh lực luôn bao xung quanh bây giờ không cảm nhận được nữa. Ta nằm im, ngẩn người nhìn trần nhà.
Tại sao lại thế này?
Nghiêng đầu nhìn sang, thấy chưởng môn sư huynh đã lâu không gặp đang ngồi kế bên. Thấy ta nhìn, hắn vội vàng lên tiếng:
"Thanh Lăng, hiện tại..."
Ta không cho hắn nói tiếp, đáp ngay:
"Ta biết rồi."
Chưởng môn sư huynh sửng sốt.
Hắn nhìn ta ái ngại, trong đôi mắt quen thuộc chất chứa đau thương cùng phẫn nộ. Lúc này dường như ta có thể thấy được hình bóng người sư huynh luôn bảo vệ ta đã trở lại. Mãi lúc sau hắn mới cẩn thận nhìn sắc mặt của ta, nói:
"Trì Luyện và Cố Ngọc Dương đã bỏ trốn rồi."
Ta siết chặt lấy cái chăn đắp trên thân, tim đau âm ỉ, không đáp.
Giọng chưởng môn sư huynh trở nên giận dữ:
"Đúng là tên súc sinh, nuôi ong tay áo, uổng công đệ yêu thương Trì Luyện như vậy, uổng công ta đã bảo bọc Cố Ngọc Dương như thế. Đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người truy lùng hai tên đó, dù có trốn đến chân trời góc bể cũng không thoát đâu."
Cổ họng ta đau rát, không hiểu sao ta lại thả lỏng, nhỏ giọng hỏi:
"Ta có bị đuổi đi không?"
Dù sao môn phái này trước giờ chưa từng chứa chấp kẻ tàn phế.
"Vĩnh viễn không!" Hắn xoa đầu ta, giọng điệu khẳng định "Thanh Lăng, nơi đây mãi mãi là nhà của đệ. Dù thế nào hãy ở lại đây, có ta và các sư đệ khác sẽ luôn bảo vệ đệ. Ta không cho phép kẻ nào dám đàm tiếu. Đừng lo lắng, hãy ngủ một giấc đi."
"Tin tưởng sư huynh, được không?"
Ta thở dài, gật đầu.
Chưởng môn sư huynh đi khỏi, còn phân phó vài đồ đệ thân cận đứng ngoài canh chừng.
Ta không dám đối mặt với hiện tại, vì thế nãy giờ không nghĩ nhiều, định ngủ một giấc để tâm tình bình ổn.
Vừa nhắm mắt chưa lâu đã nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt đẩy ra.
Cố Ngọc Dương mang theo khay thuốc tiến vào. Khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, trong đôi mắt mang đầy sự chế giễu nhìn ta chằm chằm.
Ta lập tức ngồi dậy, cả người vô lực dựa vào tường, nhìn y cảnh giác, gằn giọng hỏi:
"Sao ngươi vào được đây?"
Cố Ngọc Dương ném khay thuốc lên bàn, nước thuốc đen trong bát sóng sánh đổ ra ngoài. Y vừa giơ tay đặt kết giới cách âm vừa cười khẩy:
"Ta cải trang thôi, lũ đệ tử ngu dốt bên ngoài không nhìn ra mới để ta vào. Dù sao pháp lực của ta hiện tại cũng mạnh hơn rồi."
Sau đó y tiến lại gần ta.
Một áp lực vô hình đè nặng lên người ta, phút chốc cả người ta tê cứng không nhúc nhích nổi.
Ta không hoảng loạn, ngược lại còn bình tĩnh nói:
"Ngươi dám làm gì ta, chưởng môn sư huynh sẽ không để yên đâu."
Cố Ngọc Dương cười khúc khích:
"Yên tâm, ta đã có gan lén vào đây thì sẽ không bị bắt dễ dàng như thế, huống hồ ta còn có A Luyện trợ giúp."
Ta hít sâu một hơi.
Y phát hiện tâm tình của ta, cười duyên dáng, bàn tay mò vào chăn sờ lên đôi chân của ta, ác ý hỏi:
"Thế nào? Cảm giác đồ đệ cưng của mình phản bội nó ra sao? Còn là bắt tay với kẻ thù ngươi ghét nhất phế bỏ ngươi, chắc giờ lòng ngươi không dễ chịu nhỉ? Tiếc ghê, ngươi xấu xí vậy Trì Luyện sao có thể thương ngươi được. Đồ đệ của ngươi đành giao lại cho ta đi."
Y vừa dứt lời, chân ta truyền đến cảm giác đau đớn kinh khủng.
Ta cắn răng nhẫn nhịn không gào thét, đầu chảy đầy mồ hôi, cảm giác xương cốt bị vỡ vụn khiến thần kinh ta tê liệt, đau đến tận xương tủy. Cả người run rẩy, ta ngã xuống giường, cuộn người lại vẫn không thoát khỏi tra tấn.
Cố Ngọc Dương muốn phế chân ta, khiến ta không thể đi lại.
Y đứng một bên nhìn ta lăn lộn, cười mỉm.
Ta cắn môi đến bật cả máu, đau đến mức không nhịn được chảy nước mắt. Thân thể ta vẫn chưa khỏe đã chịu thêm đau đớn như vậy, không thể chịu đựng được. Ta nằm liệt trên sàn nhà, cầu mong có ai đó sẽ đến cứu ta.
Cố Ngọc Dương thấy ta nằm vật ra, từ từ nhấc chân lại gần, có vẻ còn muốn làm trò khốn nạn gì nữa. Y tà ác giơ bàn tay về phía ta.
Ngay khi ngón tay y sắp chạm vào mi mắt ta thì một nguồn linh lực mạnh mẽ ập vào, cánh cửa bị phá bung ra, kết giới bị hủy nát. Ta lờ mờ nhìn thấy thân hình gầy gò của Cố Ngọc Dương bị đánh bay đập vào tường. Y phun ra búng máu, chật vật ngã rạp xuống.
Thân hình ta được bế lên và bao trùm bởi một áo choàng lông dày, người dựa vào một lồng ngực vững chắc, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Đồ đệ đến trễ, khiến sư tôn chịu khổ."
Ta muốn mở miệng bảo hắn cút đi, nhưng trong miệng toàn mùi máu, không nói ra được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.